- Đó là lớp dành cho học sinh đã học xong lớp Cao cấp 2. Lớp Cao cấp 2 là lớp cao nhất ở trường Đămri. Nhưng trước khi tốt nghiệp ra trường, học sinh bắt buộc phải qua lớp Hướng nghiệp. Chà, lên tới lớp này là thành sinh viên rồi, oai lắm đó, anh K’Brăk. Anh và anh K’Brêt ráng lên đi!
- Chắc đây là lớp dạy nghề chứ gì? – Kăply ra vẻ hiểu biết, thỉnh thoảng nó vẫn muốn khác cục gạch chút xíu.
- Anh đoán đúng đó, anh K’Brêt. – Suku gật đầu. – Lớp Hướng nghiệp dạy đủ mọi ngành nghề. Ai muốn làm thầy lang thì học ngành y, ai muốn trở thành thầy cúng, thầy mo thì học ngành cúng tế, còn ai muốn sau này về dạy ở trường Đămri thì học sư phạm. Ngoài ra còn có các ngành lịch sử, kiến trúc, xây dựng, báo chí, luật pháp… Lớp này còn dạy cả kỹ năng lái thảm bay, gò hàn các loại vạc, sản xuất bia, làm bánh kẹo…
- Nhưng cái lớp này nằm ở đâu sao anh hổng thấy? – Nguyên cắt ngang sự liệt kê của thằng nhóc.
- Nó nằm ở cuối khu rừng thưa phía Bắc. Chẳng qua thầy N’Trang Long không muốn sinh viên lớp Hướng nghiệp bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn của bọn học trò nhóc tỳ. Ngay cả các giáo sư dạy ở lớp này cũng không phải là giáo sư trong trường mà tất cả đều là giáo sư thỉnh giảng. Toàn là nhà báo, luật gia, thầy thuốc, kiến trúc sư uy tín của xứ Lang Biang cả đấy.
Kăply nhìn Suku bằng ánh mắt nghi ngờ:
- Em chưa được đi học ngày nào sao có vẻ rành trường Đămri quá vậy?
Suku thản nhiên:
- Tất cả những điều đó đều có ghi trong cuốn Kỷ yếu giáo dục và cuốn Trường Đămri qua các thời kỳ. Thậm chí em còn biết thầy N’Trang Long là người duy nhất làm hiệu trưởng trường Đămri tới hai lần nữa đó.
Suku nói tới đây thì Kăply không thể không tin. Hôm qua, chính tai nó nghe thầy N’Trang Long đả động đến chi tiết này, mặc dù thầy chỉ nói phớt qua với cái vẻ rất chi là lơ đễnh.
Từ lúc đó cho đến khi về tới lâu đài K’Rahlan, Nguyên và Kăply hầu như không đứa nào nói thêm tiếng nào nữa. Mặc dù chuyện thảm bay đã được giải quyết ổn thỏa, tụi nó vẫn chẳng thấy vui lên chút nào, ngược lại ngực cứ nặng trình trịch mỗi khi nghĩ đến cuộc sống lén lút và quanh năm ngập trong sợ hãi của lão Alibaba. Hình ảnh một lão già khốn khổ rón rén hé cửa, rón rén dẫn tụi nó luồn sâu vào cái hang của lão rồi rón rén trò chuyện ngay trong chính nhà mình khiến tụi nó cảm thấy một cách rõ rệt số phận của lão y chang một con giun đang bị trùm Bastu ghim chặt xuống đất, không làm sao cựa quậy được.
Nguyên càng nhận ra ngày hôm nay không phải là ngày thanh thản dành ình khi vừa lê bước về đến nhà, nó đã chạm ngay bộ mặt chầm dầm của Êmê.
- Anh nói thiệt đi, anh K’Brăk! – Êmê như rình ngay sau cổng rào, chặn Nguyên lại bằng một tràng chua như giấm. – Anh đã bắt đầu thích con nhỏ Bolobala rồi phải không?
Nguyên đáp trả câu chất vấn của cô bạn bằng cách trố mắt lên, bật ra một tiếng “ơ” theo cái kiểu của người bị nhét giẻ vào miệng.
- Anh đừng có làm bộ ta đây không có gì đó nha. – Êmê gầm gừ, chiếc mũi hếch chĩa ngay mặt Nguyên lúc này trông giống một khẩu súng ngắn kinh khủng.
- Anh không có gì thật mà. – Nguyên nhăn nhó và thò tay dứt mạnh một sợi tóc.
Môi Êmê dài ra, nếu nó kêu càm cạp vài tiếng thì y chang một con ngỗng:
- Không có gì sao hôm qua anh cặp kè với nó thân mật dữ vậy? Đã vậy, sáng nay con nhỏ vô duyên đó cứ xoắn lấy em hỏi tùm lum thứ về anh, còn đòi về đây chơi nữa.
- Trời đất.
Nguyên lại kêu lên và lại nhổ thêm một cọng tóc khiến Kăply đứng cạnh thấp thỏm không yên, nó sợ Êmê hoạnh họe thêm vài chục câu nữa cái đầu thằng bạn nó sẽ trở thành đối thủ xứng đáng với cái đầu loe hoe tóc của thầy Haifai mất.
- Lạ thiệt à nha. – Có tiếng cười híc híc phía sau lưng Êmê, nghe rõ là tiếng thằng K’Tub mặc dù không ai nhận ra nó xuất hiện từ lúc nào. – Hôm trước có người vô cớ hằm hè với chị Mua, bữa nay lại sừng sộ với chị Bolobala, mày ráng nhớ xem mày có làm rớt lá bùa gây gổ nào ở quanh đây không, Suku.
- Im đi, K’Tub! – Êmê ngoảnh đầu nạt thằng nhóc, màu đỏ trên mặt lan ra tới cổ.
- Em hiểu lầm rồi, Êmê. – Kăply mỉm cười nói, cố lấy giọng êm như ru. – Bolobala chỉ ngưỡng mộ K’Brăk thôi. Em cũng biết rồi đó, một người từng thoát chết dưới tay Buriăk, tiếp theo lại đánh bại Baltalon, ai mà chẳng khâm phục và lân la muốn làm quen. Thậm chí thằng Hailibato lớp anh còn đề nghị tặng huân chương Hiệp sĩ Lang Biang cho K’Brăk nữa đó.
- Em không tin! – Êmê hét lên, ngưng một chút để ngẫm nghĩ rồi hét tiếp. – Không tin, không tin, không tin!
Vừa hét Êmê vừa lúc lắc mái tóc vàng như để đánh nhịp cho tràng tru tréo mà theo Kăply thì nghe rất giống nhạc rap.
- Ở trên trường, đâu chỉ có mỗi Bolobala ái mộ anh, – Êmê dán đôi mắt đen láy đã bắt đầu ngân ngấn nước vào mặt Nguyên, sụt sịt hỏi – nhưng tại sao chỉ có con nhỏ đó là cứ lăm le sán lại bên anh?
Nguyên lo lắng nhìn Êmê, có cảm giác chiếc áo của nhỏ bạn phồng lên sau mỗi câu hỏi, vẻ như sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào. Nhưng khổ nỗi là nó cũng không biết làm sao trả lời cho trôi chảy những thắc mắc càng lúc càng hóc búa của Êmê, mặc dù nó rất muốn làm cho Êmê dịu xuống càng nhanh càng tốt.
Trong khi cả bọn phát hoảng trước bộ mặt nhão nhè nhão nhẹt của Êmê thì tiếng bà Êmô từ bên trong vọng ra cực kỳ đúng lúc, và đối với một kẻ đang ở trong tâm trạng rối bời như Nguyên thì cái giọng nói đó lọt vào tai nghe du dương không có thứ âm nhạc nào bằng:
- Vào ăn cơm đi tụi con. Làm gì cứ xớ rớ mãi ngoài đó thế.
oOo
Cho đến lúc cả sáu đứa chất lên tấm thảm bay cũ mèm nhưng nom sặc sỡ như một tấm thảm treo tường và gã Mustafa ra lệnh cho tấm thảm lao lên không khiến cả bọn bất ngờ ngã dúi vào nhau chẳng còn tâm trí đâu để đề cập tới Bolobala, và điều đó quả tình khiến Nguyên thấy cuộc sống thiệt là dễ chịu.
Gió thổi lồng lộng, mát rượi hai bên má, cảnh vật lao vùn vụt và nhanh chóng mất hút dưới tầm mắt, tất cả những chuyện đó đối với Nguyên và Kăply y như thể trong mơ. Trong một tâm trạng vừa phấn khích vừa sợ sệt, tụi nó nhoài người ra mép thảm cúi đầu ngó xuống, khoái chí thấy nhà cửa, phố xá, làng mạc, núi đồi đang từ từ bé lại như vừa lãnh đủ lời nguyền Không tha thứ của Baltalon.
- Đi hướng nào đây, các bạn trẻ? – Mustafa cất tiếng hỏi, lúc này đã ngồi xếp bằng ngay ở đầu tấm thảm, với cái vẻ nghiêm trang của một tài xế đang ngồi trong buồng lái.
Suku liếc nước da ngăm đen, bộ râu quai nón và chiếc khăn chít ngang đầu của Mustafa, thấy gã y chang một phiên bản của lão Alibaba tội nghiệp.
- Ờ, chú bay về… hướng Bắc.
Suku ấp úng đáp bừa, thắc mắc không biết hồi trước Đại tiên ông Mackeno đã làm cái quái gì để có thể gặp được núi Lưng Chừng.
Với một tiếng rì rầm khe khẽ, Mustafa đột ngột đổi hướng bay khiến tấm thảm tụt xuống một quãng y như máy bay chui vào vùng không khí loãng nhưng rồi nó nhanh chóng lấy lại độ cao và hăm hở lướt về phía trước.
Trong suốt một lúc lâu tấm thảm lặng lẽ lao đi với vẻ kiên trì đáng phục.
- Tấm thảm này ngó cũ xì mà bay êm ghê há? – Kăply tìm cách gợi chuyện gã tài xế.
- Cậu không nên đánh giá sự vật qua bề ngoài. – Gã Mustafa hắng giọng, mắt vẫn nhìn tới trước, và Kăply giật mình thấy cái câu gã nói giống hệt cái câu mà thầy N’Trang Long vẫn dùng để xài xể nó.
Gã tài xế vỗ tay lên tấm thảm, nói tiếp với vẻ tự hào:
- Tôi đã lái tấm thảm này từ hồi nó mới được sản xuất. Cũng cả trăm năm rồi. Nói thiệt, trông nó cũ kỹ, thô kệch nhưng có lẽ không tấm thảm đời mới nào hơn được nó.
Gã Mustafa lướt những đầu ngón tay lên tấm thảm theo cái cách người ta vuốt ve một con mèo, giọng đã bắt đầu giống thằng Suku lúc quảng cáo sản phẩm:
- Đây là loại thảm dùng để bay trong mọi khí hậu, mọi thời tiết. Nó có thể bay xuyên tâm bão mà chẳng hề hấn gì. Tiếc là sau này thiên hạ chuộng các loại thảm cầu kỳ, trông thì đẹp mắt nhưng chỉ cần gặp một cơn dông nhỏ là lật gọng ngay.
Trong lúc Kăply trò chuyện với gã Mustafa, những đứa còn lại thấp thỏm đưa mắt nhìn quanh. Nhưng sau một hồi ngoảnh tới ngoảnh lui muốn sái cổ, bọn trẻ vô cùng thất vọng khi chẳng phát hiện ra thứ gì từa tựa một hòn núi, ngoài những cánh chim chao liệng xa xa.
Păng Ting ngước nhìn lên đám mây lơ lửng trên đầu:
- Có bao giờ nó ở tuốt trên kia không há?
- Ờ, dám lắm à. – Êmê quay nhìn Suku, phụ họa bằng giọng không được quả quyết lắm.
Bắt gặp ánh mắt như ra lệnh của Êmê, Suku gân cổ:
- Chú Mustafa ơi, chú cho tấm thảm bay cao lên nữa được không? Lên trên đám mây ấy.
- Chuyện nhỏ! – Mustafa đáp, không ngoảnh cổ lại. – Nhưng tôi nói trước, trên đó lạnh lắm à nha.
Gần như cùng lúc với câu trả lời của gã tài xế, tấm thảm từ từ cất lên cao. Trong một lúc, Nguyên và Kăply như ngợp trong một cảm giác rạo rực kỳ lạ khi cả bọn chui vào đám mây trắng xốp, mờ mờ như sương và lạnh buốt da. Đám mây dày đến mức tấm thảm cất mình một lúc lâu vẫn chưa ra khỏi vùng trắng đùng đục đang vây phủ tầng tầng lớp lớp chung quanh. Mọi người lúc này hầu như không nhìn thấy nhau.
- Thôi, xuống đi chú Mustafa. – K’Tub run rẩy cất tiếng, răng va vào nhau lập cập. – Hổng có gì trên này đâu!
- Các cô các cậu tìm thứ gì mà lên tuốt trên này vậy? – Thắc mắc của gã Mustafa vọng ra từ chỗ nào đó trong màn sương, nghe xa lăng lắc.
- Tụi tôi đi tìm núi Lưng Chừng. – K’Tub vọt miệng nhanh đến mức chẳng đứa nào ngăn kịp.
- Quay về đi. Chẳng ai ngốc đến mức đi tìm núi Lưng Chừng bằng thảm bay.
- Sao cơ? – K’Tub ngạc nhiên.
- Muốn đến núi Lưng Chừng, chỉ có cách duy nhất là tìm cho bằng được Tam phù thủy.
Tiết lộ của Mustafa khiến bọn trẻ há hốc miệng. Điều vừa xảy ra kỳ quái đến mức ngay cả “nhà thông thái” Suku cũng không thể tin bất cứ cái tai nào của mình. Làm sao mà một gã tài xế quèn như Mustafa lại có thể biết được cái điều mà cả xứ Lang Biang đều mù tịt?
Cho đến khi tấm thảm đã hạ độ cao và ra khỏi đám mây, bọn trẻ vẫn chưa ra khỏi sự sửng sốt vừa ập đến mặc dù chung quanh lập tức sáng bừng lên, và tụi nó hoàn toàn có thể đọc thấy điều đó trong các bộ mặt đang nghệt ra dưới ánh nắng chói chang.
- Chú nói thật đó hả, chú Mustafa? – Suku rọi cặp mắt sáng trưng vào gã tài xế, bàng hoàng hỏi.
- Nói thật chuyện gì, cậu Suku? – Gã tài xế hỏi lại, vẫn quay lưng về phía bọn trẻ.
- Chuyện về Tam phù thủy đó. – Suku liếm đôi môi khô rang. – Chú vừa nói muốn đến núi Lưng Chừng phải tìm gặp Tam phù thủy mà?
Có cả đống vành tai vểnh lên sau câu hỏi của Suku. Cả bọn như ngừng thở, mười ánh mắt hau háu dán vào người Mustafa như thể những con bạc đang chờ nhà cái giở bát trong trò chơi xóc đĩa.
- Khi nãy tôi có nói gì đâu, cậu Suku. – Gã Mustafa đáp, lần này thì gã xoay hẳn người lại đối diện với bọn trẻ.
Câu trả lời của gã tài xế lạ lùng đến mức phải mất mấy giây sau ý nghĩa của câu nói mới ngấm được vào đầu Suku, và khi hiểu ra gã vừa nói gì, nó giật bắn người lên như tấm thảm vừa bốc cháy dưới mông:
- Cái gì? Mấy câu vừa rồi không phải do chú thốt ra sao?
- Tôi chỉ hỏi các cậu đi đâu mà đòi lên tuốt trên mây thôi. – Gã Mustafa ngơ ngác nói. – Còn những câu đối đáp sau đó, tôi tưởng các cậu trò chuyện với nhau chứ.
- Chú không hề nói gì về núi Lưng Chừng?
- Không.
- Cũng không nói gì đến Tam phù thủy?
- Không.
- Thế ai đã nói mấy câu đó?
Suku ré lên và quay đầu nhìn quanh, thấy tụi bạn cũng đang trố mắt ra nhìn nó với vẻ hoang mang cực độ.
- Không phải chị đâu, nhóc. – Păng Ting nhăn nhó nói, có vẻ như nó đang ước ao giá mà nó đừng qua lại với bọn Tam phù thủy để khỏi bị Suku soi mói như lúc này.
Êmê lúc lắc những lọn tóc vàng:
- Trong màn sương dày đặc và ẩm ướt như vừa rồi, giọng nói bị biến đổi, rất khó nhận ra. Nhưng chị có thể khẳng định là không ai trong chúng ta nói những câu đó, Suku à.
K’Tub đột nhiên hạ giọng:
- Em có cảm tưởng giọng nói này quen quen.
Nó lấm lét đánh mắt sang Nguyên:
- Nghe giông giống giọng… anh K’Brăk.
- Làm sao là anh được, K’Tub. – Nguyên mếu xệch miệng. – Nếu là anh, chẳng việc gì anh phải làm ra vẻ thần bí như thế.
- Hổng lẽ gã Mustafa cố ý trêu bọn mình.
Kăply vừa thì thầm vừa liếc về phía sau. Nhưng gã tài xế rõ ràng không chú ý gì đến bọn nhóc. Lúc này, gã ngồi thẳng lưng, nhướn cao cổ và đưa tay lên che trán như đang theo dõi một vật gì ở tít đằng xa.
Kăply ngoảnh theo hướng nhìn của Mustafa, thảng thốt kêu lên:
- Chổi bay! Một chiếc chổi bay!
Gần như đồng thời với tiếng hô hoán của Kăply, những đứa kia cũng kịp nhìn thấy một người đang cỡi chổi phóng hết tốc lực, với cái vẻ không thể nhầm được của một kẻ đang chạy trốn, chiếc áo chùng bọc gió từ xa trông như một chấm vàng nhạt lướt vun vút trong mây. Có lẽ không chiếc chổi nào trên đời bay nhanh được như thế: kẻ khả nghi lấp loáng trong nắng như sao xẹt, chớp mắt đã mất hút ở cuối chân trời.
- Ai thế, chú Mustafa? – Suku chột dạ hỏi.
- Tôi không biết. Nhưng có lẽ hắn chính là người đã thốt lên những câu nói mà chúng ta nghe được. Khi nãy, lợi dụng màn sương dày đặc, hắn đã lẳng lặng bay bên cạnh chúng ta…
Như sực nghĩ ra điều gì, gã Mustafa chợt rúm người lại, mặt tái nhợt, câu nói đột ngột bị rơi mất khúc sau.
Lời phỏng đoán của Mustafa rõ ràng nặng ngang một nhát búa. Bọn trẻ như bị đóng đinh vào nỗi khiếp đảm, choáng váng nhìn nhau, quai hàm cứng như gỗ, hoàn toàn mất hết cảm giác.
Bụng quặn lên, Suku cố mãi mới rặn được ba tiếng ngắn ngủn, giọng lạc đi và thiệt tình thì lúc này trông nó rất giống một kẻ mắc tật cà lăm:
- Về… về… đi… thôi… ôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT