Vân Trạch ngồi bệt dưới thảm ôm máy tính chỉnh ảnh, bên cạnh là vô số những tấm ảnh rải rác khắp nơi. Anh liếc mắt một cái, tiếp tục tập trung vào công việc.
Cạch...
- Vân Trạch, anh lại để con bày bừa rồi. – Cô vừa bước vào nhà đã thấy tình trạng thảm thương của phòng khách, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
- Không sao, lát nữa con sẽ tự thu dọn. – Anh đặt máy tính sang một bên, đi tới ôm cô vào lòng, nhân lúc cô không để ý nhanh như chớp hôn chụt một cái lên môi cô.
Cô nhìn dáng vẻ đắc ý của anh mà buồn cười. Kết hôn cũng năm năm rồi, hôn trộm được một cái thôi cũng đáng để vui vẻ như vậy sao?
- Mẹ~
Thanh âm non nớt vang lên khiến khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười dịu dàng, nhìn đứa bé mũm mĩm trắng trẻo phía trước đang lũn cũn bước qua đây, rõ ràng là muốn nhào vào lòng cô lăn lộn làm nũng. Nhưng còn chưa kịp tiếp cận đối tượng đã bị tiếng nói nghiêm khắc của bố làm cho sợ hãi đến co rúm.
- Đứng lại! – Anh nghiêm mặt hô một tiếng, cục thịt nhỏ Tống Thiên lập tức mím môi đứng thẳng tắp, dáng vè vô cùng nghiêm túc, nhưng nếu để ý kĩ vẫn có thể thấy đôi mắt ngây thơ thỉnh thoảng lại len lén liếc về phía mẹ như muốn cầu cứu.
- Hai bố con anh cứ tiếp tục huấn luyện nhau đi, em đi tắm cái đã. – Cô nhìn hai bố con bên cạnh một cái, cười ha ha xách túi đi về phòng.
Cô cũng không ngờ Vân Trạch dịu dàng lại có thể nghiêm khắc trong việc dạy con như vậy. Yêu thì có yêu, nhưng không hề chiều chuộng quá mức, cũng không bao giờ bao che khuyết điểm.
Tống Thiên giống cô, là một đứa nhỏ rất bướng bỉnh, lại nghịch ngợm, gần như không ai có thể quản nổi nó, nhìn thấy nó đều sợ hãi không thôi, nhưng thằng bé này lại vô cùng sợ bố. Chỉ cần Vân Trạch xuất hiện tiểu ma vương liền biến thành chú cún nhỏ vẫy vẫy đuôi nghe lời răm rắp. Bất kì lời nói nào của bố qua đầu óc non nớt của Tống Thiên đều biến thành thánh chỉ.
Minh Minh từng hỏi Tống Thiên sợ ai nhất, và vô cùng ngạc nhiên khi thằng bé trả lời là bố. Trong mắt Minh Minh người em rể này là một chàng trai rất dịu dàng, luôn nở nụ cười với mọi người, đối xử với ai cũng chân thành nhiệt tình, với Giai Giai lại càng là chiều chuộng vô cùng, nhưng sao đến lượt con trai mình lại trở nên nghiêm khắc đến thế? Đây cũng là nghi hoặc của rất nhiều người, nhưng như vậy cũng tốt, quá chiều chuộng đối với trẻ nhỏ ngược lại sẽ khiến chúng trở nên ngang ngược ích kỷ.
Giai Giai cũng vô cùng hài lòng với cách dạy con của anh, cho nên hoàn toàn giao chuyện này cho anh, bản thân mình thì thảnh thơi không ít.
Quay trở lại phòng khách lúc này hai bố con nào đó vẫn còn đang đứng thẳng tắp đối diện nhau, không khí nghiêm túc dị thường.
- Bố~ - Tống Thiên lí nhí gọi một tiếng, nhìn đống bừa bộn mình vừa bày ra, sợ run lập cập.
- Dọn dẹp! – Anh cũng không muốn làm khó đứa nhỏ, chỉ nhàn nhạt ra lệnh, sau đó ngồi xuống tiếp tục công việc của mình.
- Vâng! – Tống Thiên dõng dạc trả lời, thân thể nho nhỏ xoay tròn xoay tròn vun tất cả đống ảnh mình vừa ném lung tung đến bên cạnh bố, sau đó ngồi phịch xuống ngoan ngoãn chọn rồi lại chọn, sắp xếp đâu ra đấy, so với ban đầu không sai một li.
- Tốt, đi rửa tay rồi gọi mẹ xuống ăn cơm. – Anh gật đầu một cái, gập máy tính vừa định đứng lên thì lại thấy cục thịt nhỏ bên cạnh vươn đôi tay mũm mím ra ôm lấy máy tính của mình.
- Bố, con cất giúp bố! – Tống Thiên ôm chặt máy tính trong lòng, lấy lòng nhìn bố một cái rồi thật cẩn thận đi lên nhà, so với tốc độ bình thường chậm gấp mấy lần. Máy tính của bố không thể làm rơi a~
Anh nhìn theo bóng dáng nho nhỏ giống như đi dò mìn bước từng bước nhỏ lên nhà, khóe môi cong lên. Ai nói con trai anh bướng bỉnh ngang ngược, rõ ràng là một đứa bé hết sưc đáng yêu a~ Hơn nữa, trẻ con mà, không hiếu động một chút thì làm sao mà phát triển khỏe mạnh được?
...
Trong phòng, cô vừa tắm xong, đang muốn xuống nhà xem tình hình hai bố con kia thế nào rồi thì thấy Tống Thiên lũn cũn ôm máy tính của Vân Trạch đi vào, kiễng chân để lên bàn rồi cười toe toét co chân nhào tới chỗ cô.
Cô bật cười, dang hai tay ra nhưng nào biết đứa nhỏ kia gần đến nơi lại lộn trở lại, chân như bôi dầu chạy vào phòng vệ sinh, vài phút sau lại giống như tên lửa chạy ra, té nhào vào trong lòng cô cọ cọ dụi dụi như con cún nhỏ, chu môi gọi.
- Mẹ~ Mẹ~ Một mình con dọn hết đống ảnh kia rồi, còn rửa tay sạch sẽ rồi – Tống Thiên lăn lộn trong lòng mẹ, ngước ánh mắt long lanh lên đợi được khen ngợi.
- Ừ, ngoan, ngày mai sẽ mua đồ chơi cho con. – Cô cười cười bẹo hai má phúng phính của đứa nhỏ trong lòng.
- Không cần, bố nói con đã có rất nhiều đồ chơi rồi, không cần thêm nữa. – Tống Thiên dứt khoát lắc đầu, nhỏ giọng lầm bầm. – Hơn nữa, quá nhiều đồ chơi lúc dọn dẹp sẽ rất vất vả.
Nghe con trai cảm thán, cô không nhịn được bật cười thành tiếng. Không thể không nói, Vân Trạch dạy con thực sự rất tốt. Đứa nhỏ mới 4 tuổi đã biết tự chịu trách nhiệm với hành động của mình, bày ra sẽ tự dọn dẹp, gây chuyện sẽ tự tìm cách xử lí, bất đắc dĩ lắm mới chạy tới tìm bố hỗ trợ. Con trai của cô tự lập như vậy cô rất vui vẻ, có điều đứa nhỏ ngoan như vậy, cô cũng muốn thưởng cho nó một chút a~
- Vậy con thích cái gì nào? – Cô dịu dàng hỏi.
- Con không thích cái gì cả, chỉ cần bố mẹ đừng bỏ con lại cho ông bà nội mà đi chơi một mình là được rồi. – Tống Thiên mếu máo hết sức đáng thương. – Con cũng muốn đi chơi mà!
Cô húng hắng một tiếng, xấu hổ sờ sờ mũi. Nghe con trai đáng thương kể lể như vậy, bỗng nhiên cô có cảm giác mình làm mẹ thật là vô trách nhiệm. Thế nhưng, nghĩ đến ông bố dính người nào đó đã tu luyện đến đẳng cấp mè nheo dụ dỗ vô cùng lợi hại thì lại đau đầu. Vì vậy, cô dứt khoát ôm con trai đi xuống nhà, mỉm từ tốn cười nói.
- Con cũng biết đây là ý của bố con, vì thế chúng ta đi xuống cùng bố đàm phán nhé?
Tống Thiên nghe vậy co rúm một chút, nhưng nghĩ tới tương lai rong chơi của mình thì dũng cảm gật đầu cái rụp. Bé chỉ muốn đi du lịch cùng bố mẹ thôi, nào có gây chuyện xấu gì, cho nên bố sẽ không tức giận đâu đúng không? Bố không tức giận thì sẽ không phạt bé chạy vòng quanh sân đâu đúng không? Như vậy... bé là nam tử hán đại trượng phu, bé phải dũng cảm đứng lên đòi quyền lợi một lần!
Vân Trạch ở trong bếp vừa dọn cơm vừa nghêu ngao hát, quay đầu thấy vợ con đi xuống thì mỉm cười nói.
- Đã đói chưa, nhanh ăn cơm thôi!
- Bố~ - Tống Thiên nhảy xuống đất, chạy tới kéo kéo áo bố, nuốt một ngụm nước miếng do dự không biết nên mở miệng làm sao.
- Có chuyện gì? – Anh nhướn mày. Đứa nhỏ này bình thường thấy anh như mèo thấy chuột, ngoài bộ dáng ngoan ngoãn răm rắp nghe lời thì cũng là đôi mắt long lanh tràn ngập lấy lòng như con cún nhỏ vẫy đuôi qua lại, tự dưng lại lúng ta lúng túng thế này là muốn xin xỏ cái gì à?
- Con... con muốn nói là... con... sau này... - Tống Thiên ấp úng hồi lâu cũng không nói thành câu, đầu cúi thấp đến sắp chạm ngực rồi, nhưng bàn tay mũm mĩm nắm chặt áo của bố cũng không hề có ý định buông lỏng. Bé muốn cùng bố mẹ đi du lịch! Các bạn đều được đi du lịch với bố mẹ, chỉ có bé là chưa từng được đi, bé cũng muốn a~
- Ha ha ha... - Cô nhìn tình cảnh này thì ôm bụng cười phá lên, sao con trai của cô lại có thể đáng yêu đến thế này cơ chứ ha ha ha... Rốt cuộc cười chán rồi cô mới chống cằm giúp đứa nhỏ nói lên tiếng lòng. – Con muốn cùng chúng ta đi du lịch.
- À – Anh gật đầu một cái, cuối cùng cũng hiểu cái dáng vẻ liều chết xông lên này của con trai là có ý gì, trong lòng lại càng cười ngất. Cúi xuống bế Tống Thiên đặt lên ghế, cười cười nói. – Muốn đi thì đi thôi, nhưng không thể lần nào cũng đưa con theo được, một năm một lần, có đồng ý không?
- Được ạ được ạ. – Tống Thiên mừng rỡ gật gật như gà mổ thóc, hai mắt sáng nhảy lên người bố mình, hai tay hai chân cùng được sử dụng quấn thật chặt như con bạc tuộc. – Bố, con yêu bố nhất ha ha ha...
- Mau ăn cơm đi! – Anh xoa xoa đầu Tống Thiên, gỡ nhóc con trên người xuống lần nữa đặt lên ghế.
Mấy ngày tiếp theo đều hớn ha hớn hở, làm việc gì cũng vô cùng có tinh thần, bởi vì tối hôm ấy mẹ len lén nói cho bé biết tháng sau cả nhà sẽ về Việt Nam thăm ông ngoại và hai bác. Tại sao lại là len lén? Bởi vì mẹ nói, tuyệt đối không thể để cho bố biết, nếu không bố nhất định sẽ tìm mọi biện pháp để kéo dài thời gian, thực hiện đúng phương châm 'Tuyệt đối tránh xa máy bay'. Tống Thiên chưa từng được đi máy bay, đối với phương tiện này rất chi là hứng thú, vì vậy không cần suy nghĩ liền đứng về phe mẹ, tuyệt đối giữ im lặng trước mặt ông bố có bệnh sợ máy bay đến khó tin nhà mình.
Kết quả, đến ngày hôm đó, Vân Trạch đứng trước cửa sân bay nhìn vợ con cười đến rực rỡ bên cạnh, đau lòng đến ruột gan cũng quặn lại. Anh vẫn luôn hết lòng hết dạ với gia đình, tại sao hai cái con người này có thể hùa nhau tính kế anh chứ? Hu hu anh đau lòng, anh thật đau lòng~
Có điều, không ai ngờ tới, một chuyến bay từ Nhật về Việt Nam cũng đủ khiến sắc mặt Giai Giai đen sì. Tại sao? Bởi vì ông chồng già nhà cô mà cả con trai cô cũng được di truyền bệnh sợ máy bay, vừa nhìn thấy máy bay là chân mềm nhũn, lên đến nơi lập tức nằm vật ra rên hừ hừ, xuống máy bay rồi còn choáng váng đến rối tinh rối mù suốt mấy ngày liền.
Đứng trước cửa nhìn một lớn một nhỏ sắc mặt xanh xao nằm cuộn tròn trên giường, cô vừa thương lại vừa bất đắc dĩ. Xem ra cuộc đời này cô không có duyên với máy bay rồi, những chuyến du lịch sau vẫn là tìm phương tiện khác đi thôi aizzz...