CHƯƠNG 30

Ban đêm, ánh trăng trắng bệch,một bóng người lấp ló ngoài cửa sổ.

Lão Trần ngủ không an ổn lập tức bị âm thanh “cốc cốc “đánh thức,hắn ngồi dậy, phát hiện một thân ảnh đang lén lút ngoài cửa sổ, trong lòng lập tức kêu to không ổn,chẳng lẽ là kẻ trộm ?Thật lớn mật mà, cả nhà của cảnh sát mà cũng dám đột nhập.

Lão Trần nắm trong tay đèn ngủ, phóng nhẹ cước bộ đến bên cửa sổ, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo bức màn ra, một chân đạp cửa, hung hăng ném cây đèn về phía bóng người. Đông tác gọn gàng lưu loát.

_”A!” Một tiếng hô ngắn ngủi vang lên , người kia lập tức ngã xuống.

_”Kẻ trộm! Lớn gan lớn mật dám đột nhập vào nhà gia gia ngươi a!” Lão Trần từ trên cao nhìn xuống, còn không quên thủ một thế võ, tự nhận là tràn đầy khí phách.

Người nọ hừ hừ hai tiếng,sau đó chột dạ đứng dậy xoay người chạy, lão Trần làm sao có thể khinh địch, cứ như vậy mà buông tha hắn ?

Tưởng kẻ trộm sợ hãi,lá gan cũng lớn lên,nhảy xuống định đuổi theo. Ở đây là lầu một,trước kia lão Trần đã từng nghĩ nơi này rất an toàn, chưa từng phát sinh chuyện gì,không nghĩ tơi trị an gần đây kém như vậy,kẻ trộm đều trở nên hung hăng ngang ngược,trộm đồ vật mà cũng không hỏi thăm xem ai sống ở trong này!

_Đừng để ta bắt được! Không thì ngươi biết tay ta!

Lão Trần mang dép lê đuổi theo,thân ảnh phía trước có chút không xong. Nửa đêm nửa hôm bị lão Trần làm náo loạn như vậy, không ít người trong tiểu khu đều bị đánh thức.

Có người mở cửa sổ quát lớn “Làm cái gì mà ồn ào quá vậy! Có chịu để cho người ta ngủ không hả!!!”

Lão Trần cảm thấy đây là lúc hắn phải đại triển thân thủ,trong lòng thầm nghĩ nhất định phải bắt được kẻ trộm!

_”Sư phụ!” Thanh âm của Trương Mục từ phía sau vang lên,lão Trần vừa chạy vừa xoay người,thấy Trương Mục đang mặc đồ ngủ đứng ở phía sau hô to,lão Trần vẫy vẫy hắn “Mau giúp ta một tay a!”

Trương Mục chạy tới, lão Trần vừa định mở miệng,Trương Mục liền vượt mặt hắn,đuổi theo người phía trước “Sư phụ,sao đến mà không chịu báo cho ta một tiếng chứ?”

_”Sư phụ ?” lão Trần dừng bước,chẳng lẽ là người vừa mới tới ngày hôm nay ? Sư phụ của Trương Mục ?

*****

_”A…Thật. thật sự là ngượng ngùng,ta cứ tưởng là kẻ trộm chứ…” Lão Trần xấu hổ bưng khay trà trên tay,đặt tách trà trước mặt vị sư phụ có cái trán sưng đỏ.

Sư phụ ho nhẹ hai tiếng, đáp “Ân.”

Lão Trần cười gượng,”Kia, cái kia…Sư phụ, ta thật không biết là ngài…Nếu ta biết đó là ngài thì sẽ không nặng tay như vậy,không ,không phải, ý ta là,nếu biết là ngài thì ta sẽ không làm như vậy…”

Lão Trần lắp bắp không biết mình đang nói gì, đành áy náy nhìn sư phụ.

Sư phụ bị ánh mắt nhìn chăm chú,liền cảm thấy chột dạ, lập tức tỏ ra trấn định nói “Không sao.”

_”Ngài chắc chứ ?” lão Trần ngây ngốc hỏi một câu.

Trương Mục mặt không đổi sắc đưa tay quơ quơ “Ngươi vào phòng đi,ta có chuyện muốn nói với sư phụ.”

Lão Trần liếc mắt nhìn Trương Mục ,nháy mắt gật đầu , đi được một bước liền quay đầu lại “Chuyện gì vậy, cho ta nghe với được không ? Ta cam đoan sẽ không nhiều chuyện đâu.”

Lão này sư phụ ngẩng đầu nhìn hắn,lão Trần lập tức bị ánh mắt uy nghiêm đẩy lùi.

Vội vàng khoát tay xoay người vào phòng “Các ngươi cứ từ từ nói chuyện,từ từ nói chuyện. Có việc gì cứ gọi ta.”

_”Ngươi ở chỗ này ?” chờ lão Trần vào phòng, sư phụ hỏi Trương Mục

Trương Mục mỉm cười gật đầu,”Ân, cảm thấy người này rất tốt đùa,liền quyết định sống ở đây. Nhưng thật ra khiến cho sư phụ tìm kiếm thật vất vả. Ta còn nghĩ đến,ngươi sẽ đến gõ cửa sổ phòng ta.”

Trương Mục chỉ chỉ cửa sổ ngoài phòng khách,sau đó cười đến vô hại “Nhưng không ngờ sư phụ ngươi lại đi gõ nhầm cửa.”

Dán chặt người vào cửa phòng, lão Trần nghe hai sư đồ trò chuyện cảm thấy một trận mạc danh kì diệu,hai thầy trò này quả thật rất kì quái,cửa lớn không đi, lén lút gõ cửa sổ làm gì ??

_”Sư phụ,kì thật ngài có thể mua một cái di động. Như vậy sẽ dễ dàng liên lạc hơn.” Trầm mặc một hồi, Trương Mục đột nhiên lên tiếng.

_”Vi sư không cần.” Đây là câu trả lời của sư phụ.

_”…” lão Trần khóe miệng trừu rút, sau đó lại nghĩ , đại sư quả thật không giống người thường…

Ngoài cửa, hai thầy trò không biết đang thấp giọng huyên thuyên cái gì,chỉ mơ hồ nghe Trương Mục nói gì đó cũ kĩ vân vân…

Sau đó lại trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị,lão Trần nín thở dán sát vào cửa,nghĩ thầm, chẳng lẽ mình bị phát hiện ??

_Sư phụ, ngài xác định có thể thành công sao ?

_”Vi sư chưa từng thất bại, bất kể như thế nào, trước thử xem sao.” Cuối cùng lão Trần nghe được một câu đầy thâm ý như thế,lông mày liền nhíu chặt,hai thầy trò này đang định làm cái gì vậy…?

Ngoài cửa , Trương Mục gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua cửa phòng lão Trần,khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sư phụ nhìn theo tầm mắt của Trương Mục,sau đó quát một tiếng “Thôi chết!”

Bên trong lão Trần còn đang mãi suy nghĩ,lập tức sợ tới mức run rẩy, chột dạ lui về sau vài bước,đi qua đi lại trong phòng.

Ngoài cửa lúc này đã hoàn toàn im lặng,đợi hồi lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng người nói chuyện,lão Trần do dự thiếp lỗ tai đi lên…Không có âm thanh a…

Đấu tranh nội tâm thật lâu, lão Trần nhẹ nhàng hé cửa,xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra ngoài…

Tốt lắm! Một người cũng không có!

*****

Sau khi đậu xe gần nhà Thẩm Thành, hai người liền chạy vội vào,nhìn cánh cửa khóa chặt, Trương Mục suy nghĩ “Thẩm tiên sinh thật sự đã ngủ sao? Đã xảy ra chuyện như vậy sợ là không thể ngủ được…”

Cùng lúc đó, sư phụ dùng một cây sắt phá cửa, “Ca sát” một tiếng, cửa mở ra.

Trương Mục liếc mắt nhìn cái khóa “Ờ,ân, hảo…Công phu này của sư phụ, vẫn như trước không hề suy giảm .”

_”Lúc ta gặp hắn đã nhận ra trạng thái tinh thần của hắn rất không tốt, bậy giờ chắc chắn đã mệt chết. Trong lúc nhất thời sẽ không tỉnh lại,thừa dịp hắn đang ngủ say,chúng ta đem tất cả ý thức mà hồn phách của quỷ hồn kia lưu lại tiến nhập vào trong đầu hắn,như vậy thì tất cả chân tướng đều sẽ được làm rõ ràng.”

_”Còn Thẩm Thành thì sao ? Sư phụ, việc này ngươi có thể giải quyết sao ?”Trương Mục hỏi

Sư phục tạm dừng một chút, sau đó nói “Từ từ rồi tính.”

Trương Mục gật gật đầu, cách thời hạn mà Mã cục trường đưa ra chỉ còn ba ngày,trước phải làm sáng tỏ vụ án này đã, rồi nói sau.

Kì thật trong lòng hắn cũng mơ hồ có cảm giác,Thẩm Thành, kẻ có sinh mệnh đã sớm lụi tàn, sẽ không bao giờ trở lại nữa. Trừ khi hắn có thể tá thi hoàn hồn,nhưng điều này căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi.

Tiến vào, Trương Mục lần lượt tìm kiếm khắp các phòng,nhưng không phát hiện thân ảnh của Thẩm Hạ Đông. Đến gian cuối cùng, chính là phòng của Thẩm Thành,Trương Mục đứng trước cửa , nhe giọng nói “Chính là nơi này.”

Sư phụ lại nghênh ngang mở cửa ra,hệt như lời hắn nói,lúc này Thẩm Hạ Đông đang ghé vào bàn ngủ như chết,căn bản không hề phát hiện ra sự hiện diện của hai người.

*****

Thẩm Hạ Đông ngủ rất say,hắn đang lang thang trong đêm tối,không biết mệt mỏi,không có mục đích.

Hắn không biết mình muốn đi đâu,chỉ theo bản năng đi về phía trước,bắt buộc bản thân phải đi về phía trước.

Ở trong này, hắn không hề có cảm giác mệt mỏi,không hề có cảm giác đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần, dưới chân nhẹ như lông hồng,khinh khinh phiêu phiêu. Trong không gian yên tĩnh,vang lên giọng nói của một ai đó, luôn mồm thúc giục hắn “Thẩm Hạ Đông…Thẩm Hạ Đông…Đi vào đi…đi vào đi…”

Thẩm Hạ Đông không biết chủ nhân của thanh âm này, hùng hậu trầm ấm,làm cho người ta chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Hai mắt hắn dần dần khép lại,lan tràn một loại cảm giác thoải mái tựa như bản thân đã được giải thoát …

Ngay khi tầm mắt trở nên mơ hồ,thì một đạo chói mắt bạch quang chợt lóe lên,trái tim Thẩm Hạ Đông mãnh liệt phập phồng,còn chưa kịp chờ hắn mở to mắt xem thứ trước mặt là cái gì, liền phát hiện bản thân đã bị cuốn vào một dòng lốc xoáy…

Cho dù có nhắm mắt lại,vẫn có thể cảm nhận được thứ ánh sáng chói mắt cùng tiếng gió thổi vù vù gào thét bên tai mang hắn tiến nhập vào một thế giới lạ lẫm..

_”Thẩm Hạ Đông…Thẩm Hạ Đông…” thanh âm kia cứ luôn vang vọng trên đỉnh đầu , Thẩm Hạ Đông khó chịu nhíu mày.

Thời điểm hắn mở mắt ra,phát hiện mình đang đứng trong một phòng khách.

_Thành Thành, hôm nay ba ba sẽ đến, con vui không ?

Giọng nói của một nữ nhân vang lên,Thẩm Hạ Đông cực kì quen thuộc,hắn cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đều bị đông cứng,hắn muốn cử động,lại hoảng sợ phát hiện mình giống như một khối gỗ,một chút cũng không thể nhúc nhích.

Hắn nhìn đến nữ nhân mặc trên người một chiếc váy hoa thật dài,nàng bận rộn nhặt những khối đồ chơi bằng gỗ dưới chân ghế, nhìn đứa nhỏ đang chăm chú đọc sách cười cười nói nói “Thành Thành, đứng mãi đọc sách như vậy,mụ mụ mua cho con thiệt nhiều món đồ chơi,con không thích sao ?”

Là Dương Hoằng cùng Thẩm Thành lúc còn nhỏ.

Lúc này, nhìn bộ dáng của Thẩm Thành có lẽ khoảng sáu bảy tuổi,đang cúi đầu nhìn chằm chằm xuống bàn không thèm trả lời Dương Hoằng.

_”Thành Thành, nói chuyện. Mụ mụ đang nói với con đó.”Dương Hoằng đặt ly nước xuống,ôm Thẩm Thành xuống ghế,đặt hắn ngồi bên cạnh đống đồ chơi,”Đây là đồ chơi mới nhất đó,mọi đứa trẻ đều thích, Thành Thành tại sao lại không chơi ?”

Lúc này Thẩm Thành mới liếc mắt nhìn Dương Hoằng một cái,sau đó lấy tay chạm vào món đồ chơi bên cạnh một chút, liền mất hứng thú.

_”Thẩm Thành!” Dương Hoằng cao giọng,lại đặt món đồ chơi lên đùi hắn,nghiêm túc hỏi “Tại sao lại không chơi !? Thành Thành không thích sao ? Vậy con nói cho mụ mụ biết, con muốn cái gì ?”

Thẩm Thành chỉ chớp chớp mắt không nói,thờ ơ nhìn món đồ chơi trên đùi.

Vẻ mặt Dương Hoằng biến đổi,mang theo áy náy,luống cuống nhu nhu tóc Thẩm Thành,ngữ khí trở nên mềm mại “Thực xin lỗi, thực xin lỗi,Thành Thành…Mụ mụ không phải cố ý lớn tiếng với con. Tha lỗi cho mụ mụ được không ?”

Nàng ôm Thẩm Thành vào ngực,”Con có biết mụ mụ thực đau lòng hay không ? Tại sao con lại không giống những đứa trẻ đồng lứa khác ? Tại sao lại như vậy ? Con có biết muội muội con có bao nhiêu hoạt bát đáng yêu không , ba ba luôn rất thích ôm nàng. Con nhìn con xem…”

_”Thành Thành, con có nghe mụ mụ nói chuyện không vậy ?” Dương Hoằng liên tục đứt quãng, giọng nói nghẹn ngào thống khổ,thấy Thẩm Thành vẫn không phản ứng như trước, nàng đột nhiên đặt Thẩm Thành sang một bên,vội vàng vuốt lại mái tóc có chút rối loạn của mình,sau đó ôm Thẩm Thành, vô cùng cao hứng chỉnh sửa lại quần áo cho hắn,”Chuông cửa vang kìa, Thành Thành đi ra mở cửa,nhớ rõ phải kêu ba ba đó. Biết chưa ?”

Thẩm Thành cúi đầu túy ý nàng bài bố.

_”Thẩm Thành,con có nghe không ? Trả lời mụ mụ!” Dương Hoằng cúi người,nhìn Thẩm Thành,Thẩm Thành nâng mắt nhìn Dương Hoằng , sau đó gật đầu “Ân.”

_”Phải kêu ba ba, phải thật vui vẻ, phải làm nũng với ba ba.” Dương Hoằng hôn hắn một hơi,sau đó nói “Thành Thành ra mở cửa đi.”

Dương Hoằng giấu không được vui vẻ,nàng mấp máy miệng,cố thu liễm tươi cười,không muốn trở nên khoa trương. Sau đó vội vàng dọn dẹp mọi thứ trên bàn,chính mình ngồi trên ghế đọc sách.

Không lâu sau, Thành Thành đi tới,trên tay cầm theo vật gì đó.

Dương Hoằng ngẩng đầu,nhìn thứ trong tay Thẩm Thành,trên mặt hiện lên mất mát,nàng quay đầu nhìn ra cửa.

Nàng cúi đầu nhìn cuốn sách trên bàn,sau đó xoay người đến bên cửa sổ,nhìn xuống thăm dò.

_”Mụ mụ.”Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của nàng,Dương Hoằng quay lại,bỗng chuông điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên,nàng vội vàng đi tới,mở ra nhìn.

Ngậm ngùi một hồi lâu, nàng đặt điện thoại sang một bên,sờ sờ đầu Thẩm Thành “Hôm nay xem ra ba ba sẽ không trở lại rồi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play