*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Phong Hoa, anh yêu em.”Mới nghe thấy câu ấy, hoa cỏ ẩm ướt, mặt trăng trong veo, những người gần đó tất cả đều biến mất.

Chỉ có câu nói là treo lửng lơ giữa trời, dần ngưng kết thành một chiếc chìa khóa, rơi vào trong tay Phong Hoa. Trước mặt cậu có một ngôi nhà nhỏ màu trắng dùng giấy xếp chồng thành. Vách tường nhẵn bóng, nóc nhà đẹp mắt, cửa sổ xinh xắn, ống khói tinh xảo.

Chỉ cần dùng chìa khóa mở cửa, đi vào là có thể nhận được sự thật.

Tìm về những ký ức đã lãng quên, biết được tất cả sự thật của cậu và Diệp nhi.

—— Thế nhưng, vì sao cứ phải nhớ lại sự thật?

Phong Hoa trầm tư: Đúng như Tiêu Ân với Tần Hi Hòa từng nói, đúng như câu chuyện cổ tích đầu tiên, nếu tình yêu và cái chết gắn liền nhau, mình thà rằng không có tình yêu. Dù câu chuyện tàn khốc tuần hoàn hết lần này đến lần khác cũng không thành vấn đề, miễn là có thể sống cùng với anh ấy. Có lẽ, ý nghĩa thật sự của tình yêu là sự ngắn ngủi, hư không, hơn nữa còn mang hàm nghĩa kết thúc! Vì sao lại kết thúc?! Mình muốn ở bên anh ấy! Có đau đớn cũng không sao! Dù muôn đời không được anh ấy yêu cũng có xá gì!

Bỗng nhiên cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Phong Hoa, lại đây.”

Ngay tại cửa nhà, Phong Diệp Nhiên đứng ở đó, anh mỉm cười: “Phong Hoa, mau nhìn đi, đây chính là ngôi nhà của chúng ta, thích không?”

Đầu óc Phong Hoa rỗng tuếch, cậu nhanh chân chạy đến.

Cậu ngập ngừng chạm tay vào da của đối phương, có xúc cảm!

Phong Hoa ôm chầm Phong Diệp Nhiên: “Diệp… Diệp nhi!”

“Nhóc ngốc, khóc gì chứ, nhanh mở cửa đi, xem thử bên trong ra sao?”

“Không… Em không thể…”

“Sao thế? Đừng lo mà ——”

Tay Phong Diệp Nhiên phủ lên tay Phong Hoa, cắm chìa khóa vào ổ, chầm chậm chuyển động cổ tay, cửa nhà bật mở.

Hai người đi vào.

Trong phút chốc, vô vàn trang giấy bắt đầu rung lắc, ánh sáng chói lóa từ bên ngoài xộc vào qua khe hở, đầy màu sắc. Vô vàn trang giấy, vô vàn chữ viết đan lồng, dung hợp vào nhau, rốt cục hình thành hình ảnh và âm thanh cụ thể, kèm với lời giải thích.

Cuối cùng, câu chuyện thật sự của Phong Diệp Nhiên với Phong Hoa được tiết lộ:

Một

Cha Phong Diệp Nhiên là Phong Mục, viện trưởng viện nghiên cứu của SW hàng đầu, còn mẹ là Nghiêu Ngữ Mân, là tình nhân mà Phong Mục nhất thời say đắm. Từ nhỏ, Phong Diệp Nhiên và mẹ sống ở tầng ba của khu ổ chuột dưới lòng đất, 8 tuổi, Phong Mục đón anh với Nghiêu Ngữ Mân về Phong gia. Nghiêu Ngữ Mân vẫn sống khúm núm nhưng không được tôn trọng. Bà nhắm mắt xuôi tay vào ngày 5 tháng 2 vì căn bệnh ung thư khi Phong Diệp Nhiên học lớp 12, Phong Mục không tham dự tang lễ.

Mối tình đầu của Phong Diệp Nhiên là bạn học cấp 3, Trần Huyên, họ bắt đầu hẹn hò từ năm đầu ở liên hoan đêm lửa trại, ngót nghét một năm rưỡi, nhưng sau nửa năm quen nhau thì Trần Huyên lại cắm sừng với anh trai Phong Bác Nhiên lớn hơn Phong Diệp Nhiên 12 tuổi, chuyện đó bị bại lộ năm Phong Diệp Nhiên học 12. Sau đó, Trần Huyên kết hôn với Phong Bác Nhiên.

Phong Diệp Nhiên thi trượt đại học, đoạn tuyệt quan hệ với Phong gia.

Thông qua nỗ lực không ngơi nghỉ, cuối cùng anh cũng trở thành nhân viên của viện nghiên cứu. Từ đại học, anh thành lập một đội nhóm, bắt đầu nghiên cứu phôi thai về tộc Adersel. Anh tìm được phôi thai không hoàn chỉnh ở ngôi sao hàn băng R không khả thi nhất, vào lúc chuẩn bị nghênh đón tân nhân loại ra đời thì anh lại bị chẩn đoán là mắc bệnh ung thư dạ dày.

Anh không muốn trải qua quãng đời còn lại trong phòng bệnh, nên mới che giấu bệnh tình của mình với người ngoài. Phôi thai đó là niềm hi vọng cuối cùng của anh, hoàn thành dã tâm của bản thân vào đoạn thời gian cuối.

Lễ Giáng Sinh năm 2232, quái vật anh tạo nên ra đời —— chiếm 89% huyết thống tộc Adersel, nhưng chỉ là một khối thịt thối buồn nôn, hung tàn. Mà sau khi khối thịt thối ấy sốt cao, thì lại xuất hiện thân thể của một đứa trẻ. Phong Diệp Nhiên đặt tên cho nó là Phong Hoa.

Phong Hoa có thiên phú dị bẩm, có thể biến ảo giác thành hiện thực, còn có thể ức chế tế bào ung thư cho Phong Diệp Nhiên, được xem là đối tượng nghiên cứu trọng điểm của viện nghiên cứu. Cậu giống như một tờ giấy trắng, từ từ học hỏi từng chút một, mang đến muôn vàn kinh hỉ cho Phong Diệp Nhiên, sự lộ diện công khai của cậu giúp Phong Diệp Nhiên trở thành danh nhân. Phong Diệp Nhiên xem Phong Hoa như con trai của mình, còn thế giới của Phong Hoa lại chỉ có Phong Diệp Nhiên, lúc cậu còn nhỏ, hiểu được thế nào là tình cảm thì đã yêu Phong Diệp Nhiên.

Nhưng lòng theo đuổi của cậu bị Phong Diệp Nhiên từ chối, hậu di chứng phẫu thuật quy mô lớn, giam nhốt trong thời gian dài, cộng thêm nỗi cô độc đáng sợ, và cả khao khát biết đường đi nước bước của Phong Diệp Nhiên ở bên ngoài, tất cả chúng khiến Phong Hoa phân liệt ra nhân cách thứ hai, là Tiêu Ân có mái tóc màu đỏ. Tiêu Ân đại diện cho bản ngã của Phong Hoa, tà ác, tàn khốc, đầy cảm xúc mãnh liệt, được thúc đẩy bởi dục vọng.

Tiêu Ân giúp Phong Hoa giám thị Phong Diệp Nhiên. Phong Diệp Nhiên gặp được Trần Huyên, nối lại tình xưa với cô.

Trần Huyên khiến Phong Hoa bùng nổ, cậu biến thành quái vật, suýt nữa giết chết Trần Huyên, bị Phong Diệp Nhiên uy hiếp, sau cơn cuồng loạn thì bị hàng loạt kim gây mê chích thành cái tổ ong, lần thứ hai trở thành khối thịt thối.

Trong cơn mê man, tứ chi của cậu tìm kiếm Phong Diệp Nhiên, nhưng đúng lúc nghe được đoạn hội thoại của Phong Diệp Nhiên với sở trưởng. Phong Diệp Nhiên nói, anh đang nghiên cứu vật thí nghiệm có thể thay thế Phong Hoa, chỉ cần 3 năm, đến thời điểm, anh sẽ đích thân giết Phong Hoa.

Phong Hoa nghe xong, cậu triệt để tan vỡ, thu nhỏ lại thành chiếc vỏ cứng, mất đi tất cả đặc thù của nhân loại.

Thế nhưng, là do cậu hiểu lầm mà thôi. Cậu chỉ nghe được vế đầu, lúc đó Phong Diệp Nhiên đang nói ngược, nguyên bản câu nói của anh là: Tôi đang nghiên cứu vật thí nghiệm có thể thay thế Phong Hoa, chỉ cần 3 năm, đến thời điểm, tôi sẽ giết chết Phong Hoa. Sở trưởng, ông nghĩ tôi sẽ nói như thế? Lần này đúng thật em ấy mắc sai lầm lớn, nhưng em ấy như con của tôi, tôi sẽ phụ trách chuyện của em ấy, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không giết em ấy!

Song, lại bởi vì sự hiểu lầm đó mà Phong Hoa triệt để tan vỡ. Trong giấc ngủ say, cho dù Phong Diệp Nhiên gọi thế nào cậu cũng không phản ứng.

Vì chấp niệm trong lòng, cũng có thể vì tự cứu mình, Phong Hoa phân liệt ra nhân cách thứ ba, Tần Hi Triệt, một bác sĩ tâm lý. Bà đại diện cho lý trí của Phong Hoa, cái siêu tôi, giúp Phong Hoa tỉnh lại, cũng vạch ra cậu có thể không từ thủ đoạn để chiếm lấy anh ấy. Dù không có tình yêu đi chăng nữa.

Phong Hoa bắt đầu làm việc vì Phong Diệp Nhiên, chỉ để đổi lấy sự tương tác gần gũi với anh. Thấm thoắt, hảo cảm Phong Diệp Nhiên dành cho Phong Hoa tăng lên vùn vụt —— sức lôi cuốn của Phong Hoa càng lúc càng lớn, nụ hôn của Phong Hoa làm anh ý thức được Phong Hoa đã lớn, không còn là đứa nhỏ, đôi khi Phong Hoa lạnh nhạt làm anh nảy sinh lòng ghen tị không tên, Phong Hoa đứng trước cả thế giới tỏ tình với anh, càng làm anh hoảng hồn. Trong lòng anh chỉ luôn nghĩ đến Phong Hoa.

Phong Hoa không phát hiện Phong Diệp Nhiên dần thay đổi tình cảm, cậu chỉ biết người Phong Diệp Nhiên yêu là Trần Huyên. Cậu khao khát, mà cũng thống khổ. Cậu quá muốn có được Phong Diệp Nhiên, cậu quá muốn loại bỏ những người như Trần Huyên, nhưng không muốn ô uế tay mình, xong còn bị Phong Diệp Nhiên căm hận, vì thế, cậu lập ra một cái bẫy. Cậu để nhân cách phân liệt Tiêu Ân làm hết những chuyện khủng khiếp, còn bản thân đảm nhận vai cứu vớt.

Phân thân Tiêu Ân tượng trưng cho dục vọng phơi bày mối quan hệ của Phong Diệp Nhiên với Trần Huyên, cậu cho rằng, nâng Phong Diệp Nhiên lên đỉnh cao thì cũng cần đẩy anh xuống vực sâu. Để Phong Diệp Nhiên phải thân bại danh liệt. Trong lúc anh mất đi mọi thứ, mới nhận ra chỉ còn Phong Hoa là ở bên anh.

Tiêu Ân thành công, Phong Diệp Nhiên bị ném xuống đáy vực, trong thời khắc đời anh bi thảm nhất thì Phong Hoa vẫn luôn sát cánh bên anh. Phong Hoa biến thành nơi nương tựa duy nhất, sự tín nhiệm duy nhất của anh.

Còn trong mơ, Tiêu Ân dụ dỗ Phong Diệp Nhiên nói ra người mà anh muốn giết là để anh nhận ra nguyện vọng của bản thân (đây cũng không phải nguyện vọng chân chính của Phong Diệp Nhiên, chỉ là anh tức thời giận dữ). Trần Huyên và Phong Bác Nhiên chết vì nhồi máu cơ tim.

Tiêu Chi Giới mời chuyên gia giúp đỡ Phong Diệp Nhiên trên phương diện dư luận. Anh ta thật ra đã từng giao dịch với Trần Huyên, Trần Huyên có được Phong Bác Nhiên, anh ta có được Phong Diệp Nhiên. Anh ta nhận ra Phong Hoa trở thành vật cản trở anh ta chiếm hữu Phong Diệp Nhiên, nên để Phong Diệp Nhiên biết Phong Hoa không hề đơn giản.

Trên thực tế, Tiêu Chi Giới yêu Phong Diệp Nhiên một cách bệnh trạng, muốn giam cầm anh lại. Phong Hoa đã hoàn thành sự chuyển biến từ Tiêu Ân về bản thân cậu trước mặt Phong Diệp Nhiên, dùng ảo giác giày vò Tiêu Chi Giới khiến anh ta phát rồ phát dại, cũng để cho Phong Diệp Nhiên nhìn thấy ảo giác khủng bố.

Rốt cục, Phong Diệp Nhiên vỡ lẽ Phong Hoa mắc bệnh tâm thần trầm trọng.

Nhóm của anh bắt đầu điều tra Phong Hoa kỹ lưỡng, cuối cùng anh cũng xác định, bức điên Tiêu Chi Giới, hung thủ giết chết Trần Huyên và Phong Bác Nhiên, kẻ khiến anh thân bại danh liệt chính là Phong Hoa. Là đứa nhỏ anh yêu nhất.

Ban đầu, anh hoàn toàn không tiếp nhận nổi, vô cùng hoảng sợ.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Phong Hoa bệnh trầm trọng đến vậy, anh lại không nỡ lòng.

Anh ngẫm nghĩ những chuyện đã qua rất nhiều lần, quả thật, người khiến Phong Hoa phải phân liệt chính là anh và những hành động của viện nghiên cứu, mới đầu Phong Hoa là một đứa trẻ hồn nhiên, vô tội thế mà.

Phong Diệp Nhiên thật sự chỉ có Phong Hoa. Anh quyết định dốc hết toàn lực ra cứu cậu.

Phong Hoa cực kỳ không ổn định, phát điên lên rất đáng sợ. Cậu giết chết Eve mà sở trưởng đã sắp xếp để giao phối với cậu, loại bỏ các bản sao của cậu, gồm cả phôi thai mới nhất.

Các chuyện xảy ra liên tiếp nhau làm Phong Hoa rơi vào thế hết sức bất lợi, rất có khả năng bị người chỉ đạo diệt trừ.

Là Phong Diệp Nhiên lấy tất cả của bản thân ra đảm bảo, Phong Hoa mới có thể bảo toàn mạng sống, chỉ bị giam lỏng.

Phong Diệp Nhiên muốn cứu Phong Hoa, nhưng lại không biết, khi Phong Hoa biết bản thân chính là hung thủ, thì cậu tuyệt vọng chỉ muốn tự hủy diệt mình. Cậu giết chết Eve, loại bỏ các bản sao, phôi thai đó cũng chỉ là vì muốn bị giết.

Cậu cho Phong Diệp Nhiên một sự lựa chọn: Yêu em, hoặc giết chết em.

Lúc nói ra câu ấy, cậu mỉm cười. Cậu biết, Phong Diệp Nhiên tuyệt đối sẽ không yêu mình.

Nào ngờ Phong Diệp Nhiên lại chọn yêu cậu. Điều đó làm Phong Hoa khó tin nổi, cứ như đang nằm mơ.

Khoảng thời gian đó, hai người đều ở bên nhau mỗi ngày, cùng chữa trị cho đối phương.

Song tiệc vui chóng tàn, chẳng bao lâu, Phong Diệp Nhiên phát hiện bất luận Phong Hoa chữa cho mình thế nào, thì bệnh tình vẫn tăng qua ngày.

Kết quả kiểm tra khá tệ, anh không sống được bao lâu.

Còn Phong Hoa, cậu chẳng thể rời khỏi anh, 3 ngày thì có thể làm cậu phát điên một lần. Hơn nữa Phong Hoa đã quá mức mạnh mẽ, nỗi oán hận và thống khổ mãnh liệt sẽ trở thành sức mạnh, khiến cậu làm ra chuyện kinh khủng.

Trải qua những đắn đo suy nghĩ, Phong Diệp Nhiên muốn Phong Hoa mất trí nhớ, nhưng thất bại.

Bệnh tật và sự phiền muộn giày vò anh, cuối cùng, vào một buổi tối nào đó, anh nảy ý định tự tay giết chết Phong Hoa. Nhưng anh không làm được.

Anh gieo mình từ tòa tháp thiên văn chót vót, muốn chấm dứt mọi chuyện.

Anh được Phong Hoa cứu.

Phong Hoa đau đớn tột cùng, cậu nói, nếu anh dám chết, em sẽ hủy diệt toàn thế giới!

Khi đó, đã là những ngày cuối năm 2239.

Trải qua trăm mối ngổn ngang, Phong Hoa dẫn Phong Diệp Nhiên tìm kiếm bác sĩ chữa bệnh ở khắp mọi nơi.

Hai

Chỉ có Phong Diệp Nhiên biết, căn bệnh này không có thuốc chữa.

Anh phát hiện Phong Hoa bạc tóc rồi, thỉnh thoảng còn lộ ra dáng vẻ mỏi mệt, rốt cục anh cũng ý thức được. Phong Hoa đang dùng tính mạng để trị liệu cho anh.

Khong thể tiếp tục thế này. anh quyết định lừa gạt Phong Hoa.

Anh chọn đối tượng là Selena, người phụ nữ ấy có huyết thống ngoại tinh, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với người thường, ngay cả Phong Hoa cũng không dễ thương tổn được cô. Anh bàn bạc với Selena xong, bảo cô giả vờ chữa khỏi cho anh, cũng đóng vai người yêu anh để Phong Hoa tự rời đi. Chờ sau khi anh chết, cứ nói anh đã kết hôn với Selena, đến quê hương của cô, không trở về nữa, thỉnh thoảng cho cậu xem vài video, gửi mail định kỳ cho cậu là được, đương nhiên, những chuyện đấy đã chuẩn bị từ trước.

Anh biết, tộc Adersel chung thủy một lòng một dạ, mới đầu chắc chắn sẽ rất đau khổ, nhưng qua thời gian dài, hiển nhiên sẽ tự chữa lành. Suy cho cùng, không có cái gọi là vĩnh viễn, còn có thứ gì có thể chống lại sự gột rửa của thời gian ư?

Tất cả tiến hành thuận lợi theo kế hoạch của Phong Diệp Nhiên. Anh với Selena gặp gỡ chuyện trò trong bệnh viện càng ngày càng nhiều, Selena nói với Phong Hoa cuộc phẫu thuật thành công, sắp được chữa khỏi. Sau đó Phong Diệp Nhiên đẩy cao tinh thần khiêu vũ với Selena trong buổi tiệc… Cuối cùng, anh nói Phong Hoa biết quyết định sống cùng Selena của mình, đương nhiên Phong Hoa không thể đến sống cùng họ. Anh bảo Phong Hoa rời đi.

Phong Hoa rời đi, nhưng mỗi đêm đều đứng đợi dưới hoa viên.

Đó là tháng 7 năm 2240.

Mỗi ngày, côn trùng mùa hè rả rít kêu, dù nóng bức, mưa to gió lớn thế nào, Phong Hoa vẫn chờ, vẫn đợi.

Vô luận Phong Diệp Nhiên làm gì, trong đầu anh chỉ đều là hình bóng đứa nhỏ đứng dưới lầu ——

Em ấy còn ở dưới đó sao? Trời mưa! Em ấy có mang dù theo không?! Em ấy có nhìn thấy cái dù treo trên cánh cửa không? Sét đánh… Em ấy sẽ không bị xối ướt nữa chứ? Trời! Đúng thật còn đang đứng ở dưới… Cái thằng nhóc ngốc này! Mình cứ dứt khoát đi xuống, nói với em ấy mình…

Phong Diệp Nhiên cố gắng kiềm chế ham muốn gọi tên Phong Hoa, và tâm trạng muốn chạy thẳng đến chỗ cậu, nhưng anh thất bại.

Vào đêm thứ bảy Phong Hoa đứng chờ, cả ngày hôm đó Phong Diệp Nhiên khá khó chịu.

Hình như hơi sốt, tối cứ thấy chóng mặt.

Anh nhìn thấy cửa sổ mở, cũng không biết mở ra lúc nào.

Anh bước đến, đúng như dự đoán, trong lớp sương mù, anh nhìn thấy con người anh ngày nhớ đêm mong.

Trong khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, anh quên đi mọi thứ.

Quả nhiên anh vẫn quá ích kỷ, anh quên đi kế hoạch của mình…

Anh chỉ muốn gọi thật to tên Phong Hoa, chỉ muốn tức khắc ôm lấy cậu, chỉ muốn nói ngay với cậu suy nghĩ thật sự của bản thân, chỉ muốn rời đi ngay lập tức với cậu!

Rời khỏi chốn này!

Rời khỏi hết thảy thống khổ! Hết thảy bệnh tật! Hết thảy bất lực!

Không cần suy nghĩ gì nữa! Bất chấp hậu quả!

Cùng đến chân trời góc biển!

Thế nên anh kéo Phong Hoa chạy thật nhanh.

Giữa hoa cỏ, anh cười rồi khóc, nói với Phong Hoa: Anh yêu em!

Bọn họ bỏ trốn.

Ba

Phong Diệp Nhiên chỉ liên lạc với Selena. Selena chuẩn bị thiết bị chữa bệnh, đầy đủ thuốc cho Phong Diệp Nhiên, và một bác sĩ tư nhân, Tần Hi Hòa. Anh với Phong Hoa gần như cắt đứt tất cả liên lạc với viện nghiên cứu, sống ẩn cư.

Từ tháng 7 năm 2240 đến ngày 20 tháng 12 năm 2241, hơn 500 ngày, là quãng thời gian họ hạnh phúc nhất.

Dù có ở thời điểm đau đớn nhất, thì vẫn hạnh phúc. Lúc Phong Diệp Nhiên ốm đau, Phong Hoa túc trực bên anh không kể ngày đêm, lúc Phong Diệp Nhiên tỉnh lại, luôn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Phong Hoa.

Lúc Phong Diệp Nhiên khá hơn, hai người sẽ đi dạo mát, du lịch ở gần đó.

Mỗi ngày mỗi phút đều đẹp đến vậy, quý giá đến vậy.

Giữa hè, hai người lênh đênh trên hồ nước xanh thẳm, xung quanh đầy hoa sen, Phong Hoa lặn xuống nước, bắt lên một con cá lớn cho Phong Diệp Nhiên.

Phong Diệp Nhiên hoặc ngồi xe lăn, hoặc được Phong Hoa cõng, hai người đi vào nơi sâu trong rừng quan sát đủ loài động vật, thỏ rừng đáng yêu, cú mèo lông lá, và cả vô tận các loài hoa biển, đom đóm;

Trước khi ngủ, dù muốn nhìn thấy cảnh đẹp thế nào, thì Phong Hoa cũng sẽ để Diệp nhi của cậu lạc vào xứ sở diệu kỳ như biến phép, hai người lúc thì đắm mình trong biển sâu, lúc thì rong chơi trên vũ trụ;

Họ dạo bước trong cánh rừng hoa hồng, từng khóm từng khóm hoa hồng Rosa Damascena, mùi thơm ngào ngạt, còn có cả hoa hồng Rose Centifolia xinh đẹp. Biển hoa hồng như thủy triều dâng trào, Phong Diệp Nhiên luôn thích thú cúi đầu hít những bông hoa, phẩm mùi hoa như đang phẩm rượu;

Buổi tối đầu thu họ nằm trên nóc nhà, đếm sao trên trời, cho đến khi Phong Diệp Nhiên thiếp ngủ;

Đôi lúc, họ sẽ hòa vào dòng người đông đúc trong chợ phiên để mua đồ. Phiên chợ cổ hiếm thấy cứ như trở lại hàng trăm năm trước. Chỉ cần hai người ở cạnh nhau, thì ngay cả trái táo đỏ, trái quýt cam bình thường cũng có vẻ mỹ miều;

Bọn họ đều ghi nhớ sinh nhật của đối phương, ngày hôm đó, cùng thổi tắt nến, cùng nhau ước nguyện;

Bọn họ cùng đến giáo đường cầu nguyện;

Khi vô tình bị Phong Diệp Nhiên hôn trộm, Phong Hoa thơ ngây sẽ đỏ mặt, rồi tức thời hôn Phong Diệp Nhiên không thở nổi;

Mùa đông, bọn họ ngồi bên lò sưởi trong tường, ngắm tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, dù không nói một lời nhưng trong lòng họ ngập tràn hạnh phúc;

… [kuroneko3026.wp.com]

Tháng 9 năm 2240, Phong Diệp Nhiên mua một cuốn sổ vàng trong cửa hàng văn phòng phẩm, anh yêu thích cuốn sổ vàng đẹp mắt đó không rời tay, sau khi về nhà, anh liền nói với Phong Hoa: Anh dự định viết nhật ký! Một cuốn nhật ký hoàn toàn khác với lúc trước, một cuốn nhật ký hạnh phúc!

Chỉ cần thân thể anh còn khỏe, mỗi ngày, anh đều sẽ vào thư phòng của mình viết một lúc.

Trong 1 năm, anh viết xong. Anh cùng Phong Hoa đến cánh rừng hoa hồng, chôn cuốn sổ vàng xuống đất, xong nói với Phong Hoa: Đây là món quà anh tặng cho em! Nếu anh chết rồi, em hãy đào nó ra xem…

Lúc đó Phong Hoa chợt bỏ đi, Phong Diệp Nhiên nghĩ cậu giận dỗi.

“Thôi nào, đứa nhỏ này! Sao bỏ đi đâu thế?! Em nghe anh nói đã nào? Đừng giận mà!”

Phong Diệp Nhiên đứng sau lên giọng tốn sức gọi cậu, thì phát hiện Phong Hoa đứng trước bất động, chỉ có thân thể đang run bần bật.

Dù không nhìn thấy anh cũng biết, bấy giờ Phong Hoa đang khóc trong câm lặng, nước mắt nước mũi nóng hổi bị cậu dùng mu bàn tay lau qua loa, nhưng chẳng lau được hết.

Anh thở dài, ôm lấy Phong Hoa từ phía sau: “Khóc gì chứ! Quỷ con đáng yêu này.”

“Em có khóc đâu!”

Phong Hoa rõ ràng là một quái vật vô cùng mạnh mẽ, nhưng ngay lúc đấy, cậu chỉ có thể lén thút thít như đứa trẻ. Bất lực vô vọng.

Cậu vẫn cực kỳ sợ hãi.

Dẫu có đang hạnh phúc, thì vẫn sợ hãi.

Cậu luôn ép buộc bản thân quên đi sự thật rằng Phong Diệp Nhiên sắp chết, nhưng hầu như tối hôm nào, cậu cũng tỉnh giấc, rồi kề tai lên ngực Phong Diệp Nhiên lắng nghe nhịp tim đập của anh.

Giả như một sáng nào đó tỉnh dậy, Diệp nhi của cậu đã…, thì biết làm gì bây giờ?

Nỗi sợ của cậu không sai, kể từ tháng 10 năm 2241, Phong Diệp Nhiên không thể đi lại được, chỉ có thể nằm trên giường cả ngày lẫn đêm.

Trí nhớ của anh giảm sút rất rõ, anh thích ngủ, thị lực cũng đang mờ đi.

Thế giới rực rỡ trong mắt anh từ từ biến thành màu trắng đen.

Tầm nhìn sáng rõ từ từ trở nên mơ hồ.

Một giây trước mở miệng nói chuyện, một giây sau quên phắt đi.

Thời gian tỉnh táo mỗi ngày không quá 3 tiếng.

Ngày hôm ấy, bỗng nhiên cơ thể Phong Diệp Nhiên chuyển tốt, thần trí cũng minh mẫn, có thể tự đúng dậy đi lại một chút.

Anh bảo Phong Hoa dẫn anh đi dạo ở hoa viên lân cận.

Phong Hoa mặc áo bông dày cho anh, phủ thêm tấm chăn, đẩy anh ngồi trên xe lăn qua mặt cỏ.

Trời về chiều, hai người ngắm ánh hoàng hôn dần buông xuống, Phong Diệp Nhiên mỉm cười hỏi: “Phong Hoa, em biết… anh thích em… từ lúc nào không?”

“Năm trước?”

“Còn sớm hơn.”

“Lúc anh biết em bệnh nặng…”

“Còn sớm hơn nữa.”

“Năm trước lúc anh bỏ trốn với em, anh mới nói là anh thích em mà.”

“Lừa em thôi! Thật ra… Anh đã luôn thích em, đã luôn yêu em… Anh… Bé cưng của anh!”

“…Mắc ói.”

“Lớn rồi đừng đỏ mặt nữa mà! Ừm… Lần đầu tiên em… muốn… hôn anh ấy, anh cảm thấy môi em rất đẹp, khá… gợi cảm.”

Phong Hoa cúi đầu hôn môi Phong Diệp Nhiên.

Phong Diệp Nhiên cười nói tiếp: “Sau đó… không phải em lớn ngay sao… Thú thật em hôn anh… không lấy lại tinh thần nổi. Rồi em… em lại thổ lộ trước cả thế giới, ngay lúc đó… trong đầu anh chỉ toàn hình bóng em… Chỉ là… khi đó anh ngốc quá, không nhận ra ngay… không… sớm nói với em…”

“Không sao! Bây giờ em biết rồi! Diệp nhi, anh nói ít thôi, đừng để thân thể mệt quá.”

“Được… Vậy nghe em nói. Em… thích anh từ bao giờ?”

“Còn phải hỏi sao? Từ khi chào đời em đã thích anh, khi còn là đứa nhỏ thì đã yêu anh!”

“Haha… Anh thấy mình có thể đánh một giấc… mộng đẹp rồi…”

Phong Diệp Nhiên vô thức chìm vào giấc ngủ.

Phong Hoa đẩy anh đến nơi không có gió, quấn siết anh.

Sau đấy, cậu nghe thấy tiếng chuông của giáo đường ở cách không xa.

Coong, coong, coong, coong.

Chậm rãi, tiếng này nối tiếng kia.

Chính ngay thời khắc ấy, Phong Diệp Nhiên trút hơi thở cuối cùng trong giấc mộng ngọt ngào.

Mà ngày đó, là ngày 20 tháng 12 năm 2241.

Hết chương 30.

Lời tác giả:
  • Phần một thật ra là nội dung của “Vách Tường” (chương 1 – 26), nhưng mọi người có phát hiện ra sự khác biệt giữa phần một với “Vách Tường” không? Cuối “Vách Tường”, Phong Hoa đã làm khá nhiều chuyện, đặc biệt đáng sợ.
  • Có ai chú ý đến cái tên “Tần Hi Triệt” không? Ây chà, không phải tên “Tần Hi Hòa” sao?
Spoiler một tí, cái đó thể hiện rõ là câu chuyện “Vách Tường” mà mọi người đọc cũng không hẳn là sự thật lúc đầu, mà nó đã bị xào nấu, bị bóp méo rồi —— sự thật ngọt ngào hơn.

= = = = = = = = = = = = = = = =

Mình nói sơ qua về cái siêu tôi nhắc đến trong truyện nhé. Siêu tôi, cái nó, cái tôi đều xuất phát từ học thuyết của Sigmund Freud.

* Sigmund Freud (tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud) nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học.

* Theo Sigmund Freud, nhân cách con người phức tạp và có nhiều hơn 1 thành tố. Trong học thuyết nhân cách trứ danh của mình, Freud cho rằng nhân cách bao gồm 3 phần. Ba thành tố này, được biết đến với tên gọi cái Nó (Id), cái Tôi (Ego) và cái Siêu tôi (Superego), cùng hoạt động và tạo nên các hành vi phức tạp của con người.

– Cái Nó (The Id):

Cái Nó là thành tố duy nhất xuất hiện ngay từ khi sinh ra. Cái Nó được điều khiển bởi Nguyên tắc Khoái cảm (Pleasure Principle), thứ sẽ đòi hỏi sự thỏa mãn ngay lập tức bất kỳ một ham muốn hay nhu cầu nào. Nếu những nhu cầu này không được thỏa mãn tức thì sẽ gây ra trạng thái lo lắng hoặc căng thẳng.

Khi bạn muốn vài thứ nào đó mà không thèm quan tâm đến sự đau đớn nó gây ra cho người khác hoặc khi bạn khăng khăng muốn có 1 thứ gì đó mà không thèm đếm xỉa đến dư luận xã hội, đạo đức, luân lý. Bạn bị điều khiển bởi Cái Nó của bạn.

Ví dụ: cảm giác đói, khát gia tăng kéo theo việc cố gắng ăn uống ngay lập tức. Cái Nó rất quan trọng trong khoảng thời gian đầu đời vì nó đảm bảo các nhu cầu của đứa trẻ đều được đáp ứng. Nếu đứa trẻ đói hay không thoải mái, nó sẽ khóc đến khi đòi hỏi của cái Nó được thỏa mãn. Vì trẻ sơ sinh bị điều khiển hoàn toàn bởi cái Nó, chẳng có cách nào tranh cãi lý lẽ được với chúng khi mà các nhu cầu đang đòi hỏi được thỏa mãn.

– Cái Tôi (Hay còn gọi là bản ngã) (The Ego):

Cái Tôi là thành tố nhân cách chịu trách nhiệm xử trí với thực tế. Cái Tôi hoạt động dựa trên Nguyên tắc Thực tế (Reality Principle), thứ sẽ làm thỏa mãn ham muốn của cái Nó theo cách phù hợp với thực tế và xã hội. Nguyên tắc Thực tế sẽ cân đo mặt lợi và hại trong một hành động trước khi quyết định nên thực hiện hay lờ đi các xung năng.

Freud so sánh cái Nó như 1 con ngựa và cái Tôi như người cưỡi ngựa. Con ngựa có sức mạnh, nhưng người cưỡi có khả năng điều khiển. Không có người, con ngựa sẽ chỉ lang thang bất cứ đâu nó muốn và làm những gì nó thích. Người cưỡi sẽ cho nó biết nên đi đâu và hướng nó đến nơi anh ta muốn đến.

Ví dụ: Hãy tưởng tượng bạn đang kẹt trong 1 cuộc họp nhiều giờ ở cơ quan. Bạn cảm thấy càng lúc càng đói. Trong khi cái Nó có thể bắt bạn nhảy khỏi ghế và chạy sầm sập vào phòng nghỉ để ăn chút gì, cái Tôi bảo bạn ngồi yên và đợi đến cuối cuộc họp. Thay vì hành động theo các ham muốn nguyên thủy của cái Nó, bạn dùng khoảng thời gian còn lại của buổi họp để tưởng tượng cảnh mình đang ăn 1 cái hamburger phô mai ngon lành. Khi cuộc họp kết thúc, bạn có thể tìm kiếm thứ mà bạn đã tưởng tượng và thỏa mãn đòi hỏi của cái Nó theo cách phù hợp và thực tế.

– Cái Siêu tôi (The Superego):

Thành tố xuất hiện cuối cùng của nhân cách và cái Siêu tôi. Cái Siêu tôi là phần nhân cách lưu trữ tất cả các lý tưởng và tiêu chuẩn đạo đức mà chúng ta có được từ cha mẹ lẫn xã hội – nhận thức của chúng ta về đúng và sai.

Cái Siêu tôi cung cấp những nguyên tắc để đánh giá. Theo Freud, cái Siêu tôi bắt đầu xuất hiện vào khoảng 5 tuổi. Có 2 phần trong cái Siêu tôi:

+) Cái Tôi Lý tưởng (The Ego Ideal) bao gồm các luật lệ và chuẩn mực về hành vi tốt. Các hành vi này là những điều được cha mẹ và các nhân vật có uy tín khác tán thành.

+) Lương tri (Conscience) bao gồm thông tin về những gì được cha mẹ và xã hội xem là xấu xa. Các hành vi này thường bị cấm đoán và dẫn đến hậu quả xấu, sự trừng phạt hay cảm giác tội lỗi và hối hận.

Link tìm hiểu thêm: https://clbsvtl.wordpress.com/2017/12/24/id-ego-va-superego-la-gi-psydata122017/

= = = = = = = = = = = = = = =
  • Hoa Rose Damascena/Rose de Damas:
p-producteur-esssences-de-rose-bulgarie7grand-703x1024
  • Rose Centifolia hay còn gọi là Rose de Mai/Rose de Grasse (Hoa hồng tháng 5 / Hoa hồng của Grasse):rose-dior-7-768x604

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play