Ánh sáng! Mẹ! Và Chi ! Thứ nhiệm màu mà một đôi mắt tinh anh này đã đem lại cho anh thật nhiều điều diệu kỳ! Nhưng thứ anh cần nhất lúc giờ là Châu…

Tưởng chừng như sau cuộc phẩu thuật này anh sẽ lại được nhìn thấy Châu, được yêu Châu như bao năm qua anh đã không nắm giữ.

Tưởng chừng như sau cuộc phẩu thuật này anh sẽ được cùng Châu xây đắp lại tình yêu và cùng nhau đến công viên mà anh đã ngày đêm mơ ước.

Tưởng chừng như sau cuộc phẫu thuật này anh sẽ lại cùng Châu đến trường cho hết Đại Học, cùng Châu xem Fiction,cùng Châu ăn kem socôla, và đặc biệt là anh sẽ cưới Châu, Châu sẽ là Lâm phu nhân của gia đình anh, của anh, của con anh…

Biết bao như cái hy vọng, cái tưởng chừng của anh lại một cách nhanh chóng biến mất đi sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc!

Bác sĩ nói với anh rằng cuộc phẫu thuật đã rất thành công và anh có thể thấy lại! Anh rất vui!

Nhưng sau niềm vui đó lại có một chuyện đối lập hoàn toàn! Là Châu! Chi nói rằng người thay mắt cho anh là Châu, là Trần-Bảo-Châu!

Anh thật sự muốn đánh chết người nào đã nói ra câu đó! Nhưng sự thật mãi là sự thật khi cô y tá đã kể lại cho anh tất cả!

Nếu hy vọng cuối cùng của anh là đến phòng hồi sức để xem người thay mắt của mình có phải là Châu không?Thì” Chết tiệt “!!! Châu không có ở đó!

Bác sĩ, y tá tất cả mọi người đều không biết làm sao Châu lại biến mất!

Thế là một lần nữa “Anh mất Châu”

Nhưng anh vẫn sẽ nuôi hy vọng,anh muốn đến khi anh tìm ra Châu và anh sẽ lại cho Châu đôi mắt.Anh vẫn sẽ để bảng đăng ký cần mắt ở đó!

Hy vọng đó nhất định anh sẽ lại thực hiện được.

________3 năm sau_______

Công ty TNHH Lâm Tiết

-Thưa Tổng Giám Đốc có cô Chi cần gặp! // Từ xa, Chi bước vào căn phòng của anh một cách tự nhiên! Vâng, cô đã quá quen với nơi này nên việc đi ra vào đối với cô đều có thể giải quyết êm xuôi!

Người con trai trẻ tuổi, mặc bộ vest đen hoàn toàn toát lên vẻ oai nghiêm, và lạnh lùng! Người đó không ai khác chính là Tổng Giám Đốc cty LâmTiết lớn nhất nhì Đông Á! Lâm-Tiết-Hải!

Anh đứng ngay cửa sổ nơi hướng ra khắp toàn thành phố,một tầm nhìn quá hoàn hảo, đôi mắt anh hoàn toàn xoáy sâu vào khung cảnh lúc giờ! Đến khi Chi gọi anh thì có lẽ anh mới hoàn hồn lại!

-À Chi hả! Có gì không em?// Anh nhìn cô một cách ân cần và rồi cười nhẹ với cô! Khác hoàn toàn với vẻ đầy băng lạnh của anh đối với nhân viên trong cty!

-Trong 1tuần này có lẽ em phải về Mỹ thăm ba mẹ! Đã quá lâu rồi từ khi em dọn đến gần nhà anh, em chưa bao giờ liên lạc với ba mẹ! Anh cho em nghĩ làm ở quán ” CCđộ” được không ?

.

.

.

.

Chắn chắn mọi người sẽ thắc mắc quán CCđộ là gì! Đây là quán chuyên bán socôla nổi tiếng, nếu như muốn tìm một viên socola hoàn hảo thì quán CCđộ do anh lập ra hoàn toàn đáp ứng đủ điều đó.

.

.

.

Anh vừa điều hành cty, tối rồi lại đến quán CC độ để làm socôla! Thực ra anh đã được nhiều đầu bếp làm socôla nhận rằng chỉ trong 3năm, anh thực sự quá tài giỏi trong việc làm socôla này!

.

.

Quay lại với cuộc nói chuyện giữa anh và Chi! Sau khi nghe được lời đề nghị của cô, anh không vẻ gì là từ chối! Cô nói đúng đã rất lâu rồi cô chưa về thăm gia đình của mình bên Mỹ! Việc ấy cô hoàn toàn nên làm.

-Tất nhiên rồi, em có thể về! Ba mẹ em sẽ lại rất vui khi được gặp lại con gái của họ! Gửi lời chúc sức khỏe của anh luôn nhé// Anh cười nhẹ với cô! Cô thật sự quá mệt mỏi khi phải cùng anh làm biết bao chuyện rắc rối của mấy năm qua! Giờ là lúc cô thoải mái-À!…còn chuyện ở CCđộ cứ để anh lo,em không cần phải lo lắng đâu! Trưa hôm nay anh sẽ qua thăm quán!!!

.

.

.

Nghe anh nói, Chi cũng phần nào đỡ lo! Vui vẻ mà tạm biệt anh,rồi sắp xếp chuyến bay sang Mỹ…

Chi bước ra khỏi phòng! Vẫn là anh đang ở một mình! Căn phòng này anh đã làm việc rất nhiều, tối lại mò đến quán CC độ để chuẩn bị socôla cho khách, vẫn luôn thực hiện hy vọng của mình! Có lúc hy vọng ấy khó đến nỗi, anh thật sự muốn từ bỏ! Nhưng anh yêu Châu nên tất cả anh sẽ luôn cố gắng!

“Reng…reng…” Dập tan không khí tĩnh lặng của căn phòng! Tiếng điện thoại bàn reo lên một cách oai oái!

.

.

.

.

Nhấc điện thoại lên

.

.

.

-Alo!

.

.

.

.

-Thưa Tổng Giám Đốc, ở bệnh viện đã có người thông báo rằng bảng đăng kí cần đôi mắt của ngài đã được một bệnh nhân khác ký và đồng ý phẫu thuật!

.

.

.

.

Nghe qua, anh thật sự mà mừng hết lớn! Bao nhiêu năm, nếu tính luôn từ lúc 4tuổi cho đến giờ đã là 17 năm rồi! Cuối cùng, người thay mắt mà anh cần nhất cũng xuất hiện và giúp đỡ…

.

.

.

.

-Cậu nói thật chứ!

.

.

.

.

-Nhưng mà…ông ta nói rằng trong 1tuần phải làm phẫu thuật liền nếu không cái hợp đồng đó xem như bị hủy

.

.

.

.

.

.

-Tôi biết rồi!// Đặt điện thoại lại vị trí cũ, anh thở dài! Người tình nguyện thay đôi mắt đã có nhưng hiện giờ em đã ở đâu hả Châu! Em lại phải trốn tránh anh như vậy à ?!

.

.

.

.

.

Nếu một ngày trong lành, em và anh tình cờ gặp lại nhau! Đó có thể xem là “định mệnh” không?

.

.

.

.

.

.

Em và anh, nơi hai con người khác nhau! Nhưng là vì điều gì đó mà người trốn tránh lại là em!

.

.

.

.

.

Vì thế em mong, chúng ta đừng nên có thứ gọi là “Định mệnh”!

.

.

.

.

Mặc cho bao nhiêu câu hỏi là “Không lẽ là yêu?!”

.

.

.

.

Thì câu trả lời duy nhất là : Đã muộn khi nhận ra bạn cần phải trả lời câu hỏi này rồi! Không kịp nữa rồi!

.

.

.

.

.

Đây là bức thư cuối cùng mà tôi nhận được của Radio này!

Trả lời biết bao nhiêu câu hỏi của các bạn, tôi lại thấy có sức sống cho tương lai hơn!

.

.

.

Mặc cho trước mắt tôi chỉ là bóng tối .

.

.

.

Thì tôi vẫn cảm thấy ổn!

.

.

.

.

Tôi sẽ tập quen với tất cả sợ hãi

.

.

.

.

.

.

“Cảm ơn các bạn đã lắng nghe radio R9.m hôm nay! Xin chào tạm biệt”

Đặt tai nghe xuống, tôi hoàn thành xong công việc của mình là trả lời tất cả những câu hỏi mà Thảo đã nhìn và đọc lại cho tôi nghe!

.

.

.

Vừa xong, bàn tay tôi được một lực mạnh gì đó mà đung đưa lia lịa! Và tôi đây thừa biết, chủ nhân của cái hành động dễ thương này là ai !!!

.

.

-Thảo!!! Gì thế em??

.

.

.

-Chị!Chị!Chị!…. // Thảo cười khút khít, và vẫn huyên huyên cái hành động mắc cười ấy!

.

.

.

.

-Sao!?

.

.

.

-Đi ăn socôla với em nha chị! Em mới tra trên mạng thấy một quán socôla rất nổi tiếng!!! Em khao… em khao!

.

.

.

Tôi đây vẫn đang mơ hồ, vẫn đang cười thầm trong lòng khi nghe đến cái tên ” SÔCÔLA ” !!! Và ý định sẽ đưa mỏ ra mà trả lời ” Ok ”

.

.

.

Nhưng Thảo không cho tôi làm điều đó!!! Cô bé một mực cái kiểu tự hỏi đối phương và tự trả lời dùm đối phương luôn ! :D

Thảo cầm lấy mắt kính đen đeo cho tôi và nắm lấy tay tôi, kéo lên chiếc taxi gần đó…!!!

.

.

.

.

.

.

.

-Awwwww!!!

Tiếng la động đất động trời của Thảo bỗng làm tôi và bác tài xế giật mình!!!

.

.

-Gì thế? Chuyện gì?// Tôi hốt hoảng, chèn vào giọng la của Thảo là những câu hỏi linh tinh của tôi! Tạo nên một dàn hợp xướng hại màng nhĩ!!!

.

.

.

.

-Em lỡ quên trả lời một bức thư rồi chị ơi!!!!

.

.

.

.

-Vậy thì sao!…

.

.

.

.

-Thì em sợ nên em la lên !!!

.

.

.

-Chỉ vì lí do đó?!

.

.

.

.

-Vâng!!!

.

.

.

.

Tôi và anh tài xế im lặng, mặt đờ ra đến tận xuống đất! Một chuyện nhỏ nhoi như vậy mà la òm trời!!!

.

.

.

-Em đọc chị nghe bức thư đó thử xem!!

.

.

.

-Dạ! Em đọc đây!

.

.

.

.

Sài Gòn to lớn hay Việt Nam có nhiều người đến mấy! Dù cho là cả khắp thế giới này thì anh vẫn tin… tin vào Trái Đất này là hình tròn! Một vòng tròn luôn luôn xoay, thì em vẫn ở gần bên anh đúng chứ?!

.

.

.

Anh sẽ là người tìm ra em!?

.

.

.

Nếu như anh gặp em! Thì … anh sẽ chẳng bao giờ đánh mất em lần nữa!

.

.

.

Đừng tránh anh nữa!? Anh cần em!

.

.

.

.

Thảo gấp bức thư lại rồi đụng vào tay tôi ra hiệu rằng hết rồi!

Tôi ngơ người khi nghe Thảo đọc nội dung của bức thư này!!! Nó thực sự quen thuộc…

.

.

.

-Ai viết bức thư đó vậy!

.

.

.

-Yahh! Không có tên chị ơi!!!

.

.

.

Vô danh sao! Giấu tên sao??? Tôi không quan tâm!

.

.

.

-Tới nơi rồi!!!// Giọng nói của bác tài xế cắt đứt bầu khung cảnh lúc giờ!

.

.

.

Nhanh sau đó là Thảo kéo tay tôi ra khỏi xe!

.

.

.

Hai đứa đứng trước quán và nhìn! Nhưng sự thật là chỉ có mình Thảo nhìn thôi! Tôi chỉ làm ké cho có lệ :))

.

.

.

-Tên quán là gì vậy em!?

.

.

.

.

.

-Là …. CC độ ! Đúng như những gì em tra trên mạng! Quán rất to và thiết kế rất đẹp và trang nhã!

.

.

.

.

-Vào thôi!!! // Thảo hớn hở kéo tôi vào bên trong!!!

.

.

.

.

.

.

.

Ngồi vào vị trí nào đó trong quán vì dường như quán rất đông! Sỡ dĩ là tôi nghe rất nhiều tiếng người nói!!!

.

.

.

.

-Gọi đồ đi em!// Không chần chờ, tôi kêu Thảo nhanh chóng gọi chị phục vụ!

.

.

.

.

.

.

-Dạ!!!// Giọng Thảo vang lên một cách nhanh chóng làm tôi mừng mà cầm sẵn muỗng-Cậu chủ đến rồi à!!!// Tôi đứng hình khi nghe câu nối tiếp của từ “Dạ” của Thảo là một câu chào cậu chủ của rất nhiều người!!!

.

.

.

.

.

.

.

Anh bước vào quán, trước bao nhiêu con mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ của mọi người!!! Thanh danh, tên tuổi,nhan sắc của anh hoàn toàn ai cũng biết!!! Anh là Lâm-Tiết-Hải cơ mà!!!

Anh bước vào trong phòng bếp, tránh đi đôi mắt nhiều người!!! Nhìn nhân viên đang tốc hành làm việc bận rộn, anh thật sự không đành lòng!

-Đưa tôi cuốn sổ order và tờ menu!!!

.

.

.

.

.

-Thưa cậu chủ, cậu không cần phải làm đâu!// Từ trong đám nhân viên, chị bếp trưởng bước ra, can ngăn anh lại!

.

.

.

-Nhanh lên!!! // Cậu la lên, khiến tất cả nhân viên và chị bếp trưởng sợ sệt mà đưa ra cuốn sổ và tờ menu ngay! Tất nhiên, có chết cũng không dám cải lời anh… anh là Boss mà

.

.

.

.

.

.

.

.

Tôi suýt nữa là ngủ luôn trên bàn! Và con bé Thảo cũng thật thà mà trườn dài trên bàn một cách ngon lành. Nghĩ lại thì có thật sự là nơi đây bán socôla cho khách không đó!!!

.

.

.

.

-Quý khách muốn mua gì ạ!// Tiếng nói của một người đàn ông, nhẹ nhàng, lịch sự và trưởng thành khiến tôi ngồi dậy!!!

.

.

.

.

-Dạ… dạ!!!// Tôi bối rối, giật tung cả lên! Tại sao lại hỏi tôi chứ!?

.

.

.

.

Anh chuốc vào tay tôi tờ giấy nào đó!!!

.

.

-Menu đây ạ! Quý khách xin gọi loại socôla muốn ăn!

.

.

.

Tôi cầm tờ giấy lên, lu mờ mà nhìn! Có thấy gì cơ chứ!?

.

.

.

.

.

-Xin lỗi, quý khách cầm ngược rồi!!!// Sau lời nói khiến tôi nhục nhã đó là một hành động hết sức vô lý là nắm lấy tay tôi!-Tay quý khách sao lại rung thế ?

.

.

.

.

Và tất yếu phản xạ của tôi là lùi lại! Nhưng đang ngồi trên ghế thì lùi lại sẽ ra sao!!! 3giây nhanh chóng tôi ngồi bệt xuống sàn, chiếc mắt kính bị tác động mà rơi ra,trước sự chứng kiến của nhiều người, tôi nhục mặt mà đơ người! Và hình ảnh tôi lúc này cũng được ai đó nhìn thấy! Là anh…

.

.

-Tôi xin lỗi! Xin lỗi…. Thật ra thì anh có thể hỏi cô bé ngồi kế tôi không? Mắt tôi không thấy được…

.

.

.

.

.

-Em?! Là em sao!?!!!___

__________________________

End chap :3

Heo đã ra chap sau khi bị mấy bạn tra tấn đủ điều. Nào là “Chừng nào ra chap vậy Heo?”, “New chap Heo ơi!” …. Nhưng Heo thích thế :D

Còn 2,3 chap nữa là kết thúc truyện rồi! Các bạn ráng xem hết nha!

*Lưu ý* Đọc xong nhớ quăng cái cmt cho Heo, cho Heo nha!!! Heo hóng cmt của mấy bạn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play