Trước đây, Bạch Vụ vốn cho rằng dị năng cấp 2 của mình đã là cao nhất tại mạt thế này, nhưng hiện tại cô mới biết bản thân chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn đội ngũ 4 người trước mắt chẳng mảy may thương tổn, ý nghĩ muốn gia nhập bỗng tự nhiên thốt ra.

Khi vừa nói xong thì cô thấy mình quá đường đột, tuy nhiên ngay lập tức cô đã bình tĩnh trở lại, đây là một cơ hội tốt, sau này cô sẽ không còn khả năng gặp lại bọn họ, cơ hội không bao giờ chờ đợi ai.

Bạch Vụ kiên định mà xin gia nhập, cô vốn nằm trong đội của Lý Tô Lục, nhưng bây giờ thấy Diễm Quân Ly biểu hiện quá xuất sắc, lòng trung thành mỏng manh được tạo ra từ tình thế bức bách nháy mắt bỗng tan biến.

Đối với lời Bạch Vụ mà nói Diễm Quân Ly cũng không quá quan tâm, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi xoay người đi, tiêu sái đến nỗi chẳng mang một chút cảm xúc nào. Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên đương nhiên là theo sát phía sau, còn Thương Viêm thì lại có chút rối rắm nhìn Bạch Vụ đang kích động và Lý Tử ngơ ngơ ngác ngác.

Thương Viêm do dự, cậu nhăn mày, đi cũng không được mà không đi cũng không được. Thương Viêm không có đi theo, lúc Diễm Quân Ly phát hiện, thì lập tức quay đầu lại nhìn cậu, trông thấy ánh mắt Thương Viêm đang dừng trên người Bạch Vụ, cảm xúc không muốn buông tha kia khiến trái tim Diễm Quân Ly nháy mắt sụp đổ, khó chịu vô cùng.

Diễm Quân Ly nhìn về phía hai người bọn họ, Bạch Vụ là một cô gái thành thục tràn đầy nữ tính, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra cô có cá tính mạnh mẽ. Tóc túm lại kiểu đuôi ngựa, vừa tạo nên vẻ già dặn vừa phô ra khuôn mặt chẳng hề son phấn. Trên người mặc bộ quần áo vận động gọn gàng nhượng người ta hiểu được cô ta không phải ngu ngốc.

Mà ngược lại … là một nữ nhân xinh đẹp.

Nhưng điều này lại càng làm cho Diễm Quân Ly thêm khó chịu, địch ý lan tỏa khắp toàn thân, môi nhếch nhếch báo hiệu y đang không được vui, bàn tay nắm chặt. Bất quá, ngay cả bản thân y đối với tâm tình quỷ dị này cũng có nghi hoặc, nên không phát tác liền mà nhẫn nhịn xuống.

“Tiểu Viêm, làm sao vậy?” Diễm Quân Ly vẫn đối với Thương Viêm ôn nhu như cũ, nhưng bên trong đó ẩn chứa ghen tuông mà mọi người không thể nào nhìn ra.

“Ca… Anh thu nhận bọn họ đi.” Thương Viêm nhíu nhíu mi, hơi chút chần chờ mà nói với Diễm Quân Ly, lúc này mới phạt hiện ra Diễm Quân Ly đang trầm mặc nhìn cậu lom lom, trong lòng Thương Viêm không khỏi thắp thỏm bất an, muốn nói cái gì đó để đánh vỡ cục diện xấu hổ này.

Cũng do cậu nhất thời sốt ruột, Bạch Vụ là người của Chung Hư Lữ, cô ta hết sức quan trọng đối với nghiệp lớn của Chung Hư Lữ, nhưng nếu Bạch Vụ biến thành người của bọn họ, như vậy chẳng khác nào bẻ gãy cánh tay trái của Chung Hư Lữ rồi.

Bất quá, mấy cái này Boss không biết, nếu giờ cậu nói ra sẽ khiến mọi người kinh ngạc cho mà xem.

Lúc Thương Viêm nói lời này, Bạch Vụ và Lý Tử vừa phục hồi lại tinh thần đều quay sang nhìn Thương Viêm, rồi lại đưa ánh mắt đầy sợ hãi và chờ mong nhìn sang Dị năng giả cao cấp kia. Mấy ai mà không hy vọng rằng, lúc mình chưa đủ mạnh, có một người cường đại cho bản thân dựa dẫm vào.

Ngay giây phút Diễm Quân Ly quay đầu lại, Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên đã nhanh chóng lui xa khỏi cái lốc xoáy kỳ dị này, gặp phải tình huống như vậy thì tốt nhất là nên giả bộ tàng hình.

Thương Viêm há há miệng, nhưng lời đã nói ra thì không thể nào thu hồi lại, cậu ảo não gục đầu, nếu lúc nãy bảo Boss hạ mệnh lệnh tuyệt đối, khiến Bạch Vụ từ nay về sau không thể nào làm địch thủ của bọn họ thì ngon rồi. Thất sách mà.

Diễm Quân Ly vẫn nhìn Thương Viêm, rồi chậm rãi mở miệng, giọng điệu thập phần lạnh nhạt mà nói: “Em thích là được.”

Tuy rằng Boss đáp ứng, nhưng Thương Viêm tổng cảm thấy có cái gì đó không đúng thì phải?

Đối với việc Diễm Quân Ly cho phép, Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng đều không nói gì, lúc Ly thiếu gia nhìn Tiểu Viêm là bọn họ đã biết chắc chắn trước sau gì Ly thiếu gia cũng sẽ thỏa hiệp.

“Tôi không chấp nhận bất cứ loại phản bội nào, cho dù là xảy ra chuyện gì, ở thời điểm gì. Nếu có khi ấy, các người tự mình kết liễu mạng sống.” Vẫn là câu nói kia, tuy nhiên chẳng hiểu sao Thương Viêm lại cảm thấy Boss lần này lạnh nhạt hơn lần trước nhiều, hai người họ đã làm gì chọc tới Boss sao?

Lúc này, Bạch Vụ và Lý Tử bỗng cảm thấy như có cái gì đó đang bắt đầu sinh trưởng và cắm rễ trong đại não, bọn họ nháy mắt liền hiểu được, đó là mệnh lệnh tuyệt đối của Diễm Quân Ly. Bởi vậy, chẳng mảy may phản kháng lại nó.

Nếu đã là người một nhà, Thương Viêm cũng không giữ bí mật làm gì, lấy ra Huyễn ngân hỏa, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đem thương thế của Bạch Vụ toàn bộ trị liệu hết.

Nhìn làn da đã trở về nguyên bản của mình, Bạch Vụ hé ra biểu tình ‘quả nhiên là như thế’, nhưng sau đó đôi mắt cũng trở nên ảm đạm, nếu lúc trước liền gia nhập, có phải đã không xảy ra chuyện …

Lý Tử hâm mộ mà nhìn Thương Viêm và Diễm Quân Ly, hâm mộ Thương Viêm có hai hệ dị năng, hâm mộ Diễm Quân Ly có một thủ hạ lợi hại như vậy.

“Giỏi lắm nhóc!” Lưu Sở Thiên quả thực vô cùng mừng rỡ, ở trong mạt thế ai mà dám đảm bảo mình sẽ không bị thương, nhưng thuốc men cùng thiết bị chữa bệnh lúc này lại hiếm hoi vô cùng.

Lưu Sở Thiên nhất thời kích động mà ôm chầm lấy bả vai Thương Viêm, còn vỗ vỗ Thương Viêm hai cái, khiến cho hai mắt Diễm Quân Ly lại thâm trầm thêm vài phần, đặc biệt nhìn kỹ cánh tay đang đặt trên người Thương Viêm khi.

Lâm Lăng đối với việc Thương Viêm có được dị năng cần thiết nhất trong thời đại mạt thế là vô cùng cao hứng, bắt đầu cân nhắc có nên sắp xếp Thương Viêm đứng ở tiền tuyến.

“Trách không được, tố chất thân thể của cậu lại không được tăng cường, nguyên lai là hai hệ dị năng.” Sau khi kích động qua đi, Lâm Lăng lại dùng một ánh mắt ‘quả là như thế’ nhìn Thương Viêm.

Nghe thấy lời này, nội tâm Thương Viêm không khỏi đầm đìa mồ hôi lạnh, cố nén chột dạ nhìn Lâm Lăng một cách ngây thơ chân thật, cũng may cậu là “Hai hệ dị năng giả” .

‹Hệ thống, ta phát hiện ngươi là tình yêu đích thực của ta› Không gian cùng Chữa khỏi đều là Hệ thống mang đến, Thương Viêm bỗng cảm thấy có được Hệ thống bên mình thật là may mắn.

‹…› Hệ thống đối với lời trêu chọc của Thương Viêm cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

“Các người ra đây.” Diễm Quân Ly thu hồi tầm mắt khỏi Thương Viêm và Lưu Sở Thiên, giọng điệu mang theo cường ngạnh mà ra mệnh lệnh. Chỉ thấy hai con tang thi bỗng chốc từ phía sau dãy nhà xuất hiện, đứng trước mặt đám người đang trợn mắt há hốc mồm.

Thương Viêm biết Diễm Quân Ly sẽ không nói nhiều, thân là người trung gian thứ hai, cậu đành nhảy ra giới thiệu cho hai bên nhận thức.

“Đoạn Ái, Đoạn Nãi, tang thi cấp 4, hiện tại là người của chúng ta.” Thương Viêm đơn giản mà giới thiệu, sau đó thu về một đống biểu tình kinh ngạc và nghi hoặc, ý tứ thực rõ ràng là: tiếp theo thì sao?

Tuy rằng Thương Viêm muốn nói nhiều thêm một chút, nhưng cậu thật chẳng biết phải nói gì giờ. Bỏ qua 4 cặp mắt lòe lòe kia, quay đầu nhìn về phía hai chị em tang thi. “Lưu Sở Thiên, Lâm Lăng, Bạch Vụ, Lý Tử.”

Ngược lại, Đoạn Ái và Đoạn Nãi chẳng có nghi vấn gì, đối với thực lực cùng dị năng của những người này, bọn họ cơ bản đã nắm rõ, cho nên hai chị em nhanh chóng gật đầu chào nhóm người sau này sẽ là đồng bạn của mình.

Bốn người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai tang thi kia, không hổ là Diễm Quân Ly ( Ly thiếu gia).

“Toàn bộ các người đều đi thành phố B đi.” Còn chưa kịp tiêu hóa tin tức đồng bạn của mình lại là tang thi, thì Diễm Quân Ly tiếp tục quăng bom oanh tạc.

Thương Viêm cũng nằm trong đám kinh ngạc, BOSS đây là làm sao vậy? Cậu và BOSS cũng đã từng thảo luận qua là đi căn cứ ở thành phố B, nơi đó trước kia là đô thị phồn hoa, người nhiều thì bây giờ tang thi cũng nhiều.

Điều này đối với người khác là sự sợ hãi tột cùng nhưng đối với BOSS mà nói thì lại là nơi tốt nhất. Tuy nhiên, lời vừa rồi của BOSS là có ý gì?

“Tiểu Viêm đi theo tôi, còn lại đều đi Thành phố B.” Diễm Quân Ly thản nhiên mở miệng thêm lần nữa, ánh mắt rét căm căm mà liếc nhìn đám người, khi quét tới Thương Viêm thì bỗng trở nên nhu hòa mềm mại.

Diễm Quân Ly đột nhiên phát hiện, đám người kia đứng bên cạnh Thương Viêm thân thân thiết thiết nhìn thực là chướng mắt, đã thế lực chú ý mà cậu dành cho y còn bị dời đi không ít. Nghĩ như vậy, tầm mắt Diễm Quân Ly lại tập trung trên người Thương Viêm, cảm xúc chìm nổi trong đó chẳng ai có thể nhìn thấu được.

“Tôi biết.” Lâm Lăng là người đầu tiên nhận thấy được sự kiên định của Diễm Quân Ly, anh biết nếu bọn họ còn tiếp tục không có phản ứng hoặc nói ra lời phản bác, Ly thiếu gia sẽ không thèm để ý mà dùng mệnh lệnh tuyệt đối.

“Viêm tiểu đệ và Ly thiếu gia cũng cẩn thận một chút.” Lưu Sở Thiên mỉm cười mà dặn dò bọn họ, gã nhận thức Ly thiếu gia cũng không ít hơn so với Lâm Lăng.

Tiếp đó, Diễm Quân Ly liền cường ngạnh kéo Thương Viêm còn chưa kịp phản ứng đi trước một bước, chỉ chừa lại bóng lưng cho sáu người đằng sau. Thương Viêm nhìn đám người đang càng ngày càng xa, lập tức lấy một chiếc Hummer trong không gian ra.

Từ lúc trước, thời điểm cậu chỉnh lý không gian, cũng đã đem xăng rót vào trong Hummer luôn, hiện tại vừa xuất ra là đã xài được ngay.

“Lăng, cậu có phát hiện Ly thiếu và Viêm tiểu đệ có cái gì đó không đúng không?” Lưu Sở Thiên khó có được lúc trầm tư mà nhìn bóng lưng Thương Viêm và Diễm Quân Ly rời đi, trước đó gã đã cảm thấy không khí giữa hai người kia không đúng lắm, thế nhưng hôm nay lại càng thêm rõ rệt.

“Viêm tiểu đệ là thân nhân duy nhất của Ly thiếu gia.” Lâm Lăng kỳ quái mà liếc nhìn Lưu Sở Thiên, anh không biết Lưu Sở Thiên đang rối rắm cái gì, đối với anh mà nói, Ly thiếu gia và Thương Viêm luôn đặc biệt, cho nên cũng chẳng cảm thấy có gì kỳ quái.

“Không phải, cậu không biết là…” Lưu Sở Thiên cũng không biết nên hình dung như thế nào, vẻ mặt vô cùng khó xử. Lâm Lăng lười nói chuyện với Lưu Sở Thiên, nếu Ly thiếu gia bảo tới thành phố B, thì không cần phải nói, nhất định là muốn bọn họ tới nơi đó thành lập căn cứ.

Cho nên hiện tại, bọn họ phải làm sao cho căn cứ đó nhanh chóng phát triển thật tốt, để Ly thiếu gia và Viêm tiểu đệ nhìn thấy sẽ vừa lòng.

Lưu Sở Thiên nhìn thấy Lâm Lăng không thèm để ý đến lời mình nói, thì đành gãi đầu đem tâm tư trong lòng buông xuống, nhanh tay cùng Lâm Lăng an bài cho bốn người vừa mới gia nhập kia.

Nói đến việc tang thi cấp 2 bắt đi Võ Tam bên kia.

Võ Tam bị tang thi cấp 2 xách ra bên ngoài trường học, vì nó sợ tang thi cấp 4 sẽ đến cướp đi thức ăn tươi sống này, sau đó hắn may mắn gặp được một Dị năng giả vô cùng tốt bụng cứu giúp.

Hắn dùng ánh mắt vô vàn cảm kích mà nhìn ân nhân cứu mạng mình.”Tôi tên là Võ Tam, về sau có chuyện gì cần thì cứ tới tìm tôi.”

Võ Tam tỏ ra thập phần thánh ý, đối với Dị năng giả sâu không lường được này hắn rất là biết ơn.

“Vừa lúc, chúng tôi cũng muốn vào thành phố, vậy cảm phiền anh chỉ đường giúp .” Thanh âm mang theo chút kinh hỉ khiến người nghe nảy sinh thiện cảm, tiếng nói của. Chung Hư Lữ rất ôn hòa, thái độ thân thiết rất nhanh đã làm cho hảo cảm mà Võ Tam dành cho gã tăng lên vài phần,.

“Đương nhiên!” Võ Tam nghe Chung Hư Lữ nói xong thì cảm thấy thật là may mắn cho mình, tuy nhiên cũng có hơi chút mất mát. Hắn vốn là người thành phố, chỉ do lần này bị Lý Tô Lục phái đi làm nhiệm vụ ở thành phố S mà thôi.

Về phần tìm kiếm Bạch Vụ, chẳng khác nào là đi tìm chết, hơn nữa hắn cũng không muốn cầu xin Dị năng giả trẻ tuổi này giúp đỡ, cái loại gọi là nhân tình này thiếu ít một chút thì càng tốt. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện cho Dị năng giả cấp 2 như cô có thể sống sót trở về..

Chung Hư Lữ trưng ra khuôn mặt tươi cười vô vàn là chân thành, “Tôi giới thiệu đồng bạn của tôi cho anh. Đây là Phạm Thanh, Nguyên Liên Hoa…” Chung Hư Lữ giới thiệu đồng bạn của mình, một bên ôm chặt Phạm Thanh vào trong ngực, người sáng suốt vừa nhìn là đã biết quan hệ của hai người mờ ám rồi.

“Hư Lữ.” Khuôn mặt vốn hững hờ của Phạm Thanh nháy mắt đỏ ửng, tay nhỏ bé lặng lẽ lôi kéo góc áo Chung Hư Lữ. Mà Chung Hư Lữ thì mắt điếc tay ngơ ôm chặt hơn, thâm tình mà nhìn cái Bàn tay vàng to bự nhất của gã ở thời điểm hiện tại.

Phạm Thanh, Dị năng giả biết trước..

Phạm Thanh vốn cũng là một người trong hậu cung của Chung Hư Lữ, nhưng cảnh mà cô ta xuất hiện không phải lúc này, bất quá gã cũng hiểu được, chắc là kẻ xuyên qua kia xuất hiện bên cạnh Diễm Quân Ly cho nên Phạm Thanh mới lên sàn sớm để trợ giúp gã.

Gã chính là nhân vật chính của thế giới này!

Phạm Thanh biết trước một số việc, căn cứ theo lời tự thật của cô ta, Chung Hư Lữ đoán Thương Viêm sẽ xuất hiện ở thành phố này, không cần nghĩ cũng biết, mục đích của Thương Viêm chính là Bàn tay vàng trọng yếu kia.

Dĩ nhiên gã cũng không hổ là nhân vật chính, chỉ thuận tay cứu giúp một người, vậy mà người này không chỉ biết rõ đường đi nước bước của thành phố, mà còn là cậu ruột của Bạch Vụ, chắc chắn Bạch Vụ cũng sẽ mau chóng xuất hiện trợ giúp gã.

Hiện tại không thể nghi ngờ rằng, Diễm Quân Mạc là địch nhân của gã, tuy rằng cuối cùng La Dịch Di cũng không sống sót qua khỏi, nhưng những gì nên biết thì gã cũng đã biết hết.Vừa nghĩ tới sau này, tên xuyên qua kia nhìn thấy gã có được Bàn tay vàng mà vẻ mặt hoảng sợ lo lắng, bỗng chốc tâm tình gã nhéo nhéo đi lên.

Người bị YY – Thương Viêm vẫn chẳng hay biết gì, vì cậu đang gặp phải một vấn đề.

Sau khi cậu và Boss chia tay mọi người, liền đi ra khỏi trường học, tuy nhiên tình huống giữa cậu và Diễm Quân Ly có cái gì đó không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.

Diễm Quân Ly ngồi bên ghế lái, dĩ nhiên Thương Viêm sẽ ngồi ở phó lái.. Nhưng Diễm Quân Ly thắt dây an toàn xong, thì quay sang nhìn cậu không chớp mắt.

Vốn chỉ là ánh mắt bình thường, nhưng Thương Viêm lại bất giác cảm thấy khẩn trương, dẫn đến việc dây an toàn thắt làm sao cũng cảm thấy không thoải mái..

“Anh giúp em.” Nhìn Thương Viêm luống cuống tay chân, Diễm Quân Ly bỗng cảm thấy vô cùng thư thái, không khỏi cười cười. Y chồm người sang kéo dây an toàn của Thương Viêm thắt lại, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi chỉ cần y hơi ngẩng đầu thì hô hấp của y và cậu sẽ dây dưa hòa quyện vào nhau.

Diễm Quân Ly nghĩ đến đây, lưu quang trong mắt chợt lóe, y ngẩng đầu, vừa vặn thu được biểu tình xấu hổ và kinh ngạc của cậu. Đầu tiên, Diễm Quân Ly hơi sửng sốt, tiếp đó thì ý cười càng thêm sâu..

Ánh mắt Diễm Quân Ly dừng lại ở song nhãn Thương Viêm, sau đó Diễm Quân Ly rũ chân màyxuống, tầm mắt xẹt qua chóp mũi và môi Thương Viêm, tiếp Diễm Quân Ly lại trở về bình tĩnh lúc ban đầu, giống như những ái muội vừa rồi không có xảy ra.

Lúc hơi thở của Diễm Quân Ly rời đi, trong lòng Thương Viêm trộm thở phào một hơi, tuy nhiên khi trông thấy vẻ mặt của Diễm Quân Ly cư nhiên mang theo vẻ trêu tức mà nhìn cậu, cậu tức khí mà trừng mắt nhìn lại Diễm Quân Ly.

“Không đi sao?” Thương Viêm ép buột bản thân bình tĩnh, cậu không rõ sao mình lại lúng túng một cách bất bình thường thế này, mẫn cảm với ánh mắt của Boss như vậy, nhưng vài giây đồng hồ sau cậu liền hiểu được, có một loại đồ vật gọi là ‘giác quan thứ sáu’..

. Thương Viêm trầm mặc, Hệ thống trầm mặc, Công lược trầm mặc.

Cuối cùng Thương Viêm rốt cục kịp phản ứng, Thương Viêm cảm thấy tiếng nói của mình có chút run rẩy.

đây là câu trả lời của hệ thống, đây là câu trả lời của công lược. Thương Viêm trợn trắng mắt, công lược sama, sớm sinh quý tử không phải dùng trong trường hợp này.!

“Tiểu Viêm.” Có thể là do biểu tình của Thương Viêm quá mức vặn vẹo, Diễm Quân Ly đang lái xe cũng quay sang lo lắng mà hỏi Thương Viêm.

“Không có việc gì.” Thương Viêm mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm lúc này đã gào thét khôn nguôi, đến tột cùng là sai lầm chỗ nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play