CHƯƠNG 3
(3)
“Hiện giờ mắt tớ không thấy rõ được.” ánh mắt sắc bén động lòng người nhìn thẳng vào tôi. “Tiết sau cậu chép bài được không?”
Kết quả tôi chép bài đổi được hai xiên mực nướng. Tôi tin mình không bị thiệt vì sắc mặt cậu ta nói cho tôi biết mực nướng kia còn có giá hơn bài của Lâm đại thiếu gia tôi. Cậu ta nói tôi viết rối rắm, chỉ đáng hai xiên mực nướng. Kỳ thật đâu thể trách tôi, tôi thề là đã thật sự cố gắng, vì bên cạnh có người hung tợn giám sát, tôi liền tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, thành khẩn chép nghiêm chỉnh. Âu Dương Hi Văn kia người thì đâu ra đấy mà chữ thì như gà bới. Thị lực của tôi dù là 2.0 nhưng chữ trên bảng là tiếng nước ngoài nên nhiều lúc cũng phải đoán bừa. Còn một chuyện tôi không thừa nhận với Trác Văn Dương, chính là, hai mươi sáu chữ cái đối với tôi vô luận sắp xếp ra sao cũng chẳng sai biệt lắm, nên trong quá trình sao chép không cẩn thận viết sai thứ tự hay bỏ sót chữ nào cũng là điều bình thường.
Đáng tiếc anh chàng đẹp trai lại không thông cảm, dọc đường mắt trừng lớn như đèn pha soi lên khắp người tôi.
Chuyện của tôi và Trác Văn Dương vốn chỉ đến đây. Sự tình phát sinh khi tôi tỏ vẻ sạch sẽ, coi trọng vệ sinh mà làm động tác đem tay dính nước sốt mực nướng xoa xoa lên quần áo, còn chà sát thật mạnh, đến khi tay sạch trơn mới thôi.
Trác Văn Dương thật sự quá độc ác, trên đường đông người như vậy dám kéo tai tôi hại tôi đau đến chảy nước mắt còn chưa chịu buông tay. Này này, mẹ tôi cũng chưa làm thế với tôi bao giờ. Quá đáng à nha.
Kể cả khi tôi lau tay lên quần áo cậu ta.
Cậu ta trợn mắt nhìn đồng phục của Nam Cao nổi tiếng loang lổ vết nước sốt, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người. Khi ấy, tôi còn không biết cậu ta có tính ưa sạch sẽ nghiêm trọng, đương nhiên cảm thấy tủi thân. Mặt méo xệch, tôi nhanh nhảu bám vào quần áo cậu ta, cậu ta liền liều mạng chống cự. Nhắm mắt nhắm mũi xông lên giằng cúc áo của cậu ta, hai đứa ngay trước mặt bao người uýnh lộn một trận, người tới hóng vô số. Cuối cùng tôi giành thắng lợi, thành công kéo tuột áo cậu ta.
Tôi ăn năn: “Trác Văn Dương, xin lỗi mà, quần áo cậu, tớ đem đi giặt giùm nhé?”
Thấy tôi hào phóng chưa!
(Ai nghĩ bậy là do bản thân đen tối nha, không liên quan đến tôi~~>0
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT