Sáng hôm sau, Sakura thức dậy, cảm thấy hơi lạnh xuung quanh. Khẽ giật mình khi thấy mình không phải nằm ngủ ở trên giường mà lại là trong khu vườn lạnh lẽo, hơn nữa cái con người đang tựa đầu vào vai mình lại là Syaoran. Thoáng chút bối rối và đỏ mặt, cô hồi tưởng lại những gì đẫ xảy ra ngày hôm qua.

- Mọi chuyện cứ như 1 giấc mơ._cô nói thầm và lay Syaoran dậy.

- Nè, con heo lười, dậy giùm cái đi.

- Ư.............ư_Syaoran khẽ dụi mắt.

- Vào trong đi, đừng để họ trông thấy._Sakura nói rồi đứng lên.

- Cậu sợ bị chọc à?_Syaoran hỏi lại cô.

- Không phải sợ mà là không thích. Mình không muốn liên quan gì đến chuyện tình cảm cả._Sakura nói giọng lạnh băng.

- Vậy sao? Tình yêu làm người ta vui vẻ mà?_cậu hỏi lại.

- Có lẽ cậu nói đúng, nhưng với mình thì không. Với mình, tình yêu chỉ làm con người ta đau khổ._Sakura nói lên quan điểm của mình.

- Tại sao cậu lại có những suy nghĩ đó nhỉ? Mình có rất nhiều bạn gái nhưng mình thấy mình có gì đau khổ đâu?_Syaoran ngây thơ(cha này lăng nhăng mà không biết ngượng).

- Cậu thấy đùa giỡn tình cảm của họ thì hay lắm sao? Ai cũng đều có tráitim mà, hơn nữa trái tim của con gái không phải được làm từ sắt đá mà từ pha lê_mỏng manh và dễ vỡ._cô nói tiếp.

- Vậy trái tim của cậu cũng như vậy à?_Syaoran hỏi lại và mỉm cười.

- Chắc mình là trường hợp ngoại lệ rồi._Sakura nhún vai và đi vào nhà.

- Nhưng mình thì không tin như vậy đâu._Syaoran nói nhỏ rồi chạy theo Sakura.

Vào trong nhà.

- Cậu gọi 2 cậu ấy dậy đi, mình đi đánh thứ 2 nàng công chúa. Nói với họ lựa lời mà nói với 2 cậu ấy, nếu được mình sẽ nói giúp cho._cô nói rồi bước lên phòng.

- Nè, dậy giùm tui cái đi 2 ông tướng. Nướng cháy nhà người ta bây giờ._Syaoran hét lên.

- Trời ơi, động đất hay là sóng thần?_Erion lồm cồm bò dậy.

- Không phải, hình như núi lửa phun trào, đá lở, sập nhà._Souji cãi.

- 2 cậu nói cái gì vậy hả? Ở đây là Việt Nam chứ không phải là Nhật Bản đâu._Syaoran gắt lên.

- Được rồi, mình dậy.Làm ơn bỏ cái giọng tướng cướp đó đi._Erion chào thua.

- Tướng cướp ư? Theo mình thì phải là mấy bà bán cá mới đúng_Souji bổ sung.

- Không có giỡn nữa. Lo mà nghĩ cách làm hòa với các cậu ấy đi. Sakura hứa sẽ giúp rồi đó._Syaoran nghiêm túc.

-Ừ, mình cũng đang đau đầu về chuyện này đây_Souji nói.

- Nếu có Sakura giúp thì mình nghĩ không sao đâu. Hay là chúng ta làm như vậy......._Erion bàn kế hoạch.

Xì xầm..........xì xầm.......

- Ừ, như vậy cũng được, tuy không hay lắm nhưng trong trường hợp này thì cứ lấy ra xài tậm vậy._Syaoran nói.

- Ừ, chuẩn bị tinh thần, thực hiên kế hoạch._Souji hùng hổ.

- Phi vụ này, nhất định phải thành công không được phép thất bại._Erion chỉ huy.

- Ok_2 chàng còn lại.

Tong lúc đó.

- Melin ơi, Tomoyo ơi, dậy đi nào._Sakura lay người 2 nàng công chúa.

- Ư........... ư_Tomoyo vươn vai thức giấc.

- Ơ, mình lại nhà cậu à?_Melin nhìn xung quanh và hỏi.

- Ừ, hôm qua các cậu ngủ lại nhà mình._Sakura cười nhẹ.

- Vậy còn các cậu ấy._Tomoyo rối rít.

- Yên tâm đi, hôm qua các cậu ấy cũng ở lại đây, không đi đâu cả._Sakurs trả lời.

- Vậy à_Melin nói giọng buồn buồn.

- Các cậu có giận bọn họ không?_Sakura hỏi.

- Không, nếu giận thì bọn mình đã giận từ lâu rồi, chỉ là mình lo lắng thôi._Tomoyo nói.

- Có lẽ các cậu không cần phải lo lắng đâu. Thiên long là 1 bang rất mạnh,đứng nhất nhì trong thành phố này, các cậu ấy ấy làm được bang chủ thì chứng tỏ họ rất mạnh, phải không?_Sakura cười với 2 cô bạn.

- Ừ, mình vẫn biết là vậy nhưng vẫn lo quá._Tomoyo nói.

- Nếu như họ có chuyện gì thì mình biết cãi nhau với ai? Biết nấu cho ai ăn chứ?_Melin nói giọng như sắp khóc.

- Thôi nào, các cậu phải tin vào những người bạn của mình chứ. Họ rất giỏi, phải không nào?_Sakura an ủi.

- Ừ, nghe cậu nói mình cũng an tâm phần nào rồi_Tomoyo mỉm cười nhẹ nhàng.

- Thôi, các cậu vào vscn đi._Saura nói rồi chỉ vào nhà vệ sinh.

5'sau.

- Các cậu xong rồi chứ, đồ mình đây, các cậu vào thay ra đi._cô cười.

- Có phiền cậu không?_Tomoyo cười nhăn mặt.

- Không sao đâu mà._Sakura cười rồi đóng cửa bước ra và đứng chờ.

Một lúc sau.

- Nào, bây giờ thì sẵn sàng chưa những nàng công chúa?_Sakura nhẹ cười.

- Ừ, có lẽ là rồi_Tomoyo nói.

- Tự tin lên nào, cứ tỏ ra thật bình thường nhé._Sakura nói rồi kéo tụi nó xuống. Nghe tiếng động, 3 chàng quay lên và chợt sững người vì 3 nàng quá đổi dễ thương.

Giới thiệu trang phục nè. Sakura mặc trên mình 1 bộ váy màu hồng nhạt có 1 chiếc áo khoác nhỏ màu trắng bên ngoài. Phần ngực được thắt 1 chiếc nơ nhỏ màu trắng, phần bên dưới được làm bằng vải voan với những đóa hoa trang nhã và nhẹ nhàng. Melin mặc 1 bộ váy có phần trên màu đen, phần phía dưới có màu kem,nhiều tầng xếp lên nhau, trông vừa cá tình vừa có phần dịu dàng.Tomoyo khoác trên mình 1 bộ cánh màu kem in hình những đóa hoa nhỏ li ti màu da cam. Bộ váy được bó ở phần hông và xòe ra ở dưới được xếp nhiều tầng, phần eo còn được làm nổi bật bằng chiếc dây nịt to bản màu da cam. Nhìn 3 nàng không khác gì những nàng công chúa, những cô gái của mùa hè.

- Nào, chúng ta đi chơi thôi._Syaoran mở màn.

- Đi chơi?_Tomoyo ngạc nhiên.

- Đúng vậy. Chúng ta sẽ đi chơi công viên nước._Erion nói.

- Chẳng phải hôm nay là thứ 2 sao?_Melin nhăn mặt.

- Thứ 2 thì kệ thứ 2, có sao đâu?_Souji ngây thơ hỏi.

- Cậu bị điên hả? Phải tới lớp chứ_Tomoyo nói.

-Không sao đâu, mình xin phép ông rồi._Syaoran nói và cười.

- Ừ, cũng được nhưng Sakura thì sao?_Melin quay sang Sakura.

-Không sao đâu, nghĩ 1 bữa cũng được _Sakura nói, giọng có vẻ mừng (đừng tưởng chị ấy lười đi học nha, chẳng qua là...tí nữa biết).

- Thì ra cậu và họ thông đòng với nhau đúng không?_Melin nói giọng hình sự.

- Đâu có._Sakura chối.

- Không có tại sao lại bảo bọn mình thay đồ._Tomoyo tiếp.

-Ờ thì..............Thôi, mình đi._Sakura lảng sang chuyện khác.

Thế là cả bọn thới công viên nước.

- Qua, đúng là không khí của mùa hè._Tomoyo nói.

- Ừ, đúng vậy. Ở đây thật náo nhiệt._Melin hưởng ứng.

- Vậy chúng ta vào trong thôi._Souji nói rồi kéo tay tay Melin vào trong nhưng thật bất ngờ, Melin giật tay mình lại và đi cùng Tomoyo.

- Như vậy là sao? Cả Tomoyo cũng như vậy nữa._Syaoran nhăn mặt nhìn theo bóng 2 nàng.

- Chẳng lẽ giận mình tới mức đó?_Souji hỏi.-Không phải chứ, con gái khó hiểu ghê._Erion hùa vào.

- Nè, mình cũng là con gái đó._Sakura nhăn mặt.

- À, xin lỗi. Vậy thưa" con gái", theo chị thì 2 nàng ấy làm sao vậy?_Syaoran trêu Sakura.

- Bỏ ngay cái cách nói chuyện đó đi, nếu không mình cho ăn đấm đấy. Họ chỉ đang giả vờ giận dỗi thôi._Sakura đe dọa Syaoran.

- Giả vờ giận dỗi?_3 chàng.

- Đúng vậy, nếu giận thật thì họ đã chẳng chịu đi._Sakura giải thích.

- Vậy theo cậu thì bọn mình phải làm sao?_Erion hỏi.

- Cái đó thì các cậu phải tự hiểu chứ._Sakura nói rồi chạy theo 2 nàng kia.

- Nè, cậu hiểu không?_Souji hỏi Syaoran.

- Chịu_Syaoran nhún vai trả lời.

- Rốt cuộc, con gái vẫn thật sự khó hiểu._Eron kết luận 2 chàng kia hưởng ứng rồi bước vào trong.

Suốt 1 buổi sáng hôm đó, không khí vô cùng căng thẳng. Mọi người xung quanh cứ có cảm giác đây là 1 bãi chiến trường tan tóc chứ không phải là công viên giải trí như mọi người lầm tưởng. 3 chàng thì cứ cố làm 2 nàng kia cười còn 2 nàng thì cứ giả vờ làm mặt lạnh rồi bỏ đi. Sakura là người ở giữa nên luôn bị hai bên chèn ép đến nghẹt thở. 1 bên thì năn nỉ cô nói giúp để làm hòa, bên kia thì đe dọa nếu nói chuyện với bên này thì sẽ bị tảy chay (con nít gớm). Khi 3 chàng kia đi mua đò uống, Sakura quay sang hỏi 2 nàng:

- Sao các cậu nói không giận họ mà lại làm như vậy?

-Đúng là bọn mình không giận họ nhưng.........

_Tomoyo nói.

- Nhưng sao?_Sakura hỏi tiếp.

- Bọn mình phải trả thù. Ai bảo làm bọn mình lo lắng suốt thời gian qua làm chi?_Melin giải thích.

- À, mình hiểu rồi. Vậy thì tốt nhất mình không nên can thiệp vào._Sakura cười khi đã hiểu lí do.

- Nè, các cậu đi toilet không?_Tomoyo hỏi.

- Ờ, mình đi với. Sakura, cậu đi không?_Melin nói.

- Thôi các cậu đi đi._Sakura cười với tụi nó.

- Vậy cậu chờ tụi mình ở đây nhé, không được đi đâu đâu đó._Melin căn dặn.

- Mình biết rồi mà._Sakura phì cười vì Melin cứ coi mình như trẻ con trong khi nếu xét về kinh nghiệm cuộc sống thì cô hoàn toàn hơn hẳn Melin. Nhắc tới kinh nghiệm cuộc sống cô lại thấy buồn vô hạn, ngồi trên ghế đá nhìn vào khoảng không vô định, Sakura chợt suy nghĩ mông lung về cuộc đời của mình. Mãi suy nghĩ cô không hề hay biết rằng có một bóng đen đang đứng đằng sau lưng mình. Bóng đen đó từ từ tiến lại gần, vung tay lên và................

- Á!_Sakura hét lên.

- Hahaha, cậu làm gì mà giật mình vậy?_Syaoran bật cười.

- Cậu đúng là quá đáng. Cậu áp nguyên 1 lon coca ướp lạnh vào mặt mình, cậu có biết lạnh lắm không hả?_cô gắt.

- Thôi thôi, mình xin lỗi. Mà cậu làm gì mà như người mất hồn vậy?_Syaoran cầu hòa.

- Không có gì, suy nghĩ 1 chút thôi._Sakura đáp gọn lỏn.

- Suy nghĩ chuyện gì? Bộ đang nhớ người yêu hả?_Syaoran hỏi lại, lòng thầm mong câu trả lời sẽ là không.

- NÈ, CẬU ĐỪNG CÓ LÀM Ô UẾ THANH DANH CỦA MÌNH NGHE CHƯA? MÌNH CHƯA CÓ BẠN TRAI._cô hét lên thêm 1 lần nữa.

- Ấy da, mình xin lỗi nhưng cậu cũng không cần phải hét lên như vậy chứ. Thật chẳng giống Sakura lạnh lùng thường ngày 1 chút nào._Syaoran nói và bịt tai vì tưởng sẽ bị hét tiếp vào mặt nhưng sự thật thì hoàn toàn ngượclại.

5s im lặng. Vì sao ư? Đơn giản bởi vì những lời nói của Syaoran làm cho Sakura nhận ra khi ở bên Syaoran cô đã thay đỗi. Sự lạnh lùng, không mấy quan tâm tới chuyện bao đồng ngày nào giờ đây đã biến mất mà thay vào đó là 1 con nhóc hung hăng, hay cáu kỉnh theo kiểu trẻ con.

"Dường như 1 phần kí ức tuổi thơ đang hiện hữu trong mình nhưng tại sao chỉ với Syaoran mình mới thế kia? Lại còn cái cảm giác khó thở và hồi hộp mỗi khi Syaoran cười với mình nữa? Tất cả đều là 1 dấu chấm hỏi khó hiểu"_Sakura thầm nghĩ.

Còn về phía Syaoran, thấy Sakura im lặng như vậy, cậu chàng lại tưởng cô giận mình nên rối rít xin lỗi.

- Nè, cậu có sao không vậy? Cho mình xin lỗi nha._Syaoran nói và cầm tay Sakura lắc lắc.-H ả? Ờ. Ừ_loạt những từ khó hiểu vang lên.

- Nè, cậu có bị làm sao không? Hay là say nắng._Syaoran quan tâm.

-Mình không tới mức đó đâu._Sakura nói.

- Ê Syaoran. Làm gì mà chạy về trước vậy?_Erion hỏi, theo sau còn có Souji.

- Ờ, đứng ở đó nắng quá, nhiều tia cực tím nữa, sợ làm tổn thương làn da của mình._Syaoran nói rồi cười hì hì.

- Trời, làm như con gái không bằng._Souji nói giọng mỉa mai.

-NÈ, THẰNG KIA!_Syaoran gắt lên.

- Thôi đi. Sakura nè, Tomoyo đâu?_Erion can Syaora và Souji rồi hỏi Sakura.

- Ờ đúng đó, Melin đâu rồi?_Souji lúc này mới nhớ ra( chán ông này ghê).

- Bọn họ đi toilet rồi. Ngồi đâu đợi đi._Sakura nói.

- Mà sao họ lại như vậy? Tự nhiên giận dai dễ sợ._Syaoran hỏi.

- À, chuyện này mình cũng có hỏi rồi._Sakura nói.

- Thật sao? Vậy họ nói gì?_Erion lao vào.

- Chyện này thì......................thiên cơ bất khả lộ._Sakura chần chừ 1 lát rồi nói.

-Trời, lại thêm 1 người thích giữ bí mật sao?_Souji nhăn mặt.

- Minh cũng định nói nhưng nhớ lại những gì họ nói mình thấy cũng có lí nên quyết định im lặng._Sakura giải thích.

- Thôi xong, bây giờ phải làm sao đây?_Syaoran nói giọng buồn bã.

- Hãy dùng tấm lòng của mình để xoa dịu vết thương lòng cho họ.Đó là liều thuốc tốt nhất để chữa cho những tâm hồn bị tổn thương._Sakura nói rồi uống lon coca lúc nãy Syaoran đưa.

-Trời, nói gì mà giống nhà văn quá vậy?_Souji nhăn mặt.

- Cái thằng dốt Văn này, đó là 1 lời khuyên hay đó._Erion cốc đầu Souji.

- Cảm ơn cậu._Syaoran mỉm cười nhìn Sakura. Bất giác cái cảm giác khó nói kia lại xuất hiện. Quay mặt sang hướng khác để tránh khuôn mặt đó của cậu, Sakura lạnh tanh đáp:

- Không có gì.

- Nè, Sakura. Tại sao cậu lại nói chuyện với ai kia vậy?_Melin hỏi giọng mỉa mai.

- À, chỉ nói với nhau vài câu thôi, không ảnh hưởng gì đến cái kế hoạch của cậu đâu._Sakura cười.

- Melin à, cậu tha lỗi mình đi_Souji nói rồi cầm tay Melin năn nỉ.

- Bỏ ra đi, tôi với cậu có quan hệ gì đâu._Melin nói giọng lạnh tanh.

- Tomoyo à, anh xin lỗi._Syyaoran năn nỉ Tomoyo.

- Cho mình xin lỗi luôn nha._Erion cũng nhào vô.

- Mấy người có coi tôi ra gì đâu._Tomoyo hét rồi giật tay mình lại. Sau đó 2 nàng bỏ đi hay nói đúng hơn là theo hướng nhà hàng, cũng đúng thôi giờ trưa rồi mà. Skura chỉ biết lắc đầu nhìn 2 cô bạn, ngoái lại phía sau nhìn 3 chàng trai khuôn mặt như sắp khóc rồi đi theo 2 nàng.

- Trời ơi, cuộc đời của tôi._Souji than thở.

- Xem ra chiêu " mật ngọt chết ruồi" này không có tác dụng rồi._Syaoran ngán ngẩm lắc đầu.

- Cả chiêu"nụ cười tỏa nắng" cũng không xi nhê._Erion rầu rĩ.

- A, khoan đã. Mình vẫn còn cách cuối cùng nhưng các cậu phải chịu khổ 1 tí._Souji nảy ra ý định.

- Sao? Nói nghe thử nào._Syaoran hỏi.

- Như vậy nè !@#%$$^;&._Souji nói ra cái kế hoạch.

- Đành vậy, thử xem sao._Erion nhăn mặt.

- Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu kế hoạch._Souji nói rồi mỗi người chạy đi 1 ngã.

15'sau.

- Xong chưa?_Syaoran hỏi.

- Xong hết rồi. Còn cậu?_Souji hỏi lại.

- Tất cả đều ok._Syaoran nháy mắt.

- Xong hết rồi chứ? Kế hoạch điên rồ bắt đầu._Erion nói.

- Nè, bỏ chữ điên rồ đi, khó nghe quá._Souji ý kiến.

- Nhưng mình thấy đúng mà._Syaoran nói.

- Nè, mấy người................_Souji cáu.

- Thôi, chuẩn bị tinh thần đi._Erion nói.

3 chàng bước vào căn phòng sang trọng của nhà hàng, nơi 3 nàng công chúa đang ngự trị.

- Các cậu tới đây làm gì?_Tomoyo hỏi.

- Các cậu làm tôi ăn mất ngon đó._Melin tiếp lời.

- Còn mình thì bình thường như người đi đường._Sakura nói và ngay lập tức nhận được cái nguýt dài hàng ngàn cây số của Tomoyo và Melin.

- Vì bọn mình có lỗi với các cậu nên.........._Syaoran mở màn.

- Bọn mình đã chuẩn bị 1 thứ coi như là quà tạ lỗi._Souji nói tiếp.

- Nào, 123 bắt đầu._Erion ra hiệu. Ngay lập tức âm nhạc bắt đầu nổi lên và 3 chàng bắt đầu tiết mục văn nghệ của mình với bài hát"2 con thằn lằn con"3 chàng hát và múa minh họa thật chuyên nghiệp khiến không chỉ 2 mà 3 nàng cười chảy nước mắt.

- 2 cậu cười có nghĩa là đã tha thứ phải không?_Souji hớn hở.

- Tha thứ đi mà._Syaoran chắp tay lên trán.

- Tụi mình biết lỗi rồi._Erion hùa theo.

- E hèm...................Lần này có thể tha thứ._Melin lấy lại giọng điệu nghiêm nghị.

- Nhưng...................sẽ không có lần sau đâu._Tomoyo nói.

- Oh Yeahhh._ 3 chàng hét toáng lên.

-Mình xin lỗi phải chen vào giây phút hạnh phúc của 3 cậu nhưng..........._Sakura bỏ lửng câu và giơ chiếc điện thoại của Tomooyo lên 3 chàng bổng dưng bất động.

- Á! Trời ơi, cái gì thế này?_3 chàng đồng thanh.

- Lúc nãy mình có mượn điện thoại của Tomoyo để gọi tới cửa hàng anh Toya nhưng lại bấm nhầm nút quay phim. Cùng lúc đó, chương trình văn nghệ của các cậu bắt đầu, thấy hay quá nên quay lại._Sakura giải thích.

- Các cậu ơi, cái này hay quá. Gửi sang mình nha._Mellin nhìn lại đoạn video và nói.

- Cả mình nữa haha._Sakura cười

- Các cậu xóa đi mà._Syaoran năn nỉ.

- Đừng có mơ._3 nàng đồng thanh.

- Tất cả cũng chỉ tại cái kế hoạch điên rồ của cậu._Erion quay sang lườm Souji.

- Đúng vậy._Syaoran đồng ý và bắt đầu khởi động tay chân.

- Các cậu.................từ từ nói nào._Souji run run.

- Bắt đầu._2 chàng đồng thanh và sau đó là hàng loạt những âm thanh khó nghe vang lên. Còn 3 nàng thì cứ tủm tỉm cười không chỉ vì đoạn video mà còn vì kế hoạch trả thù của họ đã thành công mĩ mãn. Tụi nó cùng nhau vui chơi vui vẻ cho tới chiều, không còn cái không khí căng thẳng và u ám như sáng nay. Khoảng hơn 5h chiều, bọn nó rời công viên nước và đi về. Cả bọn ghé qua nhà Sakura 1 chút để lấy đồ và mấy chú cún con(Xém tí nữa là quên).

- Phiền cậu quá._Tomoyo cười.

- Không sao đâu._Skura cười lại. Sau khi lấy xong đồ đạc, Erion, Tomoyo, Melin và Souji chào tạm biệt cô và ra về. Định quay vào nhà thì Sakura thấy 1 bóng đen ở đằng sau làm cô giật thót cả tim.

- Nè, sao lúc nào cậu cũng muốn mình đau tim mà chết vậy?_Sakura nói.

- Trời, bộ cậu thấy mình đẹp trai quá nên đau tim hả? Như vậy có nghĩa là cậu thích mình hả?_Syaoran trêu.

- CẬU MƠ ĐI._Sakura hét lên.

- Sorry, nhìn cậu ghê quá à._cậu chắp tay cầu khấn.

- Thôi được rồi. Mà cậu sao không về đi? Đứng đây làm gì?_cô hạ giọng.

- À, mình muốn cảm ơn cậu đã giúp chúng mình làm hoà ấy mà._Syaoran nói.

- À, chuyện đó mình có làm gì đâu. Với lại chính mình phải cảm ơn các cậu mới đúng._Sakura nói.

- Tại sao?_cậu hỏi.

- Nếu như không có các cậu thì chắc giờ này mình đã phải chịu sự hành hạ của Melin và Tomoyo ở phòng thực hành nấu ăn rồi._Sakura nhún vai.

- Vậy là cả 2 chúng ta đều có lợi trong phi vụ lần này._Syaoran nói.

- Tất nhiên, làm ăn mà._Sakura nói vẻ người lớn.

- Thôi. Mình về nha._Syaoran nói rồi leo lên xe.

- Chúc cậu về bình an và đừng có gây ra tai nạn._Sakura chúc đểu.

- Nè, cậu đâu cần phải trù ẻo mình như vậy chứ._Syaoran ý kiến rối lái xe đi. Khi xe Syaoran đã khuất bóng, cô bước vào trong nhà. Bất giác đôi môi nở 1 nụ cười thật thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play