Những ngọn đèn nơi dạ tiệc rực rỡ chẳng khác nào những viên kim cương lấp lánh, trong sự lộng lẫy và xa hoa sáng rọi con người với muôn ngàn tính cách khác nhau. Dàn nhạc cổ điển tấu lên những giai điệu du dương êm ái. Như thể ánh trăng rót vào sàn đá cẩm thạch đen bóng, từng đôi giày pha lê[1] cao gót đánh xuống những tiếng lốp cốp làm náo động cả buổi tiệc.
“Trước kia ấy mà, có một lão béo bận bộ đồ đỏ thích điều khiển xe tuần lộc kéo chạy loanh quanh khắp Bắc Cực. Một ngày lão ta mắc quá phải xuống xe tiểu tiện, Bắc Cực lạnh giá làm cậu em của lão đông cứng luôn, thành ra bây giờ, chúng ta mới gọi lão là “ông già Noel” đó.”
Sự đan xen tinh tế giữa ánh đèn trắng lóa với nền đen của sàn nhà tạo ra một sự tương phản đầy mê hoặc. Tại cái chốn khiến bao kẻ phải ngưỡng vọng chẳng nguôi này lại đang không ngừng vang lên một giọng nói thật lạnh lẽo, chẳng hề ăn nhập với dạ tiệc.
“Ha ha ha ha…” Chàng trai sau khi kể xong một câu chuyện cười lạnh[2] lại cười nắc cười nẻ. Mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh thật sự chả hiểu nổi câu chuyện cười của y, nhưng vì hùa theo y, cả đám vẫn cố cười đến rớt cả phấn trên mặt.
Phàm những cô gái có thể bước chân đến dạ tiệc này ắt hẳn không phải là các nàng thiếu tiền. Mà đồng thời, phàm kẻ có thể được đám tiểu thư danh giá này bâu quanh, hiển nhiên cũng chẳng thể nào là một anh chàng nghèo hèn có gia thế tầm thường được.
Mái tóc đen nhánh kiểu cổ điển, buông dài đến tận thắt lưng, bung xõa trên bờ vai vuông rộng của chàng trai, luôn theo mỗi động tác của chàng ta mà thướt tha dưới ánh sáng rực rỡ, tựa như một dòng sông ngân khiến người ta phải lóa mắt không thôi.
“Các vị có biết tại sao ngực của cô bé quàng khăn đỏ lại lép xẹp vậy không?” Chàng trai ở bên cửa sổ có bề ngoài tao nhã tạo nên bởi nét đẹp cổ điển pha thêm vài phần biếng nhác. Đôi mắt hoa đào[3] hớp hồn người đầy khoái ý lại dán vào bộ ngực mấy cô tiểu thư danh giá ở bên cạnh. Nhưng mấy cô nàng kia đâu vì sự khiếm nhã của y mà lấy làm bực giận, ngược lại còn có vài vị cố khoe ra bộ ngực ưỡn cao cao của mình, cổ họng như bị người ta bóp lấy, thỏ thẻ nói: “Cô ấy đã dậy thì đâu mà, có lẽ cũng tại gia đình túng quá chăng.”
Nàng ta vừa mới dứt miệng đã lập tức khơi lên ánh mắt ganh ghét của mấy kẻ đang giấu giếm sự châm chọc ở bên cạnh. Không hổ đều là người xuất thân từ chốn danh môn, dù trong lòng bất mãn đến mấy thì bên ngoài vẫn biểu hiện khôn khéo lắm, chẳng thấy được tí tẹo khác thường. Thế nhưng tranh chấp thế này, càng giống như những dòng nước ngầm sục sôi đang chực chờ oà vỡ.
“Ha ha ha…. nói sai hết cả rồi.” Giọng nói lôi cuốn tựa tiếng radio lúc nửa đêm được chàng trai huyền bí cất lên thật gợi cảm, khuấy động kích thích tố nơi phụ nữ. Gia thế hùng hậu, anh tuấn mê người, dí dỏm hài hước, trẻ tuổi đa tài, một chàng trai như vậy không được đám tiểu thư danh giá bâu quanh thì cũng lạ.
“Đó là bởi bà nội của cô bé quàng khăn đỏ đã bị con sói xơi tái rồi còn đâu[4]! Ha ha ha…” Đương nhiên, cũng vô số người được nghe kể rằng anh chàng điển trai này hơi bị kì quái, ví như thích kể chuyện cười lạnh, hay trời sinh lăng nhăng, hoặc, vô cùng tự kỉ.
Thế nhưng, một chàng trai thoạt nhìn thật khó chinh phục thế này mới thực sự khơi dậy được ham muốn chinh phục của mấy cô tiểu thư từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn kia.
Ai nấy cũng cho rằng dựa vào tư sắc cùng tài hoa của mình có thể khiến cho chàng trai khôi ngô trước mặt phải quỳ gối, nhưng nào có ai thành công.
Thế nhưng hôm nay, Vạn Tình chợt phát hiện ra đám tiểu thư danh giá xung quanh mình có chút gì đó khác lạ, mà khác ở đâu, y đã nhanh chóng nhận ra mấu chốt của vấn đề.
Sự chú ý của đám tiểu thư danh giá không phải luôn trăm phần trăm đổ dồn vào y. Nếu là bình thường thì chắc chuyện này không thể xảy ra đâu nhỉ. Vậy hôm nay có nhân vật tầm cỡ nào xuất hiện đây?
Đôi mắt Vạn Tình lập tức xoáy vào người đàn ông đang ngồi uống rượu một mình trong góc. Bộ Âu phục đen vừa vặn phác họa lên được tạng vóc lực lưỡng. Sống lưng thẳng tắp không khỏi khiến cho người ta bất giác nuốt lấy nước miếng. Không nhớ đã từng được giới thiệu đến chưa, người đàn ông cô độc mà hoang dại như vậy luôn ẩn chứa thứ nguy hiểm đáng sợ.
Thật quá mức ….
Cám dỗ. Đối với tất cả mọi người chung quanh hắn.
Bất luận là nam hay nữ.
Mà thứ hơi thở tuyệt vọng nhường này, nhuốm lên người hắn vĩnh viễn không thể vãn hồi.
Nhất là bị vây hãm trong bữa tiệc vì công danh lợi lộc này, nơi mỗi người đều tìm cách lôi kéo nhau làm quen, thì người đàn ông lạnh lùng mà cô độc như vậy liền trở thành kẻ khác loài khiến người ta chói mắt.
“Con tim bé nhỏ của ta ơi….!” Chàng trai tựa vào bệ cửa sổ, vỗ về ***g ngực của chính mình, xót xa cúi thấp đầu, khóe miệng cũng không thể nhịn được mà nở hoa sung sướng.
Một buổi tối vui vẻ như thế, một bữa tiệc long trọng như thế, lại xuất hiện một người đàn ông anh tuấn toát ra sự cô đơn và tuyệt vọng đến bực này, cũng chỉ vì đang đợi Vạn Tình ta tới cứu vớt á!
Lấy tư cách là một chàng trai đẹp nghiêng nước nghiêng thành, một chàng trai luôn mang trong mình tấm lòng bảo vệ chính nghĩa, được mệnh danh là “Vạn thế phong tình” ta đây, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, chẳng đả động gì được kia chứ?
Cứu vớt người đàn ông anh tuấn kia vào đúng lúc nước sôi lửa bỏng chính là trách nhiệm không thể chối từ được của ta đấy!
Vạn Tình ta, phải dùng sáu múi cơ bụng của mình khiến người đàn ông tuyệt vọng kia hiểu rằng, cuộc sống dù tăm tối đến mấy cũng có những xúc cảm mãnh liệt tồn tại, một lần nữa thiêu đốt ý chí hắn….
Kết quả là, Vạn Tình vô chừng phong tình của chúng ta khéo léo lách ra khỏi đám tiểu thư danh giá, ngón tay thon dài kẹp lấy một ly vang đỏ của Pháp, như là lơ đãng thả từng bước chậm rãi tới bên cạnh người đàn ông đang uống rượu một mình kia: “Quý ngài đây ơi…. uống rượu một mình, chẳng phải là quá đau khổ ư……”
Vạn Tình bằng sự nhã nhặn thăm dò hồi lâu, âm thầm nhìn người đàn ông đang ngồi đó từ từ nghiêng đầu về phía mình, rồi sau ấy vứt cho mình một ánh mắt lồ lộ khinh bỉ thì tức khắc nghẹn cứng lại, như ăn phải xương đầu cá, không cách nào nuốt trôi.
“Hắc Dạ?!!” Vạn Tình hoàn toàn không thể ngờ được người đàn ông chán chường trước mặt mình lại là Hắc Dạ. Trong ấn tượng trước đây, Hắc Dạ chỉ biết lượn lờ khắp vũ hội để lôi kéo quan hệ kia mà, làm sao có thể yên vị chỗ này uống rượu một mình được chứ.
“Cút, thằng đồng tính chết tiệt.” Nhưng một câu của người kia, liền triệt để kéo Vạn Tình về với hiện thực. Lão già trước mặt chính là Hắc Dạ khỏi cần nghi ngờ, vừa mở miệng đã độc địa như vậy, đúng thật là không đổi tí gì nha!
6.
[1] Giày pha lê là loại giày được đính pha lê trên bề mặt.
[2] Chuyện cười lạnh hay chuyện cười thất bại là câu chuyện chủ đề, nội dung không ăn khớp, nói ra để cười lại không đạt được mục đích, muốn gây cười lại thành ra tẻ ngắt, mà khi nghe nó người ta hay làm động tác tay ôm lấy người rồi bảo: “Lạnh quá!”
[3] Mắt hoa đào: Mắt dài, phía đuôi hơi cong lên, con mắt long lanh, xung quanh phớt hồng, giống như hoa đào. Lông mi dài, đồng tử luôn nhướng lên như là đang liếc xéo, trắng đen không rõ, ánh mắt như say như không, làm người khác có cảm giác mông lung huyền ảo. Khi ngoái đầu cười hay liếc mắt đưa tình, làm người ta ngẩn ngơ.
[4] Bạn hãy để ý đến câu trả lời của anh Tình: Đó là bởi vì bà nội của cô bé quàng khăn đỏ đã bị con sói xơi tái rồi còn đâu! Đây là cách nói chơi chữ của anh ấy đấy vì bà nội trong Tiếng Trung là nãi nãi, nhưng “nãi” đứng một mình thì có nghĩa là vú của phụ nữ đấy bạn. Có nghĩa là cô ấy không có cái đó đó nên ngực mới phẳng.
Theo mình chắc anh ấy đang nói kháy mấy cô tiểu thư bên cạnh là đã không có còn thích khoe ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT