Lại Trầm Luân Lần Nữa
...
Cố Noãn Phong luật
pháp khoa chính quy phải học bốn năm, mà Diệp Thanh Thành năm nay tính
cả học thạc sĩ là năm thứ bảy. Cố Noãn Phong nghĩ đến cuối cùng hai năm
chỉ có một mình nàng lưu ở trong sân trường, chưa phát giác ra đang bĩu
môi.
Diệp Thanh Thành từ trong lò vi sóng đem canh xương củ từ
đang còn nóng bưng ra, cười nói: "Anh lại thấy thời gian như vậy rất vừa vặn, sau khi tốt nghiệp anh sẽ cố gắng dốc sức làm hai năm, kiếm đủ
tiền sau đó chờ em tốt nghiệp cưới em về nhà."
Cố Noãn Phong
trước tiên lấy chén sứ nhỏ cho múc cho hắn một chén canh, trong lòng vui mừng đến nở hoa, ngoài miệng lại nói thầm: "Anh nghĩ đến mỹ, chẳng lẽ
anh sẽ không sợ em lại học thêm hai năm thạc sĩ?"
(*mỹ: tốt đẹp, như mơ)
"Lại học hai năm?" Hắn trầm ngâm suy nghĩ, "Vậy cũng được, nhưng mà chờ sau
khi kết hôn hãy học, nếu không cứ như vậy nhìn xem em còn không có chân
chính thuộc về anh, khiến cho anh bạn tâm ngày ngày phập phòng lo sợ."
Nói với vẻ vân đạm phong khinh*, có thể Cố Noãn Phong vẫn là nghe ra khỏi hắn lời nói đang lúc ở ư.
(*: Điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió)
A, đây là Thanh Thành của nàng.
"Đừng chỉ lo đáp lời anh, trong chén món ăn không được để dư lại." Tiếng cười của nàng làm cho Diệp Thanh Thành khẽ đỏ mặt lên, càng không ngừng gắp
thức ăn cho nàng.
"Biết rồi, Diệp bác sĩ." Cố Noãn Phong ra vẻ
bới thức ăn bên trong chén sứ nhỏ, muỗng inox nhỏ càng không ngừng đụng
vào chén sứ phát ra thanh thúy tiếng vang.
Diệp Thanh Thành là
một nam nhân có tâm tư tinh tế, hắn nói trong nhà ăn học viện các món ăn có dinh dưỡng không đủ toàn diện, mà Cố Noãn Phong vẫn còn ở trong thời kì trổ mã, mỗi bữa trưa không thể cứ ăn qua loa như vậy.
Hắn mặc dù cùng Cố Noãn Phong đồng dạng đều là học ngoại trú, nhưng bởi vì là
tiến sĩ sinh, cho nên học viện cấp một gian phòng kí túc xá đơn độc. Mỗi ngày buổi trưa Diệp Thanh Thành chỉ cần không có chuyện gì gấp, hắn
cũng sẽ đem Cố Noãn Phong kéo đến kí túc xá của hắn, giống như làm ảo
thuật ở trước mặt nàng mang lên năm sáu món ăn khác nhau, mà ngay cả màu sắc đều cân nhắc đến dinh dưỡng thu hút*, liên quan đến hồng, hoàng,
xanh lục, hắc, tím chờ bất đồng màu sắc.
(*: ý chỉ nhìn màu sắc món ăn khiến cho thấy ngon miệng hơn)
Cứ cái đà "bồi bổ" như vậy, Cố Noãn Phong thật lòng sợ sau khi tốt nghiệp
lấy hắn sẽ béo lên khiến cho không mặc được áo cưới xinh đẹp. Nàng dùng
giọng nói nũng nịu nói với hắn: "Thanh Thành, anh xem em đã sớm qua thời kỳ trổ mã, hơn nữa em là sinh viên ngoại trú, buổi tối trở về mẹ sẽ làm cho em thêm đồ ăn."
"A? Phải không?" Diệp Thanh Thành như có
điều suy nghĩ liếc nhìn người nào đó ngồi ở đối diện đang cố ưỡn cao nơi nào đó, trong con ngươi hắc bạch phân minh lóe ra không tin, một lát
sau hắn dùng giọng nói rất nghiêm túc nói: "Trải qua cẩn thận phân biệt, em thuộc vào loại trổ mã chậm chạp, hiện tại tiến hành điều trị vẫn còn kịp bổ túc."
Cố Noãn Phong mặt lập tức đỏ lên, dựa vào cái gì
hắn kết luận nàng thuộc vào loại trổ mã chậm chạp? Còn có, chẳng lẽ hắn
nhìn xuyên qua quần áo? Liền ánh mắt kia quả thực chính là một con sắc
lang bác sĩ sống động.
Nàng tức giận nhai lấy hoa Zeeland, đem nó coi là Thành sắc lang, tiểu hàm răng cố ý hung dữ nhai "ken két".
"Em là trổ mã có chút vấn đề, bất quá ở tuổi này cũng tạm được." Hắn gia vẻ chuyên nghiệp nhìn chằm chằm miệng của nàng quan sát nửa ngày, đưa ra
kết quả chẩn đoán bệnh.
"Thanh Thành, anh lại bắt nạt em, em cũng không phải chó. Còn có, anh rõ ràng học chính là chuẩn đoán hình ảnh y
học, khi nào thì cũng có nghiên cứu chuẩn đoán qua miệng?"
"Ai,
xem ra bạn học Noãn Phong cũng không biết tõ về bạn trai của mình a,
ngoại trừ hình ảnh y học anh còn chọn môn học khoang miệng y học được
hay không?"
Hắn cố ý nặng nề thở dài, hai tròng mắt giả vờ như rất bị thương, bộ dạng đáng thương trừng mắt nhìn Cố Noãn Phong.
Hắn thở dài tựa như một quả chuỳ nặng nề đánh vào lòng của Cố Noãn Phong,
thức ăn trong miệng lập tức trở nên chua xót khó nuốt. Những lời này hắn vốn là vô tâm nói, nàng lại nghe được đến trong lòng hổ thẹn muốn chết. Nếu không phải là bây giờ hắn nói ra, nàng thật sự không biết hắn còn
chọn môn học khoang miệng y học, thật sự là uổng cho kiếp trước từ yêu
thương đến kết hôn hơn ba năm.
"Thanh Thành, về sau nói chuyện nhiều nhiều hơn về chuyện của anh nha, em rất muốn nghe."
"Làm sao đột nhiên sẽ trở lên quan tâm tới anh như vậy?" Diệp Thanh Thành
tâm tình đặc biệt tốt, cố ý đem mặt đưa đến trước mắt của nàng, sống mũi cao thẳng cơ hồ muốn chạm vào nàng, "Em nói anh vì hạnh phúc tương lai
của chúng ta, có hay không nên chọn môn học một môn phụ khoa?"
Đôi mắt của Diệp Thanh Thành sáng long lanh nhìn xem trên gương mặt trắng
như sứ của Cố Noãn Phong vầng nhuộm ra hai đóa phi sắc đỏ ửng, càng mở
càng lớn, tựa như một đoá hoa hồng nở rộ kiều diễm ướt át.
Trong con ngươi của hắn có thần thái khác thường khiến cho trong lòng Cố Noãn
Phong nhộn nhạo sóng nước, xấu hổ tức giận mắng: "Diệp Thanh Thành, cái tên quỷ chán ghét nhà anh - - "
Mà cái tên nam nhân gây chuyện kia đã tuôn ra một chuỗi dài tiếng cười,
như gió cuốn mây tan dọn dẹp trên bàn cơm hộp xong liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cố Noãn Phong sợ run nhìn xem ngoài cửa trống rỗng, như
vậy Diệp Thanh Thành cùng Cố Noãn Phong từng xem nhẹ Diệp Thanh Thành là có khác biệt. Nếu như không có làm lại nàng như thế nào cũng không biết Diệp Thanh Thành ưu nhã lạnh nhạt sau lưng cũng sẽ có một mặt hài gước
như vậy.
Tựa như một viên kim cương bị che mất ánh hào quang,
lười phải dụng tâm đối với hắn cho nên bỏ qua sự nổi trội độc nhất thuộc về hắn, đoạt hồn nhiếp phách.
Nàng liên tục đều cho rằng hắn là nam nhân thiếu hụt tính thương không có thú vị, ở điểm này nàng lại nhìn lầm rồi.
Kiếp trước nàng là ở năm học thứ tư sau khi cùng Lâm Hiếu Quân chia tay, mới thật sự chú ý tới nhười ở phía sau luôn yên lặng quan tâm nàng như vậy. Không phải là hắn không đủ ưu tú, mà là trong mắt của nàng chỉ nhìn
thấy Lâm Hiếu
Quân, rốt cuộc đã không chứa nổi bất luận kẻ nào.
Ngây ngây ngô ngô từ lúc yêu thương đến khi kết hôn hơn ba năm, lòng của
nàng tựa hồ liên tục núp ở trong bóng ma từng bị ném bỏ khó có thể khôi
phục, đối với chuyện của hắn cũng không có chú ý, hơn nữa chuyện gì cũng đều được hắn an bài thỏa đáng, nàng chỉ cần tiếp nhận là được.
Cho đến chính mình lại được Lâm Hiếu Quân thổ lộ lần nữa rơi vào dòng nước
xoáy, giữa đạo đức cùng tình cảm bồi hồi giãy giụa, lúc Diệp Thanh Thành xanh mặt sập cửa rời đi, lúc này nàng tựa hồ mới sợ hãi phát hiện ra là Diệp Thanh Thành cũng sẽ phát hỏa.
Đêm đó Diệp Thanh Thành uống
đến sắc mặt tái nhợt không nhận ra người bị Tần Thương bọn họ đưa về
nhà, từ trong miệng Tần Thương tức giận quá mà xả ra mới biết một chút
chuyện cũ mà nàng cho tới bây giờ không biết.
Hắn mua rất nhiều
đĩa phim học nấu nướng, chính là vì cho nàng cải thiện bữa ăn ở trường
học, mà hai năm gió mặc gió, mưa mặc mưa kia khi cơm hộp hắn chỉ là nhàn nhạt nói cho nàng biết là mẹ làm.
Hắn liên tục không có yêu
đương, cự tuyệt con gái của đạo sư, làm hại bị đạo sư cố ý gây khó dễ,
tốt nghiệp luận văn sửa đi sửa lại.
Cự tuyệt trong nhà sắp xếp đi thân cận, cho nên sau khi tốt nghiệp gây dựng sự nghiệp không có được
trong nhà giúp đỡ một phân tiền.
Này chỉ là bởi vì trong hội hữa ái lễ Nô-en ái là một nữ sinh mà hắn không nên yêu.
Tần Thương nói những chuyện đó đều là Diệp Thanh Thành chưa bao giờ nói qua với nàng, yên lặng đem tất cả đều để ở trong lòng. Mẹ của hắn đối với
mình tất cả bắt bẻ nàng chưa bao giờ cần quan tâm, bởi vì Diệp Thanh
Thành luôn sẽ ngăn cản trước người của nàng, không để cho nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất nào.
Nàng không biết bản thân mình vẫn luôn làm
tổn thương hắn, trong thời gian rất dài đều nhìn thấy Diệp Thanh Thành
không vui, nàng chỉ là cho rằng đấy là bản tính của hắn.
Tiếng
nói trong trẻo của Tần Thương còn ở bên tai vang lên: "Thanh Thành chờ
đợi cô nhiều năm như vậy, chúng ta cho là cậu ấy sau khi kết hôn sẽ hạnh phúc, không nghĩ tới ngược lại càng trở nên bất hạnh hơn, bởi vì cô
ngay cả chút hi vọng của cậu ấy cũng tước đoạt. Đừng nhìn cậu ấy tỏ ra
một bộ rất kiên cường rất tỉnh táo, kỳ thật cậu ấy rất yếu ớt. Cậu ấy là người có tâm tư rất sâu từ trước đến giờ đều không dễ dàng thổ lộ với
người khác, không phải là cậu ấy thái độ khác thường uống đến say khướt, chúng ta thử hỏi dò cậu ấy, còn không biết cô thế nhưng sẽ nhẫn tâm như vậy. Vì cô, cậu ấy đã phải hy sinh quá nhiều. Tôi thật thấy đáng tiếc
cho cậu ấy."
Còn có người đã từng nói lời bao hàm thâm ý báo cho
chính mình: "Hi vọng cô chớ có phụ lòng anh ấy, có kiên cường thế nào
thì trong lòng cũng sẽ có thời điểm yếu ớt." Đúng rồi, đây là lời của
Triều Tiên Na sau khi trở thành vị hôn thê của Chu Tử Khanh nói ra.
Một ngày mùa hè, thời điểm nàng cùng bọn họ tới nhà Chu Tử Khanh làm khách, ba đại nam nhân ở trong phòng bếp bận rộn, khi đó mới biết được Triều
Tiên Na là con gái đạo sư của Diệp Thanh Thành.
"Tôi yêu thầm
Thanh Thành, chuyện này mọi người đều biết, nhưng Thanh Thành làm mỗi
một việc đều là nói cho tôi biết, anh ấy chỉ coi tôi như em gái. Tôi
biết rõ trong tim của anh ấy có người khác, nhưng không biết là ai. Cho
đến khi anh ấy và cô đi chung với nhau, tôi biết rõ anh ấy đã chờ được
đến người mà anh ấy vẫn một mực chờ. Đó là cảm giác yêu cực kỳ lâu đến
khó có thể bỏ qua, sâu không lường được khiến cho tôi đau lòng yêu say
đắm. Tôi không ghen ghét cô, chỉ là rất hâm mộ. Hi vọng cô chớ có phụ
lòng anh ấy, có kiên cường thế nào thì trong lòng cũng sẽ có thời điểm
yếu ớt."
Triều Tiên Na nhìn xem trên ban công vài bồn cây dâm bụt mà Diệp Thanh Thành thích, ngày mùa hè đúng là mùa nở rộ, dưới nắng gắt mùa hạ đang nở rộ tươi đẹp: "Cô có biết ý nghĩa của hoa dâm bụt không?
Ôn nhu kiên trì. Cây dâm bụt hướng mở mộ rơi, sức sống cực mạnh, mỗi một lần héo tàn cũng là vì nghênh đón lần tiếp theo nở rộ càng sáng lạn.
Như xuân đi thu đến bốn mùa thay đổi liên tục, càng giống yêu một người, sinh sôi không ngừng..."
...
"Uy, đang suy nghĩ gì nghĩ đến mất hồn như thế? Xế chiều hôm nay en cần phải còn có lớp đi, thời gian đi học sắp tới rồi đó."
"Tại sao không sớm một chút nói cho em biết." Cố Noãn Phong che giấu bộ dạng sắp khóc, rất nhanh cúi đầu chạy ra khỏi kí túc xá.
Diệp Thanh Thành thấy Cố Noãn Phong giống như lửa cháy đến nơi dậy chạy đi, mặt mày đều là sủng ái vui vẻ.
Cố Noãn Phong đã chạy đến cửa lại giống như một trận gió chạy trở lại, ôm
lên eo Diệp Thanh Thành đang không biết nàng muốn làm cái gì: "Thanh
Thành, em đã quên nói cho anh biết, em yêu anh!" Mặc dù những lời này
đến muộn hơn ba năm.
Em yêu anh!
Ba chữ như một cục đá
quăng vào trong lòng Diệp Thanh Thành, lưu lại Diệp Thanh Thành ở trong
phòng ngủ, đôi mắt đen láy lập tức nhấc lên kinh đào sóng lớn, gương mặt tuấn dật xuất trần mở ra hào quang mừng rỡ dị thường sáng chói.
Nhìn qua Cố Noãn Phong giống như một cơn gió ấm thổi đến tận trong lòng rồi
lại bay đi, Diệp Thanh Thành ở trong lòng không tiếng động nói nhỏ: Noãn Phong, anh yêu em! Tình yêu này lớn đến áp đảo tính mạng của anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT