Ngày làm việc thứ hai cũng chẳng khác hôm qua là bao. Sự mệt mỏi bao trùm lên người nó. Vẫn là những công việc cũ: photo tài liệu, pha cà phê, chạy việc vặt.

Hôm nay Moo cũng đi làm cả ngày. Nó chỉ nhìn được Moo qua khung cửa mờ.

"Tên đó vẫn như thế, suốt ngày vùi đầu vào sổ sách, công việc, chẳng khác gì ngày xưa"

-Này! Thằng hâm kia. Uống đi rồi làm việc!!!

-Cô gọi ai thế?

(Còn ai vào đây nữa. hừm. Giả vờ giả vịt)

Nó nhẹ đi vào phòng làm việc của Moo, đóng cửa lại. Và như một thói quen theo bản năng nó mời Moo cà phê theo cách của mình. Và chửi thầm trong bụng vì sự vô tình của Moo.

Cầm trên tay ly cà phê nó xuýt xoa xin lỗi.

-À. hì hì. Tôi quên mất. Cho tôi xin lỗi.

-Cô...!

(Moo mặt bừng bừng)

-Hì hì. Sr giám đốc rồi mà, tôi bị nhầm anh với chú chó nhà tôi. Tôi vẫn thường nói thế khi cho nó ăn. hihi

-Đi ra ngay!!!

Moo chỉ thẳng nó ra ngoài cửa làm nó mất cả hứng. Xem ra cậu ta tức giận thật rồi. So sánh Moo với dog, thật là dại dột.

Mặt nó buồn xuôi. Nhưng vẫn cố nói vài câu:

-Cậu nhớ uống lúc đang nóng. Tôi ra ngoài đây.

Moo im lặng...

Khi ra ngoài Moo đặt lên khóe miệng ly cà phê...

Ký ức từ đâu lại hiện về....

5 năm trước tại tiệc sinh nhật của Moo:

-Con yêu cậu ấy thưa bố!

-Mày lấy gì để yêu nó? Tiền của bố mẹ mày làm ra à?

-Con sẽ nuôi cô ấy bằng chính tiền của mình làm ra!

-Haha. Con ơi là con. Mày có suy nghĩ ngây thơ quá!

-Con không nói đùa. Bố hãy cho con vé đi nước ngoài. 5 năm nữa con sẽ cho bố thấy những gì con làm được. Đến lúc đấy bố không còn quyền cấm đoán gì nữa.

-Được thôi! Nhưng bố chỉ cho mày vé đi nước ngoài, và đăng kí học cho mày.Không có bất kỳ khoản tiền trợ cấp nào cả. Tự nuôi sống bản thân được chứ?

-Dạ!

****

Những ngày đầu ở nước ngoài. Ngoài lúc lên lớp, giờ ra về, Moo phải tự tìm chỗ ngủ, tìm đồ ăn qua ngày. Từ một cậu công tử, chân tay mịn màng, cậu phải đi làm thêm khắp nơi, bất chấp bị người ta chửi mắng, xua đuổi như tên ăn mày. Có khi mệt mỏi đến phát điên, muốn òa khóc như đứa trẻ, muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến nó, cậu lại có động lực để tiếp tục cố gắng để thành công như ngày hôm nay...

....

Cách đây vài ngày, khi về nước, Moo được tín nhiệm đề bạt lên chức giám đốc công ty( Không cần sự giúp đỡ của bố)

Việc đầu tiên mà cậu muốn làm đó là tìm đến nó. Trên con đường quen, cậu sung sướng cảm nhận không khí quen thuộc...

Phía xa xa, giữa đường phố khuya vắng, có một đôi nam nữ rất tình cảm, người con trai cõng người con gái đi trên đường...

"Đó chẳng phải là Yan và Jun sao? Chẳng lẽ, trong lúc mình vất vả họ vẫn gần gũi nhau như vậy suốt 5 năm qua?"

Lãng quên là cách Moo trừng phạt nó...

*****

Khi nó đang vùi đầu vào việc đánh máy, sổ sách. Các nhân viên tranh luận nhau về một vấn nào đó..

Nó nghe qua cuộc trao đổi cũng phần nào hiểu được vấn đề...

-Theo em nghĩ anh chị nên làm cách này #%#&$***$%%%@%%#%&&$#&!

-Ý tưởng cũng không tồi.

-Phải xem xét đã..

-Còn có cách gì mà xem xét nữa, đánh liều thôi...

-Mọi người cứ làm theo cách của cô ấy đi!

(Moo lạnh lùng đưa ý kiến)

Ngày hôm đó, cả phòng làm việc làm theo cách của nó và công việc đã thành công thuận lợi, đem lại nguồn lợi không nhỏ cho công ty...

Chiều về, tan ca, những người làm cùng dự án đi ăn uống liên hoan....

-Hi. Mấy ngày đầu vất vả cho cô quá, chúng tôi cũng chỉ muốn thử lòng kiên nhẫn của cô thôi.

-Dạ!

-Cô có người yêu chưa, để chị giới thiệu cho cô một mối..

-Dạ chưa ạ! hì hì

O.O"

("Cô ấy nói là chưa" Moo trong lòng đầy ngạc nhiên...)

...

Họ lên tục chúc rượu cho nó,làm nó hoa cả mắt. Moo ngồi bên mà nóng ruột...

-Đưa đây tôi uống cho...

Moo tranh phần của nó.

Nó có phần hơi say...

-Thằng... khùng... này! Trả đây! dám cướp của tôi. Hơ!

-Này. Say rồi à. Giám đốc đấy!

Mấy người xung quanh nhắc khéo nó..

-Không sao. Mọi người cứ để kệ cô ấy...

Lúc ra về, Moo bảo với mọi người sẽ chở nó về vì nó khá say...

Moo chở nó đến góc đẹp nhất thành phố, khẽ ngắm nhìn nó ngủ trên xe.

-Tôi ngủ được bao lâu rồi?

-Cậu tỉnh rồi à?1 tiếng thôi

-Uh. Sao hôm nay không trốn tránh tôi nữa?

-Không biết...

-Cậu giận tôi ư? 5 năm trước vì thế mà bỏ đi à?

-Không phải..

-Thế thì vì cái gì? Cả cậu và Yan?

-Yan???

-Uh. Cậu không biết là phải rồi. 5 năm trước Yan cũng đi mà không một lời từ biệt. 2 cậu thật là tồi...

-Ra vậy...

Moo cười mỉm...

-Này... Sao cười thế?

-Không có gì. Tôi định bỏ đi tiếp nếu như cậu không đồng ý giúp tôi một việc!

-Này! Đừng chơi ác vậy chứ! Hừ.

-Làm người yêu tôi nha Jun... Làm người yêu tôi... Tôi sẽ không bỏ đi nữa?

-Tại... tại sao?

-Cậu biết mà. Tôi yêu cậu!

-Nhưng...

-Nhưng gì? Cậu vẫn chưa yêu ai...

Nó im lặng. Nó không muốn Moo một lần nữa bỏ đi. Rõ ràng, nó cũng rất nhớ Moo.. Hay là nó đồng ý. Có sao đâu, vì bây giờ nó vẫn chưa yêu một ai cả...

-Uhm..

-Hì. Cảm ơn cậu!

Moo vui sướng ôm lấy nó.

-Sao lại cảm ơn. Không thấy đen đủi vì thích tôi à?

-Cảm ơn vì đã đồng ý. Cảm ơn cậu...

Hai người ra khỏi xe, ngắm cảnh một lúc.. Moo nắm tay nó.

Nó cảm thấy hơi ấm từ bàn tay Moo.. Bàn tay Moo đã trở nên cứng cáp như một người đàn ông thực sự..

-Tớ nói này Moo...

-Sao? Đừng có đòi chia tay tớ đấy..

-Không.. Ý tớ là, tay cậu khác với ngày xưa.. Đôi tay mịn màng mà giờ thô ráp, cảm giác hay quá..

-À... thì...

-Thì sao?

-Thì không có gì cả chứ sao!

- Tớ vẫn mong quay lại thời gian ngày xưa. Được chơi vui vẻ cùng cậu với Yan..

-Đừng nhắc đến tên đó.

-Hì. Uhm. Tớ cũng ghét tên đó rồi. Đi mãi chẳng chịu về..

....

-Chúng ta về thôi cậu... Nhà cậu ở đâu?

Nó nói địa chỉ nhà mới rồi Moo chở nó về...

...

"Chấp nhận tình yêu của Moo liệu có phải là lựa chọn đúng"...

****

-Alo. Mi à. Sao lại gọi cho tớ khuya vậy?

Nó vừa trả lời vừa bật TV lên...

-Tớ nói cho cậu này...@%#&$*$-%-%-

Nó nhìn lên Tv rồi chiếc điện thoại rơi thỏm xuống đất..

"Xin giới thiệu đây là Tino, ca sĩ dấu mặt trong thời gian qua. "

Người con trai xuất hiện trên màn hình. Sắc đẹp của cậu có thể khiến mọi cô gái chao đảo. Vẫn đôi mắt đó, khuôn mặt đó, đôi môi đó.. Tất cả làm nó đứng hình...

"Xin hỏi, tại sao anh lại ẩn mình, trong khi anh có tướng mạo phi phàm như thế này?

-Tôi muốn cho duy nhất một người thấy được tôi qua giọng hát của mình...

-Vậy tại sao bây giờ anh lại xuất hiện?

-Hì. Không thể mãi mãi ẩn mình được, như thế chẳng phải rất nhạt nhẽo sao?

-Những bài hát của anh rất cảm xúc, có liên quan gì đến người mà anh nhắc ở trên không?

-Khi tôi hát, tôi có cảm giác như người ấy bên cạnh mình...

....."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play