"Như là sáng nhắn tin để chúc buổi sáng tốt lành, tối thì chúc ngủ ngon, nhớ thì nhắn tin nói chuyện ý"
.
"Em không biết nhắn tin".
.
"Em thường gọi điện. Nghe được giọng sẽ vui hơn."
"Vậy thì em nhắn tin với anh nhé? Hoặc là gọi điện nói chuyện với anh cũng được."
.
"Không được"
.
"Tại sao?"
.
"Em không có điện thoại, với lại em bận chơi với Minh Huy rồi"
.
"Em bận chơi với Minh Huy rồi..."
"Em bận chơi với Minh Huy rồi..."
.
Nhật Đăng nằm trên giường, anh vẫn cầm chặt chiếc điện thoại, còn mắt dán chặt vào nó.
Anh thất vọng...
Anh hụt hẫng...
Hi vọng là vô ích...
Nhật Đăng đã chờ đợi từ sáng sớm để mong tin nhắn từ Ngọc Hân, chỉ cần một tin nhắn ngắn ngủi như "Chào buổi sáng" hay "Anh đang làm gì" thôi, nhưng kế quả là vẫn chẳng có cái tin nào được gửi về.
Khó quá đúng không...?
Anh cười nhạt, tự chế giễu mình. Ngày nhỏ như thế, đến giờ vẫn vậy.
"Em bận chơi với Minh Huy rồi"
Chắc giờ này cô bé đó đang ở cùng với Minh Huy rồi.
.
Nhật Đăng quen Ngọc Hân từ nhỏ, anh đã mến cô bé từ lúc mới gặp mặt. Nhưng Hân nói rằng cô bé chỉ thích chơi với Minh Huy và vì trông anh béo ú nên rất xấu, cô bé không thích.
Nhật Đăng buồn, luôn tìm mọi cách để tiến gần đến với Hân, nhưng anh cứ tiến thêm một bước thì cô bé lại lùi xa anh hơn.
Khi đó anh là hàng xóm của Ngọc Hân. Cũng chẳng được bao lâu, gia đình anh lại chuyển đến thành phố khác định cư.
Ngày chia tay Nhật Đăng đã cố dúi vào tay Hân một con siêu nhân màu đỏ chóe, thứ đồ chơi mà ngày đó anh thích nhất. Hân nhất quyết không chịu nhận.
Nhật Đăng không biết làm gì hơn là lên xe mà nhìn Hân đầy nuối tiếc.
Hân vẫy nhẹ tay, nói "tạm biệt" nhẹ tênh. Không một lời hứa hẹn là muốn sẽ được gặp lại anh.
"Anh sẽ quay lại"
Nhật Đăng nói chắc nịch.
Hân như không nghe thấy lời nói đó, cô bé lơ đi. Đối với cô bé mà nói, Nhật Đăng chỉ là một trang giấy cô bé không bao giờ muốn lật đến.
Hay là vì Minh Huy đã chiếm hết tầm mắt của cô bé?
.
Tình hình hiện giờ là tên Huy vẫn đang bám víu lấy cái giường tôi không buông.
Bây giờ là 12 giờ đêm.
Không biết là mẹ tôi có thêm gia vị đặc biệt nào vào thức ăn không, nhưng tôi biết là độ dày của mặt tên này đang tăng đến mức khủng khiếp. Tôi đã tìm mọi cách mà vẫn không thể đuổi cậu ta đi được.
- Cậu định ở đây đến bao giờ?
Tôi chống nạnh, trợn mắt nhìn cái tên đang nằm chiễm chệ trên giường và cầm chiếc điện thoại yêu quý của tôi chơi game.
Quá là trơ trẽn. Ăn chực ở nhà người ta xong rồi lại còn chiếm luôn cả cái nơi riêng tư nhất. Đã thế bị đuổi lại không đi. Người gì đâu bám dai như đỉa đói.
- Khi nào buồn ngủ.
Tên Huy vẫn dán mắt vào điện thoại, trả lời hờ hững.
Cậu ta cứ làm như là phòng tôi là lãnh địa của hắn không bằng. Cuốn xéo về cái phòng yêu quý của hắn đi là vừa.
Cậu ta có điện thoại xịn nhưng không chơi game mà phải bắt tôi "giao nộp" cái điện thoại của tôi ra để phục vụ nhu cầu giải trí của hắn. Xong rồi còn viện lí do là vì cậu ta cầm điện thoại tôi nên chơi game ở đây để lát giả lại cho dễ.
- Tớ buồn ngủ. -- mi mắt tôi sắp sụp xuống đến nơi, nếu muốn thức nữa chắc phải lấy hai que diêm để chống hộ cái mí mắt.
- Cậu cứ lên giường mà ngủ.
- Không được.
Tôi luôn nghĩ đến đời con gái của mình. Nên cảnh giác với mọi hoàn cảnh cho dù tên Huy có là một thằng mọt sách chẳng có gì ngoài đống chữ, nhưng bản tính động vật sẽ vẫn tiềm ẩn sâu trong con người cậu ta. Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Tên Huy đúng chính xác là một con cáo già nhưng luôn mang mặt nạ của một con cừu non. Khi chỉ còn mình tôi thấy mặt cậu ta là con cừu non bỗng nhiên trở thành cáo già. Tôi nói sẽ không sai.
Tên Huy nhìn mặt tôi rồi khẽ nhếch môi cười. Nụ cười dê cụ.
- Có bao giờ cậu thao thức đến đêm chỉ vì vấn đề đang ở trong đầu cậu không?
Mặt tôi bất giác đỏ ửng. Tôi rất ghét cái lúc tên Huy biết tôi đang nghĩ gì và lại thêm thắt vài từ thiếu trong sáng.
Cậu ta dám bôi nhọ tâm hồn ngây thơ trong sáng của tôi. Một tâm hồn chưa dính bụi trần.
Được lắm.
- Cậu là tên biến thái.
- Tớ chỉ nghe thiên hạ đồn thổi vậy thôi.
- Im ngay cho tớ.
Tôi không dám mường tượng đến cái mặt mình lúc này có giống với cái mặt của bà bán thịt lợn ngoài chợ hay không. Tôi nghĩ là mặt tôi khiếp đản lắm. Có thể là giống con đười ươi hoặc khỉ đột gì đó.
- Giả điện thoại đây.
Lời nói đi đôi với hành động. Tôi xông pha vào trận địa giật luôn chiếc điện thoại màu đen huyền bí của mình trên tay tên Huy.
Khi vừa đến tay tôi thì điện thoại vụt tắt. Hết pin.
Tôi quắc mắt nhìn cậu ta trong oán hận. Tên Huy cười hì hì như thằng dở hơi rồi đứng dậy bỏ đi.
Ra đến cửa hắn mới ngoái đầu lại, nói bằng cái giọng ngọt hơn cả đường.
- Ngủ ngonnnnnnnnn!!!
Súyt nữa thôi tôi đã sặc nước bọt mà hi sinh rồi.
Trời ơi!!! Sao không có bệnh viện tâm thần nào đưa hắn đi khỏi nơi này chứ?!
- Cút ngay!
Tôi rống lên.
.
Những lúc tôi ngủ tôi ghét nhất bị làm phiền. Tôi nên suy nghĩ đến việc mình phải đi học một khóa học võ. Trong lúc đang mơ mơ màng màng mà bị đánh thức là giơ nắm đấm cho tên đấy một phát cho chừa luôn. Cái tội phá đám.
Tôi nghe thấy giọng tên Huy đang gọi tôi.
- Dậy đi. Muộn rồi.
Cái giọng cậu ta cứ lèo nhèo bên tai làm tôi phát bực lên được.
Tôi liền chùm kín chăn, quấn chặt lấy như con kén. Không gian trở nên im lặng. Tôi thủ thầm trong chăn là tên Huy đã bỏ cuộc và yên tâm ngủ tiếp.
Ba giây sau, cái chăn không cánh mà bay. Tôi giật mình mở bừng mắt.
.
Dám chắc là tôi chưa tỉnh ngủ, đúng vậy, tôi vẫn mơ màng. Tôi thấy khuôn mặt tên Huy-không-có-kính. Nó gần sát mặt tôi, tưởng chừng như sắp chạm nhau vậy. Tôi thấy chiếc mũi cao cao đó, đôi mắt sâu cuốn hút và cả đôi môi hồng hào ...
Tôi chớp mắt, khi mở mắt ra đã thấy tên Huy cách xa tôi cả mấy mét và trên tay cậu ta là cái chăn thân thương của tôi.
Rất cảm ơn trời đã cho tôi cái thói quen là thích mặc piyama khi ngủ. Giả sử như tôi mà có thói quen nude khi ngủ, tên Huy kéo tung chăn một cái là hỏng đời tôi rồi, sau này biết ăn nói sao với chồng.
Chẳng nhẽ tôi lại thổ lộ rõ với chồng (tương lai) của tôi rằng:
"Anh à! Có một sự thật em nên cho anh biết. Đó là vào năm em mười bảy tuổi, có một tên khỉ đột vì muốn đánh thức em dậy mà đã lật tung chăn của em, thân thể em chỗ lồi chỗ lõm, chỗ cao chỗ thấp hắn đều đã thấy hết. Nhưng anh yên tâm, ngày đó thân hình em chưa được nở nang và quyến rũ như bây giờ đâu... Em xin lỗi... Đó đều do lỗi của hắn ta, nếu muốn tính sổ anh hãy tìm hắn chứ đừng tìm em..."
Tôi lại vừa nghĩ lung tung rồi đấy.
.
Cậu ta, vẫn cái nhìn hằn học, chĩa vào tôi như nòng súng sắp phát nổ. Biết tỏng là cậu ta điên tiết lắm rồi. Mà đôi khi cũng phải trêu tức tí cho phong phú đời sống tinh thần.
Tôi cười hì hì, giở giọng nịnh nọt.
- Bạn Huy xinh gái... à... nhầm...
ĐẸP TRAI! Xin đừng nhìn tớ bằng đôi mắt ấy.
- Tớ chỉ có một đôi mắt thôi. Không nhìn bằng đôi mắt này thì nhìn bằng đôi mắt nào?
Mắc họng.
Tôi lỡ miệng mất rồi, ý tôi là ánh mắt cơ mà. Lại cho cậu ta cơ hội chặn họng tôi.
- Cho cậu năm phút.
Tên Huy ra lệnh và bỏ khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tôi tức tối ném cái gối vào cửa. Tên Huy chết bầm. Sao không biến mất khỏi tầm mắt của tôi luôn đi. Cứ lởn vởn quanh cuộc sống của tôi làm gì mãi.
.
Dù cho tôi có bực tức thế nào, dù cho tôi có ghét tên Huy đến đâu thì cuối cùng tôi vẫn làm đúng theo lời cậu ta, ra khỏi phòng sau năm phút với bộ dạng chỉnh tề nhất có thể.
Tôi bưng vẻ mặt khó chịu xuống nhà. Mẹ tôi đang chuẩn bị bữa sáng và mọi người đã ngồi đầy đủ vào bàn ăn và chỉ đợi tôi.
Trong suốt bữa ăn tôi hết lườm tên Huy đến đá vào chân cậ ta. Mỗi lần như vậy tên Huy đều cho như là không có gì và coi là không có tôi đang ngồi đối diện cậu ta. Nó làm tôi cực kì khó chịu. Tôi ngồi lù lù trước mặt cậu ta mà cậu ta coi tôi như không có, không thèm liếc nhìn tôi. Tôi tan vào không khí rồi ư?
.
- Hai đứa cãi nhau à? -- bố tôi hỏi.
- Dạ không.
- Hai đứa liệu mà làm hòa đi -- mẹ tôi như đang đe dọa.
- Con bảo là bọn con không giận nhau mà.
Tôi cố đính chính lại, sự thật là tôi dỗi tên Huy. Cũng chẳng rõ lí do tôi dỗi hắn.
Vì cậu ta phá giấc ngủ của tôi?
hay...
Vì cậu ta không chú ý đến sự có mặt của tôi?
Tôi không biết.
Tôi đành dối mẹ thêm lần nữa, nếu không muốn bị làm quân cờ trong mấy kế hoạch bồi đắp tình cảm cho tôi và tên Huy của mẹ.
.
Tôi vẫn nhớ cái lần tôi và tên Huy cãi nhau. Mẹ tôi biết và lập ngay cho bọn tôi một kế hoạch hoành tráng. Mẹ bắt tôi và tên Huy đi chơi cùng nhau, cụ thể là cái công viên ngoại ô thành phố có cái hồ rộng lớn. Nói chung thì theo lời mẹ tôi là đẹp. Tôi và tên Huy, chẳng ai muốn đi nhưng mẹ tôi dọa nạt này nọ nên hai đứa đành cắn răng mà dắt díu nhau ra công viên.
Đến đấy rồi thì mỗi người một nơi. Tôi ra bờ hồ ngồi tự kỉ, ngồi kiểu gì mà chiếc già búp bê bị rơi xuống. Quỷ tha ma bắt nhà nó, tôi cố vớt nó lên thì bị lộn cổ xống hồ. Cũng may tên Huy cứu kịp, không chắc giờ này tôi đang núp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân rồi. Sau hôm đấy tôi ốm nguyên luôn vài ngày, mẹ lo sốt vó lên. Sau đó thì tôi và tên Huy lại trở lại như cũ.
Nhưng thề là tôi không dám làm theo kế hoạch nào của mẹ nữa đâu.
- Bố mẹ sẽ đi công tác vào ngày mai...
Tôi biết ngay mà, mặt tôi xụ xuống ngay khi câu nói của mẹ vừa dứt.
- Vâng.
- Huy chăm sóc Hân hộ bác nhé.
Luôn luôn là vậy. Mẹ tôi tin tưởng tên Huy hết mực, cậu ta thì nhanh nhảu đồng ý ngay. Thôi kệ, tôi cần phải nghe lời để có kinh phí mà mua ảnh Idols của tôi và tôi dự định sẽ làm một chuyến sang Hàn Quốc.. Ôi mấy anh đẹp trai của đời em!!!
.
Ăn sáng xong tôi và tên Huy cùng xách ba lô lên... và đi học.
Mọi chuyện suôn sẻ từ sáng cho đến trưa, khi hết ca học sáng. Nhật Đăng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi khá bất ngờ và tí nữa đã quên anh ấy là bạn trai của tôi. Òa!!! Bạn trai... nghe sao vừa sướng vừa ngượng...
Mọi người xung quanh bàn tán. Cũng không phải gay gắt cho lắm. Tôi nên tập làm quen với nó, bạn gái của người đẹp trai hường sẽ bị lôi ra mổ xẻ.
Nhật Đăng muốn mời tôi đi ăn. Tôi ậm ừ nhìn sang tên Huy như xin phép, cậu ta nhìn tôi, gật đầu và nhanh bước ra khỏi tầm mắt của tôi.
Không phải tôi sợ tên Huy, đó như là bản năng, tôi không kiểm soát nổi mà nó tự bộc phát.
.
Nhật Đăng rất vui tính. Anh ấy không im lặng như tên Huy trong lúc ăn, anh ấy sẽ kể những câu chuyện về học tập, bạn bè, vân vân và mây mây. Tôi không nói nhiều trong lúc ăn như ngồi với tên Huy vì sợ mất hình tượng "yểu điệu thục nữ". Không được nghe giọng cụ non càm ràm vì tôi nói nhiều của cậu ta, có gì đó thiếu thiếu.
Mặc dù tôi và Nhật Đăng đã chính thức trở thành một cặp nhưng tôi vẫn thấy giữa chúng tôi có khoảng cách.
Tôi thích Nhật Đăng?
Có cảm tình với vẻ ngoài của anh ấy thì đúng hơn.
Nhiều người nói tôi và Nhật Đăng hợp nhau, đến tôi cũng chả biết là hợp về cái gì nữa. Tôi đang bắt đầu không hiểu mình rồi đây.
.
Nhật Đăng rủ tôi đi chơi, đúng ra là hẹn hò. Nói ra từ này thấy hơi ngại thật. Anh ấy nói đi vào ngày chủ nhật, cả ngày. Tôi đồng ý.
Nhật Đăng cười rạng rỡ. Anh ấy đã đưa ra rất nhiều lời dụ, nào là đi ăn kem, xem phim, đến trung tâm giải trí. Tôi là tôi thích mấy nơi đó đến phát điên. Nhớ lại là tên Huy chẳng đến mấy nơi đó bao giờ nên toàn tôi tự đi, nhưng cũng ít lắm, bởi cậu ta có đi đâu.
.
- Chủ nhật này cậu tự ra nhà sách đi.
- Cậu đi đâu?
Tên Huy cúi xuống nhìn tôi, nhìn chằm chằm không cho tôi con đường thoát thân, có vẻ như cậu ta đang sợ tôi nói dối rằng tôi đi đâu đó mà không cho cậu ta biết.
Thôi được rồi... bố mẹ tôi giao... cậu ta có quyền được biết tôi đi đâu, làm gì.
- Hẹn hò.
Tôi bỗng cảm thấy mình thật là... mặt dày. Nói ra từ "hẹn hò" không chút bối rối ngượng ngùng. Chứ tôi thấy trong phim Hàn Quốc nhân vật nữ báo cáo là đi hẹn hò là mặt ửng hồng lên, bẽn lẽn thấy rõ.
Có khi là tôi không có cảm giác gì với Nhật Đăng cũng nên.
Tên Huy thôi nhìn tôi, mặt vô cảm quay ra hướng khác.
- Ừ.
Một chữ đồng ý nhẹ nhàng. Cái chữ "ừ" đó như là cậu ta đã hiểu và sẽ tự đến nhà sách một mình vào chủ nhật. Nhưng tôi lại cảm thấy cậu ta không muốn để tôi đi chút nào.
Mặc kệ cậu ta vậy. Đi hay không là quyền của tôi. Tôi thích thì tôi đi.
- Tớ không ngờ Nhật Đăng là con người sến súa đấy.
Tên Huy nhếch môi cười. Sến súa?? Mang tiếng là học giỏi mà cậu ta chẳng biết dùng từ đúng với hoàn cảnh chút nào.
- Không phải sến súa. Là LÃNG MẠN. Hiểu chưa?
Tự dưng tên Huy bật cười như kiểu cậu ta mới nghe xong một câu chuyện tếu. Cậu ta gật gật cái đầu, vẫn không ngừng cười.
- Ừ... Lãng mạn.
Tên Huy cười nhạo tôi.
- Cậu thì biết cái gì.
- Biết chứ sao không. Chẳng phải giống với mấy bộ phim tình cảm sến chảy nước cậu hay xem đó à????
- Không sến. Cậu không thấy là nó rất nhân văn à????????
- KHÔNG.
Nói chuyện với cậu ta điên chết mất. Tôi nghĩ chắc rằng miệng tôi sẽ ngoác rộng ra vài centimet nếu khi nào gặp cậu ta cũng sẽ cãi nhau như thế này. Mà thực tế thì hôm nào cũng cãi nhau, nhẹ nhàng hơn thì tranh luận. Tôi sẽ được cho vào top những người có cái miệng rộng nhất thế giới trong tương lai... (Ặc @.@)
- LÃNG MẠN.
- Sến súa.
- LÃNG MẠN.
- Sến súa.
-...
-...
...
Tôi và tên Huy cứ lãng mạn với sến súa trên suốt dọc đường về nhà. Đến tối hôm đấy tôi phải uống thuốc vì sợ ngày mai mất giọng và sẽ không phát ra nổi tiếng nói cá nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT