Ngày mùng 2 tháng 1, Phong Hoa căng dù cùng Phong Diệp Nhiên sánh bước trong trời tuyết lớn tung bay.
Phong Hoa sợ Phong Diệp Nhiên cảm lạnh, còn Phong Diệp Nhiên lại thích cất bước đi giữa hoa tuyết, đến khi vô số bông tuyết phủ trắng tóc và lông mi anh.
“Hôm nay Tiêu Chi Giới kiểm tra tâm lý cho em chưa?” Phong Diệp Nhiên hỏi.
“Ừm, anh ta bảo em điền vài bản khai, hỏi em một số câu hỏi.”
“Hỏi câu gì?”
“Đơn giản lắm, ví dụ như thích gì, ghét gì, thường mơ thấy gì, sợ gì.”
“Em thường mơ thấy gì?”
“Mơ thấy đi du lịch cùng với anh.”
“Ồ, tuyệt nhỉ, đi du lịch ở đâu?”
“Cả thế giới.”
“Nếu có thời gian, anh rất muốn đi. Vậy em thích gì?”
“Thích anh.”
“…Anh bạn nhỏ ơi, anh hỏi em nghiêm túc mà! Em cũng hãy nghiêm túc trả lời anh! Không thì lát nữa không dẫn em lên tháp thiên văn chơi đâu.”
Phong Hoa bật cười: “Anh vẫn còn xem em là con nít đấy à.”
“Mới tròn 6 tuổi chứ mấy, em nói em có phải con nít không!”
“Sáu tuổi của tộc Adersel đã là 20 tuổi của con người rồi.”
“Nhưng chí ít tuổi thọ của tộc Adersel gấp mấy lần của con người, nên 6 tuổi vẫn tính là trẻ con thì đúng rồi còn gì!”
“Được được Diệp nhi, nói không lại anh.”
“Thế em sợ gì? Anh khá bất ngờ đó.”
“Tò mò hả?”
“Ừ, trước đây anh còn biết em sợ gì, chứ bây giờ, thật sự không biết luôn!”
Phong Hoa rủ mắt xuống, nhớ lại tình cảnh Tiêu Chi Giới hỏi cậu sợ gì.
…
Tiêu Chi Giới lật bảng khai trong tay lên, hỏi: Sao em không điền một cột này, em không có thứ gì để sợ sao? Ví dụ như sâu, ác mộng, ma quỷ.
Phong Hoa nghĩ một lát: Tôi sợ Diệp nhi rời khỏi tôi.
Tiêu Chi Giới: Còn gì nữa không?
Lần này, Phong Hoa nghĩ mất một lúc lâu, rồi từ từ nói, tôi sợ chính tôi.
Phong Diệp Nhiên chạy đi, tai anh ửng đỏ: “Đã bảo em đừng đùa nữa rồi mà!”
…
Hai người đến trước tháp thiên văn, đi thang máy lên tầng cao nhất —— tầng thứ 99.
Đây là tòa tháp cao nhất thành phố, đứng trên đỉnh sẽ có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm thành thị, nếu ban đêm khí trời tốt còn có thể quan sát sao trên trời.
Phong Diệp Nhiên hào hứng nhìn xuyên qua tấm kính dày trong suốt ra bên ngoài.
Thu hết cả thành phố vào tầm mắt —— đường ray bao xung quanh trên không, trong cầu vượt, đường đi rộng rãi thoáng đãng dưới ánh hoàng hôn cứ như dải ruy băng màu vàng. Hồ băng như mặt gương, các tòa công trình hoặc cao chót vót hoặc thấp bé nối đuôi nhau nhấp nhô trong gương, đều bị hoa tuyết nhuộm thành màu trắng tinh khôi. Mặt trời nằm trên đường chân trời hình vòng cung ở phía tây. Bầu trời mang sắc hồng, sắc tím nhạt kỳ ảo. Mấy chiếc du thuyền hình bầu dục trên không trung chầm chậm chạy lướt qua rặng mây ráng chiều.
Hai người phóng tầm mắt ra thế giới bên ngoài cửa kính.
Mặt trời đỏ dần khuất bóng, bắt đầu từ vùng lân cận sân vận động, đom đóm nhen nhóm từng con từng con từng đàn từng đàn như đèn đường, cho đến khi thắp lửa toàn bộ thế giới. Hoa tuyết li ti lại bắt đầu xiên vẹo rơi lả tả.
“Có phải đẹp đến độ không thật không!”
“Ừm, như đang nằm mơ vậy.”
“Trần nhà ở đây trong suốt, có thể nhìn thế giới theo mọi hướng. Chỗ kỳ diệu nhất không gì bằng cách thiết kế mặt sàn, sau 10 giờ tối, mặt sàn sẽ phản xạ khung cảnh trên trời, nói cách khác, chúng ta sẽ có ảo giác như đang đứng trong vũ trụ.” Phong Diệp Nhiên hưng phấn nói.
“Em cũng có thể làm được chuyện đó!”
Phong Diệp Nhiên cười: “Haha, anh biết mà. Năm sinh nhật 4 tuổi, em mô phỏng lại trời đêm giống trong tập tranh vẽ, dẫn anh bay lên bầu trời —— em quả là một kỳ tích.”
Phong Hoa được khen ngợi nên rõ là vui, như con cún con được xoa đầu, nếu có thể nhìn thấy cái đuôi vô hình của cậu thì chắc chắn nó đang quẫy điên cuồng.
Mười giờ tối, đúng như Phong Diệp Nhiên đã nói, đèn bên trong tắt hết, toàn bộ thế giới biến thành bầu trời đêm.
Trời đêm ngày đông.
Trên tầng cao nhất, các du khách trong thành phố dạo bước dưới trời đêm, quan sát cảnh đêm tráng lệ.
Những đốm sao trong đêm đông không lấp lánh, dày đặc như mùa hè, mà có phần thưa thớt, thuần khiết, nhỏ bé. Chúng nó như các tiểu tinh linh trong vũ trụ, khẽ run run. Dù là đêm, thì vẫn có thể nhìn thấy từng áng mây nhạt màu, ngoài ra còn có nửa vầng trăng lấp ló sau mây. E lệ rụt rè, nhưng vẫn vô cùng tuyệt sắc.
Lại có một chiếc du thuyền trên không thong thả băng qua tầng mây, phiêu lãng trong ngân hà.
“Diệp nhi, anh còn nhớ lúc trước đã nói gì không?”
“Nói gì?”
“Anh nói, sau này sẽ dẫn em ngồi du thuyền trên không.”
“Haha, đương nhiên anh nhớ, yên tâm, một ngày nào đó sẽ dẫn em đi. Chúng ta có thể ngồi nó, bỏ ra nửa năm để dạo quanh toàn thế giới.”
“Nhưng nó chậm như thế, sợ là nửa năm không đủ đâu.”
“Em đừng xem thường nó, gặp quang cảnh đẹp nó di chuyển cực kỳ chậm. Nhưng nếu muốn nhanh thì vẫn nhanh được, giống máy bay ấy… Vả lại, nó còn có thể dừng lại giữa đường, chúng ta lấy dù nhảy, như bồ công anh dạo chơi cảnh đẹp kỳ vĩ, em nói xem tuyệt vời biết bao!”
Phong Hoa nghe Phong Diệp Nhiên nói thế, mắt cậu sáng trưng hết cả lên rồi.
“Chúng ta bàn xong rồi đó nha!” Phong Hoa nói.
“Ừ lời anh nói luôn chắc chắn mà!”
Hai người thong thả dạo bước trên không, chụp rất nhiều hình, còn dùng kính viễn vọng quan sát các chòm sao.
Qua 11 giờ khuya, Phong Diệp Nhiên hơi mệt.
“Nghỉ chút đi, Diệp.”
Phong Diệp Nhiên cười ngồi trên ghế sofa: “Nếu anh ngủ, em sẽ cõng anh về sao?”
Phong Hoa gật đầu như lẽ dĩ nhiên: “Chứ gì nữa. Anh đừng lo.”
Thật ra thì, sự kiện đã qua gây ra cơn chấn động cực kỳ lớn với Phong Diệp Nhiên, trạng thái tâm lý của anh không ổn định. Anh lúc thì tâm tình rất tốt, có thể chuyên tâm làm việc, cười đùa với Phong Hoa. Lúc thì rơi vào khoảng trầm tư uất ức, mặt mày ủ dột, ác mộng liên miên, lo lắng sợ hãi.
Thời điểm anh uất ức, sẽ từ chối làm việc, mà làm ổ trong phòng.
Anh bó gối, ngồi đờ đẫn trên ghế sofa. Khi xem ti vi liên tục chuyển kênh, sẽ đặc biệt chú trọng đến các tin trên báo, mẫn cảm với một vài tin tức.
Mà chính anh cũng biết nỗi lo của mình hoàn toàn thừa thãi, chuyện đã qua rồi. Nhưng có lúc anh vẫn không kiểm soát bản thân được, không ngừng dán mắt vào báo, tìm kiếm tin tức.
Thời điểm có Phong Hoa ở cạnh, anh sẽ tốt hơn rất nhiều, vì sự chú ý của anh sẽ không tự chủ được mà tập trung lên người Phong Hoa.
Phong Hoa sẽ không bao giờ để anh buồn chán, mặc dù anh chỉ toàn ghét bỏ, nói đó là trò chơi của con nít.
Vì Phong Hoa thích mua truyện tranh cho anh, chơi game với anh, xem phim với anh, kể cho anh các câu chuyện kỳ lạ không biết cậu đọc được ở đâu, còn sẽ phát một vài bài hát được thanh niên yêu thích, nào là heavy metal, nào là rock n roll, cả vài thể loại nhạc êm dịu nhẹ nhàng. Phong Diệp Nhiên luôn là kiểu người ưa chuộng truyền thống, anh chỉ nghe nhạc cổ điển.
Hôm nay, Phong Diệp Nhiên lại mệt lử. Phong Hoa dẫn anh chơi cả một buổi chiều, anh hơi buồn ngủ, bèn dựa vào lưng Phong Hoa. Phong Hoa vẫn chơi game như cũ, người hơi động đậy. Cậu tắt tiếng game, giọng ca êm ái vang lên.
Đây là một bản nhạc rất thánh khiết, tiếng đàn trong trẻo, du dương, giọng nữ như mơ mộng, phối hợp với tiếng nước, tiếng hô hấp kỳ ảo. Giai điệu vấn vương, bồng bềnh trong căn phòng, lặp đi lặp lại. Mãi đến khi Phong Diệp Nhiên mơ màng nghe thấy tiếng ngâm nga khe khẽ của Phong Hoa, không cao như của giọng nữ, giọng cậu rất khẽ, rất trầm, nhưng cực kỳ dễ nghe:
“If you are scared to open your eyes, I will be your eyes to show you a thousand skies;
Nếu người sợ phải hé mở đôi mắt, em nguyện là đôi mắt vẽ ra ngàn vạn bầu trời cho người;
If you are scared to release yourself, I will be your wings to fly you away;
Nếu người sợ giải phóng bản thân mình, em nguyện là đôi cánh đưa người bay về phương xa;
If you cry alone in the dark, I will be your moon with a hundred stars;
Nếu người cô độc rơi lệ trong tăm tối, em nguyện là vầng trăng với hàng trăm vì sao xoay quanh người;
If you cry I’ ll stand by your side, my doubts and fears came to an end whenever you gave the hope to me.
Nếu người bật khóc em sẽ luôn ở bên. Khi người mang hi vọng đến, bao nỗi hoài nghi lẫn sợ hãi trong em đều tan vào hư vô.
…
“If you are scared to sleep at night, I’ ll count sheep for you for 10 years;
Nếu người sợ chợp mắt trong đêm đen, em sẽ đếm cừu cho người, mười năm như một ngày;
If you are scared to believe in yourself, I’ ll be your light to show your way
Nếu người sợ phải tin vào bản thân, em sẽ là ngọn đèn soi sáng con đường của người
... ①”
Phong Diệp Nhiên như đang nghe khúc hát ru, anh dần tiến vào mộng đẹp.
Tất cả tâm tình tiêu cực của ngày hôm này đều tan theo tiếng ca.
Anh mơ thấy một giấc mộng đẹp.
※ ※ ※ [kuroneko3026.wp.com]
Vốn tưởng cuộc sống sẽ yên ả vậy mãi, nào ngờ ông trời không cho như thế.
Ngày 10 tháng 1, bỗng xuất hiện một tin tức trầm trọng.
Lúc trước pháp y giám định Trần Huyên chết vì nhồi máu cơ tim, tức đột tử, nên loại trừ đi khả năng là anh giết. Thế nhưng lúc thanh tra, họ lại phát hiện được hình ảnh còn sót lại từ một camera nào đó. Sau khi sử dụng công nghệ cao phục hồi hình phóng đại cực hạn, thì phát hiện được hình dáng của kẻ xâm nhập.
Đoạn video đó kéo dài khoảng chừng tám giây.
Cánh cửa bị mở ra, có một người đàn ông cao lớn mặc áo hoodie đi ra. Hắn ta đứng trong hành lang âm u vàng vọt, quay đầu, liếc nhìn camera. Rồi nhanh chân bước đến chỗ nó, gương mặt của hắn bao phủ trong bóng tối, chỉ lộ ra nửa con mắt màu đỏ khủng khiếp. Gần như trong nháy mắt tiếp theo, nương theo tiếng vang rít tai, người trong camera liền biến mất.
Hầu như ai xem qua đoạn video ấy đều có chút sởn gai óc.
Vì cứ như người đó không phải đang bước đến camera, mà là thật sự bước đến chỗ mình, mang theo sự bức bách ngột ngạt đến cực đại. Con mắt đỏ đó căn bản không giống của con ngươi, mà như một dã thú nào đó, đang khát máu, lạnh lẽo, trực tiếp theo dõi con mồi đáng thương.
Phong Diệp Nhiên vừa xem đoạn video thì sắc mặt anh lập tức trắng bệch mất máu.
Cảnh sát gọi điện thoại đến: “Nhìn thân hình không phải là anh. Có điều, bên cạnh anh có người nào có tướng mạo như thế không?”
“Tôi không thấy rõ tướng mạo lắm.”
“Đại khái có thân hình tương tự là được.”
“…Không biết.” Phong Diệp Nhiên nhìn sang bóng lưng Phong Hoa đang chơi game, mồi hôi lạnh chảy xuống từ trán anh.
“Có suy nghĩ nào thì lập tức liên lạc với chúng tôi. Còn nữa, ngày mai chúng tôi sẽ phái người đến nhà anh kiểm tra, báo cho anh một tiếng.”
“Ừ.”
Mới vừa nhận điện thoại của cảnh sát, thì tin nhắn của Tiêu Chi Giới gửi đến.
Tiêu Chi Giới: “Có ở đó không?”
“Có.”
“Bây giờ có thời gian xuống lầu không?”
“Có.”
“Vậy anh chờ trong quán cà phê dưới lầu nhà em nhé. Có chuyện rất quan trọng cần nói với em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT