Nghe nói Trình Kiền tiến hành mở nhạc hội lưu diễn tại Mĩ, Tô Uyển vô cùng phấn khích muốn đi xem. (Đừng nói ghét ai đó thì sẽ không đi xem hắn chơi nhạc.) Vì nghe nói lúc ngẫu hứng Trình Kiền còn có thể chơi nhạc cụ, Tô Uyển rất có hứng thú đối với điều này, cho nên muốn lập tức đi xem với Diệp Hiểu Vũ. Nhưng ác ma lại ngăn cản không cho cô đi nên đành phải thôi, nếu như thật sự không được mà nói thì chỉ có thể chờ đến lúc mua DVD vậy.

Khi cô và Diệp Hiểu Vũ ở cạnh nhau thật sự đã từng muốn có một ngày nào đó cùng nhau bay đến Thụy Sĩ (nơi có gia sản của dòng họ Diệp Hiểu Vũ), sau đó sẽ xoay chuyển tình thế đồng thời làm ra vẻ bắt tay vào xử lý công việc của gia đình, Diệp Tử cũng sẽ không nói gì cả. Hơn nữa, trái tim đều đã là của anh ấy, người ta muốn đi đâu đó là quyền tự do cá nhân đến anh cũng không quản được! Tất nhiên sẽ đồng ý thôi.

Nhưng đến khi cô cho rằng đã đến lúc thực hiện kế hoạch, kết quả ác ma nói không phải ngày đó đã hẹn cô đi chơi sao. Còn chuẩn bị điều gì đó rất lâu rồi, dù sao thì với sự uy hiếp và dụ dỗ đó, cuối cùng Tô Uyển cũng không có cách nào tránh được. Cô “hận” ác ma vì anh cố ý không để cho cô đi, nhưng trước mặt Mục Úc cô lại không thể hiện ra ngoài. Vì thế mỗi buổi sáng cô đều sẽ rượu giấm táo, làm anh ấy tức chết!

Tại sao ác ma lại sợ rượu giấm táo? Haizz, từ sau bữa tiệc đính hôn hai người đã chính thức tuyên bố mối quan hệ người yêu này trước mặt mọi người, cho nên cũng không có gì phải kiêng dè nữa. Nói một cách khác, bình thường Mục Úc sẽ tìm đủ lý do để thân mật, rồi ra sức giày vò đôi môi của Tô Uyển một hồi, hại cô gái nhỏ kia mỗi ngày đều tức giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể sử dụng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Mục Úc.

Đối với điều này, Mục Úc miêu tả rằng: “Nếu nói ánh mắt có thể giết người, thì đoán chừng anh đã chết trăm ngàn vạn lần rồi.’’ Đương nhiên là có thể hình dung ra được, mỗi lần anh nói xong câu này thì nhất định sẽ bị Tô Uyển “giết chết” thêm một lần nữa.

Nói đến người tên Mục Úc này, có thể gọi là"Không sợ trời không sợ đất" nhưng lại không thích mùi rượu giấm táo* ( không biết là thật sự không thích uống, hay không thích "Ghen" ~). Tóm lại, chỉ cần mỗi lần Tô Uyển uống hoặc ăn giấm vào, Mục Úc sẽ rất buồn rầu sau khi hôn xong sẽ lui ra xa và nói: “Anh không ăn giấm. . .”

* giấm táo: giấm chua, ý chỉ ghen như một hũ giấm

Vì thế lần này Tô Uyển uống rượu giấm táo, một mặt là trả thù ác ma đã không để cô đi, một mặt khác cũng là đề phòng việc mình bị anh ăn đậu hũ! Chết tiệt, giờ cô phải ăn đậu hũ của người đẹp trai mới đúng, tại sao bây giờ tình thế hiện tại lại trái ngược như vậy? Cho nên, mỗi ngày cô đều phát huy hết khả năng “ức hiếp” người đẹp trai, thỉnh thoảng còn dùng đến [Tuyệt học Thiếu Lâm] tay sờ ngực.

Dĩ nhiên, lúc đó người đẹp trai không có bộ ngực lớn. . . Nhưng mà mỗi khi Tô Uyển nhẹ nhàng vỗ lên rồi quan sát biểu cảm của anh thay đổi trong chớp mắt thì tâm trạng cô rất tốt, hơn nữa anh còn không phản kháng gì thật sự rất vui. Vì thế hiện tại hình như có “hai sự bảo đảm cùng lúc”, nếu như bị ăn đậu hũ thì cô sẽ dùng rượu giấm táo và tay sờ ngực để đánh lui ác ma đẹp trai ha ha ha . . .

Chỉ là Tô Uyển vốn đã từ bỏ việc đi Mĩ xem Trình Kiền biểu diễn, kết quả là vào ngày cô đang gọi điện “khóc lóc kể lể” với Diệp Hiểu Vũ (cô gái nhỏ này chạy trước, nghe nói là đi hưởng tuần trăng cùng với Diệp Tử), thì bị Mục Úc trực tiếp bắt đi rồi ném lên máy bay.

Cái gì? Woa, thật sự đây chính là máy bay ! Lúc ấy, Tô Uyển rất kích động! Hơn nữa máy bay này không phải loại máy bay thông thường, mà là chuyên cơ tư nhân của nhà anh đẹp trai.

Thì ra là, ác ma đã có kế hoạch như thế này: ngày diễn ra nhạc hội sẽ ngồi chuyên cơ bay đến Mĩ ư? Đến Los Angeles nghe ca nhạc cũng xem như là một sự ngạc nhiên vui vẻ cho Tô Uyển. Ngay cả chỗ ngồi, Mục Úc cũng đã chuẩn bị từ lâu, khi Trình Kiền vừa muốn tiến hành nhạc hội lưu diễn thì anh cũng đã bắt đầu kế hoạch. Lúc biết được “sự thật” Tô Uyển cảm thấy rất ngọt ngào trong lòng, cảm thấy Mục Úc thật sự rất thấu tình đạt lý đồng thời khéo hiểu lòng người. . .

Chẳng qua ác ma thật ra vẫn cứ là ác ma, “sự thật” mà Tô Uyển nhìn thấy thật ra cũng chính là “giả tưởng” trong truyền thuyết. . . Vì tên Mục Úc này mang theo cô gái nhỏ bé ấy đến trước mặt Trình Kiền, là để anh khoe mối quan hệ giữa anh và Tô Uyển một chút. Bắt Trình Kiền nhìn thấy hai người ngọt ngào, không phải sẽ khiến anh ấy tức giận đến mức hộc máu tại chỗ sao?

Tuy vậy Mục Úc lại không hề có một chút cảm giác tội lỗi. Vì năm đó nhìn người bạn nhỏ Uyển Uyển lo lắng cho Trình Kiền như vậy, cũng là một duyên cớ mang vẻ áy náy, cho nên anh cõng “rượu giấm táo’’ đến tìm công ty đại diện của Trình Kiền, tặng anh ta một phiếu “Thông hành”. Thế nên, công ty đại diện mới có thể tốt bụng như vậy “trả hết” học phí cho Trình Kiền. Mục Úc biết, mặc dù nhà Trình Kiền cũng có thể chi trả, nhưng anh cũng chỉ vì muốn giúp “rượu giấm táo’’ làm chút chuyện trong khả năng mà thôi.

Cứ như thế, trước tiên hai người lên chuyên cơ đến sân bay Los Angeles, sau đó lại ngồi xe riêng đến nơi tổ chức ca nhạc của Trình Kiền.

Ghế ngồi của hai người ở hàng thứ sáu cũng là vị trí trung tâm, đồng thời cũng là nơi mà tiếng vang của giọng hát và các hiệu ứng âm thanh đạt hiệu quả tốt nhất! Hết cách rồi, vốn dĩ ác ma muốn làm cho ai đó vui vẻ như thần tiên. Cho nên, lần này Mục Úc thật sự đã nghiên cứu rất triệt để! Vì vậy, anh và Tô Uyển chỉ cần yên lặng ngồi một chỗ chờ nhạc hội bắt đầu.

Trước khi lên sân khấu, Trình Kiền vẫn không quên nhìn vào bức hình của Tô Uyển, đúng vậy, cũng chính vì thế mà bị mọi người gọi đùa đó là hình chụp “Chỗ tựa tinh thần cho Trình Kiền”. Khuôn mặt người trong hình tròn trịa như một quả táo, mái tóc ngắn hoạt bát bay lên trong không trung, không hề để ý đến hình tượng mà mở miệng cười lớn, lúc vô tình lại tạo ra sự khác biệt với những nữ sinh khác. . .

Không biết bây giờ cô ra sao, cô đang ở đâu? Nói không chừng là đang hưởng tuần trăng mật với người mà anh không muốn nhắc đến tên kia . . . Dù sao chắn chắn cô sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa là được! Anh đã nói với cô rằng “Không cần gặp lại cô nữa. . .” Nếu là người bình thường thì sẽ không ngu ngốc xuất hiện nữa chứ? Nghĩ như vậy, Trình Kiền cảm thấy có lẽ xoay lưng một cái chính là cả đời không gặp!

Sân khấu từ từ nâng lên cao, trong giây phút ở trên cao ấy, Trình Kiền đưa mắt nhìn thấy Tô Uyển ngồi ở hàng ghế trước mặt. Dĩ nhiên anh cũng không thể bỏ qua Mục Úc đang ngồi cạnh nắm lấy tay cô. Trong một khắc ấy, anh ngây người nhưng vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh.

Ca khúc đầu tiên là bài hát chính ngẫu hứng solo, nhưng sẽ vẫn có người đánh đàn đệm nhạc. Mặc dù chỉ là ngẫu hứng solo vậy mà tiết mục lại rất hài hòa, tuy thế khi Mục Úc vừa nghe Trình Kiền bắt đầu đàn lại nhận ra được một số lỗi nhỏ. Hết cách rồi, ai bảo anh là Đại ác ma Lucifer chứ.

Chẳng qua với sự giúp đỡ từ nhạc công đệm đàn đã thành công che đi. Thế cho nên ở đây ngoài trừ Mục Úc có sự nhạy cảm đặc biệt với âm tiết hoặc người vô cùng quen thuộc với nhiều ca khúc dương cầm ra. Thì những người khác đều giống như Tô Uyển chỉ tập trung lắng nghe, không ai nghe thấy hay để ý đến sai sót nhỏ bé kia của Trình Kiền.

Đến thời điểm nghỉ giải lao, người bạn đánh piano nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Trình Kiền thì mở miệng nói đùa: “Từ khi danh hiệu “Hoàng tử Piano” xuất hiện đến tận bây giờ, cậu đều không bao giờ đánh sai nốt, hôm nay cậu sao ấy nhỉ?”

Trình Kiền mím môi một cái, sau đó nhỏ giọng nói một câu: "Cô ấy tới đây."

"Hả? Chính người trong hình sao? Còn là vị hôn thê của cậu nữa à?"

Anh không nói lời nào xem như thừa nhận: “Phải, đáng tiếc đó không phải vị hôn thê của tớ. . .Hơn nữa, anh ta cũng tới.” Dừng lại một chút rồi Trình Kiền nói tiếp: "Tớ vốn định hát một bài, chính là bài hát đầu tiên tớ viết nhưng lại không có lời bài hát.’’ Bản nhạc này, thật ra là ca khúc đầu tiên anh viết và trên thực tế là viết vì Tô Uyển. Anh vốn định đưa bài hát này làm quà tặng cho Tô Uyển, không ngờ đến lúc này cảnh thì còn người đã mất, cho nên lời ca của bài đã bị anh bỏ đi.

"Gần đây tôi mệt chết đi được. . . Muốn nghỉ ngơi một chút. . . Cho là nếu ngừng lại khi tiếp tục cũng sẽ không như thế nữa. . . . Nhưng tôi đã sai rồi. . . . Trong nháy mắt khi tôi xoay lưng đi. . . Tất cả đều không trở về được. . . Vốn có thể tiếp tục mọi chuyện nhưng lại không thể tiếp tục như dự đoán. . . Người vốn chờ đợi ta đã đi thật xa, thật xa. . . Thì ra là. . . Khi quay lưng đi chính là bỏ qua cả đời. . . . Cũng không thể trở về nữa rồi. . . . "

Lần đầu tiên Tô Uyển nghe được bài hát như thế, sau đó phát hiện ra Trình Kiền không chỉ làm ra vẻ không nhìn thấy cô, mà từ khi mở màn đến nay cũng chưa từng liếc mắt nhìn về phía cô, khiến cho Tô Uyển khó tránh khỏi có chút mất mát.

Đến cuối cùng lúc rời đi, ác ma còn cố ý nhạo báng cô rồi nói: “Không ngờ vốn là yêu em đến chết đi sống lại, sao bây giờ lại có thể không để ý đến em chứ.” Nghe câu nói này, Tô Uyển thẹn quá hóa giận đánh ác ma một trận. Chẳng qua, sau đó hai người bắt đầu “hưởng tuần trăng mật” tại nước Mĩ. ( Nhân tiện nhiều chuyện, lúc này Diệp Tử và Hiểu Hiểu đang hưởng tuần trăng mật tại Pháp. Hiểu Hiểu nói muốn nhìn thấy lá cây* ở nơi này)

*lá cây: diệp tử, một cách chơi chữ

Lúc đi, ác ma liếc nhìn về phía Trình Kiền, một tay ôm qua vai Tô Uyển, trong lòng tự nói với bản thân: Tuyệt đối sẽ không buông cô gái nhỏ bé này ra nữa, bởi vì anh hiểu rõ, người kia để ý cô bao nhiêu, yêu cô thế nào, khi lần đầu tiên Trình Kiền nhìn thấy cô gái nhỏ này đã ngây người, trong mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc, cho nên anh nhất định sẽ không để cho anh ấy có bất kỳ cơ hội nào cướp Tô Uyển đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play