Sắc trời càng tối, Lý Thanh Nhiên vẫn không thấy bóng dáng, Vương Đại Hổ nghĩ có khi nào cậu về “nhà cũ” không. Mấy năm nay, thỉnh thoảng cậu cũng một mình về đó nhìn. Nghĩ như vậy, hắn lập tức chạy về đầu thôn đông.
Mái nhà tranh rách nát đứng lẻ loi trong bóng đêm ở chỗ đó, có vẻ quỷ dị và lạnh lẽo.
Vương Đại Hổ tiến lại gần thì quả nhiên không thấy chiếc chìa khoá đồng to dùng ở cửa.
“Rầm, rầm rầm —-” Hắn đập cửa hét lớn: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, em có ở trong đó không? Mở cửa ra!”
Vương Đại Hổ đập một hồi vẫn không thấy có tiếng trả lời, hắn nhíu mày, vòng ra gian sau, bên đó có cửa sổ có thể nhìn vào phòng.
“Sao chỗ này lại có lỗ?” Chỉ thấy vách tường phủ kín rêu xanh bị hổng một chỗ, tạo thành cái lỗ cao bằng nửa người.
Vương Đại Hổ đột nhiên nảy ra dự cảm không tốt, hắn tiện tay nhặt một cục gạch rồi khom lưng chui vào. Trong phòng rất tối mà còn bốc lên một mùi rất khó hình dung, như mùi rỉ sét lại rất tanh, cực kỳ gay mũi.
“Nhiên Nhiên, em ở đâu?” Vương Đại Hổ thật cẩn thận khẽ gọi.
Không có ai trả lời hắn.
Hắn càng thêm cẩn thận, đi tìm xung quanh, càng đi sâu vào trong mùi càng nồng nặc, cuối cùng Vương Đại Hổ đi tới một cánh cửa sắt sơn trắng.
“Két —-” Hắn đẩy cửa ra.
………..
…..
Đập vào mắt là Lý Thanh Nhiên bị trói ngồi dưới đất.
Trong lòng hắn nháy mắt phát lạnh, hai chân nhũn ra như bún.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, em làm sao vậy?” Vương Đại Hổ lắc mạnh người cậu, không ngừng kêu to: “Anh là Đại Hổ đây!”
Trong bóng tối, Lý Thanh Nhiên vô thanh vô tức cứ lẳng lặng ngồi đó như vậy, mặc Vương Đại Hổ gọi thế nào cũng chỉ như con rối không có linh hồn, ánh mắt trống rỗng nhìn về một hướng.
Theo ánh mắt cậu, Vương Đại Hổ xoay người lại nhìn.
Có thứ gì đó, mềm mềm nằm ở đấy.
Vương Đại Hổ run rẩy bước qua, nháy mắt hét lên thảm thiết.
Đó là một cánh tay, đầy máu, là một cánh tay người vẫn còn mang theo ống tay áo.
Hoảng sợ, phẫn nộ, sợ hãi, bất cứ từ gì cũng không thể biểu đạt được tâm trạng của Vương Đại Hổ lúc này, phải ra khỏi đây, lập tức ra khỏi đây!!!
Nguy hiểm, nguy hiểm!!!
Vương Đại Hổ cũng không biết lấy đâu ra dũng khí cùng sức mạnh, hắn nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên người Lý Thanh Nhiên, cõng cậu chạy thẳng một đường về nhà. Hắn chạy rất nhanh, tựa như phía sau có ma quỷ đang truy đuổi, gấp gáp đào tẩu, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn.
Vừa chạy, trong đầu hắn vừa hiện lên cảnh tượng vừa rồi.
Cánh tay, đứt lìa, máu tươi đầy đất.
Trong căn phòng hoang phế kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Là ai bị giết?
Là ai giết người?
.
“Hổ Tử, Nhiên Nhiên sao vậy?” Bà nội ngồi đợi sớm đã không còn kiên nhẫn, nhìn thấy hai người vọt vào kinh ngạc hỏi.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị doạ thành như vậy?” Vương Thủ Dân nghi hoặc hỏi, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cháu mình thất kinh như vậy, giống như hồn sắp lìa khỏi xác.
“Bà nội, bà chăm sóc Nhiên Nhiên!” Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, thả Lý Thanh Nhiên xuống, vội vàng chạy đến bên điện thoại.
Hắn muốn ấn số nhưng tay hắn run quá lợi hại, thử bảy tám lần mới thông được.
“Alo, xin chào, đây là tổng đài 110, báo nguy……”
“Mau, nhanh lại đây đi, ở đây có người bị giết!……” Thanh âm hắn run rẩy, tiếng nói khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng để nói được mấy lời này.
Tẩu thuốc trong tay Vương Thủ Dân lạch cạch rơi trên mặt đất, ông ngây ra như phỗng.
Nửa giờ sau, theo tiếng còi xe cảnh sát, toàn bộ thôn Hưng Nghiệp đều bị kinh động. Vương Đại Hổ là người phát hiện đầu tiên, dẫn bọn họ đi. Nhóm cảnh sát tìm thấy trong phòng một cánh tay, mấy ngón tay, còn rơi vãi đầy đất là ruột, nội tạng, máu me loang lổ, có vài người đi vào nhìn thấy nôn luôn tại chỗ.
Vương Đại Hổ không biết đêm đó rốt cuộc trôi qua như thế nào, chỉ biết là khi trời vừa sáng, thi thể được tìm thấy trong một cái giếng cạn —- là Tôn Đại Tráng.
Người nó bị cắt thành từng khối, bỏ hết vào bao tải ném xuống.
Vương Đại Hổ vĩnh viễn cũng không thể quên, khi cảnh sát mở bao tải ra, từ bên trong lăn ra một cái đầu đầy máu, cũng vĩnh viễn không thể quên tiếng khóc tê tâm liệt phế tràn ngập hận ý của người nhà họ Tôn. Hung thủ thủ đoạn tàn nhẫn, người bị hại tử trạng thê thảm, nó nhanh chóng trở thành một cọc án động trời, do cục cảnh sát thành phố dẫn đầu điều tra, một trăm cảnh sát đến vây toàn bộ thôn chật như nêm cối.
Mà khi nghe được việc này toàn bộ mọi người cũng vô cùng phẫn nộ, dưới sự dẫn đầu của trưởng thôn, bắt đầu lật từng tấc đất, mỗi một milimet cũng không bỏ qua.
Rất nhanh, Lý Trường Quý bị tìm được.
Không! Không nên nói là tìm được, mà là chính gã trở về.
Trở về nơi gã từng gọi là “nhà”, nơi gã đã tàn sát một thằng bé vô tội.
Cảnh sát thấy kẻ này gầy quắt như que củi, bộ dạng quỷ quái, toàn thân trên dưới lại nhuộm đầy máu tươi, trước tiên liền rút súng ra, ấn gã xuống đất.
“Anh tên là gì?” Một cảnh sát lớn tiếng hỏi.
“Tên?” Giết người xong, tựa hồ Lý Trường Quý đã phóng xuất được một phần “phẫn nộ” trong lòng, cả người không còn vẻ hung tàn, chỉ có đôi mắt mờ mịt, giống như đang cố nhớ tới cái gì.
“Lý Trường Quý? Đây, đây là Lý Trường Quý?” Vương Thủ Dân kinh ngạc nhìn người bị ấn chặt dưới đất.
Vương Đại Hổ vừa nghe thì giật nảy mình, khó tin nhìn qua.
“Sao lại là gã?”
“Lý Trường Quý….. Lý Trường Quý?…..” Tựa hồ đối với cái tên này cảm thấy quen thuộc, trên mặt gã đàn ông lộ ra thần sắc đau khổ, bỗng nhiên điên cuồng giãy giụa, hất văng vài cảnh sát đang đè trên người, co chân muốn chạy đi. Nhưng nhiều người như vậy, há để gã chạy thoát!
Rất nhanh, Lý Trường Quý liền bị một gậy vào gáy, khoá còng tay, áp vào xe cảnh sát.
Trải qua xét nghiệm, máu trên người gã đúng là của Tôn Đại Tráng. Lý Trường Quý chính là hung thủ biến thái tàn nhẫn sát hại trẻ em vô tội rồi phân thây.
Vương Đại Hổ không hề nghĩ đến sự tình sẽ đi tới mức này.
Hết thảy hoá ra là Lý Trường Quý làm.
Như vậy, Nhiên Nhiên thì sao?
Nhiên Nhiên bị gã bắt lại, đã trải qua những gì? Đã nhìn thấy những gì?
Vừa nghĩ đến Lý Thanh Nhiên có khả năng chứng kiến hết chuyện đó, trái tim Vương Đại Hổ liền trầm xuống. Không thể đợi được, hắn hiện tại muốn ở bên cậu.
Tình trạng Lý Thanh Nhiên rất không tốt, từ đêm qua sau khi phát sinh chuyện kia, cậu giống như triệt để phong bế ý thức chính mình. Vô luận người khác gọi như thế nào, kêu như thế nào, cậu đều vô tri vô giác, tựa như từ người cậu đã có thứ gì đó bị tước đi hoàn toàn.
Vương Đại Hổ ôm chặt cậu, nước mắt lã chã rơi xuống.
Vì sao? Vì sao? Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, vì sao lại để chuyện kinh khủng như vậy xảy ra, rốt cuộc là vì sao!!! Trăm câu ngàn lời Vương Đại Hổ muốn nói, tất cả đều hoá thành nước mắt rơi đầy mặt, chảy vì mình, vì Lý Thanh Nhiên, càng vì Tôn Đại Tráng chết thảm.
.
Gặp lại nhà họ Tôn lần nữa là tại cửa cục cảnh sát huyện.
Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên là “nhân chứng đầu tiên” và “người nhà phạm nhân” cùng tham dự. Ba Tôn Đại Tráng, người đàn ông ngày thường vẫn tươi cười hiền lành hoà ái, một đêm bạc đầu. Mà mẹ Tôn Đại Tráng – Vạn Thục Mai bị vây giữa một vòng người, khóc tới tê tâm liệt phế.
Mỗi người trên mặt đều là nồng đậm bi thương.
Tiếng khóc, tiếng an ủi của bọn họ giống như từng nhát búa tạ đập Vương Đại Hổ đến muốn điên rồi.
Đột nhiên, Vạn Thục Mai nhìn thấy bọn họ.
Không! Phải nói là cô nhìn thấy Lý Thanh Nhiên.
Phút chốc, mặt cô vặn vẹo. Gạt ra những người xung quanh, cô giống như con sư tử nổi điên, khi mọi người còn chưa phản ứng được thì bất chợt đè Lý Thanh Nhiên xuống đất.
“Hung thủ, hung thủ, đền mạng, tao muốn mày đền mạng Nhị Bảo cho tao!”
Người đàn bà cưỡi trên người thiếu niên, gắt gao bóp cổ cậu, tràn ngập hận ý thét chói tai.
Lý Thanh Nhiên hít thở không thông bắt đầu run rẩy, nhưng cậu không giãy giụa, chỉ mở to mắt lẳng lặng nhìn cô.
“Dừng tay!” Bất chấp cái khác, Vương Đại Hổ thấy Lý Thanh Nhiên gặp nguy hiểm, vội nhào tới, dùng hết sức lôi Vạn Thục Mai ra.
Bạn đang ?
“A Mai, em đừng như vậy, con đã mất rồi, chấp nhận sự thật đi!” Ba Đại Tráng ôm lấy vợ mình nhắm chặt hai mắt.
“Không! Không! Con của tôi, con của tôi, Nhị Bảo của tôi sẽ không chết! Sẽ không chết!” Vạn Thục Mai không ngừng la to, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Lý Thanh Nhiên: “Thằng điên kia giết con tôi, tôi liền giết con nó…. Một mạng đổi một mạng….. Tôi muốn nó cũng phải thống khổ như tôi…. Đền mạng….. Đền mạng……”
“Trả lại mạng em trai tao đây!!” Không biết từ khi nào, Tôn Lan đầy mặt nước mắt cũng vọt tới.
Nó không ngừng đánh đá Lý Thanh Nhiên, dùng tay cào, dùng chân đá, dùng miệng cắn.
Vừa đánh vừa khóc.
Hiển nhiên, con bé cũng gần như sụp đổ rồi.
Thấy nó như vậy, những người còn lại đều lộ ra đáng thương cùng đồng tình. Đương nhiên, bọn họ thương hại không phải Lý Thanh Nhiên bị nó đánh, mà là cả nhà họ Tôn.
Rất thảm!
Thật sự là rất thảm!
Đại Tráng kia chết rất thảm!
Mỗi người đều rơi nước mắt, mỗi người nhìn Lý Thanh Nhiên càng thêm căm hận.
Bởi vì, cậu là con của hung thủ.
Bởi vì, cậu là con của thủ phạm giết người.
Bởi vì, con bọn họ đã chết, mà cậu còn sống.
Mày tại sao còn sống? Mày dựa vào cái gì mà còn sống? Mày có cái mặt mũi gì để tiếp tục sống sót?
Tựa hồ, mỗi người, mỗi người, trong mắt đều như đang nói vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT