“Ta biết mi muốn điều gì.” Alexandra đưa tay cởi bỏ cúc trên chiếc sơmi của mình, vừa ngồi bên cạnh giường, nhìn xuống gương mặt không lộ rõ chút xúc cảm nào của Hắc Dạ: “Ánh mắt mi đã cho ta rõ ham muốn trong lòng mi, sự không cam tâm, sa đọa, cùng với khát khao một ai đó xé nát thân thể mi, linh hồn mi…”
“Mi làm bộ làm tịch liến láu mãi vậy để chứng minh cái quái gì hả?” Hắc Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, điềm nhiên thoát y phục trên người, vừa lạnh lùng châm chọc Alexandra “Con mẹ nó, đừng có giả bộ nữa! Xéo đi cái mớ triết lí của mi. Cả cái tao nhã chó má. Ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu con người mi. Mi là đồ cầm thú đột lốt người! Muốn thì cứ làm luôn đi, còn nếu bị liệt dương, thì phắn ngay ra ngoài cho ta!”
“Tính tình cũng nóng nảy thật nhỉ.” Khẽ buông một tiếng thở dài, Alexandra bày vẻ như có chút mất mát, nói “Nhẽ ra ta muốn đối xử với mi thật tử tế kìa, nhưng dường như mi cũng chẳng thích một cuộc ân ái ngọt ngào gì cho cam, mà lại ____ yêu chuộng kiểu trụy lạc chết người.”
Thắt lưng quần Tây được cởi ra kéo theo một tiếng “roạt”, nhờ thế mà Hắc Dạ nhìn chàng trai ngoại quốc đứng bên cạnh mình được rõ ràng. Y hệt như lời đồn, Alexandra có thân hình cường tráng mà đàn ông phương Đông không thể nào bì kịp. Anh có cơ ngực rắn chắc, nhưng không gây cảm giác vạm vỡ thô kệch tầm thường, mà lộ ra nét tao nhã từ tận trong xương, thật giống pho tượng điêu khắc lõa thể được một tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ.
Chẳng là, khi tầm nhìn của Hắc Dạ rời đến nơi nào đó của Alexandra, hắn không khỏi nheo mắt lại, thằng ranh này còn lớn hơn hắn nữa kìa. Bản thân là đàn ông, mặc dù rõ rằng đây là sự khác biệt nổi bật giữa đàn ông phương Tây với phương Đông, nhưng trong lòng vẫn không khỏi ghen ăn tức ở mà thầm mắng một câu: Mẹ nó, y hệt như một cây củ cải.
Giờ phút cái gốc củ cái ấy nhắm về phía Hắc Dạ mà cương đầu nó lên, bộ dáng rục rịch của nó khiến cho Hắc Dạ thấy hơi kinh hãi. Đợi tí nữa thôi cái gốc củ cải này sẽ lao vào trong cơ thể hắn thả sức sục sạo, chẳng biết có thể đâm nội tạng hắn bét nhè ra không đây?
Mà thôi…
Nát bét cũng được. Dù sao hắn cũng thối nát tận trong xương rồi. Linh hồn hắn hơn mười năm trước đã bán rẻ cho ma quỷ. Bắt đầu từ thời điểm ấy, hắn đã chẳng còn là hắn nữa, thế nên hiện tại, cũng chỉ vứt bỏ đi một cái xác trống huếch chẳng còn linh hồn mà thôi.
Hắc Dạ nhắm hai mắt lại, hắn mường tượng ra tiếp theo sẽ đau đớn và đáng sợ giống như lần đầu tiên đến thế nào. Thằng Tây tóc nâu mắt lam sâu này sẽ dùng cái gốc củ cải kia làm cho hắn chết đi sống lại, có khi còn đương lúc giày vò cơ thể mà chà đạp lên tôn nghiêm của hắn cũng chẳng biết chừng. Bất kể có thế nào, hắn đều sẽ nhất nhất chấp nhận.
“Bất luận mi muốn có là sự yêu thương ngọt ngào hay kiểu trụy lạc đến tử vong….” Giọng nói tao nhã mà đầy sức hút của Alexandra vang lên bên tai, điều này cho Hắc Dạ biết chàng trai ngoại quốc đã cách hắn rất gần, thế cho nên hơi thở ấm áp mới theo lời nói phun lên da thịt lạnh giá của hắn.
Một chút gì đó tê dại không rõ, những nơi mà hơi thở khẽ lướt qua dường như có dòng điện nhỏ lan tới.
“Người dẫn dắt là ta, chứ không phải mi.”
Cho nên bất luận trong lòng mi có muốn thế nào, ta cũng không quan tâm tới. Ta sẽ dùng phương thức của ta, tiếp tục cái đêm làm mê muội lòng người này, dẫn dắt cuộc chiến không hề tầm thường này, chiếm hữu con mèo hoang dưới cơ thể ta, để cho con mèo hoang dại gắt gỏng lại độc mồm độc miệng này hiểu được kẻ nào mới là chủ nhân thực sự.
Đối mặt với kẻ còn ngạo mạn hơn mình, Hắc Dạ lại mở mắt, nhìn thẳng vào đôi con ngươi xanh tựa biển cả đang ẩn giấu những cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, bình thản nói: “Chiếm lấy ta đi.”
Vì thế, trước khi bình minh đến, đắm chìm trong giây phút đen tối nhất của màn đêm, là hai người đàn ông quấn riết lấy nhau.
Nếu gặp Vạn Tình là một trận chiến sống mái, song phương đương lúc mắt đưa mày lại, chân đá tay đấm mà thỏa sức giải phóng ham muốn phóng túng, thổi bùng cơn giận dữ của đối phương cho tới đỉnh điểm của cực hạn mà trải qua nhiều lần tưởng chừng đã chạm cửa cõi chết.
Nếu gặp Ngô Hạo An giống như một cuộc chiến quyết liệt sau một thoáng nghỉ ngơi ngắn ngủi, trong cái va chạm giữa tứ chi mà chẳng nề hà gì phát huy phong thái của kẻ lãnh đạo, dẫn dắt con heo sữa đơn thuần vào trong bóng tối, thấy chán rồi thì vỗ mông bỏ đi.
Thì hiện tại, trong thời khắc tăm tối nhất là một đêm triền miên trong sa đọa huyền bí nhất.
Ta còn có thể thấy được áng sáng bình minh không?
Nằm ở trên giường, khi thân thể bị bao bọc bởi ***g ngực rát bỏng, Hắc Dạ bắt đầu nghĩ miên man mãi. Đã có khoảnh khắc, hắn thậm chí cho rằng chàng trai ngọai quốc đang đè trên người hắn có thể dễ dàng xé nát thân thể hắn, phá hủy linh hồn hắn, làm cho hắn mãi mãi sa đọa trong bóng tối vĩnh viễn không có ánh mặt trời.
Hắc Dạ nhắm nghiền mắt lại. Hắn đã mệt mỏi rồi, mệt chết đi được.
Nhưng dù có như thế thì rõ ràng Alexandra đâu phải kẻ thích ôm ấp một cái “xác chết”. So với đàn bà, đàn ông càng tường tận về cơ thể đàn ông hơn. Nơi nào mẫn cảm, nơi nào dễ dàng khích thích phản ứng thần kinh, những điều này Alexandra vô cùng hiểu rõ.
Cho nên, chàng trai đã nhanh chóng khiến cho “xác chết” đang đợi mình xâu xé phải lần nữa phát ra hơi ấm của con người.
“Mi không phải người đàn ông đẹp nhất ta gặp, nhưng là người đàn ông khiến cho ta động lòng nhất đấy.” Nương theo những lời như thể đang “ngợi khen”, là sự thúc mạnh vào hạ thể mang lại đầy đau đớn.
“Mẹ nó, còn mi là thằng đàn ông ta muốn thiến nhất.” Cái nơi từng bị mở rộng đến hai lần không còn giống như lúc đầu khó tiến vào được, thế nhưng cũng bởi hai lần trước đó đã tổn thương nên khi bị xé rách lần nữa càng gây ra nhiều đau đớn. Nhất là khi Hắc Dạ cảm nhận được vật kia của Alexandra chỉ tiến mỗi phần đầu vào, hắn thật muốn chém chết luôn thằng Tây này.
“Ha hả, thật vinh hạnh!” Chặn đứng thân thể không ngừng giãy giụa của Hắc Dạ, Alexandra tuyệt nhiên chẳng hề thương hương tiếc ngọc đè ghì người đàn ông lại, không chút khách khí tiến vào thân thể nóng ấm của người kia.
Mà Hắc Dạ mới đây thôi còn trầm mình trong thứ tử khí nặng nề, thì hiện tại vùng vẫy quyết liệt. Hai người đàn ông vần nhau quay cuồng, từ đầu đến cuối giường, nếu không phải chiếc giường này thực sự rất lớn, phỏng chừng đã sớm theo nhau ngã xuống đất cả rồi. Cuối cùng Alexandra còn tràn trề sinh lực hiển nhiên khống chế được Hắc Dạ đã sớm chẳng còn hơi sức, không hề thèm ngó ngàng gì đến tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông mà tiến trọn vào cơ thể hắn.
Đau đớn, nhưng lại mang tới nỗi tê dại đến dễ chịu.
Khi một dòng chất lỏng lạnh lẽo từ khóe mắt lăn xuống hai má. Ngay cả Hắc Dạ cũng không rõ, rốt cuộc đó là bởi nỗi đau đớn như bị xé toác, hay thứ cảm giác tê dại khiến lòng ta phải rúng rẩy đến lạ.
Chỉ có thể chắc chắn một điều rằng, ngay khi mới bắt đầu trận chiến kia thôi, cây củ cải bự từ nước Ý đang đè trên người hắn đã thắng, cây củ cải khốn khiếp này đã khiến cho Hắc Dạ hiểu thấu được, sự khuất nhục của cả thể xác lẫn linh hồn.
15.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT