Tần Nhiên dồn hết sức lực vào con dao, đâm một nhát lún cả nửa con dao vào lưng của con dã thú.

Trong nháy mắt, máu tươi tuôn ra theo miệng vết thương.

“A!”

Tên ấy hét to một tiếng, cơ thể theo bản năng ngã về phía trước. Tần Nhiên theo sát phía sau, hai tay nắm chặt con dao dùng sức nhấn xuống, nhưng, dao găm lại không thể đâm vào sâu hơn nữa.

“Chết! đâm vào xương rồi!” Tần Nhiên có chút hoảng hốt, rút con dao lên trong vô thức.

“Phụt!” Những tia máu nóng rực phun ra, văng đầy mặt Tần Nhiên, bắn cả vào mắt của cậu khiến cho hai mắt tạm thời không nhìn thấy gì. Sự cố này làm cậu càng thêm hoảng loạn, không suy nghĩa thêm được gì nữa, chỉ có thể dùng sức quơ con dao liên tục.

Giờ phút này trong đầu Tần Nhiên chỉ còn sót lại mỗi một suy nghĩ: không được để cho người kia có thời gian trì hoãn, nếu không mình chắc chắn sẽ chết!

Dựa vào sức mạnh của ý niệm ấy, Tần Nhiên quơ dao càng ngày càng nhanh!

“Xoẹt! xoẹt! xoẹt!” Tiếng kim loại cắt vào thịt vang lên dồn dập.

Sau vài lần vung dao, Tần Nhiên ngạc nhiên phát hiện ra rằng chính mình biết rõ nên sử dụng dao găm như thế nào.

Vung dao lung tung như vậy chỉ có thể cắt vào da đối thủ!

Mà thứ hắn cần làm là đâm vào! Né tránh xương cốt, tìm cơ bắp mà đâm vào!

Tần Nhiên gần như theo bản năng làm như vậy.

Ngay sau đó, Tần Nhiên đã hơi khôi phục lại thị lực, chuyển tư thế cầm chủy thủ thành mũi dao hướng xuống, dồn sức vào khuỷu tay rồi đâm dao xuống.

“Thụp!” Con dao găm cắm vào ngực tên kia, lưỡi dao hoàn toàn cắm sâu vào.

Tên kia đang nắm một cái dao phay chuẩn bị phản kích, mắt mở trừng trừng cúi đầu nhìn cái dao găm cắm trên ngực mình, sau đó, liền ngã nhào xuống sàn.

Đến lúc chết tên này vẫn không rõ tại sao một phút trước thằng nhóc này còn không có gì nguy hiểm mà bây giờ lại có thể trở nên hung tàn như vậy.

Tần Nhiên cũng rất kinh ngạc, cậu nhìn xuống thi thể tên kia, mùi máu tươi gay mũi nhắc nhở Tần Nhiên những gì cậu đã làm.

“Oẹ!”

Đối mặt với một cái thi thể thật, màu máu đỏ tươi kích thích ánh mắt Tần Nhiên, nhắc nhở cậu rằng chính cậu là người đã cướp đi mạng sống của tên kia, cổ họng ghê tởm, nhịn không được bắt đầu ói.

Vừa nôn cơ thể Tần Nhiên vừa vô lực quỳ xuống trên sàn, nước mũi nước mắt giàn giụa, nhìn thảm vô cùng.

“Ói xong chưa?”

Âm thanh khàn khàn vang lên bên tai Tần Nhiên, làm cậu theo bản năng ngẩng đầu lên.

Thứ cậu thấy được là một khuôn mặt bị tro bụi, vết bẩn dính đầy, đôi mắt màu xám vốn nên sinh động tràn đầy thản nhiên và cảnh giác.

“Tôi…”

“Chiến lợi phẩm là của anh, tôi không giành!”

Tần Nhiên vốn muốn nói cái gì đó, nhưng đối phương đã giành nói trước, đồng thời dựa lưng vào vách tường, hai mắt nhìn chăm chú vào Tần Nhiên rồi từng bước từng bước dọc theo vách tường nhích ra ngoài cửa.

Đối phương không tin cậu!

Hơn nữa còn tràn ngập cảnh giác!

Nhìn động tác của đối phương, cậu dần dần hiểu ra. Mà thứ cậu hiểu ra làm cậu không nói thêm gì nữa, cũng không làm bất kỳ hành động nào - cậu sợ người kia lại hiểu nhầm, rồi lại xảy ra những phiền toái không đáng có.

Với thân thể hoàn toàn vô lực như hiện tại, Tần Nhiên không có can đảm cho rằng mình còn có thể xử lý bất kỳ phiền toái nào. Vì vậy, cậu chỉ im lặng nhìn người kia rời đi.

Chờ đến lúc hình bóng người kia hoàn toàn biến mất Tần Nhiên mới nhẹ nhàng thở ra, dùng tay chống sàn nhà tạo lực đứng dậy.

“Tuy lãnh đạm nhưng xem ra vẫn là người lương thiện!” Tần Nhiên cảm thán.

Trong tình hình bất ổn mà còn có thể không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cho dù có chút lãnh đạm, cảnh giác nhưng cũng hoàn toàn có thể xem là người lương thiện.

Ít nhất, lương thiện hơn mấy tên côn đồ mấy ngàn lần!

Cảm thán xong, Tần Nhiên nhìn vào hệ thống nhắc nhở.

“Lĩnh ngộ kỹ năng: Vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản”

Chính cái kỹ năng này giúp cậu từ một thường dân lần đầu cầm dao găm trở nên vô cùng quen thuộc với dao găm, giết đối thủ chỉ dùng một nhát trí mạng.

Cảm thấy tò mò về sự xuất hiện của kỹ năng, cậu lục lại chiến đấu ký lục:

“Đâm: Tạo thành 15 thương tổn sinh mệnh cho đối thủ…”

“Chém: Tạo thành 3 thương tổn sinh mệnh cho đối thủ…”

“Chém: Tạo thành 2 thương tổn sinh mệnh cho đối thủ, đối thủ tiến vào trạng thái có vết thương nhẹ…”



“Hiệu quả công kích 3 lần, lĩnh ngộ kỹ năng: Vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản”

“Đâm: Công kích yếu điểm, tạo thành 80 nguy hại sinh mệnh cho đối thủ (40 vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản X 2), đối thủ tử vong…”

“Đánh dấu: Công kích yếu điểm = tổn thương thực tế X 2”

“Hiệu quả công kích 3 lần?” Tần Nhiên lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng truy xuất thanh kỹ năng, ban đầu trống rỗng không một vật bây giờ đã có một kỹ năng tên là “vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản”.

Theo ánh mắt chăm chú của cậu, chú thích của “vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản” nhanh chóng xuất hiện trên màn hình mà chỉ có Tần Nhiên mới có thể nhìn thấy:

“Tên: Vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản”

“Thuộc tính liên quan: Lực lượng, nhanh nhẹn, thể chất”

“Phân loại kỹ năng: Công kích”

“Hiệu quả: Biết cách sử dụng dao găm, lực phá hoại tăng lên 10%”

“Tiêu hao: Thể lực”

“Điều kiện học tập: Lực lượng F-, nhanh nhẹn F, thể chất F”

“Ghi chú: Bạn vừa mới đạt được bậc cơ bản, không cần vọng tưởng chém phát thành thần!”

“Tăng lên 10% lực phá hoại?” Tần Nhiên nhìn chú thích, theo bản năng đối chiếu với hệ thống chiến đấu ký lục ban nãy.

Sau đó, cậu nhanh chóng đi đến bên cạnh thi thể, rút ra con dao mà lúc nãy cậu dùng toàn lực cắm sâu vào lồng ngực hắn. Ngay khi bàn tay chạm vào con dao, một loại cảm giác quen thuộc nháy mắt bao phủ toàn thân, cậu lại vung con dao đâm về phía trước trong vô thức, như thể đã làm việc này ngàn vạn lần.

“Vút!”

Tiếng kim loại sắc nhọn xé gió lập tức vang lên. Tốc độ rất nhanh, bàn tay không hề run rẩy, đâm thẳng vào ngực của địch nhân tưởng tượng trong đầu cậu. Toàn bộ quá trình không hề khác biệt so với một nhát trí mạng nhắm vào tên ấy lúc nãy.

Hoàn toàn có thể được gọi là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!

“Thế này mà mới hơn có 10%? Hơn nữa, chỉ cần 3 lần công kích hữu hiệu là có thể đạt được?” Tần Nhiên không thể tin được, ngồi lẩm bẩm.

Thật khó có thể tin chỉ tăng lên có 10% mà lại có thể chênh lệch nhiều đến vậy. Vì đối với cậu, tăng lên 10% này là tăng cả lực lượng, tốc độ cùng kinh nghiệm, mà mấy thứ này không trải qua năm tháng luyện tập là không thể có được. Vậy mà cậu chỉ cần làm ra 3 lần công kích hữu hiệu liền có thể có được thứ mà người khác phải trải qua một khoảng thời gian lâu dài luyện tập.

“Không bàn vấn đề này nữa, dù gì thì mình cũng không có thiên phú vượt trội người thường, không phải là thiên tài. Mà tình huống này, cho dù là thiên tài cũng không thể làm được đi?” Tần Nhiên yên lặng nghĩ.

Sau đó, trong đầu liền nảy ra một ý tưởng.

“Nhắc nhở?!” Tần Nhiên nhớ đến dòng nhắc nhở khi tiến vào trò chơi. Ngay lập tức, cậu truy cập hệ thống ký lục:

“Nhiệm vụ chính: sống sót trong bảy ngày, 0/7”

“Nhiệm vụ phụ (có thể chọn có thể không): cứu giúp bình dân đến khi chiến tranh kết thúc, điểm qua màn sẽ được tăng theo số bình dân cứu được”

“Nhắc nhở: nhiệm vụ của tân thủ đối với mỗi người chơi đều là cơ hội hiếm có khó tìm!”

Ở phía dưới nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ, dòng chữ nhắc nhở hiện lên rõ ràng.

Ánh mắt Tần Nhiên dừng ở chỗ “cơ hội hiếm có khó tìm” một lúc, cuối cùng, nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Trò chơi ngầm tuy vô cùng chân thật nhưng một số quy tắc chơi lại không thay đổi, tuyệt đối sẽ không ngay lập tức đặt tân thủ vào trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm mà sẽ tuần tự tăng lên! Chỉ cần có thể bắt lấy cơ hội, liền có thể từng bước đạt được lực lượng ứng phó nguy cơ!” Tần Nhiên nghĩ thầm.

Nhưng thật nhanh sau đó cậu bắt đầu nhíu mày.

Cậu nghĩ đến việc nếu lúc nãy cậu không cẩn thận kiểm tra lại cái thi thể trong phòng lần nữa, không tìm thấy dao găm, thì bây giờ cậu sẽ ra sao?

Tưởng tượng đến các kết quả có thể xảy ra, trong lòng cậu dần dần dâng lên khủng hoảng.

“Không hổ là trò chơi chỉ còn một phần mười tổng số người chơi sống sót sau một lần chơi thử! Chắc hẳn không ít người chơi vì sơ ý, không quen mà mất mạng?” Tần Nhiên vừa nghĩ vừa kiểm tra thi thể trước mặt vô cùng nghiêm túc.

Trong phần chiến đấu ký lục vừa xem cậu không hề thấy phần XP - điểm kinh nghiệm, nhưng lại có kỹ năng, hơn nữa còn bị đánh dấu “cơ bản”.

Chắc chắn là có thể tăng lên cấp bậc!

Hơn nữa, trò chơi đã thuyết minh rõ ràng rằng cậu đang làm nhiệm vụ. Dùng kinh nghiệm chơi game của cậu để phân tích thì chắc là cậu sẽ không trực tiếp đạt được XP mà phải đợi hoàn thành nhiệm vụ mới nhận được đánh giá. Mà cái đánh giá này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thu hoạch của cậu.

Còn về đánh giá như thế nào?

Ngoại trừ nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ thì đương nhiên còn đánh giá biểu hiện trong game.

Dựa theo hiểu biết của Tần Nhiên, biểu hiện trong game chính là giết quái vật, tìm được trang bị, đồng vàng,…

Đối với nhiệm vụ phụ, hiện tại Tần Nhiên tạm thời không có ý tưởng gì. Nhưng đối với giết quái vật, tìm được trang bị, đồng vàng này kia thì Tần Nhiên rất là quen thuộc. Dù gì thì trước đó không lâu cậu vừa kiểm tra một cái thi thể, mà bây giờ lại có thêm một cái. Mà cái thi thể sau còn chính tay cậu giết!

Mùi máu tươi vẫn gay mũi như cũ.

Cho dù đã trải qua chém giết, Tần Nhiên vẫn cảm thấy chán ghét cái mùi vị này, nhưng đã dần dần thích ứng. Ít nhất, Tần Nhiên đã không còn nôn mửa, trong lòng cũng không còn sợ hãi quá nhiều.

Vật phẩm đầu nhiên mà cậu cầm lấy đương nhiên là cái dao phay đang nằm trong tay cái thi thể lạnh ngắt kia.

“Tên: dao phay”

“Loại hình: vũ khí - đao”

“Chất lượng: Bị tổn hại”

“Lực công kích: yếu”

“Thuộc tính: không”

“Công dụng đặc biệt: Không”

“Có nên mang theo làm nhiệm vụ: có”

“Ghi chú: bình thường dùng để xắt rau, đương nhiên… bạn cũng có thể dùng để băm người”

Ngay lúc Tần Nhiên cầm lấy cái dao phay, thông tin chi tiết của vật phẩm hiện ra trước mặt cậu.

Lật qua lật lại đánh giá xong cậu liền bỏ cái dao phay vào trong ba lô, tiếp tục lục tìm.

Rất nhanh, Tần Nhiên lại có phát hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play