K’Rahlan điều khiển Mã sát tinh vọt qua bên tránh cú chộp của một con rồng, vừa ngoác miệng la lớn:
- Không đúng! Bastu không thể là Pô Palay Tàn Phế được.
Kăply cũng gầm gừ:
- Pô Palay đã chết cách đây ba trăm năm rồi, Suku.
- Trước đây Pô Palay vẫn thường cỡi con rồng đen chột mắt. Bây giờ Bastu lại sử dụng những con rồng đen chột mắt.
Suku không trả lời thẳng, nhưng câu nói của nó còn hơn một sự khẳng định. Nó vẫn rụt cổ nấp sau lưng Păng Ting, tay không ngừng giữ chặt chéo áo của nhỏ bạn. Dĩ nhiên từ nãy đến giờ, nó không dám tung ra một câu thần chú nào.
- Ha ha ha… – Một tràng cười vọng ra từ đằng sau tấm mạng che mặt của trùm Hắc Ám. – Khá lắm nhóc. Ngươi chắc là cháu bảo bối của Pi Năng Súp?
- Ngươi không phải là Pô Palay! – K’Rahlan rít lên, tức giận và sợ hãi.
Ánh mắt đầy uy lực của Bastu bắn về phía thủ lĩnh Ánh Sáng:
- K’Rahlan, ta dù sao cũng là cậu của ngươi. Ông cậu Mackeno ngươi mong cho sống lâu, còn ông cậu này thì ngươi trù cho chết quách là sao?
Đôi mày rậm và xếch của K’Rahlan nhướng lên:
- Ta không tin ngươi là Macketa.
- K’Rahlan, hắn chính là Macketa.
Thầy N’Trang Long cất giọng rầu rầu.
Chắc chắn không ai chờ đợi một lời xác nhận như thế nên khi thầy lên tiếng, mọi người có cảm giác thầy vừa cho nổ một quả mìn phá núi. Bọn Kăply bắn mình lên ngay tại chỗ đứng, như thể thầy vừa cho nổ một quả mìn thật, còn bà Êmô, bà Ka Lên và đám phù thủy Cục an ninh mặt mày tái ngắt như vừa trông thấy quỷ hiện giữa ban ngày.
Phù thủy các phe phái lập tức dừng tay, như thể cái tin Pô Palay còn sống đáng quan tâm hơn bất cứ chuyện gì trên đời.
- Không! Không thể như thế được! – Cục trưởng Cục an ninh Ama Moto hớt hải kêu lên, Kăply trông thấy các thớ thịt trên gò má ông co giật dữ dội.
- Nhưng đó là sự thật, ông Cục trưởng. – Thầy N’Trang Long mấp máy môi, vẻ mặt thầy đột ngột khắc khổ và buồn bã đến mức tưởng như nếu biến mất được khỏi cõi đời trong lúc này thì thầy sẽ biến ngay.
- Nhưng cũng sự thật là cách đây ba trăm năm, trong vai trò chiến binh giữ đền đời thứ hai, ông đã trừ khử Pô Palay Tàn Phế rồi kia mà? – Ama Moto ném cho thầy N’Trang Long một cái nhìn nghi hoặc, thậm chí khi câu nói buột ra khỏi môi mọi người vẫn còn nghe ông grừ grừ trong cổ họng.
- Chỗ này thì ông nói đúng, ông Cục trưởng. – Thầy N’Trang Long mệt mỏi đáp. – Đúng là Pô Palay đã chết rồi.
- Thế sao ông còn bảo Bastu chính là Pô Palay? – Giọng ông Ama Moto tươi lên được một chút, dù không giấu vẻ bất bình. – Hay là ông muốn nói rằng ông có thể khôi hài mọi nơi mọi lúc?
Lúc này tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào gương mặt phiền muộn của thầy N’Trang Long và Kăply vô cùng đau khổ khi nhận thấy dường như thầy hiệu trưởng của nó đã đánh rơi mất vẻ ung dung thư thái ở chỗ nào đó trong rừng.
- Dĩ nhiên là cách đây ba trăm năm Pô Palay đã chết. – Thầy N’Trang Long nói mà không nhìn ai. – Nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ hắn không còn sống.
Kăply bắt đầu nghĩ thầy hiệu trưởng đã không còn tỉnh táo và ý nghĩ đó khiến nó nghe đau nhói nơi dạ dày.
- Ông N’Trang Long! – Ama Moto ré to, gân cổ nổi vằn như những con giun.
- Chẳng việc gì để ngươi phải kêu réo om sòm như thế. – Giáo chủ Ama Êban liếc xéo ông Cục trưởng an ninh, hừ mũi. – Nếu như Pô Palay là bậc thầy về phép phân thân thì tất nhiên hắn hoàn toàn có thể sống lại.
- Khi Pô Palay sắp ra tay san bằng lâu đài Sêrôpôk, tôi đã dùng lửa đốt rụi hắn. Phép phân thân hổng có tác dụng gì trong trường hợp này đâu, ông Ama Êban.
Suku vọt miệng, có vẻ nó đang hết sức khoái chí vì không phải nấp sau lưng Păng Ting như khi nãy:
- Chắc chắn Pô Palay đã sử dụng một loại pháp thuật tương tự bí thuật Nhiếp hồn của vợ chồng Krazanh. – Kim.
- Chà, – trong khi Yan Dran ợ ra một tiếng gì giống như tiếng nấc, hoàn toàn không tự chủ, thì trùm Bastu bật kêu khẽ và khi hắn nói tiếp mọi người mới tin là thằng oắt không hề đoán mò. – một lần nữa ta không thể không thán phục ngươi, nhóc con.
Quay về phía thầy N’Trang Long, trùm Bastu nhếch mép:
- Mackeno, chắc ngươi không ngờ trước khi tan thành tro bụi, ta đã kịp gửi linh hồn vào cây trắc bá bên đường…
Trùm Hắc Ám mới nói một câu đã khiến toàn thể những người có mặt đều rùng mình ớn lạnh.
Kăply nghe rõ tiếng thằng Suku cà lăm bên tai:
- Gửi linh hồn vào một… một vật vô tri, ghê… ghê quá! Em chưa từng đọc được một… một điều gì như thế trong sách…
Đằng trước mặt, thầy N’Trang Long cau mày lẩm bẩm:
- Ờ… chuyện đó quả thật khó tin…
- Hừm, và ta chắc ngươi cũng không thể nào tin được sẽ có một ngày ngươi lại đối diện với ta? – Trùm Bastu nói tiếp bằng giọng đắc ý, có thể thấy tấm sa mỏng trên mặt hắn không ngớt rung rinh vì kích động.
- À, riêng điều này thì ta tin, Macketa. Ta đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. – Thầy N’Trang Long lại ngúc ngoắc đầu, lần này đôi mắt to cồ cộ của thầy rọi thẳng vào tấm mạng che mặt của trùm Hắc Ám. – Ngươi lặn ngụp quá lâu trong nghệ thuật hắc ám nên đã mất hết cảm xúc về những tình cảm thiêng liêng. Còn ta thì khác. Khi ngươi sống lại vào một trăm năm mươi năm trước, ta đã tức khắc cảm nhận được. Tâm linh ta đã mách bảo cho ta biết người anh em máu mủ của ta vẫn còn ở trên đời. Đến khi trùm Bastu nổi lên và gây ra nhiều vụ chấn động, ta cảm thấy hết sức nghi ngờ. Sau khi kiểm tra cẩn thận, ta phát hiện trong danh sách học sinh trường Đămri qua các thời kỳ không có ai mang tên Bastu như nhiều người vẫn đồn đoán. Chỉ có một chàng trai tên Basu, về sau bí mật đổi tên thành Badd…
Giọng thầy N’Trang Long chợt trầm xuống, nghe như tâm sự:
- Lúc đó, ta vội vàng xin thôi chức hiệu trưởng trường Đămri, bỏ ra một thời gian dài để đi tìm ngươi. Ngươi biết ta dò tìm ngươi bằng cách nào không?
Trùm Bastu, bây giờ là Macketa, lạnh lùng:
- Ta nghe đây!
- Ngươi nhìn đi. – Vừa nói, thầy N’Trang Long vừa cúi đầu nhìn xuống chân. – Chính bằng đôi chân trần khốn khổ này đây. Chắc ngươi không ngờ khi cơ thể ta tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, lập tức ta nhận được tín hiệu của ngươi. Năng lực đó, gọi là hiệu ứng huynh đệ, một lãnh vực khác của thần giao cách cảm.
Kăply bật kêu, thảng thốt:
- Trời đất, vậy là thầy đi chân trần từ một trăm năm mươi năm nay hả thầy?
Sau tiếng kêu của Kăply là một tiếng “cốc”, tiếng “cốc” này nghe còn lớn hơn tiếng kêu của chính Kăply. Đó là bà Ka Lên đã kịp gõ lên đầu thằng nhóc.
- Hiệu ứng huynh đệ? – Macketa cúi đầu lẩm bẩm. – Có một năng lực như thế ư?
- Dĩ nhiên hiệu ứng huynh đệ cũng có những giới hạn của nó. – Thầy N’Trang Long tiếp tục bằng giọng đều đều. – Nó không cung cấp chính xác vị trí của ngươi được. Ta chỉ có thể biết ngươi đang ở xa hay gần hoặc đang di chuyển về hướng nào. Nhưng đối với ta, vậy là quá đủ. Điều quan trọng là ta biết ngươi hãy còn sống trên thế gian này.
Thầy N’Trang Long ngưng lại một chút như lấy hơi rồi chép miệng tiếp:
- Cách đây một tuần, trực giác cho ta biết ngươi sắp đến vùng này. Để cho chắc ăn, ta đã nhờ giáo sư Akô Nô quay về núi Lưng Chừng kiểm tra lại cây Đời. Quả nhiên, giáo sư xác nhận chiếc lá bản mệnh của ngươi vẫn rất tươi xanh.
- Hóa ra ngươi đã biết về sự phục sinh của ta từ lâu… – Đang rì rầm như nói với chính mình, đôi mắt của Macketa chợt quắc lên, hắn nhìn thầy N’Trang Long mà Kăply có cảm giác hắn đang dùng ánh mắt sắc như dao để xuyên thủng người thầy. – Như vậy có nghĩa là mười ba năm trước, chính ngươi đã bí mật cứu thoát vợ chồng K’Rahlan và Ka Ming?
Chuyện vợ chồng thủ lĩnh Ánh Sáng thoát chết dưới sự tấn công của toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất của phe Hắc Ám cho đến nay vẫn còn là một câu hỏi lớn. Chính trùm Hắc Ám cũng không thể tin được một ai đó có thể sống sót trước sự liên thủ giữa hắn và tả hữu hộ pháp Balibia – Balikem với sự trợ giúp của năm đại sát thủ khét tiếng Badd, Basil, Baltalon và anh em Buriam – Buriăk.
Một lần nữa mọi ánh mắt lại bám cứng lấy chòm râu rậm của thầy N’Trang Long, như thể đó là một cái cửa hang và ai nấy đang thắc thỏm rình xem con thú bí mật nào sẽ từ trong đó phóng ra.
Không rõ có phải vì biết mọi người đang ngắm nghía chòm râu của mình hay không mà thầy N’Trang Long thong thả xoắn lấy một cọng, quấn nó vào đầu ngón tay.
Thầy giữ sợi râu trong tư thế đó lâu thật lâu, như vịn vào đó để nhớ lại những gì đã xảy ra mười ba năm về trước.
- Thiệt sự mà nói, – cuối cùng, nhận ra mọi người không thể kiên nhẫn hơn được nữa, thầy buông cọng râu ra và tặc tặc lưỡi. – trong cái đêm bão bùng đó một mình ta thì không đủ khả năng giải cứu vợ chồng K’Rahlan…
- Còn ai nữa hả thầy? – Lại thằng Kăply láu táu vọt miệng, lần này không nghe vang lên tiếng “cốc” quen thuộc vì thằng nhóc đã nhanh chân vọt tuốt ra xa khiến bà Ka Lên loạng choạng vì đánh hụt.
- Dĩ nhiên là cả bọn ta. – Thầy N’Trang Long chép miệng. – Đêm đó, ta, Păng Sur và Pi Năng Súp đứng trên đồi và ba người cùng ra tay một lúc mới bốc được vợ chồng K’Rahlan ra khỏi đống khói lửa mịt mù do phe Hắc Ám gây ra. Hai cái xác còng queo và khét lẹt nằm giữa hiện trường thiệt ra là do hai con nai hóa ra…
- Mackeno! – Balikem cất giọng nhạo báng. – Vậy mà tôi từng nghe nói Tam tiên thề sẽ không nhúng tay vào chuyện thế sự. Thì ra các ngài biết giữ lời gớm!
- Ngươi đừng có ở đó mà múa mép. Bọn ta chưa bao giờ thề cái con khỉ gì hết. Nếu như ta không can thiệp vào chuyện thiên hạ chẳng qua do lòng ta nguội lạnh sau khi tự tay mình hạ sát Macketa…
Kăply nãy giờ vểnh tai nghe không sót một lời, càng nghe nó càng muốn đưa tay lên véo tai mình kinh khủng: trong tụi bạn, nó là đứa cứ nghe nhắc đến Tam tiên là mở mồm chế nhạo. Hóa ra trước nay những gì nó nghĩ về Tam tiên đều sai bét.
- Balikem! – Kăply lại ngoác miệng la to, tin rằng không có dịp nào tốt hơn để nó sửa chữa sai lầm. – Hổng lẽ ngươi kém thông minh đến mức không hiểu rằng Tam tiên có quyền hành động một khi Macketa vẫn còn sống và âm mưu quay lại thôn tính xứ Lang Biang…
Lần đầu tiên, Kăply làm một cái chuyện không ai nghĩ nó dám làm là mắng người khác “kém thông minh”, nhưng lúc này tụi bạn nó không còn bụng dạ đâu để phì cười.
- Cậu Macketa. – Mắt đỏ hoe, bà Ka Ming run run lên tiếng. – Tôi thật không ngờ người quyết sát hại vợ chồng tôi lại là cậu. Cậu Mackeno nói đúng, cậu đã mất hết nhân tính rồi…
- Nhân tính là cái gì kia chứ? – Macketa cười khảy. – Đó chỉ là thứ trang sức nhảm nhí dành cho những lão già hủ lậu như Mackeno hay Pi Năng Súp thôi. Muốn làm nên đại sự mà còn để ý những thứ tiểu tiết lặt vặt đó thì làm sao thành công hả Ka Ming?
- Cả máu mủ ruột rà cũng là tiểu tiết hả cậu? – K’Rahlan nghiến răng ken két, đôi mắt trợn ngược muốn rách cả khóe.
Macketa khẽ nhún vai, giọng ráo hoảnh:
- Máu mủ ruột rà cũng thế thôi. Bất kỳ ai dám đứng chắn giữa ta và chiếc ghế cai quản xứ Lang Biang mà ta đang sắp sửa ngồi vào, kẻ đó sẽ trở thành cát bụi dưới chân ta…
Cục trưởng Ama Moto phẫn nộ hét:
- Tất cả xúm vô tiêu diệt hắn đi. Còn lằng nhằng với hắn làm gì nữa?
Vừa hét Ama Moto vừa tung thần chú về phía Macketa. Ngay sau lưng ông, những luồng sáng từ đầu gậy phép của đám thuộc hạ cũng nhanh chóng phụt ra có vòi.
Giáo chủ Ama Êban lập tức hưởng ứng: Khói vàng vọt ra khỏi tay áo và Hổ sát tinh từ trên cao nhanh nhẹn đâm bổ xuống. Ở phía bên này, con ngựa trắng của K’Rahlan cũng hăng hái xông trận.
Và một lần nữa, thần chú kim cương của Ka Ming xuất hiện trong hình dáng một tấm lưới mỗi lúc mỗi tỏa rộng và không ngừng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trong nháy mắt, cuộc quyết đấu giữa thủ lĩnh các phe phái lại tái hiện, lần này có thêm sự tham gia của các siêu phù thủy Cục an ninh.
Nguyên và Kăply đang phân vân không biết có nên ra tay hay không đã thấy bọn thủ hạ của trùm Hắc Ám hằm hè lao ra định chặn bọn người của Ama Moto lại.
Nhưng bàn tay máu của Balibia vừa bay vụt lên đã phải hạ ngay xuống.
- Để đó cho ta! – Macketa quát giật. – Bọn ngươi lui hết ra! Lui càng xa càng tốt!
Cùng với tiếng quát, tám con rồng đen không biết từ đâu hiện ra quanh người Macketa.
Khác với lần trước, vừa xuất hiện bầy rồng nhanh chóng tách ra làm hai. Bốn con bay lượn quanh người Macketa tạo thành một tấm lá chắn di động, bốn con còn lại lao lên không trung và từ trên cao những lằn chớp sáng ngoằn ngoèo lóa mắt thi nhau giáng xuống như điện xẹt, kèm theo những tiếng nổ rung rinh màng tang mọi người.
- Thần chú sấm sét! A… – Suku rú lên, có lẽ nó định nói thêm câu gì nữa nhưng tiếng nói vừa thoát ra khỏi môi nó lập tức bị những âm thanh đinh tai nhức óc nhấn chìm.
Bọn trẻ như muốn rụng người xuống cỏ khi nhớ Suku từng có lần nhắc tới thứ thần chú bá đạo này của Pô Palay Tàn Phế. Suku bảo hồi trước Pô Palay thường cỡi một con rồng đen chột mắt, vung tay giáng sấm sét xuống bất cứ ai đối địch với hắn. Kinh khủng hơn nữa, đây là loại thần chú giết người hàng loạt, có tầm sát thương rất rộng, khi phát ra bao giờ cũng thiêu rụi cả một ngôi làng hay một khu phố. Lời nguyền Tan xác của Buriăk so với thần chú sấm sét chỉ như đom đóm so với mặt trời.
Nhìn cỏ cháy xém một vùng rộng lớn, những thân cây hai bên con đường mòn đổ rạp xuống trước cơn bão thịnh nộ của sấm và sét, bọn Kăply khiếp đảm hiểu ra tại sao Macketa quát bọn thuộc hạ lùi tuốt ra xa.
Nhưng có điều lạ là tụi nó vẫn chẳng thấy hề hấn gì, máu vẫn chưa dồn lên hai bên thái dương và ngực cũng không cảm thấy tức nghẹn như tụi nó lo sợ. Ở bên cạnh, người của phe tụi nó cũng chưa có ai ngã lăn ra.
- Thần chú cầu vồng!
Nguyên mừng rỡ kêu lên khi nhác thấy đám mây bảy màu từ tay thầy N’Trang Long không biết bay ra từ lúc nào, bây giờ đang không ngừng tỏa rộng như một bức màn trên đầu mọi người.
- Đúng rồi. – Kăply nói như reo. – Ba trăm năm trước, Pô Palay đã nhiều lần bại trận trước Đại tiên ông Mackeno…
- Mackeno! – Trùm Hắc Ám hừ giọng, cắt ngang tiếng reo của Kăply. – Ngươi nên biết điều này: ngay cả khi có sự giúp sức bí mật của Păng Sur, ngươi cũng chỉ có thể duy trì tình trạng này trong vòng mười phút là cùng. Có lẽ ngươi cũng biết thần chú sấm sét chỉ là bước sơ đẳng của siêu thần chú Cực lạc tiêu diêu…
Thầy N’Trang Long vẫn không hề hé môi, cứ lẳng lặng điều khiển bức màn bảy màu một cách hết sức êm ái, nhẹ nhàng hứng lấy sấm sét liên tục giáng xuống từ trên cao.
- Sao thầy không đánh thẳng vào mấy con rồng hả thầy?
Kăply sốt ruột la lớn. Nhưng thầy N’Trang Long làm như không nghe thấy, đám mây sặc sỡ vẫn giữ một độ cao nhất định bên trên mọi người, uốn éo uyển chuyển như một tấm lụa mỏng.
- Thằng nhóc nói hay đó!
Ama Êban và Ama Moto thốt ra gần như cùng một lúc. Lúc này, không phải bận rộn đối phó với Macketa, vừa hô xong Ama Moto chĩa tay lên cao, mím môi niệm chú. Còn Hổ sát tinh của giáo chủ Madagui thì lập tức lách khỏi bức màn của thầy N’Trang Long, co chân nhảy bổ vào bầy rồng đang nhe nanh múa vuốt.
- Không được chạm vào chúng!
Thầy N’Trang Long hấp tấp gầm lên, Kăply chưa bao giờ nghe thầy hét lớn như vậy, tai nó kêu u u như có một con chuột bự chảng đang quậy tưng bừng ở trỏng.
Nhưng tất cả đều đã muộn. Thầy N’Trang Long vừa hét xong, trên bầu trời đã vang lên mấy tiếng “uỳnh, uỳnh” nhức óc do Hổ sát tinh và thần chú của Ama Moto đánh trúng mình rồng.
Đang ngơ ngác không hiểu tại sao thầy hiệu trưởng không cho mọi người tấn công bầy rồng của Macketa, bọn Kăply bỗng trợn ngược mắt lên: sau khi bị trúng đòn, bầy rồng đang từ màu đen bất ngờ chuyển sang màu đỏ tía.
- Hà hà, trễ rồi. – Tiếng Macketa vang lên, lồng lộng và khoái trá. – Bọn ngươi đã vô tình kích hoạt tầng thứ hai của Cực lạc tiêu diêu…
Mặt xám như chàm đổ, thầy N’Trang Long sững ra một chút, rồi quýnh quíu quay đầu ra bốn phía, thầy kinh hãi quát to:
- Chạy đi! Chạy lẹ lên!
Đang thô lố mắt nhìn những con rồng đổi màu, nghe tiếng quát, bọn Kăply giật bắn người, vội vã co giò chạy thục mạng. Vợ chồng K’Rahlan, giáo chủ Ama Êban, Cục trưởng an ninh Ama Moto và tất cả những người còn lại, kể cả bọn hộ pháp và sứ giả Hắc Ám, cũng cắm cổ thi nhau chạy. Hình như không người nào còn tỉnh táo để nhớ tới phép độn thổ. Một khi người đứng đầu Tam tiên mà còn hốt hoảng đến vậy dĩ nhiên những người khác không ai giữ được một gam can đảm nào trong người, tất cả nhanh chóng tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn như thể những con thú đang cố chạy thoát một trận cháy rừng.
Ở phía sau lưng, từ trên độ cao gấp ba lần thân cây cổ thụ, những con rồng đỏ bắt đầu phun ra một thứ bột gì đó màu vàng có mùi khét lẹt như lưu huỳnh. Trong tích tắc, thứ bột đó tỏa ra trong không khí, dày đặc đến mức Kăply có cảm tưởng nó đang nhìn cảnh vật qua một đôi kính màu vàng.
Bọn nhóc đang chạy vắt giò lên cổ, bỗng nghe một tiếng “bịch”, giật mình ngoảnh lại, thấy người đàn ông râu quai nón vừa trở về từ hồ Ma thình lình ngã lăn ra.
Ông già mặt đỏ và người phụ nữ xinh đẹp định dừng lại đỡ bạn dậy, đã nghe thầy N’Trang Long hét giật:
- Hắn chết rồi. Bọn ngươi mau chạy đi!
Kăply liếc vội qua vai, kinh ngạc thấy trong bọn người đang tháo chạy của phe Hắc Ám, hữu hộ pháp Balikem cũng bất thần té giụi xuống cỏ.
- Ngươi quả là độc ác, Macketa. – Văng vẳng trong gió, tiếng Păng Sur tức giận. – Không ngờ ngươi vô lương tâm đến mức dùng nhựa độc của quả hiến sinh để luyện thần chú Cực lạc tiêu diêu.
Ba chữ quả hiến sinh vừa đập vô tai, ai nấy đều điếng người, cố guồng chân nhanh hơn.
Nguyên vừa chạy vừa thở hồng hộc, lo lắng thấy hai chân mỏi nhừ. Đúng vào lúc nó có cảm tưởng cặp giò sắp sửa không thèm nghe lời nó, giọng nói quen thuộc của thầy N’Trang Long bất thần dội lên trong đầu:
- Con mau dẫn các bạn quẹo sang bên trái! Con sẽ gặp Steng và nhớ nhất nhất làm theo lời nó.
Thần giao cách cảm! Nguyên thầm nhủ và bàng hoàng nhớ ra từ nãy đến giờ nó không thấy tụi Steng, Mua, Kan Tô, Bolobala và Tam đâu hết. Khi nãy tụi Steng rõ ràng đi ra từ trong rừng nhưng dường như từ lúc Macketa xông vào cuộc hỗn chiến với bọn người của phe Ánh Sáng và giáo phái Madagui, năm đứa tụi nó len lén chuồn mất.
Không có thì giờ để nghĩ ngợi lâu hơn, Nguyên quay ra sau, khẽ hô “Theo tôi!” rồi hấp tấp ngoặt trái, băng băng chạy vô rừng.
Bọn trẻ vọt qua những bụi cỏ rậm, luồn lách giữa những thân cây to, té xuống rồi đứng lên, chạy như mê man, đầu óc mệt mỏi và căng thẳng ghê gớm.
Đến khi tiếng thằng Steng thình lình đập vô tai “Ê, K’Brăk!”, tụi nó mới giật mình đứng lại.
Steng ló đầu ra sau một lùm cỏ rậm cao lút đầu người, đưa tay ngoắt lia:
- Mau lại đây!
Đằng sau bụi cỏ không chỉ có Steng. Mua, Tam, Bolobala và Kan Tô đang xúm xít ở đó. Nhưng bất ngờ nhất với tụi Kăply là sự có mặt của Mustafa bên cạnh bọn nhóc.
Gã tài xế đang quỳ trên đất để vuốt phẳng tấm thảm cũ xì.
- Các cô các cậu lẹ lẹ giùm đi! – Giọng gã có vẻ ca cẩm hơn là thúc giục.
Mặc dù không biết gã Mustafa sẽ đưa mình đi đâu, bọn Kăply vẫn xô nhau leo lên thảm. Tụi thằng Steng cũng vội vã chen vô.
Steng đưa chiếc hộp kim loại trên tay cho Nguyên:
- Mày giữ đi.
Nguyên cầm lấy chiếc hộp, mắt trố lên:
- Bây giờ tụi mình đi đâu?
Steng gọn lỏn:
- Tới nghĩa trang của ba tao.
- Cái gì? – Kăply ré lên. – Mày không đùa đó chớ?
Nguyên đập tay lên vai Kăply, nghiêm giọng, những gì thầy N’Trang Long vừa dặn dò vẫn còn ngân nga trong óc nó:
- Cứ nghe theo Steng.
- Mấy cậu đừng có mà quang quác lên như thế. – Gã Mustafa điều khiển cho tấm thảm bay lên, nhăn mặt càm ràm. – Trùm Hắc Ám không có điếc đâu đấy.
- Tôi ngạc nhiên về chú thật đấy, chú Mustafa. – Suku nói trong khi cựa quậy để chọn thế ngồi thích hợp. – Mọi người đang đánh nhau loạn lên như thế mà chú dám thò đầu ra khỏi hang.
- Nếu không phải Đại tiên ông Mackeno đứng ra bảo đảm thì dẫu có mười cái mạng tôi cũng không tới chỗ hung hiểm này đâu.
Tấm thảm lướt đi rất nhanh, trái với bản tính thận trọng của gã tài xế. Căn cứ vào hướng mặt trời, Nguyên biết tụi nó đang bay về hướng nam. Chắc nghĩa trang của ba Steng ở hướng này, Nguyên nhủ bụng, vẫn không đoán ra được thầy N’Trang Long kêu tụi nó tới đó làm gì. Nguyên tặc lưỡi, liếc sang Kăply, thấy thằng này đang chằm chằm nhìn nhỏ Mua bằng ánh mắt như thể hai đứa nó đang ngồi trong rạp hát chứ không phải đang bị Macketa truy đuổi.
Nghĩ đến Macketa, Nguyên chột dạ ngoái đầu nhìn quanh và nó chợt điếng người khi nhác thấy một vệt màu vàng từ phía sau đang bay tới như sao xẹt.
- Bay lẹ lên, chú Mustafa. – Nguyên rú lên như còi báo động. – Trùm Hắc Ám đuổi tới nơi rồi.
Mười một đứa trẻ còn lại trên tấm thảm đều đồng loạt ngoảnh phắt ra sau và mười một cái miệng cùng hét to: “Aaaaaaaaaaa… aaaa… aa…” đầy kích động khiến tấm thảm suýt chút nữa lật nhào.
- Ngồi yên! Chết cả lũ bây giờ! – Mustafa rống lên, đầy hoảng sợ.
Không biết gã tài xế sợ bọn nhóc chết vì trúng thần chú Cực lạc tiêu diêu của trùm Hắc Ám hay chết vì rớt xuống từ trên mây, nhưng tiếng thét to ơi là to của gã khiến bọn Kăply lập tức co người ngồi im.
Gã Mustafa không hề quay đầu lại phía sau, có thể gã không đủ thì giờ, cũng có thể gã không đủ can đảm. Gã đập tay bình bịch xuống chỗ ngồi, liên tục niệm chú, như thể gã có thể điều khiển tấm thảm bằng cả tay lẫn miệng.
- Hắn cỡi chổi bay hả anh K’Brăk? – Đam Pao lắp bắp hỏi.
- Anh không thấy rõ. – Nguyên ngập ngừng đáp, mắt vẫn nhìn trân trối vệt sáng phía sau lưng.
- Không thể là chổi bay được. Không có loại chổi bay nào trên đời bay nhanh như thế, kể cả loại Wind XP mới nhất. – K’Tub gân cổ cãi, có vẻ đã bắt đầu nhấc được trái tim mình ra khỏi nỗi đau về ông K’Tul.
- Theo anh là có đấy. – Kăply vặc lại thằng oắt, câu chuyện về Balibia và khu rừng tiên tri gã Mustafa kể hôm trước hiện về trong trí nó. – Nếu được Macketa phù phép, bất cứ cây chổi nào cũng có thể tăng tốc độ lên gấp mười lần.
- Nhưng hiện nay thì Macketa không hề cỡi chổi, anh K’Brêt. – Tiếng Suku run rẩy. – Cái mà hắn đang cỡi hình như là… là… một con rồng.
- Cậu nói… nói… gì, cậu Suku? – Gã Mustafa lo lắng hỏi, tới lượt gã run rẩy. – Trùm Hắc Ám đang cỡi… cỡi… rồng rượt theo à?
- Ờ, ờ… tôi đã nhìn kĩ lại rồi. Hình như không phải rồng. – Không muốn gã tài xế lăn ra xỉu trước khi tấm thảm kịp đáp xuống đất, Suku lập tức chống lại chính mình. – Theo tôi, hắn vẫn đang cỡi chổi…
- Thế sao khi nãy cậu bảo hắn cỡi rồng? – Mustafa không giấu vẻ nghi hoặc.
- Đơn giản thôi, chú Mustafa. Rất đơn giản. Và nói chung là vô cùng đơn giản. – Suku cố kéo dài thời gian bằng cách nói lăng nhăng, đầu xoay như chong chóng để nghĩ kế. – Sở dĩ tôi nhầm chẳng qua do cây chổi Macketa đang cỡi… có hình dáng như một con rồng. Theo tôi biết thì vẫn có một loại cây cong queo và… uốn lượn… và… và…
Nếu lúc đó Steng không lên tiếng chẳng biết thằng Suku còn cà lăm đến bao lâu nữa. Steng reo ầm, vô tình chấm dứt nỗi khổ của nhà thông thái:
- Nghĩa trang kia rồi! Ở bên phải. Đáp xuống đi, chú Mustafa!
Không cần Steng nhắc đến lần thứ hai, tấm thảm lao xuống địa điểm nó vừa chỉ với tốc độ của một quả bom.
Và cái cảnh tấm thảm đập đánh “binh” xuống đất và mười hai hành khách cộng với gã tài xế văng tung tóe mỗi người một nơi cũng gợi nhớ kinh khủng đến hình ảnh những miểng bom bay tứ tán trong không trung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT