Lại Trầm Luân Lần Nữa
...
Lúc Cố Noãn Phong đem món ăn đã nấu xong bày lên bàn ăn thì nghe thấy âm thanh Thanh
Thành chào mẹ của hắn, dưới chân của nàng có dừng lại một chút ngắn
ngủi, mẹ chồng đã trở lại.
Phòng khách đầu kia tiếng nói chuyện của vài người nhẹ nhàng truyền đến.
"... Lão Diệp, tại sao không có đặt chỗ tại nhà hàng vậy? Chẳng lẽ ông mời đầu bếp về nhà?"
"Đầu bếp? Đúng đúng đúng, là mời đầu bếp về, mệt không, bà mau tới đây ngồi đi."
Cố Noãn Phong không nghĩ tới ba Diệp còn rất vui tính, theo đó tiếng người ở phía ngoài nhiều hơn, có tiếng nói của tiểu di, Tần Thương, Chu Tử
Khanh, còn có thanh âm của một nam nhân nàng chưa từng nghe qua, đang
hào hứng hô đại tẩu, nghe giọng thấy là một người rất sôi nổi nhiệt
tình, phỏng đoán chính là người cùng trang lứa với bọn Thanh Thành- tiểu di phu Trình Quang Hạo.
Khi món ăn bày lên xong, thông báo có
thể ăn cơm, má Diệp lại đúng lúc đi lên lầu thay quần áo, Diệp Thanh
Thành vội vàng hỗ trợ bày đồ ăn, Tần Thương trông thấy Cố Noãn Phong có
chút giật mình, mắt nhìn sang Diệp Thanh Thành đang dọn đồ ở bên cạnh,
nhướng mày bĩu môi với Cố Noãn Phong. Chu Tử Khanh ngược lại không có
phản ứng lớn như Tần Thương, gật gật đầu xem như chào hỏi.
"Noãn Phong, đây là Trình Quang Hạo." Diệp Nam lôi kéo một nam nhân nhìn rất có phong cách nghệ thuật gia đi đến.
Cố Noãn Phong trông thấy hai người đứng sóng vai, trong đầu toát ra một
câu: quần anh tụ hội, thì ra hắn chính là Trình Quang Hạo: "Tiểu di
phu."
Lúc Trình Quang Hạo được chào hỏi, bởi vì vui vẻ, con mắt
đều cười híp lại, cao hứng đi tới vỗ Diệp Thanh Thành bả vai: "Tiểu tử
thúi, vẫn là cháu dâu so với cháu hiểu chuyện hơn."
Mọi người
nghe đều cười rộ lên, ai cũng biết Diệp Thanh Thành rất ngại khi có một
tiểu di phu cùng tuổi cùng nhau chơi đùa đến lớn như vậy.
"Ô, sao lại có cảm giác cháu dâu đã gặp qua ở nơi nào đó vậy." Trình Quang Hạo
buồn bực nhìn bóng lưng đang đi về hướng phòng bếp, cảm thấy Cố Noãn
Phong nhìn rất quen mắt, "Rốt cuộc tại nơi nào đây?"
Má Diệp thay mộ bộ quần áo ở nhà đi xuống, thấy bọn họ đều đã ngồi vào chỗ, lưu lại
chỗ ngồi cho bà ở ben cạnh ba Diệp, lại thấy phia đối diện chỗ bên cạnh
Diệp Thanh Thành còn trống, khó hiểu hỏi: "Đêm nay còn mời thêm ai? Tại
sao còn chưa đến?"
"Thanh Thành, con đi xem một chút, nhiều món ăn như vậy cũng đủ rồi." Ba Diệp bảo Diệp Thanh Thành đi xem một chút.
"Đúng vậy, hôm nay cô ấy là đại công thần, không có cô ấy, chúng ta sẽ không
có bưa cơm này, Thanh Thành chờ dì một chút, dì cũng vào xem xem." Diệp
Nam cũng đi theo đứng lên.
Má Diệp cảm thấy hôm nay lão công rất
cổ quái, em gái của chồng cũng kỳ quái, chưa từng nghe nói qua mời đầu
bếp về để làm món ăn còn phải cùng ngồi ăn cơm.
"Món ăn đến đây." Diệp Nam đem một món ăn cuối cùng bưng lên bàn, Diệp Thanh Thành lôi kéo Cố Noãn Phong ngồi xuống.
"Mẹ, mẹ đã trở lại."
Má Diệp không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Cố Noãn Phong, nhướng mày, lập tức mặt liền kéo dài thay đổi sắc thái. Không phải là nghe Tần Thương nói nàng
cùng Thanh Thành đang muốn ly hôn sao? Hôm nay đây là xướng cái tuồng
gì? Nhìn Diệp ba ba một cái, lại trừng mắt Tần Thương cho sai tình báo,
lại nhìn một chút thức ăn trên bàn, trong lòng bực bội ổ một bụng hỏa,
lập tức đứng người lên: "Mọi người từ từ ăn, đột nhiên tôi hơi nhức đầu, đi lên lầu nghỉ một lát."
Ba Diệp lấy tay kéo vạt áo má Diệp: "Đau đầu cũng không thể không ăn cơm a, vậy thì ăn một chút hãy đi nghỉ ngơi."
Cố Noãn Phong biết rõ mẹ chồng đau đầu là giả, không muốn nhìn thấy nàng
là thực. Nàng đúng là một lòng muốn chữa trị quan hệ mà tới, lập tức
hỏi: "Mẹ, vậy mẹ lên lầu nghỉ ngơi đi, con sẽ chọn mấy mond đợi lát nữa
mang lên cho mẹ."
"Không cần." Má Diệp liếc trắng Cố Noãn Phong
một cái, thật sự là giỏi giả bộ hồ đồ, trông thấy cô, tôi còn có thể
nuốt trôi hay sao?
Nét mặt Diệp Thanh Thành căng thẳng, lập tức đi theo má Diệp đi ra ngoài: "Mọi người ăn trước, để tôi đi lên xem một chút."
Cố Noãn Phong sợ Diệp Thanh Thành cùng mẹ của hắn phát giận, như vậy sẽ
chỉ làm chuyện càng ngày càng căng, vội vàng lôi kéo tay của hắn.
Diệp Thanh Thành biết rõ Cố Noãn Phong đang lo lắng chuyện gì, một bàn tay
khác cũng đặt lên đến, nhẹ nhàng ở trên tay của nàng vỗ vỗ, ra hiệu nàng yên tâm. Hắn rất quý trọng thành quả lao động của nàng, không phải vạn
bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không làm cho nàng uổng phí khổ tâm.
Chuyện bất hoà giữa mẹ chồng con dâu các nàng, trên bàn ngoại trừ Diệp Nam
cùng Trình Quang Hạo không rõ lắm, những người khác đều biết rõ, ba Diệp vì điều tiết không khí vội vàng giơ lên cái ly trên tay: "Bởi vì các
cháu đợi lát nữa đều phải lái xe, đêm nay bác liền lấy trà thay rượu..."
Đoạn sự việc nhỏ xen giữa vừa rồi kia rất nhanh đã bị Trình Quang Hạo cùng
Tần Thương mặt mày hớn hở nói chuyện về buổi đấu giá lúc buổi chiều, dần dần nhạt đi. Cố Noãn Phong có chút nóng lòng Diệp Thanh Thành tại sao
còn chưa xuống, không có chú ý nghe, mãi cho đến khi mọi người đều nhìn
xem nàng, nàng mới giật mình lấy lại tinh thần.
"Noãn Phong, con
lại không phải lái xe, hôm nay hãy theo tiểu di của con uống chút rượu
đỏ mạnh, ở nhà ăn cơm cảm giác chính là thoải mái hơn so với khách sạn,
hôm nay cháu khổ cực rồi." Ba Diệp trông thấy bộ dạng ngột ngạt của Cố
Noãn Phong, cũng cảm thấy đêm nay lão bà có chút hơi quá.
"Ba,
cũng không có gì vất vả, đều là mấy món ăn gia đình đơn giản, chờ tiểu
di thân thể khoẻ lên, còn muốn thỉnh dì đi ra ngoài ăn một bữa ngon."
Diệp Nam ngồi bên cạnh Cố Noãn Phong cười giúp nàng rót rượu đỏ mạnh: "Lần
sau dì mời các cháu, Noãn Phong làm những món ăn này rất thân thiết, có
hương vị của nhà, ăn cơm không phải là ăn một phần tâm tình hòa khí, mọi người nói có đúng không?"
"Mùi vị không tệ, nhưng mà lần sau
không cần phải làm như vậy, mấy người chúng ta đều là động vật ăn thịt." Tần Thương toét miệng, nâng chén lên với Cố Noãn Phong.
Bên này
Trình Quang Hạo đột nhiên chỉ vào Cố Noãn Phong cao giọng kêu lên: "Tôi
nhớ ra rồi, không trách được thoạt nhìn rất quen mắt. Tiểu Nam, Noãn
Phong chính là cô gái nhiệt tâm mà anh gặp ở siêu thị lần trước. Hắc,
thật không nghĩ tới chúng ta dĩ nhiên là người một nhà."
"Trùng
hợp như vậy?" Diệp Nam nhìn xem Cố Noãn Phong mặt mày đều là mừng rỡ,
"Lần trước Quang Hạo từ siêu thị trở về bệnh viện, cứ khen suốt gặp được người nhiệt tâm, hai ngày nay dì tại bệnh viện ăn đều là mấy món ăn anh ấy căn cứ theo cách cháu dạy bảo phòng bếp làm, về sau Thanh Thành nhìn cũng nói thực liệu hữu dụng, có trợ giúp hiệu quả trị liệu."
Cố
Noãn Phong nhìn xem Trình Quang Hạo, lại nhìn bím tóc đuôi sam dài của
hắn, cũng nhớ ra rồi, không nghĩ tới có chuyện trùng hợp như vậy, từ
việc hắn đi siêu thị mua đồ hỏi thăm như vậy liền nhìn ra được hắn đối
với tiểu di rất tốt, liên tục hiếu kỳ hắn là người thế nào, bây giờ nhìn cách nói chuyện làm việc của hắn cảm thấy rất đặc lập độc hành.
Diệp Thanh Thành liên tục không có xuống, Cố Noãn Phong đứng ngồi không yên, nàng quyết định đi lên xem một chút, quà nhiều thì người không trách,
nếu như mẹ chồng không xuống liền mời nàng xuống: "Con đi lên xem một
chút."
Mới vừa đi tới lầu hai, đã nhìn thấy Diệp Thanh Thành cùng má Diệp trước sau từ phòng ngủ đi ra, má Diệp đi ở phía trước trông
thấy Cố Noãn Phong đi lên liền sững sờ, ánh mắt oán hận lạnh lùng nhìn
chằm chằm nàng.
"Mẹ, món ăn sắp nguội lạnh."
"Hừ!"
"Mẹ, nếu là lúc trước con không hiểu chuyện, con xin lỗi mẹ..."
"Tốt lắm, cái gì đều đừng nói, " Diệp má má lắc lắc tay cắt đứt Cố Noãn
Phong lời mà nói, "Lời này không nên bị người khác nghe thấy, không lại
cho là tôi đang làm khó dễ cô."
Diệp Nam yên tâm lên lầu xem một
chút thấy thế tiến lên kéo tay má Diệp: "Tốt lắm chị dâu, không cần phải quá kén chọn, nàng dâu nhiệt tâm giúp người lại chăm chỉ như vậy chị có thể đi đâu tìm nữa? Khó được Thanh Thành lại yêu thích, dù sao cũng là
vợ Thanh Thành cưới về, bọn họ còn muốn sống với nhau cả đời." Chuyện
đêm nay nàng đều nhìn ở trong mắt, không nghĩ tới chị dâu sẽ không giữ
thể diện cho Cố Noãn Phong như vậy, cho dù có chuyện gì, ít nhất cũng
phải chờ lúc trong nhà không có người ngoài hãy phát tác.
Lời nói của Diệp Nam khiến má Diệp nhạy cảm phát hiện bà bị cô lập, nghĩ đến
vừa rồi con trai ở trên lầu cùng nàng nói, 'Mẹ, Noãn Phong cùng con là
vợ chồng, thể diện của cô ấy cũng chính là của con, mẹ làm cho cô ấy khó xử chính là làm cho con khó xử. Cô ấy không phải là người ngoài, là
người con muốn chung sống cả đời.
Nghĩ tới, trong lòng đối với Cố Noãn Phong lại càng ghen ghét vài phần: "Còn có thể để tôi chọn sao? Đã thành con dâu."
Ý trào phúng trong lời nói của má Diệp, khiến cho trong lòng Cố Noãn
Phong tóm lại là không thoải mái, nàng đứng lui sang bên cạnh để cho má
Diệp cùng Diệp Nam đi xuống trước. Diệp Thanh Thành đi tới đem tay của
nàng toàn bộ nắm vào trong lòng bàn tay: "Noãn Phong, anh biết rõ tâm ý
của em, người khác cũng nhìn ra đến, không cần phải khổ sở, không thẹn
với lương tâm là được."
Lòng bàn tay luôn luôn khô ráo của hắn
cũng có chút mồ hôi, Cố Noãn Phong biết rõ tâm tình bây giờ của hắn
không yên, vứt bỏ cảm giác không thoải mái, tay từ trong lòng bàn tay
của hắn rút ra, cầm chặt lại tay hắn.
Sau bữa cơm chiều Diệp
Thanh Thành làm thế nào cũng không chịu để Cố Noãn Phong lại dọn dẹp rửa bát đĩa, đem nàng từ trong phòng bếp cho "Ném" đi ra ngoài. Cố Noãn
Phong thấy mọi người đi thư phòng thưởng thức bứa hoạ tuyệt tác mà Trình Quang Hạo buổi chiều đấu giá được, nàng không hiểu nên không có đi
theo.
Đang định đến phòng khách đi xem ti vi, lúc đi qua lan can
dưới sân thượng lại nghe thấy âm thanh bực bội của má Diệp : "... Cho
rằng bằng một bữa cơm có thể đả động tôi? Một người trước kia cái gì
cũng không biết, hiện tại món ăn thế nhưng cũng làm ra được hữu mô hữu
dạng, chỉ tính phần tâm cơ này, chị lại càng không muốn gặp."
"Chị dâu, đây là do nàng có ý muốn lấy lòng chị, tại sao có thể nói thành
tâm cơ đây? Chuyện của em với Quang Hạo là người nào đồng ý? Hiện tại ba mẹ anh ấy đối xử với em rất tốt, ba mẹ em bên này cũng vậy, năm ngoái
bọn họ còn từ chỗ Nhị ca bên kia đến nhà bọn em ở hơn nửa năm. Hai đứa
nó đều đã kết hôn, chị liền nhìn thoáng một chút, hơn nữa em cảm thấy
được con bé cũng không tệ lắm."
"Hừ, đó là do em không nhìn thấy
bộ dáng của nó lúc trước, luôn một bộ xa cách lạnh lùng, người khác giới thiệu mấy cô gái trẻ ai cũng tốt hơn nó nhiều lần, khi kết hôn chuyện
gì đều là Thanh Thành lo liệu, chị liền không hiểu nổi, bộ dáng như vậy
còn muốn cưới vợ về làm gì?"
"Kia là tình yêu, tựa như anh trai của em yêu chị vậy."
"Đừng có làm chị nổi da gà, khi đó mới nói Thanh Thành vài câu, không cho
mượn tiền xem bọn nó có thể ra ở riêng hay không, ai biết Thanh Thành âm thầm tự mình chạy tới ngân hàng, còn mua một nhà trọ nhỏ trả tiền theo
phân kỳ, mà ngay cả địa điểm cũng là ở gần nhà mẹ đẻ của cô ta, chị vừa
nhìn liền biết là chủ ý của nó, đây là còn chưa có kết hôn liền muốn ra ở riêng, con trai tốt của chị đều bị nó dạy hư. Kỳ thật chị còn không vui cùng bọn nó ở cùng một chỗ đây, nhìn xem liền phiền lòng."
"Đó không nhất định là chú ý của Noãn Phong..."
Cố Noãn Phong tận lực không phát ra âm thanh từ sau lan can chạy đi, chờ
lúc đến phòng khách, nàng mới phát giác không biết từ khi nào thì lệ đã
rơi đầy mặt.
Phía trước phòng khách chính là một đình viện giống
như vườn hoa kiểu cổ, Cố Noãn Phong đứng ở bên cạnh nơi này cũng có thể
trông thấy hoa phù dung, cúc vạn tuế, đang nở tươi đẹp. Mới vừa đi tới,
đã nhìn thấy Chu Tử Khanh đưa lưng về phía cửa chắp tay đứng ở trong
đình viện, bóng lưng có chút tịch mịch.
Chu Tử Khanh nghe thấy
tiếng động quay đầu lại trông thấy là Cố Noãn Phong, hắn lấy ra khăn tay đưa cho nàng: "Kết hôn sắp hai năm, dù gì cũng biết một chút tính tình
của a di, không biết là tính cách của em trì độn sẵn đây? Hay là nây giờ mới bắt đầu có cảm thụ nên mới quan tâm."
Chu Tử Khanh ánh mắt
luôn luôn sắc bén, thấy mắt Cố Noãn Phong có chút đỏ lên liền nhìn ra
nàng mới vừa đã khóc: "Lệ Na cũng là không thể có cách nào cư xử khéo
léo với mẹ anh, kỳ thật thời gian dài cho dù tính tình của mọi người
không thay đổi, nhưng quan hệ cũng sẽ hòa hoãn đi."
"Tại sao anh không dẫn Lệ Na cùng tới?" Cố Noãn Phong khoát khoát tay, nước mắt trên mặt vừa rồi đã bị nàng dùng tay gạt đi.
"Chia tay." Vẻ mặt Chu Tử Khanh không có biến đổi gì, chỉ có một đôi mắt sâu
hữu thần thoáng hiện lên vẻ tịch mịch cô đơn giống như bóng lưng vừa
rồi.
"Em không biết, kỳ thật luôn nhẫn nại tính tình của mình đi
làm vui lòng cho người khác thạt sự rất mệt mỏi. Anh rất khâm phục Thanh Thành, có thể nhẫn nại đợi em, hơn nữa kiên trì lâu như vậy. Hôm nay
thấy hai người anh liền suy nghĩ, nếu như anh kiên trì thêm một chút, có thể hay không cũng sẽ được giống như hai người bây giờ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT