CHƯƠNG 8

(8)

Chúng tôi chiến tranh lạnh cho đến hôm trước Giáng sinh. Khi tôi gần như hết chịu nổi nữa, Trác Văn Dương đã mở miệng trước: “Tiểu Cánh, đêm nay cùng đến vũ hội Noel ở toà thị chính đi, Joan tặng tớ hai vé.”

Tôi cười khổ, cô gái kia ngay cả cơ quan chính phủ cũng đi vào được, quả là pháp lực vô biên. Tuy không muốn chịu ân huệ của cô ta nhưng vài ngày nay không cùng Văn Dương nói chuyện, bức bối đến mức trốn trước tránh sau, nội tiết mất cân bằng, khó khăn lắm mới có được lối thoát, ngu gì cự tuyệt.

Lòng như mở cờ nhưng vẫn cự nự hừ một tiếng: “Ba người? Đi làm kỳ đà cản mũi sao?”

Văn Dương cười: “Không đâu, Joan còn dẫn thêm bạn đó.”

Tôi không giận nổi đành cười khẩy: “Vậy phải bảo cô ta mang con trai đến mới được, không lẽ bảo gay như tớ đi nhảy với con gái à?”

Joanna quả nhiên đúng như tôi yêu cầu dẫn theo bạn là con trai thật trăm phần trăm. Nhưng vừa mới gặp mặt tôi buồn thối ruột, cứ mong tên kia dù sao cũng là kẻ tôi tớ bám váy Joanna, kém Văn Dương chút chút thôi, tốt xấu gì cũng có thể kéo dài chút thời gian, vậy mà thằng nhóc đáng ghét ấy thật quá sức tệ hại, mặt dài hơn cáo, quai hàm lồi lên hai cục to tướng, mắt ti hí như hai sợi chỉ, sắc mặt nhợt nhạt như giấy dầu, thần sắc đờ đẫn, biểu tình dại ra, đại trượng phu gì mà co ro, trông rõ cứng nhắc.

Tên đó đứng cạnh Văn Dương khác nào cóc ghẻ với thiên nga.

Lại nhìn Joanna toả sáng trên sân khấu dẫn chương trình, trang phục mùa đông là váy ngắn màu trắng lộ vai, vô cùng nóng bỏng, ngực lắc qua lắc lại, xem chừng đám nam sinh bên dưới đã thật sự hồn xiêu phách lạc.

Anh em à, cố lên nào! Tôi thất vọng trợn mắt nhìn cái tên kêu Tăng Bì giờ chẳng khác nào đứa ngốc.

Thời gian khiêu vũ tự do đến, Joanna nhảy xuống dưới sân khấu, trong tiếng hò hét cùng những cái nhìn chòng chọc, hướng về phía chúng tôi. Tôi ngạc nhiên thấy ngực cô ta đung đưa… khoe mẽ quá… như vậy còn dám chạy? Rõ ràng là cố ý mà…

Mắt đần thối nhìn cô ta UP AND DOWN, UP AND DOWN…

Trong chốc lát, tôi sắc bén liếc sang Văn Dương, muốn xem xem cậu ấy có bị cô nàng kiêu ngạo kia mê hoặc không… Là thằng con trai bình thường đều không ngoại lệ, vô lực miễn dịch. Cậu ấy lại cười mập mờ quan sát tôi, kề tai thì thầm: “Đừng nói là cậu có hứng thú với con gái nhé?”

Oa, hứ! Tôi thẹn quá hoá giận, đừng nghĩ tôi kém cỏi thế chứ! Vốn đã tự ti lại càng thêm tự ti, tôi cúi đầu nhìn bờ ngực bằng phẳng của mình (nếu không phẳng thì một là yêu quái, hai là u rồi…), thầm nghĩ, gay cùng một cô gái tranh một thằng con trai, thì hơn phân nửa là thua ở cái này.

“Khiêu vũ không?” Joanna hưng phấn hỏi.

Tôi cứng người. Ánh mắt Tăng Bì vẫn dán lên ngực Joanna. Bộ có vấn đề hả? Đàn ông con trai phải có định lực, định lực có hiểu không? Chính là giống Văn Dương, núi Thái Sơn có sụp mà sắc mặt bất biến, con nai có nhảy múa bên cạnh cũng không…(​[8]​) (không gì ấy nhỉ, quên mất tiêu= =). Dù thằng nào cũng nhìn nhưng không phải trắng trợn đến tròng mắt sắp rớt cả ra như thế, hiểu chưa?!

Joanna nhìn biểu tình khác nhau của ba tên nam sinh một lượt rồi dừng lại trên người Văn Dương, thản nhiên cười: “Chúng mình nhảy nhé?”

Văn Dương thích thú liếc nhìn tôi một cái: “Thử xem.”

1-0, hiệp một kết quả nghiêng về phía Văn Dương.

Tôi tuyệt vọng quay sang cái tên sắc mặt u ám bên cạnh, vẻ mặt cậu ta so với tôi còn tuyệt vọng hơn.

Trơ mắt trước cặp nam thanh nữ tú kia thoắt cái đã đến sàn khiêu vũ, trong lòng rõ là ghen tỵ rồi, hận cô ta không thể bị trật chân, đi đôi giày Belle 8 cm kia, nguy hiểm thật…

Tiếc rằng nghe nói trước kia cô ta đã học thể thao, khả năng thăng bằng siêu giỏi, phỏng chừng đi cà kheo vẫn có thể dư sức phi ngựa.

Chán nản hướng về phía Văn Dương. Không ngờ cậu ta bình thường nho nhã mà dáng vẻ khiêu vũ lại cuồng nhiệt như vậy, động tác đơn giản nhất cũng như được thổi vào một luồng gió mới, tôi chưa bao giờ được chứng kiến một người con trai có khả năng kết hợp sự mạnh mẽ và uyển chuyển hoàn mỹ như vậy.

Tăng Bì chớp mắt lia lịa dõi theo hai người kia.

Tôi có thể tưởng tượng cậu ta đang nguyền rủa độc địa không thua tôi.

Đương nhiên trù Văn Dương rồi.

Âm thầm thở dài. Người anh em à, đừng giỡn chứ! Cậu như thế không doạ cô ta chết khiếp mới lạ đó!

“Này, uống ít thôi!” tôi đau lòng mở miệng. Tuy rằng có thể thoải mái uống rượu miễn phí nhưng cũng không cần phải uống như sợ ai giành mất thế nha. Cậu ta giật bắn mình, vội buông ly xuống.

Chậc, nói thật, tôi cũng không ghét cái tên nghiêm nghị này, ánh mắt rũ xuống như thế kia cũng có điểm đáng yêu.

Khiêu vũ xong hai người mồ hôi nhễ nhại trở về, nhìn Tăng Bì chảy ra một đống ngồi phịch trên bàn còn tôi ngồi bên cạnh lộ vẻ mặt vô tội.

Joanna lo lắng sờ mặt Tăng Bì đang đỏ lên: “Sao thế? Say à? Đầu có choáng không? Có muốn nôn không?”

Thấy đống chén rỗng không trên bàn, ánh mắt Văn Dương đầy trách cứ nhìn tôi.

Đâu liên quan đến tôi, là cậu ta không biết tự lượng sức mình.

“Tớ… đi về trước…” cậu ta ú ớ nói.

Joanna sắc mặt phức tạp: “Giờ sao? Vũ hội mới diễn ra lưng chừng…”

“Tớ cũng muốn về.” tôi nghiêm chỉnh.

Đến phiên Văn Dương trừng mắt với tôi.

“Tiện thể đưa cậu ta một đoạn.” tôi chỉ vào cái đống trên bàn hình như tên Tăng Bì gì đó.

Ánh mắt Văn Dương có tia hoài nghi.

Tôi dùng ánh mắt phẫn nộ đáp lại, cậu ấy nghĩ rằng tôi là gay thì sẽ xuống tay với tất cả sinh vật giống đực sao?

“Vũ hội có rút thăm trúng thưởng đấy.” Văn Dương đột nhiên nói.

Hừ, tưởng tôi là cậu chắc? Loại này cũng đem ra dụ dỗ! Tôi không thiếu xà bông hay sữa tắm, nhà thì chật nhét vừa mỗi hai cái giường, mang bao nhiêu về phí bấy nhiêu.

“Hai người cứ thưởng thức tiếp, tớ cũng hơi say.”

Tôi nói rồi vác lên cái đống gì đó trên bàn. Nhìn đôi trai tài gái sắc kia anh anh em em chẳng mấy chốc tôi sẽ bị đau tim mất.

Vốn muốn quẳng Tăng Bì vào taxi để cậu ta sống chết mặc bay, tôi báo địa chỉ trường, đưa lái xe thêm ít tiền là OK, dù sao tên đó như vậy cũng không bị người ta giật tiền cướp sắc được. Ai dè vừa lên xe, cậu ta liền ôm lấy tôi gào khóc. Chuyện cũng dễ hình dung thôi, cậu ta thổ lộ vớ vẩn gì đấy với Joanna, nhìn lầm tôi là Joanna, toàn gọi thành “em, em, em,…”. Lái xe lúng ta lúng túng nhìn lén kính chiếu hậu mà đánh giá hai đứa, tôi nhất thời cứng miệng, đã tốt thì tốt cho trót, đành lên xe đưa cậu ta về trường. Dọc đường cậu ta tỏ tình có thể nói xuất khẩu thành thơ, ý chí kiên cường làm sỏi đá cũng mòn, chỉ tiếc nữ diễn viên không có ở đây, bỏ lỡ một hồi diễn cảm động.

Khi về nhà trọ cũng đã muộn, Văn Dương chưa trở về. Hình như vẫn còn ở vũ hội với Joanna, lưu luyến không rời. Tôi đơn chăn gối chiếc, ảm đạm bi thương, chờ đến khi lờ đà lờ đờ rồi vẫn không cam lòng Noel năm nay lại tầm thường vô vị như thế, ngang ngạnh căng mắt tiếp tục héo hắt ngồi ở phòng khách.

Nghe tiếng ổ khoá chuyển động, tôi luống cuống giấu các thứ ra phía sau.

“Về rồi à?” tôi nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Văn Dương mà cười ngốc hỏi một câu vô nghĩa.

“Ừ…” cậu ấy chán nản sờ sờ mặt. “Thật ngại quá, muộn thế rồi, vừa phải đối phó với một quan chức chính phủ…”

Tôi rất muốn biết đó là nam hay nữ, giờ ngẫm lại thời nay đàn ông cũng đáng gờm lắm chứ, nhưng vẫn không mở miệng hỏi. Ai ngờ Văn Dương gật đầu với tôi rồi xoay người về phòng.

“Ê!” tôi nhớn nhác nhảy dựng lên, quýnh quáng quên hết lời thoại đã chuẩn bị chu toàn từ trước, đường đột: “Văn Dương, quà Noel của tớ đâu?”

“A?” cậu ấy xấu hổ, vẻ mặt khó xử. “Tớ quên mất.”

Tôi đâu chịu bỏ qua, bức đến cùng: “Quên? Cậu ngay cả quà cho Tăng Bì kia cũng tặng, thế mà quên quà cho người sớm chiều bên cậu sao? Nói dóc hả? Lấy ra đi, cho dù rẻ tớ cũng không cười đâu…”

“Tớ… thực sự đã quên.” cậu ấy né tránh.

Tôi dày mặt theo vào tận phòng ngủ của cậu ấy: “Giáng Sinh không tặng quà cho bạn, lương tâm chó gặm rồi hả! Thật khiến tớ thất vọng, phải bồi thường…”

Hừ, từ khi nào tôi ồn ào đến thế? Trước đây rõ ràng thấy trong ngăn kéo của cậu ấy có cái hộp nhỏ được bọc rất đẹp, không phải cho tôi thì là cho ai? Có lẽ cái tên vắt cổ chày ra nước, rán sành ra mỡ này đã mua một cái tràng hạt nhỏ ba Tệ ở mấy hàng vỉa hè, giờ cũng biết xấu hổ không còn mặt mũi lấy ra.

Hắc hắc, khách khí với tôi sao, có tặng tờ giấy tôi cũng coi như bảo bối (ầy, coi như không biết chuyện làm vỡ bình hoa kia nha).

“Bồi thường?” cậu ấy không tự nhiên. “Cậu muốn cái gì?”

Tôi cười gian hai tiếng, thừa dịp cậu ấy chưa chuẩn bị mà như hổ đói vồ mồi, đem cậu ấy đặt lên giường: “Ô, dùng thân thể cậu đền bù, người đẹp kia…”

“A,” cậu ấy bất đắc dĩ từ dưới nhìn lên tôi đang cười tà ác ngồi trên người cậu ấy, không biết nên khóc hay nên cười. “Lại trêu tớ rồi.”

“Đem quà ra tớ sẽ chừa cho một con đường sống… Bằng không ngoan ngoãn dâng thân thể cho tớ đi…” tôi không an phận ngọ nguậy.

“Tiểu Cánh, đừng quậy nữa.” cậu ấy lộ ra biểu tình bất an.

“Văn Dương,” tôi nửa đùa nửa thật. “Chúng ta làm đi.”

Sắc mặt cậu ấy cứng đờ: “Tiểu Cánh…”

“Đi, làm chơi thôi, cậu chưa từng thử qua nên không biết, thoải mái lắm đó…” tôi không biết thẹn. “Tớ dày dạn kinh nghiệm như thế, để tớ dạy cậu cho…”

“Đừng có giỡn!”

Tôi sống chết ôm lấy cậu ấy: “Một lần là đủ, tớ không tham lam đâu… cứ coi tớ như con gái là được, dại gì không thử… Được rồi, một lần thôi…”

Vốn định trêu cậu ấy nhưng ở trên người cậu ấy nửa ngày cọ tới cọ lui, đại não bắt đầu sung huyết, cư nhiên còn có phản ứng.

Khuôn mặt trắng nõn của cậu ấy hơi đỏ lên: “Đừng nói bậy…” hai tay đẩy ra. “Tớ sẽ không…”

Tôi cười, cắt ngang lời cậu ấy: “Miệng nói không, nơi đó lại cứng lên kìa…” với tay đến chỗ đó: “Đàn ông vẫn là nửa dưới thành thật…”

“Đừng nháo nữa!!” thanh âm ngay lập tức vừa lạnh lùng lại vừa chói tai, dùng lực đẩy ra, cả người tôi chật vật mất thăng bằng lăn xuống đất.

“Không được coi tớ như những kẻ trước kia của cậu!” giọng cậu ấy vì phẫn nộ mà phát run.

Tôi hơi ngẩn người, xanh mét mặt ngồi trên mặt đất lạnh như băng nhìn cậu ấy, ngượng ngùng cười lấy lòng: “Nói đùa thôi mà, việc gì phải nổi giận thế.”

Trước khi cậu ấy kịp mở miệng, tôi nhanh chân chạy ra ngoài.

Đóng cửa phòng lại, tôi đem cái đống vừa giấu ở dưới nệm sô pha phòng khách, vứt lên mặt đất dùng sức giẫm giẫm đạp đạp.

CD 300Mb của Nhật chẳng mấy chốc đầy dấu chân của tôi, phát ra tiếng rên rỉ xì xèo.

“Not found” của Mr.children.

Vì một câu nói của Văn Dương: “Đúng là bài ca kinh điển, phàm là người đã từng yêu nghe xong nhất định sẽ rơi lệ.” mà tôi nhờ người từ Nhật gửi sang, còn cảm thấy thứ này đến trước lễ Noel quả là quá sức may mắn.

Khi đó còn nghe thử xem có thật sẽ hay đến rơi lệ không, hay là loại Rock and Roll ầm ĩ, đáng sợ tới mức khóc thét.

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, chỉ cần từng yêu, tất sẽ phải rơi lệ.

Chân tôi đau đớn vì dùng lực quá mạnh. Tôi đem đống CD nát tan kia ném vào thùng rác, rồi mới bình tĩnh về phòng ngủ.

Giáng Sinh năm nay chẳng có gì, thứ tôi muốn tặng, lại bị vứt bỏ như rác rưởi.

Vô xứ khả tầm – NOT FOUND

Tác giả: Lam Lâm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play