Chương 25

Trở về trường

Kăply nhìn xuống, như thể kiểm tra xem bàn tay đánh ra cú đòn vừa rồi có phải là bàn tay của nó hay không. Nhưng Kăply vội ngẩng đầu lên ngay, khi tiếng reo hò của tụi bạn đập mạnh vào tai.

Trước mặt nó, Buriăk đang cuống quít cố bứt đứt sợi dây đang quấn lấy chân hắn.

- Tuyệt lắm, K’Brêt. - Tam bô bô, mặt mày hớn hở như chính nó vừa tung ra câu thần chú vừa rồi.

- Hắn đang lúng túng. Đánh tiếp đi, K’Brêt. - Kan Tô hối hả giục, hai tay tóm chặt lấy mái tóc xù, hành động không thể nhầm lẫn của một kẻ đang vô cùng sốt ruột.

Thấy Kăply đứng nghệt mặt ra, Tam đoán bạn mình quên béng bài học, liền nhắc:

- Đánh thần chú số 10 ấy.

Kăply bối rối:

- Thần chú số 10 là thần chú gì?

Bolobala nhanh nhẩu:

- Thần chú Siết cổ ấy mà.

Kăply “à” lên một tiếng rồi láu táu niệm chú. Lần này, Buriăk đã kịp chuẩn bị. Bàn tay máu của hắn nhanh chóng phình to ra gấp đôi, hạ xuống và dựng đứng ngay trước mặt như một bức bình phong, hóa giải câu thần chú số 10 của Kăply một cách dễ dàng.

- Thần chú số 7! - Tam lại nhắc, và nó hấp tấp nói thêm. - Tức thần chú Sụm bà chè.

Kăply tung ra thần chú Sụm bà chè. Nhưng cũng như vừa rồi, Buriăk vẻ như chẳng hề hấn gì. Những câu thần chú của Kăply đụng phải bàn tay máu chỉ phát ra những tiếng nổ lốp bốp, hoàn toàn vô hại.

- Hà hà. - Buriăk cười khành khạch. - Thì ra chiến binh giữ đền cũng chẳng phải thứ gì ghê gớm lắm!

Cùng với tràng cười, Buriăk bắt đầu phản công. Bàn tay máu của hắn bay vút lên cao và như một con ó lửa khổng lồ, hung hãn chụp xuống đầu Kăply.

Buriăk ra tay nhanh đến mức Tam và Bolobala không kịp mở miệng mách nước. Kăply quýnh quáng đành tung ra thần chú Sụm bà chè một lần nữa. Và nó thở phào khi thấy câu thần chú của nó lập tức chặn đứng được bàn tay máu của Buriăk. Bàn tay đỏ lòm khựng lại một chỗ, không sa xuống được nhưng cũng không chịu rút về, treo lơ lửng trên đầu bọn trẻ.

Ở bên cạnh, Nguyên và Balibia cũng đang rơi vào thế bất phân thắng bại. Trong khi ai nấy đinh ninh cuộc quyết đấu giữa hai chiến binh giữ đền và hai siêu phù thủy sừng sỏ của phe Hắc Ám sẽ tiếp tục giằng co thêm một lúc lâu nữa thì bọn Kăply cảm thấy lồng ngực tự nhiên tức nghẹn. Không khí chung quanh như đặc lại khiến tụi nó nghe máu trong người chảy rần rật và hai bên thái dương bắt đầu tưng tức.

K’Rahlan lẩm bẩm:

- Lời nguyền Tan xác!

Ông hất tay một cái, luồng khói trắng từ tay áo lại vọt ra. Mã sát tinh hiện hình rất nhanh và phóng thẳng vào bàn tay máu của Buriăk. Một tràng sấm rền nổi lên và cũng như khi nãy, Buriăk dạt tuốt ra xa, thân hình nhỏ thó của hắn lắc lư không ngừng như một chiếc thuyền con gặp bão.

Sau khi đẩy lùi Buriăk, Mã sát tinh tiếp tục tấn công Balibia. Tả hộ pháp Hắc Ám đang loay hoay đánh nhau với Nguyên, thấy Mã sát tinh đâm bổ tới, liền kêu lên thất thanh:

- Thủ lĩnh Ánh Sáng đã ra tay rồi, xin ngài hãy…

Dĩ nhiên, bọn trẻ biết Balibia đang cầu cứu trùm Hắc Ám và điều đó khiến tụi nó nhận thức rất rõ hiểm họa đang tới gần. Lúc phát hiện Nguyên và Kăply sau khi ăn quả táo vàng, năng lượng pháp thuật đột nhiên tăng tiến vượt bậc, có thể chống chọi ngang ngửa với các siêu phù thủy phe Hắc Ám, đứa nào đứa nấy như cởi được mối lo. Nhưng bây giờ thì sự sợ hãi nhanh chóng quay trở lại với cả bọn. Tụi nó đã tận mắt chứng kiến uy lực của thần chú kim cương, biết rằng nếu trùm Bastu quyết định tham gia vào trận chiến hôm nay, cả K’Rahlan lẫn tụi nó không một ai có cơ may thoát nạn.

- Vậy thì có lẽ ta không thể đứng yên được nữa rồi.

Trùm Bastu chậm rãi cất tiếng, giọng vẫn ôn tồn như mọi khi nhưng lần này bọn Kăply cảm thấy trong giọng nói nhẹ nhàng của hắn có giấu những cây kim tẩm độc và tụi nó không khỏi run lên vì ý nghĩ đó.

Trước vẻ mặt khiếp đảm của bọn trẻ, tấm lưới bạc lại bay lên theo tiếng nói của trùm Hắc Ám, lượn về phía Mã sát tinh đang đánh nhau với tả hộ pháp và sứ giả thứ năm của phe Hắc Ám, êm ái sa xuống.

Chuyện xảy ra lạ lùng đến mức bọn Kăply đứa nào đứa nấy tròn xoe mắt: Trong khi Mã sát tinh không hề hấn gì thì hai bàn tay máu của Balibia và Buriăk tắt phụt, hai tên loạng choạng lùi lại cả chục bước, cuối cùng như không gượng nổi, ngã bệt xuống đất, giương cặp mắt thất thần ra nhìn trùm Bastu.

Trong đấu trường bây giờ chỉ còn lại hai người đối diện nhau. Cả trùm Bastu lẫn K’Rahlan đều không hé môi, cả hai câm nín nhìn nhau như thể người này cố đọc ý nghĩ trong đầu người kia, không khí căng như sắp phát nổ.

K’Rahlan nhìn chằm chằm vào tấm khăn che mặt của trùm Hắc Ám một hồi lâu, hắng giọng một cái rồi khẽ mấp máy môi:

- Ngươi muốn tự tay giết ta à?

Thật khó mà biết Bastu đang nghĩ gì đằng sau tấm khăn. Hắn không đáp lời thủ lĩnh Ánh Sáng nhưng tấm khăn rung lên dữ dội. Nguyên và Kăply vội vã bước tới vài bước, tay chĩa về phía trùm Hắc Ám, vẻ như sẵn sàng liều mạng nếu hắn ra tay lấy mạng K’Rahlan.

- Sau khi thoát chết dưới sự đột kích hèn hạ của bọn ngươi mười ba năm về trước, thiệt tình là ta chưa nghĩ đến chuyện giết Badd. - Thủ lĩnh Ánh Sáng cất giọng trầm trầm. - Nhưng khi hắn điên cuồng tấn công vợ chồng K’Srêgơl. - Ka Lên, ta quyết định không tha cho hắn. Rồi đến cái ngày ngươi đặt ra chức vị sứ giả và chiêu dụ năm sát thủ tham gia cuộc đột kích lâu đài K’Rahlan về với ngươi thì ta lập tức nghĩ đến chuyện hóa ra Badd để tiện bề hành động.

K’Rahlan nhún vai, buông ra một tiếng thở dài đầy tiếc nuối:

- Chỉ tiếc là trong suốt thời gian đó ta vẫn chưa tìm ra cách tiếp cận để hạ sát ngươi được. Đến khi biết ngươi luyện được thần chú kim cương thì ta nhận ra ta không còn hy vọng báo thù được nữa rồi.

Thủ lĩnh Ánh Sáng khẽ phất tay áo:

- Bây giờ thì chúng ta buộc phải sống mái với nhau thôi. Dù sao thì trong những kẻ vây đánh vợ chồng ta, Badd, Basil, Baltalon đã chết, Buriam thì bị bắt. Chừng đó cũng đủ làm ta thỏa mãn rồi. Còn ngươi, Buriăk, tả hữu hộ pháp Balibia và Balikem, vào một ngày đẹp trời nào đó con ta sẽ thay thế ta để đòi nợ.

K’Rahlan đột ngột bắn tia nhìn vào mặt trùm Bastu, cao giọng:

- Ta chỉ có một đề nghị nhỏ: Nếu ngươi tỏ ra xứng đáng với tư cách lãnh tụ Hắc Ám, hôm nay ngươi phải để cho bọn trẻ rời khỏi nơi đây an toàn.

Trùm Hắc Ám vẫn không nhích môi. Từ nãy đến giờ, mặc cho K’Rahlan nói, hắn không ngắt lời, không hỏi lại, từ đằng sau tấm khăn đôi mắt sáng như sao của hắn vẫn lặng lẽ dán vào mặt thủ lĩnh Ánh Sáng, có vẻ như hắn đang suy tính một âm mưu cực kỳ nham hiểm để trả thù cho thuộc hạ.

- Thế nào? - Thái độ của trùm Bastu khiến K’Rahlan cảm thấy chột dạ. Ông hỏi, giọng bồn chồn. - Ngươi không dám nhận lời à?

- Ngài đừng nghe lời hắn. - Balibia rên lên từ dưới đất, hắn vẫn nằm mọp chưa bò dậy được. - Chúng ta không thể để sổng bọn chiến binh giữ đền được.

Buriăk hùa theo:

- Balibia nói đúng đó. Ngài nên giết sạch bọn chúng. Giết không còn một ngoe nào hết.

Như không nghe thấy hai tên thuộc hạ, trùm Bastu thu tấm lưới bạc về, nhìn K’Rahlan, khoan thai nói:

- Ta giấu tấm thảm bay mượn của lão Alibaba trong mé rừng bên phải. Lát nữa, ngươi lái tấm thảm đưa bọn trẻ về trường Đămri, càng nhanh càng tốt.

Gần như không ai hiểu trùm Hắc Ám nói gì. Kăply nhìn sững gương mặt bị che khuất của hắn, bắt đầu nghĩ hắn đã không còn tỉnh táo.

- Bastu! Ngươi nói nhăng gì thế? - K’Rahlan kêu lên bằng cái giọng của kẻ đang cố gắng kéo Bastu trở lại với vấn đề thiết thực mà ông vừa đề nghị.

Nhưng trùm Bastu vẫn tiếp tục nói chuyện với vẻ khùng khùng:

- Các ngươi có biết tại sao Baltalon bị tiêu tùng không?

K’Rahlan nhăn mặt nhưng vẫn nhẫn nại trả lời:

- Hắn bị banh ta lông bởi lời nguyền Không tha thứ.

- Nhưng tại sao hắn lại chết dưới lời nguyền của chính hắn?

Lần này không để thủ lĩnh Ánh Sáng kịp đáp, thằng K’Tub láu táu cướp lời:

- Tại hắn nặn tượng theo bức chân dung tự họa của anh K’Brăk nên bị lộn tay trái với tay phải.

- Thế các ngươi có biết hắn lấy bức tranh đó từ đâu không?

Kăply không biết trùm Hắc Ám định dẫn dắt câu chuyện tới đâu nhưng vẫn vọt miệng trả lời:

- Dĩ nhiên là pháp sư K’Tul đã đưa cho hắn để gài hắn vào bẫy.

- Sai rồi. - Trùm Hắc Ám khụt khịt mũi. - Chính ta đã đưa bức tranh đó cho Baltalon.

Tiết lộ của Bastu khiến Balibia và Buriăk hoang mang đưa mắt nhìn nhau, còn bọn Kăply có bao nhiêu cái miệng đều há hốc cả ra.

K’Rahlan nhíu đôi mày rậm:

- Ta không tin. Hổng lẽ ngươi lại cố tình hại chết sứ giả của mình?

- Đúng là như vậy đó. - Trùm Bastu thản nhiên. - Tiếc là bọn khốn nạn đó chưa chết sạch như ta muốn.

Lúc nói câu này, giọng Bastu hoàn toàn thay đổi. Và đứa đầu tiên nhận ra điều đó là K’Tub. Nó ré lên như thể gặp người quen:

- A, tôi nhận ra rồi. Ông là người cỡi chổi bay bên cạnh tấm thảm của bọn tôi hôm trước. Giọng ông nghe rất giống giọng anh K’Brăk.

Êmê ngơ ngác:

- Hổng lẽ chính ông là người bảo bọn tôi muốn đến núi Lưng Chừng phải tìm cho bằng được Tam phù thủy?

- Đúng là ổng rồi, Êmê. - Nguyên thở hắt ra. - Hôm đó nhìn ổng phóng chạy trên cây chổi, chúng ta thấy giống như một chấm màu vàng lướt đi trong không trung. Màu vàng đó, chính là chiếc áo ổng đang mặc.

Bọn trẻ rọi mắt vào chiếc áo chùng màu mỡ gà trên người trùm Hắc Ám. Trừ Mua, Bolobala, Kan Tô và Tam, những đứa còn lại đều nhớ lại mồn một trong đầu chuyến bay kinh hoàng hôm nọ. Và khi phát hiện ra Bastu chính là người đã mách nước cho tụi nó về cách hỏi đường đến núi Lưng Chừng, đứa nào đứa nấy choáng váng như bị đá rớt trúng đầu.

- Vậy chính ông là người đã cứu Đam Pao và bắt sống Buriăk ở thung lũng phía sau lâu đài K’Rahlan? Và cũng chính ông dùng chiếc mặt nạ thần hộ mệnh kéo dài mạng sống cho anh K’Brêt? - Suku ngẩn ngơ nhìn trùm Hắc Ám.

- Ngươi nói đúng rồi đó.

Mặc dù đoán trước được câu trả lời, bọn Kăply vẫn không tin vào tai mình khi chính Bastu thừa nhận một cách quá đơn giản. Tụi nó sững sờ chìa bộ mặt đần đần vào mắt nhau rồi lại quay nhìn K’Rahlan, xem thủ lĩnh Ánh Sáng phản ứng như thế nào trước sự cố bất ngờ này.

Và cả đống cặp mắt như hoa lên khi thấy K’Rahlan đang xiêu vẹo bước về phía trùm Hắc Ám, hai tay giơ ra phía trước như muốn ôm chầm lấy kẻ thù, miệng mếu xệch đi.

- Tỉnh lại đi, cậu K’Rahlan! - Êmê hoảng sợ la lên.

Nhưng K’Rahlan hoàn toàn không nghe thấy Êmê, như người mất hết lý trí, ông vẫn lảo đảo bước tới, bước tới nữa và đúng như sự lo lắng của bọn trẻ, hai cánh tay dang rộng của ông ôm choàng lấy trùm Bastu, cái hành động mà dưới mắt bọn Kăply cũng nguy hiểm ngang với việc ôm lấy một khối thuốc nổ.

Bọn trẻ nhắm nghiền mắt, chờ một tiếng kêu thét đau đớn của thủ lĩnh Ánh Sáng nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy gì, liền mở choàng mắt ra.

Và tụi nó như đứng tròng khi thấy trong tay K’Rahlan bây giờ là một phụ nữ xinh đẹp nhưng khắc khổ, mái tóc màu xanh lá cây phủ xuống ngang lưng, đặc biệt trông bà giống Nguyên như đúc.

- Dì Ka Ming. - Êmê và K’Tub đồng loạt reo lên, sau đó một chút là tiếng Kăply.

- Mẹ. - Nguyên hét lên và đâm bổ lại, sà vào người phụ nữ.

- Tội nghiệp con tôi. - Ka Ming vuốt tóc Nguyên, âu yếm và thương cảm, nước mắt nhỏ tong tong trên đầu trên cổ nó.

K’Rahlan buông vợ ra, đặt tay lên đầu Nguyên, giọng chưa hết xúc động:

- Lúc ta và mẹ con bị nạn, con mới ba tuổi nên dĩ nhiên con không nhận ra giọng của mẹ con. Nhưng ngay từ câu đầu tiên, khi mẹ con lấy lại giọng nói bình thường, ta đã biết trùm Bastu đang đứng trước mặt ta là ai rồi. Hà hà, đúng là trời cao có mắt.

Bọn trẻ nhanh chóng xúm xít lại quanh vợ chồng K’Rahlan. - Ka Ming, sung sướng chứng kiến niềm hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt của vợ chồng con cái thủ lĩnh phe Ánh Sáng trong ngày đoàn tụ.

- Mẹ. - Nguyên ngước mắt nhìn bà Ka Ming. - Hóa ra cả ba lẫn mẹ đều còn sống trên đời. Làm sao mà ba mẹ thoát chết trong cuộc tấn công mười ba năm trước được hở mẹ?

- Chuyện đó ta sẽ kể cho tụi con nghe sau, K’Brăk. - Bà Ka Ming vỗ vai con trai, dịu dàng nói. - Còn bây giờ tụi con phải theo ba con rời khỏi chỗ này đã. Trùm Bastu có thể sẽ đến đây ngay đó.

- Mẹ đã luyện được thần chú kim cương hổng lẽ còn sợ hắn?

Bà Ka Ming chép miệng:

- Thần chú kim cương có tất cả bảy câu. Ta luyện được ba câu đầu, Bastu luyện được ba câu sau. Mà so với ba câu đầu thì ba câu sau lợi hại hơn nhiều, con à.

- Dì phải xử lý tả hộ pháp và sứ giả thứ năm của trùm Bastu đã chứ.

K’Tub vội vàng nhắc nhưng khi nó nhìn về phía Balibia và Buriăk thì hoảng hồn không thấy bọn chúng đâu.

- Dì Ka Ming! Cậu K’Rahlan! - K’Tub hét ầm. - Hai tên đó trốn rồi!

Ka Ming nhìn chồng, tặc lưỡi:

- Chỉ có thần chú kim cương mới giải được thần chú kim cương, trùm Hắc Ám đã đến rồi. Anh đưa bọn trẻ đi đi!

- Thế còn em? - K’Rahlan lo âu hỏi.

- Em sẽ cản hắn. Anh đừng lo cho em. Em không làm gì được hắn nhưng hắn cũng không dễ gì gây nguy hiểm cho em đâu.

- Ngươi tự tin quá đấy, Ka Ming. - Một giọng nói mượt mà vẳng tới, thoạt gần thoạt xa. - Hừm, mấy năm qua ta cứ tự hỏi không biết ai đã cả gan giả danh ta, không ngờ là ngươi. Nếu ta không ẩn nhẫn để luyện thành công thần chú kim cương, ngươi đã tàn đời từ lâu rồi, Ka Ming.

Ka Ming hừ mũi:

- Nếu chưa luyện xong thần chú kim cương, ngươi tìm ta cũng vô ích thôi.

Giọng trùm Bastu tiếp tục ngân nga trong gió:

- Thiệt tình thì ta không hiểu nổi tại sao vợ chồng ngươi có thể sống sót dưới sự liên thủ của tám người bọn ta. Thực sự thì chỉ cần ta và hai hộ pháp của ta cùng lúc ra tay, không ai ở xứ Lang Biang này có thể thoát chết được. Đằng này, ta cẩn thận mời thêm năm đại sát thủ nữa, vậy mà vợ chồng ngươi hiện giờ đang đứng sờ sờ ra đây, thiệt quái đản hết sức!

- Ngươi còn không ngờ nhiều chuyện nữa, Bastu à.

Giọng Ka Ming khiêu khích nhưng trùm Hắc Ám vẫn không tỏ vẻ gì tức giận. Giọng hắn vẫn đều đều:

- Lẽ ra, khi có kẻ giả danh ta để tập họp Badd, Basil, Baltalon và anh em Buriam, Buriăk vào dưới trướng, sau đó bọn họ lần lượt bị tai họa, ta phải

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play