Tần Nhiên xác nhận tạm thời an toàn.

Nhưng cô gái kia vẫn tiếp tục cẩn thận nghe ngóng, xem xét xung quanh một lúc nữa cho đến khi chắc chắn rằng không còn có người đuổi kịp thì mới tiếp tục hành động.

“Theo tôi!” Cô gái nói.

Tần Nhiên ngay lập tức bước theo cô gái kia đi sâu vào trong đám phế tích. Sau khi vượt qua vô số thanh xà ngang và đám gạch ngói nằm ngổn ngang trên đất, cuối cùng một miếng ván gỗ hiện ra ngay chỗ họ đang dừng lại sau khi cô gái lấy tay gạt hết phần đất đá đè trên nó ra.

Cô gái khẽ khàng nâng tấm ván gỗ lên để không phát ra bất kỳ một tiếng động nào, ngay lập tức, một cái cầu thang đi xuống hiện ra trước mắt họ.

“Đi xuống!” Cô gái nghiêng người nhường chỗ cho Tần Nhiên đi xuống trước.

Tần Nhiên bước nhanh xuống cầu thang, không hề do dự.

Nhờ vào những tia ánh sáng le lói, Tần Nhiên có thể thấy rõ ràng không gian phía dưới.

Nơi đây vốn là một cái hầm dự trữ.

Có cái kệ bằng gỗ và một ít công cụ, ngoài ra, không còn gì cả.

Vậy nên cũng sẽ không phát sinh những tình huống như có mai phục này kia.

Xuống tới sàn căn hầm dự trữ, cậu đứng im ở một góc của cái thang lẳng lặng chờ đợi cô gái kia đi xuống, rồi nhẹ giọng tự giới thiệu bản thân.

“Chào cô, tôi tên là Tần Nhiên!”

“Kha Lâm! Anh là binh lính?” Cô ấy nói, trong ánh mắt mang theo vẻ tò mò, xem xét nhưng cũng không mất đi tia cảnh giác.

Hiển nhiên, cách Tần Nhiên sử dụng dao găm thành thạo ban nãy vẫn còn khắc sâu trong ký ức của cô.

“Không phải, chỉ là bình thường. Tôi thích đấu vật… sau đó, chiến tranh chết tiệt xảy ra nên tôi áp dụng nó vào thực chiến thôi! Hơn nữa, tôi không có ác ý, từ lúc bắt đầu đến giờ đều vẫn không có! Cô chắc hẳn biết rõ ràng rằng nếu tôi muốn làm gì cô thì cũng không cần phiền phức đến như vậy!” Tần Nhiên nhìn vào ánh mắt của đối phương, cẩn thận nói ra cái thân phận mà cậu đã nghĩ sẵn, hơn nữa còn nghiêm túc giải thích.

Trong chiến tranh, binh lính không phải là thân phận tốt đẹp gì. Ở trong mắt địch nhân, gặp binh lính nghĩa là phải giết chết! Còn trong mắt dân thường cho dù là bên ta hay bên địch thì cũng cùng một suy nghĩ là nên giết chết binh lính!

Sự độc hại của chiến tranh chính là làm cho thói hư tật xấu của mọi người bộc lộ ra ngoài, đặc biệt là trong hình huống một bên chiếm ưu thế tuyệt đối. Tần Nhiên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được trong vòng bốn tháng này binh lính đã hung ác dã man như thế nào, như cách mà cô gái này đã thấy.

Suy cho cùng thì cậu đã từng nhìn thấy trong phần bối cảnh nhiệm vụ dòng chữ “phản quân”. Nên Tần Nhiên có chết cũng sẽ không thừa nhận cái thân phận binh lính kia.

Không thể nghi ngờ, cách suy nghĩ của cậu là vô cùng chính xác. Cũng có lẽ do đoạn giải thích ban nãy của cậu có tác dụng, nên sau khi cậu ngừng tiếng, sự cảnh giác trong đôi mắt của cô gái kia đã giảm đi rất nhiều.

“Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên hỏi như vậy, nhưng anh cũng biết, tôi từng gặp qua không ít lính đào ngũ của bọn quân phiến loạn, có một ít người trong số đó còn có thể gọi là hiền lành, nhưng số còn lại…” Nói đến đây, Kha Lâm nhíu mày lại, không biết nên diễn tả như thế nào.

“Người mà, đâu ai giống ai, luôn có người tốt người xấu!” Tần Nhiên tiếp lời.

Cậu nói như vậy không phải là để an ủi, cũng không phải để đánh giá. Nhưng ở trong hư cảnh như thế này thì những lời này vẫn có thể xem là thích hợp. Chính vì những lời nói thích hợp này mà Kha Lâm đã tạm thời chấp nhận cậu.

“Coi như cảm ơn cho sự giúp đỡ ban nãy của anh, tôi sẽ cho anh ở nhờ một ngày, anh phải rời khỏi đây trước tối ngày mai!” Kha Lâm nói.

“Cảm ơn nhiều!” Tần Nhiên trả lời.

Tuy Tần Nhiên rất muốn dò hỏi thêm nhiều tin tức hơn nữa nhưng nếu bây giờ hỏi ra thì thật sự không thích hợp. Cho dù đây chỉ là một trò chơi nhưng nó lại rất là chân thật, điều này làm Tần Nhiên tự hiểu rằng nếu bản thân làm ra bất kỳ hành động nào không phù hợp với quy củ của trò chơi thì chắc chắn sẽ xảy ra hàng loạt phản ứng dây chuyền.

Có thể tốt! Cũng có thể xấu! Mà theo kinh nghiệm của cậu thì tỷ lệ là xấu lớn hơn nhiều. Ít nhất, cậu không thể giải thích nếu cô ấy thắc mắc kiểu “anh cũng đã trải qua bốn tháng chiến tranh loạn lạc này nhưng sao lại không biết gì về thành phố?”

Thậm chí, Tần Nhiên có thể tưởng tượng ra đối phương sẽ thay đổi thái độ như thế nào nếu cậu hỏi cô vài vấn đề không phù hợp với cái thân phận mà cậu đã đặt ra.

Rất có khả năng, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi cái nơi ẩn trốn đang được phép ở một ngày này!

Vậy nên, khi Tần Nhiên nhìn thấy Kha Lâm đi tới một góc của hầm dự trữ rồi nằm co ro trong ấy, im lặng thì cậu cũng lặng lẽ đi tới một cái góc khác rồi dựa vách tường ngồi xuống, đôi mắt hơi hơi nhắm lại.

Ngay khi cậu nhắm mắt lại, hắc ám bao phủ ánh mắt của cậu. Hít thở một lúc, thân thể đã khôi phục rất nhiều nhưng tinh thần lại rất mệt nhọc, đến nỗi làm cậu không muốn nhúc nhích dù chỉ một tí. Trong đầu hiện lên hình ảnh máu tươi, xác chết xoay mòng mòng làm ngay lúc này cậu thật sự mệt không thở nổi.

Chỉ chốc lát sau, Tần Nhiên đã hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.



Khi xung quanh truyền đến một chuỗi tiếng lục đục, Tần Nhiên liền từ trong mơ tỉnh lại. Cậu vừa mở mắt ra liền thấy Kha Lâm đang ngồi chỗ góc đối diện chậm rãi ăn bánh quy, cái ba lô đang mở ra đặt kế bên làm cậu đoán ra bịch bánh quy này là chiến lợi phẩm của tối qua.

Ngay lúc Tần Nhiên mở mắt nhìn cô, thân thể Kha Lâm cứng đờ.

Đồ ăn, trong chiến tranh là thứ vô cùng có giá trị.

Mấy ổ bánh mỳ hay bịch bánh quy ngày thường có thể thấy bị vứt bỏ tùy ý thì trong chiến tranh chúng nó có thể dẫn tới một trận đánh nhau để tranh giành.

Giống như cuộc chiến giữa Kha Lâm và người đàn ông bị đạn bắn nổ mất đầu ngày hôm qua.

Tần Nhiên đã sớm hiểu rõ hết thảy những vấn đề này nên khi nhận thấy cơ thể Kha Lâm cứng đờ lại, cậu liền tỏ vẻ chính mình không có ý tranh giành, rồi thò tay lấy hộp đồ đóng hộp trong ba lô ra.

Cơ thể Kha Lâm vẫn tiếp tục cứng ngắc cho đến khi thấy cậu lấy đồ hộp trong ba lô ra mới dần thả lỏng.

Khi hai bên đều có đồ ăn thì khả năng xảy ra tranh giành sẽ giảm xuống rất nhiều.

Trong thời gian ăn bữa sáng, hai người đều im lặng, Kha Lâm cúi thấp đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Còn Tần Nhiên thì vừa ăn vừa xem lại hệ thống ký lục:

Đầu tiên, “Nhiệm vụ chính: sống sót trong 7 ngày, 0/7” biến thành “1/7”.

Tiếp theo, ở thanh thuộc tính của nhân vật xuất hiện dòng trạng thái “đói khát”.

Đói khát: khi người chơi rơi vào trạng thái đói khát, giá trị thể lực tối đa là 20%, tiêu hao gấp đôi thể lực, khi giá trị thể lực không đủ sẽ trừ vào giá trị sinh mệnh”.

Sau khi cậu ăn xong một hộp đồ đóng hộp, trạng thái “đói khát” trong thanh thuộc tính biến mất.

“Mình thấy đói là nó xuất hiện trong game luôn sao?” Tần Nhiên nghĩ. Một lần nữa cậu phải khen ngợi tính chân thật của trò chơi này. Nhưng, sau đó khen ngợi liền biến thành thở dài. Vì khi trạng thái “đói khát” xuất hiện nghĩa là cậu phải cố gắng thu thập đồ ăn. Mà thật hiển nhiên, ở trong thành phố đang chiến tranh loạn lạc này, nhiệm vụ này không hề đơn giản.

“Chừng này đồ ăn chắc còn có thể trụ được hai ba ngày nữa! Nếu muốn duy trì sức chiến đấu lớn nhất… hai ngày chính là cực hạn!” Tần Nhiên nhìn ba lô, trong đó còn hai hộp đồ hộp và một chai nước khoáng, rồi phân chia số lượng đồ ăn cho mỗi ngày.

Kết quả, đương nhiên là không được lạc quan cho lắm.

“Khụ khụ, khụ khụ…” Tiếng ho khan bất thình lình vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩa của cậu.

Tần Nhiên ngẩng đầu lên thấy Kha Lâm đang một tay che miệng, một tay vỗ ngực. Bánh quy khô như vậy, đương nhiên không dễ nuốt.

“Uống miếng nước đi!” Tần Nhiên cầm chai nước đưa tới trước mặt cô.

“Ực ực…” Vừa vặn nắp chai nước ra Kha Lâm liền uống ngay hai hớp lớn, hết hẳn một phần ba chai nước, rồi mới thở phào một hơi.

“Cảm, cảm ơn!” Kha Lâm nhìn mức nước còn lại trong chai, có chút ngại ngùng, nói.

Đồ ăn là thứ không thể thiếu trong chiến tranh loạn lạc!

Nước, cũng y như vậy!

Mà ở lúc chiến loạn như vậy còn nguyện ý chia sẻ đồ ăn thức uống chứng tỏ người đó chắc chắn là người tốt.

Vì vậy, thái độ của Kha Lâm đối Tần Nhiên dịu xuống hẳn. Hơn nữa còn bắt đầu bắt chuyện với Tần Nhiên.

Mà đây chính là mong muốn của cậu!

“Trước khi xảy ra chiến loạn, anh làm nghề gì vậy?” Kha Lâm tò mò, hỏi.

“Đang là học sinh thôi, nhưng sau đó xảy ra chút chuyện nên trở thành trạch nam! (1) Còn cô?” Tần Nhiên nói với cô sự thật trong hiện thực.

“Tôi cũng là học sinh, nhưng vì đánh nhau, uống rượu với vài chuyện nữa nên bị tống vào trung tâm phục vụ công ích xã hội… Sau đó, tôi còn chưa kịp hoàn thành 200 tiếng nghĩa vụ thì chiến loạn xảy ra! Tuy rằng lúc đầu tôi rất biết ơn chiến loạn vì giúp tôi khỏi phải làm nghĩa vụ nữa, nhưng bây giờ tôi thà rằng làm nghĩa vụ cả đời chứ không muốn bị nhốt ở chỗ này thêm một giây phút nào nữa!” Kha Lâm giãi bày tâm sự, có chút giống cằn nhằn.

Lúc đầu cô cố gắng giữ gìn hình tượng lạnh lùng, vào giây phút này liền ngay lập tức vỡ nát.

Đối với việc này Tần Nhiên cũng nhỉ nhún vai cho qua, tiếp tục lắng nghe Kha Lâm nói. Bình thường, vì bảo vệ chính mình hầu như ai ai cũng sẽ đeo lên một lớp mặt nạ. Huống chi đây đang là chiến loạn?

Tất cả những thứ không bình thường đều trở thành bình thường.

“Vốn tôi đang ở gần khu đại lộ số 6, nhưng sau đó bị bọn Kền Kền chó chết kia chạy tới cướp hết vật tư, thật sự so với châu chấu còn đáng ghét hơn! Nên tôi mới phải dời tới khu biệt thự hoa viên, ai ngờ bọn chúng cũng đến! Một lũ khốn, con bà nó!”

“Kền Kền? Bọn kia lợi hại đến vậy sao?” Tần Nhiên lại một lần nữa nghe được cái biệt danh này, cố ý dò hỏi.

“Tần Nhiên, do anh ở địa phương khác tới nên đương nhiên chưa nghe thấy hung danh của chúng!” Kha Lâm phẩy tay, lập tức nói.

“Kền Kền thật ra là biệt danh của một người, trước khi chiến loạn xảy ra, thằng đó cũng chỉ là một thằng côn đồ thôi! Nhưng khi chiến loạn bắt đầu thì nó đang bị nhốt trong cục cảnh sát, rồi hên sao mà có được một đống vũ khí! Nó chờ tới lúc bọn quân phản loạn bớt hoành hành rồi mới chạy ra làm càn ngang ngược, lôi kéo một đám phạm nhân trốn ngục chém giết ở khu đại lộ số 6!”

“Mấy băng nhóm côn đồ khác cũng không dám giáp mặt tranh chấp với Kền Kền, vì nó không những mạnh bạo, mà còn bụng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen. Bất kể ai dám đụng đến nó nhất định sẽ bị nó báo thù. Hồi trước có một thằng thủ lĩnh nhóm giang hồ nào đó dám đụng chạm đến nó, sau đó liền bị nó treo trên cây cột điện ở khu đại lộ số 6 rồi thiêu sống!” Trong từng lời nói của Kha Lâm đều hiển lộ rằng cô rất quen thuộc với Kền Kền.

Nhưng, đang nói, sắc mặt của cô trở nên khó coi lên. Vì bây giờ cô vừa nhớ tới, tối qua cô và Tần Nhiên hợp tác giết chết hai thằng đệ của Kền Kền.

Giống cô, nghe đến đó, sắc mặt của Tần Nhiên cũng không đẹp nổi nữa.

(1) Trạch nam: chỉ những người con trai có tính cách lập dị, chỉ thích chui rúc trong nhà, không muốn ra đường hay tiếp xúc với người lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play