Sau khoảng thời gian tĩnh dưỡng ở trường cộng với thời gian nghỉ ngơi ở nhà thì Vương Nguyên gần như đã hết bệnh hoàn toàn mà không cần bác sĩ hay thuốc gì hết. Cũng may mắn cho cậu, nếu không hết bệnh sớm thì có lẽ đã không được đi cắm trại rồi. Buổi cắm trại lần này dành cho học sinh của toàn trường, mỗi khối sẽ có một địa điểm cắm trại khác nhau, khối mười của cậu sẽ cắm trại ở bờ sông cạnh ngọn núi Siguniang kỳ vĩ, tráng lệ ở phía nam tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. -Wow....thật là tuyệt vời ông mặt trời a~

-Có ai ngờ rằng nhà trường mình lại hào phóng như vậy, đưa học sinh đến cắm trại ở những khu du lịch nổi tiếng không đấy.-Hoành và Nguyên hào hứng chuẩn bị đồ đạt.

-Em quên trường mình là trường nổi tiếng nhất ở Trung Khánh này à?-Khải ngồi nhìn hai người chuẩn bị đồ đạt mà không khỏi lắc đầu.

-Khải ca, anh đã chuẩn bị xong rồi sau mà thảnh thơi ngồi đó thế?-Nguyên ngạc nhiên khi thấy Khải ngồi đó.

-Đương nhiên, anh đâu có nhiều đồ như tụi em, con trai gì mà đồ còn hơn con gái.

-Mọi người ơi, em xong rồi nè!-Thiên Tỷ từ trên lầu đi xuống, hai tay xách hai túi đồ chà bá lửa.

-Em mang cái gì mà nhiều thế hả? Chúng ta chỉ đi có ba ngày thôi mà.

-Khải ca anh đừng nói thế, em là nghĩ đến mọi người nên mới mang nhiều thế đó a~

-Tớ biết Thiên Thiên là tốt nhất.

-Tốt gì mà tốt-Khải Nguyên đồng thanh phản bát Hoành.

-Hoành à, chỉ có em là thương anh. Anh cũng thương em nhất.-Thiên Tỷ chạy đến ôm Hoành.

-Cắt....tôi không muốn xem phim Hàn Quốc lúc này, đang bận muốn chết đây mà chẳng có ai giúp hết.-Nguyên bĩu môi.

-Anh giúp em nha.-Khải nghe vậy liền không bỏ qua cơ hội mà bay đến giúp bảo bối ngay lập tức.

-Ờ....anh giúp em xếp cái này vào đi. À....chút nữa quên, lát nữa anh đi cùng em đến siêu thị nha, em muốn mua một ít đồ.

-Vậy cũng được.

~Mười phút sau hai bạn Khải Nguyên đã có mặt tại siêu thị~

-Oa....nhiều bim bim quá đi, chocolate, bánh ngọt, pudding, Salzburger Norkerl đóng hộp, phô mai que, Pandan Waffle, có cả Botamochi của Nhật nữa này.....(ko kể hết)......Khải ca, em muốn mua hết chúng a.

-Không được, một mình em làm sao ăn hết chúng, với lại thức ăn vặt không tốt cho sức khỏe đâu.

-Anh cứ như ông cụ non í, em mua một "ít" thôi mà, nhá nhá nhá!-Nguyên mắt long lanh nhìn Khải .

-Thôi được rồi, mỗi thứ một cái đấy, em lấy nhiều là chết với anh.-Khải lại xiêu lòng với cún nhỏ rồi.

-Em hiểu mà, anh sang đấy đi, một lát mình gặp nhau.

Khải đi mua một số thực phẩm dự trữ ở nhà, còn Nguyên thì đi khắp nơi, thấy cái gì ngon là bỏ vô.Một lát sau hai người gặp nhau tại quầy thanh toán.

-Em...chẳng phải anh đã nói là lấy ít rồi sao? Cái này là gì đây, toàn thức ăn vặt, em lại muốn bị bệnh giống lần trước à? Bác sĩ đã nói là do em ăn uống không đúng cách nên mới bị như vậy đấy.

-Không....đồ mua rồi miễn trả, em đâu có ăn hết một lần đâu mà anh nói vậy a.Em mua để dự trữ thôi mà.

-Lần sau anh sẽ giám sát không cho em mua như vậy nữa.

Thanh toán xong hai người nhanh chóng rời khỏi siêu thị và về nhà.

-Cái này cho vào đây hết.-Nguyên đang cố nhét hết đống đồ ăn vặt vào.

-Em thiệt là lì lợm, bỏ ở nhà một nửa nhanh lên.-Khải thiệt là hết nói nổi với Ngốc Tử này.

-Vâng vâng vâng, em biết rồi ông cụ non.-Nguyên đành luyến tiếc bỏ ra một nửa.

-Mấy giờ xe đến đón mình vậy Thiên Tỷ?-Khải hỏi.

-Ưm....khoảng 15 phút nữa a.

-Nguyên a nhanh đi, sắp đến giờ rồi.-Hoành hối thúc.

-Xong liền đây.

15 phút sau, một chiếc xe du lịch to đùng đỗ trước biệt thự Lưu gia. Đám bạn ngồi trong xe nháu cả lên khi thấy cả bốn người cùng nhau từ trong biệt thự đi ra.

-Bốn người ở cùng nhà à?-Tiểu Linh ngạc nhiên hỏi.

-Không được sao?-Cả bốn người không hẹn mà lườm cô bạn một cái.

-Khải ca, chúng ta xuống bên dưới đi, em thích vị trí ở đó.-Nguyên nói rồi chỉ tay xuống hàng ghế gần cuối.

-OK.

-Thiên Thiên à, em cũng muốn ngồi dưới a.-Hoành nũng nịu

-Em muốn phá không gian lãng mạn của hai người họ à?

-Cũng đúng nhỉ, hay mình ngồi đối diện bên kia đi ha *chỉ chỉ*

-OK....honey...

-Anh lại trêu em, hổng chịu a~

-Hai người định đứng đấy luôn à, còn không mau tìm chỗ ngồi đi.-Nguyên thấy chướng mắt với cảnh hường này của hai người đành phải ra tay nghĩa hiệp cứu cái lỗ tai lẫn lỗ mũi của mấy hủ nữ.

-Biết rồi khỏi nhắc-Tỷ Hoành đồng thanh.

Ghế của Khải và Nguyên ngồi cách ghế của Tử Khuê và Na Na ngồi hai cái nên có thể nghe được dễ dàng những điều không muốn nghe từ couple dễ thương này.

-Tuấn Khải, Vương Nguyên, chào hai cậu.-Na Na từ trên quay xuống cười tươi chào.

-Ờ....chào cậu, cậu là Na Na phải không nhỉ?-Nguyên hỏi.

-Đúng vậy a, trông cậu thật dễ thương.

-Cậu cũng vậy, rất xinh đẹp.

-Được rồi đấy, mau im lặng đi, hai người nói nhiều thật.-Tử Khuê bên cạnh chướng mắt liền bực bội nói.

-Tử Khuê nói đúng đó.-Tuấn Khai thêm vào.

"Lần đầu tiên anh ấy nhắc đến tên mình a"-Tử Khuê's pov--------

Chiếc xe chuyển bánh nhanh dần, mọi người trong xe cũng dần dần thiếp đi vì đoạn đường đi đến Siguniang rất dài. Nguyên tựa đầu vào vai Khải và thiếp đi, anh chỉnh lại tư thế cho cậu đỡ mỏi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play