An Ninh đỡ Lâm Lâm đứng lên, vừa mới mở cửa phòng bếp ra đã nhìn thấy Lâm
Khai Dương đang ngồi xổm dưới nền đất lạnh run mà lẩy bẩy.
Ba
người kinh ngạc một lúc lâu, Lâm Lâm đi tới ôm anh nhưng lại bị anh đẩy
ra, giọng nói của anh có chút khàn, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy đau
đớn: "Bệnh di truyền trong gia đình sao?" Anh cười lạnh: "À..., hoá ra
là như vậy."
"Khai Dương, không phải bọn chị cố ý gạt em, chuyện này..."
"Không sao, đằng nào kết quả cũng đã như vậy rồi. Không sao cả." Lâm Khai
Dương vịn vào cửa đứng lên, cười cười như không có việc g:, "An Ninh, có thể ăn cơm chưa?"
Bữa cơm này tất cả mọi người đều ăn không
ngon, trừ Lâm Khai Dương, anh ăn liên tục ba chén cơm, vừa ăn vừa ca
ngợi tài nấu nướng của Bạch Tín Vũ.
Sau khi ăn xong Lâm Lâm liền rời đi với Lâm Khai Dương.
An Ninh vẫn đứng ở cửa đưa mắt nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất, trước
lúc rời đi, Lâm Khai Dương nói với cô: "An Ninh, La Dao nói, nếu như tôi còn đồng ý, cô ấy muốn cùng với tôi... Cô nói với cô ấy, tôi không
muốn, tôi muốn đi Mỹ, cứ như vậy đi. Không cần đau lòng vì tôi, ba tôi
nổi tiếng trong giới y học như vậy, từ nhỏ tôi đã được ánh hào quang của gia đình bao bọc. Hôm nay bị bệnh di truyền của gia đình liên lụy cũng
không cảm thấy quá uất ức, có thể đây chính là số mệnh."
Bạch Tín Vũ vẫn nắm tay cô, hai bàn tay đan chặt nhưng vẫn không thể mang lại sự ấm áp cho nhau, bởi vì tay hai người đều quá lạnh.
An Ninh cảm
thấy mình đang trải nghiệm những thăng trầm của cuộc sống, cô tự an ủi
bản thân rằng chuyện này rất bình thường, trong cuộc sống của mỗi người
đều sẽ có những lúc thăng trầm như thế. Buổi tối nằm trên giường lại cảm thấy rất lạnh, cô cho rằng mình sẽ mất ngủ, kết quả không đợi Bạch Tín
Vũ tắm xong trở thì đã bất giác ngủ thiếp đi.
Đang lúc nửa tỉnh
nửa mê, cô cảm thấy có người ôm lấy cô từ phía sau, một đôi tay nóng
bỏng không ngừng vuốt ve cơ thể cô, nôn nóng và gấp gáp, ngón tay thon
dài luồn vào bên trong theo kẽ hở áo ngủ của cô để dò xét, chạy dọc theo đường cong mềm mại của cô, trêu chọc các giác quan của cô.
Sau đó cô tỉnh dậy, mờ mịt nhìn trần nhà, hoàn toàn không có tâm trạng thân mật.
Cô không đáp lại, nụ hôn của anh lại tiếp tục chạy từ vành tai của cô ra
sau gáy, vén mái tóc dài của cô lên, hơi thở ấm áp tràn đầy dục vọng.
An Ninh nhận thấy dường như Bạch Tín Vũ có chút không bình thường, lòng
bàn tay anh cực kỳ nóng, những nơi bàn tay anh đi qua cũng nóng rực như
lửa, cô tránh khỏi nụ hôn của anh, dùng mặt dán lên trán của anh, sau đó kinh hãi nói: "Anh phát sốt à?"
Nhưng anh hoàn toàn không để ý,
vẫn nôn nóng đòi hỏi cơ thể cô, một tay anh đè đôi tay đang muốn phản
kháng của cô, một cái tay khác thăm dò vào trong vạt áo, nắm lấy phần
mềm mại trước ngực cô mà xoa bóp, đồng thời sử dụng ngón tay không ngừng trêu chọc nụ hoa.
"Anh sao vậy?" An Ninh vô cùng không có cảm
giác an toàn, anh giống như dã thú bị tình dục điều khiển, động tác trực tiếp và thô bạo, mặc dù đã khống chế sức lực, không để cô bị thương
nhưng vẫn khiến An Ninh có cảm giác bị ép buộc phải thừa hoan, giọng nói của cô cũng trở nên nghi hoặc: "Bác sĩ Bạch… Anh có biết mình đang phát sốt hay không?"
"An Ninh, anh muốn em, muốn đến điên cuồng." Anh buông ra một câu trần thuật, dùng sức một chút, cơ thể cô bị anh dùng
sức xoay lại, anh không kịp chờ đợi để cởi bỏ áo ngủ của cô, không kịp
chờ đợi mà hôn lên da thịt trắng nõn của cô, không kịp chờ đợi mà đưa
tay xâm nhập giữa hai chân cô.
An Ninh chợt nhớ đêm đó anh từng
nói anh mới là người không có cảm giác an toàn, dường như anh coi cô là
bè gỗ giữa đại dương mênh mông, nóng lòng muốn đoạt lấy cô, muốn nhận
được sự ấm áp từ cô.
Cô không kháng cự nữa, để mặc ngón tay sạch sẽ của anh thăm dò nơi bí ẩn giữa hai chân cô.
Bạch Tín Vũ cảm nhận được An Ninh thuận theo, động tác cũng nhẹ nhàng hơn,
ngón tay vuốt ve dọc theo khe hẹp, kiên nhẫn mà chậm rãi đốt lên ngọn
lửa nơi bụng dưới của cô.
Không đợi An Ninh tiếp tục suy nghĩ,
dưới sự cố ý trêu chọc của anh, cô đã bất giác trầm mê, hai mắt khép hờ, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ theo động tác của anh.
Cho đến khi
anh đè cô ở dưới thân, tách hai chân của cô ra, để chính mình dung nhập
vào trong cơ thể của cô, mỗi một lần đều đâm vào nơi sâu nhất, rồi lại
rút ra – trong lúc vận động còn kèm theo tiếng nước chảy mập mờ.
An Ninh đã không thể kiềm chế được nữa, ưỡn cong người phối hợp với động tác của anh, cùng anh rơi vào vực sâu của dục vọng
Một lúc lâu sau...
Anh dịu dàng giúp cô lau sạch phần dưới đã sưng lên do sự thô bạo của mình, áy náy nói: "Để em chịu uất ức rồi."
An Ninh ngồi dậy, giữ tay của anh lại, ân cần hỏi: "Có phải anh phát sốt không?"
"Có một chút, chắc là là do hai ngày nay thời tiết thay đổi, đã uống thuốc
hạ sốt rồi." Anh vừa nói vừa cởi bao cao su ném vào thùng rác, xoay
người lại ôm cô vào trong ngực. "Đừng lo lắng, anh rất khỏe mạnh, anh
bảo đảm."
An Ninh còn muốn hỏi nhưng nghe anh nói như vậy, ngược lại không biết nên hỏi như thế nào. Chỉ là...
Cô đẩy anh ra, tìm kiếm xung quanh, sau đó nhấc gối của anh lên… Cô có
chút kinh ngạc. "Sao anh chuẩn bị nhiều bao cao su vậy..."
Anh
lại lấy ra mấy cái từ trong túi áo ngủ của cô, sau đó là quần áo ngủ của mình, trong ngăn kéo đầu giường, dưới gối của cô. Vẻ mặt anh có phần
ung dung, cười nhạt nói: "Anh đã nói rồi, không có giây phút nào anh
không nghĩ đến việc tiến vào cơ thể em cả."
Mặt An Ninh có chút
đỏ, cô đã sớm cảm thấy khó hiểu, tại sao rõ ràng trước khi quan hệ anh
không mang bao, nhưng mỗi lần làm xong đều thấy anh dọn dẹp bao cao su
đã dùng qua.
Bạch Tín Vũ ôm cô nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô. "Ngủ ngon."
An Ninh vẫn chưa muốn ngủ, cô chợt nhớ tới một chi tiết, hỏi anh: "Tại sao lúc nghe Chủ nhiệm Lâm ly hôn vì không muốn có con… Sắc mặt của anh lại kém như vậy?"
Anh trầm mặc thật lâu, giống như đây là một rất
vấn đề rất khó trả lời. Lúc An Ninh đang định đổi lại cách hỏi thì anh
nói: "Bây giờ em vẫn còn thực tập ở bệnh viện, không thể mang thai, anh
không thể hại em."
Mặc dù lý do này nghe rất hợp lý, nhưng An
Ninh cảm thấy thái độ của anh đối với chuyện này còn có chút giấu diếm.
Cô cười cười, thử dò xét nói: "Vậy sao? Em còn tưởng rằng anh cũng có
bệnh di truyền trong gia đình nên mới không dám muốn có con đấy."
Thân thể Bạch Tín Vũ cứng đờ, sau đó càng ôm chặt cô hơn, chặt đến mức hận không thể khảm cô vào sâu trong thân thể mình.
"Anh làm đau em..." An Ninh rất khổ sở, phản ứng của anh đã chứng minh suy
đoán của cô là đúng, bởi vì chuyện này nên anh không muốn có con sao?
Anh vội vàng buông cô ra, giọng nói có chút cô đơn nhưng ngữ điệu lại hết
sức kiên định: "Anh không có bệnh di truyền trong gia đình."
"Vậy tại sao?"
"An Ninh, anh mệt rồi, ngủ ngon."
An Ninh có chút khổ sở, lại nữa rồi. Nếu anh không muốn nói, cho dù cô nói gì đi nữa cũng vô dụng. Cô trở mình quay lưng về phía anh, cơn buồn ngủ rất nhanh đã đến.
Trong lúc mơ hồ, dường như cô cảm thấy anh
đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, dường như anh muốn nói: "Biết
rõ anh không thể cho em gì hết, lại vẫn ích kỷ giữ lấy em. Là anh sai
rồi, An Ninh, anh sẽ trả lại tự do cho em."
Giọng nói kia như
vang lên ở một nơi rất xa, mang theo sầu não như có như không, thần trí
của cô đã tiến vào trạng thái mơ hồ, những điều nghe được cũng chỉ là
đứt quãng.
"An Ninh, anh biết rất rõ anh đang mất em. Chờ sự thật phơi bày, em phát hiện năm đó anh không muốn cứu em, phát hiện anh là
người lạnh lùng bạc bẽo như vậy, vậy tất cả sự sùng bái và tình yêu của
em với anh cũng sẽ không tồn tại nữa. Sau đó anh sẽ biến mất khỏi sinh
mệnh của em, giống như anh chưa từng xuất hiện. Thật xin lỗi, thật sự
anh rất ích kỷ."
Biến mất khỏi sinh mệnh của cô, những lời này
giống như ma chú, kéo An Ninh ra khỏi giấc mộng, cô chợt ngồi dậy, mồ
hôi lạnh thấm ướt cả mái tóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT