1.



- Nên lấy chủ đề là gì đây? – My cắn bút.

- Hiện đại… hay Truyền thống? - Nhật hỏi.

- Cái đó quá bình thường rồi. – Thanh gạt phăng. - Hiện nay những khu resort 5 sao hay nhà lá đều không thiếu.



- Híc… Mọi người mau mau nghĩ đi. Nghĩ nhanh nhanh còn đi chơi nữa! – Kim thúc giục.

- Em không nghĩ đi ngồi đó mà ăn nữa! – Nhật bực bội.

- Ơ… em… hihi… Tại chè đậu xanh anh Thiên nấu ngon quá!! – Kim cười trừ.

- Ngon lắm à? – Thiên cười.

- Vâng. – Kim thành thật gật đầu. – Anh nấu ăn ngon tuyệt!!!!

- Thế em ăn nhiều vào.

- Mày chẳng cần nói thì cô ấy cũng ăn hết cả nồi chè rồi.

- Anh ăn không? – Kim giơ bát chè ra trước mặt Nhật.

- À… có… có chứ. - Nhật toe toét, bỏ luôn giấy bút xuống lao ra bàn ăn.

- 2 người… thật bó tay! – Thiên không còn biết nói gì nữa.



- Ôi mệt chết người! – My kêu ca.

- Em nghĩ được gì không? - Nhật hỏi ngay.

- Chẳng có ý tưởng gì độc đáo cả. - Cả Thanh và My cùng nhăn mặt.

- Haizzzz…

3 người đang chán nản thì nghe thấy tiếng Kim và Thiên cãi nhau ỏm tỏi trên ghế sofa.

- Cây rất được.

- Lá có vẻ tốt hơn.

- Cây độc đáo.

- Nhưng cấỹ lớn lên, như vậy…

- Mỗi năm đều phải sửa sang lại chứ!!!?

- Lá sẽ dễ thực hiện hơn.

- Cây mới bảo vệ môi trường.

- Lá…

- Cây…

- Lá…

- Cây…



- 2 người họ làm gì vậy? – My hỏi.

- Cãi nhau. - Nhật đáp tỉnh bơ.

- Ai chẳng biết là cãi nhau, nhưng mà… cãi nhau cái gì mới được chứ? – Thanh gắt.

- Sao họ lại cãi gay gắt thế nhỉ?? Em tưởng anh Thiên luôn nghe lời Kim cơ mà????? – My tròn mắt.

- Ừ lạ thật ấy! - Nhật cũng hùa theo.

- Hay Kim làm gì khiến anh Thiên nổi giận? – My đoán.

- Cũng có thể thằng đó lại lên cơn.

- Ra xem đi!!!! Ở đó mà đoán già đoán non nữa??!! – Thanh gắt.

- Ừ nhỉ… quên mất. - Cả 2 cùng đồng thanh rồi… rón rén bước ra chỗ chiếc sofa nhung ở bên kia phòng Kim.



- Em đã nói là cây. – Kim hét um lên.

- Anh bảo lá cơ mà!!? – Thiên cũng bực mình lớn tiếng.

- Em mặc kệ. Anh phải nghe em.

- Em ngang thật!

- Ê… 2 người cãi nhau xong chưa? - Nhật dụt dè hỏi.

- CHƯA. - Cả Thiên và Kim đều bực bội hét lớn.

Nhật giật mình ngã uỵch xuống đất. Cũng may phòng Kim có trải thảm lông xù tím biếc êm ái.

- Anh có sao không? – My vội vàng đỡ Nhật đứng dậy, nhăn mặt. – 2 người đang cãi nhau chuyện gì vậy?

- Cái gì mà toàn cây với lá thế? – Thanh cũng thắc mắc.

- Là thế này… - Thiên giải thích. - Bọn anh nghĩ nên chọn chủ đề là Thiên nhiên.

- THIÊN NHIÊN? – Thanh, My, Nhật cùng há hốc mồm.

- Đúng thế. – Kim tiếp lời. – Nếu như chúng ta thiết kế 1 khu resort gần gũi với thiên nhiên, à không phải nói là hòa vào thiên nhiên, thì đó thật sự là 1 điều mới mẻ.

- Và đương nhiên, phải thu hút du khách nữa. Không gian của resort sẽ là 1 khu rừng.

- Giống như là cuộc sống hoang dã?? - Nhật trợn mắt.

- ĐÚNG. – Thiên và Kim nhăn răng ra cười. Cuối cùng cũng có người hiểu họ nói cái gì.

- Hay đó! - Nhật nhảy chồm chồm lên. – 2 người được lắm!!! Ý tưởng tuyệt vời, lại độc nữa chứ!!!!!!!!

- Nhưng… còn chuyện 2 người cãi nhau là sao? – Thanh cau mày.

- Àaaaa… - Như nhớ ra việc mình đang làm, Thiên và Kim tiếp tục… cãi nhau.

- Cây…

- Lá…

- Cây…

- Lá…

- STOP. - Nhật nhảy vào giữa 2 người. - Rốt cuộc là cái gì hả? Cây với lá là thế nào? Trên cây thì có lá chứ sao nữa??!?

- Hả???! – Kim trố mắt.

- Trên cây thì có lá? – Thiên nhắc lại.

- Đương nhiên. Chẳng lẽ cây trụi lá à????? - Nhật ngơ ngác.

- Aaaaaaaaaaaaaa… - Đột nhiên 2 người hét toáng lên làm Nhật lại lần nữa rơi bịch xuống đất.

- Trời ơi, khốn khổ cái thân tôi. 2 người thật ác quá đi! - Nhật tru tréo, nhưng lại bắt gặp ánh mắt long lanh đang nhìn mình, anh giật thót, bất giác lùi về sau. – Có chuyện gì thế?

- Trời ơi, anh quả là thông mình tuyệt đỉnh! – Kim thốt lên.

- Đúng đó. Biết nhau bao năm giờ tao mới thấy mày quả thật tài giỏi hơn người. – Thiên cũng hùa theo.

- Hử??! - Nhật ú ớ. – 2 người… 2 người bị trúng tà à?

- Kim, anh Thiên, 2 người mau nói đi!! – Thanh nôn nóng.

- À à… Cái đó… là về nhà nghỉ cho du khách ý mà. Tớ nghĩ nên làm những ngôi nhà trên cây. Rất đặc biệt đúng không? – Kim nói.

- Còn theo anh nên làm nhà lá. Như thế sẽ tiện lợi hơn nhiều. – Thiên cũng góp phần.

- Và… giờ thì 2 người quyết định sẽ làm “nhà lá trên cây”? – My kết luận.

- CHUẨN.

- Cậu thông mình lắm! - Kim giơ ngón cái lên tán dương.

- Ồ vậy tôi là người có công lớn hả? - Nhật ngu ngơ hỏi.

- Mày thật là sáng suốt!

- Đúng đó. Anh Nhật giỏi không chê vào đâu được.

- Đương nhiên rồi!!? - Nhật phổng mũi.

- Vậy là đi chơi được rồi phải không? – Kim lăng xăng.

- Ừ. – Thiên bật cười. Thật là không còn gì để nói cô nữa. Hơn 18 tuổi rồi mà chẳng khác gì đứa trẻ con mẫu giáo.

- Đi đâu đây? – Thanh hỏi.

- Đi trượt cỏ… – Kim đề nghị.

- Em mấy tuổi rồi?? - Nhật xen vào.

- 18. – Cô thành thật trả lời.

- Chứ không phải là 8 sao? - Nhật châm chọc.

- Anh… Có ai quy định 18 tuổi thì không được trượt cỏ không hả????

- Không. Nhưng ai cũng biết thế.

- Ai biết? Ai ở đây biết chứ??? Cậu biết không? – Cô quay sang My hỏi.

- Không.

- Em… sao không đứng về phía anh chứ??! - Nhật ủ rũ

- Chị biết chứ??

- Chưa từng nghe. – Thănh lắc đầu.

- Còn anh?

- Ừm… chuyện đó…

- Nhớ cho kĩ mày là bạn tao đấy!!!! - Nhật nhắc nhớ.

- Ngày mai chúng ta đi trượt cỏ nhé! – Thiên chậm rãi nói.

- Mày… sao mày… - Nhật giận tím cả mặt.

- Yeahhhhhhhhhhhh… - Kim nhảy tưng tưng.

---------------------------------------

2.

“I love you! I love you! I love you!”

- Ư… ưm… oápppp… - Vừa nghe thấy tiếng chuông báo thức, Kim bật dậy lảo đảo bước đến phòng vệ sinh như 1 cái máy.

Cốpppp…

- Ui daaaa… - Cô kêu toáng lên. – Cái tường chết tiệt!!!!!! Có phải mi muốn chống đối ta không vậy? Sáng nào cũng chắn đường ta. Hứ!!?



- Chào buổi sáng...áng…áng…áng… - Cô lao xuống phòng ăn như tên bắn, “nhỏ nhẹ” chào hỏi.

Cốpppp…

- Ui daaaaaaaa… - Lại thêm 1 pha “thân mật” với tường nữa.

- TIỂU THƯ!!!!!!!! - Mấy người làm trong nhà thất kinh. Dù đây là việc bình thường đến nỗi không có gì bình thường hơn nhưng… nhỡ Tiểu thư có bị làm sao thì… cái mạng của họ cũng khó mà bảo đảm.

- Tiểu thư có sao không????

- Không sao… không sao… - Cô vội xua xua tay, cười trừ. – Tôi quen rồi.

- Trời ơi, Kim!!! Em thật sự không bị làm sao đấy chứ?? – Thanh từ trong bếp chạy ra, hốt hoảng lao đến.

- Em không sao mà!! – Cô nói chắc chắn.

- Ha… haaaaa… ahaaahahaaa… - Đột nhiên Nhật cười phá lên như trúng tà.

- Sao tự nhiên anh cười thế?? – My ngạc nhiên hỏi.

- Haaa… hahhahaa… Ngốc quá!!!... Có đi cũng không xong… - Nhật nói, vẫn không nhịn được bò lăn ra mà cười.

- Kệ em! Liên quan gì đến anh mà cười?? – Cô bực bội gắt um lên. Vừa sáng sớm đã gặp anh ta, đúng là xui xẻo cả ngày mà.

- Anh cứ thích cười em làm gì được?? - Nhật cũng không chịu thua.

- Anh… Mà sao mới sáng ngày ra đã đến nhà em ăn vạ thế?

- Hơ… Thế vì ai mà sáng sớm anh không được ngủ phải chạy đến đây chuẩn bị đi chơi cái trò chơi của trẻ con mẫu giáo hả??

- Trò chơi của trẻ con mẫu giáo??? – Cô ngây ngô hỏi lại. – Là cái gì vậy nè???

- Ặc… Không phải là em không nhớ gì chứ? – Thanh đứng bên cạnh cũng đơ cả ra.

- Nhớ gì cơ ạ? – Cô vẫn ngơ ngác.

- Đúng là đầu óc bã đậu. - Nhật phán 1 câu làm Kim tức nổ ruột.

- Anh nói cái gì? Nói lại xem.

- Đầu óc em chỉ chứa toàn là bã đậu.

- Cái anh kia… anh muốn chết hả???

- Đâu có. Đời đẹp vậy, chết uổng lắm.

- Anh… anh là tên đầu đất.

- Này, anh thông minh ngời ngời thế này mà em kêu là đầu đất?????? Thế thì trên thế giới này chẳng còn ai thông minh nữa rồi!!?

- Ọe… anh mà thông minh em đi bằng đầu. Mà chuyện đó thì không bao giờ xảy ra, cho nên… ANH LÀ ĐỒ ĐẦU ĐẤT.

- Em mới là óc bã đậu.

- Đầu đất…

- Óc bã đậu…

- Đầu đất…

- Óc bã đậu…

- Đầu đất… đầu đất… đầu đất…

- Óc bã đậu… óc bã đậu… óc bã đậu…

- THÔIIIIIIIIIIIII… - Thanh kêu lên. - Ồn ào quá đi!

- Chị bảo anh ta ý.

- Là em làm ồn mà!!?

- Anh thì không à?

- Nhưng em ồn nhiều hơn.

- Anh gây sự trước.

- Em…

- Mới sáng sớm đã cãi nhau rồi sao? – 1 giọng nói trầm ấm vang lên.

Xoẹtttttt…

4 con mắt lướt nhanh ra phía cửa.

- Thiên!!!!!!! Sao giờ mày mới đến? Cô bé đó bắt nạt tao. - Nhật kêu khóc thảm thiết kể tội Kim.

- Tí anh đi lau nhà nhá! Bẩn hết rồi. – Kim phán 1 câu làm Nhật đang khóc cũng phải bốc hỏa.

- Em… híc… sao cứ thích gây sự với anh thế??

- Có sao? – Kim giả nai. – Em chỉ muốn giữ gìn vệ sinh thôi mà!!? – Aaaaaaaaaa… Cục Bông, Cục Bông xinh xắn, chị nhớ em ghê gớm!! Vừa thấy chú cún nhỏ trắng muốt bên chân Thiên, Kim phấn khích lao đến nhấc bổng cún con lên mà âu yếm.

- Em… thật quá đáng! Huhuuuuuhh… Thiên ơi, mày thấy chưa? Thằng bạn mày đang bị bắt nạt đó. - Nhật ngồi bệt xuống đất ăn vạ.

- Ôi anh Nhật! Làm sao mà anh khóc dữ thế?? Ai mà to gan dám bắt nạt anh Nhật đẹp trai như dog, tài giỏi như pig của em vậy?!!!?! – Kim cũng hùa theo, vẻ mặt tỏ ra vô cùng tức giận và thương cảm mà trong lòng thì cười ha hả.

- Úi… Kim! Cậu cũng biết diễn kịch nữa sao? – My tròn mắt.

- Híhí… chút chút. – Kim cười nhăn răng.

- Đi thôi nào! – Thanh nhìn đồng hồ thúc giục.

- Đi đâu cơ ạ? – Kim vẫn ngu ngơ, tay vuốt ve bộ lông óng mượt của Cục Bông không thôi.

- Đi trượt cỏ mà!!? – Thiên nhíu mày. Hình như trí nhớ của cô kém hơn thì phải. Chắc là do vụ tai nạn 2 năm trước.

Anh đã cho điều tra và biết đó không chỉ đơn thuần là 1 vụ tai nạn giao thông bình thường, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa rõ ai là thủ phạm. Anh THỀ nếu tìm ra kẻ đã khiến cô ra nỗng nỗi này, anh sẽ băm vằm hắn ra nấu cám cho lợn ăn.

- Ơ… a… phải rồi. Hihiihih… Em quên mất. Đi… đi… đi… - Kim phấn khích như đứa trẻ, lao như bay ra cửa.

- Ấy… đi chậm thô… - Thanh còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy 1 âm thanh hết sức “nhẹ nhàng”.

Cốpppppppp…

- Ái uiiiiiiiiiiiii… - Kim kêu lên thảm thiết.

- Em đi đứng kiểu gì thế hả? Mắt mũi để đâu thế? Đã chạy nhanh lại còn không nhìn đường. Đây là trong nhà chứ nhỡ là ngoài đường thì sao? Em… - Thiên lao ngay đến xoa cục u trên trán cô trước cả khi cô kịp đưa tay lên. Anh xổ ra 1 tràng dài làm cô đơ ra, hoa mắt chóng mặt.

- Ặc… anh là mẹ em đấy à? – Cô khó chịu.

- Anh nói thì phải nghe, biết chưa? Sau này em mà còn đi đứng bất cẩn như thế thì chờ mà nhận hình phạt đi. – Thiên nghiêm giọng.

- Oái… Hình phạt? Có cả hình phạt nữa sao? Mà hình phạt là gì? Ở đâu ra thế? – Kim trợn ngược cả mắt lên.

- Đáng sợ lắm đó! Đau khổ hơn chết. Em cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa. - Nhật giở giọng dọa nạt.

- Anh… anh đừng có dọa em. Em không sợ. – Kim nói cứng. – Mà tại sao em lại phải chịu chứ????? Anh có là cái g…

- Đi. – Thiên vội cắt ngang. Anh không muốn và cũng không thể tiếp tục nghe cô nói câu đó 1 lần nào nữa.



- Ôi ngon quá đi! – Kim vừa nhai nhóp nhép vừa hết lời khen ngợi.

- Tiểu thư của tôi ơi, cô có thể nào ra dáng 1 chút không? – Thanh ảo não nhìn Kim. Thật không thể chấp nhận được cái dáng bộ này của Kim. Đường đường là Thiên kim tiểu thư nhà họ Lê mà ngồi trên xe ô cô gặm ngô luộc, lưng dựa vào người My, chân gác lên cửa sổ.

- Đương nhiên là không rồi. Như vậy em cũng phải hỏi nữa!!? - Nhật trả lời ngay. – Con heo kia có bao giờ nghiêm chỉnh được đâu???

- Này này, em đang ăn ngô nên không so đo với anh. Tốt nhất là anh nên ngậm miệng lại, nếu không lát sẽ chết thảm đó. – Kim cảnh cáo, vẫn tiếp tục nhấm nháp bắp ngô ngon lành.

- Em… nếu muốn anh im lặng thì cho anh 1 bắp đi!!? - Nhật xin xỏ.

- Không. Ngô này là của em mà???!! Có cho thì em cũng chỉ cho Cục Bông thôi. – Kim chu mỏ lên, ôm chặt túi ngô vào lòng. – Anh muốn thì đi mà bảo anh Thiên cho ấy!

- Hứ!!? Em coi trọng con chó hơn anh hả? – Mặt Nhật tái xanh.

- Tất nhiên. Cục Bông đáng yêu hơn anh mà??!

- Thiên, sao mày không cho tao hả? Bạn bè kiểu gì thế không biết??! - Nhật tru tréo lên

- Mày ăn sáng rồi mà!? – Thiên tỉnh bơ.

- Thì… ăn rồi nhưng mà… nhưng mà…

- Thiên, anh mua ngô ở đâu mà ngon thế? – Kim hỏi, ánh mắt long lanh.

- Nhà anh.

- Hả? – Cô ngạc nhiên tột độ, dừng nhiệm vụ cao cả, nhìn anh chằm chằm, hỏi 1 câu rất chi là ngớ ngẩn. – Nhà anh làm ruộng à?

- Không. – Thiên phì cười.

- Cô có bị khùng không vậy? - Nhật hét. – Cô nghĩ tập đoàn tài chính Sky kinh doanh cái gì?

- Ơ… Thế sao lại trồng ngô? – Cô tiếp tục hỏi.

- Đằng sau 1 căn biệt thự của nhà anh ở ngoại ô có ruộng ngô rất lớn. – Thiên giải thích.

- Àaaaa… - Cô gật gật cái đầu rồi… tiếp tục ăn.

---------------------------------------

3.

- Oa… oa… oa… Mát mẻ… dễ chịu… thoải mái ghê!! – Kim và My cùng reo lên.

- Thế này mà em bảo mát à? - Nhật nhăn mặt. – Nóng chết người!!!!!

- Mát thế còn gì? Anh không thấy bao nhiêu gió à? – My nói.

- Đâu? Chẳng thấy gì cả. Chỉ toàn là nắng. - Nhật nhằm vào Kim mà kêu.

Chẳng hiểu sao anh lại cứ thích gây sự với cô [đừng hiểu lầm nhé, chẳng có ý gì đâu]. Có lẽ đó là cách để anh trả thù cho thằng bạn thân. Nhưng… càng ngày anh lại càng… hiểu được lí do Nhất Thiên yêu cô Búp Bê này đến chết đi sống lại như vậy. Có lẽ anh cũng bị cô bỏ bùa mê rồi. Nguy hiểm quá…

- Anh bị chập mạch rồi à? – Kim lớn tiếng, tay sờ trán Nhật. – Ôi ôi, nóng quá đi mất. My à, mau gọi đến bệnh viện… tâm thần.

- Này, em nói cái gì hả? Cái gì mà bệnh viện tâm thần chứ????

- Ơ thế không phải anh vừa từ đó ra à? – Kim trưng bộ mặt ngây thơ vô số tội làm mọi người cười rộ lên.

- Em nghe cho kĩ nhá! Anh là người hoàn toàn BÌNH THƯỜNG. - Nhật hét lớn.

- Gì? – Kim mở to mắt. – Ý anh là BIẾN THÁI đó hả? Trời ơi, sao lại có người tự nhận mình BIẾN THÁI nhỉ? Điên rồi, điên nặng rồi!!!!!

- Em… - Nhật tức nghẹn họng, không nói được câu gì.

- Aaaaaaaaaa… - Đột nhiên Kim hét lớn làm Nhật giật cả mình. Bao nhiêu người ngoảnh lại nhìn nhưng cô chẳng để tâm, chi lao như bay đến khu vực trượt cỏ, kêu ầm lên. - Trượt cỏ! Trượt cỏ!! Nhanh lên, em muốn trượt cỏ!!!!!

- Ẹc… Cô ta thật ra mấy tuổi rồi? - Nhật mếu máo. Đi với cô ta thật là xấu hổ đến chết!

- Cậu ấy đúng là trẻ con thật! – My mỉm cười.

Đây cũng là lí do cô thân thiết với Kim. Ở bên cạnh Kim, cô có thể quên đi những áp lực của cuộc sống khó khăn này. Đôi lúc cô thực sự muốn có thể làm 1 cô gái 18 tuổi vô lo vô nghĩ. Nhưng mà… cuộc đời của cô gắn liền với nợ nần. Cô không thể và sẽ không bao giờ được vui vẻ thoải mái như Kim, ít nhất là khi cô còn sống.

- THIÊN! ANH LẠI ĐÂY!!!! – Kim hét toáng lên.

- Đến đây. – Thiên nhanh chóng chạy lại.

- Anh mua vé cho em. – Kim nói ngay.

- Em… - Thiên phì cười. - … lại quên mang tiền phải không?

- Hihihihi… Sao anh biết hay vậy? – Kim ngượng ngùng cúi đầu, vùi mặt vào Cục Bông nhỏ xinh trên tay.

- Haizzzz… - Anh lắc đầu ngán ngẩm, bước đến nơi bán vé. Cô lúc nào cũng thế. Đầu óc chẳng hiểu bị làm sao nữa! Nay lại càng có vấn đề. Trước đây lúc nào đi chơi cô cũng bám dính lấy anh bởi vì… cô quên mang theo tiền.



- Búp bê! Em đi chậm thôi, cẩn thận ngã. – Anh lo lắng, rảo bước tiến đến bên cô.

- Em muốn đến công viên thật nhanh.



- Đợi anh với nào.

- Mặc kệ anh. – Cô chu mỏ, làm mặt xấu rồi… tiếp tục chạy như bay trên đường.



Chỉ vài giây sau, cô đã biến mất khỏi tầm mắt anh. Anh hoảng hốt, đang định chạy đi tìm cô thì lại thấy cô “bay” ngược trở lại.

- Thiên! Cho em tiền. – Cô xòe bàn tay thon dài trắng ngần ra trước mặt anh.

- Hả? – Anh ngạc nhiên chẳng hiểu gì cả. Nhà cô đâu có thiếu tiền? Chẳng lẽ… tháng này cô bị cắt tiền tiêu vặt?

- Em… em quên mang tiền rồi. Anh cho em tiền, em đi chơi. – Cô ngượng ngùng giải thích.

- Ồ… - Anh gật gật đầu, nhưng lại không có ý định rút ví ra, ánh mắt sáng lên. – Không đưa.

- … – Cô tròn xoe mắt. - Tại sao?

- Em phải đi bên cạnh anh. – Anh cười.

- Nhưng mà…

- Nếu không thì khỏi chơi luôn. – Anh đe dọa.

- Em… em… - Cô ấp úng.

- Không đồng ý??? – Anh nhướn mày.

- Ơ… có… có đồng ý mà!! – Cô ỉu xìu, nhưng rất nhanh chóng lấy lại dáng vẻ hoạt bát, vui nhộn thường ngày.



Tại quầy bán vé,

- Cho tôi 6 vé trượt cỏ. – Thiên nói với chất giọng trầm ấm nhưng lại khiến người đối diện có cảm giác rất lạnh.

- Thiếu… thi..ếu gia? – Cô nhân viên bán vé kinh ngạc thốt lên.

Lập tức mọi nhân viên gần đó đều chạy lại, xếp hàng thẳng tắp, cung kính cúi đầu.

- CHÀO THIẾU GIA!!!!!

- Đây… - Thiên nhíu mày. – Khu resort này là của Sky sao?

- Vâng thưa thiếu gia. Rất hân hạnh được đón tiếp thiếu gia tại đây. Thiếu gia cần gì cứ gọi, chúng tôi sẽ phục vụ chu đáo, đảm bảo sẽ khiến thiếu gia hài lòng. – Cô phụ trách nói mà mặt cúi gằm, không dám ngẩng đầu lên.

Ai cũng biết Thiếu gia Đặng Nhất Thiên của tập đoàn Sky là con người vô cùng máu lạnh. Từ năm lên 10, anh sống với ông nội và không 1 lần nở nụ cười, dù chỉ là gượng gạo. Nhưng… anh lại có thể vì 1 cô gái mà bật cười 1 mình, tự tay chọn quà cho cô ấy, làm rất nhiều thứ vì cô ấy… Cô gái đó chính là điểm yếu duy nhất của anh. Chỉ là… chẳng ai biết cô gái đặc biệt kia là ai.

- Được rồi. Cứ coi tôi như những vị khách khác.

- Nhưng Thiếu gia…

- Cô không hiểu ý tôi sao? – Anh lạnh giọng hỏi.

- Tôi… tôi… - Cô phụ trách mặt tái mét. Đặng Thiếu gia quả thật còn đáng sợ gấp trăng ngàn lần những lời đồn đại. – Tôi biết rồi thiếu gia.

- Cho tôi 6 vé trượt cỏ. – Anh nhắc lại.

- Vâng.



- Đây. Cho em 6 vé, chơi đã thì thôi. – Thiên đưa vé cho cô rồi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó và… ngắm cô chơi.



Cô trượt….

- Aaaaaaaa… Hay quá! Hay quá đi!!!! – Kim hét lên thích thú, tay ôm chặt Cục Bông trong lòng.



Lại trượt…

- Oaaaa… oaaaaaaaaaaaa… Thích ghê gớm! - Cảm giác lao như bay xuống dốc như thế này thật thích. Cô có thể cảm nhận từng cơn gió táp vào mặt nhưng lại không hề đau rát.



Và trượt…

- Huraaaaaaaaa… Tuyệtttt vờiiiiiiiiiiiiiii…



- Mọi người không chơi à? Sao lại ngồi đây tán phét thế?!!!??! – Sau khi chơi xong, Kim mới bước đến bàn 4 người kia đang ngồi. [quan tâm đến bạn bè quá cơ!!]

- Trò đó mà có gì hay chứ??? - Nhật bĩu môi.

- Hay lắm mà?? Phải không, Cục Bông? – Kim tròn mắt ngây thơ. Chú cún trong tay cũng vẫy đuôi tít mù tỏ ý tán thành.

- Chơi chán chưa? – Thiên nhìn cô với ánh mắt trìu mến, hỏi.

- … - Cô chỉ gật gật đầu mà không lên tiếng vì còn đang bận… xì xụp cốc nước của My.

- Này này, sao em lại uống nước của My? - Nhật kêu.

- My còn không nói, mắc mớ gì anh xía mũi vào? – Kim vặn lại.

- Em thích thì gọi cốc khác đi! - Nhật vẫn tiếp tục.

- Anh rách việc quá! – Cô nhăn mặt. Đột nhiên, 1 ý nghĩ lóe lên trong bộ não thông minh, cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào Nhật.

- Em nhìn… nhìn gì thế? - Nhật chột dạ. Nhìn vẻ mặt gian gian của cô, anh không thể không đề phòng. Cái đầu quỷ quái kia không biết lại đang nghĩ ra trò gì nữa đây??!?!

- Anh thích My hả? – Kim “nhẹ nhàng” hỏi.

- Em… đừng có mà… ăn nói lu..ng tung. - Nhật lắp bắp.

- Anh… híhí… nghi lắm nha! – Kim vẫn không buông tha.

- Đừng trêu anh ấy nữa. Không có chuyện đó đâu. – My gàn.

- Nhưng mà… anh không hợp với My đâu. – Kim coi như không nghe thấy, chân thành nói.

- Tại sao? - Nhật quay ngoắt đầu lại, tức giận hỏi.

- Ờ… bởi vì… à mà anh đâu có thích My, cần gì phải nghe chuyện đó? – Kim nói, cười rất chi là đểu.

- Em… thì em cứ nói đi. Làm bạn cũng cần phải hiểu nhau chứ? - Nhật nài nỉ.

- Thì bởi vì My là người rất…

---------------------------------------

4.

- Thì bởi vì My là người rất… – Kim đang nói dở thì nhìn thấy xa xa có mấy người đang trượt pa-tin, cô phấn khích nhảy cẫng lên. - Aaaa… trượt pa-tin cỏ! Em muốn chơi! – Nói rồi cô đứng phắt dậy, lao khỏi chỗ ngồi.

- Khoan. Nói hết xem nào! - Nhật bật dậy, kéo Kim lại gặng hỏi.

- Lát nữa… lát nữa… - Cô xua tay, ánh mắt long lanh vẫn hướng về phía mấy đôi giày trượt màu xanh thắm.

- Nói luôn đi. - Nhật nóng ruột.

- Mày làm gì mà căng thẳng thế? – Thiên vỗ vai bạn cười nói. - Để cô ấy đi chơi đi.

- Tao… - Nhật ngập ngừng buông tay. Anh cũng chẳng hiểu mình bị chập cái mạch gì nữa. Chắc ở gần Hương Kim nhiều quá nên nhiễm tính điên của cô ta mất rồi. [Ặc… Kim điên hồi nào? Có anh khùng thì có!]

- Anh Thiên!!! - Giọng Kim ngọt xớt, mắt chớp chớp thật dễ thương.

- Được rồi. – Thiên phì cười, quay sang Thanh và My hỏi. – Chúng ta cùng chơi nhé!

- Ok. – Thanh đồng ý ngay.

- Không đâu. Em không chơi đâu! – My từ chối. Chi phí đi lại và ăn ở của cô Thiên, Nhật và Kim đã chia nhau trả, cô không thể mắc nợ họ thêm nữa.

- Sao lại không chơi? – Kim cau mày, lao vào ôm chầm lấy cô bạn. – Có cậu chơi mới vui mà!!? Không có cậu chơi cùng, tớ sẽ chán lắm đó!!!!

- Sao lúc nãy cậu vẫn trượt cỏ rất hào hứng mà? – My chớp mắt hỏi.

- Ờ… à… là… là do… cái đó… khác. – Kim lúng túng.

- Khác sao vậy cô bé? - Nhật vặn.

- Khác… khác là khác chứ sao? – Cô cãi cùn. – Nói chung là, cậu nhất định phải chơi cùng tớ. – Kim tuyên bố.

- Nhưng tớ…

- Tớ mặc kệ. Tớ muốn cậu chơi cùng tớ. – Kim giở thói tiểu thư, kéo tay My đi.



- Mỗi người một đôi, nhanh lấy nào!!! - Nhật lớn giọng.

- Hihih… Em màu tím. – Kim xí ngay đôi giày màu tím nhạt duy nhất, còn lại toàn là màu xanh dương.

- Hơ… Nhanh tay gớm. - Nhật cười cười.

- Thì anh bảo nhanh còn gì? – Kim đáp. – Em nghe lời anh thế mà chẳng được khen lấy một câu là sao????

- Ặc… nghe lời quá cơ!!!? Em mà biết nghe lời thì trời sập. - Nhật nhăn mặt.

- Áaaaaaaaaaaa… - Đột nhiên Kim hét toáng lên. - Trời sập rồi kìa. Trên đầu anh đó!

- Đâu… đâu?? – Nhật cuống cuồng hỏi.

- Haaa… ha..ha.a.a..ahaa… - Không chỉ có Kim, mà 3 người còn lại cũng phải bò lăn ra đất mà cười.

- Em… em lừa anh… - Nhật đỏ bừng cả mặt. Anh rút ra một bài học: Động vào cô chỉ có con đường… chết. Tuy nhiên, anh không đời nào bỏ cuộc đâu! Vì… anh là Doãn Minh Nhật.



- Trượt… trượt thế nào vậy? – My run run hỏi.

- Chị cũng không biết. – Thanh đáp, người xiêu vẹo trên đôi giày trượt to đùng.

- Oa… aaa… aaaaaaaaaaaaa… - Kim phấn khích hét lên. – Thiên, anh trượt giỏi quá!!!!!! Dạy em, dạy em với!

- Đuợc rồi. Lại đây. – Thiên mỉm cười, vẫy tay với cô.

- Á… sao em ra đó được? Anh đến đây đi! – Cô kêu.

- Ở đây bằng phẳng dễ trượt hơn. – Anh giải thích.

- Mặc kệ. Anh lên đây. – Cô vẫn cứng đầu.

- Nghe lời anh, xuống dưới này. Ở đó trượt dễ bị ngã lắm. Mà ngã sẽ rất đau. – Anh khuyên.

- Không. – Cô chu mỏ, vẫn đứng khoanh tay tại chỗ.

- Haizzz… Em bướng quá! - Cuối cùng anh cũng phải đầu hàng, di chuyển khéo léo lên chỗ cô đang đứng.

- Hihiii… Trượt… trượt… trượt nào!! – Cô vui vẻ reo lên. - Chị Thanh, My, lại đây đi!

- Có mặt. – My và Thanh cùng đồng thanh.

- Ế… Mọi người, thế còn tôi? - Nhật thò cái đầu vào giữa Kim với My.

- ANH BIẾN ĐI. – Kim, My, Thanh cùng nói.

- Ặc… có cần phân biệt đối xử vậy không hả?? - Nhật nhăn nhó.

- CÓ. - Lần này thì cả Thiên cũng hùa theo làm Nhật tức đến hộc máu mũi.

- Mấy người… mấy người… đợi đó. Hứ!! - Nhật vênh mặt lên.



Uỵchhhhh…

- Áaaaaaaa… - Kim la toáng lên.

- Em không sao chứ? – Thanh quan tâm hỏi.

- Không sao.

- Anh đỡ em! – Thiên chìa tay ra nhưng bị cô từ chối.

- Em tự dậy được. – Kim loay hoay xoay bên này bên kia tìm cách đứng lên nhưng…

Uỵchhhhhhh…

- Ui da daaaaaaaa… - Kim lại kêu la váng trời.

- Cậu có sao không thế? – My cẩn thận trượt lại hỏi.

- Híc… chắc là không đâu.

- Nắm tay tớ này!

- Không cần. Tớ không tin là không đấu nổi cái đôi giày chết tiệt này. – Kim gắt um.

Uỵchhhhhhhhhh…

- Trời ơiiiiiiiiiiii… - Lại la tiếng của Kim.

- Lần này thì… - My chưa nói hết câu đã có hồi đáp.

- Đauuuuuuu… - Kim mếu máo.

- Em đó… haaahahah… Bình thường thông minh lắm mà sao hôm nay… - Thiên không nhịn nổi cười đến đau cả bụng.

- Anh… anh còn cười nữa? Cũng tại anh dạy kém. – Kim đổ hết trách nhiệm lên đầu anh.

- Cái kiểu gì vậy? - Nhật nhướn mày. - Học trò óc bã đậu không tiếp thu được lại đổ tại thầy hả?

- Anh… - Kim đang định phản bác thì My cũng lên tiếng.

- Đúng đó. Anh Thiên nói rất dễ hiểu mà?!!! Tuy còn chậm nhưng tớ trượt được rồi này!

- Chị cũng thế. – Thanh cũng đồng tình.

- 2 người… - Kim tức muốn nổ tung luôn. Sao mấy người này hôm nay lại bắt tay nhau thế nhỉ??! – Cục Bông à, Cục Bông ơi, em về phe chị đúng không? Híc… lại đây nào!!? – Kim gọi chú cún con đang chơi gần đó với giọng ngọt xớt nghe mà nổi cả da gà.

- Gâu… gâu… - Chú cún nghe thấy gọi tên mình thì lập tức đáp trả, lon ton chạy lại.

- Oa… oa… oaaaa… - Kim cảm động rớt nước mắt. - Chỉ có Cục Bông là thương chị nhâ… - Cô còn chưa nói hết câu thì đã đông cứng.

Chú cún con đang dụi đầu vào chân Thiên… làm nũng mà không thèm quan tâm đến cô đang ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt méo mó trông đến là tội nghiệp.

- Aaaaaa… Cục Bông háo sắc! – Cô ấm ức kêu gào.

- Hihiiihihi… - My cười ngất. – Thôi cậu mau đứng dậy đi. Định ngồi đó tới tối luôn hả?

- Hứ!!? – Kim lại loay ha loay hoay với cái đôi giày to đùng trơn tuột.



- Em lâu quá đi! – Thanh than thở.

- Mặc kệ cô ta, chúng ta ra kia chơi đi! - Nhật đề nghị.

- Nhưng mà Kim… - My lưỡng lự.

- Mọi người cứ chơi đi. Tớ không chơi cái trò chết tiệt này nữa đâu. – Kim cau có.

- Ok. Let’s go!!



Đi được một đoạn, Thiên bỗng dừng lại và… bình thản ngồi xuống 1 chiếc ghế đá.

- Ê… Thằng này, mày làm gì đấy? - Nhật ngạc nhiên hỏi.

- Mọi người đi chơi đi. Tao ở đây. – Thiên trả lời, mắt vẫn không dời 1 cô bé vẫn đang chật vật với đôi giày trượt.

- Mày bị điên à? Sao ngồi ở đây??????

- Kệ tao.

- Hay là định cua em nào? Nói đi tao sẽ giúp mày. - Nhật cười đểu giả.

- Lượn đi cho nước nó trong. – Thiên đáp cộc lốc.

- Hứ! Không nói thì thôi, có cần xua đuổi tao vậy không? - Nhật trề môi. – Mà em đó có xinh không vậy? Cho tao ngắm với…

- Biến đi trước khi tao nổi điên. – Thiên đe dọa.

- Ok… ok… Tao biến ngay đây, mày đừng có lên cơn đó. – Nhật nghe ngữ điệu lạnh băng ấy thì vội vàng chạy ngay.



Còn lại Thiên, anh ngồi đó nhìn cô và… cười như 1 thằng khùng. Anh sao có thể bỏ cô lại ở đó mà đi chơi chứ?!! Chỉ là… nếu biết anh vẫn ở đây, chắc chắn cô sẽ khó chịu, cho nên, anh đành ngồi ra xa 1 chút. Như thế cô sẽ không biết được.



Nói thật, nhìn cô đánh vật với đôi giày lâu như vậy, khuôn mặt mếu máo như sắp khóc, anh thật sự rất muốn chạy đến đỡ cô dậy. Nhưng mà… nhất định cô sẽ chẳng đồng ý đâu. Từ trước đến giờ, cô luôn rất bướng bỉnh!!



Anh cứ ngồi đó nhìn cô cho đến khi… có vài tên con trai trông khá ăn chơi lại gần nói gì đó. Rồi 1 đứa còn định chạm vào cô thì anh không thể ngồi yên được nữa, lập tức lao đến chặn cánh tay đó lại.



Còn Kim, “đấu” mãi cũng mệt, cô ngồi ỉu xìu như cái bánh bao ngâm nước.

- Cô em sao buồn thế? - Bỗng, có 1 đám con trai đến gần cô.

- Có cần bọn anh “chơi” cùng không?

- ? - Cô ngẩng đầu lên, nhìn mấy người kia với ánh mắt… quái dị.

- Bị bồ đá hay sao mà ngồi đây 1 mình vậy? - Bọn họ tiếp tục.

- Em xinh thế này có thằng nào ngu mới không cần em nữa.

- Đi cùng bọn anh, bọn anh sẽ khiến em vui lên.

- ??? – Cô càng ngày càng chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Cô chẳng nghe thấy gì cả.

- BIẾN NGAY! – Cô còn đang ngơ ngác thì 1 giọng nói sắc lạnh vang lên làm mấy tên kia tái mặt.

- Ai… ai thế? – 1 tên run run hỏi.

- Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? – 1 tên khác gắt.

- Có lẽ là bồ của cô em k…

- Ặc… chết mẹ… bọn mày ơi, đó là… đó là… - Đột nhiên 1 thằng hét toáng lên.

- Mày bị gì thế? Là ai, nói mau lên. – Mấy tên khác nôn nóng hỏi.

- Là… là… chính là… là… - Tên này vẫn cứ ấp úng mãi không thốt ra nổi cái tên ấy.

- Đặng Nhất Thiên – Anh đột ngột lên tiếng.

- HẢ???? – Bọn kia mặt nghệt ra, miệng há hốc không nói nên lời.

- Tôi là Đặng Nhất Thiên. – Anh nhắc lại rành rọt. – Có thắc mắc gì không?

- Tôi… tôi… - Mấy tên kia nhìn nhau run bần bật rồi… chạy thẳng không dám ngoảnh lại.



Đợi mấy tên kia đi hết, Thiên mới lại gần Kim nhẹ nhàng đỡ cô dậy.

- Em không sao chứ?

- … - Cô không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.

- Kim! Có sao không??

- … - Mặt cô trắng bệch, chẳng có phản ứng gì cả.

- Em… em… Này!!!! Hương Kim… đừng có làm anh sợ. Em nói gì đi chứ? – Thiên hoảng hốt hét lên.

- Em… - Kim mấp máy môi, nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng của mình. Cô im bặt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay áo anh.

- Em sao thế? Nói gì đi… em đau ở đâu? Chúng ta đi bệnh viện… - Thiên nắm vai cô lắc liên hồi. Anh sợ lắm! Sợ cô xảy ra chuyện… sợ cô sẽ rời ra anh… anh sợ… rất sợ…

- Em… không sao. – Tiếng cô bỗng vang lên.

- Em… thật là không sao chứ? – Thiên hỏi lại. – Lúc nãy em…

- Sao khi bị anh lắc qua lắc lại thì không sao nữa rồi. – Cô cười nói. Đây là sự thật nhưng anh lại nghĩ cô trách anh nên vội vàng xin lỗi.

- Anh… xin lỗi… chỉ vì… anh… anh lo quá cho nên…

- Em không sao mà!! – Kim cười tươi. Vừa rồi cô cũng sợ lắm chứ! Nhưng mà… giờ thì không sao rồi.

- Nhưng em… trông em xanh lắm! – Anh vẫn không yên tâm.

- Do em mệt quá thôi! – Cô trấn an anh. – Cũng vì đôi giày của nợ này cả! Em sẽ không bao giờ chơi cái trò này nữa!

- Ừ. Ra kia nghỉ một lát nhé! – Thiên dịu dàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play