Hải và Châu- Một tình yêu đẹp nhưng lại rất nhiều gian nan và sự cản trở. Họ đã phải mất một khoảng thời gian rất dài mới tìm đến được với nhau.

Đôi mắt tinh anh của Hải được trao lại cho Châu, vì sao ? Chính là do anh yêu Châu rất nhiều. Vì tình yêu đó, anh chấp nhận hy sinh đôi mắt quý giá của mình. Ngay cả việc Châu hoàn toàn không nhớ gì đến anh, hoàn toàn không biết đến sự hy sinh ấy của anh…

Nhưng …. Khi anh trao cho cô đôi mắt của mình, cũng chính là lúc anh phải trải qua khoảng thời gian đau đớn nhất ở tuổi 18 với đôi mắt thương tật của cô- Cái khoảng thời gian mà căn bệnh đó phát tán. Thể thủy tinh đang vỡ dần, hình ảnh mọi vật dường như đang dần tan biến và phá hủy trước mắt anh. Nhưng Châu không biết được nỗi khổ đau của người con trai lúc giờ. Cô không còn nỗi bận tâm nào khác ngoài việc chữa trị vết thương lòng mà Hải gây ra.

Cô chỉ biết dày vò cơ thể mình trong một góc phòng. Cô đang làm đau bản thân cô, cô muốn mọi kí ức của anh với cô tan biến đi. Nhưng có phải điều đó quá khó không ? Hình ảnh về anh trong cô… quá lớn !

Suy nghĩ đến những việc anh đã làm cho cô… Thật sự là quá đáng !!!

Anh đến bên cô, mang cho cô hơi thở của cuộc sống này, cho cô biết rằng trên đời này vẫn còn tồn tại người yêu thương cô. Hạnh phúc ấy, anh mang đến cho cô chưa được trọn vẹn thì anh lại vứt bỏ cô như một món đồ đã qua sử dụng…

Rốt cuộc, cô đã làm gì sai với anh ?

______________________

Tinh thần chưa bao giờ là ổn định, nhưng… có phải cô đã run rút trong căn phòng tối kia quá lâu không ? Cũng đến lúc, cô nên rời khỏi nó và bước ra đối diện với cuộc sống thật khi không có anh …

Lê đôi chân nặng trĩu trên con đường quen thuộc. Cuộc sống lẫn con người vội vã quá ! Tại sao mọi thứ trên cuộc sống này vẫn diễn ra bình thường : anh ấy vẫn đang tất tốc đi đến công ty làm việc, bà mẹ ấy đang đưa đứa con gái của mình đến trường và …. Tại sao? Chỉ mỗi cô là thay đổi? Trái tim cô bây giờ, nó đập chậm đến nỗi không khí xung quanh cô thở cũng không được!

Hôm nay, cô muốn đi đến một nơi! Nơi mà cô nghĩ đó chính là kí ức cô nên quên nhất!….

‘ Công viên Smile ‘

Đứng trước cổng công viên! Cảm giác bây giờ nó vẫn còn tồn tại y như đúc cái khoảnh khắc lúc trước. Cái cảm giác bồi hồi, khó tả… và xen gì đó sự thất vọng.

Cô nhẹ nhàng bước thẳng vào bên trong và tìm đến vườn hoa hồng xanh. Nhưng lạ thiệt ? Đây là lần thứ 2 cô đến đây, và đây cũng là lần thứ 2 cửa công viên tự mở và vắng tanh không bóng người như thế !

– Hôm nay, em đến đây để tìm kí ức xưa và cố gắng vứt nó đi ….

Con đường đến vườn hoa hồng không bao giờ là khó nhớ đối với một cô gái đã từng đến chỉ trong 1lần ?! Chắc có lẽ, nó chính là một cột mốc quan trọng đối với cô…

Đôi chân tiếp tục đi theo miền kí ức, đoạn phim cũ vẫn đang chạy rất trơn tru cho đến khi, cô dừng lại bởi….

– Hải … Chi

Anh và Chi đang đứng trước vườn hoa hồng xanh trong sự rối bời của cô lúc giờ. Sao ông trời lại bắt cô gặp họ ở đây… Ông trời rõ ràng là đang đối xử rất tệ với cô…

– Sao anh lại muốn em dắt đến đây // Chi lên tiếng, khiến con tim cô bắt đầu lỡ nhịp đập. Câu hỏi của Chi cũng là điều cô thắc mắc ngay bây giờ.

– Đơn giản là … anh đang rất nhớ Châu! Và… anh cũng nhớ rằng, anh đã thất hứa với cô ấy!

Cô đứng như trời trồng đằng sau, lắng nghe rõ từng lời từng chữ một anh nói ra. Tim cô quặn thắt lại, cắn chặt môi đến sắp tuôn máu. Anh nói anh nhớ cô sao ? Anh biết rằng anh thất hứa với cô sao ? Dã tâm !!!

Chi vội mỉm cười và gục mặt xuống đất, kìm lại những giọt nước mắt vô nghĩa, cố gắng gặng hỏi :

– Thất hứa vì điều gì ?

.

.

.

– Hoa hồng xanh …. ! Rất đẹp ! Và cũng có ý nghĩa rất hay . Đó chính là thể hiện cho một tình yêu bất diệt. Thế nên, khi anh tặng cho Châu hoa hồng xanh cũng chính là mang cho Châu lời hứa rằng mãi mãi bên Châu. Nhưng ! … Anh không làm được…

Mặn quá ! Nước mắt à …

Cô đang khóc, là khóc thương cho cô lúc giờ hay là khóc cho sự ngu ngốc của cô chứ ? Rõ ràng, là cô đã cố gắng khóc thật nhỏ nhưng tiếng nấc của cô thì lại không nghe lời…

Nghe thấy âm thanh lạ, Chi và anh quay lại. Nhưng chỉ vẻn vẹn mình Chi thấy cô….. và … Hải thì không.

– Ai thế Chi ?! // Tuy là quay lại, là đã đối diện trực tiếp với cô, nhưng anh chỉ biết đưa đôi mắt thương tật, mù lòa ấy lia xung quanh, hoàn toàn không biết được rằng cô ở đây và biết rằng chính người con gái anh yêu đã nghe hết cuộc nói chuyện của anh nãy giờ.

Chi thoáng giật mình khi nhìn thấy cô. Nhanh rút trong ví chiếc điện thoại điện cho anh Bảo, nhờ anh đưa anh về nhà…

________________________

Ngồi trước mặt cô bây giờ là Chi. Cô đang cần sự giải thích. Tại sao ? Lúc ấy anh lại không nhìn thấy cô! Tại sao anh lại nói nhớ cô, hàng ngàn câu hỏi cần Chi trả lời…

– Anh Hải bị mù rồi! Và anh ấy không muốn cô biết // Chi nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, và nói ra sự thật của tất cả mọi chuyện!

– Tại sao ? Tại sao anh ấy lại không nhìn thấy được chứ !

Khi câu hỏi ấy được đặt ra, cũng là lúc Chi kể lại tất cả sự việc của hiện tại và cả quá khứ. Đôi mắt của cô là của anh? Cô mất trí nhớ ? Là anh hy sinh cho cô sao ?? Câu chuyện Chi đang kể cho cô sao mà quá hoang đường và khó tin.

– Cô đang nói cái gì thế Chi !!! // Tôi nhức đầu, thế nên tôi quát lấy Chi.

– Cô có thể sẽ không nhớ ra nhưng cô hãy nhớ câu chuyện tôi đã kể ! Nó chính là kí ức quan trọng mà cô đánh mất! Hải yêu cô nhiều lắm và tôi nghĩ cô nên biết chuyện đó. Tình yêu của tôi và Hải chính là một vở kịch mà Hải xây dựng nên.

– Vở kịch sao ? // Những lời Chi nói, cô nghe rất rõ. Nhưng … bây giờ cô không biết bản thân mình nên làm gì..! Chuyện kí ức của cô mất là như thế nào ? Cô vẫn không thể tiếp nhận được câu chuyện về hai đứa trẻ mà Chi kể. Cô không nhớ được // – Cô nói đi Chi !!! Tôi bây giờ phải làm sao?

– Đôi mắt hiện giờ mà Hải đang mang chính là của cô. Thế nên, tôi xin cô Châu à! Hãy lấy lại đôi mắt của chính cô đi. Hãy trả lại đôi mắt tinh anh của Hải, anh ấy bây giờ đau khổ như thế tôi không thể nào chịu được… và nếu cô yêu anh ấy! Thì làm ơn, trả lại mắt cho Hải…

Cô đờ đẫn nhìn lấy Chi! Cô ấy đang van xin cô sao ? Hải! Anh ấy đã chịu khổ rất nhiều sao .

– Nếu cô yêu anh ấy! Chắc chắn cô sẽ không muốn nhìn thấy cảnh người mình yêu đến cả ly nước cũng không thể cầm lên được, cả cuộc đời này chỉ sống trong bóng tối. Cô chắc là không muốn như thế đúng không Châu! Đôi mắt thương tật ấy là của cô mà. Làm ơn, đem nó ra khỏi Hải đii !!!!!!

Đôi mắt đó là của cô ! Đôi mắt thương tật, mù lòa ấy là của cô. Và cô mới là người phải chịu đựng nó. Không phải anh ! Đúng vậy, tất cả những đau buồn của cô mấy tuần qua thì ra chỉ là những điều tốt mà anh đang muốn mang lại cho cô. Cô hiểu sai anh rồi. Cô trách lầm anh rồi. Anh yêu cô quá nhiều. Anh chịu đựng quá nhiều khi yêu cô. Và cô nên đáp trả lại.

– Không cần cô nói nữa. Ngày mai tôi sẽ tự đến bệnh viện đăng kí phẫu thuật chuyển lại mắt cho Hải.

Bỗng , Chi quỳ xuống bên dưới chân cô…

– Cô trả lại mắt cho Hải, thật sự tôi không biết cảm ơn cô thế nào nhưng Châu à… sau khi đã phẩu thuật mắt xong, tôi nghĩ cô nên rời xa Hải. Cô sẽ không nghĩ đến cảnh người chồng có một cô vợ mù nhỉ. Tôi biết khi cô quay lại đôi mắt của mình, người đau khổ sẽ là cô nhưng cô hãy nghĩ cho anh Hải, nếu cô cần giúp đỡ gì về vật chất tôi sẽ giúp đỡ.

Khẽ mỉm cười… Bảo Châu cô đây đâu cần vật chất.

– Không cần! Và cũng không muốn nghe những lời van xin của cô. Việc tôi rời xa Hải, tôi tự biết sẽ phải làm như thế…. nên…. Tiết Hải ! Nhờ cô chăm sóc vậy.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Đúng vậy! Mọi thứ đâu lại về đó. Đôi mắt của cả hai cũng đã tìm lại được chủ nhân đích thực của mình. Tuy nhiên, có một thứ không thể quay lại được chính là >>> Cô
Tình yêu của cô và anh nó quá gian nan, khó khăn.

Anh yêu cô

Cô cũng yêu anh

Nhưng định mệnh đôi ta chỉ dừng lại tại đây.

Vì cô biết nếu ta yêu nhau thì chắc chắn, cũng sẽ có một người đau khổ.

Kiếp sau ! Nếu em có là một con bé dữ tợn, đại ca của một trường học nào đó thì nếu gặp anh, em nhất định sẽ giơ tay xin ‘ yêu ‘ anh – Trần Bảo Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play