Nhưng hắn lại không biết nên để Thẩm Thanh ở đâu,chỗ ở hiện tại của hắn, chính là căn hộ của Thẩm Thành.
Còn Thẩm Thanh thì sao,nàng có nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra không, có cảm thấy sợ hãi hay không. Dám vào ở sao ?
Sau đó Trương Mục cùng sư phụ của hắn tìm đến mình.
_”Thật có lỗi về chuyện tối hôm qua,ta nghĩ chúng ta nên nói lời xin lỗi với ngươi. Không được sự chấp thuận của ngươi đã tự tiện hành động. Ân,ta biết làm như vậy là rất không đúng,nó chỉ có lợi cho chúng ta mà thôi. Nhưng mà…à…” Trương Mục bĩu môi, lấy ra một que kẹo từ trong túi quần.
Kể lại mọi chuyện với Thẩm Hạ Đông,ngoài dự kiến Thẩm Hạ Đông không có khiếp sợ hay sinh khí, chỉ miễn cưỡng cười cười “Nếu có thể giúp được các ngươi là tốt rồi,có lẽ đây là điều duy nhất ta có thể làm ,còn lại ta thật vô dụng…”
_”À, không, Thẩm tiên sinh…” Trương Mục định an ủi Thẩm Hạ Đông
Nhưng Thẩm Hạ Đông lại đánh gãy lời hắn “Ta muốn đón con gái của ta về,ta không muốn nàng phải chịu tổn thương lần nữa. Chính là nàng,ta không biết phải làm sao bây giờ,ta cảm thấy thật bối rối…”
_Ta nghĩ…
_”Hôm nay ta không chịu nổi nữa, ta có thể về nhà nghỉ ngơi được không ?” Thẩm Hạ Đông hỏi
_”A..như vậy a…” Trương Mục trầm tự gật đầu,nhìn Thẩm Hạ Đông vô tội nhún nhún vai “Nguyên bản ta định nói cho ngươi biết, không chừng sư phụ ta có biện pháp.”
Vừa định đứng dậy, Thậm Hạ Đông lập tức khựng lại “Cái gì ?”
_”Về phần con gái của ngươi, cũng không phải không có cách. Về đoạn trí nhớ không nên có trong đầu nàng ,chúng ta có thể xóa sạch nó.”Trương Mục nhếch miệng cười
Thẩm Hạ Đông trợn to hai mắt,mừng rỡ như điên “Ngươi nói thật sao ?!”
_”Đương nhiên.” Trương Mục cười một cách thần bí “Có điều…phải có điều kiện.”
Thẩm Hạ Đông đang tươi cười, chợt nghe câu sau liền cứng ngắt “Ta…ta có thể làm gì…”
Trương Mục nhịn không được bật cười,hắn vỗ vỗ bả vai Thẩm Hạ Đông “Đừng lo lắng Thẩm tiên sinh,điều kiện này đối với ngươi thật sự rất dễ dàng. Chỉ cần ngươi hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày,khôi phục tinh thần đến trạng thái tốt nhất mà thôi.”
_”Này…” Thẩm Hạ Đông nhìn Trương Mục,hắn không thể tin là sẽ đơn giản như vậy.
Quả nhiên, Trương Mục tiếp tục mở miệng “Như vậy mới thể cung cấp cho chúng ta những thông tin chính xác nhất về Trần Lệ,giúp chúng ta tìm ra manh mối.”
Cũng không phải là việc gì khó,Thẩm Hạ Đông vẫn có chút nghi ngờ.
Trương Mục cười cười “Ngươi cứ xem như là bồi thường cho ngày hôm qua đi.”
Sau đó bỏ hai tay vào túi quần, tiêu sái rời đi.
****
_”Xin hỏi một chút…” Thẩm Hạ Đông nhìn lá bùa dán trên đầu Thẩm Thanh, lại nhìn về phía sư phụ đang thoa loại dầu gì đó.
Sư phụ mặt không đổi sắc, quay đầu “Có chuyện gì ?”
_”Cài này, cái này…thật sự có tác dụng sao ?” Thẩm Hạ Đông có chút hoài nghi, trong lòng cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Sắc mặt sư phụ trầm xuống, không nói gì
Thẩm Hạ Đông ý thức được mình lỡ lời,cũng không dám mở miệng nữa. Chỉ đứng một bên nhìn.
Lặp đi lặp lại một đoạn thời gian dài như thế, sư phục rốt cuộc dừng tay, hắn không thèm liếc Thẩm Hạ Đông một cái,lãnh nghiêm mặt rời đi.
Thẩm Hạ Đông không hiểu vì sao “Cái kia…sư,sư phụ…”
_Sư phụ lão nhân, ông ta ghét nhất là có ngươi hoài nghi năng lực của mình. Sách, có điều, ngươi tự kiểm tra kết quả đi.
Trương Mục cong người,dùng tay lau đi dầu dính trên ót Thẩm Thanh, sau đó ngửi ngửi,cuối cùng chùi tay “Trên thực tế, chuyện này thật sự rất thần kì,ngay cả ta cũng không thể tin tưởng nhưng sự phụ lại làm được.”
Thẩm Hạ Đông xấu hổ sờ sờ cái mũi
Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Hạ Đông trông chừng Thẩm Thanh,ước chừng hơn một tiếng sau , mí mắt Thẩm Thanh giật giật.
Lúc mở to mắt,Thẩm Hạ Đông khẩn trương quan sát con gái của mình.
_Ba ba ? Con khát nước quá, cổ mỏi muốn chết.
_Ba ba, ba làm sao vậy ?
_Ba ba, ở tang lễ của ca ca, những lời mà con nói, ân…Thực xin lỗi ba ba…
_Ba ba ? Ba làm sao vậy ? Tại sao không nói gì cả ?
Thẩm Thanh tò mò nhìn Thẩm Hạ Đông,chẳng lẽ ba ba thật sự giận mình sao ?
Thẩm Hạ Đông đỏ cả hốc mắt,nhìn Thẩm Thanh cười cười,từ trong ngực phát ra tiếng cười quái dị.
Thẩm Thanh kì quái nhìn Thẩm Hạ Đông, ba ba làm sao vậy ?
Nàng nhìn thoáng qua xung quanh “Con đang ở đâu vậy ?”
Lúc đón Thẩm Thanh trở về, Thẩm Thanh liên tục đặt câu hỏi, Thẩm Hạ Đông trả lời nàng như thế này
_Con hôn mê lâu rồi,ba ba cùng mụ mụ đều nghĩ con sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Nhưng cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại…Ba ba thật cao hứng.
_Tại sao con lại hôn mê ?
_Con bị bệnh…nhưng giờ thì khỏi hẳn rồi.
_”A.” Thẩm Thanh tựa hồ không để ý lắm, nàng nhìn chiếc xe taxi nhíu nhíu mày “Sao không phải là xe của chúng ta ? Mụ mụ đâu rồi ?”
_”Mụ mụ a…” Vốn đang nói dối một cách trôi chảy,Thẩm Hạ Đông chợt nói không nên lời. Thẩm Thanh khó hiểu nhìn Thẩm Hạ Đông “Ba ba làm sao vậy ? Ba hôm nay thật sự rất kì quái.”
_”Ba và mẹ con đã ly hôn.” Thẩm Hạ Đông trả lời, vẻ mặt cực kì lãnh tĩnh.
Thẩm Thanh ngốc lăng,dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Thẩm Hạ Đông. Qua một hồi lâu mới mở miệng “Ba Ba, ba gạt con.”
_Ba ba không có lừa con.
_”Ba lừa con!” Thẩm Thanh cao giọng “Mụ mụ đâu ? Mụ mụ ở đâu rồi ???”
_”Mụ mụ con không cần con nữa. Lúc con sinh bệnh, mụ mụ con đã bỏ con mà đi, là nàng không cần con.” Thẩm Hạ Đông không an ủi nàng, không cố gắng dỗ dành nàng,ngược lại dùng ngữ khí đông lạnh nói ra những lời tàn nhẫn.
Thân thể Thẩm Thanh cứng đờ “Ba ba…Ba làm sao vậy ? Sao ba ba lại như vậy ? Tại sao có thể nói những lời kì quái đó ?”
_Ba và mẹ con thật sự đã ly hôn,về nhà ba sẽ lấy giấy chứng nhận ly hôn cho con coi. Nàng không cần con, con biết chưa ? Nàng đã bỏ con rồi.
Thẩm Hạ Đông nhìn vào mắt Thẩm Thanh, gằng từng chữ nói.
Có trời mới biết hắn cỡ nào khẩn trương,cả hai tay đều phát run,móng tay hung hăng cắm sâu vào lòng bàn tay,đau đớn mới có thể làm cho hắn trấn định nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Thẩm Thanh trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Đông, không nói gì,nàng không kịp phản ứng. Miệng vẫn lẩm bẩm “Không, không có khả năng…mụ mụ sẽ không làm như vậy đâu…”
_”Trong thời gian con hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện.”Cuối cùng Thẩm Hạ Đông kết luận,hắn không hề giải thích,cũng như hắn đã không thể tiếp tục nói dối Thẩm Thanh. Hắn sợ nói càng nhiều thì nguy cơ bị lộ càng cao.
Mà Thẩm Thanh, chứng kiến Thẩm Hạ Đông như vậy, cũng không dám mở miệng nữa.
Sắc trời có chút u ám,bây giờ đã là sáu giờ tối.
Lúc đèn đỏ, xe ngừng lại, Thẩm Hạ Đông nhìn sang ngã tư đường .
Một thân ảnh thon dài làm hắn chú ý,hắn không thể tin được kề sát cửa sổ. Đèn xanh, xe chạy đi.
Thẩm Hạ Đông quay đầu nói với tài xế “Dừng lại! Dừng xe lại!”
Hành động của Thẩm Hạ Đông làm Thẩm Thanh cảm thấy kì quái “Ba ba, ba làm sao vậy ?”
Hắn không có nhìn lầm…hắn thật sự không nhìn lầm…hắn nhìn thấy Thẩm Thành…hắn tuyệt đối không có nhìn lầm…
Hắn xác định, cảm giác đó, chính là Thẩm Thành.
Tuy rằng cách một con phố,nhưng hắn vẫn nhận ra Thẩm Thành. Mặc một thân hắc y,đứng bất động bên đường,tư thế đó, bộ dáng đó, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm…
Thẩm Hạ Đông run rẩy, là do quá kích động. Hắn cũng không biết vì cái gì, nhưng trái tim hắn đập lợi hại, khớp hàm đều run cả lên,toàn thân cũng nhịn không được phát run. Hắn biết mình bây giờ giống hệt như một kẻ điên.
Một chiếc xe quét qua người Thẩm Hạ Đông, bóng người kia còn đứng ở đó, Thẩm Hạ Đông vẫn không rời mắt khỏi hắn dù chỉ là một chút.
Giống như hắn sợ người kia sẽ đột ngột biến mất khỏi tầm mắt của mình.
_”Ba ba! Ba đang làm gì vậy ??? Rất nguy hiểm đó!” Thẩm Thanh cũng xuống xe,nhìn hành động điên cuồng của Thẩm Hạ Đông mà giật thót tim,nàng đã không còn thời gian để nghĩ bất cứ chuyện gì.
Nàng chạy qua giữ chặt cánh tay của Thẩm Hạ Đông,đèn xanh nhảy lên,Thẩm Hạ Đông liền vọt tới. Có một chiếc xe điện chưa kịp ngừng lại thiếu chút nữa đâm phải hắn,hắn cũng nhìn như không thấy,hai mắt nhìn chằm chằm phía trước , vội vã chạy qua đường.
_”Ba ba! Ba ba!” Thẩm Thanh ở phía sau hô to.
Thẩm Hạ Đông càng chạy tới gần lại càng thấy rõ,đó chính là Thẩm Thành. Thật sự là Thẩm Thành…
Nhưng khi chỉ còn cách người nọ khoảng vài bước chân,thân ảnh kia đột nhiên biến mất..
_”Không, không có khả năng…” Thẩm Hạ Đông chạy tới,đứng ở chỗ Thẩm Thành vừa xuất hiện, không ngừng hô to tên hắn, tìm kiếm khắp nơi “Thẩm Thành! Thẩm Thanh!”
Tiểu Thanh từ phía sau chạy tới “Ba ba,ba làm gì vậy ?”
_”Tiểu Thanh…Tiểu Thanh…Ba nhìn thấy ca ca của con, ba nhìn thấy Thẩm Thành…” Thẩm Hạ Đông kích động nắm lấy bả vai Thẩm Thanh dùng sức lắc mạnh,không ngừng rơi nước mắt ngay trước mặt con gái của mình“Ba nhìn thấy ca ca của con…”
_”Ba ba! Ba bình tĩnh một chút , ca ca đã chết rồi!” Thẩm Thanh cảm thấy sau lưng phát run. Bộ dạng của ba ba thật khủng khiếp, ca ca đã chết,làm sao có thể nhìn thấy ca ca được chứ…
_”Đã chết…” Thẩm Hạ Đông thì thào,sau đó lại lắc đầu “Không, không đúng. Không phải như vậy, ta nhìn thấy, ta nhìn thấy mà…”
Hắn không thèm để ý tới Thẩm Thanh. Đứng giữa đám đông,lần một lần lại một lần không ngừng quay cuồng hô tên Thẩm Thành, thanh âm đều trở nên khàn khàn,”Thẩm Thành! Ba ba nhìn thấy con rồi! Con mau ra đây đi.”
_Ba ba thật sự có lỗi với con! Con làm ơn ra đây đi!
_Ba ba sai rồi! Con mau ra đây đi!
….
Nhưng đến cuối cùng, cho dù hắn có điên cuồng tìm kiếm ở nơi đó bao nhiêu lâu đi chăng nữa
Thẩm Thành vẫn không xuất hiện..
_Ba ba, ba nhìn lầm rồi. Có lẽ ba bị hoa mắt đó. Ca ca đã chết rồi…
_Ca ca đã chết …Ba ba, ba nhớ không ?
Thẩm Thanh vẫn cố gắng an ủi Thẩm Hạ Đông,kỳ thật trong lòng nàng cảm thấy có chút sợ hãi,ba ba như vậy không giống như đang giả bộ a, nhưng ca ca đã chết từ lâu rồi. Nàng còn tự mình tham sự lễ tang của ca ca ,ca ca xác thực đã chết. Tại sao nàng lại hôn mê ? Mà trong khoảng thời gian nàng hôn mê đã xảy ra những chuyện gì ? Ba ba tại sao lại ly hôn với mụ mụ ? Còn bộ dáng hiện tại của ba ba nữa là sao đây…
Mười bảy tuổi, Thẩm Thanh hoàn toàn không có khả năng lý giải được những chuyện phức tạp như vậy. Cả khuôn mặt gắt gao nhăn cùng một chỗ,trăm tư không thể lý giải.
****
Khi xe chạy đến trước nhà Thẩm Thành, Thẩm Thanh hỏi “Ba ba…Tại sao chúng ta , tại sao chúng ta lại tới chỗ này ?”
_Chúng ta chỉ có thể ở nơi này.
_”Con không muốn! Ghê muốn chết!” Thẩm Thanh cự tuyệt.
Thẩm Hạ Đông có chút xao động,hắn căn bản không kịp giải thích rõ ràng cho Thẩm Thanh. Hắn vội vàng cho biết địa chỉ khách sạn rồi kêu tài xế đưa Thẩm Thanh đến đó,liền một mình xuống xe.
Thẩm Thanh ở phía sau kêu lên “Ba ba! Ba đi đâu vậy?”
_”Ba ba bận chút việc, xong rồi sẽ đến đón con.” Thẩm Hạ Đông cũng không quay đầu lại, chạy đi xa. Trong xe, Thẩm Thanh nhìn theo bóng dáng của Thẩm Hạ Đông mà tâm loạn như ma,nàng thật sự cảm thấy mờ mịt. Tại sao mình không nhớ gì hết ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Trong lòng loạn thành một đoàn, cực kì phiền loạn..
Thẩm Hạ Đông lại đi tới con phố kia. Hắn làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, không thể kích động như lúc nãy.
Hắn đi tới đi lui tìm kiếm,vẫn như trước, không thể tìm thấy thân ảnh kia.
Đây là nơi Thẩm Thành xảy ra tai nạn,Thẩm Hạ Đông vẫn nhớ như in giấc mộng kia, Thẩm Thành đã nằm trong vũng máu đỏ tươi… Làm thế nào cũng không thể quên được.
Là mình nhìn lầm sao ? Thẩm Hạ Đông không biết mệt mỏi, tìm kiếm hàng giờ đồng hồ,đến khi đêm dài vắng lặng,ngã tư đường lạnh tanh không một bóng người,thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe chạy ngang qua.
Thẩm Hạ Đông cảm thấy mỏi mệt, hắn tựa lưng vào trạm xe bus,miệng thở gấp, không khí lạnh lẽo liên tục lưu động.
Thật là nhìn lầm sao…
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài…
Thực xin lỗi…
Hình như hắn chỉ biết nói mỗi câu đó…
Hắn đứng lên, kéo tấm thân vô lực, nện từng bước đi về phía trước,đầu gục xuống,cái bóng kéo thật dài thật dài dưới ánh đèn đường mờ nhạt…
Thẩm Hạ Đông lấy ra một điếu thuốc, châm bên miệng. Rút một hơi, vươn tay sờ sờ mặt. Hắn hít hít cái mũi,yết hầu đau đớn,hắn biết rõ cái loại khổ sở này là từ đâu mà tới.
Toàn bộ thế giới đều im lặng một cách đáng sợ.
Thẩm Hạ Đông vẫn đi tới đi tới, hắn chợt nhận ra điều gì đó.
Hắn dừng bước, quay đầu lại..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT