- Dĩ nhiên rồi, thưa dì. – Kăply rùng mình nói, bây giờ nó mới kịp ngạc nhiên về sự ngang ngạnh khi nãy của mình.

Như sợ bà Êmô thình lình đổi ý, K’Tub cầm lên chiếc muỗng gõ vào cái đĩa trước mặt làm phát ra những tiếng lanh canh:

- Thôi, ăn đi! Đói bụng quá hà.

oOo

Bọn trẻ ăn qua quýt, chẳng thấy ngon lành gì, rồi thi nhau rút lẹ lên cầu thang, bụng tin tưởng một cách chắc nụi rằng không để cho ông K’Tul và bà Êmô nhìn thấy mặt là chuyện cần kíp nhất lúc này.

Êmê lộ vẻ bồn chồn khi đã ngồi lên chiếc giường lót nệm lông chim:

- Anh K’Brăk nè.

- Gì, Êmê?

- Vụ Bolobala ấy mà. – Giọng Êmê lo lắng. – Có bao giờ cô ta gặp phải chuyện bất trắc này là do em không?

Nguyên nhìn Êmê bằng ánh mắt lạ lùng:

- Do em ư? Sao em lại nghĩ thế?

Êmê ấp úng sau chiếc mặt nạ màu đỏ:

- Em muốn nói đến chuyện… ếm bùa bằng hình nộm ấy mà.

- Em đừng có điên, Êmê! – Nguyên lại nạt ngang. – Thầy Đi Pri đã nói đó là chuyện láo lếu kia mà.

Kăply hùng hổ tiếp lời:

- Chính thầy N’Trang Long cũng xác nhận em chẳng liên quan gì trong vụ này, em quên rồi sao?

- Thế thì Bolobala đã gặp chuyện gì? Hiện nay cô ta đang ở đâu? Bolobala đang ở trong trường hay đã thực sự biến mất khỏi cõi đời này rồi?

Êmê đột nhiên bùng nổ. Nó tuôn một tràng như vòi nước bị hỏng khóa, mặt méo xệch đi và trông đần đần như có vẻ đã không còn lý trí.

- Thôi, được rồi! – Nguyên dù không muốn vẫn đặt tay lên vai Êmê, giọng thủ thỉ. – Tối nay chúng ta thử bí mật vô trường xem xét. Hy vọng chúng ta có thể tìm ra một điều gì đó và điều đó sẽ giúp em yên tâm.

oOo

Quấn mình trong những chiếc áo tàng hình của Suku, bọn trẻ lẻn ra khỏi lâu đài K’Rahlan một cách êm thấm.

Trời bên ngoài xám và lạnh, trên đầu sao lưa thưa. Đại lộ Brabun hiện ra trong mắt bọn trẻ với một dáng vẻ lạ hoắc so với ban ngày, trông vắng vẻ và ít thân thiện hơn.

- Những chiếc áo này mày sản xuất từ bao giờ thế, Suku? – K’Tub thì thào hỏi bạn, lúc này cả bọn đã cởi những chiếc áo màu cánh gián ra cầm tay.

- Sáng nay. – Suku đáp giọng kiêu hãnh. – Sau lần bám theo anh Tam và nghe được cả khối câu chuyện hay ho, tao nghĩ thế nào bọn mình cũng cần đến loại áo siêu sản phẩm này nhiều lần nữa. Mà một chiếc thì không đủ. Thế là tối hôm qua và suốt buổi sáng hôm nay, tao phải hì hục…

- Chỉ hôm qua đến nay mà mày chế được tới năm chiếc áo kia à?

- Chuyện nhỏ. – Suku cười rạng rỡ. – Khó là ở chiếc đầu tiên. Còn khi đã thành công rồi thì cứ chiếu theo công thức mà làm. Nếu muốn, tao có thể làm ra hàng trăm chiếc là một tuần.

- Như vậy là mày sắp giàu sụ rồi, Suku.

- Giàu sụ á?

- Nếu mày đem những chiếc áo này bày bán trước cổng trường Đămri.

- Không bao giờ. – Suku cười khảy. – Không phải thứ gì cũng có thể đem bán, K’Tub à.

- Trời đất! – Nếu không kịp nhớ ra tụi nó đang đi đâu, K’Tub đã hét toáng lên giữa đường rồi – “Đại phù thủy” Suku chê tiền từ bao giờ thế nhỉ?

- Chơi với đứa bạn ngốc như mày thiệt là khổ tâm, K’Tub à. – Suku cố tình buông ra một tiếng thở dài. – Không bán những chiếc áo đặc biệt này không phải vì chê tiền mà chính là tao muốn bảo vệ chuyện làm ăn của tao đó.

K’Tub nhăn nhó xộc mười ngón tay vào mái tóc:

- Tao chả hiểu mày nói gì cả.

- Có gì đâu mà không hiểu, K’Tub. – Păng Ting cười khúc khích. – Nếu bọn láu cá trường Đămri có được những chiếc áo này, tụi nó sẽ bí mật bám tò tò theo Suku nhà mình học lỏm hết bí quyết chế tại thì nhóc Suku chỉ còn cách bỏ nghề thôi.

Trường Đămri hiện ra trước mắt trong hình dáng một khối bí mật vuông vức và đen thui khiến cho bọn trẻ lập tức ngưng ngay cuộc tán phét. Cái cảm giác ngôi trường đang nằm thù lù một đống để chờ đợi tụi nó sa bẫy khiến tất cả cái miệng gần như nín thở. Dãy ki-ốt dọc hai bên dãy tường thành cửa đóng im ỉm, ngồi chồm chỗm trong bóng tối như những con quái vật canh cổng càng làm bọn Kăply phát rét. Nét tươi cười láu lỉnh trên mặt Suku và K’Tub mới đây cũng trôi tuột đi đâu mất.

- Giờ làm gì nữa đây, anh K’Brăk? – K’Tub cất giọng run run.

Nguyên không thể không thấy là tay mình cũng đang run lên. Nó thọc cả hai tay vô túi áo như muốn sưởi ấm chúng, cố giữ giọng bình tĩnh:

- Lùi lại sau các gốc cây để mặc áo tàng hình vô.

Nghe nhắc đến áo tàng hình, trái tim trong ngực bọn Kăply vừa rớt xuống liền trồi lên được một chút.

Cả bọn lặng lẽ làm theo lời Nguyên, trong khi mắt vẫn trừng trừng nhìn về phía cổng trường.

Chỉ trong tích tắc, bọn trẻ đã tròng xong những chiếc áo tàng hình vô người, bước ra khỏi gốc cây, dĩ nhiên không đứa nào nhìn thấy đứa nào hết, và tình trạng đặc biệt đó bỗng nhiên khiến tụi nó đâm ra sợ hãi một cách vô cớ.

- Nắm chặt tay nhau.

Nhận ra sự bất ổn trước việc cả đống đứa cùng biến mất trong mắt nhau, Nguyên lập tức ra lệnh.

Sau một hồi quờ quạng trong bóng tối, mỗi đứa cũng tóm được một bàn tay nào đó và vì không đứa nào biết bàn tay mình đang nắm là tay ai, những tiếng thì thào nối nhau vang lên.

- Ai vậy?

- Anh, K’Brêt đây.

- Tay ai đây?

- Êmê.

- Ai?

- Păng Ting.

- Tay ai vậy nè?

- K’Tub. Còn đây là ai?

- Anh K’Brăk đây. Ủa, còn tay ai đây mà lạnh ngắt vậy nè?

Nguyên chưng hửng khi phát giác ra tay trái nó đang nắm tay K’Tub còn tay phải đang nắm một bàn tay khác, trơn và lạnh như da lươn. Nó hấp tấp rà soát lại những giọng nói vừa vang lên, điếng hồn vừa nhận ra năm đứa bạn nó đều đứng ở phía sau, còn bàn tay lạ hoắc này lại ở phía trước.

Trong một thoáng, Nguyên sợ hãi đến độ muốn nuốt luôn cả lưỡi. Như người bị đánh vào đầu, Nguyên đứng chết trân, người chợt lạnh ngắt và cảm thấy rõ rệt ruột gan đang tan ra.

- Gì vậy anh K’Brăk?

Câu hỏi đượm ngạc nhiên của K’Tub giúp Nguyên tỉnh hồn. Nó lập tức vùng vẫy hất bàn tay kia ra và kinh hoàng hét lên, bất chấp việc nó là đứa gan dạ nhất trong bọn:

- A… a… a… aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…

Tiếng thét rợn người của Nguyên làm tụi bạn nó tái sạm mặt và những cặp chân muốn khuỵu xuống ngay tại chỗ.

- Gì vậy anh K’Brăk?

Lần này là cái giọng khan hiếm vì khiếp đảm của Êmê.

- Anh vừa nắm phải bàn tay của một ai đó. – Nguyên chới với đáp, tưởng mình vừa chết đi sống lại.

- Ai đó là ai?

- Là một người nào đó. – Nguyên hổn hển, vẫn chưa lấy lại được nhịp thở bình thường. – Một người lạ.

- Làm gì có truyện đó, anh K’Brăk. – Tiếng Suku vọng từ cuối hàng, cái giọng yếu ớt như không có hơi của nó có vẻ muốn chế nhạo cái điều mà nó đang nói. – Có khi anh nắm phải một cành cây nào đó thôi.

- Hay ta quay về đi. – Kăply mấp máy môi, ấp úng đề nghị, trong bọn có lẽ nó là đứa hóa đá lâu nhất sau tiếng thét của Nguyên.

Nhưng chẳng bàn chân nào nhúc nhích, chính xác là không dám nhúc nhích. Chúng không quay về, nhưng cũng không bước tới. Mười hai con mắt nhìn chòng chọc ra xung quanh, tai vểnh lên lắng nghe động tĩnh. Nhưng nếu không kể tiếng gió đi lại xạc xào trên ngọn cây thì sự yên lặng bao trùm chung quanh tạo ra cảm giác chưa từng có ai ở gần tụi nó.

Lâu thật lâu, Păng Ting là đứa đầu tiên mở lời:

- Chắc không có ai đâu.

- Ừ, làm gì có ai! – K’Tub phụ họa một cách máy móc, chủ yếu là để tự trấn an mình.

Êmê khẽ hắng giọng, trong bọn nó là đứa có đủ lý do để trở thành kẻ liều mạng nhất:

- Vào trường đi chứ, anh K’Brăk?

- Ừ, chúng ta vào đi.

Nguyên nói, vẻ hoang mang và cam chịu. Nó tự biết cái vừa rồi nó nắm chính là một bàn tay, một bàn tay lạnh lẽo, gần như không có sự sống, thậm chí nó còn cảm nhận được những ngón tay nhờn nhợt kia đang bóp chặt tay nó. Nhưng bây giờ thì nó không có cách gì làm cho tụi bạn tin được cái điều mà thực ra nó cũng cảm thấy rất khó tin. Nó không thể nghĩ được tại sao có bàn tay đó ở đây, ngay trong lúc này và đáng sợ nhất là nó không biết đó là bàn tay của ai.

Cái ý nghĩ có một kẻ tàng hình lạ mặt đang đi bên cạnh khiến dạ dày Nguyên thắt lại từng chặp. Nhưng nó vẫn cố lê chân về phía trước, đè nén sự sợ hãi bằng cách tin rằng nếu kẻ đó thực sự muốn hại tụi nó thì hắn hoàn toàn có thể ra tay từ trước khi tụi nó nhận ra sự có mặt của hắn.

Bảng trên tường Đămri với bức phù điêu bằng vàng có hình chiếc chìa khóa chữ thập sáng mờ mờ dưới ánh sao đêm hiện ra ngay trên đầu. Nguyên hơi khựng lại, đắn đo một thoáng rồi thận trọng bước quá dưới mái che, tay vẫn nắm chặt tay K’Tub đang bám sát phía sau.

Cả bọn đi vòng qua phía trái, theo ánh sáng tù mù chiếu ra từ viên bích ngọc khảm trên đỉnh tháp ở góc sân phía Bắc.

- Không thiếu ai chứ hả?

Nguyên hỏi khẽ K’Tub khi đặt chân qua cánh cổng của lớp tường thành thứ hai cạnh lớp học lắp cửa kính tím để vào trong sân.

- Chắc là không…

Đang thì thầm đáp, K’Tub thình lình bật kêu:

- Á… á…

- Gì thế?

Nguyên giật thót và ngay khi câu hỏi vừa buột ra khỏi miệng, liên tiếp những tiếng kêu kinh ngạc của lũ bạn nối nhau đạo vào tai nó khiến nó hoảng hồn ngoảnh phắt lại.

Một cái gì đó lạnh lẽo như một tảng nước đã trườn qua bao tử Nguyên khi nó kinh hoàng nhận ra sáu đứa tụi nó đều đã lọt vào bên trong sân và sở dĩ nó có thể điểm danh đầy đủ cả bọn là vì từng đứa không hiểu sao bỗng hiện ra lồ lộ dưới ánh sáng xanh mờ tỏa ra từ trên cao, thậm chí có thể thấy rõ chiếc áo màu xanh cánh gián gần như trong suốt đang khoác trên người mỗi đứa.

Trong khi cả bọn đứng chết lặng trước biến cố bất ngờ này, hoàn toàn choáng váng trước chuyện chiếc áo tàng hình thình lình mất tác dụng và chưa biết phải làm gì tiếp theo thì từ dưới mặt đất, ngay trước mặt tụi nó, hàng loạt những hình thù lần lượt trồi lên.

Bọn trẻ bật lui về phía sau, nhưng tiếng tằng hắng phát ra ngay sau gáy cho biết phía sau cũng có người. Mình bị bao vây rồi! Nguyên sợ hãi nghĩ, tim thắt lại, cố để đừng run bắn từ đầu đến chân.

- Giỏi lắm, tụi bay!

Tiếng một mụ già the thé vang lên và bọn Kăply bàng hoàng nhận ra đó là mụ Gian bán bánh Nhớ dai trước cổng trường. Đêm nay mụ vẫn quấn chiếc tạp dề quanh bụng như lúc mụ đứng đằng sau chiếc chảo bột và nhìn bọn Kăply bằng ánh mắt lấp lánh khác thường.

- Hừm, đột nhập vô trường lúc nửa đêm. – Mụ vung đôi đũa to tướng vào mặt bọn trẻ, quơ qua quơ lại và ngoác cái miệng móm xọm, hạnh hỏi. – Tụi bay định giở trò khỉ gì thế hả?

- Ờ, không, tụi con có định làm gì đâu ạ. – K’Tub vọt miệng, không biết phải giải thích như thế nào nhưng vẫn cố gắng nói, như thể tin rằng nếu làm thinh thì tội trạng sẽ nặng hơn.

Lão phù thủy bụng bự, chủ quầy bột chiên Yêu đời, chĩa cái muỗng trên tay ra phía trước, nóng nảy nói:

- Lằng nhằng quá, mụ Gian! Để ta cho tụi nhóc một cú thần chú Bất tỉnh quách cho rồi!

-Khoan đã, lão Chu. – Mụ Gian hấp tấp lên tiếng cản. – Để ta hỏi chúng thêm vài câu đã. Biết đâu…

- Chạy đi!

K’Tub đột ngột rống lên, cắt ngang câu nói của mụ Gian và trong khi cả đống phù thủy bán quán đang giật mình ngơ ngác thì bọn nhóc đã bỏ chạy tứ tán, mỗi nơi một đứa như bầy ngựa sút chuồng.

- Đuổi… đuổi theo… mau!

Sau phút ngỡ ngàng, lão Chu bừng tỉnh trước tiên, tay vung loạn xạ cái muỗng ra bốn phía, lập bập ra lệnh.

Bọn trẻ bị chặn ngay cánh cổng phía hành lang trái, tìm cách vọt về phía ba chiếc cổng còn lại. Có đứa không dám băng ngang qua sân trường lố nhố những người truy đuổi liên cắm cổ phóng bừa vào các dãy lớp.

Kăply đang nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía cánh cổng phía Bắc, bỗng nghe tiếng Păng Ting hổn hển bên tai:

- Hướng đó không thoát đâu, anh K’Brêt.

- Sao thế? – Kăply hỏi lại, vẫn không giảm tốc độ. – Cổng đó không bị chặn mà.

- Nhưng bức tường thành phía ngoài chỉ có hai cánh cổng thôi. Bọn họ chỉ cần đứng ở hai nơi đó là chúng ta bị tóm sạch.

Lời nhắc nhở của Păng Ting khiến đôi chân Kăply tự dưng muốn rời ra như trúng phải thần chú Sụm bà chè. Nó phát ra một âm thanh nghe như bị nghẹn:

- Phải chi ngoài môn Thần chú chiến đấu, thầy N’Trang Long cho tụi anh học thêm môn Độn thổ thì đỡ biết mấy.

Păng Ting không kiềm chế được một cái tặc lưỡi khi nghe cái giọng tiếc hùi hụi của Kăply:

- Độn thổ cũng chẳng ăn thua gì đâu, anh K’Brêt. Trường Đămri đã được ếm bùa Bất khả xâm phạm rồi. Áo tàng hình mà cũng mất tác dụng nữa là.

Kăply biết là Păng Ting nói đúng, khi nó nhớ lại lần ông K’Tul than thở về loại bùa Bất khả xâm phạm ếm tại căn nhà sàn của Đại tiên ông Mackeno khiến ông và vợ chồng K’Rahlan – Ka Ming không cách gì vào được.

- Bây giờ tụi mình chạy đi đâu đây?

Nó rầu rĩ hỏi, không cảm thấy vui mừng chút nào khi những tiếng chân rầm rập phía sau đã tắt mất không biết tự lúc nào. Có vẻ như đám phù thủy trước cổng trường đang bận vây bắt những đứa còn lại.

- Chạy lên văn phòng hiệu trưởng. – Păng Ting nói, giản dị.

- Em không điên chứ, Păng Ting? – Kăply quay nhìn nhỏ bạn bằng ánh mắt sửng sốt. – Tụi mình đã xâm nhập bất hợp pháp…

- Anh và anh K’Brăk là những chiến binh giữ đền của xứ Lang Biang. – Păng Ting nói nhanh. – Thầy N’Trang Long sẽ bảo vệ hai anh.

Kăply theo Păng Ting chạy về phía dãy nhà thấp cạnh chân tháp, như không còn cách nào khác, mặc dù nghĩ đến những bậc cầu thang leo hoài không hết nó cảm thấy đôi chân đột nhiên nặng như đeo chì.

Ngược lại với sự náo loạn bên ngoài sân trường, cái đang ngự trị bên trong ngọn tháp là một sự tĩnh mịch lạ lùng. Kăply và Păng Ting dọ dẫm đặt chân lên các bậc đá xanh, chẳng có chút cảm giác gì là vừa thoát khỏi một cuộc vây ráp ồn ào. Điều mà tụi nó cảm thấy rõ rệt nhất trong lúc này là một sự yên lặng lạnh lẽo và trống rỗng đến mức tụi nó bắt đầu nghĩ là không có ai đang ở trong tháp.

Dần dần Kăply và Păng Ting nhận thấy trên tường, ngay khúc quanh của các cầu thang, đều có khảm ngọc. Ban ngày những viên ngọc này bị ánh sáng hắt vào từ cửa sổ ở các tầng tháp át mất nhưng lúc này nhờ ánh sáng mờ ảo của chúng, tụi nó mới có thể mò mẫm di chuyển trong tháp mà không gây ra tiếng động.

Hai đứa hồi hộp nép sát vào nhau, lặng lẽ bước, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn quanh, tim đập thình thịch trong ngực.

Lúc lên tới tầng tháp thứ ba, vừa ló đầu ra khỏi khúc quanh, Kăply bần thần rụt phắt lại và hấp tấp đưa tay lên bụm miệng, mặt mày đột nhiên tái nhợt.

- Gì thế? – Păng Ting níu chặt tay bạn, kinh hãi thì thào.

Kăply hất đầu ra phía trước thay cho câu trả lời, cố giữ cho hai hàm răng đừng đánh vào nhau.

Tay nắm chặt, Păng Ting nín thở nhô người từng chút một ra khỏi mép tường.

Trong tích tắc, nó nhận ngay ra điều gì đã làm Kăply mất bình tĩnh đến thế. Ngay cả nó, nếu không chuẩn bị tinh thần từ trước, chắc nó đã rú lên khi bất ngờ đập vào mắt nó một bóng người đang lom khom trước mặt, cách tụi nó không tới mười bước chân.

Dưới ánh sáng mù mờ, Păng Ting không nhìn rõ mặt cái hình thù đen thui đó, nhưng chỉ cần nhác thấy vóc người cao ốm và nhất là cái trán dồ đang cụng sát vào tường kia, nó biết ngay đó là thầy Haifai.

Ổng đang làm gì thế nhỉ? Păng Ting kinh ngạc tự hỏi nhưng rồi nó gần như ngay lập tức hiểu ra cái tư thế kỳ dị của thầy Haifai chính là tư thế không nhầm lẫn được của một người đang rình mò. Cái mà thầy đang áp sát cái trán dồ của thầy vào không phải là bức tượng mà là một cánh cửa và lúc này rõ ràng là thầy đang lén lút nhòm qua lỗ khóa cánh cửa để quan sát cái quái gì đó bên trong.

Đang tròn mắt nghiêng ngó, Păng Ting bỗng nghe Kăply đụng khẽ vào người nó từ phía sau.

- Ai vậy? – Kăply run rẩy lào thào vào tai Păng Ting khi nhỏ bạn quay mặt lại.

- Thầy Haifai. Ổng đang rình cái gì đó.

Păng Ting thấp giọng đáp và đưa ra một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Kăply đừng hỏi nữa.

Hai đứa lại thận trọng thò đầu ra và Kăply chưa kịp định thần để nhìn cho kỹ đã không thấy thầy Haifai đâu nữa. Đang ngơ ngác, nó bỗng điếng người khi nghe những tiếng chân huỳnh huỵch từ tầng dưới vọng lên gấp gáp.

- Nghe động, ổng trốn rồi.

Vừa nói, Păng Ting vừa kéo tay Kăply:

- Chúng ta cũng chạy đi.

Nhưng hai đứa vừa lao ra khỏi chỗ nấp, mới chạy được vài ba bước đã giật bắn, cảm thấy một thứ gì đó giống như những con rắn lớn quấn chặt lấy chân mình.

“Huỵch” một tiếng, chính xác là hai tiếng, Kăply và Păng Ting ngã lăn ra đất và kinh hoảng nhận thấy tụi nó đang bị kéo xềnh xệch về phía sau.

Mình mẩy ê ẩm, hai đứa lóp ngóp cố bò dậy khi cơ thể tụi nó va phải tường một cái “cộp” và dừng lại. Bấy giờ Kăply va Păng Ting mới nhận ra cái quấn lấy cẳng tụi nó là những sợi dây màu trắng phóng ra từ đầu chiếc muỗng của lão Chu bụng bự và nãy giờ lão già khả ố đó đang cuốn từng vòng dây để kéo lê tụi nó dưới nền nhà như kéo những bao cát, vẻ mặt hả hê như đang thưởng thức một trò chơi cực kỳ thú vị.

Mớ dây cuốn dần vào chiếc muỗng trên tay lão và trong nháy mắt biến thành những cục bột trước khi tan biến không còn một vết tích.

Khi cục bột cuối cùng tan vào không khí, lão Chu nhét chiếc muỗng vào thắt lưng và chĩa chiếc mũi nhọn hoắt vào mặt Kăply và Păng Ting, cười hề hề:

- Mùi vị cũng tạm được chứ hả, tụi bây? – Mắt lão híp lại khi nói hai chữ “tạm được”. – Hừm, nếu cho rằng chui vào đây là có thể trốn thoát được tụi tao thì đúng là tụi bay lạc quan hơi sớm.

Mụ Gian có vẻ như đã chán nói chuyện lằng nhằng với bọn nhóc, chắc mụ vẫn còn cáu cái chuyện thằng K’Tub chơi mụ một vố quá mạng vừa rồi.

- Lên nào!

Mụ chĩa đôi đũa trên tay vào Kăply va Păng Ting, trầm giọng quát. Có lẽ do cáu quá nên mụ quát lớn hơn mức cần thiết, khiến Păng Ting và Kăply bị câu thần chú đầy kích động của mụ làm cho bắn vọt lên không trung, lơ lửng có đến vài phút mới rơi bịch trở xuống.

- Đi! – Mụ đẩy tay vào lưng Păng Ting và Kăply. – Tao phải giao tụi bay cho thầy N’Trang Long xử trí!

Khi mụ Gian chạm vào vai nó, cái ước muốn phản kháng bỗng cháy bùng lên trong lòng Kăply. Ước muốn đó thôi thúc nó mãnh liệt đến mức có lúc nó muốn dùng câu thần chú Trói gô vừa học để đối phó với bọn họ, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng tài nghệ của mình, nó hoàn toàn không chắc cái câu thần chú chiến đấu đó sẽ trói mụ Gian và lão Chu hay là trói chính nó, Kăply đành từ bỏ ý định chống lại mệnh lệnh của mụ Gian. Hơn nữa, nếu đám phù thủy chủ quầy này thiệt sự là người của thầy N’Trang Long thì Kăply tin rằng nó chẳng việc gì phải lo lắng.

Thất thểu bên cạnh Păng Ting, Kăply vừa đi vừa nghĩ ngợi, mừng rỡ thấy ruột gan của nó hình như đang trên đường quay lại vị trí cũ.

Nhưng khi nó đi ngang qua căn phòng mà thầy Haifai vừa rình rập và quay mặt dòm thì một lần nữa dạ dày của nó đột ngột trôi đi đâu mất.

Kăply giật bắn người khi thấy tấm biển đồng gắn trên cánh cửa ghi rành rành dòng chữ: GIÁO SƯ HAILIXIRO.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play