Trần Đông chết,hắn chết trên đường đi đến bệnh viện,trước khi chết hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu “thực xin lỗi, thực xin lỗi Dương Hoằng, thực xin lỗi vợ hắn,thực xin lỗi con gái, thực xin lỗi mọi người.”
Đến lúc chết, hắn vẫn nghĩ Dương Hoằng đến tìm hắn, là Dương Hoằng trả thù hắn.
Trước khi chết,nam nhân điên cuồng nhận lỗi, nhưng mọi chuyện đã xảy ra, có xin lỗi cũng không thay đổi được gì.
Trong xe, không khí thật nặng nề,ai cũng không ngờ được, bi kịch lại tàn khốc đến như vậy.
Mà Thẩm Hạ Đông, tuy rằng lúc đầu có chút hốt hoảng, những sau đó lại bình tĩnh một cách dị thường.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Đông tỏ ra tuyệt tình như vậy,hắn không hề quan tâm đến việc xử lí thi thể của Trần Đông,lúc được hỏi, hắn trả lời “Trần Đông không có bất cứ quan hệ nào với ta.”
Cuối cùng hắn nói “Ta phải về nhà.”
Rốt cuộc cũng tìm ra manh mối,Trương Mục cùng đám người Đặng Dương không khỏi thả lỏng một hơi,về phần Trần Lệ, vẫn không có tung tích.
Nàng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về tội lỗi mà mình đã gây ra. Nhưng vẫn khiến lòng ta cảm thấy nhức nhối,hảo hảo một gia đình đang êm ấm như thế,lại đổ vỡ thành cái dạng này.
Nhưng trước khi chết, Trần Đông cũng đã làm được một chuyện tốt.
Chính là hắn đến chết vẫn không biết,người hắn lo lắng đề phòng ngày đêm không phải Dương Hoằng,không phải là người đã bị hắn phá hủy cả cuộc đời- Dương Hoằng. Mà là Thẩm Thành,là kẻ mà hắn chưa bao giờ biết mặt,con trai Dương Hoằng. Trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một con quỷ, tâm ma. Hắn tự mình dọa mình, tự mình hại mình, nhưng chết rồi cũng tốt, hắn đáng chết,dù có chết cũng không đủ chuộc lại hết những lỗi lầm mà hắn đã gây nên. Chết, xem ra vẫn còn nhẹ nhàng.
Thẩm Hạ Đông mờ mịt, cảm thấy rầu rĩ,giống như bị cái gì đó đè nặng,không thở nổi.
Hắn đi thăm Dương Hoằng.
Dương Hoằng cùng Thẩm Thành đều an táng trong cùng một nghĩa trang, hắn quỳ gối trước mặt Dương Hoằng, thật lâu vẫn không nói gì, dù đã là quá khứ ,nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy Dương Hoằng, trái tim vẫn cảm thấy đau nhói.
Hắn vươn tay sờ sờ nữ nhân trong hình “Ta sẽ hảo hảo chiếu cố Thẩm Thành. Nó đã trở lại, ta sẽ đối xử thật tốt với nó,cẩn thận chăm sóc nó.”
_”Cảm ơn ngươi.” Cuối cùng Thẩm Hạ Đông mỉm cười với nàng,nhưng lại cảm thấy hai mắt thật chua xót,hắn cúi đầu nhẹ giọng nói “Thực xin lỗi.”
Cảm ơn vì ngươi đã dành tình yêu cho ta,còn có thực xin lỗi vì đã không đối xử tốt với ngươi. Ta chỉ có thể nói như vậy….
Lúc rời đi, hắn chợt nhớ tới Thẩm Thành, nhớ tới đứa con trai luôn mang vẻ mặt âm trầm đã trở thành vật hi sinh trong thảm kịch này…
Thẩm Hạ Đông quay đầu lại,nhiều ngày không ai đến thăm,trên bia mộ bám đầy tro bụi, trong tấm ảnh, thiếu nhiên vĩnh viễn sẽ không nhoẻn miệng cười,luôn luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, sinh mạng của Thẩm Thành đã mãi mãi dừng lại ở đây.
Nhưng bây giờ Thẩm Thành đã trở về ,Thẩm Hạ Đông tự nhận đó là một cơ hội để hắn có thể chuộc tội, hắn lấy tay lau đi tro bụi “Đều đã là quá khứ, đều đã là quá khứ.”
Nói với Thẩm Thành, dường như lại nói với chính mình…
Trên đường về, Thẩm Hạ Đông suy nghĩ rất nhiều,hắn quyết định ngày mai phải đi tìm việc làm,phấn chấn lên, bắt đầu lại cuộc sống ,một lần nữa….
Hắn dùng số tiền còn sót lại mua chút đồ ăn trở về. Đi đến quán trà sữa đón con gái,lão Trần cùng Thẩm Thanh vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ, Thẩm Hạ Đông đi tới nói với Thẩm Thanh “Về nhà thôi Tiểu Thanh.”
Lão Trần thấy Thẩm Hạ Đông đến liền hỏi “Ngươi tìm được rồi ?”
_”Ân.” Thẩm Hạ Đông khẽ liếc Thẩm Thanh, gật đầu.
Lão Trần ý thức được ở đây không thể nhiều lời “Vậy ta về trước.”
_”Ân, cảm ơn ngươi đã chiếu cố Tiểu Thanh.” Thẩm Hạ Đông cảm tạ,lão Trần phất tay “Có gì đâu,ta thực thích Tiểu Thanh,hắc hắc. Thôi, ta đi. Thẩm tiên sinh, hẹn gặp lại.”
_”Ba ba, ba đi đâu vậy ?” Thẩm Thanh hỏi Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông nói “Ba ba đi tìm việc làm, kiếm tiền về nuôi các con a.”
_”A, thì ra là vậy.” Thẩm Thanh cười cười, chợt nghi hoặc hỏi “Các con ? Không phải chỉ có một mình con sao ?”
_”À…À…, ba ba nói nhầm..” Thẩm Hạ Đông chột dạ nói.
Thẩm Thanh cũng không tiếp tục truy vấn, trên đường về nhà, Thẩm Thanh đột nhiên nói “Ba ba, kì thật sau khi ba rời khỏi quán trà sữa,con đã trộm về nhà, con muốn gặp mụ mụ.”
Thẩm Hạ Đông cứng đờ,Thẩm Thanh lại nói “Nhưng mà nhà đã không còn là của chúng ta nữa,bọn họ nói căn nhà bị bán đi,bây giờ là của người khác . Con cũng không thấy mụ mụ. Mụ mụ ở đâu ? Mụ Mụ của con đâu ?”
Thẩm Thanh dừng lại, nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng,không biết phải trả lời ra sao.
_”Ba lừa con, ba ba của con.” Thẩm Thanh miễn cưỡng cười,cúi đầu “Vừa rồi chú cảnh sát kia nói,là mụ mụ vứt bỏ ba,là mụ mụ kêu người đụng chết ca ca…”
Nước mắt Thẩm Thanh rơi xuống,Thẩm Hạ Đông bối rối, không biết phải làm sao.
_Con không tin mụ mụ lại làm chuyện như vậy,nhưng chú cảnh sát lại không có lý do gì để gạt con,hắn nói con ngủ lâu lắm, trong lúc con ngủ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Hắn nói, ba sợ con khổ sở nên không dám nói với con, phải gạt con. Chính là con vẫn không tin mụ mụ là hung thủ giết người,đến cuối cùng vẫn không muốn tin,trong khi khắp nơi đều đang truy nã mụ mụ…khắp nơi…Ba ba, ba thật khờ…
Thẩm Thanh vừa khóc vừa cười, sau đó ôm lấy Thẩm Hạ Đông,vỗ vỗ lưng hắn “Chú cảnh sát nói con phải ngoan, đối xử tốt với ba ba, nghe lời ba ba,hắn nói ba đã quá mệt mỏi. Ba ba, con không sao,ba cũng đừng khổ sở được không. Con đã trưởng thành,sẽ không bướng bỉnh như trước nữa.”
Thẩm Hạ Đông không biết cô con gái nhỏ của mình đã nghe được những gì,lúc đó phản ứng như thế nào, bây giờ lại còn có thể nói không sao..
Nhưng mặc kệ như thế nào, Thẩm Hạ Đông cuối cùng cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm,hắn không khỏi nở nụ cười, con gái thật hiểu chuyện.
Lão Trần gửi một tin nhắn, nội dung như thế này : Gạt nàng, không bằng nói hết mọi chuyện cho nàng biết,một đứa trẻ tốt như vậy sẽ tự lý giải được, làm gì phải che giấu mệt mỏi như vậy. Hắc, không cần cảm tạ ta.
Đến nhà, Thẩm Thanh xách đồ ăn đứng sau lưng Thẩm Hạ Đông, chờ hắn mở cửa.
Cửa mở ra, Thẩm Hạ Đông không khỏi hoảng sợ lùi về sau một bước,nhìn Thẩm Thành đang đứng trước mặt mình.
Quá quen thuộc, Thẩm Thành mặt không đổi sắc nhìn Thẩm Hạ Đông,Thẩm Thành đứng khuất trong bóng tối, cả người phát ra tử khí âm trầm.
Thẩm Hạ Đông trong lòng có dự cảm bất hảo,Thẩm Thành…Thẩm Thành đã trở lại… Thẩm Thành của lúc trước đã trở lại…
Nhìn không tới,hẳn là nhìn không tới,Thẩm Thanh không thể nhìn tới…
Một bên hắn lại vì con gái mình mà lo lắng..
Thẩm Thanh xách đồ ăn tiến đến “Ba ba, con muốn học nấu cơm.” Nàng cười ngẩng đầu, chợt im bặt, sau đó phát ra tiếng thét bén nhọn chói tai “AAAAA!”
Nàng nhìn thấy gì ? Nàng nhìn thấy người anh trai đã chết đang đứng trước mặt mình!
_”Tiểu Thanh!” Thẩm Hạ Đông vội vàng nắm lấy tay Thẩm Thanh,Thẩm Thanh bị kinh hách vội vàng núp sau lưng hắn, bắt đầu khóc nức nở “Ba ba! Ba ba! Con nhìn thấy ca ca! Con nhìn thấy ca ca!”
_”Tiểu Thanh, Tiểu Thanh,đừng sợ,đừng sợ, có ba ba ở đây. Ca ca sẽ không hại con đâu.” Thẩm Hạ Đông luống cuống trấn an Thẩm Thanh,hắn như thế nào cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
_”Ca ca đã chết rồi…” Thẩm Thanh sợ tới mức khóc thét lên,cả người đều run rẩy.
Thẩm Hạ Đông không biết phải giải thích như thế nào, chỉ biết lặp lại “Ca ca sẽ không hại con. Con đừng sợ.”
Kỳ thật Thẩm Hạ Đông cũng có chút sợ hãi,nhằm trấn an Thẩm Thanh, hắn đành kiên trì tới gần “Thẩm, Thẩm Thành.”
Thẩm Thành nâng mắt nhìn Thẩm Hạ Đông ,không nói lời nào.
_Ba ba đã trở lại.
Thẩm Hạ Đông dùng sức lôi Thẩm Thanh vào cửa,Thẩm Thanh vẫn nhắm mắt, nắm chặt tay áo Thẩm Hạ Đông “Không! Con không muốn! Con không vào đâu!”
Thẩm Hạ Đông tiếp tục hống “Tiểu Thanh, con mở mắt ra xem,không có gì hết. Con đừng sợ, ca ca sẽ không hại con.”
_”Không, rõ ràng ca ca đã chết. Ca ca đã chết rồi!” Thẩm Thanh gào thét,Thẩm Hạ Đông bật đèn,Thẩm Thanh dán chặt người vào tường, không chịu nhúc nhích nửa bước.
Tựa hồ không thích ứng với ánh sáng,trong mắt Thẩm Thành lộ ra vẻ chán ghét, Thẩm Hạ Đông vội vàng tắt đèn sau đó lắp bắp nói “Thẩm , Thẩm Thành, đây có muội muội của con.”
_”Ba ba!” Thẩm Thanh cực kì sợ hãi,hơi nheo mắt, theo khe hở có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh đang đứng trước mặt mình,kinh hoảng lúc đầu phai nhạt đi một chút,nhưng Thẩm Thanh vẫn không dám đến gần.
Thật bất khả tư nghị, rõ ràng ca ca đã chết,tại sao lại xuất hiện.
Thẩm Hạ Đông có cảm giác vô lực, đau đầu,không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn lấy đồ ăn từ tay Thẩm Thanh, sau đó tiến đến nắm chặt tay Thẩm Thanh “Ca ca sẽ không hại con.”
Không thể nói rõ hắn là đang thôi miên Thẩm Thanh hay đang thôi miên chính bản thân mình, Thẩm Hạ Đông chỉ cảm thấy tay mình đang phát run.
Đối với hành động của Thẩm Hạ Đông, Thẩm Thành cũng không phản kháng,cúi đầu nhìn bàn tay Thẩm Hạ Đông đang nắm lấy tay mình,sau đó càng nắm chặt một chút.
Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nhìn hắn,biểu tình cứng ngắt.
Hắn quả nhiên vẫn không thể thích ứng với việc cùng Thẩm Thành có những cử chỉ thân mật, quan hệ với con ruột của mình,làm sao còn có thể đối mặt với nó mà vẫn xem như không có việc gì.
_”Ba ba! Ba ba!” Cảm giác được Thẩm Hạ Đông rời đi, Thẩm Thanh hoảng hốt kêu la, nàng mở mắt,vừa vặng bắt gặp Thẩm Thành đang quay đầu .
Trong nháy mắt Thẩm Thanh ngẩn cả người,không có bề ngoài khủng bố,bộ dáng giống hệt như lúc còn sống,trừ bỏ khuôn mặt vẫn âm trầm,cũng không có hình ảnh kinh khủng nào xuất hiện.
Nhưng ca ca đã chết…Bây giờ ca ca là người hay quỷ ?
Thẩm Thanh không dám động,hai mắt mở to nhìn chằm chằm Thẩm Thành, khẩn trương nuốt nước bọt.
Lúc này Thẩm Thành quay đầu, đi theo Thẩm Hạ Đông. Thẩm Hạ Đông rời đi, dẫn theo Thẩm Thành, vì không muốn làm Thẩm Thanh hoảng sợ.
Thẩm Thanh đều sợ sắp khóc,nhưng nàng nhìn thấy ba ba dắt tay ca ca, ba ba không sợ sao ?
Vào phòng bếp, Thẩm Hạ Đông bỏ tay Thẩm Thành ra, Thẩm Thành cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, Thẩm Hạ Đông nói năng có chút lộn xộn “Nhớ, nhớ hết rồi ?”
_Đúng không ?
_À, ba ba mang muội muội con tới đây vì ba ba không còn chỗ nào để đi nữa. Có điều con yên tâm,chờ khi ba tìm được việc làm sẽ dọn đi ngay.
Thẩm Hạ Đông nói nhiều như vậy, nhưng Thẩm Thành vẫn không nói nửa lời.
Rốt cuộc Thẩm Thành ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm “Hôn ta.”