Trước kia cậu ở đâu?” Thương Viêm mang theo Chu Minh đi tuần tra tình huống của căn cứ, cậu đi đằng trước, chẳng thèm quay đầu lại mà cất tiếng hỏi. Tên Chu Minh này cậu phải trông nôm cho kỹ, vì thế cậu quyết định dẫn hắn theo bên người, thậm chí còn bỏ Chu Minh vào trong biệt thự… ở phòng trữ đồ vật.

   

“Đi khắp nơi không cố định” ở trước mặt Thương Viêm thì rõ ràng Chu Minh ít nói hơn hẳn, ánh mắt rũ xuống, nỗi không cam trong lòng hắn đối với Thương Viêm lúc này lại càng thêm gia tăng. Hắn rất tự tin mà tạo dựng quan hệ với người trong Ly thiên, tựa như cái ngày đứng trước cửa biệt thự chờ Thương Viêm vậy, hắn có được không ít thiện cảm từ mọi người.

   

Nhưng dường như Thương Viêm hiểu được cái gì, giao cho hắn một đống công việc, khiến toàn bộ thời gian của hắn đều chìm trong văn phòng, tuy nhiên hắn lại không thể từ chối, bởi vì Thương Viêm giao chỉ đơn giản là ghi ghi chép chép.

   

Còn có, nói ở lại biệt thự, thế mà ngay cả bóng dáng Diễm Quân Ly hắn cũng không nhìn thấy, là người đều biết được đây là cố ý, Diễm Quân Ly cứ như vậy mà chiều theo Thương Viêm sao? Chu Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Viêm sự ghen tỵ cũng theo nó nảy lên trong lòng.

   

Chu Minh có cái không biết, Diễm Quân Ly sớm đã bị Thương Viêm trói chặt lấy, chẳng phải Diễm Quân Ly không muốn lợi dụng Chu Minh để người nào đó đánh đổ bình giấm chua. Nhưng khi y đến gần Chu Minh một chút thì ngay đêm đó bị đá phăng xuống giường, khiến y không thể tránh Chu Minh hơn tránh tà, nếu không thể tránh thì nghĩ cách cho Chu Minh biến mất luôn, dù sao tên gian tế này đối với y chẳng có chút xíu lợi ích nào cả.

   

“Phải không? Trước không phải ngươi ở căn cứ R sao?” Thương Viêm hơi nghiêng đầu, nhướng chân mày lên, ánh mắt trêu tức mà nhìn Chu Minh, trong lòng cười nhạo, thật sự là thiếu kiên nhẫn.

   

“Đúng là có chuyện này, nhưng ở đó không quá lâu.” Tim Chu Minh thót lên một cái, con ngươi hơi nở ra, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, khi nhìn Thương Viêm chỉ còn một mảnh bình tĩnh.

   

“Đi vào trong đó nhìn xem.” Thương Viêm có được đáp án mà mình muốn, không có tiếp tục chèn ép Chu Minh không tha, sâu sắc mà đánh giá hắn một chút, sau đó đi nhanh về một quán nhỏ gần đó.

   

Chu Minh bị Thương Viêm nhìn đến có chút kích động, nhưng lực khôi phục của hắn không tồi, lần thứ hai Thương Viêm nhìn về phía hắn thì đã hoàn toàn không nhìn ra manh mối.

   

Căn cứ R và căn cứ W rất gần, mà hiện tại theo như trong 《 Mạt Thế Đế Vương 》 thì căn cứ W là do Chung Hư Lữ quản hạt, nếu nói Chu Minh và Chung Hư Lữ không có quan hệ gì, cậu tin mới là lạ.

   

Thương Viêm gãi gãi khóe miệng, Chu Minh không cao hứng thì cậu càng cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên tâm tình của cậu cũng không duy trì được quá lâu.

   

Từng hạt từng hạt mưa phùn rơi xuống, Thương Viêm vuốt nước mưa dính trên hai má, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã xám xịt, trong lòng “thình thịch” một cái, hai mắt trợn to.

   

Chu Minh cảm giác Thương Viêm khựng bước chân lại, nghi hoặc mà đưa mắt nhìn lên trên mặt Thương Viêm, biểu tình của Thương Viêm lúc này có thể nói là vô cùng sợ hãi, khiến hắn cảm thấy rất thích ý, tuy rằng hắn không rõ Thương Viêm nhìn trời mà sợ hãi cái gì.

   

“Là vũ! Nhanh lấy chậu ra.” Một nam nhân trung niên thô lỗ kêu lên nhượng mọi người sực tỉnh lại, mỗi khuôn mặt đều mang theo tươi cười mà chạy về phía nhà mình, hiện tại trời mưa rất là quý giá.

   

Thương Viêm chần chờ mà nháy mắt mấy cái sau đó dừng lại trên người Chu Minh đã bị mưa thấm ướt, hắn đang lắc lắc đầu để cho nước mưa văng ra khỏi tóc.

   

“Thương Viêm ——” Khi Chu Minh kịp phản ứng, bóng dáng Thương Viêm đã hoàn toàn biến mất không thấy, đám người chung quanh cũng đang trốn mưa, vừa đông vừa vội cho nên không khỏi có người dụng trúng hắn.

   

Lúc này hắn mới hiểu được, đây là trận mưa đầu mùa của Phương Bắc, tại Phương Nam đã mưa không ít rồi, nhưng từ vĩ tuyến sang Phương Bắc lại chẳng có lấy một hạt mưa. Bất quá đây là chuyện vui, sao trạng huống của Thương Viêm lại hốt hoảng như vậy, đến tốt cùng là xảy ra chuyện gì, hắn có phải đã bỏ lỡ cái gì không.

   

Chu Minh lấy từ trong không gian ra một cái ô che nước mưa, một tay nâng cằm tự hỏi, sau đó bước chậm trong mưa, cuối cùng hắn nheo hai mắt lại, khuôn mặt có vài phần tương tự Thương Viêm bỗng hiện lên nụ cười âm hiểm. (PS: ngẫu là thân mụ!! )

   

Thương Viêm vội vội vàng vàng chạy tới trước cửa phòng họp, nhóm dị năng giả phụ trách canh giữ xa xa đã nhìn thấy Thương Viêm, lúc này hai mặt nhìn nhau, tuy rằng hiện tại nhóm lão đại đang họp, nhưng nhân vật đặc biệt như Thương Viêm là nên cản lại hay cho đi?

   

“. . . Viêm ca, bên trong…” Nhóm dị năng giả quyết định trước nên thông báo một tiếng, nhưng bọn họ còn chưa kịp nói xong, người vươn tay ngăn trở Thương Viêm bỗng nhoáng cái hoa mắt, sau đó bị Thương Viêm xô té trên đất. Những dị năng giả còn lại không dám nhảy tới đánh nhau với Thương Viêm, ai biết sau khi bọn họ động vào Thương Viêm xong, Diễm Quân Ly có một cuộc 'tiếp xúc thân mật' với bọn họ hay không.

   

“Ca ——” Thương Viêm đẩy mạnh cánh cửa đang đóng chặt, thở hồng hộc mà chạy vào phòng họp, hoàn toàn không nhìn những người khác, bắt lấy bả vai Diễm Quân Ly “Bên ngoài đổ mưa.”

   

“Đừng nóng vội.” Diễm Quân Ly thuận thế mà ôm Thương Viêm ngồi trên đùi của y, buồn cười mà vỗ lưng thuận khí cho Thương Viêm, khuôn mặt cương nghị lập tức trở nên nhu hòa, “Đều ra ngoài đi.” Tầm mắt thản nhiên đảo qua mọi người trong phòng.

   

Không ai dám có ý kiến, Diễm Quân Ly đối với Thương Viêm rất cưng chiều, bọn họ đều rõ như ban ngày, hơn nữa Thương Viêm cũng là một người tài ba, hành động lỗ mãng như vậy chắc chắn là do có chuyện gì xảy ra, phòng họp vốn tràn đầy lúc này chỉ còn lại hai người Thương Viêm và Diễm Quân Ly.

   

“Em làm sao vậy?” Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm, hưởng thụ mà gục đầu vào hõm cổ Thương Viêm cọ cọ, thậm chí còn vươn ra đầu lưỡi liếm liếm.

   

Thương Viêm bị trêu đến run rẩy, tâm tình khẩn trương cũng hạ xuống, “Bộ anh là con cún hay sao?” Thương Viêm tức giận đẩy Diễm Quân Ly ra, cảm giác ngứa ngứa trên cổ khiến thân thể cậu có chút tê dại.

   

“Là cún nhỏ thì như thế nào?” Diễm Quân Ly cười khẽ, sống chết không buông mà dính chặt trên người Thương Viêm, ngậm vành tai Thương Viêm sau đó thì thào nói nhỏ.

   

“Đứng đắn chút, có chính sự.” Thương Viêm hít một hơi, khuôn mặt vốn nghiêm túc cũng có chút sụp đổ, vỗ vỗ lưng Diễm Quân Ly. Nghe thấy Thương Viêm nói, Diễm Quân Ly cũng ngoan ngoãn không nghịch ngợm nữa, hai mắt nhìn thẳng Thương Viêm, biểu cảm thập phần nghiêm túc, à... nếu xem nhẹ tư thế mờ ám của hai người mà nói.

   

“Bên ngoài đổ mưa, em lo là nước sẽ bị ô nhiễm.” Trong《 Đế Vương Mạt Thế 》 cơn mưa đầu tiên của Phương Bắc đổ xuống thì nguồn nước của toàn cầu đều bị nhiễm độc, còn Chung Hư Lữ nhờ có Bàn Tay Vàng mà bước một bước đầu tiên trên con đường chinh phục thế giới.

   

Thương Viêm cau mày, trong lòng tự trách, thời điểm thành lập căn cứ cậu đã nghĩ đến việc này, nhưng lúc ấy cứ nghĩ đến 4 năm sau mới xảy ra, cho nên cứ an tâm mà đặt nó sang một bên, sau bởi vì đủ loại sự tình khiến cậu quên bẵng đi mất. Hiện tại đổ mưa trước 2 năm, xem ra trở tay không kịp.

   

“Trở về lại nói.” Diễm Quân Ly nghiêm mặt, y biết Thương Viêm lo lắng bệnh độc sẽ khiến người bình thường bị nhiễm. Bất quá phòng họp tuy cách âm không tồi, nhưng so với biệt thự thì không sánh bằng

   

Thương Viêm gật đầu từ trên đùi Diễm Quân Ly đứng lên, sau đó bị Diễm Quân Ly lôi kéo đi ra phòng họp, Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên đứng ở cửa chờ hai người, nhóm dị năng giả ban nãy đứng canh giữ đã không biết đi nơi nào.

   

Hai người dĩ nhiên biết rõ năng lực của Thương Viêm, có thể khiến Thương Viêm kích động như vậy thì sao là chuyện nhỏ cho được, để đảm bảo tính bí mật, hai người điều nhóm dị năng giả canh giữ xung quanh đi khỏi hết.

   

Thương Viêm nhìn thấy hai người cũng có chút ngẩn ra, nhưng lập tức lại thoải mái hơn hẳn, mà Diễm Quân Ly thì trực tiếp bảo hai người buông xuống mọi công việc đang làm, gọi thêm Lý Thiên và Tiểu Tam Nhi nhanh chóng trở về biệt thự.

   

Lâm Lăng Lưu Sở Thiên liếc nhau, rất có ăn ý chia làm hai đường, Lâm Lăng đi tìm Lý Thiên và Tiểu Tam Nhi, còn Lưu Sở Thiên thì tìm Đoạn Ái Đoạn Nãi trông coi biệt thự.

   



   

“Nguồn nước sẽ bị ô nhiễm!” Lý Thiên kinh hô ra tiếng, dọa đến Tiểu Tam Nhi nhanh tay bịt lấy miệng nhóc đừng để hắn làm lộ bí mật, đồng thời Lý Thiên còn nhận thêm vài cái ánh mắt cảnh cáo, “Khụ, em sẽ nhỏ giọng chút.” Lý Thiên xấu hổ ho khan.

   

Tuy rằng hiện tại lượng dị năng giả càng ngày càng nhiều, nhưng thời gian 2 năm không đủ để dị năng giả trở thành số đông của xã hội, nếu hiện tại những người thường còn sót lại đều biến thành tang thi, ai có não đều sẽ nhìn ra được thế giới sẽ biến đổi lớn như thế nào.

   

“Còn lại bao nhiêu nước?” Diễm Quân Ly hỏi Lý Thiên, muốn từ hắn biết được số lượng nước có thể dùng được.

   

“Vốn cũng không biết trời sẽ đổ mưa, nước vẫn thủ lên giống như thường ngày, tạm thời còn đủ dùng.” Lý Thiên suy xét một chút, trước kia căn cứ B không đủ nước thì còn có thể đến nơi xa lấy về.

   

“Căn cứ B hoàn hảo, dù sao chúng ta có nhiều tang thi cao cấp như vậy, nếu có chuyện xảy ra thì có thể kịp thời khống chế được.” Lưu Sở Thiên nghe Lý Thiên nói thì gật gật đầu, tiếp đó là công tác thống kê xem trong đội ngũ của bọn họ có bao nhiêu tang thi cấp 4 trở lên, nhưng từ vẻ mặt lo lắng của gã thì xem ra không quá khả quan.

   

“Hơn nữa tang thi cấp cao có thể mệnh lệnh cho tang thi cấp 3 phụ giúp một tay, tuy rằng bọn họ không ký ức, nhưng chỉ số thông minh không phải không có.” Lâm Lăng tính đi tính toán số lượng tang thi cấp 3, chúng gấp 3 lần số lượng tang thi cấp 4.

   

“Nhưng vấn đề là người bên ngoài muốn vào căn cứ B thì phải làm như thế nào?” Lâm Lăng nhìn phía Diễm Quân Ly, cho dù căn cứ B có thể bảo vệ mình, nhưng dù sao nó cũng là một địa phương có hạn chế, không thể nào chứa quá nhiều người, nghe Thương Viêm nói thì việc này mang tính toàn cầu.

   

“Hơn nữa đến lúc đó nhất định sẽ có xung đột, cho dù là trong căn cứ B.” Thương Viêm thở dài, ngã ra phía sau Diễm Quân Ly. Là lỗi của cậu, nếu trước đó cậu nhớ tới, thì bây giờ cho dù chẳng có Bàn Tay Vàng cũng không cần lo lắng?

   

Mọi người bởi vì câu nói của Thương Viêm mà trầm mặc, sau khi hội nghị kết thúc Diễm Quân Ly nhanh chóng phân phó một loạt phương pháp, bảo là có một dị năng giả hệ tiên tri thần bí nói rằng, cấm tất cả mọi người uống nước mưa, tuy đã lượt bỏ không nói ra việc bị nhiễm bệnh độc, thế nhưng có dùng thêm mệnh lệnh tuyệt đối, bất quá kết quả vẫn chậm một bước.

   

Ô nhiễm không tuân theo lời cầu nguyện của Thương Viêm, vẫn y như nội dung mà bạo phát, tuy nhiên do Diễm Quân Ly có chuẩn bị cho nên tổn thất nhân số chỉ là con số 0, người bị nhiễm trong nhân số hơn một vạn thì chỉ chiếm có một trăm, đây cũng coi như có chút an ủi.

   

Nhưng sự tình vẫn không chấm dứt, cơn mưa mang theo bệnh độc, nếu cứ dai dẳng như vậy cũng không phải là chuyện tốt, xem ra cần nhanh chóng chiếm lấy Bàn Tay Vàng.

   

Đang lúc Thương Viêm nghĩ nên dùng cách gì để thuyết phục Diễm Quân Ly để y cho cậu đến căn cứ W, thì tên Chu Minh mà cậu chẳng rảnh rỗi quan tâm kia lại trãi sẵn một cơ hội vô cùng tốt cho cậu lẻn vào căn cứ W, điều này nhượng Thương Viêm hạ quyết tâm nhất định phải đi, cho dù là trộm đi.

   

“Thương Viêm là một tên không lương tâm, biết mưa có vấn đề vì sao không nói trước cho chúng ta.” Đây là một ông lão đứng trên đường mắng to tên Thương Viêm, tầm mắt nhìn về một hướng nào đó, sau khi chiếm được xác nhận thì bắt đầu khóc lóc kể lể ỉ ôi.

   

“Ông lão à, đây là có chuyện gì?” Người xung quanh cũng tụ tập lại đây, bởi vì không có người chết, cho nên dù sắc mặt mang chút lo lắng, nhưng không hề bi thương.

   

“Tên Thương Viêm sớm đã biết mưa có vấn đề, nhưng mà giờ mới nói.” Nước mắt của ông lão lập tức ngừng lại, luôn mồm đều là Thương Viêm không đúng, Thương Viêm có giấu diếm.

   

“Hắn sớm biết? Vậy hiện tại hắn nói thì có gì sai sao?” Rất nhiều người căn bản cũng không tin, bọn họ không phải không biết rõ Thương Viêm, hơn nữa lời này có rất nhiều lỗ hổng, một đám người lập tức giải tán, đều cho rằng ông lão đây do có người thân biến thành tang thi nên trong lòng không thoải mái.

   

Tuy nhiên có người đầu tiên khơi mào, sự tình cũng không như thế êm xuôi. Chuyện càng truyền càng lớn, cư nhiên còn nói Thương Viêm đầu độc. Tuy rằng mọi thứ bị xuyên tạc thành một bản máu chó, nhưng đây cũng thành công khiến những người không hiểu rõ Thương Viêm chậm rãi đối Thương Viêm không có thiện cảm.

   

“Làm sao bây giờ?” Lâm Lăng nhìn về phía Diễm Quân Ly đang không chút lo lắng kia, xoa xoa huyệt thái dương, tuy rằng sự tình tạm thời đã bị khống chế, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện cần giải quyết.

   

“Không làm sao cả.” Biểu tình của Diễm Quân Ly lạnh nhạt, uống một ngụm trà mà Lưu Sở Thiên pha, nhíu nhíu mày, lặng lẽ nín thở nuốt xuống, sau đó đem cái chén đặt sang một bên.

   

“Anh không lo lắng? Tự tin như vậy?.” Lưu Sở Thiên cười cười, kỳ thật gã cũng không quá lo lắng, Viêm tiểu đệ cũng không phải là loại người chỉ biết câm nín. Cầm tách trà ngon vừa pha đặt lên tay Lâm Lăng.

   

“Anh cũng đã nói như vậy, tôi đây liền không nhúng tay vào. Đúng rồi, điều tra ra cái tên gọi Chu Minh kia là từ căn cứ R tới.” Lâm Lăng nhẹ cảm ơn rồi cầm tách trà đưa lên mũi ngửi, hình như hơi đậm đặc một chút, nhưng mà cũng không việc gì.

   

“R? Không phải là bên cạnh căn cứ W sao?” Lưu Sở Thiên cũng có nghe nói qua về tên Chu Minh kia, lời đồn bảo hắn rất giống Thương Viêm.

   

Diễm Quân Ly không trả lời, tuy nhiên suy nghĩ của y đã bay tới trên người cái tên Chung Hư Lữ ở 2 năm về trước. Khi y biết gã không chết, thì muốn đuổi cùng giết tận, nhưng bị Thương Viêm ngăn trở, nói là thời cơ chưa tới. Tuy rằng y nghe không hiểu, bất quá Tiểu Viêm đả bảo y chờ thì y sẽ chờ, nhưng hiện tại tên Chu Minh kia…

   

Chuyện của Thương Viêm bùng nổ chưa tới vài ngày, thì rộ lên tin đồn Chu Minh là gian tế do căn cứ R phái tới, toàn bộ chứng cứ đều chỉ thẳng Chu Minh có ý đồ xấu, về phần chứng cớ là thật hay giả thì không ai biết được.

   

Tiếp theo đó Diễm Quân Ly thừa nhận thân phận thật sự của Chu Minh, cùng với việc Chu Minh bắt trói Thương Viêm rồi cướp trực thăng trốn đi.

   

“Anh thật sự yên tâm?” Bạch Vụ cúi đầu sắp xếp lại hộp trang điểm, tại mạt thế mấy thứ này thật khó có ai được dùng.

   

“Lo lắng thì như thế nào, ngăn cản không được cho nên không ngăn cản.” Diễm Quân Ly ngẩng đầu nhìn chiếc phi cơ đã bay qua, nơi đó có người mà y luôn tâm tâm niệm niệm.

   

“Viêm ca, đây là lần đầu tiên em ngồi trực thăng đó.” Đoạn Nãi hưng phấn kêu lên, mở cửa sổ ra cảm thụ cảm giác bay trên không, tang thi cấp 7 đã có xúc cảm giống con người bình thường.

   

“Viêm ca, khi trở về có thể cho em một ít đồ trang điểm không?” Lực chú ý của Đoạn Ái không giống như Đoạn Nãi, hai tay cô nhóc ôm một thùng đồ nghề trang điểm, đây là bản năng trời sinh của phái nữ đối với việc làm đẹp.

   

“Có thể, là nhãn hiệu XX hay là nhãn hiệu XXX?” Thương Viêm vừa lái trực thăng vừa ngậm một cây kẹo que, khóe mắt đảo qua tên Chu Minh đang té xỉu nằm phía dưới.

   

Mà nếu có người ở trong này, thì sẽ phát hiện Thương Viêm lại mang khuôn mặt của Chu Minh, mà Chu Minh bị trói đến thê thảm kia lại mang khuôn mặt Thương Viêm.

   

Rất may mắn là khuôn mặt của hai người bọn họ có vài phần tương tự, thân hình cũng không sai biệt lắm. Thương Viêm mỉm cười đầy ý xấu, thật chờ mong lúc đến căn cứ W, có thể nhận được phần thưởng khi bắt được “Thương Viêm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play