Hôm nay là tuần thứ 2 cô học ở cái trường Đại học to đùng mang tên Sky này.
“ Tất cả các học sinh và giáo viên nhanh chóng tập trung tại hội trường lớn có thông báo.”
Kim vừa gục mặt xuống bàn thì đã nghe thấy tiếng nói trầm trầm của thầy Hiệu trưởng trên loa. Cô uể oải đứng dậy “lết” cái thân đi theo Thanh và My.
Khắp dọc hành lang đều là những tiếng bàn tán xôn xao. Âm lượng cứ gọi là… to thôi rồi. Đến Hương Kim đang vừa đi vừa gà gật cũng phải mở bừng mắt mà lắc đầu bó tay.
- Thông báo gì mà ghê thế nhỉ…
- Chắc là có hoàng tử mới gia nhập trường ta…
- Nếu là công chúa thì sao…
- Hay là sắp có kì thi khảo sát…
- Có thể…
- Nhưng mà…
- Hoặc…
- …
- …
…
- Trời! Lát nữa nghe thầy hiệu trưởng nói là biết ngay thôi mà!?? – Kim nói, dùng tay cụp 2 tai lại.
- Nếu ai cũng hiểu được điều đó thì sẽ không còn tồn tại ô nhiễm tiếng ồn nữa! – My cười cười.
…
Tại Hội trường,
Hương Kim đang ngó nghiêng tìm xem có góc nào thích hợp cho “nhiệm vụ cao cả” của cô không thì giọng nói của ông Vịt vang lên trên loa.
- Mời Lê tiểu thư lên hàng ghế trên này!
- Hả??! – Cô há hốc mồm. – Không phải chứ?? Ngồi trên đó sao mà ngủ?!!!?
- Hihihihihiiii… Em mà cũng biết sợ hay sao? – Thanh chọc.
- Không phải. Ý em là… trên đó tiếng to lắm! – Hương Kim nhăn nhó nhả ra 1 câu làm 2 người bên cạnh lăn đùng ra ngất xỉu.
- Haizzz… - Kim thở dài, bước từng bước lên trên.
- Lê tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi! – Cẩm Vân nói giọng ngọt ngào.
- Ừm. Chào! – Kim trả lời cộc lốc, mắt tóe lửa nhìn Nhật – người cũng đang trừng mắt nhìn lại cô.
- Các cậu cùng ngồi đây đi. - Cẩm Tú mỉm cười thân thiện.
- Hả?! – Hà My trố mắt không dám tin. Không biết cô ta có bị ấm đầu không nữa!!./
- My à, cho tớ xin lỗi! Tại trước đây tớ không hiểu chuyện, là tớ sai. Cậu tha lỗi cho tớ nhé! - Cẩm Tú đứng dậy nắm lấy tay Hà My trong khi cô thì trợn ngược cả 2 mắt lên.
- Đỗ tiểu thư à… tôi… - My ấp úng.
- Đừng gọi tớ như thế. Cậu cứ kêu tớ là Cẩm Tú được rồi! Từ giờ chúng ta là bạn bè.
- Tớ… - My không biết nên làm thế nào, hướng ánh mắt lưỡng lự sang Kim đang đứng bên cạnh.
- Cẩm Tú đã biết sai thì cậu tha thứ cho cô ấy đi! Dù sao chúng ta đều là bạn cùng lớp mà!?!!? – Kim nhẹ nhàng nói.
- Đúng đúng. - Cẩm Tú thấy Kim ủng hộ mình thì mừng húm.
- Nào, mọi người ngồi đi chứ!!?
…
Sau khi tất cả các học sinh đã ổn định chỗ ngồi, thầy Hiệu trưởng mới từ tốn nói trên loa:
- Trường đại học Sky có lịch sử phát triển… bla bla bla…
- Oápppp… - Ngồi ngay cạnh cái loa mà Hương Kim cứ thấy 2 mắt díp vào mới sợ chứ!!? Cô thật sự là rất muốn đi ngủ ngay bây giờ. Nhưng mà, cái ghế này chẳng êm tí nào. - Chết tiệt thật! – Cô gắt nhỏ. Chẳng hiểu cái ông Vịt của nợ kia xếp chỗ kiểu gì mà bắt cô ngồi cạnh “tên biến thái” và Đỗ Cẩm Vân cơ chứ??!!?!?! Đúng là tức chết mà!
Thiên ngồi bên cạnh nhìn Kim mà buồn cười. Rõ ràng cô đang rất buồn ngủ, nhưng lại không biết phải dựa vào đâu để ngủ. Suốt 10’ đồng hồ cô cứ quay ngang quay ngửa, ngó ngược ngó xuôi, mặt mày nhăn nhó trông thật ngộ!!
- Tên biến thái! – Kim lên tiếng.
- À… Em gọi anh? – Thiên bị tiếng nói của cô làm cho giật mình.
- Không anh thì ai? – Cô gắt, nhưng lại nhớ ra mình đang cần người ta nên đổi giọng dịu dàng. – Anh Thiên!!
- … – Anh phải cố gắng lắm để không lăn ra cười trước bộ dạng này của cô.
- Tôi biết anh là người đẹp trai này… tài giỏi này… tốt bụng này… - Cô vừa nói vừa thầm phản bác lại chính lời nói của mình trong lòng. Nhưng có 1 điều cô không thể phủ nhận, đó là anh ta… vô cùng đẹp trai.
- Được rồi. Có chuyện gì? – Anh cắt ngang lời cô. Anh cảm thấy rất khó chịu khi cô giở trò này ra với anh. Trước đây cô thường sà vào lòng anh mà làm nũng đòi cái này cái kia, bắt anh làm cái này cái nọ. Nhưng bây giờ… nịnh nọt ư? Thật sự rất xa cách…
- À… ừm… Anh có thể… cho tôi mượn… mượn vai không? – Cô e dè đề nghị. Cô biết chắc là anh ta sẽ không đồng ý đâu, nhưng mà… híc… cô sắp gục thật rồi.
- Không. – Anh bắt đầu bực bội rồi. Dù biết là cô có lí do nhưng… anh vẫn thấy đau… đau lắm…
…
- Hôm nay là ngày kỷ niệm 50 năm thành lập trường THPT Sun. Trường chúng ta… thành lập… huy chương…
Trên khán đài Cô Hiệu trưởng cứ nói liên hồi không thôi.
Dưới Hội trường học sinh thi nhau… ăn quà vặt.
- Oáppppppp… - Cô bé với mái tóc ánh nâu lượn sóng ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Sau 1 hồi cố gắng đấu tranh để mở mắt mà không nổi, cô bé gục đầu vào vai chàng trai có đôi mắt sâu thẳm bên cạnh, đôi tay nhỏ xinh luồn qua cánh tay chắc khỏe của anh 1 cách hết sức tự nhiên.
Anh giật mình quay lại thì thấy cô bé đang… dụi đầu vào áo anh ngủ ngon lành như 1 chú cún con.
- Em tự tiện nhỉ? Muốn mượn vai thì phải xin phép anh chứ!!? – Anh giở giọng châm chọc.
- Hứ!!? Xin phép cái gì chứ? – Cô chu mỏ lên cãi, mắt lại nhắm nghiền.
- Trước khi dùng bút của bạn em có xin phép không? – Anh lí luận.
- Anh có thích em không? – Cô càng ôm cánh tay anh chặt hơn, hỏi.
- Hả??? – Anh quá ngạc nhiên với câu hỏi của cô. Không biết cô lại định giở trò gì đây!???!
- Mau trả lời em. Anh có thích em không? – Cô nhắc lại lần nữa, nhưng trong lòng đã biết trước câu trả lời.
- Có. – Anh trả lời chắc chắn.
- Vậy được rồi. Bởi vì anh thích em… cho nên… anh là của em. Thế thì vai của anh cũng là của em. Em dùng đồ của mình thì cần phải xin phép ai cơ chứ?!?? – Cô nhìn anh bằng ánh mắt đắc thắng.
- Anh chịu em rồi đấy!! – Anh véo má cô âu yếm.
…
---------------------------------------
2.
- Anh… đừng có hẹp hòi thế chứ?!!! – Cô tức đến xì khói mà vẫn phải nhịn. – Giúp người thì người giúp mà!
- Vậy… coi như em nợ anh 1 lần nhé?!! – Anh nhìn cô rất chi là… đểu.
- N… nợ… á? – Cô trợn tròn mắt. Thật không ngờ tên biến thái này lại tính toán như vậy!? – Anh muốn cái gì?
- Chuyện đó… sau này tính. Chỉ cần em nhớ phải thực hiện 1 yêu cầu của anh là được rồi! – Anh vui vẻ nói.
- Tôi phải biết trước đó là cái yêu cầu gì chứ??! Nhỡ anh… bắt tôi làm chuyện gì quá đáng thì sao? – Cô cảnh giác cao độ.
- Chuyện gì quá đáng? – Anh ghé sát mặt cô hỏi.
- Ví dụ như làaaa… ừm… xem nào… bắt tôi uống rượu… hút thuốc… đập đá… gây gổ đánh nhau… trộm cắp… hay là… bán tôi đi… gì gì đó đại loại như thế…
- Hahaahahaaa… - Anh phì cười. Trí tưởng tượng của cô ngày càng phong phú hơn đó! – Cái đó em yên tâm. Anh sẽ không bắt buộc em làm những chuyện trái với đạo lý đâu.
- Thật không đó? – Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
- Thật.
- Chắc chắn chứ?
- Chắc chắn.
- Thôi được. Tôi tin anh. – Sau 1 hồi suy tới tính lui, cô quyết định… ngủ cái đã.
Cô ngả đầu vào vai anh và… ngủ (đương nhiên). Cô đã mơ… mà cũng không rõ có phải là mơ không nữa.
…
Cô thấy hình ảnh mờ mờ của 1 chàng trai và 1 cô bé… rất giống… rất giống… aaaaaaaaaa… là cô. Nhưng còn chàng trai kia, cô không thể nhìn thấy mặt… dù có cố gắng thế nào cũng không thể thấy rõ…
Anh nắm tay cô và kéo đi. Anh dẫn cô đến 1 vườn hoa hồng tím.
- Oaaa… Đẹp quá!!! – Cô reo lên.
- Em thích không?
- Thích… thích lắm!! – Cô cười tít cả mắt. – Nhưng mà… Cái này không phải là một mình anh trồng đấy chứ?
- Ừ. – Anh ngượng ngùng trả lời.
- Cảm ơn anh! – Cô mỉm cười, kiễng chân hôn chụt 1 cái vào má anh.
- Anh thích em, Búp b…
…
- LÊ HƯƠNG KIMMMM!!!!!! – 1 giọng nói choe chóe vang lên 1 cách giận dữ làm Kim choàng tỉnh.
- Cái gì thế? – Kim dụi dụi mắt, nhìn quanh. - Ồ… tan rồi sao??
- Cô có ý gì vậy? – Minh Nhật xông ra trước cả khi Cẩm Tú kịp tiếp tục.
- Ý gì là ý gì? – Kim ngơ ngác.
- Cô đừng có giả bộ nữa! Cô làm khổ thằng Thiên như thế vẫn chưa đủ sao? Cô còn muốn giày vò nó đến bao giờ nữa hả? Cô… nếu đã đi rồi tại sao còn quay lại??? Nếu đã không còn nhớ gì tại sao còn xuất hiện trước mặt Thiên????... – Nhật hét ầm lên. Cũng may Hội trường bây giờ chỉ còn lại bọn họ, nếu không chắc chắn sẽ có 1 scandal bùng nổ chỉ sau… 1’.
- Anh đang nói cái gì thế? – Kim cau mày khó hiểu.
- Tôi nói cô quả thực rất độc ác! Cô…
- Mày thôi đi. – Thiên không kìm được hét lên.
- Cô ta không đáng để mày phải làm như thế đâu. Có rất nhiều cô gái xinh đẹp khác hơn hẳn cô ta. Nếu mày thích, tao sẽ giới thiệu cho mày… xinh xắn… dễ thương… có tiền… có thế…
- CÂM MIỆNG!! – Thiên trừng mắt lên nhìn Nhật như sắp giết người đến nơi. – Mày nghĩ tao vì những thứ đó? Mày coi tình cảm của tao là cái gì hả???????
- Anh Thiên! Anh đừng như thế… anh Nhật chỉ là lo cho anh… - Cẩm Tú vội chạy lại khuyên can. Từ khi quen biết anh đến giờ, cô chưa từng thấy anh như vậy.
- Tránh ra! Cô đừng có đụng vào tôi. – Thiên như phát điên.
Anh đẩy Cẩm Tú ra khiến cô suýt ngã nhào xuống đất. May mà có Cẩm Vân nhanh tay đỡ lấy cô.
Cẩm Tú nước mắt rưng rưng. Cô rất vui vì cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với cô. Cô đã chờ đợi ngày này suốt 4 năm qua. Nhưng… thật không ngờ câu nói đầu tiên của anh lại là…
- Mày điên rồi à? Cẩm Tú quan tâm đến mày như thế, sao mày cứ phải chạy theo cô ta chứ??! Cô ta không hề thích mày mày có hiểu không? - Nhật càng tức giận hơn.
Anh không ngạc nhiên, cũng không sợ hãi. Vì anh đã từng chứng kiến nhiều lần “lên cơn” của Thiên còn dã man hơn thế này nữa! Mỗi lần như thế, Thiên luôn tự làm đau bản thân để cho nỗi đau thể xác át đi nỗi đau nơi trái tim. Dù có thế nào đi nữa anh cũng mong Thiên có thể quên cô ta đi. Ít nhất như vậy, Thiên sẽ không còn khổ sở thế này.
- Không phải!! Cô ấy thích tao mà… Cô ấy đã nói như thế… Cô ấy bảo thích tao… Cô ấy sẽ về bên tao… – Thiên lại la hét. Anh điên cuồng đấm vào tường đến nỗi máu chảy ròng róng.
- Dừng lại! Anh làm ơn dừng lại đi!! - Cẩm Tú hoảng hốt hét lớn. Cô chạy lại can ngăn Thiên nhưng lại bị anh đẩy ngã sõng soài dưới đất.
Kim đứng chôn chân tại chỗ. Thấy anh ta đau, cô cũng rất đau, rất đau. Cô không biết mình bị làm sao, cũng chẳng thèm quan tâm, nhanh chóng chạy lại giữ cánh tay đầm đìa máu kia trong tay mình.
- Anh mau dừng tay! Chảy máu rồi! Đừng có đánh nữa!! – Kim nói như van xin.
- Buông ra!!!! – Thiên như con thú hoang không ngừng cắn xé con mồi, không có dấu hiệu gì là muốn dừng lại.
- Xin anh đấy! Dừng lại đi!!! Tôi sợ máu lắm!!!! – Kim khóc nấc lên.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, Thiên bất động trong vài giây, rồi cuống cuồng dùng bàn tay trái lau nước mắt cho cô.
- Đừng khóc! Anh xin lỗi! Anh sẽ không làm thế nữa! Em đừng khóc mà!! – Thiên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
…
- Cô nhẹ tay tí đi, muốn giết người à? - Nhật kêu ầm lên.
- Anh có ngậm miệng lại không thì bảo? Anh ta còn không kêu mắc mớ gì anh kêu??? Anh là người phát ngôn của anh ta chắc? – Kim cãi lại.
Thật là bực mình, khi không bắt cô đi làm y tá. Đã biết cô sợ máu lại còn… đúng là “tên biến thái”! Cái gì mà nếu không phải cô thì sẽ không băng bó chứ? Đã thế lại được cả cái tên lắm mồm kia nữa!! Thật không hiểu con gái thích anh ta ở cái điểm chết tiệt gì mà cứ bu vào như ruồi thế không biết!
- Cô… ấy ấy… lấy ít cồn thôi, lau từng chút một, nhẹ nhẹ cái tay chứ!!? - Nhật cứ như là thầy giáo đang dạy học.
- Anh rách việc thật! Có giỏi thì anh đi mà làm, ở đấy mà chỉ đạo. – Cô vênh mặt lên.
- Cô tưởng tôi muốn để cô làm lắm ấy! Chỉ tại cái thằng khùng này nó đòi hỏi tự tay cô băng cho nó chứ không tôi đã đá bay cô đi lâu rồi. Nhìn cô làm mà ngứa cả mắt! - Nhật bức xúc.
- Anh… Anh thích thì đi mà làm. – Kim bực mình vứt bông vào túi. – Tôi không làm nữa!
- Cô có thể để anh ấy thế này mà đi à? - Cẩm Tú giận dữ chắn trước mặt Hương Kim.
- Anh ta là người tình trong mộng của cô, chứ không phải là tôi. – Kim nhìn Cẩm Tú thách thức.
- Cô mà dám đi thì cô chết chắc! - Nhật tức sôi máu.
- Để xem. – Kim nói rồi quay người bước đi nhưng lại bị ai đó kéo lại.
- Em nhẫn tâm vậy sao? – Thiên nói, trái tim vừa thấy ấm áp 1 chút lại bắt đầu nhói đau.
- Tôi… - Kim quay lại định cho “tên biến thái” 1 trận thì bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của anh ta làm cô mủi lòng. – Anh theo tôi. – Cô nói rồi 1 tay cầm túi bông băng, 1 tay kéo “tên biến thái” đó ra khỏi Hội trường.
- Này! Cô đi đâu đấy??? - Nhật hét toáng lên.
- Mặc xác tôi. – Kim trả lời mà không thèm ngoảnh đầu lại.
- Ai cần quan tâm cô. Tôi muốn biết cô dẫn bạn tôi đi đâu kìa. - Nhật vẫn cố hét với theo.
- Bán anh ta đi thì được bao nhiêu tiền nhỉ?
- Cô nói cái gì?? Cô chán sống rồi đúng không?
- Tôi vẫn còn yêu đời lắm!
- Cô… cô mà làm gì Thiên thì chết với tôi… Cô nhớ đấy…
Kim vẫn bước đều đều, không hề để ý đến 1 người đang nhảy chồm chồm phía sau, khuôn mặt đỏ bừng như muốn thiêu dụi cả cái Hội trường.
…
Lên đến sân thượng, Kim ấn Thiên ngồi xuống sàn rồi cũng ngồi xuống bên cạnh. Cô cẩn thận lau đi từng giọt máu trên bàn tay anh. Còn anh thì ngồi ngẩn ra ngắm cô như bị thôi miên.
- Anh có điên không mà làm như thế? - Đột nhiên cô lên tiếng khiến anh bừng tỉnh.
- À… cái đó… anh… như thế sẽ đỡ đau hơn. – Anh trả lời, vẫn nhìn cô chằm chằm.
- Cái gì cơ? Chảy máu vậy mà còn bảo là đỡ đau? Nếu tôi không ngăn anh lại thì sao đây? Anh muốn tàn phế luôn hả? – Cô tức giận quát lớn.
- Nỗi đau thể xác không thể bằng được nỗi đau trong lòng đâu. Nếu có thể dùng những vết thương này để vơi đi sự đau đớn trong tim thì tốt rồi! – Anh nói mà giọng nghẹn lại.
- Anh… - Kim ngẩng mặt lên nhìn anh, nhìn thật sâu vào mắt anh. Thực sự nơi đó có 1 nỗi đau rất lớn. Cô bắt đầu cảm thấy thương anh và… có lỗi với anh (1 chút xíu xìu xi thôi). – Anh đau lắm phải không?
- Không đau. – Có cô bên cạnh anh sẽ không thấy đau nữa!
- Làm sao mà không đau được chứ!!? - Cô nhẹ tay hơn, thổi vết thương cho anh. - Chảy máu nhiều quá!
- Cảm ơn em.
- Tôi vốn tốt bụng mà!
- Đâu phải do em tự nguyện? – Anh cau mày.
- Ờ thì… thì… dù sao tôi cũng băng bó cho anh mà!!? – Cô cãi cố.
- Em bị bắt buộc nên mới làm vậy còn gì? – Anh vẫn không buông tha.
- Cái đó… cái đó… không tính.
- Không tính?
- Đúng. Không tính nguyên nhân, chỉ cần để ý đến kết quả là được. – Cô cười toe toét.
- Ui daaaaaaaa… - Đột nhiên anh kêu lên làm cô luống cuống.
- Xin lỗi! Xin lỗi! Anh đau lắm à? Anh có sao không thế?
- Em vẫn quan tâm đến anh phải không? – Anh đột ngột ngẩng đầu lên đối diện với cô, hỏi.
- Hả? – Cô quá bất ngờ, ú ớ 1 lúc mới hiểu anh đang nói gì. – Cái đó đương nhiên! Anh hỏi khùng quá!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT