Edit: Tammie

Tuy rằng đối với chuyện này Chu Tiểu Tường rất bình bĩnh, nhưng đối với Tiêu Bùi Trạch thì cậu bực mình đến ngứa răng, nghiến hàm cả buổi tối, cuối cùng đợi được hắn trở về, không nói hai lời liền mở cửa đưa tay lên nhéo cổ hắn: "Anh làm gì mà không nói sớm cho tôi biết! Còn nói cái gì mà làm hai bộ dự án là để rôi rèn luyện! Bà mẹ nó anh chơi tôi có phải không!"

Tiêu Bùi Trạch nhìn hai mắt cậu rực lửa, sắc mặt đen thui, nhịn cười đóng cửa lại kéo tay cậu ra, ôm chặt cậu hung hăn hôn một cái: "Nhớ chết mất!"

Chu Tiểu Tường thật ra cũng nhớ hắn lắm, tối nào cũng ngủ không yên làm sao có thể không nhớ, bị hắn hôn một cái liền bay mất hồn, nhưng mà rất mau tỉnh táo, hung hăn trừng hắn: "Nói chuyện chính!"

"Không phải đã nói là không xác định được ai bày trò sao, sợ em bứt dây động rừng." Tiêu Bùi Trạch không thèm cởi áo khoát, ôm cậu tiến từng bước lại gần sô pha, lại hôn lên môi cậu một cái: "Em xem cái tính nóng nảy này của em, nếu tôi nói trước cho em biết, lúc làm việc em nghi thần nghi quỷ, không phải để cho người ta phát hiện sao?"

Chu Tiểu Tường tức giận kém chút nữa giơ chân: "Ý anh là tôi thiếu kiên nhẫn chứ gì! Anh vậy mà lại dám coi thường tôi!"

"Nhẫn được nhẫn được, chắc chắn là nhẫn được." Tiêu Bùi Trạch vội vã dỗ dành cậu, thuận tiện xỉa xói một chút : "nhưng mà chắc chắn tôi không nhẫn được."

"Anh đi chết đi! Không phải chỉ nhẫn được tới hôm nay sao! Tôi đây cũng nhẫn được! Hà cớ gì nói tôi không bằng anh! Thật khinh người!" Chu Tiểu Tường bị hắn đè trên ghế sô pha, nổi đóa nhấc chân lên đạp vào ngực hắn: "Tra ra rồi? Là ai làm?"

"Không vội, mai đi làm đi." Tiêu Bùi Trạch cười cười, đưa tay lên cởi cà vạt.

"Chuyện lớn như vậy mà không nói! Anh đúng là đủ nhẫn..."

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu nghẹn lời, nhất thời mắt đầy ý cười: "Cho nên tôi nói với em tôi không nhẫn được là gạt em thôi. Nào, làm nóng người một chút."

Chu Tiểu Tường vốn đang muốn khởi binh vấn tội, nào ngờ lại bị hắn trêu chọc từ đầu đến cuối, thẹn quá thành giận, nhấc chân cho hắn hưởng liên hoàn cước: "Anh rốt cuộc đói khát đến cỡ nào vậy!"

Chu Tiểu Tường né ra khỏi phạm vi công kích của cậu, nâng thẳng thắt lưng từ trên cao nhìn xuống cười cười, kéo cà vạt xuống nèm qua một bên, rồi cởi từng nút áo trên âu phục, đến khuy áo sơ mi...

Chu Tiểu Tường nuốt nước miếng một cái, hai mắt run lên, đầu bốc khói trắng, cả người bắt đầu nóng lên, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu nói: Tiểu biệt thắng tân hôn.

Cơ thể săn chắc của Tiêu Bùi Trạch từ cổ áo đến khuôn ngực đến bụng từ từ lộ ra. Chu Tiểu Tường đột nhiên vô thức sợ hãi, bỗng nhiên bật dậy khỏi ghế sô pha.

Tiêu Bùi Trạch nhíu mày, áp sát nhanh chóng đẩy ngã cậu.

"Anh khốn...Ưm..."

Chu Tiểu Tường sợ hãi là đúng, kết quả của tiểu biệt thắng tân hôn thật sự đáng sợ, cậu cảm thấy ngày mai mình có lẽ lại phải xin nghỉ. Khí trời càng lúc càng nóng, vết hôn trên cổ không thể giấu được, đừng nói là ra ngoài, với hiện trạng của cậu, đi làm thì chắc là phải nằm bẹp dí trên bàn làm việc.

Cho nên Tiêu Bùi Trạch lấp đầy được bao tử, vô cùng săn sóc mà giúp cậu xin nghỉ được một ngày.

Ngày hôm sau, khi Tiêu Bùi Trạch trở lại công ty, nhân viên cả tòa nhà đều bị áp suất âm trầm tỏa ra xung quanh hắn làm cho kinh sợ. Người tin tưởng Chu Tiểu Tường thì vì cậu lo lắng không thôi, cũng không biết tại sao ở thời điểm quan trọng thế này mà cậu lại không đi làm, ngay cả một tiếng thanh minh cũng không có, người không tin Chu Tiểu Tường thì cảm thán, tên Chu Tiểu Tường này sẽ không phải là biết mình chết chắc rồi nên vò mẻ chẳng sợ nứt, dứt khoát không hiện thân?

Ngay lúc bà con đang đoán già đoán non, Tiêu Bùi Trạch lấy tốc độ tia chớp phát ra hai thông báo:

Thứ nhất, Phó giám đốc marketing Tưởng Hồng Tuyền, chuyên viên bộ kế hoạch Trịnh Kiệt, thông đồng tiết lộ thương nghiệp cơ mật công ty, vu oan hãm hại người khác, tổn hại lợi ích công ty, tình tiết nghiêm trọng. tính chất ác liệt, lập tức sa thải.

Thứ hai, chuyên viên bộ kế hoạch Chu Tiểu Tường ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành bộ dự án đấu thầu bất động sản du lịch thứ 2, vì công ty bù đắp tổn thấy, từ chuyên viên sơ cấp thăng lên làm chuyên viên trung cấp, tiền lương tùy chức vụ mà thay đổi, cuối kỳ sẽ căn cứ vào kết quả đấu thầu mà cân nhắc đến tiền thưởng phát ra.

Một hòn đá làm gợn nghìn lớp sóng, đây có thể nói là tin tức lớn nhất từ lúc công ty thành lập tới nay, Tiêu Bùi Trạch không phong tỏa tin tức nội bộ, cho nên đầu đuôi mọi chuyện thoáng cái đều truyền hết ra.

Đầu tiên là tin tức từ bộ kỹ thuật truyền ra, nói là đã tra ra email qua lại đối với đối thủ cạnh tranh trên máy tính của Chu Tiểu Tường, dự án và thư đấu giá lần này đều tiết lộ hết cho đối phương, đồng thời cùng đối phương thỏa thuận điều kiện trao đổi.

Căn cứ vào địa chỉ IP phán đoán, email được gửi từ máy tính của Chu Tiểu Tường trong công ty, hơn nữa công ty còn có quy định, máy tính ai cũng phải đặt mật mã, bằng không nếu bị lấy trộm, những mail này là chứng cứ phạm tội của Chu Tiểu Tường.

Tiếp theo là tin tức tuồng ra từ phòng giám sát, căn cứ ngày giờ những email đã gửi xem đoạn phim ghi hình ở khu giám sát, bởi vì khu làm việc không có trang bị camera nên chỉ có thể xem camera thang máy và các lối đi, phát hiện có vài lần Chu Tiểu Tường không tan tầm đúng lúc, nếu như cậu không thể nói ra lý do thì chỉ có một con đường chết.

Thế nhưng mấy người mà Tiêu tổng phân phó tra riêng, thì cũng phát hiện ra Trịnh Kiệt có vài lần không tan tầm đúng lúc, ngay sau đó cuối cùng lại tra được, Trịnh Kiệt và Tưởng Hồng Tuyền trong vòng hai tiếng đồng hồ gần lúc đấu thầu có tin nhắn qua lại, cuối cùng tìm hiểu tung tích thì tra ra bọn họ cầm đầu.

Có người bị tình nghi, điều tra về sau càng dễ dàng hơn.

Sao Tưởng Hồng Tuyền phải làm việc này? Bởi vì gã bất mãn với chức vị và tiền lương công ty thu xếp cho hắn, mà đối thủ cạnh tranh lại đưa ra điều kiện giám-đốc-thị-trường mê người, người đứng trước lợi ích, dễ cúi đầu khom lưng.

Tại sao Trịnh Kiệt lại cấu kết với gã làm chuyện xấu? Bởi vì Chu Tiểu Tường vừa tới công ty đã đoạt case của Trịnh Kiệt, trở nên nổi trội. Thật ra Chu Tiểu Tường làm xong dự án kia trở nên nổi trội là bởi vì cậu là người mới, nếu dự án đó giao cho Trịnh Kiệt làm, làm xong thì ổn, làm không xong thì sẽ bị lãnh đạo phê bình, thế nhưng Trịnh Kiệt không nghĩ thế, y chỉ thấy một mặt của Chu Tiểu Tường, đã quen mất mình và Chu Tiểu Tường vốn không cùng điểm xuất phát. Chu Tiểu Tường vừa vào đã được bộ kế hoạch trọng dụng, người ta nhiều lắm chỉ hâm mộ, còn y lòng dạ vốn có khúc mắc, chuyện đó càng làm y thêm đỏ mắt (ganh tị), lại bị người sâu tâm xúi giục lợi dụng, cho nên bị kéo xuống nước.

Chuyện cứ như vậy mà tra ra manh mối, Tưởng Hồng Xuyên và Trịnh Kiệt bị công ty hủy bỏ hợp đồng lao động, trên sơ yếu lý lịch có vết đen, may mà chuyện này không tạo nên tổn thất gì, bằng không công ty còn phải truy cứu bồi thường kinh tế.

Lúc Tiêu Bùi Trạch không có ở đây, toàn bộ công ty đều nổ tung, cho rằng thế nào cũng phải mất bốn năm ngày, ai ngờ hắn vừa trở về, giơ tay chém xuống, trong vòng một ngày một đêm đã giải quyết xong chuyện.

Lần này, bà con nín thin thít, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, đây coi như là giết gà dọa khỉ. Cho dù có người lại nào động tâm, cũng phải nhìn đến vết xe đổ, chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Phải biết rằng, chuyện lần này, hai người kia làm việc rất chặt chẽ, nếu như không đột nhiên lòi ra bản dự án thứ 2, thì chuyện đấu thầu chắc chắn đổ bể, Chu Tiểu Tường đại nạn khó thoát, xem như là bị người hãm hại, sếp lớn không nổi điên cũng sẽ trách cứ cậu không lo bảo mật mật mã, huống chi toàn bộ kết quả điều ra đều chỉa mũi dùi về phía cậu.

Cuối cùng mọi người mới đặt trọng điểm đến Tiêu tổng và Chu Tiểu Tường, thật sự là chuyện này quá mức kỳ quái. Bước ngoặt then chốt của chuyện này chính là bộ dự án thứ 2, vừa nhìn là biết có sự chuẩn bị.

Chu Tiểu Tường nộp bộ thứ nhất lên, bộ thứ hai thì trực tiếp giao cho Tiêu tổng, chuyện này nói lên điều gì, đi tắt đón đầu, Tiêu tổng rõ ràng rất tín nhiệm cậu, hai người bọn họ đã sớm biết có người giở trò quỷ, bộ dự án thứ nhất nộp lên giống như đảm nhiệm chức vụ mồi nhử, thả sợi dây dài câu con cá lớn, cuối cùng cùng câu được con cá cầm đầu phía sau bức màn.

Chuyện này làm người ta không thể giải thích nổi, Chu Tiểu Tường làm sao biết trước sự việc? Làm sao có thể tự dưng làm ra bộ dự án thứ 2?

Hơn nữa, sao Tiêu tổng lại tín nhiệm cậu như thế? Chu Tiểu Tường tội chứng đầy đủ, theo lẽ thường mà nói, cho cậu cãi ngất trời thì sếp lớn cũng sẽ không tin lời cậu nói. Thế nhưng cậu một câu cũng chưa thoát ra khỏi cuống họng, Tiêu tổng còn chủ động rửa sạch tội danh cho cậu, lại cho vài người tiếp tục điều tra, một bộ không lật được bản án của cậu thề không bỏ qua.

Kỳ quái hơn nữa là, tại sao Chu Tiểu Tường còn chưa lộ diện? Chuyện lớn như vậy đều xoay chung quanh cậu, sao cậu lại giống như bị hố đen nuốt chửng, chết sống không thấy bóng dáng?

Chu-Tiểu-Tường-bị-hố-đen-nuốt-chửng bấy giờ đang ở trên sân thượng tưới hoa, bị người nào đó chơi đùa đến eo mỏi lưng đau, cả người cậu vô lực, ngón tay mềm nhũn đến độ không xách được bình nước, cuối cùng dứt khoát ném nó đi, hùng hùng hổ hổ ngồi dưới mái hiên uống trà.

"Anh hai, Đại tiêu gọi điện thoại! Anh hai, Đại Tiêu gọi điện thoại..."

Chu Tiểu Tường đưa tay cầm lấy cái điện thoại trên bàn trọn, bắt máy chửi ầm lên: "Tên khốn anh lần sau kiềm chế một chút cho tôi!"

Tiếng cười trầm nhẹ của Tiêu Bùi Trạch truyền đến, khiến cho xương cốt cậu trở nên tê dại, cậu ỉu xìu hít mũi một cái, tựa lưng vào ghế ngồi: "Chuyện gì?"

"Tra ra rồi, là Tưởng Hồng Tuyền bên Marketing, lúc cùng tôi đi khảo sát thì bắt đầu tính toán. Một người nữa là người cùng ngành với em, là Trịnh Kiệt."

"Trịnh Kiệt?" Chu Tiểu Tường sửng sốt, nhíu mày siu nghĩ một lát: "Tôi nói hèn gì có đôi lúc thấy anh ta cứ là lạ..."

Tiêu Bùi Trạch mấp máy môi: "Em có để ý để tứ không vậy? Thấy người ta là lạ mà còn không chút đề phòng."

"Ai biết anh ta lạ chỗ nào đâu, nhìn rất hòa đồng, ai ngờ lại đến nước như vậy." Chu Tiểu Tường đột nhiên vỗ đùi: "Đờ mờ, thì ra lần trước lần trước anh ta đang rình xem mật mã của tôi!"

"Cho nên mới nói em không để ý gì cả." Tiêu Bùi Trạch bát đắc dĩ nhéo nhéo ấn đường, thừa dịp trước khi cậu xù lông liền đem chuyện nói hết tất cả, gióng như báo cáo công tác, có bao nhiêu kẻ lại bấy nhiêu.

Chu Tiểu Tường nghe đến thích ý, liên tiếp khen hắn "ngoan", vừa nghe tiếng cười nhẹ của hắn, liền nhớ đến cái mông đau nhức, vội vã nghiêm túc lại, không dám tiếp tục đùa giỡn.

Sau khi nghe xong từ đầu đến cuối, Chu Tiểu Tường không kìm được than thở: "Tôi có nên may mắn Trịnh Kiệt không phải dân IT không đây, lỡ như anh ta trực tiếp ở nhà hack máy tính của tôi, phòng giám sát làm sao tra ra anh ta?"

"Không sao, dù sao tôi vẫn luôn tin em, người khác nói gì mặc kệ, tôi rốt cuộc cũng có biện pháp tra rõ."

Lời này nói ra vô cùng tùy tiện, Chu Tiểu Tường nghe được lại thấy hai mắt có chút nóng, im lặng một lúc, chợt nhớ tới một việc: "Được rồi, sao anh lại đột nhiên để tôi làm hai bộ dự án? Có phải đã sớm phát hiện ra điều gì không?"

"Ừ..." Tâm tình Tiêu Bùi Trạch bên kia có chút kỳ lạ: "Bên công ty đối thủ cạnh tranh có người tiết lộ tin tức cho tôi, nói tôi biết có một người tên Chu Tiểu Tường liên hệ với người phụ trách dự án bất động sản du lịch của bọn họ, tôi biết không phải em, lại đoán có người đứng sau mạo danh, chín phần mười là người cùng ngành, bất qua tên đó là một nhân viên nhỏ không khơi nổi sóng gió, chắc chắc có người đứng sau, việc này lại có liên quan đến chuyện đấu thầu, lại đoán được đó là một trong số người cùng theo tôi công tác, cho nên đã sớm bắt đầu để ý."

Chu Tiểu Tường nghe thấy hắn rất logic, ngẩng đầu nheo mắt nhìn chằm chằm mái hiên che nắng, thử dò xét: "Người tiết lộ tin tức cho anh là người anh dàn xếp ở công ty bên kia?"

"...Không phải, tôi không biết."

"Là....ba anh?"

"..." Tiêu Bùi Trạch im lặng, không phủ nhận.

"Haiz~..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play