Phát huy thần lực ôm lấy Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cùng Phác lão
gia vội vàng xuống lầu lấy xe vừa lúc đụng Kim Chung Nhân bọn họ đến,
bọn họ nhìn tình huống vội vàng liên hệ với bệnh viện bên kia.
Lúc này Phác Xán Liệt cũng không nghĩ nhiều được như vậy.
Kim Chung Nhân quyết đoán: "Phác Xán Liệt , ngươi ôm chặt Hiền ngồi phía sau, ta mở cửa xe, Tiểu Thù ngồi bên
cạnh ta. Cái kia bác là bác trai phải không? Bác cùng Phác Xán Liệt ngồi phía sau được không?"
Hiện tại không phải lúc che giấu gì cả, chủ yếu là cam đoan Biện Bạch Hiền cùng đứa nhỏ phải an toàn.
Mọi người tự nhiên không có ý kiến. Đều dựa theo Kim Chung Nhân an bài vị trí ngồi vào xe.
Biện Bạch Hiền nằm trong lòng Phác Xán
Liệt vì đau mặt mũi đều trắng bệch, hé nửa mắt nhìn hắn, quật cường phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Phác lão gia hôm nay xem như lãnh giáo
kiến thức, người trong lòng ngực đứa con mình tạm thời không nói, hiện
tại lại nhìn đến cái bụng của nam nhân. Cái này, trước sau đều là nam
nhân, chính là chính là cái bụng kia, còn người trong lòng đứa con mình
đang liều mạng. Lão nhân gia ánh mắt nhìn hai người có chút dao động,
nghĩ thầm, nhất định phải để cho đứa con mình hảo hảo giải thích một
chút.
Độ Khánh Thù nhìn bộ dáng Biện Bạch Hiền
mặt đều đen, hắn hướng Kim Chung Nhân hét lên: "Uy! Thối hồ ly, thật
đáng sợ nga! Em không muốn sinh đâu!"
Kim Chung Nhân đáng chuyên tâm lái xe vì lời nói của hắn thiếu chút trượt tay lái, mồ hôi lạnh......
Đến Phác Xán Liệt nổi giận: "Họ Độ kia
sinh hay không là chuyện hai người, ngươi phiền toán bây giờ không cần
thảo luận vấn đề này. Nam nhân của ngươi đang lái xe chở Hiền của ta đến bệnh viện, ngươi không cần quấy rối được không?"
Độ Khánh Thù chặn lại: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta sai rồi."
Tất cả mọi người nghĩ người này không
chọn thời điểm thích hợp nói chuyện, Phác lão gia bị giật mình a! Này sẽ không phải là thật chứ? Chẳng lẽ......
Ánh mắt ông nhìn người trong lòng đứa con mình đang thống khổ không thôi, chẳng lẽ nam nhân này sẽ sinh tôn tử
cho ông? Rốt cuộc người kiến thức rộng rãi, ông cũng không động thanh
sắc âm thầm quan sát.
Khoảng cách nhà Phác Xán Liệt tới bệnh viện khoảng 20 phút, Kim Chung Nhân chỉ dùng 15 phút là tới rồi.
Nhận được điện thoại về tình trạng của Biện Bạch Hiền vài nhân viên hộ lý đã chuẩn bị giường, ở cửa bệnh viện chờ bọn họ.
Xe vừa dừng liền vội chạy tới, Phác Xán Liệt đem Biện Bạch Hiền cẩn
thận đặt lên giường lo lắng nắm lấy tay bác sĩ nói: "Bác sĩ Lý, y......" Nói còn không xong, bác sĩ liền cướp lời: "Phác tiên sinh, ngươi yên
tâm. Ta lập tức giải phẫu, ngươi không cần nóng vội. Ta phải kiểm tra
trước cho y một chút."
Nói xong liền cùng nhân viên hộ lý đẩy giường hướng vào phòng giải phẫu.
"Phác... Phác Xán Liệt ." Biện Bạch Hiền
vươn tay kéo góc áo Phác Xán Liệt, hắn cầm lấy tay y, đi theo một bên
nói: "Anh ở đây, em không cần lo lắng."
"Em vì... em vì anh mà sinh... sinh đứa
nhỏ này, em rất hạnh phúc...... em...... em yêu anh." Mồ hôi lạnh bên
thái dương rơi uống, chính là y cũng lộ ra một nụ cười hạnh phúc đến cực điểm.
"Đứa ngốc. Em thật sự là đại ngốc." Phác
Xán Liệt nhìn y như vậy, nhịn không được có chút xót mắt, "Nếu anh sớm
yêu thương em thì tốt rồi, em sẽ so với bây giờ còn hạnh phúc hơn. Anh
cũng yêu em, đời này chỉ yêu em."
Bác sĩ cùng nhân viên hộ lý bị đôi tình nhân này làm cảm động.
Rất nhanh vào đến phòng giải phẫu, bác sĩ Lý ngăn Phác Xán Liệt lại: "Phác tiên sinh, bởi vì lần đầu sinh lại thể chất đặc biệt, cho nên ngươi không thể cùng vào. Mời người bên ngoài
kiên nhẫn chờ đợi dùm."
"Vâng......" Hướng bên trong nhìn xung quanh, chính là Phác Xán Liệt vẫn ngừng cước bộ, nhìn bác sĩ biến mất sau cánh cửa.
Đi làm thủ tục giải phẫu xong, bọn Kim
Chung Nhân quay lại, thấy Phác Xán Liệt trước cửa phòng giải phẩu không
ngừng đi qua đi lại, ánh mắt cứ bám dính trên cánh cửa.
Độ Khánh Thù nghe trái nghe phải cũng không nghe được tiếng trong truyền thuyết là khi sinh như heo bị cắt tiết tru lên.
Hắn kéo áo Kim Chung Nhân : "Cái kia nếu
có thể em không sinh được không a?" Kim Chung Nhân trừng mắt nhìn hắn,
hắn đành phải cười gượng không nói gì.
Phác lão gia nhìn bộ dáng đứa con lại nhớ đến lúc lão bà sinh ra xú tiểu tử này, ông cũng không ngừng đi trước
cửa, đều chờ bên ngoài cửa chuẩn bị làm cha đến muốn hôn mê.
Ông đi đến trước mặt đứa con, nói: "Xú tiểu tử, hiện tại có thể giải thích một chút, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Phác Xán Liệt lúc này mới nhớ tới lão ba hắn còn ở đây!
Cười mỉa nói: "Ba, lòng hiếu kỳ của ba cũng lớn quá nha?"
"Này cũng không phải là lòng hiếu kỳ, đây là chuyện ta cần biết." Phản bác lời đứa con.
Kim Chung Nhân bên kia cũng cười nói:
"Phác Xán Liệt , dù sao cũng phải chờ, thay vì khẩn trương chờ không
bằng đem sự tình nói cho ba ngươi nghe, không phải tốt hơn sao?"
Nghĩ lại Kim Chung Nhân nói có lý, dù sao vẫn phải nói cho lão ba biết không bằng hiện tại nói luôn.
Chờ đợi dài lâu liền biến thành tình sử của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền.
Chờ toàn bộ câu chuyện kể xong, phòng giải phẫu cũng truyền đến tiếng khóc trẻ con nỉ non.
"Sinh......" Phác Xán Liệt lập tức đứng
lên, quả nhiên một nhân viên hộ lý ôm đứa nhỏ đi tới, tất cả mọi người
đều chờ mong, người nọ hướng Phác Xán Liệt cười nói: "Phác tiên sinh,
sinh chúc mừng ngài, là bé trai."
"Đứa nhỏ...... đứa nhỏ của ta? Kia......
đó là con của ta?" Cao hứng đến độ nói năng lung tung, Phác Xán Liệt
tiếp nhận đứa nhỏ từ trong tay nhân viên hộ lý, đứa nhỏ mềm mềm nho nhỏ.
Nhìn cách hắn ôm, Phác lõa gia bị dọa một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Ngươi cẩn thận một chút, đây là đứa nhỏ mới sinh a."
Lúc này Phác Xán Liệt sao còn có thể nghe lọt được người khác nói cái gì, lòng tràn đầy vui mừng cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong tay mình, chính là nhìn một cái lập tức nhíu mày: "Đây là con ta sao? Sao nó toàn thân đỏ hồng như hầu tử vậy?"
Phác lão gia lập tức cho hắn một cái nắm đấm: "Con nít mới sinh đều như vậy."
"Ha hả...... vậy sao? Con không biết." Ngốc lão cha trả lời.
Phác lão gia bên cạnh lo lắng vạn phần, đây chính là tôn tử ông tha thiết mơ ước a!
"Cho ta, cho ta ôm một cái." Phác lão gia vươn tay tiếp nhận đứa nhỏ, Phác Xán Liệt nhìn lão ba lo lắng liền đưa
đứa nhỏ cho ông ôm.
Độ Khánh Thù nhìn đứa nhỏ hồng hồng, khuôn mặt nhăn lại: "Tốt và xấu nga! Ta sinh sẽ không phải cũng vậy chứ?"
Kim Chung Nhân : "Không có quan hệ, chờ thêm vài ngày nữa sẽ như vậy. Em sinh sinh thế nào anh đều yêu thích."
Nhìn mọi người vây quanh đứa nhỏ, nhân
viên hộ lý mới nói: "Ta hiện tại phải đem đứa nhỏ đến phòng chăm sóc,
lão tiên sinh có thể đưa đứa nhỏ cho ta không?"
Phác lão gia không cam lòng đưa đứa nhỏ
giao ra, tuy rằng ông ít nhiều không thể tin chuyện nam nhân sinh ra tôn tử cho mình, chính là dù sao cũng là tôn tử của mình, tình cảm huyết
thống không thể ghét bỏ được.
Nhìn đứa nhỏ bị đưa đi khỏi tay mình, vẫn là luyến tiếc.
Qua một lúc sau, Biện Bạch Hiền vẫn còn bị gây tê mới được đẩy ra ngoài.
Nhìn bụng y vốn cao ngất mà bây giờ lại mềm xuống, Phác Xán Liệt có điểm không quen.
"Phác tiên sinh, giải phẫu rất thành
công. Miệng vết thương trên bụng ta dùng chính là dao mỹ thuật, sẽ không ảnh hưởng đến say này khi mặc quần áo đâu. Chỉ cần chờ y tỉnh là có thể ăn thức ăn lỏng và thực vật."
"Cám ơn! Cám ơn ngươi! Bác sĩ Lý, thật sự cám ơn ngươi."
"Không cần, đây là chuyện ta nên làm. Bất quá hiện tại tộc nhân của chúng ta tự sinh con đã không còn bao nhiêu
người, các người thật đúng là dũng cảm. Ta rất bội phục các ngươi."