Nói là làm nhiệm vụ
đặc biệt cũng cách đây một vài ngày rồi. Ngày đó mặc dù có được sự giúp
đỡ của mọi người, còn nói Tâm Nghi và cô đã làm xong nhiệm vụ từ lâu.
Thực ra, hai người các cô để ý người khác, cũng bởi vì nguyên cớ do cô. . . . . . Cô không muốn suy nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Hành vi bị
trừng phạt nghiêm khắc, cô cũng không phải lên tuyệt sắc cửu thiên, có
lẽ chỉ là tạm thời, nhưng mà cho dù là tạm thời cũng tốt, ít nhất để cô
được yên tĩnh một chút.
Mấy ngày nay, bởi vì ngày nghỉ còn chưa
kết thúc, ở túc xá không chơi game cũng không có chuyện gì để làm, vì
vậy Tô Uyển thường hay chạy đến phòng làm việc của Tiêu Sắt Lang, quấy
rầy công việc của sư phụ cô, cộng thêm việc ăn chực chút cơm, cuộc sống
của tiểu sinh cũng coi như dễ chịu. Từ sau lần đó, cô hoàn toàn không
liên lạc với hai người Mục Úc và Trình Kiền, cũng vì đang trong thời
gian nghỉ, không lên mạng, không có số điện thoại liên lạc thì vốn không thể tìm được cô.
Diệp Hiểu Vũ thỉnh thoảng sẽ gởi vài tin nhắn
trả lời Mục Úc, do đôi khi anh sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình của Tô Uyển. Còn về phần Trình Kiền bên kia, Diệp Hiểu Vũ nghĩ cũng không
muốn, phải đi kể ra. Chỉ là một trò chơi cần gì phải nghiêm túc như vậy, không để ý đến hợp tác tập thể. Mặc dù Tô Uyển chính là nguyên nhân,
nhưng dù sao cũng là do anh bắt đầu khơi mào trước. Hơn nữa chỗ quan
trọng nhất là: Tô Uyển vẫn còn là một cô bé, anh đã là người lớn còn đi
giận dỗi với một cô bé làm gì? Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Vũ càng không
thích Trình Kiền, cũng không ủng hộ Tô Uyển cùng với anh ta nữa.
Ngược lại cô gái nhỏ Tô Uyển này ngoài mặt lại mang bộ dạng không sao cả,
nhưng Hiểu Hiểu quen biết cô đã nhiều năm cũng biết, Diệp Hiểu Vũ biết,
dưới vẻ bề ngoài không sao cả kia, một trái tim cần có bao nhiêu mạnh
mẽ. Mặc dù nhìn Tô Uyển tiếp tục như vậy cô sẽ rất lo lắng, nhưng cô
cũng hiểu được, nói nhiều cũng vô ích. Hiện tại cô gái nhỏ này cần được an ủi, mà hai người trong cuộc kia đều không thích hợp; vốn phu quân
thần y của cô không có ở đây; thế này xem ra chỉ còn “Tình yêu thừa lại” sư phụ của Tô Uyển.
"Hôm nay ăn cái gì?" Tô Uyển nhàm chán đến chết nằm sấp trên bàn làm việc của Sở Phong Hàn, lười biếng hỏi một câu như vậy.
"Cà ri. . . . . ‘’ lời này Tiêu Sắt còn chưa nói hết, đã bị Tô Uyển ngang ngược ngắt lời.
"Cà ri em gái anh ~ ngàyn nào cũng đều là cà ri, anh xem em ăn mãi sắp
thành cà ri rồi!" Làm cái gì gời, coi như có ăn là được, cũng không thể
suốt ngày làm cà ri cho cô được!
"Được rồi, hôm nay anh làm cho
em cá dấm đường được không? Về phần vấn đề món cà ri. . . . . . Anh muốn nói, nó không phải là em gái của anh?" Vừa mới dứt lời, đã bị Tô Uyển
quay đầu trừng mắt liếc một cái, "Em đi nấu cơm, anh cứ từ từ chơi. . . . . ."
Tô Uyển liếc nhìn bàn chân bôi dầu của Sở Phong Hàn, khóe
miệng nhếch lên mỉm cười. Ở chung với anh ấy thời gian qua , thật đúng
là thú vị mà ~ nghĩ như vậy, Tô Uyển quay đầu, tiếp tục nhìn sư phụ cô
đang chơi trò chơi trên máy vi tính —— không dám lên tuyệt sắc cửu thiên ....
Cùng lúc đó, Mục Úc ở đây cũng đang tiến hành kế hoạch của mình.
"Úc, người ta đã chia tay với Lãng, rốt cục cũng bỏ cái tên đàn ông huênh
hoang khoác lác ấy lại đằng sau rồi ! Bây giờ có thể rồi hả?" Ở bên
trong giọng nói của Nghê Thường, xen lẫn sự hưng phấn, kích động, nhưng
cũng có một tia ưu thương nhàn nhạt . Bởi vì, nghĩ lại trước kia lúc ở
cùng một chỗ với Đồng Lãng.
Vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Nhưng mà không còn cách nào khác, cô có một người mẹ luôn luôn nói với cô
rằng: "Con gái à~ con nhìn xem, mẹ sinh con ra có sắc có hương, chính là vì có thể gả con cho người có tiền. Như vậy, tâm huyết cả đời của mẹ
cũng xem như không uổng phí công sức! Con không thể phụ lòng mẹ nuôi con lớn khôn như vậy được " Đúng vậy, bởi vì năm đó ba của cô không có
nhiều tiền, mẹ của cô mới ly hôn với ông ấy. Cho nên từ nhỏ mẹ của cô đã lấy việc gả cho người có tiền có thế làm mục tiêu sống của cô. Cái điều mà bà gọi là “Quang tông diệu tổ.”*.
* Quang tông diệu tổ : làm rạng danh tổ tông
Nghĩ rằng nhiều năm như vậy cô cũng mưa dầm thấm đất rồi, thời gian trước
khi, tìm được lãng cũng coi như là mong muốn thực tâm của cô. Lãng đối
xử với cô rất tốt, hơn nữa cô đối với anh ấy cũng là dùng tình cảm chân
thật. Nhưng mà, mỗi khi cô về nhà nói chuyện với mẹ mình về Lãng, không
biết do mẹ cô yêu cầu quá cao hay Lãng thật sự không phù hợp với cô,tóm
lại mẹ của cô liên tục phản đối.
Bản thân cô đối với mẫu đàn
ông như Mục Úc cũng không có quá nhiều ý kiến, dù sao thì người ưu tú,
hoàn hảo cũng so sánh với cô được sao? Hơn nữa, người ta có quyền có
thế, tại sao lại tìm người có hoàn cảnh gia đình bậc trung như cô thế
này? Trước đây lần đầu tiên cô nhắc đến Mục Úc với mẹ, mẹ cô giống như
người không ăn thịt nhiều ngày nhìn thấy một con gà, đôi mắt sáng hết cả lên. Cho nên, nói cái gì cũng phải ép cô bắt lấy Mục Úc. Mặc dù mới có chút không cam lòng, nhưng mà, làm một người mẹ, một mình nuôi dưỡng cô lớn lên cũng không hề dễ dàng, vì thế mà lần này, cô muốn bỏ đi tình
cảm của chính mình, vì mẹ cô thử sức một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT