Buổi sáng, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, Tô Uyển Uyển thấy một con cáo nhỏ trắng như tuyết đang nằm trước cửa nhà mình. Đẹp quá đi! Tô Uyển Uyển nhịn
không được mà cảm thán ở trong lòng.
Nhưng mà cũng thật đáng
tiếc, nó đang bị thương nặng, không chỉ hôn mê mà còn chảy máu nữa. Cứu
mạng là việc cấp bách, việc này không nên chậm trễ cho nên cứu chú cáo
nhỏ này quan trọng hơn. Tô Uyển Uyển chạy nhanh nhìn quanh bốn phía,
không thấy người nào, cuối cùng cũng mang chú cáo nhỏ đáng thương về đến phòng.
Kỳ thật, đáng lẽ cô không nên quản chuyện này. Nhất là
đối mặt với những động vật nhỏ có chứa yêu khí như vậy, nếu để cho sư
phụ biết được thì nhất định sẽ từ đạo quán Băng Tâm xông tới "Trảm Yêu
Trừ Ma' rồi! Nhưng từ nhỏ đến lớn Tô Uyển Uyển cô lại rất thích những
động vật nhỏ nhắn như vậy, cô đã nuôi dưỡng không ít động vật nhỏ sau
lưng sư phụ. Cô mang bọn nó đang bị thương về nhà để dưỡng thương, sau
khi hồi phục lại thì thả cho chúng chạy.
Cái gì? Bạn hỏi Tô Uyển
Uyển đang làm cái gì ư? Tôi nói rõ ràng như vậy còn chưa hiểu sao? Được
rồi, để tôi nói thêm vài gợi ý cho bạn nghe: Người bạn nhỏ Tô Uyển Uyển
đến bên một gốc cây anh đào già, dùng trâm cài để buộc gọn mái tóc xinh
đẹp lên, vài sợi tóc phía dưới tung bay sau cái ót, giống như một cậu bé xinh đẹp vậy.
Bình thường cô cũng mặc quần áo màu trắng để tu
luyện. Mà bộ quần áo này lại quá rộng khiến cho thân thể của cô hoàn
toàn bị che giấu đi. Dần dà cô cũng lấy thân phận là đàn ông lêu lổng
trên giang hồ. Cái gì? Vẫn chưa hiểu? Được rồi, nhìn bạn ngốc như vậy
thì để tôi nói cho bạn biết, cô ấy là một vị đạo sĩ. Cứ cách một khoảng
thời gian thì sư phụ sẽ phái cô xuống dưới núi trảm yêu trừ ma, vì dân
trừ hại.
Lần này cũng vậy, phụng mệnh sư phụ xuống núi để giết
một con rắn nước ngàn năm thành tinh - Nghê Thường. Tuy đều là giết yêu
quái, nhưng công việc có chút khác nhau. Bởi vì con rắn này đã tu luyện
thành hình người, bây giờ đang là đầu bài của viện X trong thị trấn. Con yêu quái này thường xuyên dùng sắc đẹp để dụ dỗ sự ngưỡng mộ của mọi
người dân trong trấn, lợi dụng sắc tâm của con người, để những người này không còn cảnh giác với cô ta nữa, sau đó sẽ dùng tỳ bà thôi miên bọn
họ.
Trước giờ chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Lúc trước yêu
ma cũng chỉ vụng trộm, nhưng không to gan lớn mật đến mức dám công khai
ngang nhiên xuống tay với người khác! Chẳng qua, đối với việc này, Tô
Uyển Uyển cũng cảm nhận sâu sắc một câu nói: "Trên đầu chữ sắc có cây
đao! Nếu không phải ngươi chết thì chính là ta sẽ mất mạng."
Nhưng lúc này đây Tô Uyển Uyển còn cố ý cõng theo một balo to đùng có chứa
bùa chú cùng với giấy niêm phong do sư phụ tự mình chế ra, hy vọng có
thể tăng thêm chút sức mạnh. Mục tiêu là rắn nước, cho nên Tô Uyển vô
cùng khẳng định mà loại trừ sự nghi ngờ với chú cáo nhỏ có bộ lông trắng muốt kia, tuy rằng trên người nó có chứa yêu khí nhưng lúc ẩn lúc hiện, khi có khi không, Tô Uyển Uyển suy đoán rằng đây có thể là một tiểu hồ
ly mới bắt đầu tu luyện thôi. (Tác giả: Sự thật lại hoàn toàn ngược lại
~)
Cô quyết tâm muốn "bảo vệ động vật", hơn nữa còn phải "kính
già yêu trẻ", cho nên đối với loại tiểu tử này thì không có gì đáng nguy hại đối với con người, cô sẽ không rút đao ra mà chĩa vào chúng, nhưng
nếu mà gặp phải lão sư phụ ngoan cố của cô thì "chỉ cần là yêu tinh sẽ
lập tức bắt lấy, chém giết một nghìn lần, không tha cho bất cứ con
nào". Tô Uyển Uyển nghĩ rằng: MB, cũng may cô không phải sư phụ… (MB:
Money Boy (Zai gọi/ zai bao) Khác với tiểu quan là chỉ các em thụ cổ
trang, MB là hiện đại)
Người ta nói Tô Uyển Uyển sống ở trong
khách sạn, bởi vì tiểu hồ ly nên cô cũng bỏ dự định sẽ đi luyện công
sáng nay. Dù sao thì cứu mạng vẫn quan trọng hơn mà. Vì thế cô nhanh
chóng dùng nước sạch để tẩy sạch miệng vết thương của tiểu hồ ly, sau đó dùng Trường Thanh quyết, để miệng vết thương chậm rãi phục hồi như cũ.
Chỉ cần chăm sóc một thời gian chắc chắn sẽ hoàn toàn bình phục.
Không lâu sau tiểu hồ ly tỉnh lại, nhìn Tô Uyển như muốn nói gì đó, lại không dám nói lời nào. Nhưng nghĩ đến thân phận của Tô Uyển Uyển là ân nhân
cứu mạng là của mình thì lại không thể đi. Tô Uyển Uyển liếc mắt nhìn
một cái, sau đó tự nhiên nói: "Em xem, lông của em trắng như tuyết, nhìn chỉ thấy một màu trắng noãn. Vậy thì chị sẽ gọi em là Tiểu Tuyết nhé,
hắc hắc!"
Nhìn biểu cảm bất đắc dĩ của Tiểu Tuyết khiến Tô Uyển
Uyển vui vẻ hơn: "Tiểu Tuyết, đừng sợ, chị sẽ không đối xử tệ bạc với em đâu. Nếu chị thật sự muốn giết em thì vừa nãy đã không cứu em rồi đúng
không?" Thấy vậy Tiểu Tuyết dùng thanh âm trầm thấp mà tràn đầy từ tính
trả lời: "Cảm ơn." Tô Uyển Uyển thấy Tiểu Tuyết nói chuyện thì nhất thời kích động bế phốc nó lên, xoay tròn trên không mấy lần cũng hoàn toàn
quên mất rằng tiểu hồ ly này vẫn còn đang bị thương.
Tiểu Tuyết
bị cô quay mà không có biện pháp đành nói thêm: "Được rồi, xem ra cô
muốn đi ra ngoài phải không, đừng để ý tới tôi làm gì, cứ để tôi nghỉ
ngơi ở đây một chút là được rồi." Tô Uyển Uyển lè lưỡi, không có cách
nào khác, ai bảo nó có bộ dạng đáng yêu đến như vậy chứ. Vì thế cô đeo
túi lên trên lưng, chuẩn bị vào trong trấn tìm manh mối.
Dựa theo phân tích của cô, bình thường Nghê Thường nhất định ngụy trang rất tốt
cho nên mới có thể khiến cho người ta không thể phát hiện, chỉ có vào
ban đêm mới để lộ nguyên hình. Như vậy thì cho dù dân chúng đến đây rồi
bị biến mất, cũng sẽ không liên quan gì đến cô ta. Bởi vì cô ta có thể
lấy lý do nói là buổi tối yêu quái quấy phá nên cô ta không nhìn thấy
dân trấn đến.
Nhưng không vào hang hổ sao bắt được hổ con, cô
không thể không đi đến viện X để xem chỗ đó có gì. Cứ như vậy Tô Uyển
Uyển bước nhanh như gió bay tới viện X. Đến cửa, mắt trên viết ba chữ to rõ ràng "Câu Lan viện". Quẫn, cái tên này. Được rồi vào xem sao đã.
Quả nhiên vừa bước vào, Tô Uyển Uyển đã cảm nhận được yêu khí tràn ngập
Câu Lan viện.
Ban ngày, Câu Lan viện làm xiếc để kiếm sống,
những người đàn ông đến Câu Lan viện để ý cô gái nào thì buổi tối sẽ gọi tên người đó, nhất là thân hình giống rắn nước kia, thật sự rất đẹp, dù con gái nhìn cũng không khỏi trầm trồ mà khen ngợi.
Lại cúi đầu
nhìn dáng người với số đo ba vòng của mình, Tô Uyển Uyển hết than thở
lại trách móc rằng sẽ không có ai nhìn ra cô là con gái đâu nhỉ. Được
rồi, đã tới rồi thì cứ yên tâm đi, Tô Uyển Uyển cũng ngồi xuống nghe cô
ta đàn một khúc. Quả nhiên âm sắc lộ ra ma lực. Những người đàn ông ở
đây đều cảm phục nên mọi người mới ào ào tranh nhau đi xem Nghê Thường
vào buổi tối.
Nhìn đến cảnh này, Tô Uyển Uyển quay về khách sạn
trước. Đã có tư liệu, liền chuẩn bị tìm thời cơ rồi bắt một lần là được
rồi. Nhưng lúc cô định đi lại phát hiện không thấy Tiểu Tuyết đâu nữa.
Chẳng lẽ đùa cô sao? Trong lòng Tô Uyển Uyển rất lo lắng thấp thỏm cho
Tiểu hồ ly. Nhưng suy nghĩ lại, nó cũng không phải là người, sẽ không bị Xà Yêu làm bị thương đâu. Nghĩ như vậy Tô Uyển Uyển cũng tạm thời yên
tâm hơn.
Nhưng lúc này thời cơ không chín muồi nữa, buổi tối cô
còn muốn bảo vệ người dân ở thị trấn xung quanh. Cho dù không bị Xà Yêu
cắn nuốt thì cũng có động vật hoang dã khác, nhiệm vụ của cô cũng rất
lớn nha. Suy nghĩ một chút, cô cần phải nghỉ ngơi trước.
Lúc tỉnh lại đã là thời gian cơm chiều, nghe thấy có người gõ cửa ngoài phòng.
Tô Uyển Uyển cảnh giác nhẹ nhàng bước đến trước cửa, tay cầm kiếm gỗ đào đặt ở sao lưng, sau đó chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên mở cửa ra: "A!" Tô
Uyển Uyển nhìn thấy người tới nhất thời như bị đóng đinh tại chỗ, ngoài
cửa là một người mắt đỏ tóc đỏ, một anh chàng đẹp trai có yêu khí.
Biểu cảm của Tô Uyển Uyển vô cùng khoa trương, miệng há lớn đến mức có thể
nhét vào một quả trứng gà: "Tiểu Tuyết, em biến thanh như vậy từ khi nào đấy!" Anh chàng đẹp trai ngượng ngùng nói: "Xin chào, tôi là Phi Dạ hôm nay ở phòng bên. Trong phòng không có nước, tôi có thể xin một ít nước
được hay không?" Tô Uyển Uyển nhìn anh nói như vậy thì đột nhiên không
lên tiếng đáp lại. Sau đó mới gật đầu nói: "Được."
Trở về phòng
múc một ít nước cho anh, cuối cùng vẫn không từ bỏ ý định với câu hỏi
lúc nãy: "Vậy anh có nhìn thấy một tiểu hồ ly trắng không? Nó là sủng
vật của tôi, tên là Tiểu Tuyết." Phi Dạ lắc đầu, nhìn Tô Uyển cười: "Có
thể là nó đã chạy mất rồi... Cô ăn cơm chiều chưa? Có phiền không nếu
tôi ăn với cô?"
Bởi vì cảm giác quen thuộc không thể giải thích,
Tô Uyển Uyển và Phi Dạ ăn chung một bữa cơm với nhau. Sau khi ăn xong,
Phi Dạ lấy cây đàn tranh của mình ra, khẽ đánh một khúc nhạc cho Tô Uyển Uyển, sau đó thoáng chốc Tô Uyển Uyển cũng cảm giác được bên ngoài có
tiếng ồn ào, liền nhìn Phi Dạ nói: "Thật ngại quá, tôi mệt rồi, ngày
khác lại tới tìm anh, tôi ngủ trước đây."
Cứ như vậy, tạm biệt
Phi Dạ thật nhanh rồi chạy như bay trở về phòng lấy kiếm gỗ đào và bùa
chú, chuẩn bị đi diệt yêu ma. Đi đến giữa sườn núi thì thấy có một con
yêu quái gấu đen đang muốn tập kích vào trong trấn, Tô Uyển Uyển sử dụng dây mây để trói: "Thiên địa linh, đạo pháp tự nhiên, thanh đằng vờn
quanh, thúc yêu buộc ma!—trói lại!" Nhưng ai ngờ yêu quái gấu đen này có ý chí quá lớn, nên có thể tránh thoát trói buộc.
Thấy vậy Tô
Uyển Uyển lại nhanh chóng xuất ra bùa chú: "Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận
Liệt Tại Tiền! niêm phong!" Ai mà nghĩ rằng giấy niêm phong còn chưa
tung ra đã bị con yêu quái gấu đen dùng một chưởng đánh bay. Vốn dĩ vừa
rồi dùng dây mây trói lại đã khiến con yêu quái gấu đen chú ý. Ngay lúc
Tô Uyển Uyển đứng dậy muốn phóng giấy niêm phong một lần nữa thì một
tiểu hồ ly tuyết trắng chắn trước mặt cô, là Tiểu Tuyết.
Tuy rằng đầu của nó và của con yêu quái gấu đen cách khá xa, nhưng yêu khí cũng
không thua kém đối phương. Thấy vậy khiến cho tâm của Tô Uyển Uyển muốn
dùng giấy niêm phong có chút lay chuyển, nếu như cô sử dụng giấy niêm
phong, Tiểu Tuyết nhất định cũng sẽ bị họa lây. Tuy rằng nó không phải
là một yêu tinh xấu xa nhưng chỉ cần là yêu thì đều bị ảnh hưởng.
Cứ như vậy Tô Uyển Uyển đứng ngây ra hồi lâu, không biết biện pháp nào mới là tốt nhất. Lúc này một loạt âm thanh có từ tính vang lên: "Cô ngây
người ra đấy làm gì? Mau, dùng giấy niêm phong để ngăn nó lại." Nghe
được giọng nói quen thuộc, Tô Uyển Uyển bỗng nhiên bừng tỉnh, rất nhanh
lấy giấy niêm phong ra: "Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền! Giấy
niêm phong."
Chỉ thấy giấy niêm phong vững vàng dán trên người
yêu quái gấu đen, nhưng lại không có một chút thương tổn nào đối với
Tiểu Tuyết. Tô Uyển Uyển kinh ngạc, nhưng sau khi phong bế yêu quái gấu
đen bằng giấy niêm phong cô nhanh chóng tiến lên ôm lấy Tiểu Tuyết: "Em
chạy đi đâu vậy hả?" Bộ dạng của Tiểu Tuyết rất không tình nguyện, dùng
chân trước đẩy Tô Uyển Uyển, trả lời: “Không có việc gì thì tôi đi
trước." Nói xong cọ cọ một chút trong lòng Tô Uyển Uyển rồi chạy thoát,
bỏ lại cô nhìn theo bóng dáng của tiểu hồ ly biến mất dưới bầu trời đêm.
LúcTô Uyển Uyển trở lại khách sạn đã là đêm khuya. Vừa bước vào trong thì
thấy Phi Dạ đang đứng ở trước cửa phòng cô, hỏi: ''Đã trễ thế này còn đi đâu?" Giọng điệu nói chuyện cứ như thể đang thẩm vấn vợ mình vì sao đi
cả đêm không về vậy. Nghe nói như thế, Tô Uyển Uyển cũng không biết trả
lời anh như thế nào cho đúng, đành im lặng.
Thấy Tô Uyển Uyển
không nói gì, Phi Dạ thở dài, nói: "Ngủ đi." sau đó lúc mà đi qua người
Tô Uyển Uyển, anh ôn nhu vươn tay ra xoa xoa tóc cô. Khi Tô Uyển Uyển
còn chưa kịp phản ứng thì Phi Dạ đã trở về phòng của anh rồi. Nhớ lại
giọng nói của Phi Dạ sát bên tai, cùng với cảm giác như bàn tay anh còn
lưu lại trên tóc, Tô Uyển Uyển kinh ngạc, Chẳng lẽ cô đã động tâm với
tên Phi Dạ mang yêu khí này rồi sao? Không thể nào. Cô dùng sức lắc lắc
đầu, trở về phòng ngồi xuống, sau đó còn muốn đến rừng cây sau Câu Lan
viện để thu phục Nghê Thường nữa.
Cứ như vậy, Tô Uyển Uyển
bọc hành lý trên lưng chuẩn bị xuất phát. Nhưng vừa ra khỏi cửa, nhìn
thấy Phi Dạ đang đứng lặng ở cửa liền không khỏi giật nảy mình, nếu
không mạnh mẽ ngăn chặn tiếng thét lại, thì có khi cô đã thành "ra quân
chưa thắng trận đã chết" ~ Như vậy nhất định sẽ bị người của khách sạn
‘đánh chết’...
Có điều bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới
những việc đó, đúng ra cô nên lo lắng vì sao Phi Dạ lại ở trước cửa
phòng mình mới đúng chứ? Chẳng lẽ anh ta không nghỉ ngơi? Chỉ là cô còn
chưa suy nghĩ rõ ràng, Phi Dạ đã nói trước, giải thích khúc mắc của cô:
"Đã trễ thế này, cô còn muốn ra ngoài nữa sao?" Thấy Tô Uyển Uyển trầm
mặc, anh nói tiếp: "Gần đây... Bên ngoài không được an toàn cho lắm, cô
không nên đi ra ngoài."
"Hả? Không an toàn là không an toàn như thế nào?" Tô Uyển Uyển cố ý hỏi vặn lại Phi Dạ.
"Chuyện này...?" Chẳng lẽ lại nói chính mình là Xà Yêu? "Dù sao buổi tối cô đừng đi ra ngoài là được."
Không phải anh nói không sao? Anh cũng không nhìn xem đối diện với anh là ai? Chính là Tô Uyển Uyển tôi! Ngay cả khi anh là anh chàng đẹp trai, tôi
cũng sẽ không nghe lời anh! Cho nên: "Nếu tôi cứ muốn! Anh có thể làm gì ~ hơn nữa, tôi là ai của anh, anh muốn quản tự do của tôi để làm gì?"
Ách. . . Ánh mắt Phi Dạ nhìn Tô Uyển Uyển bất giác lộ ra chờ mong, nhất thời không biết nói gì cho phải. Azzi, không có biện pháp. "Vậy, tôi đi cùng với cô." Cứ như vậy, không để ý Tô Uyển Uyển phản đối, người này cứ đi
từ từ như vậy, đi theo cô đến rừng cây phía sau Câu Lan Viện.
Mới vừa bước ra, cô liền cảm nhận được yêu khí rất nặng, nhưng, nhìn sang
người bên cạnh, lại một chút phản ứng cũng không có. . . Như thế chỉ có
một loại khả năng: Đó chính là - - một chút yêu lực nho nhỏ như vậy, anh không để vào mắt, hoặc cũng có thể nói yêu lực của anh cao hơn cỗ yêu
lực trước mắt này! Nhưng, vẫn tùy cơ ứng biến thì hơn.
Cứ
như vậy, Tô Uyển Uyển, cảnh giác đặt tay lên kiếm gỗ đào trên lưng, từng bước một tới gần trung tâm yêu khí. Quả nhiên là đàn tỳ bà của con xà
yêu Nghê Thường kia, xung quanh còn có hai thôn dân bị ngất xỉu. Đáng
chết! Dưới mí mắt của cô mà lại có thể làm những chuyện như vậy! Không
thể tha thứ! Vừa định rút kiếm, lại bị một bàn tay ôn nhu đè đầu vai
lại.
Thấy Phi Dạ giống như đang ‘xuỵt’, cô gái nhỏ cũng chỉ
ngoan ngoan yên tĩnh lại. Nhìn dáng vẻ anh giống như đã dự tính trước
mọi việc, không hiểu sao Tô Uyển Uyển lại có cảm giác cực kỳ an tâm, vì
thế cũng buông đề phòng xuống. Lúc này, tiếng tỳ bà ngừng lại. Một chuỗi âm thanh mang theo mị khí truyền đến từ Nghê Thường.
"Phi
Dạ, nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có thể khiến anh tới đây. Nói, vì
sao anh lại không liên lạc với em nữa? Chẳng lẽ là muốn rũ bỏ tất cả quá khứ hay sao?"
"Nghê Thường, tôi với cô vốn không liên quan, không biết cô ba lần bốn lượt làm như vậy là muốn gì? Tôi chỉ muốn nói, ngay cả khi tôi không có những thứ này, cũng tuyệt đối không ở cùng một chỗ với cô!"
Nghê Thường vừa nghe, sắc mặt lập tức thay
đổi. Trong nháy mắt, đuôi rắn cũng được vung ra theo làn váy. Điều này
làm cho hai người bị tỳ bà thôi miên đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy
đuôi rắn, hai người nghiêng ngả lảo đảo mau chóng chạy mất. Nghê Thường
thấy vậy, vừa định đàn tỳ bà, nhưng bị Thiên Hỏa của Tô Uyển Uyển thiêu
đốt, chấn động mà quay trở về.
Tuy bị hỏa cầu này làm hoảng
sợ, nhưng Nghê Thường lập tức khôi phục bình thường. Thì ra người này
còn dẫn theo một người nữa tới, vừa rồi bởi vì ánh sáng trong rừng cây
quá mờ, cũng không chú ý tới. Lần này xem ra sẽ thú vị rồi! Hai người
bình thường kia có là gì chứ? Hiện tại có một đạo sĩ có vài chục năm đạo hạnh, nếu có thể thu phục hắn, Nghê Thường nghĩ thầm, như vậy chắc chắn công lực của mình sẽ tăng nhanh! Vì thế, ả ta bắt đầu công kích mạnh
vào Tô Uyển Uyển.
Lúc đầu, Tô Uyển Uyển còn có thể ứng phó
được, nhưng dù sao công kích của tỳ bà thuộc loại âm luật, chỉ cần hơi
lơi lỏng sẽ bị sóng âm đánh bay. Có thể là lo lắng cho Phi Dạ, Tô Uyển
Uyển vẫn luôn bảo vệ bên trái bên phải của anh, nhưng lại làm giảm trình độ của mình.
"Không nghĩ tới, cũng chỉ có như vậy mà thôi!
Chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi hay sao?!" Nghê Thường cười gian, dùng một
thanh âm đánh bay Tô Uyển Uyển. Khi định phóng một âm tiếp theo, một
bóng dáng đột nhiên chắn trước mặt Tô Uyển Uyển, cũng dùng một tay bế cô bay lên.
Uyển Uyển cảm giác thân thể của mình bắt đầu nhẹ
hơn, chẳng lẽ cô đã chết rồi sao? Theo bản năng nhìn xuống dưới. . . Thì ra Phi Dạ sử dụng khinh công đưa cô bay lên ~ Công lực của Phi Dạ thật
không tầm thường, dáng vẻ vừa rồi của Nghê Thường là muốn dùng đòn chí
mạng, kết quả lại bị anh nhẹ nhàng đánh bay. Nhưng. . . Oa, Tô Uyển Uyển ói ra một ngụm máu tươi, sau khi bị một âm đánh trúng, cô cũng bị
thương một chút. Thật là, sao mĩ nam ở bên người lại quên bày trận pháp? Lá chắn không bị tổn thương chút nào hay sao? Thật sự là dọa người!
Nhưng bây giờ không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, khi chuẩn bị bày
chiến thuật Trường Thanh. Lại thấy vài giọt chất lỏng trong suốt rơi
trên vết thương của cô, một tiếng lộp bộp, miệng vết thương mau chóng
khép lại. Ngẩng đầu lên lần nữa lại thấy, thì ra Phi Dạ vì cô mà rơi lệ. Hành động đó khiến Tô Uyển Uyển thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), nhưng giờ cũng không phải thời gian đấy, bây giờ Nghê Thường đang
đuổi tới!
Nhìn hai người ôm ấp nhau, Nghê Thường bỗng nhiên
cảm thấy tức giận. Tức giận hỏi: "Phi Dạ, chẳng lẽ anh vì hắn? Bởi vì
một tên đàn ông cho nên không cần em?" Phi Dạ không nói lời nào, nhưng
mau chóng gật đầu, nói: "Uhm, cho nên nói, mặc kệ như thế nào thì tôi
cũng không có hứng thú với cô. Mà tôi nghĩ cô cũng thấy rồi đấy, tôi vì
anh ta mà rơi lệ, cô đừng vọng tưởng nữa!"
Tuy Tô Uyển Uyển
không biết Phi Dạ đang nói cái gì, nhưng cô biết mục đích là làm cho
Nghê Thường tức giận, cho nên cô cũng đi theo xem náo nhiệt, nói: "Đúng
vậy, cô gái ngốc kia, chẳng lẽ cô không biết, hiện tại đam mỹ là vương
đạo hay sao?"
"Ngươi đi chết đi! Hai người đi chết đi!" Nói
xong, Nghê Thường phẫn nộ biến thành một con mãng xà màu đen to lớn,
chuẩn bị quấn lấy Tô Uyển Uyển và Phi Dạ. Lúc này, cô vừa quay đầu lại,
oa, thì ra Phi Dạ là một con cửu vĩ hồ hiếm có! Không trách được lại có
yêu khí! (cửu vĩ hồ là hồ ly, nhưng có thể biến thành hình người, giống
với con người. . . )
Tô Uyển Uyển chảy nước miếng, ánh mắt
chớp cũng không chớp nhìn da lông sáng bóng của Phi Dạ, cũng nhắc nhở,
cũng sẽ không thua kém gì Nghê Thường. Uhm ~ thật đẹp. . . Nhưng, trong
một khắc kia, cô cũng nghe thấy Phi Dạ cảnh cáo: "Đứng ở một bên đi!" Cô mau chóng ngoan ngoãn gật đầu.
Cứ như vậy, hai người giao
chiến, đột nhiên Phi Dạ nói với cô: "Mau, dùng giấy niêm phong niêm
phong nó!" Nghe được, khóe miệng Tô Uyển Uyển nhếch lên, nhưng động tác
vẫn mau lẹ như cũ: "Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền! - - "
Lúc này, Nghê Thường đột nhiên ngắt lời cô: "Ha ha ha, nếu anh ta xuống
tay, hai chúng ta đều sẽ tan thành mây khói!" Tô Uyển Uyển nghe được lời này, lập tức thu tay lại. Đúng vậy, Nghê Thường nói đúng, lần này khác
với lần trước. Lần trước, yêu khí của hồ ly Tiểu Tuyết cũng không phải
rất mạnh, mà lúc này Nghê Thường còn có Phi Dạ lại đang ở trạng thái cao nhất, như vậy yêu khí và yêu lực, khẳng định sẽ bị thương tổn. . .
Tô Uyển Uyển do dự, lúc này, Phi Dạ lại gọi cô, nói: "Thất thần làm gì!
Mau, dùng giấy niêm phong niêm phong nó!" Nếu anh có tự tin như vậy, cô
cũng chỉ có thể tin tưởng anh: "Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền - - giấy niêm phong!" Một tờ giấy nho nhỏ mau chóng mượn pháp lực của
Tô Uyển Uyển thổi tới chỗ hai người, một khắc sau đó, Phi Dạ lập tức hóa thân thành hình người, tuy vẫn còn một chút yêu khí, nhưng may vẫn
tránh thoát vết thương trí mạng từ giấy niêm phong. Nghê Thường bên kia
cũng chỉ có thể thét chói tai và thống khổ mà chết đi. (chết đi chết đi. . . )
Tuy Phi Dạ tránh thoát vết thương trí mạng, nhưng vẫn bị thương không nhẹ, Tô Uyển Uyển thấy vậy, không để ý pháp lực của
mình không đủ, không cần nghĩ ngợi lập tức sử dụng kỹ năng - - Trường
Thanh. Chỉ thấy một luồng ánh sáng màu xanh phủ kín miệng vết thương của Phi Dạ, nhưng cùng lúc đó Tô Uyển Uyển lại niệm thêm chú ngữ, chỉ thấy
đột nhiên Phi Dạ mọc tai, sau đó là đuôi, cuối cùng biến thành hồ ly
Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết đang định chạy trốn thì bị Tô Uyển
Uyển ôm lấy: "Cẩn thận vết thương. . . Ha ha, bây giờ xem anh còn chạy
đi đâu!"
"Làm sao cô biết chú ngữ kia. . ." Tiểu Tuyết vùng
vẫy trong lòng Tô Uyển Uyển, chuẩn bị thời cơ đào tẩu, nhưng đang bị
thương, hơn nữa pháp lực tiêu hao quá nhiều, cũng không thể tiến vào
trạng thái cửu vĩ hồ. (trạng thái cửu vĩ hồ khôi phục siêu nhanh)
"Tôi à, không nói cho anh biết!" Tô Uyển Uyển nghịch ngợm cái gì cũng không
nói ~ nhưng mọi người cũng đều biết truyền thuyết này: là yêu tinh hồ ly tộc (cấp thấp) hoặc là thần tiên (cao cấp), chỉ cần chảy nước mắt vì
một con người, cũng có nghĩa là đã quyết định khế ước cả đời với cô rồi. . . Nhưng, ha ha, nội dung khế ước lại là - - Bất cứ lúc nào cũng có
thể biến họ trở về bộ dáng ban đầu, như vậy sẽ chạy không thoát ~O(∩_∩)O khà khà ~ Phi Dạ chỉ biết là khế ước cả đời, lại không ngờ rằng đã mang cả đời của mình “bồi thường hết" ~
"Tô Uyển, cậu dậy ngay
cho tớ! Đồ vô lại! Đông!" Một âm thanh cuối cùng kia là tiếng Diệp Hiểu
Vũ dùng sức gõ vào đầu Tô Uyển.
"Ưm. . . Xảy ra gì sao?"
Không hổ là bạn tốt của Tô Uyển, đầu còn cứng hơn U Trợ và Anh Mộc Hoa
Đạo ở phố đồ ăn, Diệp Hiểu Vũ dùng hết sức mà gõ, bây giờ tay ấn vào
phía sau vẫn còn cảm giác đau đớn.
Trên trán nổi gân xanh
thật sự rất không đẹp, Diệp Hiểu Vũ hoàn toàn không để ý hình tượng
chống nạnh quát: "Cậu còn dám hỏi bà đây xảy ra gì sao?!" Nhưng lập tức
chỉ là trận đấu tình lữ, cô gái nhỏ này lại dám chơi đùa với ác ma của
cô - tiểu yêu nghiệt vui vẻ như thế, thậm chí chơi đến ngủ thiếp đi. . . Chẳng lẽ cô ấy không biết kỳ thật nên liên hệ với đại ác ma kia nhiều
hơn sao?! Thôi, nếu cô có thể thuyết phục thì cô cũng sẽ không bị tức
thành như vậy rồi. Có người bạn như vậy, thật sự không biết đã phải hao
tốn bao nhiêu tâm tư! !
Nhìn con ngỗng Tô Uyển ngốc nghếch
kia ngã xuống ngủ tiếp, Diệp Hiểu Vũ phẫn nộ gào vào điện thoại: "Nè, đồ vô lại! Cho cậu 10 phút tới đón cô gái này đi ngay, mau dẫn đi luyện
tập pk, không thì sẽ không còn thời gian đâu ~ "
Đối phương
"A..." một tiếng, liền để điện thoại xuống. Một lúc sau, Tô Uyển đã bị
Diệp Hiểu Vũ khiêng lên xe sau đó ném vào văn phòng ác ma - - điều này
cũng khiến Tô Uyển phải mất một khoảng thời gian ở đấy luyện pk ~ khà
khà, thuần YY
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT