Gần đây ông chủ lớn Hoàng Minh Đức rất không hài lòng. Anh biết Giai Giai trở về thì vị kiến trúc sư vĩ đại nào đó sẽ không thể bình tĩnh được, anh cũng không phải nhà tư bản chuyên bóc lột sức lao động của nhân viên. Nhưng vị đại gia này có cần thoắt ẩn thoắt hiện như vậy không? Khó khăn lắm mới có vài ngày có mặt tại công ty thì vừa nghỉ trưa đã không thấy bóng dáng, gọi điện thì cậu ta đã đang lái xe đi theo tiếng gọi của trái tim mất rồi, hại anh muốn tìm cậu ta bàn bạc chút công việc cũng phải liên hệ năm lần bảy lượt, cuối cùng mặt dày mày dạn quyết định làm tổ ở nhà bác Huỳnh mới có thể tóm được con cá trạch này.
- Anh không phải làm việc à? – Cô nhìn người đang ngồi trên sô pha thong thả uống chén trà thứ ba mà không khỏi nhíu mi. Anh rể và chị gái cô đều nói cuối năm công việc rất bận rộn cơ mà, thậm chí còn không có cả thời gian về thăm cô em gái lâu ngày không gặp này. Nhưng tại sao cô cảm thấy Hoàng Minh Đức và Lý Thiên Dã đều rất rảnh rỗi? Một người mỗi buổi trưa đều xách theo túi lớn túi nhỏ đến đây mài dao, một người còn chưa đến giờ nghỉ đã chạy đến nhà cô uống trà thư giãn, nhìn thái độ thì có vẻ như là không hề có ý định rời đi?
- Anh đang làm việc đấy. – Minh Đức nghiêm túc đáp lại, sau đó nâng ấm trà bên cạnh rót thêm một chén. – Trà ngon!
Cô dứt khoát mặc kệ vị sếp lớn thần kinh này, bỏ về phòng tiếp tục suy nghĩ nội dung bộ truyện tiếp theo. Ngày hôm qua Vân Trạch gửi cho cô vài bức ảnh rất đẹp khiến cô nảy ra một vài ý tưởng. Cô thoáng mỉm cười, quả nhiên Vân Trạch luôn cung cấp nguồn cảm hứng cho cô mà. Nhưng chẳng bao lâu, nụ cười của cô đã vụt tắt. Haizzz...
Cô rất muốn xin lời khuyên của Vân Trạch, anh luôn là người khiến cô tin tưởng và an tâm, nhưng cô lại không dám nói cho anh những chuyện đang xảy ra ở đây. Anh vốn không biết đến sự tồn tại của một người tên là Lý Thiên Dã, mà cô cũng không muốn giữa bọn họ có cái tên này bởi vì dù sao cũng đã là quá khứ rồi, hơn nữa hành động của cô khi đó lại điên cuồng như thế. Nhưng mà... đã là quá khứ thật sao? Cô đặt tay lên lồng ngực mình tự hỏi, hoảng hốt phát hiện ra, hình như mình đã không còn chắc chắn như trước nữa.
...
Kíng koong...
Như mọi khi, chuông cửa đúng giờ vang lên, nhưng người mở cửa không phải Huỳnh Giai Giai với dáng vẻ bất đắc dĩ kèm theo một chút không kiên nhẫn mà là ông chủ nào đó với tâm trạng đắc ý dào dạt.
- Ha... Lý Thiên Dã, tôi xem cậu còn chạy đi đâu?
- Cậu đến đây làm gì? – Thiên Dã nhíu mày hỏi, thành thục cởi giày, thay dép, sau đó ánh mắt nhìn khắp một lượt. – Giai Giai đâu?
- Ở trong phòng. – Minh Đức trả lời, tiếp theo lôi ra một tập giấy tờ bắt đầu liến thoắng. – Thiên Dã, công ty...
- Hiện tại không phải giờ nghỉ trưa à? – Thiên Dã nhướn mày, đi vào bếp mặc tạp dề, xắn tay áo, bắt đầu rửa rửa cắt cắt, hoàn toàn không thèm để ý đến Minh Đức đang ra sức khoa tay múa chân bên cạnh.
Cho đến khi một giọng nói tràn đầy giận dữ vang lên từ cửa phòng bếp, tình trạng không hài hòa này mới miễn cưỡng tạm dừng.
- Lý Thiên Dã, anh còn không làm cho anh ấy ngậm miệng lại thì cả hai người đều biến ra khỏi đây đi! Có để cho người ta sống nữa không? – Nói xong cũng không hề nể mặt, trực tiếp xoay người đi ra phòng khách bật TV lên xem.
Thiên Dã liếc nhìn bức tượng cứng đơ bên cạnh một cái, không tình nguyện giật lấy tập giấy tờ bản vẽ gì đó, nhanh chóng lật xem một lượt, chiếc bút trong tay bay múa.
Minh Đức nhìn cảnh này mà thiếu chút nữa cảm động phát khóc. Sớm biết Giai Giai bảo bối có tiếng nói như vậy anh đã trực tiếp nhờ đến cô từ lâu rồi, làm chi mất công mất sức chạy ngược chạy xuôi chứ?
- Lần sau cứ đặt trên bàn tôi, lúc nào về công ty tôi sẽ xử lí. Nếu cậu còn dám làm phiền Giai Giai...
- Tôi biết tôi biết. – Minh Đức gật đầu lia lịa, trước khi đi còn không quên lắc đầu cảm thán. – Aizzz... ông chủ lớn thì sao chứ, còn không bằng một cô gái xinh đẹp!
Thiên Dã lạnh nhạt nhìn Minh Đức rời đi, cúi đầu tiếp tục công việc nấu nướng của mình. Phải nhanh tay một chút mới được, Giai giai chắc đã đói bụng rồi.
Ngoài phòng khách, ánh mắt cô nhìn chằm chằm TV nhưng tâm trí lại bị thu hút bởi âm thanh xèo xèo lách cách truyền tới từ phòng bếp, không bao lâu mùi thơm của thức ăn đã trần ngập khắp nhà.
Lúc Thiên Dã đi ra ngoài chỉ thấy cô cúi đầu nhìn bàn tay mình không rõ đang suy nghĩ cái gì, mà ở đối diện TV vẫn đang chiếu một bộ phim hoạt hình Nhật Bản.
- Giai Giai, em vào ăn cơm đi, anh đi đây!
Cô đáp một tiếng, nhìn anh cầm chìa khóa đi về phía cửa rồi cũng đứng lên chậm rì rì đi theo. Cô không muốn lại phải ù tai nghe anh lải nhải về việc phải cẩn thận khi ở nhà một mình đâu.
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng qua ý cười, đưa xoa xoa đầu cô.
- Thật là ngoan! – Nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không yên tâm dặn dò một câu. – Khóa cửa cẩn thận, đừng mở cửa cho người lạ.
- Lý Thiên Dã, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhé, em là con gái anh đấy à? Em đã 23 tuổi rồi, đã lớn rồi!! – Cô ngẩng phắt đầu lên trừng trừng nhìn anh. Người này từ khi nào trở nên phiền phức như vậy, thật là lắm lời! Cứ làm như cô là đứa trẻ con dễ bị lừa gạt lắm không bằng.
- Lớn rồi anh mới lo đấy. – Anh lầm bầm một câu, nhưng khi đối diện với vẻ mặt như muốn giết người của cô thì lập tức làm hòa. – Được rồi, anh đi đây, đừng bỏ thừa đồ ăn đấy!
Cạch...
Cô đóng cửa lại mà lồng ngực nặng trĩu. Cô lại nổi giận với anh, dường như từ khi trở về đến giờ mỗi lần gặp mặt là cô lại nổi giận với anh, nhưng lần nào anh cũng coi như không thấy mà tiếp tục làm theo ý mình khiến cô gần như muốn phát điên. Đã bao lâu rồi cô không trải nghiệm cảm giác này nhỉ? Có lẽ cũng 7 năm rồi. Ngoài Lý Thiên Dã, hình như không ai có thể khiến cô giận đến nóng đầu như thế này nữa.
Cô lắc đầu xua đi những ý nghĩ không đâu. Đói bụng rồi, vẫn là ăn cơm trước rồi tính tiếp.
...
Xịch... Vèo~
Thiên Dã khởi động xe, lái đến một con phố nhỏ mua một suất cơm hộp đơn giản mang về công ty, nụ cười dịu dàng trên khóe môi chưa từng biến mất. 7 năm rồi nhưng Giai Giai của anh vẫn vậy, dễ dàng bị anh làm cho tức giận, đôi mắt xinh đẹp luôn thích trừng trừng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn cong lên đầy bất mãn. Chắc là cô không biết rằng anh thích dáng vẻ đáng yêu này của cô như thế nào đâu nhỉ? Nếu không trước đây cô sẽ không hiểu lầm tình cảm của anh dành cho cô, hiện tại lại càng không thể mỗi lần đều bày ra thái độ này để mà đuổi anh đi. Đúng là một cô bé ngốc!
Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm trạng tốt hay không mà năng suất làm việc của anh chiều nay đặc biệt cao, ngay cả tiệc xã giao buổi tối mà anh ghét nhất cũng không thể khiến anh nhíu mày lấy một cái.
Đối với biểu hiện kỳ quặc này của Thiên Dã, Minh Đức không những không kinh hãi mà còn thấy vô cùng hài lòng, chỉ hận không thể mỗi ngày đều được như vậy. Cho nên anh rất hào phóng vung tay, vị kiến trúc sư nào đó liền hớn hở thu được thêm 30 phút nghỉ trưa mỗi ngày.
Buổi tối khi hai người vừa xuống taxi thì bắt gặp Uyển Uyển đi học thanh nhạc về. Minh Đức nhìn thoáng qua sắc mặt của người bên cạnh, cảm thấy không có gì bất ổn thì không thể không nổi lên tò mò. Tâm trạng người này ngày hôm nay quả nhiên là không phải tốt bình thường đâu, rốt cuộc là Giai Giai đã làm cái gì nhỉ?
- Anh, anh Thiên Dã, hai người vừa đi uống rượu đấy à? – Uyển Uyển hơi nhíu mày, không hài lòng nhìn anh trai của mình, hiển nhiên rất bất mãn khi người trong lòng bị anh trai mình đem đi chuốc rượu.
- Ừ, có uống một chút. – Minh Đức cười xòa. Tất nhiên anh hiểu ánh mắt bất mãn kia, cũng đã quá quen thuộc rồi, nhưng cô bé này có thể thông cảm cho anh một chút không, nào có ai đi xã giao mà uống nước trắng bao giờ?
- Em mặc kệ, lần sau anh đi một mình đi, sao cứ phải kéo anh Thiên Dã đi cùng chứ? Uống nhiều rượu không tốt cho cơ thể đâu.
- Em cũng chỉ biết lo lắng cho Thiên Dã thôi, anh là anh trai em đấy! – Minh Đức chép miệng lắc đầu, bày ra một bộ dạng hết sức đau lòng. Không biết có phải do uống rượu đến choáng váng hay không mà một lúc sau anh mới cảm thấy có cái gì đó không đúng, len lén liếc hai người bên cạnh, quả nhiên thấy sắc mặt bọn họ đều không bình thường, một người là tức giận, mà một người là thẹn thùng. Minh Đức vừa định mở miệng nói chuyện thì phía trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
- Giai Giai! – Thiên Dã cũng nhìn thấy cô, ánh mắt băng lãnh lập tức trở nên dịu dàng, bước chân cũng tăng tốc đi tới gần cô, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị phản ứng của cô chọc cười.
- Lý Thiên Dã anh đứng lại đó! – Cô giơ tay ngăn cản bước chân của anh, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, thanh âm cao vút hết sức không hài lòng. – Ai cho anh uống rượu? – Cô gần như theo phản xạ thốt lên một câu, sau đó mới ý thức được mình vừa nói gì, có chút lúng túng ho khan một tiếng, sửa lại. – Ý em là, ai cho anh uống rượu rồi còn tới trước mặt em?
- Ha ha ha... - Thiên Dã không nhịn được bật cười, cười đến vô cùng sung sướng, cười đến mức khiến cô gái đối diện tức đến ngứa răng.
Minh Đức nheo mắt nhìn, sau khi nhận ra người kia là ai lập tức túm lấy em gái nhà mình lôi đi, anh không muốn em gái mình ở lại đây nhìn ngươi ta tình cảm thắm thiết mà đau lòng, cũng không muốn sự hiện diện của con bé làm cho hai người kia không vui. Aizzz... Hoàng Minh Đức anh đứng ở giữa cũng khó xử lắm chứ bộ.
Uyển Uyển ngoan ngoãn theo anh trai đi về phía trước, để lại không gian riêng tư cho hai người kia, nhưng vừa đi được một đoạn đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười sang sảng tràn ngập vui vẻ thì thoáng khựng lại, cô không tự chủ được quay đầu lại. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô liền không dời mắt được, nụ cười kia vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy, chói mắt như vậy. Cô chưa từng nhìn thấy anh cười thoải mái như thế bao giờ, chưa từng biết thì ra Lý Thiên Dã cũng sẽ có lúc cười vui vẻ đến như vậy. Thấy anh như vậy cô cũng rất vui, nhưng... tại sao trái tim lại đau thế này nhỉ? Cô không muốn khóc, cô rất mừng, cô căn bản không hề muốn khóc, thật đấy...
---------------------------------------
2.
Nhìn người trước mặt vẫn ôm bụng cười, cô tức giận giậm chân một cái, vòng sang bên cạnh mà đi. Cô mặc kệ cái kẻ say rượu dở hơi này, cô mới không thèm chấp nhặt với anh đâu. Người say đều không nói lí, hừ!
- Giai Giai, em đi đâu thế? – Thiên Dã nắm lấy khuỷu tay cô không buông. Đã tối thế này cô không ngoan ngoãn ở nhà mà còn định đi đâu? Ông Huỳnh chẳng lẽ không lo lắng cho con gái à, sao lại để cô một mình ra đường vào giờ này thế, ông ấy không biết như vẩy rất nguy hiểm ư?
- Em đi mua đồ. – Cô bực bội đẩy anh ra, vẻ mặt hết sức ghét bỏ. – Anh buông tay, khắp người toàn mùi rượu, thật là đáng ghét!
- Anh chỉ uống bốn ly mà thôi. – Thiên Dã thành thật khai báo, cúi đầu ngửi ngửi người mình, rõ ràng mùi rượu rất nhạt, sao cô gái này lại ghét bỏ anh như thể con ma rượu thế nhỉ?
- Ai thèm quan tâm anh uống bao nhiêu, mau về nhà đi, đừng có ở đây ám em. – Cô phẩy phẩy tay đuổi người, nói rồi lại rảo bước đi về phía trước. Cô phải mau chóng đi mua đồ, trời tối thế này ở ngoài đường có vẻ không an toàn lắm, vẫn là đi sớm về sớm thì tốt hơn.
- Anh đi với em.
- Đi đâu mà đi, mau về nhà của anh đi.
- Anh đi mua thuốc giải rượu. – Thiên Dã hoàn toàn không quan tâm vẻ mặt ghét bỏ của cô, điều chỉnh tốc độ đi song song với cô, mỉm cười hỏi. – Em muốn mua cái gì?
- Cà phê.
- Sáng mai mua không được à? Sao lại phải đi tối thế này?
- Sao anh hỏi lắm thế nhỉ? Em mua cái gì mua lúc nào là việc của em, liên quan gì đến anh? – Cô bực bội, tăng tốc độ bước chân, nhưng mặc kệ cô đi nhanh hay chậm thì cái người bên cạnh vẫn lù lù ở đấy, đuổi thế nào cũng không đi. Hừ, cô không thèm quan tâm đến anh, cô phải mau mau đi mua cà phê rồi còn về nhà làm việc nữa, khó khăn lắm mới có ý tưởng ưng ý, cô không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.
Anh không nói nữa, chỉ yên lặng đi bên cạnh cô, đến khi cô chuẩn bị mở cửa vào nhà mới nhẹ nhàng nói một câu.
- Đừng làm việc khuya quá!
...
Ring... ring...
Cô bị tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên làm cho giật mình, bàn tay hơi run lên, một nét vẽ đẹp đẽ cứ thế bị phá hỏng khiến tâm trạng cô hết sức không tốt. Vừa nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại cô đã nhíu mày, nửa đêm nửa hôm không ngủ lại gọi điện cho cô làm cái gì?
- Alo?
- Sao thế? – Thiên Dã ngạc nhiên khi nghe thấy thanh âm tràn ngập tức giận của cô, nhưng phát hiện giọng nói của cô hết sức tỉnh táo thì trong lòng không khỏi tức giận. – Đã mấy giờ rồi mà em còn chưa đi ngủ?
- Em đi ngủ hay không liên quan gì đến anh? – Cô bực bội. – Anh có việc gì thì nói mau đi, em còn phải làm việc.
- Anh chỉ muốn gọi xem em đã ngủ chưa, quả nhiên em không hề để tâm đến lời nói của anh.
- Anh rảnh lắm hả? – Cô nhíu mày. – Sáng mai người phải đi làm là anh chứ không phải em...
- Không phải đi làm thì có thể ngày đêm đảo lộn à? – Thiên Dã trầm giọng, cố gắng lắm mới có thể không gắt lên với cô. Anh tự nhủ, phải nhẹ nhàng, phải thật nhẹ nhàng, cô gái này là dạng người không ăn cứng chỉ ăn mềm. Thế nhưng hiển nhiên cô rất có thiên phú trong việc phá hủy sự tự chủ của anh.
- Em muốn làm gì là quyền của em, anh có quyền gì mà xen vào? Anh thích thì đi mà ngủ đi, rảnh rỗi quá thì bảo anh Minh Đức tìm thêm việc cho mà làm, đừng có động một tí là quản em. Anh là cái gì của em hả?
- Huỳnh Giai Giai, em muốn chọc anh tức chết mới vừa lòng đúng không?
Cô bị anh quát đến ngây người. Đây là lần đầu tiên anh gọi cả họ tên cô từ khi cô trở về, xem ra là bị cô chọc cho nổi điên thật rồi. Nghĩ một chút, hình như đúng là mình hơi ngang ngược, dù gì anh cũng chỉ vì lo lắng cho cô mà thôi. Nhưng cô lại không muốn nhận lỗi với anh, vì thế lập tức hừ một tiếng rồi cúp máy, tắt nguồn, cầm bút lên tiếp tục vẽ, nhưng dòng cảm xúc lại bị anh phá vỡ rồi, vì vậy dứt khoát tắt đèn đi ngủ.
Thiên Dã nhìn chằm chằm điện thoại đã bị ngắt, gọi lại cũng không được, giận dữ đến mức thiếu chút nữa không kiềm chế được mà chạy tới nhà cô dạy cho cô một trận. Nếu không phải lo lắng cho cô thì tại sao đến tận giờ này anh vẫn còn thao thức không ngủ hả? Cô không cảm kích thì thôi lại còn nổi nóng với anh, thật đúng là một cô gái không biết điều. Đợi đến khi cô chấp nhận tình cảm của anh, anh nhất định phải dạy dỗ lại cô mới được.
...
Một ngày nọ Minh Đức huýt sáo bước vào công ty, tâm trạng vui vẻ tràn ngập hi vọng vào một tương lai tươi sáng nhanh chóng biến đổi, trở nên hết sức cảnh giác. Tại sao? Bởi vì anh phát hiện không khí hôm nay có chút kỳ lạ, nhân viên nhà mình nghĩ cái gì chẳng lẽ anh còn không biết? Sau một hồi quan sát, anh dám chắc vị đại gia kia lại giở chứng rồi. Aizzz... mấy hôm nay rõ ràng rất vui vẻ cơ mà, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp khiến ai cũng sợ tới mức đông cứng, sao bỗng dưng lại thế này? Cãi nhau? Không đúng, ngày nào mà Giai Giai chẳng lớn tiếng gây gổ, hẳn là cậu ta phải quen rồi mới đúng chứ? Không lẽ...
Minh Đức rùng mình, không thể nào, không thể nào, nếu như cô bé kia lại chạy mất, vậy Lý Thiên Dã không phải sẽ phát điên, tới lúc đó bọn họ làm sao mà sống...
- Mới sáng sớm cậu đã lên cơn gì thế? – Minh Minh khoác tay ông xã đi vào công ty, vừa đến cửa thang máy đã bắt gặp vẻ mặt như thấy quỷ của sếp lớn nhà mình thì không nhịn được xỉa xói một câu.
- Minh Minh, cậu nói cho mình biết, Giai Giai đâu rồi? – Minh Đức mở to mắt nhìn người trước mặt, lo lắng hỏi.
- Con bé về quê chơi rồi, sao thế? – Minh Minh khó hiểu, chẳng lẽ em gái nhà mình nợ tiền cậu ta không trả?
- Phùuu... - Minh Đức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thì ra chỉ là về quê, chỉ là về quê mà thôi ha ha ha...
Minh Minh nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của Minh Đức mà đầu óc mù mịt, nghiêng đầu nhìn chồng dò hỏi. Tống Đình Kiên vuốt cằm suy nghĩ, mấp máy môi ra hiệu ba chữ. Minh Minh gật gù, thì ra là vậy, tên kia mấy ngày nay bám chặt em gái mình không tha, bây giờ con bé chạy mất, chắc chắn là không vui vẻ rồi.
---------------------------------------
3.
Năm đó sau khi cô cùng mẹ rời khỏi Việt Nam đã định cư ở Nhật Bản. Kỳ thực cô vốn rất thích đất nước xinh đẹp này nhưng vẫn chưa có cơ hội đến thăm, không ngờ mẹ lại đưa cô tới đây sinh sống. Sở thích của mẹ con cô quả là giống nhau.
Lúc mới đến đây cô cảm thấy rất mới mẻ, cũng rất khó khăn. Cô không biết tiếng Nhật, cũng không giỏi tiếng Anh, giao tiếp đã khó lại không quen đồ ăn và phong tục nơi đây. Cái gì cũng mới lạ khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng cùng những lời hỏi han đầy lo lắng của mẹ lại không muốn bỏ cuộc.
Nghĩ lại thì mẹ cô mới là người vất vả nhất. Bố mẹ ly hôn đã 8 năm rồi nhưng bây giờ bà mới quay lại đón cô. Lúc đầu cô không hiểu tại sao, nhưng khi sang bên này thì đã phần nào hiểu được. Bà không muốn cô chịu khổ, bà không muốn con gái mình phải theo mình bôn ba vất vả, cho nên bà dùng 8 năm gây dựng sự nghiệp, chỉ mong một ngày thành đạt rồi có thể đón con gái sang ở cùng mình, cho nó một cuộc sống đầy đủ sung túc.
Cô chưa từng oán mẹ bỏ đi, cũng chưa từng chịu bất cứ áp lực gì từ cuộc hôn nhân đổ vỡ của bố mẹ, bởi vì cả hai người đều rất thương yêu cô và chị gái, mỗi lần gặp mặt cũng không hề cãi vã tranh luận, thậm chí còn có thể ngồi lại nói chuyện hỏi thăm như những người bạn.
Cô nhớ khi cô còn bé bố từng nói hai chị em cô rất giống mẹ, đều mạnh mẽ và cố chấp khiến người ta phải đau lòng. Dường như bây giờ cô đã hiểu rồi, bởi vì cô cũng bắt đầu đau lòng cho mẹ, người phụ nữ luôn âm thầm chịu đựng tất cả vì đứa con gái mình thương yêu. Vì vậy cô càng quyết tâm phải nhanh chóng thích nghi, để mẹ không còn phải lo lắng cho cô, thậm chí còn có thể tự hào về cô.
Nói thì dễ nhưng để thực hiện được nó lại không đơn giản. Cô mất gần 1 năm mới có thể hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống mới, mà công lao lớn nhất có lẽ là thuộc về một chàng trai có cái tên rất kêu, Tống Vân Trạch.
Lần đầu tiên cô gặp anh là vào một buổi chiều tháng 2 ở công viên Yoyogi. Hôm đó cô cãi nhau với người bạn mới quen, tâm trạng không tốt nên trốn vào một góc khuất trong công viên khóc một mình. Cuộc cãi vã này có lẽ chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi, tất cả áp lực, mệt mỏi và khó chịu bấy lâu nay đều hóa thành nước mắt chảy ra ngoài, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tách... Tách...
Không biết đã ngồi ở đây bao lâu, khi cô vừa thoáng bình tĩnh lại thì bên tai vang lên tiếng máy ảnh làm cô giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía đó. Chỉ thấy một chàng trai đang chăm chú giơ máy ảnh về phía này chụp lia lịa. Khi thấy cô ngẩng đầu thì anh ta thoáng sững sờ, bỏ máy ảnh xuống lúng túng nhìn cô, bước lên mấy bước rồi lại lùi về, sau đó lại tiến lên, lại lùi về, vẻ mặt bí xị, bàn tay không ngừng gãi đầu đến tóc tai bù xù hết cả, dường như là đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt lắm.
Cô bị dáng vẻ ngộ nghĩnh này chọc cười, khuôn mặt tèm lem nước mắt cười rộ lên như chú mèo nhỏ khiến cho chàng trai ngây ngốc một lúc rồi cũng ngây ngô cười, sau đó hình như ý thức được nguyên nhân cô bỗng dưng bật cười nên khuôn mặt thoáng đỏ lên, vẻ mặt quẫn bách, có vẻ như muốn lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng nghĩ một chút lại kiên quyết nhấc chân bước về phía cô, cúi đầu nói một tràng dài bằng tiếng Anh.
Sắc mặt cô bỗng tối lại, nhìn chằm chằm người trước mặt đến khi anh ta nói xong mới mím môi nhăn mày, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu mới mấp máy môi nói một câu.
- Sorry, I don't understand.
Chàng trai thiếu chút nữa trượt chân ngã sấp xuống, mở to mắt nhìn cô, sắc mặt nhăn nhúm như trái mướp đắng, hình như đang vắt óc nghĩ xem nên giao tiếp với cô bằng cách nào.
Cô nhìn vẻ mặt này của anh ta thì cũng đoán được người này không biết tiếng Nhật, vì vậy cũng hết sức rối rắm bắt đầu suy nghĩ biện pháp để hiểu được ý của anh ta.
Cuối cùng chàng trai quyết định sử dụng ngôn ngữ cơ thể, ngồi xuống bên cạnh cô bắt đầu khoa tay múa chân, chỉ cái máy ảnh của anh ta, rồi lại chỉ xung quanh đây, còn phát ra âm thanh tách tách tách.
Cô gật gù, thì ra anh ta là nhiếp ảnh gia, đến đây để chụp ảnh.
Sau đó chàng trai chỉ vào cô, nhăn nhó giả bộ lau nước mắt, rồi giơ ngón tay cái lên, lại chỉ chỉ mình, cuối cùng tiếp tục tách tách tách.
Cô mờ mịt gật đầu, có vẻ như ý anh ta là cô khóc rất đẹp cho nên anh ta mới chụp? Nếu thật sự là như vậy thì cô thật muốn đấm cho anh ta vài đấm, con gái nhà người ta khóc anh ta không dỗ dành thì thôi lại còn chụp cái gì mà chụp, đúng là một tên đàn ông biến thái! Vì vậy, ánh mắt cô nhìn anh không còn thiện cảm nữa, cái mông dịch bên cạnh một chút, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Chàng trai nhìn cô bỗng nhiên trở nên cảnh giác với mình thì khó hiểu. Anh có làm gì cô đâu? Anh chỉ chụp vài bức ảnh của cô khi chưa xin phép thôi. Anh rất muốn nói với cô rằng mình là người tốt, sẽ không làm hại cô, nhưng lại không biết phải diễn tả làm sao cho người ta hiểu được, gãi đầu gãi tai đến rối tinh rối mù.
Reeng reeng...
Điện thoại trong túi reo lên khiến cô tạm thời thu lại ánh mắt tràn ngập ác cảm, dịch ra xa người kia thêm một chút mới nhấc máy, thanh âm nhỏ nhẹ mang theo ý tứ làm nũng.
- Mẹ, mẹ nhớ con à? Con mới chỉ đi ra ngoài chơi một lúc thôi mà? – Cô cố gắng làm cho thanh âm của mình trở nên thật vui vẻ thoải mái, im lặng nghe những lời dặn dò bên đầu dây một hồi lâu mới cười đáp. – Con biết rồi, con sẽ về sớm. Vâng, con chào mẹ!
Cúp điện thoại xong, cô vừa nghiêng đầu nhìn qua bên kia đã tháy vẻ mặt hết sức khó coi của chàng trai vừa rồi thì lập tức sợ đến đứng bật dậy, co chân muốn chạy đi.
Chàng trai thấy thế thì có chút tủi thân, bộ dáng anh thật sự rất dọa người sao? Hay là trông anh đặc biệt giống người xấu? Anh thở phì phì đuổi theo cô, hai ba bước đã chặn đường của cô, vừa tức giận lại bất đắc dĩ lên tiếng.
- Em là người Việt Nam tại sao không nói sớm?
- Ô? – Cô nghe người này nói tiếng Việt thì ngây người, sau đó mới nhoẻn miệng cười một tiếng. – Thì ra anh cũng có thể nói được dễ hiểu như vậy à?
- ... - Chàng trai trầm mặc, hít sâu một hơi mới tự giới thiệu. – Anh tên là Tống Vân Trạch, vừa rồi không cố ý chụp trộm em đâu, chỉ là khoảnh khắc đó rất đẹp, rất buồn, cho nên anh mới...
- Biết người khác buồn anh không an ủi thì thôi đi lại còn giơ máy lên mà chụp, anh có lương tâm không vậy? – Nhìn dáng vẻ hiền lành hối lỗi của Vân Trạch tính khí ngang ngạnh của cô lại được thể bộc phát.
- Anh biết anh biết, cô bé ngoan, đừng tức giận! – Vân Trạch chắp tay tỏ ý xin lỗi, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lấy lòng khiến cô có muốn nổi giận cũng không nổi.
- Cao như vậy làm cái gì, y như một cây cột, vào nhà còn không sợ mắc đầu sao. – Cô lầm bầm lầu bầu, hung hăng gạt anh sang một bên rồi đi qua. Không phải cô ghét bỏ gì anh, cô chỉ sợ nếu tiếp tục nhìn cái dáng vẻ cún con này nữa mình sẽ thực sự muốn đem anh ta về nhà nuôi chơi.
Giọng nói của cô tuy nhỏ nhưng xung quanh khá yên tĩnh nên anh nghe được không sót chữ nào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không biết nên làm gì với cô bé thích đả kích người này nữa. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ khóc sướt mướt đến tội nghiệp của cô mới vừa rồi anh lại không đành lòng cứ để cô đi như vậy. Anh nghĩ cô bé này hẳn là gặp rất nhiều chuyện buồn, cũng rất cô đơn, nếu không làm sao lại chạy tới đây âm thầm khóc một mình chứ? Aizzz... thật là đáng thương! Tống Vân Trạch anh là một người tốt, tất nhiên sẽ không để em gái đáng thương này một mình gặm nhấm nỗi đau vào lúc này.
Vì vậy trong công viên Yoyogi liền xuất hiện cảnh tượng tương đối kì dị. Một cô gái mặc đồng phục nữ sinh đi phía trước, thỉnh thoảng lại vung tay loạn xạ như muốn đánh bay chàng trai có vóc dáng cao ngất đang tò tò theo sau. Mà một bàn tay của anh thì túm lấy cặp sách trên lưng cô, đi vài bước lại dừng lại, khiến cô cũng bị kéo giật về phía sau, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy về phía trước, tiếp tục bước đi, rồi lại bị kéo, lại bị đẩy...
- TỐNG VÂN TRẠCH!!!!! – Cô không nhịn được quay đầu hét lên. – Anh muốn cái gì?
- Anh thấy em buồn cho nên muốn cùng chơi đùa với em thôi mà. – Anh chớp chớp mắt nhìn cô, trên môi là nụ cười rực rỡ. – Nào, cô bé mít ướt, cười một cái anh xem nào!
- Ai thèm cười với anh, hừ! – Cô vênh mặt, nhưng giọng điệu lại không còn khí thế như lúc nãy nữa. Bị Lý Thiên Dã phớt lờ suốt 10 năm, cô đã quen với việc lửa giận xông lên tận óc, bây giờ đột nhiên nhảy ra một Tống Vân Trạch vừa thấy cô bực bội liền ra sức dỗ dành khiến cô có chút không quen.
- Đúng rồi, anh còn chưa biết tên của em. – Anh vỗ trán một cái, mong chờ nhìn cô. Cô bé này thật đáng yêu, hơi nóng tính chút nhưng không sao.
- Anh hỏi làm gì? – Cô cảnh giác nhìn anh, mặc dù dáng vẻ người này trông cũng đàng hoàng, nhưng nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
- Anh chỉ muốn làm bạn với em thôi mà. Hơn nữa anh cảm thấy em rất ăn ảnh, thể hiện cảm xúc rất tốt, cho nên sau này em có thể tiếp tục để cho anh chụp được không? Em cứ tự nhiên là được, anh cũng không có yêu cầu gì quá khắt khe đâu. – Anh xị mặt, sau đó như hiểu ra lập tức đem giấy tờ tùy thân ra trình một lượt. – Em xem, anh là người tốt nhé, hoàn toàn không có ý đồ xấu xa gì đâu nhé!
- Vậy được rồi, em tên là Huỳnh Giai Giai. – Cô miễn cưỡng gật gật đầu, đối với đề nghị làm người mẫu ảnh gì đó của anh thì chỉ coi như gió thoảng qua tai. Có lẽ vị nhiếp ảnh gia này cũng từng mời mọc không ít người đâu, bị một mình cô từ chối cũng không đáng là gì.
Cho nên sau này khi biết Tống Vân Trạch là một nhiếp ảnh gia chuyên chụp phong cảnh thì cô đã khinh bỉ nhìn khuôn mặt đỏ như cái mông khỉ của anh thật là lâu. Cô đã biết là anh có ý đồ mà!