Nhưng lần này thì Nguyên không hề nghĩ tới thầy N’Trang Long. Đơn giản vì không biết chính xác về sự lợi hại của thần chú Cực lạc tiêu diêu.

“Đừng phỡn lên như thế, ông Cục trưởng. Tình hình còn đang nguy ngập lắm. Chừng năm phút nữa, thần chú Cực lạc tiêu diêu sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn ta. Lúc đó, chẳng ai biết điều gì sẽ xảy ra”.

Đó là câu nói thầy N’Trang Long nhét vô đầu ông Cục trưởng và làm ông này sụp mắt xuống.

Nhưng Ama Moto không phải là loại người dễ chấp nhận ý kiến của người khác. Ông mím môi cãi lại, và sở dĩ ông cãi lại mà vẫn mím môi là vì ông cũng dùng phép thần giao cách cảm:

“Tôi nghĩ sau năm phút nữa, lũ rồng của Macketa chỉ còn sót lại một, hai con là cùng”.

“Ông nói hoàn toàn chính xác, ông Cục trưởng.” Ama Moto nghe có tiếng cười khảy của vị hiệu trưởng trong đầu. “Nhưng ông lại quên một điều: Chỉ còn một con rồng duy nhất thôi, Macketa cũng đủ sức giết toàn bộ những người đang có mặt trong căn phòng này.”

Khi nghe câu nói này thì ông Ama Moto không những không ngước mắt lên nổi mà khuôn mặt của ông cũng chảy dài ra luôn.

Ông đứng đó, mặt nghệt ra, miệng liên tục lảm nhảm như đang mê man độc thoại với chính mình.

Nguyên kín đáo liếc ông Cục trưởng an ninh, lòng tràn ngập lo lắng. Thiệt tình mà nói, nếu bây giờ có vài lá bùa Rống dán vào tai để nghe được những lời thì thầm của ông Ama Moto, có thể Nguyên sẽ càng lo lắng hơn. Vì chắc chắn nó không hiểu ông đang nói gì – những lời thì thầm của ông rất gần với cách nói của người mất trí:

- Còn bốn phút… còn ba phút rưỡi… còn ba con… còn ba phút… còn hai phút rưỡi… còn hai con… còn hai phút… trời ơi… còn một phút rưỡi…

Những con rồng tiếp tục rơi và ông Ama Moto tiếp tục đếm, mặt chuyển đủ bảy sắc cầu vồng như thể đang phản chiếu một cách trung thành đám mây bảy màu của thầy N’Trang Long đang lơ lửng bên trên.

Trái tim ông Ama Moto như thắt lại khi thấy thời gian đang cạn dần. Con chim vàng vẫn đang chiến đấu một cách dũng mãnh và hiệu quả nhưng lũ rồng thì quá đông. Vẫn còn hai con rồng đang quần đảo trên kia và nếu đúng như những gì ông nghe được từ vị hiệu trưởng trường Đămri thì có nghĩa chỗ mà mọi người đang đứng sắp trở thành một cái nghĩa trang theo nghĩa đen chứ không phải là một thứ cạm bẫy trá hình.

Ở phía đối diện, Macketa có lẽ cũng đang chờ đợi giây phút quyết định. Đúng là hắn chỉ cần giữ được một con rồng. Trong tích tắc nữa thôi, thần chú Cực lạc tiêu diêu sẽ phát huy hiệu lực và cuộc chiến đấu sẽ lập tức phân định kẻ thắng người thua.

Lần đầu tiên kể từ khi con chim vàng của Kăply xuất hiện, Macketa nôn nóng ngước mắt nhìn lên, có vẻ hắn cũng không đủ kiên nhẫn.

Thoáng thấy trùm Hắc Ám mất tập trung, con khỉ Chacha lấy hơi thổi thật mạnh vào ống sáo. Âm thanh bỗng vút lên cao vòi vọi khiến mọi người giật bắn, cảm giác như có hàng trăm mũi dùi khoan thẳng vào tai. Ngay cả Macketa cũng dao động, những ngón tay đang co duỗi của hắn đột ngột chậm lại khiến hai con rồng lảo đảo theo.

Ngay lúc đó, một thứ âm nhạc chát chúa và sặc mùi khủng bố đột ngột vang lên ngay sau lưng trùm Hắc Ám:

Tát vô mặt nó

Bốp! Bốp! Bốp!

Đá vô mông nó

Bộp! Bộp! Bộp!

Thụi vô hông nó

Binh! Binh! Binh!

Dộng vô lưng nó

Bình! Bình! Bình!

Bọn Kăply không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, ánh mắt không giấu vẻ kinh dị.

- Ban nhạc củ cải! – K’Tub khẽ kêu lên.

Đang chống chọi lại tiếng sáo của Pi Năng Súp, bất thần bị ban nhạc của lão Seradion quấy rối ngay bên tai, chiếc áo của trùm Hắc Ám đang phồng to thình lình xẹp xuống như quả bóng bị xì van, những ngón tay trơ ra, bất động, hai cánh tay run rẩy từ từ hạ xuống và có vẻ như Macketa cố dồn mọi nỗ lực cuối cùng vô cú đấm ngược ra phía sau cùng với tiếng quát đầy phẫn nộ:

- Câm họng!

Cú đấm thù hận của Macketa mạnh đến mức nền đá bị thủng một lỗ toang hoác, lửa xẹt tứ tung còn ban nhạc củ cải của lão Seradion trong nháy mắt chỉ còn là một đống… cải vụn.

Ở trên cao hai con rồng cuối cùng của Macketa, kém hẳn linh hoạt sau khi đầu óc của trùm Hắc Ám bị lãng đi, cũng đã liên tiếp trúng đòn của con chim vàng và thi nhau rơi xuống.

oOo

Đột nhiên lửa bùng lên.

Nguyên đang ngẩn ngơ nhìn con chim vàng hạ xuống và từ từ chui vào người Kăply, bỗng cảm giác căn phòng như đang bốc cháy. Nó giật thót một cái và ngoảnh phắt lại.

Không phải lửa, đó là những luồng chớp sáng chói mắt phát ra từ đầu những cây gậy phép của đám phù thủy Cục an ninh và từ đủ thứ thần chú của cả đống người đang hè nhau trút ào ạt lên đầu Macketa lúc này đang ngồi xẹp như miếng giẻ ướt dưới nền nhà sau khi đã tiêu hao quá nhiều năng lượng.

Có lẽ Macketa không thể thoát chết, trước những đòn tập kích bất ngờ như thế này bọn Balibia có muốn giải cứu cho thủ lĩnh cũng không thể nào trở tay kịp! Nguyên bần thần nhủ bụng và nhắm mắt lại, ngạc nhiên thấy mình không muốn chứng kiến số phận thê thảm của Macketa chút nào.

Thầy N’Trang Long vẫn đứng yên, thần chú cầu vồng đã thu lại từ lâu. Cũng như Nguyên, thầy khẽ nhắm mắt lại, chỉ mở ra khi chung quanh vang lên những tiếng “ồ” kinh ngạc.

Như bị một tấm lưới vô hình chắn ngang, những luồng sáng đang lao đi mãnh liệt bỗng dội ngược trở lại khi sắp chạm vào người Macketa.

Các phù thủy nhìn nhau, hoang mang và sợ hãi:

- Trời, thần chú hộ thân!

- Không phải thần chú hộ thân. – Tiếng Păng Sur nghiêm khắc cất lên. – Chính ta chặn các ngươi lại đó. Quản lý và xét xử Macketa là thẩm quyền của Hội đồng Lang Biang. Bọn ngươi đâu có được tùy tiện sát hại hắn.

Thầy N’Trang Long bước lại gần Macketa và nhẹ nhàng đưa tay ra. Không ai thấy rõ thầy làm gì, chỉ thấy Macketa la lên một tiếng và đảo người dữ dội. Trước vẻ mặt hồi hộp của mọi người, từ đỉnh đầu của Macketa bỗng vọt ra vô số những luồng khói màu trắng. Những luồng khói ngập ngừng uốn éo, càng lúc càng đặc lại như những sợi chỉ bằng sương.

- Bí thuật Nhiếp hồn! – Êmê kêu lên bằng giọng kích động, hình ảnh cuộc chiến đấu đầy máu và nước mắt giữa vợ chồng Krazanh. – Kim với trùm Bastu hiện về trong tâm trí khiến nó cảm thấy ngực tức nghẹn.

- Bình tĩnh đi, chị Êmê. – Suku vọt miệng. – Đây không phải là thuật Nhiếp hồn.

Đằng trước mặt, những sợi khói luẩn quẩn trên đầu Macketa thêm một lát rồi hoàn toàn không một dấu hiệu báo trước, tất cả đột ngột tách ra và xẹt đi tứ phía như những ngôi sao băng.

Một trong những ngôi sao đó bắn thẳng vào chỗ bọn người của Balibia, làm phát ra một tiếng rú chói tai:

- Aaaa… aaa… aa… a…

Ông K’Tul lao vụt ra giữa khoảng trống, hai tay ôm cứng lấy đầu, hét lên man dại, trông như thể đang có một bầy rắn vừa chui vào bộ não của ông.

- Anh K’Tul. – Bà Êmô rên lên, miệng mếu xệch, chiếc quạt trên tay rớt luôn xuống nền nhà.

- Ba ơi! – Thằng K’Tub cũng thét lên bài hãi, trông bộ tịch đã muốn lao ra.

Nhưng nó vừa dợm chân, thầy N’Trang Long đã quát:

- Đứng im, K’Tub.

Rồi sợ thằng nhóc không còn đủ tỉnh táo để kiểm soát bản thân, thầy nói nhanh:

- K’Tul đã bán linh hồn cho trùm Hắc Ám. Ta đang trả lại sự thiện lương cho ba con.

Quả nhiên, đang gầm rú, ông K’Tul thình lình ngưng bặt, hệt như trong cổ họng ông có một cái volum và ai đó vừa bất thần vặn tắt nó đi.

Ông buông tay khỏi đầu, ngơ ngác nhìn quanh:

- Con ta? Con ta đâu?

Ông quét mắt một vòng và lao nhanh về phía K’Tub đúng vào lúc thằng nhóc cũng đang thục mạng lao ra.

Hai cha con va nhau một cái “kình” và ngã lăn ra. Nhưng cả hai vội bật ngay dậy, và dĩ nhiên chuyện đầu tiên mà họ làm là ôm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi.

Rất nhanh, họa sĩ Yan Dran rảo bước lại gần hai cha con ông K’Tul, vung tay một cái. Từ đầu thanh gươm ngắn như đồ chơi trẻ con, một ngọn lửa phựt lên, sáng lòa.

Chưa ai biết họa sĩ Yan Dran làm thế để làm gì thì Êmê đã reo to:

- Cậu K’Tul. Hay quá, cậu đã có bóng lại rồi.

Mọi người lật đật quét mắt xuống sàn nhà và tất cả cái miệng cùng thở phào khi trông thấy mồn một hai chiếc bóng đang ôm chầm lấy nhau trên nền đá tím dưới ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ thanh gươm quái chiêu của họa sĩ Yan Dran.

Thằng Kăply đã được bà Ka Lên cứu tỉnh từ nãy, bây giờ len lén gỡ tay bà và đánh một vòng rộng sang mé bên kia, ngoác miệng la lớn:

- Linh hồn của cậu K’Tul đã trở về. Còn những linh hồn kia bay đi đâu vậy hả thầy?

- Chúng đang bay về với chủ nhân của chúng, con à. – Thầy N’Trang Long thong thả đáp. Khẽ đưa mắt về phía Macketa đang ngồi ủ rũ, thầy tặc lưỡi nói thêm. – Cứ mỗi lần nạp một linh hồn, năng lượng của Macketa lại tăng lên một nấc. Bây giờ buộc phải trả lại hết, chắc chắn sức mạnh của hắn đã giảm đi nhiều.

Trùm Hắc Ám dường như không nghe thấy thầy N’Trang Long hoặc những lời của thầy không ngấm được vào tai hắn. Hắn cúi đầu xuống, cằm tì lên ngực, mải mê thốt thành lời những ý nghĩ trong đầu:

- Mackeno… Păng Sur… Pi Năng Súp… Thực ra cả ba ngươi hợp lại cũng chưa phải là đối thủ của ta…

Thầy N’Trang Long lặng lẽ nhìn Macketa, không nói một tiếng nào. Con khỉ Chacha trên vai thầy khẽ ngọ nguậy cái ống sáo nhưng vẫn làm thinh. Păng Sur tiếp tục tan trong không khí. Có nghĩa là Macketa nói đúng. Nguyên bâng khuâng nghĩ. Có lẽ hắn mới là Đại phù thủy kiệt xuất nhất xứ Lang Biang qua mọi thời đại. Tiếc là hắn đã đi lầm đường.

Chung quanh vẫn lặng ngắt, và những lời lẩm bẩm của Macketa vẫn vang lên rành rọt trong bầu không khí ngột ngạt:

- Ngay cả căn phòng màu tím chết tiệt này nữa, nó cũng không thể làm ta bại trận…

Giọng Macketa đột ngột giống như tâm sự. Bất giác Nguyên cảm thấy khó thở, nó đưa tay kéo rộng cổ áo và đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người đang trân trối nhìn Macketa, nó đoán là tất cả cũng đang ở trong tâm trạng giống như mình.

- Chung quy lại, ta chỉ thua mỗi con chim vàng.

Tới đây, Macketa từ từ ngẩng mặt lên và đưa mắt tìm Kăply. Thằng nhóc cảm thấy trái tim muốn văng ra ngoài khi Macketa trừng trừng nhìn nó. Nó cố thử không tránh ánh mắt của Macketa nhưng khi bắt gặp nỗi sợ hãi của mình phản chiếu trong đó, nó đành hấp tấp quay mặt đi.

- Ta chưa hề biết, cũng chưa từng nghe nói tới một con chim nào như thế tồn tại ở xứ Lang Biang. – Macketa thở hắt ra. – Nếu ta không lầm, đó là một loại thần điểu.

Macketa dời ánh mắt từ Kăply qua thầy N’Trang Long, nhếch mép:

- Ta nói có đúng không, Mackeno?

- Ta nghĩ là ngươi nói đúng. – Thầy N’Trang Long đáp lại bằng giọng rầu rầu.

- Vậy ngươi nói đi! – Macketa bất thần gầm lên. – Con chim đó ở đâu ra? Cả thằng bé này nữa, nó ở đâu ra?

Cả Nguyên lẫn Kăply có cảm giác ai đang đút tụi nó vào hầm nước đá, tay chân đột nhiên lạnh ngắt. Tim đập binh binh, hai đứa thấp thỏm liếc mắt nhìn quanh, mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng áo.

- Nó là con ta. – Bà Ka Lên hừ mũi, tức giận. – Và nó cũng là cháu của ngươi.

- Ngươi thì biết cái quái gì. – Macketa cười nhạt. – Nó không phải là cháu ta mà cũng không phải là con ngươi nốt.

Macketa lại nhìn thầy N’Trang Long, giọng cam chịu:

- Mackeno, đằng nào ta cũng chấp nhận thất bại rồi. Kết cục ngày hôm nay đã không thể thay đổi được nữa. Nhưng nếu không biết rõ xuất xứ của con chim vàng kia, ta chết cũng không cam tâm.

- Macketa. – Từ sau chòm râu rậm của thầy N’Trang Long bay ra một tiếng thở dài. – Thiệt sự thì có những điều chính ta cũng không rõ. Và giả như biết rõ thì ta cũng không thể tùy tiện nói ra. Nếu còn vướng víu điều gì đó trong lòng, theo ta ngươi hỏi thẳng Hội đồng Lang Biang là tốt nhất.

Không cần biết Macketa có đồng ý hay không, thầy vỗ vào lưng con khỉ Chacha:

- Anh Pi Năng Súp, phiền anh đưa Macketa đi! Năng lượng pháp thuật của hắn, tôi đã tạm thời phát tán hết rồi.

Thầy N’Trang Long vừa nói xong, mọi người nghe vang lên bên tai những tiếng lạch cạch, thứ âm thanh không thể nhầm được của một chiếc cửa rèm đang từ từ cuốn lên.

Con khỉ Chacha. – bây giờ là Đại tiên ông Pi Năng Súp. – kêu lên khọt khẹt và phóng xuống khỏi vai thầy N’Trang Long. Rồi vẫn ở trong hình dạng một con khỉ con, Pi Năng Súp tiến tới chỗ Macketa ngồi, đưa tay kéo hắn đứng lên.

Con khỉ Chacha nhỏ thó trong khi trùm Hắc Ám thì cao lớn nhưng khi Pi Năng Súp giật khẽ một cái, Macketa đã bay lơ lửng trong không trung như một con người không trọng lượng.

- Ngươi cố gắng ngủ một chút nhé.

Tiếng Păng Sur nói, và đôi mắt Macketa từ từ nhắm lại.

- Ê, tại sao không mở tấm mạng che mặt của hắn ra để mọi người ở đây xem qua một chút.

Ama Moto bất thần la lớn và đề nghị của ông lập tức được cả đống cái miệng nhao nhao đồng tình:

- Đúng rồi!

- Đúng rồi đó, ngài Mackeno!

- Mở ra coi đi, thầy ơi!

- Ờ, biết đâu trùm Hắc Ám là một người rất quen thuộc với chúng ta.

Thầy N’Trang Long khẽ nhún vai, sau khi những tiếng ồn ào lắng xuống:

- Ta đã nói rồi. Hắn là Macketa, nghĩa là trừ Pi Năng Súp, Păng Sur và ta ra, ở đây không ai biết mặt hắn hết.

- Dù sao thì ông cũng nên chiều ý mọi người một chút, ông N’Trang Long. – Cục trưởng Ama Moto cao giọng, cho đến bây giờ vẫn gọi người đứng đầu Tam tiên bằng cái tên N’Trang Long, có lẽ ông cho rằng với lối xưng hô này ông cảm thấy tự tin hơn khi đối thoại. – Tôi, và có lẽ tất cả những người có mặt ở đây, đang rất muốn biết tại sao Macketa không muốn để lộ mặt thật của mình.

- Nghe đây, ông Cục trưởng. – Thầy N’Trang Long giống như đang nổi quạu. – Tôi dám cá với ông rằng bây giờ nếu lột tấm khăn trên mặt Macketa ra cũng không ai nhìn thấy được mặt thật của hắn đâu. Vì vậy tốt nhất là ông nên từ bỏ cái ý nghĩ vớ vẩn đó đi.

Thầy N’Trang Long nói xong, lập tức chặn họng Ama Moto bằng một câu nói tiếp theo, lần này là nói với Balibia và Buriăk:

- Bọn ngươi cũng đi theo Pi Năng Súp và Păng Sur đi.

Nãy giờ, tả hộ pháp và sứ giả thứ năm phe Hắc Ám thấy Pi Năng Súp dòm mình lom lom, ra dấu theo kiểu khỉ và làm một tràng khọt khẹt, cả hai không hiểu gì hết nên đưa mắt nhìn thầy N’Trang Long ra ý hỏi.

Nghe vị hiệu trưởng trường Đămri nói vậy, Balibia và Buriăk thoạt lộ vẻ chần chừ nhưng rồi có lẽ tự hiểu mình không phải là đối thủ của Tam tiên, cả hai người trước kẻ sau lẽo đẽo lê bước theo con khỉ con tiến ra phía cửa, mắt vẫn không rời khỏi thân hình của Macketa đang trôi bồng bềnh trên đầu như một xác chết biết bay.

Những người còn lại cũng rục rịch nối gót theo Balibia và Buriăk.

Kăply len lại gần lão Seradion, nói giọng chia sẻ:

- Ông Seradion. Ôi, ban nhạc của ông…

Chủ nhân Cửa hiệu thất tình quay nhìn thằng nhóc bằng ánh mắt cảm kích và chành cái miệng móm, cười hề hề:

- Nhóc mày đừng lo. Tao sẽ tạo dựng lại ban nhạc khác. Hổm rày tao đã chọn được mười hai củ cà rốt…

Một giọng nói ngọt lịm như đường chợt xen vô:

- Nè, nói không phải nịnh ông chứ bản nhạc khi nãy nghe hay thiệt là hay đó, ông Seradion.

Như có một làn gió lạnh thổi ngang qua căn phòng, bọn Kăply nếu không nhanh tay bụm miệng chắc cả đống đứa đều nhảy mũi tưng bừng rồi. Tại lời khen quá trắng trợn một phần. Phần khác, kinh dị hơn, người vừa thốt lên lời khen đó chính là con nhỏ Êmê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play