Sau vụ việc ấy, Khải và Nguyên càng khắn khít với nhau làm cho Tử Khuê tức đến nổ con mắt.....
~Bar Super Naughty~
-Aisss....thiệt là tức mà, thật là quá
đáng, tôi đường đường là một đàn chị khét tiếng như thế này mà phải chịu thua một tên nhóc miệng còn hôi sữa như cậu sao, thật nực cười quá!-Tử
Khuê ngồi ở một góc của Bar cầm ly Vodka nốc cạn.
"Ha ha ha"
-Này em, làm gì mà cười như điên thế? Có
muốn 419 với tụi anh không, đảm bảo sẽ không làm em thất vọng.-Tên đó
vừa nói vừa thơm lên má cô.
-Mày mau biến ngay cho tao nếu còn muốn sống.-Cô lạnh lùng nhìn xoáy vào mắt hắn.
-Làm gì mà hung hăn thế, ở nơi này ai mà không biết Hạ tiểu thư, nổi tiếng xinh đẹp, độc ác.-Tên đó cười đểu nhìn cô.
-Biết thì tốt, mau đưa tao về nhà, tao buồn ngủ rồi.-Cô bước loạng choạng rời khỏi bar.
~Lúc này ở một nơi khác~
-Khụ...khụ...khụ....
-Nguyên à, sao giờ này em còn ngồi đây, bị cảm rồi kìa.-Anh nhẹ nhàng đến bên cậu, khoác lên ngời cậu một chiếc áo khoác dày.
-A Khải ca, em không sao hết, anh đừng lo nha...hì...hì...
-Em lúc nào cũng tỏ vẻ đáng yêu để che
giấu nổi buồn, em không còn dễ khóc nhè như lúc nhỏ nữa rồi.-Anh cười
hiền nhìn cậu âu yếm.
-Anh đừng trêu em, em bệnh thật luôn à.-Cậu bĩu môi, hai má phồng lên trông vô cùng đáng yêu.
-Em cứ bệnh thoải mái, anh sẽ chăm sóc em cho đến khi em khỏe lại.-Anh vò đầu cậu rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cậu.
-Anh thật tốt, Khải ca à.-Cậu tựa đầu vào vai anh, đôi môi vẻ lên một đường cong tuyệt đẹp. Anh không nói gì, chỉ kéo cậu lại gần hơn rồi vòng tay qua ôm lấy cậu.
-Khải ca, ở nơi đây ngắm sao thật thích a~
-Nhưng nơi đây có rất nhiều gió, không tốt cho sức khỏe của em đâu.
-Chỉ cần có anh bên em là được rồi.
-........
-Khải ca, nếu em có một điều ước, anh biết em sẽ ước điều gì không?
-Có lẽ anh không thể đoán được rồi.
-Em ước mính sẽ nhớ lại khoảng hồi ức đẹp của chúng ta lúc nhỏ, chắc dễ thương lắm anh nhỉ?
-Đúng vậy, em lúc đó rất dễ thương.
-Bây giờ cũng thế mà.-Cậu giương đôi mắt cún con nhìn anh.
-Tiểu Nguyên.....-Anh nhìn sâu vào đôi
mắt cậu, nơi ấy đang chứa hàng ngàn vì tinh tú lấp lành trên bầu trời,
thật sự rất đẹp, anh như đắm chìm vào nó, muốn nâng niu, bảo vệ nó suốt
đời, nhất định sẽ không làm nó phải rơi ra một giọt ngọc nào.
-Khải ca......
Hai nhân ảnh đột nhiên hướng về nhau, cảm nhận trái tim họ cùng một nhịp đập, tình yêu nhỏ bé đang lớn dần lên
trong tâm trí họ. Sẽ vĩnh cữu chứ? Phía xa xa nơi tận cùng trái đất,
những ngôi sao băng vụt qua, cầu nguyện cho hạnh phúc vững bền.
-Nè, sao không hôn đi, làm uổng công tụi này đi rình nãy giờ.-Hoành
bực dọc nhìn về phía hai con người đang ngắm sao trời hạnh phúc kia.
-Họ không làm thì chúng ta làm đi.-Thiên nắm tay Hoành kéo một mạch vào nhà.
~Ngày hôm sau~
-Nguyên Nguyên a~ Thiên Thiên nói hôm nay Khải ca sẽ tỏ tình với người mà anh ấy yêu nhất đấy, thât lãng mạn a~
Ước gì Thiên Thiên cũng tỏ tình với mình như vậy-Hoành chấp tay lên ngực mơ mộng.
-Thật sao? Là ai cậu có biết không?
-Tớ biết a~ Nhưng không nói cho cậu đâu.-Hoành lém lỉnh vọt nhanh về phía Thiên đang đứng, tránh để Nguyên giữ lại.
-Anh ấy có người yêu khác sao, Na Na ư? Có lẽ anh ấy chỉ xem mình như em trai.-Nguyên buồn rầu cuối gầm mặt xuống bàn.
-Tiểu Nguyên, đi ăn cùng anh không?-Là Hạo Minh, anh đang đứng trước cửa lớp cậu.
-A, Minh ca, chờ chút em ra liền.-Cậu nhanh chóng đứng lên rồi đi ra cửa.
-Mình đi thôi.
-Ừm.
Anh và cậu cùng nhau bước xuống canteen với bao nhiêu ánh nhìn thèm thuồng của cả nam lẫn nữ.
-Em ngồi đi, anh sẽ lấy thức ăn. Như cũ nhé.-Anh lịch thiếp kéo ghế cho cậu.
-Cảm ơn anh. Anh lúc nào cũng nhớ khẩu vị của em hết.-Cậu mỉm cười rõ tươi.
Một lát sau anh quay lại với hai phần cơm vô cùng hấp dẫn trên tay.
-Chúc anh ngon miệng.
-Em cũng thế nhé.
-Lát ăn xong chúng ta nói chuyện chút nhé.
-Được ạ.-Ngốc tử, cậu chẳng nhớ gì về hôm qua cả, thấy thức ăn là tự nhiên quên hết.
Khi ăn xong, anh dẫn cậu đến một chiếc ghế đá trống gần đấy, cả hai cùng nhau ngồi xuống.
Các bạn học sinh đã có mặt đầy đủ(chém chứ quán nào mà chứa hết).Hiện họ đang nhận kem từ người bán hàng.
-Các bạn học sinh thân mến.-Một giọng nói trầm ấm vang lên.
-Là giọng Khải ca đấy Nguyên a~ Thật ấm áp a~
-Thế giọng anh không đủ ấm cho em à?-Thiên lườm Hoành muốn rách mặt.
-Thôi mà anh xã, em hổng có ý đó a~
-Hôm nay gọi các cậu đến đây là muốn nhờ
các cậu minh chứng cho tình cảm tôi đối với người tôi yêu, tôi mong
người ấy sẽ đón nhận tình cảm chân thành này của tôi.
-Ôi mọe ơi, nam thần kiêu hãnh đây sao, lãng mạn quá đi a~
-Chứ còn sao nữa, thật ôn nhu, ước gì người đó là mình nhỉ.
-Cậu nằm mơ giữa ban ngày đấy hả? Xí.......
Dứt lời, anh bước ra khỏi tiệm kem, giữa chỗ đông người qua lại, dõng dạc tuyên bố:
-Vương Nguyên, anh thích em, làm người yêu anh mãi mãi nhé.-Anh dang rộng cánh tay như đang chào đón cậu.
-What? Sao lại thế?
-Oh My God!!!
-Thiên a~
-Xứng quá a~
Xung quanh không ngớt nhũng lời bàn tán, chúc mừng có, ganh tỵ có....đủ thể loại....
-Em...em...em...-Cậu gần như bất động, miệng lắp bắp không nói nên lời, cây kem đang ăn dở cũng rơi luôn xuống đất.
-Thế anh lại phải chủ động rồi...-Anh nhẹ nhàng tiến về phía cậu, ôm trọn cậu vào lòng.
-Anh làm gì thế?
-Thì ôm em. Bây giờ nói anh nghe, em có đồng ý không?-Anh lại cười, nụ cười chỉ dành riêng cho cậu, thật đẹp a~
-Em...em....
-Em....em đồng ý.-Cậu ôm lấy anh, nụ cười rạng rỡ như ánh dương, cậu thật sự rất hạnh phúc.
-Anh yêu em, Vương Nguyên.-Anh hét lớn lên như để cho cả thế giới biết.
-Em cũng yêu anh, Vương Tuấn Khải.
-Hôn đi, hôn đi, hôn đi!!!-Tiếng reo vang của mọi người xung quanh như tiếp thêm sức mạnh cho tình yêu của hai người.
Anh nhìn vào mắt cậu, dần dần cuối thấp
người xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn ngọt ngào khiến cho trái tim cậu vô cùng ấm áp. Giữa biển người, chỉ mỗi hai chúng ta, chỉ anh và em.
-Vương Nguyên, anh yêu em rất nhiều.
-Em cũng yêu anh rất nhiều, Tuấn Khải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT