Edit: Tammie

Beta: Patee

Đoàn xe hợp đồng đi du lịch không theo tour cho nên rất nhàn nhã thoải mái. Vì để kéo dài lời gian đi chơi nên phải dậy sớm để đón xe. Bây giờ đã là cuối thu, lúc Chu Tiểu Tường bồng Tiểu Vũ ra khỏi cửa trời còn chưa sáng, ngọn đèn ven đường cùng sắc trời mờ mịt hòa thành một thể, Tiểu Vũ được quần áo bọc dày thật dày như một quả cầu, khó chịu mà ậm ừ hai tiếng, mơ mơ màng màng ghé lên vai cậu tiếp tục ngủ.

Trong ngành người trẻ tuổi chiếm đa số, hầu hết nhà ở của mọi người đều thuê cách công ty không xa, cho nên điểm đón xe được đặt ở quảng trường bên cạnh công ty. Chu Tiểu Tường ngồi trên chuyến xe buýt chạy sớm đi qua hai tuyến đến nơi đó, nhận lấy phần ăn sáng được phân rồi ôm Tiểu Vũ lên xe.

Trong xe đã ngồi kín gần một nửa Chu Tiểu Tường cùng bọn họ chào hỏi, tầm mắt vừa chuyển thì đột nhiên sửng sốt, không ngờ tới Hồng Xuyên cũng có mặt, ngạc nhiên hỏi: "Giám đốc Hồng sao cũng tới đây?"

"Lần trước ngành tôi đi du lịch, tôi bận việc nên không tham gia được, lần này tới ngành các cậu, đi bù cho lần trước." Hồng Xuyên nhìn cậu cười cười, chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh "Ngồi ở đây à?"

"Vậy đi!" Chu Tiểu Tường vui cười hớn hở mà gật đầu, chạy tới bên cạnh gã ngồi xuống, xé bọc bánh mì trong tay ra cắn một cái: "Giấm đốc Hồng, lần trước ngành của anh đi đâu vậy?"

"Hồ Thiên Mục. Đừng kêu giám đốc, cũng đâu phải ở công ty, cứ gọi tôi là Hồng Xuyên đi."

"Được!" Chu Tiểu Tường cắn bánh mì, thoải mái mà gọi theo ý gã: "Hồng Xuyên."

Hồng Xuyên cười cười, tò mò mà nhìn Tiểu Vũ đang ghé lên vai cậu ngủ say: "Đây là em bé nhà cậu à?"

"Vâng." Chu Tiểu Tường vẻ mặt tự hào mà xoa xoa đầu Tiểu Vũ: "Em ruột tôi."

"Nhỏ vậy sao?"

"Ừ!" Chu Tiểu Tường cười cười, thấy Tiểu Vũ hé mắt muốn tỉnh dậy, đang đưa tay lên dụi mắt, liền vội vàng lấy bình giữ ấm trong túi ra: "Tiểu Vũ, uống chút sữa ăn gì đó rồi ngủ tiếp nhé."

"A..." Tiểu Vũ chớp mắt mấy cái, uống được hai ngụm sữa thì tỉnh táo hẳn ra, rồi lại tiếp tục nằm sấp lên vai cậu uốn éo, cho đến khi thấy được Hồng Xuyên liền mở to hai mắt, tò mò nhìn gã nửa ngày, khi thấy gã nhìn nó mỉm cười, thằng bé cũng cười rộ lên.

Chu Tiểu Tường bế thốc thằng bé lên, để nó đứng trên đùi mình: "Tiểu Vũ gọi người đi!"

Tiểu Vũ ngoan ngoãn há mồm: "Chú

~ ơi

~"

Chu Tiểu Tường sửng sốt, hận không thể vỗ đầu nó một cái, tuổi Hống Xuyên so với Tiêu Bùi Trạch cũng không chênh lệch mấy, bình thưởng bắt nó kêu Tiêu Bùi Trạch bằng chú, nó sống chết không nghe, hôm nay thì ngược lại, không ai dạy mà tự mình chủ động kêu ra.

"Sai rồi! Kêu là anh!"

Hồng Xuyên không hề để ý mà cười cười : "Không sao đâu, tuổi tôi cũng nên kêu bằng chú rồi."

Tiểu Vũ mở to mắt nhìn Hồng Xuyên rồi lại nhìn anh hai nhà nó, vẻ mặt vô tội mà dẩu dẩu miệng, ánh mắt ngập nước: "Tiểu Vũ chỉ có hai anh thôi..."

Cổ họng Chu Tiểu Tường bị câu nói của thằng bé làm nghẹn không thoát ra tiếng, cuối cùng hung hăng chà đạp đầu thằng bé, cảm thấy thằng oắt con này tuyệt đối là đã bị tên khốn Tiêu Bùi Trạch kia làm hư, nghiến răng nghiến lời mà hận không thể lập tức tóm tên kia tới đây nghiêm hình tra tấn.

Tức giận nửa ngày rồi ổn định tinh thần, lại muốn lấy gạch-chỉ để mình đập vài cái: "Fuck! Tên khốn họ Tiêu kia sao lại giống như âm hồn bất tán! Đang đi du lịch mà người này làm rộn cái gì a!

Khi đang cùng chính mình phân cao thấp, điện thoại đột nhiên vang lên, lúc lấy ra nhìn, sắc mặt đột nhiên đen thui, không tình nguyện mà ấn nút nghe: "Có chuyện gì?"

Tiêu Bùi Trạch không ngờ mới sáng mà giọng điệu cậu lại (khó chịu) như vậy, hơi kinh ngạc trong nháy mắt, liền nở nụ cười: "Làm sao thế?"

Chu Tiểu Tường nhớ ra còn có Hồng Xuyên ngồi ở bên cạnh, vội vàng thu lại vẻ cáu kỉnh: "Không có gì."

"Lên xe rồi?"

"Ừ."

"Hôm nay đi đâu?"

"Hình như đi hẻm núi Phù Dung."

"Chú ý an toàn."

"Ừ." Ừ xong lại nhận thấy mình rất phối hợp liền nghiêm sắc mặt: "Biết rồi!"

Trong điện thoại lại truyền đến tiếng cười nhẹ: "Ăn sáng chưa?"

"Đang ăn nè."

"Ừ, vậy em ăn đi, đến nơi thì nhắn tin báo bình an cho tôi."

"..." Chu Tiểu Tường cam chịu mà gật đầu: "Được rồi."

Cúp điện thoại, Hồng Xuyên quay đầu nhìn cậu cười cười: "Bạn gái?"

Chu Tiểu Tường vẻ mặt khó hiểu: "Bạn gái?"

Hồng Xuyên nhíu mày: "Nhìn phản ứng của cậu, người đó hình như rất quan tâm cậu, chẳng lẽ không phải?"

"Không phải!" Chu Tiểu Tường lắc đầu "Là một người bạn thôi! Lải nhải lắm chuyện phiền phức!"

Hồng Xuyên đang muốn nói cái gì nhưng lúc liếc xuống lại thấy bộ dáng nước mắt lưng tròng của Tiểu Vũ, liền lắp bắp hoảng hốt: "Ôi làm sao vậy? Sao nhìn bộ giống như muốn khóc thế?"

"A?" Chu Tiểu Tường cuối đầu nhìn theo tầm mắt gã, thấy Tiểu Vũ vẻ mặt oán giận mà trừng mắt nhìn điện thoại, liền khó hiểu mà sờ đầu thằng bé: "Sao khóc?"

Tiểu Vũ trừng mắt nhìn hồi lâu, cái miệng chóp chép: "Anh không nói chuyện với em..." Ngay đó nước mắt rơi xuống độp độp.

"Ai ai ai, đừng khóc đừng khóc..." Chu Tiểu Tường đau đầu, vội vàng cầm điện thoại gọi cho Tiêu Bùi Trạch, đưa đến bên tai thằng bé: "Nè, cho em nói đủ."

Tiểu Vũ nín khóc mỉm cười, vừa nghe thấy giọng nói bên kia đầu dây liền lớn giọng gọi to : "Anh~~"

Chu Tiểu Tường nhìn thằng em nhà mình biến sắc mặt còn nhanh hơn đồ ăn biến ôi, một đầu hắc tuyến.

Lần du lịch này có không ít người dẫn theo người nhà, đa số đều là dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái, không có người thứ hai mang em bé nhỏ như Tiểu Vũ, cho nên, từ lên xe cho đến lúc xuống xe, Tiểu Vũ trở thành tiêu điểm của mọi người.

Mọi người không ai là không cưng nó, muốn nó gọi chị nó liền gọi, muốn nó gọi chú nó cũng chiều luôn, chỉ là nó không chịu kêu anh, không thêm tên riêng nó không thèm kêu, ví như Vương "mập", nó sẽ kêu là anh mập chứ sống chết không chịu kêu một tiếng anh.

Chu Tiểu Tường nhìn thằng bé hoàn toàn bị tên khốn kia thuần hóa, giận không có chỗ xả, răng nanh nghiến qua nghiến lại trẹo trẹo, lập chí trở về nhất định đá tên họ Tiêu kia một cước lăn quay.

Điểm dừng chân đầu tiên là Phù Dung cốc, lúc đến nới đã gần trưa, hướng dẫn viên du lịch mang mọi người đến một nhà hàng nhỏ có các món ăn bản sứ đặc sắc, ăn xong liền tiến vào khu du lịch, vừa dẫn mọi người đi vào bên trong vừa giới thiệu.

Chu Tiểu Tường dùng cái điệu rắn chắc điệu Tiểu Vũ trên người, nâng mông thằng bé, đi một đường nhìn một đường. Tiểu Vũ hưng phấn, giọng trẻ con lanh lảnh lúc cao lúc thấp, kêu kêu gào gào khiến ột đám người đều bị chọc cười.

Tuy rằng đi theo hướng dẫn viên có chút nhanh, nhưng đối với người không hề có kinh nghiệm du lịch nào như Chu Tiểu Tường vẫn rất là hưởng thụ, dù sao ở đây nước chảy trong veo, khung cảnh tuyệt đẹp, đi chuyến này vẫn rất có giá trị.

Bên trong Phù Dung cốc có một cái hang nhỏ là Dã nhân cốc, đoạn đường lúc mới vào cửa có chút dọa người, đoạn đường ven sườn nói có một ít người dân tộc cắm chốt, vịn thùng phi sắt nhìn xuống đoàn du khách phía dưới, khi ai đó chuẩn bị nhìn (lên) thì sẽ ngao ngao gầm rú đẩy thùng sắt xuống, thùng sắt nhanh như chớp mà lăn cuồn cuộn về phía du khách, khiến ột vài cô gái sợ tới mức khóc thét, thế nhưng cái thùng lại dừng ngay tại giữa sườn núi, thật là một trò đùa khôi hài.

Tiểu Vũ bị dọa không ít, vui vẻ lúc trước đều mất tăm, lủi vào người Chu Tiểu Tường khóc hu hu, khiến có Chu Tiểu Tường vô xùng đau lòng, xém chút nữa là phải quay về đường cũ, cuối cùng cậu trấn an vỗ về thằng bé hồi lâu mới có thể yên ổn điệu thằng bé đi qua nơi đó.

Kết quả đoạn đường sau còn có một ải khó, muốn đi qua con đường kia phải rất cận thận, tuy rằng biết rõ là đùa giỡn nhưng mỗi lần nhìn cánh tay trần với vẻ mặt đen thui của mấy tên dân tộc huơ huơ gậy trúc ra bộ dáng muốn ăn thịt người đuổi theo du khách vẫn là vô cùng dọa người.

Chu Tiểu Tường từ xa đã gắt gao đè đầu Tiểu Vũ lại, không cho thằng bé nhìn thấy, lúc đi qua chỗ đường cắt thật giống như ở chỗ đó đang có một con mãng xà khổng lồ, trong lòng phập phồng,trên mặt ra vẻ như rất bình tĩnh, tứ chi dồn sức, chỉ cần qua nơi đó liền lập tức chạy trăm mét về phía trước.

Không biết có phải là thấy cậu mang bồng theo em bé nên bọn họ không dọa đoàn khách hay không, nhưng mà đơn giản là tốt số, dù sao hai ải cuối cùng đều coi như hữu kinh vô hiểm*, thuận lợi mà đi qua. (sợ thì sợ nhưng đếch có gì nguy hiểm)

Chu Tiểu Tường vốn không sợ nhưng nhìn Tiểu Vũ từ trước giờ không sợ trời không sợ đất lại bị dọa đến khóc hu hu, khóc không dám buông ra, trong lòng vô cùng khó chịu, không biết tại sao lại điểm cảnh này lại bố trí như vậy, nhịn không được cả đường căng thẳng, sau lại nhìn thấy người dân tộc múa may biểu diễn, rồi đi ra khỏi Dẫ Nhân cốc, rốt cuộc mới lau mồ hôi lạnh thở hắt ra.

Sau khi tham quan hết cảnh điểm này rồi quây quẩn ở cửa hàng bán đồ lưu niệm, mọi người liền lên xe du lịch đi tới khách sạn cách đó không xa ăn cơm dừng chân.

Chu Tiểu Tường thấy Tiểu Vũ bị dọa đến toát mồ hôi, đau lòng hối hận, xài hết vài tờ khăn giấy, cảm thấy không nên mang Tiểu Vũ đến đây chơi, nhưng ngoài cậu ra Tiểu Vũ không có ai nương tựa, không mang thằng bé theo sao được?

Lên xe dỗ dành Tiểu Vũ một hồi, nhịn không được hốc mắt phiếm hồng, cảm thấy mình trước tiên là phải tự kiểm điểm, nếu sớm biết là có điểm cảnh như vậy thì sẽ không đi, ở bên ngoài lắc lư nhìn non núi thích hơn nhiều.

Tiểu Vũ được cậu dỗ nửa ngày liền mơ mơ màng màng ngủ đi, mãi cho đến lúc ăn cơm mới tỉnh dậy, được ăn no bụng lại tiếp tục ngủ.

Lúc bố trí phòng ngủ, bởi vì số người lẻ mà Chu Tiểu Tường lại mang theo Tiểu Vũ, cho nên cuối cùng Chu Tiểu Tường ở riêng một phòng, những người khác thì hai người một phòng, mà cả Hồng Xuyên làm giám đốc cũng phải ở cùng với người khác.

Chu Tiểu Tường rất áy náy hỏi: "Bằng không thì tôi đổi với anh vậy?"

Hồng Xuyên cười cười: "Thôi, công ty chúng ta cũng không có chế độ cấp bậc, cậu mang theo Tiểu Vũ cũng là hai người rồi."

Chu Tiểu Tường gật đầu, cũng không tiếp tục khách sáo.

Ngày đầu tiên đi đường mệt nhọc, trừ bỏ những tên tinh lực tràn đầy, buổi tối còn muốn ra ngoài đi dạo thì ai cũng đều về phòng nghỉ ngơi. Tiểu Vũ lúc nào cũng ngủ sớm, Chu Tiểu Tường trăm phần là đau lòng Tiểu Vũ, đương nhiên không muốn ra ngoài, vừa nhận thẻ phòng liền tắm rửa cho Tiểu Vũ rồi nhét thằng bé vào ổ chăn, còn mình thì tựa vào đầu giường xem TV.

Không bao lâu, di động rung lên, Chu Tiểu Tường cầm lên nhìn nhìn, thấy là Tiêu Bùi Trạch gọi tới, không thể không khâm phục người này lúc nào cũng đúng giờ, thật giống như đồng hồ báo thức vậy. Cậu nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, ấn nút nghe.

Chất giọng trầm thất mang theo ý cười của Tiêu Bùi Trạch từ trong microphone phát ra, vô cùng từ tính: "Đang chơi ở đâu?"

Chu Tiểu Tường cúi đầu nhìn Tiểu Vũ, vươn tay xoa nhẹ mái tóc của nó hai cái: "Không đi đâu, hôm nay quá mệt nên ở trong khách sạn nghỉ ngơi."

Ý cười Tiêu Bùi Trạch càng rõ: "Mở cửa đi."

"A?" Chu Tiểu Tường ngừng tay, có chút khó hiểu.

"Nghe không hiểu à? Mở cửa đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play