Trình tự miễn dịch chỉ có thể miễn nhiễm với các bệnh độc sơ khai, nếu như bệnh độc của tang thi cấp 0, 1, 2 thì chỉ cần đủ hạch tinh thì trình tự sẽ cho ra kháng thể.

Trước kia, trình tự miễn địch đã từng bài trừ bệnh độc của tang thi cấp 1, nhưng đó cũng chỉ dành cho các loại tang thi cấp thấp. Hiện tại Thương Viêm bị tang thi cấp 3 làm bị thương, cho dù miệng vết thương xem như khôi phục lại bình thường, nhưng bệnh độc đã ăn sâu vào thân thể. Thương Viêm chỉ còn cách xử lý con tang thi cấp 3 này, ngoài ra chẳng còn bất luận đường lui nào nữa.

‹Ta biết› Thương Viêm híp mắt nhìn con tang thi đang lung lay kia. Bởi vì trước đó, cậu có chấp nhất quá lớn đối với hạch tinh, hơn nữa cậu cũng biết hạch tinh của tang thi cấp 0 đã không còn hữu dụng với 3 người bọn BOSS, cho nên hiện tại tất cả hạch tinh cơ bản đều do chính cậu bảo quản, như vậy cậu tạm thời không sợ hạch tinh chẳng đủ dùng. Thương Viêm hiểu được, khả năng khôi phục thân thể chính là một lợi thế to lớn trong cuộc chiến này, Thương Viêm cũng chẳng mong muốn gì nhiều hơn.

Giao chiến với loại đối thủ chênh lệch quá xa như thế này, thời gian không đủ để cậu suy nghĩ ra biện pháp nào tốt cả. Như vậy, cũng chỉ còn lại có một cách —— liều mạng.

Bởi vì hành động vừa rồi của Thương Viêm mà con tang thi kia không dám trực tiếp lao vào công kích, hiện tại vẫn còn đang vừa khôi phục vừa cảnh giới Thương Viêm, mà Thương Viêm cũng đang câu giờ để khôi phục thể lực, trình tự chữa khỏi không có bao quát luôn cả việc khôi phục thể lực. Hiện tại hai phe đều đang cảnh giới mà gườm nhau.

Chuyên tâm vào con tang thi, nên Thương Viêm cũng thật không ngờ ở lùm cây bên cạnh bọn họ có người.

Thời điểm Bạch Vụ tỉnh lại, thì theo khe hở của lá cây trông thấy dị năng giả hệ không gian kia, đang cùng con tang thi đã đả bại cô giằng co. Đau đớn từ miệng vết thương khiến tầm mắt Bạch Vụ trở nên mơ hồ nhưng cô vẫn phân biệt được con tang thi đã làm mình bị thương, và mục tiêu của nhệm vụ lần này.

Bạch Vụ thực kinh ngạc, cái tên Dị năng giả hệ không gian kia cư nhiên đả thương được con tang thi cấp 3 kia, nhìn cái đầu đang không ngừng chảy máu của nó cũng đủ để thấy cậu ta đã dùng lực mạnh đến cỡ nào.

Lúc nãy cô cùng con tang thi cấp 3 đó giao đấu, nhưng kết quả thực rõ ràng, cô thua, không thể tưởng được cô còn có thể mở mắt ra nhìn cuộc đời.

Cô thử chống tay nâng người dậy, nhưng chạm vào miệng vết thương khiến cô đau đớn đến nỗi muốn ngất xỉu thêm lần nữa. Tuy rằng cô không rõ ràng lắm con tang thi kia vì sao lúc cô ngất xỉu lại không xuống tay luôn, nhưng hiện tại không phải thời điểm để cô tự hỏi, cô có thể tưởng tượng, khi nó giết được Dị năng giả kia xong thì sẽ đến phiên cô.

Có nên đánh cuộc một phen hay không?

“Thừa dịp hiện tại!” Một giọng nữ thình lình truyền vào tai Thương Viêm, mà con tang thi trước mặt Thương Viêm bỗng dưng bị roi nước quấn lấy, tuy rằng Thương Viêm còn không biết chuyện gì đang phát sinh, nhưng đó cũng không gây trở ngại đến hành động của cậu.

Cậu có Sơ Hàn có thể gây tổn thương cho tang thi, nhưng tốc độ của con tang thi kia lại khiến cậu không thể nào làm được, ai ngờ hiện tại lại có người vung tay cho cậu một cái tiện lợi, cậu dại gì mà không thuận theo đó làm tới.

Nếu là trước đó, thì con tang thi sẽ không để mắt đến roi nước này, nhưng hiện tại tình huống của nó lại thập phần không tốt, Bạch Vụ cắn môi xuất toàn bộ trí lực ra để điều khiển roi nước trói chặt nó, lúc con tang thi đang vùng vẫy không ngừng hòng tránh thoát thì Thương Viêm đã phóng tới gần.

Công kích của Thương Viêm vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nửa tháng huấn luyện cũng không phải để trưng. Không bị tốc độ và đau đớn quấy nhiễu, Thương Viêm nhảy người lên một cái, nháy mắt đã đem Sơ Hàn cắm phập vào đầu con tang thi kia thêm lần nữa.

Bởi vì có roi nước, Thương Viêm dư thêm thời gian mà chẻ đầu con tang thi ra làm hai nửa, dĩ nhiên khối hạch tinh cấp 3 kia cũng hiện ra trước mắt Thương Viêm.

Đồng thời Thương Viêm lại bị phun một búng máu vào mặt, theo với nó là cảm giác nóng rát lan tràn, cuối cùng là trình tự chữa khỏi làm khôi phục miệng vết thương.

‹Hạch tinh, nhanh lên› Hệ thống lên tiếng thúc giục Thương Viêm, Thương Viêm cũng hiểu được tình trạng hiện giờ của bản thân, xoay người tiến lên một bước, lúc này đem hạch tinh bỏ vào không gian để cho trình tự lấy nó làm nguyên liệu mà bắt đầu công việc.

‹Kháng thể bệnh độc tang thi cấp 3 tạo thành, đã miễn dịch xong› Tốc độ làm việc cua trình tự khiến Thương Viêm lập tức thả lỏng một hơi, tiếp đó lực chú ý của Thương Viêm liền đặt vào trong lời nói của Hệ thống.

‹Nữ nhân kia ngươi định làm như thế nào?› Nhắc tới nữ nhân đã trợ giúp Thương Viêm, giọng nói của Hệ thống tuy rằng có vẻ lạnh lùng, nhưng Thương Viêm cũng không để ở trong lòng, cậu thừa hiểu là Hệ thống sáng nắng chiều mưa mà.

Nghe gợi ý của Hệ thống, lúc này Thương Viêm đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong lòng hơi chút cảnh giác, không biết nữ nhân này có nhìn thấy miệng vết thương rỉ sét của cậu hay không.

Nơi Bạch Vụ té xuống tương đối hẻo lánh, vừa vặn là lùm cây ven đường, cành lá xum xuê che mất tầm mắt của Thương Viêm.

Thương Viêm gạt bụi cây ra, một nữ nhân người toàn là máu xuất hiện ngay trong tầm mắt, từ vũng máu lan tràn bên cạnh có thể cho thấy nếu để cô ta nằm đấy thì sớm muộn gì cũng sẽ chết. Trên mặt cô ta toàn là máu, hai mắt nhắm nghiền, một bộ dáng sắp tắt thở tới nơi.

Thương Viêm nhìn nữ nhân, ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một phen, nhìn cái dạng này thì chắc cô ta không thể nào nhìn thấy rõ thân thể cậu, dù sao cũng nằm trong bụi cỏ, mà còn cộng thêm miệng vết thương dữ tợn, cô ta muốn nhìn thấy cũng là một chuyện không có khả năng.

Thương Viêm chỉ liếc mắt cũng đoán ra được thân phận cô ta, trong lòng hơi chút rối rắm, nhưng cuối cùng Thương Viêm vẫn quyết định cứu người. Đương nhiên, không phải cậu thiện lương thánh mẫu hay là báo đáp ân tình. Nguyên nhân to lớn mà cậu làm vậy, chính là thử dùng Huyễn ngân hỏa xem sao, hơn nữa cậu cũng muốn từ miệng người này hỏi xem Boss đang ở đâu.

‹Hệ thống› Thương Viêm lấy Huyễn ngân hỏa từ trong không gian ra, cậu cũng chẳng rõ lắm phương pháp sử dụng nó, hỏi Hệ thống là tốt nhất. Hệ thống cũng không dám cự nự cùng Thương Viêm một câu nào, liền cấp tốc chỉ đạo Thương Viêm.

Thương Viêm đem hạch tinh bỏ vào trong Huyễn ngân hỏa, trên tay cầm cái bật lửa kề vào gần hạch tinh, điều này làm Thương Viêm thập phần hoài nghi, cái bật lửa thật có thể châm hạch tinh sao? Nhưng sự thật chứng minh là cậu lo lắng quá nhiều, lúc ngọn lửa tiếp xúc đến hạch tinh, thì hạch tinh bắt đầu cháy lên.

Hạch tinh cấp 0 bị ngọn lửa màu đỏ bao lấy, dần dần, màu đỏ biến mất, chỉ lưu lại một màu trắng bạc. Ở trong mắt Thương Viêm, ngọn lửa màu bạc lắc lư lắc lư trong gió, từ từ huyễn hóa thành vô số những con bướm màu bạc, Thương Viêm có thể cảm giác được những con bươm bướm này có sự tương quan gì đó với cậu, chúng nó nghe theo khống chế của Thương Viêm, bay xuống đáp lên trên miệng vết thương của người dưới đất, sau đó biến mất.

Những con bướm biến mất tới đâu, thì miệng vết thương cũng bắt đầu phục hồi tới đó. Thương Viêm nhìn thấy thương thế xem như đã tạm cầm máu, thì cậu cũng thu lại đàn bươm bướm, cậu tình nguyện để chúng nó tiêu thất trong không khí chứ không để nó tiếp tục chữa thương. Cậu đối với dị năng giả này cũng không có tín nhiệm gì, chỉ cần giữ lại được mạng sống là đủ rồi.

Tiếp, Bạch Vụ dưới ánh mắt lạnh nhạt mà sâu kín của Thương Viêm mà từ từ tỉnh lại, điều đầu tiên là Bạch Vụ nhìn vào Thương Viêm, tuy rằng cô đối với việc Thương Viêm một thân áo rách tả tơi nhưng không hề bị thương thì rất là ngạc nhiên, bất quá cô vẫn thu hồi suy nghĩ đó mà tập trung vào tình thế của bản thân.

Tuy rằng trên người vẫn còn đau đớn không thôi, nhưng cô có thể nhận thấy được miệng vết thương của mình đã không còn chảy máu nữa, nhìn tình huống trước mắt thì xem ra thương thế của cô đã lành lặn không ít.

Ánh mắt Bạch Vụ nhìn Thương Viêm bắt đầu trở nên kì dị, cô là dị năng giả, đối với tình huống thân thể của bản thân cô luôn luôn mẫn cảm, loại trạng thái này rõ ràng là so với lúc trước khi ngất đi khá hơn rất nhiều, nhìn không gian chung quanh thì chắc chắn cô té xỉu cũng không quá lâu, như vậy người nọ đã làm như thế nào?

“Tôi là dị năng giả hệ chữa khỏi.” Đương nhiên Thương Viêm không có bỏ sót biểu cảm trên mặt Bạch Vụ, cậu có thể nhìn thấy, sau khi cậu nói xong, đồng tử của người trước mắt hơi có chút co rụt lại, đủ để cho Thương Viêm hiểu được, cô ta đang kinh ngạc.

Quả nhiên, người này chính là một trong những tên theo dõi bọn họ, như vậy BOSS rơi xuống nơi nào chắc chắn có manh mối.

Bạch Vụ cố gắng hết sức chống lưng ngồi dậy, nằm như vậy đối với hành động của cô thực bất lợi. Thương Viêm không ngăn cản, cũng không hề tiến lên giúp đỡ, thậm chí cậu còn lui về sau mấy bước, thập phần cảnh giác. Tuy rằng cậu biết người này đã bị thương nặng đến nỗi không thể tạo nên bất kỳ công kích gì, nhưng cảnh giác sẽ không hề thừa.

Bạch Vụ đối với sự đề phòng của Thương Viêm chẳng nằm ngoài dự kiến, từ trình độ vết thương mà người này chữa cho cô thì cũng đủ cho thấy cậu không dành cho cô chút tín nhiệm nào.

“Không thể tưởng được cậu cư nhiên là Dị năng giả hệ chữa khỏi hiếm gặp, trách không được con tang thi kia lại bỏ qua tôi.” Bạch Vụ nhìn cái người xem như là ân nhân – Thương Viêm nở nụ cười, nhưng thực rõ ràng là không thành công, bởi vì động tác làm ảnh hưởng đến miệng vết thương nên khiến cô đau đến chảy mồ hôi lạnh.

Lời nói của Bạch Vụ nhượng Thương Viêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, quả nhiên con tang thi kia bị hạ mệnh lệnh nên mới ở nơi này, nhất định còn con tang thi cấp 4 nữa.

Cậu biết rõ bản thân là người bình thường, sức hấp dẫn của cậu so với Dị năng giả là không thể nào bằng được, vậy cũng chỉ có thể là con tang thi kia được hạ mệnh lệnh ở đây trông coi cậu.

“Cô nợ tôi một cái ân tình.” Thương Viêm nói khiến động tác của Bạch Vụ cứng đờ. “Cậu muốn tôi làm như thế nào?” Bạch Vụ rất nhanh liền phản ứng kịp.

“Diễm Quân Ly ở nơi nào? Đừng nói ngươi không biết.” Bạch Vụ cười khổ, “Nguyên lai cậu biết tôi theo dõi.” Trước giờ vẫn cho là bọn họ hành động thực bí mật, không thể tưởng được đối phương đã sớm biết là bọn họ theo dõi. Bất quá trong lòng cũng chẳng có nghi hoặc, làm hại lúc nãy cô còn mãi phân vân xem cậu thanh niên lạnh lùng này cứu cô vì mục đích gì.

“Lần cuối cùng khi tôi nhìn thấy anh ta là ở bên kia.” Hướng mà Bạch Vụ nói là Kí túc xá không xa bên kia, bọn họ nếu tới để theo dõi, thì đương nhiên sẽ biết rõ vị trí của mục tiêu.

Lúc Thương Viêm bị bắt đi, bọn họ đuổi theo con tang thi cấp 3 kia mà chẳng kịp. Sau lại khi 3 người Diễm Quân Ly tách ra hành động, thì cô đi theo Diễm Quân Ly, Võ Tam và Lý Tứ đi theo hai người còn lại, nhưng sau đó cô bị tập kích, cũng chỉ thấy được Diễm Quân Ly đi vào Ký túc xá.

Bạch Vụ vừa dứt lời, Thương Viêm liền không thể chờ đợi được, hướng về phía kia mà chạy nhanh đi, về phần thông tin này có phải sự thật hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của Thương Viêm, dù sao cậu căn bản cũng chẳng có manh mối gì về BOSS.

“Tôi tên là Bạch Vụ.” Nhìn bóng dáng Thương Viêm còn tại trước mắt, Bạch Vụ tự báo tên họ. Tuy rằng nhiệm vụ của cô tới đây là để bắt Dị năng giả hệ không gian này, nhưng sau khi nhìn thấy năng lực của Diễm Quân Ly, cô liền hiểu được khả năng này rất nhỏ. Dưới tình huống như vậy, có cơ hội cùng Song hệ Dị năng giả nhận thức thì cô không dại gì mà bỏ qua.

Thương Viêm cũng không hề quay đầu lại, vẫn cứ chạy vụt đi, về phần ba đào sóng biển nổi lên trong lòng khi nghe thấy tên của Bạch Vụ, nhưng bởi vì an nguy của BOSS, Thương Viêm tạm thời để ở một bên.

Bạch Vụ, Vợ cả của Chung Hư Lữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play