Sau đó thì thắp hương và đặt lên mộ bà 1 bó hoa huệ tây trắng
muốt tinh khôi. Rồi Sakura đốt tiền giấy vàng mã cho mẹ. Cô ngồi trò chuyện với mẹ như thể k có ai ở đây.
- Mẹ à, con thực
hiện lời hứa rồi nhé, cuối cùng con cũng có được những người bạn thực sự rồi. Trước khi mẹ mất, con đã hứa sẽ đưa người
bạn tốt tới gặp vào ngày giỗ của mẹ vậy mà 4 năm rồi con đã luôn thất hứa. Nhưng bây giờ con đã thực hiện được rồi đó. Mẹ tha lỗi cho con, mẹ nhé! Mà........người đó hình như biết mẹ
con mình về Việt Nam rồi mẹ ạ. Hôm sinh nhật, con đã nhận được bánh táo từ người đó. Ngon lắm, vẫn ngon như ngày nào nhưng
thật sự con k thể nào vui nổi. Ông ấy đã tìm ra con thì chác
cũng đã tìm ra mẹ. Vậy chắc ông ấy cũng biết hôm nay là ngày
giỗ của mẹ, mẹ nhỉ? Chắc ông ấy mà tới đây thì mẹ sẽ vui
lắm. còn con thì k muốn 1 chút nào vì con chưa sẵn sàng để
đón nhận tất cả và vì con vẫn càn rất hận ông ấy. Thôi, con
về đây. Tới với giấc mơ của con, mẹ nhé!_Sakura đứng dậy bước
đi để lại tụi nó đứng ngơ ngác.
- Sao các cậu còn đứng đó? Trễ rồi đấy. Vì mùa hè nên trời tối muộn thôi chứ chắc cũng gần 6 giờ rồi._Sakura nói làm cả đám bừng tỉnh, bước đi theo
cô trên con đường ra cổng nghĩa trang. Trong đầu ai cũng mang theo 1 dấu chấm hỏi to đùng.
Khi ra tới cổng, Sakura và mọi người
đã thấy 1 chiếc xe limo màu đen sang trọng đỗ xịch trước cửa
nghĩa trang. Bước xuống xe có pama của Tomoyo, Melin, Syaoran,
Souji Erion và ông nội của Syaoran và Tomoyo cùng 1 người đàn ông
khác. Khi thấy pama mình, mọi người đã rất ngạc nhiên.
-Ừ. Nó là Sakura con bác._ông Fujitaka nói với Melin làm cả đám sốc hoàn toàn.
- ÔNG IM ĐI. TÔI K PHẢI CON ÔNG._Sakura quay lại, hét lên.
- Sao con lại nói thế? Ba là ba của con! Con là con gái của ba,
là Kinomoto Sakura, là con gái của Kinomoto Fujitaka này._Ông
Fujitaka nói.
- K! tôi k phải con ông! Con ông đã chết từ lâu
rồi! Nó đã chết từ cái ngày mà ông đuổi mẹ con nó ra khỏi
nhà, từ cái ngày mà ông phá hủy cái thế giới màu hồng mơ
mộng về tình yêu đích thực của nó khiến nó thất vọng về
tình yêu, thất vọng vì ba mình. Từ cái ngày đó, nó đã chết
rồi._Sakura nói, giọng nói lạnh lùng, sắc bén nhưng cũng đang
run run.
-
Xin lỗi? Ông xin lỗi tôi thì có ích gì chứ? Bây giờ Ông xin lỗi thì mẹ tôi cũng có sống lại được đâu? Ông tưởng chỉ 1 lời xin lỗi của ông là có thể xóa nhòa đi tất cả lỗi lầm mà ông đã gây ra hả?_Sakura hét lên.
- Sakura, ba xin lỗi. Thật
sự......ba k nghĩ là mẹ con sẽ bỏ đi. Thật sự ba k nghĩ rằng
vì những lời nói lúc đó của mình mà con và mẹ lại thành ra
thế này._ông Fujitaka ngậm ngùi.
- K nghĩ rằng ư? Ông nói sao
dễ nghe quá vậy? Ông k nghĩ rằng mà lại đi lấy bà ta về làm
vợ kế ư? Lấy người đã hại mẹ tôi ra nông nỗi này ư?_Sakura hỏi, giọng giễu cợt.
- Thật sự lúc đó ba k biết, ba k biết bà
ta lại độc ác như vậy. Trong suốt thời gian qua, k ngày nào mà
ba k nhớ mẹ con con._ông Fujitaka nói, đôi vai trùng xuống.
-
Nhớ mẹ con tôi? Nhớ mẹ con tôi mà tôi lại thấy ông vui vẻ với
người phụ nữa ấy cùng đứa con riêng của bà ta đấy._Sakura nói.
Ông Fujitaka k nói gì, ngẩng mặt lên nhìn Sakura. Sakura hít 1 hơi dài rồi nói:
- Ngày này 5 năm trước, cái ngày mà mẹ vĩnh viến rời xa tôi,
trước khi đi, bà đã bảo tôi tới biệt thự của ông để tìm ông
vì bà nghe tin ông trở về Việt nam này. Nhưng........khi tới đó, những người vệ sĩ đã k cho tôi vào. Họ k tin khi tôi nói tôi
là con gái của ông. Lúc đó, tôi đã van nài họ rất nhiều, khóc cũng rất nhiều nhưng đáp lại ánh mắt cầu khẩn đó của tôi là đôi mắt khinh thường xen lẫn thương hại của họ dành cho tôi. Họ đẩy ngã tôi khiến bàn tay tôi rướm máu. Cũng phải tôi, vì tôi
đi chân đất, quần áo lại lấm tấm bùn vì trời mưa, mặt mũi
thì lấm lem nước mắt, ai tin tôi được cơ chứ? Tôi đi về phía
hàng rào và nhìn vào. Tôi thấy ông đang mở cửa cho bà ta và
đứa con gái đó lên xe. Đứa con gái đó còn nói sẽ đi chơi công
viên rồi đi ăn nhà hàng nữa chứ. Trơ trẽn hơn nữa, bà ta và cả đứa con gái đó lại dám mặc cả quần áo mà mẹ con tôi đã để
lại. Bà ta mặc bộ váy mà mẹ tôi đã từng mặc, đeo sợi dây
chuyền mà mẹ tôi đã từng đeo, đi đôi giày mà mẹ tôi đã từng
đi.........ông có hiểu được cảm giác của tôi lúc đó k hả? Ông
còn cười nói thật vui vẻ và lên xe cơ mà? Ông ngồi trên xe,
lướt ngang qua phía tôi mà k thèm quay lại nhìn, dù chỉ 1 giây.
Ông biết lúc ông đi rồi, bọn vệ sĩ đó đã cười nhạo tôi như
thế nào k? Ông có hiểu được cảm giác bị tổn thương và xúc
phạm là như thế nào k? Đau lắm, nhưng trên cả cái nỗi đau đó
là sự uất ức, xấu hổ và ê chề.
- Kìa, cô đứng dậy đi. Tại sao cô lại thế? Ông Kinomoto có quan hệ gì với cô sao?_Viện trưởng đỡ Sakura dậy, hỏi.
- Con bé là con của Fujitaka đấy._pa Sakura nói.
- Thì ra tiểu thư là đứa con gái mà ông ấy tìm bấy lâu nay. K
ngờ trong khi ông ấy đang mải mê tìm kiếm mẹ con cô trong vô vọng ở Trung Quốc thì cô lại ở Việt Nam này. Đúng là.........đời
người k ai ngờ được._Viện trưởng nói. Ông là người chịu trách
nhiệm chăm sóc sức khỏe gia đình cho nhà tụi nó và ông Fujitaka nên được ông tâm sự rất nhiều.
Sakura k nói gì, chỉ im lặng, k phản kháng khi ai đó nhắc tới việc cô là con gái ông
Fujitaka. Chợt, 1 người xuất hiện, theo sau là 1 đứa con gái và 1 ông lão, buông giọng oanh vàng đến chói tai làm nào loạn k khí tĩnh lặng ở bệnh viện.
- Trời ơi, ông ấy có làm sao
k?_người phụ nữ ấy nói, cất lên giọng nói chói tai như những
quan hoạn phục vụ trong cung vua ngày xưa. Bà ta vẫn chưa biết
tới sự có mặt của Sakura.
- Đã qua cơn nguy hiểm nhưng có
thể sẽ trở thành người thực vật nếu k tỉnh lại._ba Erion nói, tính ba Erion cũng gần như tính tình của cậu vậy, trầm lặng
và yêu thích sự giản dị chân thật nên có phần dị ứng với
khuôn mặt sau nhiều lần thẩm mĩ, bộ quần áo bó sát hở hang
cùng mùi nước hoa nồng nặc của bà ta.
- Cô đi đâu mà giờ
này mới tới? Chẳng phải tôi đã gọi điện báo cho cô từ 1 tiếng trước rồi sao?_mẹ Syaoran khó chịu.
- À, vì 2 mẹ con tôi
đang đi shopping ấy mà, phải mua xong mới về được nên hơi lâu 1
chút. Mà ông ấy ở đây có mọi người lo rồi còn gì?_Bà ta nói
tỉnh bơ như k.
- Mẹ à, nếu ông ấy k tỉnh dậy nữa thì sao?
Gia tài sẽ thế nào? Chúng ta sẽ được hưởng phải k?_Con nhỏ đi
cạnh nói, giọng nói chanh chua quen thuộc, là Miyuki.
- Thưa cô chủ, xin cô đừng nói vậy, hãy giữ phép lịch sự._ông quản gia
già nói, ông là người thân cận của ông Fujitaka, là người đã
theo ông Fujitaka gắn bó với ông Fujitaka suốt mấy chục năm qua,
từ khi nhà họ Kinomoto chưa có tiếng tăm gì.
- Hừ, ông im đi.
Nếu ông còn nói nữa, tôi sẽ sa thải ông ngay đấy. Dù sao cũng
chỉ là đầy tớ mà cứ làm như ông chủ k bằng._LMiyuki chanh chua.
- Ai cho cô sa thải ông ấy? Ông ấy đã gắn bó với nhà Kinomoto lâu
rồi, từ ngày con bé như cô chưa bước chân vào cổng nhà Kinomoto
kìa, cô k được quyền xúc phạm ông ấy. Hơn nữa, 2 mẹ con cô sẽ
chẳng được hưởng tài sản gì đâu._Sakura nãy giờ ngồi im lặng
ở ghế, bây giờ đứng lên, bước ra trước mặt họ, nói bằng giọng lạnh lùng.
- Phải, là cháu đây._Sakura nói với ông rồi quay sang 2 mẹ con nhà đó:
- Tôi định im lặng nhưng k được, 2 người đang làm mất trật tự ở
nơi công cộng đấy, xin hãy giữ im lặng cho nếu còn biết phép
lịnh sự tối thiểu.
- Mày....mày...._Miyuki sượng người, vừa
tức lại vừa xấu hổ, nó vẫn chẳng biết Sakura là ai, đưa tay lên định tát cô thì.....
- Cô Miyuki, cô k được đánh tiểu thư. ̉_ông quản gia giữ lấy tay nó, siết nhẹ như răn đe rồi nói.
- Tiểu thư ? Sao ông lại gọi con nhỏ k cha mất mẹ đó là cô chủ?_nó nói.
- Cô k được nói thế, cô ấy k phải k có cha. Cha cô ấy chính là
ông chủ đấy. Mẹ cô ấy là phu nhân của ông chủ, cô ấy là đại
tiểu thư của nhà Kinomoto và cũng là đứa con duy nhất của ông
chủ. Nếu xét theo vai vế và quyền hạn, cô còn phải gọi tiểu
thư bằng chị và k được quyền sỉ nhục hay đánh đập cô ấy.
Huống hồ....._ông quản gia nói.
- Huống hồ gì?_nó sốc nhưng vần hỏi.
- Ông chủ đã hoàn tất thủ tục li hôn với mẹ cô. Bây giờ là 23
giợ̀' 45', tức là chỉ còn 15' nữa thôi, giữa mẹ con cô và nhà
Kinomoto k còn bất cứ quan hệ gì nữa._ông quản gia nói.
- Mẹ...vậy...vậy là sao?_nó quay sang nhìn mẹ, nãy giờ vẫn đang đứng hình khi thấy Sakura.
- Đừng hỏi vô ích. Bà ta k nói được gì đâu. Bà ta đang còn sốc khi nhìn thấy tôi mà.̀_Sakura cười giễu cợt.
- Tại sao mẹ tôi lại phải sốc khi nhìn thấy cô chứ?_Miyuki hỏi, cô ta đã ăn nói lịch sự hơn 1 chút.
- Vì cô và mẹ cô đều giống nhau. Cô muốn giết chết tôi còn mẹ cô thì muốn giết chết mẹ tôi. Cô vẫn chưa thực hiện được ước
muốn của mình nhưng mẹ cô thì đã làm được rồi đấy. Chính bà
ta đã lập ra âm mưu để ám hại mẹ tôi và còn định giết chết
tôi nữa kìa. May mắn là tôi đã chạy thoát khỏi sự truy đuổi
của bà ta. Chắc bà ta ngạc nhiên lắm khi thấy tôi ở đây vì bà
ta trước giờ vẫn nghĩ, tôi chết rồi._Sakura nói, ánh mắt lạnh
lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ mà suốt cuộc đời này có lẽ cô k bao giờ quên được.
- Mày...mày...sao mày con sống? Tại sao? Rõ ràng mày...mày đã chết rồi mà._bà ta nói.