Khi mùa gặt của ông Nelson chấm dứt, bố đã trả hết nợ về con Spot. Lúc này, bố có thể lo cho mùa gặt của riêng mình. Bố mài bén chiếc phảng dài dễ sợ mà các cô bé không bao giờ được đụng tới và bố đi cắt thửa lúa mì nhỏ ở phía bên kia chuồng bò. Bố buộc thành từng bó rồi chất đống lại.

Rồi mỗi buổi sáng, bố tới làm việc trên khoảng đất bằng phẳng ngang suối. Bố cắt cỏ và để tại đó hong khô dưới nắng. Với cây cào gỗ, bố cào cỏ lại thành nhiều đống. Bố đóng ách Pete và Bright vào xe, kéo cỏ lại chất thành sáu đống lớn.

Lúc này, về đêm bố mệt tới mức không thể chơi đàn được. Nhưng bố rất vui khi cỏ khô được chất đống xong và bố có thể cày mảnh đất lởm chởm gốc rạ để sẽ biến thành đồng lúa mì.

Một buổi sáng, ba người đàn ông lạ tới với một chiếc máy đập. Họ đập đống lúa của bố. Khi đưa Spot qua bãi cỏ còn đọng sương, Laura nghe tiếng máy nổ nhức óc và lúc mặt trời lên, vỏ trấu bay vàng rực trong gió.

Đập lúa xong, mấy người đàn ông đưa máy đi trước lúc ăn sáng. Bố nói bố mong ông Hanson đã gieo nhiều hạt hơn. Bố tiếp:

- Nhưng cũng đã có đủ để mình có một số bột. Còn rơm thì với số anh đã cắt đủ để nuôi mấy con bò qua hết mùa đông. Năm tới mình sẽ có một vụ lúa mì đáng kể hơn là một cái gì đó.

Khi Laura và Mary ra chơi ngoài đồng vào sáng hôm đó, điều trước tiên các cô nhìn thấy là một đống rơm vàng rực rất đẹp.

Đống rơm rất cao phản chiếu ánh nắng sáng lấp lánh. Mùi rơm thơm ngọt hơn hẳn mùi cỏ khô.

Mấy bàn chân của Laura trượt trên sườn đống rơm trơn tuột, nhưng cô có thể leo nhanh hơn mức trượt. Sau một phút, cô đã ở trên đỉnh đống rơm.

Cô nhìn qua ngọn những cây liễu và xa tít phía bên kia suối tới vùng đất xa thẳm. Cô có thể nhì bao quát khắp đồng cỏ rộng mênh mông. Cô đứng cao tít trên không, gần như cao ngang đàn chim. Cánh tay cô khua động và bàn chân cô nhảy nhót trên lớp rơm nhún nhảy. Gần như cô đang bay giữa khoảng trời lộng gió.

Cô kêu lên với Mary:

- Em đang bay! Em đang bay!

Mary trèo lên với cô.

Laura nói:

- Nhảy! Nhảy này!

Cả hai nắm tay và nhảy vòng vòng, cao hơn, cao hơn nữa. Gió thổi váy các cô bay phần phật và những chiếc nón đung đưa chỉ được giữ bằng mấy sợi dây buộc quấn quanh cổ.

Laura vừa hát vừa nhảy:

- Cao hơn! Cao hơn!

Thình lình rơm trượt ngay dưới chân cô. Cô ngồi thụp xuống bên một cạnh đống rơm. Bum! Mary lên đè người cô.

Cà hai lật người lại và cười trong những cọng rơm. Rồi các cô lại trèo lên đống rơm để trượt xuống. Chưa bao giờ các cô chơi vui như thế.

Các cô leo lên trượt xuống, leo lên trượt xuống cho tới khi ngọn đống rơm không còn nữa.

Thế là các cô tỉnh lại. Bố đã chất đống rơm này và bây giờ nó không còn giữ nguyên hình dạng nữa. Laura nhìn Mary và Mary nhìn cô và cả hai cùng nhìn đống rơm bị vẹt ngọn. Rồi Mary nói cô sẽ quay về nhà và Laura lặng lẽ bước theo chị. Cả hai ngoan ngoãn giúp mẹ và chơi đùa thật dễ thương với bé Carrie cho tới khi bố trở về ăn cơm trưa.

Vừa bước vào, bố nhìn thẳng vào Laura và Laura cúi xuống ngó nền nhà.

Bố lên tiếng:

- Các con không được trượt trên đống rơm thêm một lần nào nữa. Bố đã phải quăng lên tất cả chỗ rơm bị tụt xuống.

Laura nói một cách sốt sắng:

- Chúng con không làm nữa đâu ba!

Và Mary nói:

- Dạ, bố, chúng con sẽ không làm nữa!

Sau bữa ăn trưa, Mary rửa chén đĩa còn Laura lo lau khô. Rồi cả hai đội mũ bước lên lối đi ra ngoài đồng. Đống rơm đứng vàng chói dưới ánh nắng.

Mary nói:

- Laura! Em đang làm gì vậy!

Laura nói:

- Em không làm gì hết. Ngay cả sờ vào nó em cũng không làm!

Mary nói:

- Em cần tránh xa chỗ đó, nếu không chị sẽ nói với mẹ!

Laura cãi lịa:

- Bố không nói là em không được tới hửi nó.

Cô đứng sát vào đống rơm vàng hực và hít thở những hơi thở thật sâu. Rơm ấm nắng và thơm hơn cả hạt lúa mì khi nhấm chúng. Laura úp mặt vào đống rơm, nhắm mắt lại và hửi sâu hơn, sâu hơn nữa. Cô bật lên:

- Hààà!

Mary bước tới, hửi và cũng bật lên:

- Hààà!

Laura ngước lên nhìn đống rơm vàng rực, chói sáng chênh vênh. Cô chưa hề thấy nền trời xanh như thế trên cái màu vàng kia. Cô không thể đứng ở dưới đất. Cô phải lên cao giữa trời xanh.

Mary quát:

- Laura! Bố nói không được trèo lên!

Laura đang trèo. Cô cãi lại:

- Bố không nói thế! Bố không nói không được trèo lên. Bố nói là không được trượt xuống. Em chỉ trèo lên thôi.

Mary nói:

- Em sẽ nhảy thẳng từ đó xuống.

Laura đã ở trên ngọn đống rơm. Cô nhìn xuống Mary và nói như một cô bé ngoan ngoãn:

- Em sẽ không trượt xuống. Bố nói không được trượt.

Không gì cao hơn cô, ngoài bầu trời xanh. Gió thổi lồng lộng.

Đồng cỏ mênh mông xa tắp. Laura dang rộng hai cánh tay, nhún nhảy, và rơm đưa cô lên cao.

Cô hát:

- Em đang bay! Em đang bay!

Mary trèo lên và cô cũng bắt đầu bay.

Cả hai nhảy cho tới khi không thể nhảy cao hơn nữa. Rồi các cô ngồi phịch xuống trên lớp rơm ấm ngọt. Những cọng rơm lòi ra thọc vào hai bên sườn Laura. Cô lăn đè lên thì những cọng khác lại lòi ra. Cô lại lăn trên những cọng này và lăn nhanh hơn, nhanh hơn nữa không dùng lại nổi.

Mary hét lên:

- Laura! Bố nói…

Nhưng Laura đang lăn. Lăn qua, lăn lại, lăn qua và cô lăn thẳng từ đống rơm xuống đất.

Cô nhảy bật dậy, trèo lên đống rơm cực nhanh. Cô ngồi phịch xuống và lại bắt đầu lăn. Cô la lớn:

- Lăn đi, Mary! Bố không bảo mình không được lăn.

Mary ngồi trên ngọn đống rơm và tỏ vẻ đồng ý:

- Chị biết bố không cấm mình lăn, nhưng…

Laura đã lăn xuống:

- Được rồi! Lăn đi!

Cô gọi vọng lên:

- Thích lắm!

Mary lưỡng lự:

- Ừ, nhưng mà chị…

Rồi Mary lăn xuống.

Thích thú thật, thích thú hơn trượt xuống nhiều. Cả hai lại trèo lên và lăn xuống, trèo lên và lăn xuống nữa, và cười không ngừng. Những cọng rơm bị cuốn theo các cô rơi xuống mỗi lúc một nhiều hơn. Các cô đạp lên, cuộn chúng lại và trèo tiếp tục để lại lăn xuống cho tới khi không cò gì để tiếp tục trèo lên.

Lúc đó, các cô phủi những cọng rơm trên quần áo, gỡ các cọng rơm dính trong tóc và lẳng lặng trở về căn nhà hầm.

Khi bố từ đồng cỏ trở về đêm đó, Mary đang bận rộn bày bàn ăn cho bữa tối. Laura ở sau khung cửa loay hoay với chiếc hộp búp bê giấy.

Bố nói giọng khủng khiếp:

- Laura!

Laura từ từ bước ra từ sau khung cửa.

Bố nhắc:

- Tới đây, ngay chỗ này, cạnh Mary.

Bố ngồi xuống và để các cô đứng phía trước sát cạnh nhau. Nhưng bố nhìn thẳng vào Laura. Bố nói giọng nghiêm khắc:

- Các con lại trượt từ đống rơm xuống.

Laura nói:

- Không, bố!

Bố nói:

- Mary, con có trượt trên đống rơm xuống không?

Mary đáp:

- Kh… không, bố!

Giọng bố thật khủng khiếp:

- Laura, nói lại coi, con có trượt từ đống rơm xuống không?

Laura lại đáp:

- Không, bố!

Cô nhìn thẳng vào cặp mắt khó chịu của bố. Cô không hiểu vì sao bố lại nhìn như thế.

Bố nói:

- Laura!

Laura giải thích:

- Chúng con không trượt, bố! Nhưng chúng con lăn xuống.

Bố đứng bật dậy thật mau, bước tới cửa, đứng nhìn ra ngoài. Lưng bố rung lên. Laura và Mary không biết bố đang nghĩ gì.

Khi bố quay lại, mặt bố nghiêm nghị, nhưng mắt bố lóe sáng.

Bố nói:

- Được, Laura. Nhưng bây giờ bố muốn các con phải tránh xa đống rơm đó. Pete, Bright và Spot không có gì để ăn suốt mùa đông này, ngoài cỏ khô và rơm. Chúng cần từng cọng rơm. Các con không muốn chúng phải nhịn đói chứ, phải không?

Cả hai đều đáp:

- Ô, không, bố!

- Tốt, đống rơm kia cần giữ nguyên để nuôi chúng nên phải chất đống lại. Các con hiểu không?

Laura và Mary nói:

- Dạ, bố!

Ngày chơi trên đống rơm của các cô kết thúc như thế.

09. THỜI TIẾT CHÂU ẤU

Lúc này những bụi mận hoang dọc suối Plum đang chín. Mận là một loại cây thấp. Chúng mọc chen vào với nhiều cành nhỏ quấn quýt chĩu nặng những quả mận mọng nước dưới lớp vỏ ngoài căng mịn.

Cả một vùng không khí như đọng lại trong vị ngọt và những tiếng vỗ cánh vo vo.

Bố đang cày trên mảnh đất bên kia suối mà bố đã dọn sạch cỏ. Rất sớm trước khi mặt trời mọc, lúc Laura đưa Spot tới gặp bầy bò bên kia dải đá xám, Pete và Bright đã ra khỏi chuồng. Bố đóng ách chúng vào cây cày và đi làm việc.

Khi Laura và Mary rửa chén đĩa của bữa ăn sáng xong, các cô xách những chiếc thùng thiếc đi hái mận. Từ trên nóc nhà, các cô nhìn thấy bố đang cày. Mấy con bò cùng cây cày và bố trườn đi chậm chạp dọc một mép đồng. Tất cả có vẻ nhỏ lại và từ cây cày một lớp khói bụi nhỏ bốc lên bay đi.

Mồi ngày, khoảnh đất đã được cày mượt mà màu nâu thẫm cứ lớn thêm. Nó nuốt hết cánh đồng lởm chởm gốc cỏ phía bên kia những đống cỏ khô và lấn tràn lên những ngọn sóng đồng cỏ. Nó sắp trở thành một cánh đồng lúa mì rất lớn và khi bố cắt lúa vào một ngày nào đó thì Laura và Mary sẽ có mọi thứ mà tất cả có thể nghĩ tới.

Họ sẽ có một ngôi nhà, một bầy ngựa, có đường để ăn mỗi ngày khi bố thu hoạch lúa mì.

Laura đang đạp trên những vùng cỏ cao đi tới các bụi mận bên dòng suối. Chiếc mũ của cô lủng lẳng phía sau gáy và cô đung đưa chiếc thùng thiếc. Lúc này cỏ đang khô vàng và hàng tá châu chấu nhỏ nhảy rào rào từ những bàn chân khua động sột soạt của Laura. Mary đang đi theo lối đi do Laura mở và cô vẫn đội mũ trên đầu.

Khi tới một bụi mận, các cô đặt những thùng lớn xuống. Các cô hái mận vào các thùng nhỏ rồi mang đổ vào thùng lớn cho tới khi đầy thùng. Lúc đó, các cô khiêng chiếc thùng lớn về đặt trên mái nhà hầm. Mẹ trải rộng những tấm vải sạch trên thảm cỏ để Laura và Mary đổ mận ra đó phơi khô trong nắng. Mùa đông tới họ sẽ có mận khô để ăn.

Bông của những bụi mận rất mỏng. Nắng rung rinh giữa những lá cánh hẹp ở trên đầu. Những cành mận nhỏ nặng trĩu trái uốn vòng xuống và trái mận rụng lăn lóc giữa những khóm cỏ dài dưới chân.

Nhiều trái dập vỡ, nhiều trái còn căng mọng nguyên vẹn và nhiều trái nứt ra để lộ phần ruột vàng mọng nước phía trong.

Đủ loại ong lớn nhỏ bám đầy quanh các trái bị nứt đang cố sức hút chất nước của trái mận. Phần đuôi đầy vẩy của chúng uốn éo một cách hả hê. Chúng bận rộn và vui thích tới độ không còn chích nổi những. Khi Laura chọc chúng bằng một cọng lá cỏ, chúng chỉ rời đi một bước và vẫn không ngừng hút chất nước mận ngon lành.

Laura bỏ tất cả những trái mận nguyên lành vào thùng của cô. Nhưng cô dùng móng tay hất những con ong lớn khỏi các trái mận bị nứt và liệng thật nhanh vào trong miệng. Trái mận ngọt lịm, ấm và mọng nước. Lũ ong bay vo ve hỗn loạn xung quanh cô. Chúng không biết điều gì đã xảy ra với những trái mận của chúng. Nhưng chỉ trong một phút, chúng đã xúm quanh trên mọi trái mận khác để hút nước.

Mary nói:

- Phải nói là em lo ăn mận nhiều hơn là em hái mận.

Laura phản đối:

- Em đâu có làm thế. Em chỉ ăn trái nào em hái thôi.

Mary nói cắt ngang:

- Em hiểu rất rõ ý chị muốn nói mà. Em chỉ chơi trong lúc chị làm.

Nhưng Laura kịp hái đầy thùng khi Mary hái đầy. Mary khó chịu vì cô thích khâu vá hay đọc sách hơn là đi hái mận. Nhưng Laura ghét ngồi yên một chỗ và thích đi hái mận.

Cô thích lay lắc những trái mận. Lắc cây không dễ mà phải biết chính xác lắc ra sao. Lắc mạnh quá, những trái mận xanh sẽ rụng và uổng phí. Còn lắc nhẹ quá thì sẽ chẳng nhặt được một trái mận chín nào. Làm thế còn khiến chúng rụng vào ban đêm và một số sẽ hư dập thì cũng thật uổng phí.

Laura biết rất rõ phải hái một cây mận ra sao. Cô nắm chắc thân cây thô nhám và lắc một cái nhẹ cực nhanh. Mọi trái mận đều đung đưa trên cành và xung quanh cô, trái rơi lộp độp. Rồi thêm một cái giật giữa lúc các trái mận đang đung đưa để những trái chín cuối cùng rơi xuống lộp bộp, lộp bộp.

Có nhiều loại mận. Hái xong mận tía thì mận vàng đã chín. Rồi tới mận xanh. Thời gian ra trái của mận khá dài. Những trái mận trong mùa sương giá có thể chưa chín hết khi sương giá đã qua.

Một buổi sáng, tòan thể cảnh vật đều như trắng bạc. Mỗi lá cỏ đều sáng trắng và lối mòn cũng có một lớp bạc mỏng. Dưới bàn chân trần của Laura giống như có lửa nóng và dấu chân in thành một vệt sậm trên nền bạc. Không khí lạnh buốt trong mũi và hơi thở của cô đọng lại thành hơi nước. Hơi thở của Spot cũng vậy. Khi mặt trời hiện ra, toàn thể đồng cỏ đều lấp lánh. Hành triệu những tia phản chiếu li ti chói sáng ánh lửa trên thảm cỏ.

Đó là những ngày mận sương giá chín. Đó là những trái mận lớn màu tím và phủ lên trên lớp vỏ màu tím là một lớp mỏng màu trắng bạc giống như sương giá.

Lúc náy, nắng không nóng lắm và ban đêm rất lạnh. Hầu như khắp đồng cỏ đều nhuốm màu hung hung của các đồng cỏ khô. Không khí như có mùi vị khác và bầu trời không còn xanh thẫm nữa.

Ban trưa, nắng ấm lại. Không có mưa và không còn sương giá. Sắp tới mùa Lễ tạ ơn và không có tuyết.

Bố nói:

- Không biết thứ gì làm ra như vậy. Chưa bao giờ anh thấy loại thời tiết này. Ông Nelson bảo những nhà thiên văn ngày xưa gọi đây là thời tiết châu chấu.

- Thời tiết châu chấu nghĩa là gì?

Mẹ hỏi và bố lắc đầu:

- Anh không thể giải thích nổi. Ông Nelson chỉ nói gọn “thời tiết châu chấu”. Anh chịu không hiểu nổi ý nghĩ của mấy tiếng đó.

Mẹ nói:

- Chắc đó là lời nói của một số người già Nauy.

Laura thích âm điệu của mấy từ đó và khi chạy ngang qua những bãi cỏ khô dò, nhìn thấy những con châu chấu đang nhảy, cô hát lên một mình:

- Thời tiết châu chấu! Thời tiết châu chấu!

10. BẦY BÒ TRONG CỎ KHÔ

Mùa hè đã qua, mùa đông đang tới và đã tới lúc bố thực hiện một chuyến đi về thị trấn. Vùng này thuộc Minnesota và thị trấn ở rất gần, đi về chỉ trong một ngày nên mẹ đi cùng bố.

Mẹ mang theo bé Carrie vì Carrie quá nhỏ không thể rời xa mẹ. Nhưng Mary và Laura đều là những cô gái đã lớn. Mary sắp 9 tuổi và Laura sắp lên 8 nên cả hai có thể ở lại nhà trông coi mọi thứ vào lúc mẹ đi vắng.

Vì đi ra thị trấn nên mẹ khâu áo mới cho bé Carrie từ chiếc áo vải màu hồng mà Laura mặc khi còn bé. Còn dư vải đủ để may thêm cho Carrie một chiếc mũ ủ hồng. tóc Carrie được cuốn trọn đêm trong những cuốn kẹp giấy. Khi mẹ buộc những dải mũ màu hồng dưới cằm Carrie, những lọn tóc uốn tròn vàng óng rủ dài xuống. Carrie giống như một bông hoa hồng.

Mẹ mặc váy xòe và chiếc áo đẹp nhất, chiếc áo bằng vải len với hình những trái dâu tây nhỏ mà mẹ mặc vào dịp dự buổi khiêu vũ ở nhà bà ngoại hồi nào ở Big Woods.

- Bây giờ ráng làm các cô gái ngoan nghe, Laura và Mary.

Đó là lời dặn chót của mẹ. Mẹ đã ngồi trên ghế ngồi ở thùng xe với bé Carrie ở bên cạnh. Bữa ăn trưa đã có trong thùng xe. Bố cầm gậy thúc bò lên.

Bố hứa hẹn:

- Bố mẹ sẽ trở về trước lúc mặt trời lặn.

Bố hô với Pete và Bright:

- Hi-úp!

Con bò lớn và con bò nhỏ tựa vào chiếc ách và cỗ xe chuyển động. Laura và Mary gọi lớn từ phía sau:

- Tạm biệt bố! Tạm biệt mẹ! Tạm biệt Carrie! Tạm biệt!

Từ từ cỗ xe rời xa. Bố đi bộ bên cạnh mấy con bò. Mẹ, bé Carrie, cỗ xe và bố nhỏ dần mãi rồi mất hút trên đồng cỏ.

Đồng cỏ giống như rộng ra, vắng ngắt nhưng lúc này ở đó không có gì đáng sợ. Ở đó không có sói và không có người da đỏ. Ngoài ra, còn có Jack ngồi sát bên Laura. Jack là một con chó có trách nhiệm. Nó biết là nó phải trông chừng mọi thứ khi bố đi vắng.

Sáng hôm đó, Mary và Laura chơi đùa bên bờ suối giữa những bụi cỏ ống. Các cô không tới gần vùng nước sâu và cũng không đụng tới đống rơm. Buổi trưa các cô ăn bánh bột bắp với mật mía và uống sữa mà mẹ đã để lại sẵn. Xong, các cô rửa những chiếc ly thiếc của mình và cất đi.

Lúc đó Laura muốn chơi trên dải đá lớn còn Mary muốn ngồi lại trong căn nhà hầm. Mary bảo Laura cũng phải ở lại.

Laura nói:

- Mẹ mới bắt được em còn chị thì không.

Mary nói:

- Chị có thể bắt vậy. Khi mẹ đi vắng, em phải làm theo lời chị vì chị lớn hơn.

Laura nói:

- Chị phải chiều theo em vì em nhỏ hơn.

Mary nói với cô:

- Chị chỉ chiều theo bé Carrie thôi chứ không phải em. Nếu em không nghe lời, chị sẽ mách mẹ.

Laura nói:

- Em nghĩ là em có thể chơi ở những chỗ nào em thích.

Mary chộp lấy cô nhưng Laura rất nhanh. Cô lao vút ra ngoài chạy ngược lên lối đi, nhưng Jack đã ở trên đường. Nó đứng cứng ngắt nhìn qua dòng suối. Laura nhìn theo và cô hét thất thanh:

- Mary!

Bầy bò đang vây quanh mấy đống cỏ khô của bố. Chúng đang ăn cỏ. Chúng thọc sừng vào các đống cỏ, hất cỏ tung ra rồi vừa ăn vừa đạp lên.

Sẽ không còn gì để nuôi Pete, Bright và Spot trong mùa đông.

Jack biết phải làm gì. Nó gầm gừ chạy xuống những bực đi dẫn xuống cây cầu. Bố không có ở đây để giữ những đống cỏ khô nên các cô phải đuổi bầy bò ra xa.

Mary kêu lên kinh hãi:

- Ô, không thể được! Không thể được!

Nhưng Laura đã phóng theo Jack và Mary chạy theo cô. Các cô băng qua dòng suối tới lạch nước. Các cô tới đồng cỏ và lúc này nhìn rõ bầy bò lớn, hung dữ ở rất gần. Những chiếc sừng dài đang khoét, những chiếc ống chân chắc nịch đang đạp và chen lấn còn những chiếc miệng rộng đang rống lên.

Mary sợ đến tê bại người. Laura cũng kinh hoàng không đứng yên nổi. Cô giật Mary bước lên. Cô chộp một cành cây chạy thẳng tới bầy bò và la hét, Jack gầm gừ xông vào. Con bò cái lớn màu đỏ đưa mấy chiếc sừng ra nhắm đánh vào Jack nhưng nó đã chạy ra phía sau con bò. Con bò thở ra phì phì và phóng chạy. Tất cả những con bò khác gò lưng chen lấn chạy theo sau nó và Jack cùng Mary, Laura đuổi theo.

Nhưng các cô không thể xua nổi bầy bò rời xa khỏi đống cỏ. Bầy bò cứ chạy vòng quanh, vòng quanh giữa các đống cỏ, chen lấn, la rống, giật cỏ khô ra và đạp lên. Càng lúc cổ khô càng bị giựt ra nhiều hơn. Laura chạy đuổi vừa hổn hển la hét vừa vung gậy. Cô chạy nhanh hơn bao nhiêu thì bầy bò chạy nhanh bấy nhiêu. Những con bò đen, nâu, đỏ, vằn, đốm to lớn với những cặp sừng dễ sợ không ngừng hất tung cỏ lên. Một vài con còn cố leo qua những đống cỏ bị xô đẩy.

Laura chóng mặt và nóng hừng hực. Tóc cô xoã tung thọc vào trong mắt. Họng cô khan đục nhưng cô tiếp tục hét, tiếp tục chạy và vung tít gậy. Cô rất sợ đụng phải một con bò cái với cặp sừng lớn này. Cỏ khô tiếp tục bị xuống nhiều hơn và bầy bò xéo đạp lên cỏ mỗi lúc một nhanh hơn.

Thình lình Laura đảo ngược người đổi hướng chạy. Cô đối diện với con bò cái màu đỏ đang chạy vòng quanh một đống cỏ.

Những bắp chân, những thớt vai đồ sộ, những chiếc sừng khủng khiếp đang vùn vụt phóng tới. Lúc mà Laura không còn kêu gào nổi. Nhưng cô nhảy tới con bò múa tít gậy. Con bò có ngưng lại nhưng không ngừng được vì phía sau nó tất cả bầy bò đang xô tới. Nó lập tức chuyển hướng phóng qua mảnh đất đã được bố cày và tất cả bầy bò phóng theo nó.

Jack, Mary và Laura cùng đuổi theo bầy bò thật xa khỏi những đống cỏ khô. Các cô đuổi theo chúng vào tận đồng cỏ cao.

Johnny Johnson đứng giữa đồng cỏ đang dụi mắt. Anh ta vừa ngủ vùi trong một trũng cỏ ấm.

Laura hét lớn:

- Johnny! Johnny! Thức dậy và canh chừng bầy bò đi!

Mary nói với anh ta:

- Anh phải kỹ hơn chứ!

Johnny Johnson nhìn bầy bò đang gặm cỏ trên đồng rồi nhìn Laura, Mary và Jack. Anh ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra và các cô không thể kể cho anh ta nghe vì ngôn ngữ duy nhất anh ta hiểu là tiếng Nauy.

Các cô quay bước qua vùng cỏ cao cản vướng những ống chân đang run của các cô. Các cô mừng vì có thể uống nước trong lạch nguồn. Các cô cũng mừng là được ngồi nghỉ êm ả trong căn nhà hầm.

11. BỎ CHẠY

Các cô ngồi trọn buổi chiều yên tĩnh dài dặc trong căn nhà hầm. Bầy bò không quay lại phá các đống cỏ khô nữa. Mặt trời từ từ nghiêng xuống phía trời tây. Sắp tới lúc đi gặp bầy bò ở chỗ dải đá lớn màu xám và cả hai cũng ao ước bố mẹ sớm về nhà.

Các cô liên tục leo lên lối mòn để chờ thấy cỗ xe. Cuối cùng các cô ngồi luôn trên nóc nhà đầy cò cùng với Jack để chờ. Mặt trời đã xuống thấp hơn và hai tai của Jack lộ vẻ chăm chú hơn. Nó và Laura thường đứng lên nhìn về phía trời mà cỗ xe đã mất hút hồi sáng, mặc dù vẫn có thể nhìn rất rõ hướng đó khi ngồi yên.

Cuối cùng Jack xoay một bên tai, rồi tai bên kia. Nó ngước nhìn Laura và đột ngột lắc mạnh toàn thân. Cỗ xe đang xuất hiện.

Các cô đứng lên nhìn cho tới khi cỗ xe chạy tới đồng cỏ. Khi nhận rõ mấy con bò đực, rồi nhận rõ mẹ và Carrie ngồi trên thùng xe, Laura nhảy lên, lột nón ra vẫy vẫy và la hét:

- Mọi người đang tới! Mọi người đang tới!

Mary nói:

- Mọi người chạy tới mau khủng khiếp!

Laura dừng lại bất động. Cô nghe thấy cỗ xe chạy rầm rầm nặng nề. Pete và Bright đi tới cực nhanh. Chúng đang chạy và bỏ chạy luôn.

Cỗ xe lao tới ầm ĩ và xốc nẩy lên.

Laura nhìn thấy mẹ ở trong một góc thùng xe, đang đeo vào đó và ôm chặt bé Carrie. Bố đang sải chân nhảy dài sát bên Bright, la hét và đập nó bằng cây gậy thúc bò.

Bố đang cố buộc Bright đổi hướng không chạy về phía bờ suối.

Bố không thể làm nổi điều đó. Những con bò cứ chạy đều gần hơn, gần hơn và gần hơn nữa bờ dốc đứng. Bright đang dồn bố bật ra khỏi lối đi. Tất cả đều đang chạy tới. Cỗ xe, mẹ và Carrie sắp sửa rời khỏi bờ để lăn thẳng xuống suối.

Bố hét lớn một tiếng khủng khiếp. Bố vận hết sức đánh vào đầu Bright và Bright xoay người đảo hướng. Laura chạy tới hét thất thanh. Jack nhảy bổ thẳng tới mũi Bright. Lúc này cỗ xe, mẹ và Carrie thoáng hiện sát bên cạnh. Bright đâm sầm vào trong chuồng và mọi thứ đột ngột khựng hẳn lại.

Bố chạy tới theo cỗ xe và Laura chạy theo sau bố.

Bố quát:

- Oa, Bright! Oa, Pete!

Bố níu lấy cỗ xe và nhìn mẹ.

Mẹ nói:

- Ổn rồi, Charles!

Mặt mẹ tái xám và mẹ còn đang run bần bật.

Pete cố chạy qua khung cửa để vào chuồng nhưng nó đóng ách chung với Bright và Bright sấn lên trước đâm vào vách chuồng.

Bố nhấc mẹ và Carrie ra khỏi thùng xe và mẹ dỗ bé:

- Đừng khóc, Carrie! Con coi xem, mình ổn rồi!

Chiếc áo hồng của Carrie rách toạc phía trước. Cô bé áp vào cổ mẹ thút thít và cố ngưng khóc khi mẹ dỗ dành.

Bố lên tiếng:

- Ô, Caroline! Anh nghĩ là em sẽ rơi xuống dưới bờ.

Mẹ đáp:

- Em cũng đã nghĩ vậy. Nhưng em lại biết là anh sẽ không chịu để cho điều đó xảy ra.

Bố nói:

- Chà! Nhờ Pete tốt bụng đó. Nó không muốn bỏ chạy. Bright làm thế và Pete chỉ chạy theo. Khi nhìn thấy chuồng, nó muốn có bữa ăn tối.

Nhưng Laura biết chắc là mẹ cùng bé Carrie sẽ phải rơi xuống suối với cỗ xe và lũ bò nếu bố không chạy hết sức nhanh tới để đánh cực nhanh lên Bright. Cô lấn sát vành váy mẹ, ôm thật chặt và nói:

- Ôi, mẹ! Ôi, mẹ!

Mary cũng làm vậy:

Mẹ nói:

- Thôi, thôi! Chuyện tốt đẹp đã kết thúc tốt đẹp! Bây giờ, các cô lo giúp mang các gói đồ vô để bố lo nhốt bò.

Các cô mang tất cả các gói nhỏ vào trong căn nhà hầm. Xong, các cô tới chờ bấy bò nơi dải đá lớn để đón Spot về chuồng, rồi Laura phụ giúp vắt sữa Spot trong lúc Mary phụ mẹ lo bữa tối.

Trong bữa ăn, các cô kể lại cách bầy bò phá các đống cỏ khô và các cô đuổi chúng đi như thế nào. Bố nói là các cô đã làm đúng việc phải làm. Bố nói:

- Bố mẹ biết là có thể giao phó cho các con lo liệu mọi thứ phải không, Caroline?

Các cô đã quên khuấy rằng mỗi khi ra thành phố bố luôn mua quà. Cho tới sau bữa ăn, lúc đó bố mới đẩy lui chiếc ghế về phía sau và nhìn quanh tựa hồ đang chờ đợi một điều gì. Lập tức Laura nhào lên đầu gối bố còn Mary nhào lên đầu gối bên kia. Laura nhún nhảy và hỏi:

- Bố mang quà gì về cho tụi con, hả bố? Quà gì?

Bố nói:

- Đoán coi?

Các con không đoán nổi. Nhưng Laura cảm thấy có một thứ gì lách cách trong túi áo ngoài của bố và cô chộp lấy. Cô kéo ra một bịch bằng giấy có in những sọc nhỏ li ti màu xanh lục và màu đỏ rất đẹp. Trong bịch giấy có hai cây kẹo, một cho Laura, một cho Mary!

Đó là loại kẹo có một mặt bằng và làm bằng đường trường khế.

Mary khẽ liếm cây kẹo của mình. Những Laura cắn cây kẹo và làm vỡ vụn lớp bọc bên ngoài. Phần trong cây kẹo màu nâu sậm rất cứng. Mùi kẹo thơm nồng đậm đà. Bố nói đây là loại kẹo đặc biệt.

Sau khi chén đĩa được rửa xong, Laura và Mary cầm lấy cây kẹo của mình tới ngồi trên đầu gối bố ở ngoài cửa trong bóng tối lạnh lẽo. Mẹ ngồi trong căn nhà hầm đang khe khẽ hát ru Carrie trong vòng tay.

Dòng suối róc rách như đang kể lể một mình dưới hàng liễu vàng. Từng ngôi sao lớn lần lượt hiện ra đung đưa thật thấp và tựa hồ run rẩy, rung rinh trong làn gió nhẹ.

Laura hoàn toàn ấm áp trong cánh tay của bố. Bộ râu của bố cào nhẹ trên má cô trong khi vị kẹo ngọt ngào tan trong lưỡi.

Một hồi sau cô gọi:

- Bố!

- Gì vậy, bình rượu nhỏ?

Giọng nói bố cật lên từ sát mái tóc của cô. Cô nói:

- Con thấy thích lũ sói hơn cả bầy bò.

Bố nói:

- Bò giúp ích nhiều lắm mà,Laura.

Cô suy nghĩ về điều đó một lúc. Rồi cô nói:

- Dù thế nào con cũng thích lũ sói hơn.

Cô không phủ nhận điều bố nói nhưng cô chỉ nói điều cô nghĩ.

Bố nói:

- Này, Laura! Mình sắp có một cặp ngựa tốt.

Cô biết khi nào điều đó sẽ đến. Đó là lúc thu hoạch mùa lúa mì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play