Baltalon chỉ khẽ phẩy tay một cái, nhẹ nhàng như đuổi ruồi, chiếc áo pháp thuật đã trườn khỏi người Nguyên, bay phất phới trong không trung một lúc, rồi rơi bẹp trên cỏ, tư thế rất thảm hại.
Nguyên kinh hãi nhìn theo chiếc áo, bần thần tự nhủ: Chẳng lẽ thế là xong? Chẳng lẽ mình chết một cách đơn giản vậy sao? Bất giác Nguyên liếc mắt lên đỉnh đồi, bụng phấp phỏng nhớ tới những gì thầy N’Trang Long đã nói với nó cách đây ba ngày.
- Đừng trông mong gì nữa! Lão K’Tul và con mụ Êmô đã bị ta ếm bùa Bất di bất dịch rồi! - Baltalon nói giọng nhạt nhẽo, cặp mắt trắng dã vẫn nhìn chòng chọc vào mặt Nguyên, có thể đoán ra hắn đang cực kỳ khoái trá đằng sau vẻ mặt vô hồn.
Thầy N’Trang Long chỉ an ủi mình thôi! Còn không thì chắc dây thần kinh của thầy bị trục trặc! Nguyên tuyệt vọng nghĩ, đã định cụp mắt xuống. Nhưng những vật nhòn nhọn giống như là chóp nón đột ngột nhô lên phía bên kia đỉnh đồi khiến nó vội vàng mở căng mắt. Đúng là người! Đúng là có người đến! “Ta được cứu rồi!”, mặt Nguyên lộ vẻ hân hoan, những tiếng reo thầm bật lên trong đầu nó.
Trong thoáng mắt, những bóng người hiện ra lồ lộ trên đỉnh đồi. Một người, hai người, ba người, tất cả là bốn người. Cả bốn đang lao xuống thung lũng, chạy như bay lại chỗ Nguyên và Baltalon đang đứng.
Khi những bóng người phóng xuống đến lưng chừng đồi, Nguyên nhận ra ngay những gương mặt quen thuộc, niềm hy vọng vừa lóe lên vụt tắt ngóm, ngay trong khoảnh khắc đó thiệt tình là nó không quyết định được nên cười hay nên khóc.
Tụi bạn lúc này đã tới sau lưng Nguyên và đã kịp nhìn thấy những kẻ mới đến.
- Trời ơi, Mua! - Kăply bật kêu sửng sốt.
- Quái nhân Tam nữa! - Êmê thảng thốt. - Nó đến đây chi vậy kìa?
K’Tub và Păng Ting há hốc miệng nhìn những khách không mời. Mua chạy trước, mặt mày hớt hơ hớt hải, hai bím tóc đánh qua đánh lại lạch bạch, chiếc áo chùng bọc gió trông như một cánh diều đen khổng lồ. Sau một chút là dáng người dong dỏng của Tam, bộ mặt xanh xao của nó lúc này càng xanh lè xanh lét vì phải chạy bộ một quãng xa. Hổn hển phía sau Tam là mái tóc bù xù của Kan Tô và con nhỏ Bolobala tròn quay như hột mít, tròn đến mức có cảm tưởng như nó đang lăn xuống từ trên đồi.
Bất chấp tiếng kêu réo um sùm của bọn trẻ, Baltalon chẳng buồn ngoái cổ ra sau, cũng chẳng thèm động đậy. Đôi mắt không lông mày của hắn vẫn đóng đinh vào mặt Nguyên, như thể trên đời này chỉ có Nguyên là mối quan tâm duy nhất của hắn, các thứ khác là đồ bỏ. Hắn đứng bất động, nhìn chằm chằm vào con mồi, như đang định xem chừng nào thì ra tay và ra tay như thế nào để đối phương phải chịu vô vàn đau đớn khổ sở.
Ngay từ xa, hình dáng kỳ dị của Baltalon đã khiến tụi thằng Tam chột dạ. Lúc đến gần, đọc thấy vẻ căng thẳng trên gương mặt của đám bạn đang xếp hàng ngang sau lưng Nguyên, tụi nó càng thêm rúng động, tim nảy tưng tưng.
Cả bọn đánh một đường cung rộng, thận trọng đi vòng qua Baltalon, vừa đi vừa nhớn nhác liếc hai chiếc sừng cong cong gớm ghiếc nhô lên trên chiếc đầu cũng không kém gớm ghiếc kia.
Trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, Kăply đột ngột làm một chuyện mà lúc bình thường có dán cả chục tấm bùa yêu trên lưng nó cũng không dám làm là đưa tay ra nắm lấy bàn tay ướt mồ hôi của Mua khi cô bé đến gần.
- Mua đi đâu đây! - Kăply hỏi giọng xúc động.
- Tôi đi tìm bạn.
Mua áp tay lên ngực, tay kia vẫn để trong tay Kăply, đáp qua hơi thở gấp.
- Tìm tôi! - Kăply trợn mắt hỏi dồn. - Tìm tôi làm chi? Mà sao lại đi tìm vào giờ này? Mua không đến lớp sao?
- Đến rồi! - Mua chớp đôi mắt đã có vẻ bắt đầu tối lại. - Hôm nay có môn Thần chú chiến đấu của thầy Haifai, nhưng tôi không thấy bạn và K’Brăk đâu. Tự nhiên tôi sực nhớ đến những lời bạn nói hôm trước. Rằng rất có thể hôm nay sẽ là ngày cuối cùng...
- Thế là Mua tức tốc lôi tụi này đến lâu đài K’Rahlan... - Kan Tô ngọ ngoạy mái tóc rối như tổ quạ, láu táu đế vào, Kăply để ý thấy mặt nó lúc này đã thôi lốm đốm.
- Nhưng làm sao các bạn biết tụi này đang ở đây?
- Có một thằng oắt ở nhà bạn nói cho tụi này biết.
Lại thằng Đam Pao nhiều chuyện! Mà làm sao nó biết tụi mình đang ở đây há? Nhưng Kăply không có thì giờ để thắc mắc. Giọng nói lo lắng của Mua đã run run chọc vào tai nó:
- Chuyện gì đang xảy ra thế K’Brêt? Ai đang đứng đối diện với K’Brăk thế?
- Nhìn hắn trông ghê quá! - Bolobala thì thào.
- Baltalon đó... - K’Tub thiểu não lên tiếng đáp thay Kăply, giọng héo hắt như ngọn đèn sắp hết dầu.
- Cái gì? Sứ giả thứ ba của trùm Bastu! - Kan Tô nhảy dựng lên, đôi mắt gần như đứng tròng.
- Trời! - Mua rên rỉ. - Sát thủ ngày thứ ba mươi, hèn gì!
- Thực ra, chính K’Brăk là người nhận được pho tượng báo tử chứ không phải tôi! - Kăply chợt phát giác mình vẫn đang nắm chặt tay Mua, liền buông ra, khẽ nói.
- K’Brăk hay bất cứ ai cũng vậy thôi! - Mua cất giọng khào khào như thể mới đó đã bị vắt kiệt nước. - Tụi mình phải làm sao chứ?
Kan Tô bước lên đứng ngang với K’Tub, hùng hổ chĩa tay về phía Baltalon, giọng kích động:
- Tất cả chúng ta cùng hợp sức đánh ra một đòn đi! Chẳng lẽ chừng này người...
Cái đầu của Baltalon đột nhiên rời khỏi cổ, bay lên cao, cười “há há há” rồi rơi trở xuống vị trí cũ khiến Kan Tô chết lặng, tiếng nói lạc đâu mất, còn bọn Mua, Tam và Bolobala mặt mày xám ngoét, lưng nổi đầy gai ốc.
- Có chết... cũng phải... cố, các... bạn... à!
Mua cắn chặt răng, lắp bắp hưởng ứng lời Kan Tô, lết tới một bước, lấy hết can đảm giơ thẳng tay ra trước mặt. Cánh tay nó và cánh tay Kan Tô duỗi song song và cả hai cánh tay rõ ràng là đang run lẩy bẩy.
Nhưng ngay tức khắc, Mua thộn mặt phát hiện ra chỉ có hai đứa nó là sẵn sàng. Tụi Êmê, K’Tub, Kăply và Păng Ting nom ủ rũ như bầy gà mắc mưa, trong khi Tam và Bolobala thì giương cặp mắt ngơ ngác ra nhìn những đứa này.
- Chẳng cứu vãn được gì đâu, Mua! - Êmê quay chiếc mũi hếch sang nhỏ bạn, rầu rĩ nói.
Tam giương cặp mắt lo âu nhìn sang chỗ Baltalon, cất giọng ảm đạm:
- Đúng vậy. Mình nghĩ gặp Baltalon coi như tới số rồi.
- Cái gan của bạn sao có một tí vậy hở Tam! - Bolobala nhìn Tam qua khóe mắt, cất giọng chì chiết.
- Mua nè...
Kăply máy môi nhưng nó mới thốt được hai tiếng bỗng giật mình nín luôn. Một giọng nói rì rầm quen thuộc thình lình vẳng vào tai nó: “Cho mày té bật ngửa ra đi!”
Quái nhân Tam! Kăply chỉ vừa kịp lóe lên ý nghĩ đã nghe bên cạnh kêu đánh “bịch” một tiếng, liền giật mình quay sang, thấy Bolobala ngã bật gọng dưới đất, mặt tái nhợt, cỏ bám đầy đầu.
- Sao thế, Bolobala?
Mua kêu lên và chạy bổ lại, thụp xuống nâng nhỏ bạn dậy, trọng lượng của Bolobala khiến nó ì à ì ạch.
- Đừng sợ, chị Bolobala à... - Păng Ting bước tới, nhẹ nhàng gỡ những cọng cỏ bám trên tóc bạn. - Baltalon sẽ không làm gì chị đâu.
Cách đó một quãng, K’Tub làu bàu:
- Đồ gan sứa mà cũng mò đến đây! Vậy mà còn bày đặt chê người khác!
Trong bọn, chỉ có Kăply nghe được lời nguyền rủa thầm của Tam. Chỉ có nó biết rõ Bolobala hoàn toàn không phải bị nỗi khiếp sợ đánh quỵ. Cách đây một tuần, trước mặt cả đống bạn bè, thằng Steng từng lãnh đủ lời nguyền này của Tam ngay trong sân trường, dộng đầu xuống đất một cú quá mạng. Nhưng trong hoàn cảnh này, không đứa nào nghĩ cú ngã vừa rồi của Bolobala là do Tam gây ra. Nếu không có khả năng nghe được lời nguyền của quái nhân, chắc chắn Kăply cũng không tin thằng Tam lại nhỏ mọn đến mức lợi dụng tình thế này để hại bạn.
Kăply đánh mắt sang Tam, không thể nào không nhận thấy thái độ lúng túng của thằng này. Tam quay mặt đi ngay khi bắt gặp ánh mắt của Kăply, nhưng nó vẫn bối rối như thế hàng bao nhiêu lần mỗi khi lén lút gây chuyện. Hổng lẽ Bolobala mới trách nó một câu nhẹ hều như vậy, nó đã nổi quạu? Kăply tự hỏi, nhận ra mình bắt đầu ác cảm với thằng này. Đang lẩn thẩn nghĩ ngợi, Kăply bỗng chết điếng với ý nghĩ: Hay nó đích thị là người của trùm Bastu? Vợ chồng thầy Haifai chẳng đã bao nhiêu lần nói huỵch toẹt chuyện đó ra rồi sao? Đúng rồi, chính Suku cũng từng bảo quái nhân là những người có khuynh hướng hắc ám bẩm sinh và những lời nguyền rủa thầm từ lâu đã bị liệt vào danh mục pháp thuật bị cấm! Kăply từ từ nhớ lại, và càng nhớ nó càng hãi hùng. Chẳng lẽ hôm nay thằng Tam có mặt ở đây không phải do tình cờ, mà theo sự triệu tập bí mật của Baltalon?
Thằng Tam dường như đánh hơi được sự ngờ vực trong đầu Kăply. Nó rón rén đi vòng ra xa, đứng tuốt ngoài rìa, cạnh nhỏ Păng Ting, gục xuống cỏ khuôn mặt như người mới ra khỏi một trận thương hàn.
Đằng trước mặt, cái đầu của Baltalon lại bay ra khỏi cổ một cách khoái chí, cười “há há há” rồi rơi xuống, hai ba lần như vậy, có vẻ như đối với hắn không có gì thích thú hơn là chứng kiến nỗi khiếp đảm và hoảng loạn của bọn nhóc, chiếc mũi khoằm trên mặt hắn có cảm tưởng mỗi lúc một to ra, đầy hăm dọa.
- Em... không... biết... - K’Tub đáp trả cũng bằng giọng cà lăm không kém, tim thắt lại từng chút một.
- Khi nào con Boumboum quay trở lại và lượn vòng trên đầu hắn, K’Brêt à... - Từ bên tay phải, Mua lên tiếng, vẫn thứ giọng khan cứng như đang viêm họng.
Lời giải thích của Mua khiến cả Kăply lẫn K’Tub hấp tấp ngước mắt lên trời, sợ sệt chờ một chấm đen rơi xuống từ trên mây.
- Hắn chờ con Boumboum tới để ra tay giết K’Brăk, nhưng chúng ta thì chờ đợi cái gì chứ! - Mua liếc trộm về phía Baltalon, bồn chồn buột miệng. - Sao không nghe lời Kan Tô quyết chiến với hắn một phen! Biết đâu...
Kăply đặt tay lên tay Mua, thì thào cắt ngang:
- Chúng ta chờ Suku.
Mua quay đầu ra bốn phía, lúc này nó mới nhận ra Suku không có trong bọn.
- Suku đi đâu vậy! - Mua hồi hộp hỏi, lòng dậy lên hy vọng.
- Nó đi cầu cứu ông nó. Ngay từ khi phát hiện chiếc áo tàng hình có vấn đề... - Đang nói, sực nhớ Mua không được chứng kiến cái cảnh thằng Nguyên tàng hình dở khóc dở cười khi nãy, Kăply liền ngừng bặt.
- Đại tiên ông Pi Năng Súp! - Mua bật kêu khẽ, bộ mặt chưa kịp tươi lên đã xịu ngay xuống. - Vô ích thôi! Hoàn toàn không có hy vọng gì đâu!
- Đó là cách duy nhất trong lúc này, Mua à... - Kăply trấn an bạn bằng cái giọng rầu rầu lẽ ra nên dùng vào việc đưa đám. - Biết đâu đến phút chót ngài Pi Năng Súp sẽ động lòng. Và ngài sẽ đến đây trước khi con Boumboum kịp quay trở lại...
- Nó đã quay lại rồi.
Mua kêu lên, mặt chết điếng.
Kăply, và cùng với nó, tất cả mọi người kể cả Baltalon đều ngửa mặt nhìn lên.
Một vệt đen bổ xuống từ trên cao, rơi vùn vụt như thiên thạch, cứ như sắp sửa đập đầu xuống đất nát bét đến nơi. Nhưng khi cách đầu Baltalon một quãng, vệt đen xòe cánh ra, đột ngột dừng lại giữa không trung như thắng bằng tay, rồi bắt đầu đảo vòng bằng những cái vẫy cánh mềm mại, nom vô cùng uyển chuyển.
- Đã đến lúc rồi, nhóc!
Baltalon cất giọng, lần này ngoài hơi lạnh còn kèm theo tiếng rin rít như dao rạch lên đá khiến người nghe rợn cả cột sống. Cảm nhận được cái chết đã gần kề, Nguyên trố mắt nhìn Baltalon với nỗi khiếp hãi tận cùng, đầu óc hoàn toàn mụ mị. Bọn trẻ chung quanh đều run lên. Mặt Êmê tái nhợt đi vì đau đớn. K’Tub điên cuồng ngoảnh tới ngoảnh lui, nước mắt trào ra như suối khi không thấy bóng dáng ông cháu Suku đâu.
- Ngươi chỉ có thể tự trách mình đã sinh vào nhà K’Rahlan! - Baltalon nhấc chiếc đầu ra khỏi cổ, chậm rãi tuyên án tử hình, rồi hạ xuống, cánh tay phải tách ra khỏi vai, từ từ dựng lên. - Ngươi hãy nói lời vĩnh biệt với đám bạn trung thành của ngươi đi!
Nguyên nghe tất cả những gì Baltalon nói nhưng gần như không hiểu một điều gì. Người nó đờ ra như con cá mắc cạn, chỗ là cái đầu thì bây giờ là một cục đá, giả như có hàng trăm điều muốn nói thì nó cũng không thể cử động được môi và lưỡi, huống gì lúc này cái đầu đặc cứng của nó không chứa bất cứ một ý nghĩ nào.
Ngay vào lúc Baltalon định ra tay, tức là ngay vào lúc Kăply, Mua, Kan Tô, Êmê, K’Tub, Păng Ting, Bolobala và dường như có cả Tam nữa cùng rú lên và chuẩn bị làm một điều vô vọng gì đó thì một âm thanh du dương thình lình vẳng tới.
- Tiếng sáo...
Êmê khẽ mấp máy môi, mắt nó sáng bừng lên như phản chiếu cùng lúc cả trăm ngọn nến.
Păng Ting mếu máo:
- Đến rồi... đến rồi...
Đột ngột cất được gánh nặng, bọn trẻ thấy gân cốt như nhũn đi, cố để đừng khuỵu xuống. Mặt mày rạng rỡ, đứa nào đứa nấy cố nén một tiếng reo. K’Tub rất muốn nhảy lên nhưng kềm lại được, chỉ toét miệng cười trong nước mắt:
- Ôi, cuối cùng ngài đã ra khỏi nhà.
Bản lĩnh như Baltalon cũng bị tiếng sáo làm cho kích động. Hắn thõng tay xuống, giật lùi hai ba bước, mặt biến sắc, lẩm bẩm:
- Đại phù thủy Pi Năng Súp...
Hắn đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn về hướng phát ra tiếng sáo nhưng chẳng thấy gì. Từ sau chiếc gò phía Tây, tiếng sáo tiếp tục theo gió dìu dặt đưa tới, hòa với tiếng lá rì rào trên những nhánh cây. Ở trên đỉnh đầu, mặt trời thả xuống từng quầng sáng, con Boumboum vẫn bay vòng, cánh lấp lánh trong nắng, như múa theo điệu nhạc. Kăply thấy lòng phấn chấn, ruột nở từng khúc, nhớ lại Suku từng khoe ông nó là chủ nhân cây sáo thần kỳ diệu bậc nhất trong lịch sử Lang Biang. Khi ông nó phát huy tối đa uy lực, tiếng sáo có thể bắt đối phương làm theo ý muốn, không ai có thể chống lại được.
Bây giờ không chỉ Baltalon mà cả bọn trẻ cũng hướng mắt về phía gò, nơi tiếng sáo không ngừng véo von, trong tâm trạng hoàn toàn ngược nhau. Bọn trẻ chờ đợi Baltalon bỏ đi. Còn Baltalon thì đang phập phồng chờ tiếng sáo của Đại tiên ông Pi Năng Súp chuyển qua sát phạt. Hắn biết tiếng sáo khởi đầu của Pi Năng Súp chỉ có ý nghĩa dọa nạt. Thực sự thì nếu không vướng phải lời nguyền Không tha thứ, Baltalon đã rút lui ngay từ khi nghe tiếng sáo đầu tiên. Hắn thừa biết chỉ có ai phát rồ mới dám chống lại Nhị tiên. Nhưng nếu hắn bỏ chạy, nếu hắn không hạ sát được Nguyên, người đã nhận pho tượng báo tử, hắn cũng sẽ chết dưới lời nguyền độc địa của chính mình.
Baltalon tiến thoái lưỡng nan, không ngờ chạm phải Đại tiên ông Pi Năng Súp trong tình huống này. Chưa bao giờ chiếc mũi to tướng của hắn rung rung dữ dội như vậy, cứ như có một bàn tay vô hình đang lay lấy lay để. Vết bầm quanh hai con mắt của hắn như loang rộng ra và dưới chiếc nón kim loại, mồ hôi lúc này đang chảy thành dòng trên mặt hắn.
Tám đứa trẻ cộng với tên sứ giả lúc này trông y chang chín cái cây hay chín hòn đá, chân chôn chặt xuống cỏ, những ánh mắt chôn vào gò đất trước mặt, nín thở và bất động. Bên trên chín cái cây đó, hay chín hòn đá đó, con chim cắt vẫn nhịp nhàng chao những vòng ngoạn mục tạo nên một khung cảnh kỳ quái hết sức.
***
Thời gian trôi đi trong tiếng sáo trầm bổng và trong nỗi thấp thỏm của mọi người. Dưới ánh mặt trời gay gắt, Baltalon hoàn toàn câm nín, quay mặt về phía gò, vểnh tai nghe ngóng, nhưng trong suốt một lúc lâu tất cả những gì hắn nghe thấy chỉ là tiếng sáo ôn hòa, ẻo lả. Bọn trẻ đã bắt đầu sốt ruột và có vẻ như tâm trạng của tụi nó và Baltalon đã dần dần đổi chỗ cho nhau.
Khi nỗi lo lắng dịu đi, Baltalon đưa tay chùi mồ hôi trán và bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Hắn nghĩ một siêu phù thủy như Pi Năng Súp không việc gì phải mất nhiều thì giờ với hắn như vậy.
Trong một thoáng, Baltalon không thể cưỡng lại được ý định buôn ra một câu liều lĩnh:
- Đại tiên ông Pi Năng Súp, ngài hiện thân ra đi! Ngài biết là ta không thể rời khỏi nơi đây mà.
Đáp lại lời khiêu khích của Baltalon vẫn là tiếng sáo vi vu, không những không mạnh lên, ngược lại thoáng có vẻ gì đó giống như là run rẩy.
Baltalon hừ mũi, cái đầu đột ngột tách ra khỏi thân mình bay vọt lên như một hòn đạn và từ tuốt trên cao cặp mắt trắng dã của hắn láo liên quét ra sau gò đất.
Trước vẻ mặt kinh ngạc của bọn trẻ, cái đầu hạ nhanh xuống và khi vừa lắp khít vào cổ, Baltalon vẫy tay một cái. Như bị một sức hút vô hình, một bóng người nhỏ thó từ sau gò bay ra, vẽ một đường vòng trên không trước khi rơi đánh bịch xuống cỏ, lăn lông lốc như một hòn đất.
Phải đến mất mấy giây cả bọn mới bàng hoàng nhận ra cái hòn đất đó là thằng Suku đang nằm co quắp với chiếc ống sáo màu lá cây cầm chặt trên tay. Và khi tin chắc mắt mình không nhầm, đứa nào đứa nấy lập tức cảm thấy choáng váng, tuyệt vọng, hoảng hốt, tất cả cùng một lúc, tay chân hoàn toàn tê liệt và trái tim chín mươi chín phần trăm là không còn đập nữa.
- Thằng chết tiệt! - Baltalon thở phì phì vào mặt Suku lúc này đang lóp ngóp bò dậy. - Hừm, ngay từ đầu ta đã không tin ông ngươi lại phá bỏ luật lệ của mình.
Chưa hết giận, hắn hất tay một cái, đẩy bắn Suku lăn thêm mấy vòng nữa.
Vội vàng ngước lên con Boumboum, Baltalon bắn xẹt tia nhìn sang Nguyên:
Hắn nói chậm và rõ, giọng gai gai, gằn từng tiếng như thả từng hòn sỏi xuống nước và cánh tay một lần nữa bay ra khỏi vai.
Trong khi Êmê sụm xuống như miếng giẻ ướt, những đứa khác chưa kịp phản ứng gì thì cặp mắt K’Tub bỗng lóe lên thứ ánh sáng điên dại của người mất trí. Gần như không kịp nghĩ ngợi, nó vọt người về phía Suku, giật phắt chiếc ống sáo khỏi tay thằng oắt, ném vụt về phía Nguyên, miệng rống lên như heo bị chọc tiết:
- Dùng cái này chống lại hắn, anh K’Brăk!
Nguyên như bừng tỉnh, hấp tấp cúi nhặt chiếc ống sáo rơi ngay trước mặt.
Ánh mắt Baltalon lộ vẻ kinh hoàng khi thấy Nguyên lượm được chiếc ống sáo của Đại tiên ông Pi Năng Súp.
Răng nghiến chặt, Nguyên vung ống sáo lên nhưng nó chưa kịp đọc câu thần chú nào, Baltalon đã khẽ phẩy tay. Chiếc ống sáo ngay lập tức tuột khỏi năm ngón tay Nguyên, rơi ngay xuống đất.
Nguyên lại quýnh quýu nhặt lên, nhưng một lần nữa nó chưa kịp cầm chặt, chiếc ống sáo lại bị đánh rơi.
Bọn trẻ như người trong mộng, ngạc nhiên xen lẫn lo sợ, không hiểu tại sao Baltalon không hạ thủ Nguyên mà chỉ lăm le đánh rớt chiếc ống sáo. Thoạt đầu Kăply nghĩ là Baltalon hơi điên điên, nhưng rồi nó toát mồ hôi khi đoán ra âm mưu thâm hiểm của tên sứ giả hắc ám: hắn muốn vờn Nguyên te tua trước khi xuống tay kết liễu mạng sống của bạn mình.
Baltalon đánh văng chiếc ống sáo trong tay Nguyên cả thảy ba lần và cứ mỗi lần Nguyên nhặt được chiếc ống sáo lên, vẻ mặt hắn lại tái nhợt đi, ánh mắt hoảng loạn thấy rõ.
Cuối cùng, Baltalon không buồn tước vũ khí trên tay đối phương nữa. Hắn lẩm bẩm gì đó trong miệng, cánh tay lăm lăm lấy mạng Nguyên ráp trở vào người, thõng xuống như một cành cây gãy. Nhìn gương mặt ngây ra như thất thần của Baltalon, bọn trẻ vô cùng sửng sốt và liền sau đó là mừng khấp khởi khi thấy hắn có vẻ như không còn lý trí nữa.
Không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng, Nguyên chĩa chiếc ống sáo ngay mặt Baltalon, gân cổ hét lớn:
- Té xuống!
Chuyện hoàn toàn không hy vọng đã xảy ra: Một tiếng “bụp” khe khẽ vang lên và Baltalon ngã lăn ra cỏ.
Cùng lúc, Nguyên cũng đổ sụp xuống theo.
Đám bạn lao tới, cuống cuồng:
- K’Brăk!
- Anh K’Brăk!
Nguyên mệt nhọc mở mắt, và như một người vừa trở về từ cõi chết, nó thấy lòng tràn ngập hạnh phúc, khi cúi xuống trên mặt nó là những gương mặt bè bạn thân yêu, cao cao phía bên trên là bầu trời xanh vời vợi với những đám mây nõn như bông.
- Tôi chỉ căng thẳng thôi! - Nguyên nói giọng lào phào, cố nhoẻn một nụ cười thật tươi.
K’Tub ngoảnh đầu ra sau, hớn hở:
- Lại coi Baltalon thế nào rồi!
Bọn trẻ lập tức rời khỏi Nguyên, xô lại chỗ tên sứ giả của trùm Bastu.
Baltalon nằm ngửa mặt lên trời, tay chân đầu mình lìa hẳn ra, đôi mắt trắng dã của hắn vẫn mở trừng trừng như mắt cá chết, miệng há hốc như chưa hết sửng sốt. Nhìn chiếc mũi khoằm khoằm và to cồ cộ của hắn, bọn trẻ có cảm tưởng một con chim ưng vừa bị bắn rơi trên cỏ.
Suku đi lòng vòng quanh Baltalon. Tới vòng thứ ba, nó đứng khựng lại, thảng thốt kêu lên:
- Hổng lẽ hắn chết rồi!
- Chết! - Păng Ting há hốc miệng. - Không thể có chuyện đó được! Hắn chỉ tạm thời phân thân thôi.
Mua lúc lắc hai bím tóc:
- Xưa nay thần chú Té xuống chỉ khiến nạn nhân mê man! Loại thần chú phổ thông đó làm gì giết được ai!
K’Tub ngồi xổm xuống, sờ tay vào mũi Baltalon một hồi rồi đứng lên co chân đá vào mông hắn bình bịch mấy cái, trợn mắt quay sang lũ bạn:
- Quả là hắn chết thật rồi!
Phải đến lần thứ hai cái câu nói vô lý đó mới lay động được đầu óc những đứa còn lại. Thế là hết Mua đến Kan Tô, hết Kăply đến Bolobala, bọn trẻ lần lượt cúi xuống đặt tay trước mũi Baltalon để rồi lần lượt ré lên, ngỡ ngàng và nhẹ nhõm.
Như một con căng-gu-ru, K’Tub nhảy tưng tưng đến trước mặt Nguyên, khoái trá thông báo:
- Baltalon tiêu tùng rồi, anh K’Brăk!
Trong khi Nguyên ngẩn tò te, K’Tub giật chiếc ống sáo trên tay Nguyên, huơ một vòng, miệng xuýt xoa thán phục:
- Chiếc ống sáo của Đại tiên ông Pi Năng Súp ác liệt thiệt tình! Chỉ xài loại thần chú lôm côm như Té xuống cũng đủ làm Baltalon táng mạng!
Păng Ting mỉm cười nheo mắt nhìn K’Tub, không rõ thằng oắt khen chiếc ống sáo thiệt hay cốt để khen cái chuyện nó đã kịp thời liệng chiếc ống sáo cho Nguyên trong lúc nguy cấp.
Păng Ting chưa kịp trêu thằng nhóc đã nghe tiếng Kan Tô gọi lớn sau lưng:
- Làm gì với cái xác Baltalon đây hở K’Brăk?
- Tụi mình chôn cất hắn cho tử tế đi! - Nguyên chưa biết đáp thế nào, Suku đã đỡ lời. - Dù sao hắn cũng là một trong mười sát thủ nổi tiếng nhất thời đại.
- Cũng may mà hắn chưa chế ra được thứ thuốc hủy diệt đáng sợ như thuốc lột da... - Kan Tô cười khẩy, giọng mỉa mai, rõ ràng khi đã qua cơn nguy hiểm việc đầu tiên của nó là nhớ ngay đến “tội ác” của “đại phù thủy” Suku.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT