1.

- Con sẽ về Việt Nam! – Cô dõng dạc tuyên bố khiến tất cả mọi người từ trên (ông Hùng, bà Vân Chi) xuống dưới (người hầu, phục vụ) phải kinh ngạc.

- Tại sao tự nhiên con muốn về đó thế???? – Bà Chi là người lên tiếng đầu tiên. Và đây cũng là thắc mắc của tất cả mọi người.

- Chẳng phải mẹ nói chúng ta sống ở đó sao? – Cô ngơ ngác hỏi.

- Ừ. Nhưng mà… bố con thường xuyên bận việc ở đây. Hơn nữa, có rất nhiều trường Đại học của Mỹ muốn tuyển con. Như vậy nhà ta có thể đoàn tụ, lại có lợi cho tương lai của con.



- Con MUỐN về Việt Nam và con PHẢI về Việt Nam – Sau 1 hồi đắn đo suy nghĩ, cô đưa ra quyết định.

Dù thế nào, cô nhất định phải về đó, tìm lại trí nhớ và chính con người cô. Cô tuyệt đối sẽ không đầu hàng! Cô nhất định sẽ nhớ lại!! Và tiếp tục cuộc sống của mình!!!!

- Không được. – Ông Hùng phản đối ngay lập tức.

Ông sẽ không thả cô ra lần nữa… sẽ không để cô gặp nguy hiểm lần nữa… Ông NHẤT ĐỊNH sẽ bảo vệ cho cô – đứa con gái duy nhất của ông – sinh mạng của ông…

- Tại sao ạ??? – Cô nhăn nhó hỏi.

- Con vừa hồi phục, vẫn còn yếu lắm!! Với lại về đó môi trường học tập làm sao bằng ở đây được chứ/?! – Bà Chi cố gắng thuyết phục Kim.

Khó khăn lắm bà mới được ở gần ông Hùng, muốn nhân cơ hội này vun đắp tình cảm vợ chồng, thay đổi cái nhìn của ông. Bà thật sự không muốn tình trạng này tiếp diễn nữa!! Nhưng… cô lại… haizzzz…

- Mẹ à!! Con khỏe rồi mà!!!!!

- Nhưng mà…

- Con thật sự rất muốn về Việt Nam! Con biết la bố mẹ rất thương con mà!!!! Vì thế bố mẹ đồng ý đi nha… nha… nha… - Cô cố gắng nịnh nọt.

- Không được. – Ông Hùng nói rành rọt.

- Bố à!! Con…

- KHÔNG ĐƯỢC LÀ KHÔNG ĐƯỢC. – Ông đứng phắt dậy, cắt ngang lời cô nói.

Nhưng cô đâu có thể bỏ qua như vậy?? Nếu cô dễ dàng chấp nhận thất bại, nhượng bộ 1 cách nhanh chóng thì đâu còn là Lê Hương Kim – đứa con gái cứng đầu bướng bỉnh của Chủ tịch Gold chứ???!!?

Chính vì thế cho nên, trước giờ chỉ có cô mới dám đối đầu với ông mà thôi!!!! Thậm chí có lần 2 bố con còn cãi nhau tay đôi chỉ vì… chiến lược phát triển công ty. Và kết quả chung cuộc là… HÒA. => Gộp cả 2 ý tưởng lại thành 1 bản kế hoạch hoàn chỉnh.

- Thì bố cứ ngôi xuống bình tĩnh nghe con nói hết đã! – Cô bắt đầu giở giọng nhẹ nhàng.

- Được rồi. – Ông Hùng cố gắng tỏ ra lãnh đạm. Mặc dù muốn từ chối lắm nhưng không thể. Mỗi lần con gái ông giở “tuyệt chiêu ngọt ngào” ra là y như rằng ông không thể bỏ ngoài tai được. Không hiểu sao dù biết nó “độc” mà vẫn cứ “đâm đầu vào” mới chết chứ!!!!

- Hihi… Bố uống trà đi cho đỡ khát!! – Cô nhanh nhẹn rót nước, bưng đến tận nơi cho ông Hùng.

- Nói ta nghe xem nào!!

- Ừm… bố cứ uống nước đi đã!! À mà… bố ăn hoa quả nữa này! Hoa quả rất tốt cho sức khỏe, lại đẹp da nữa! Ăn nhiều hoa quả sẽ bổ sung vitamin… bla… bla… bla…

- Có gì thì nói nhanh đi!! – Ông Hùng sốt ruột thúc giục. Theo như kinh nghiệm “chinh chiến bấy lâu”, thời gian chuyện phiếm càng dài thì “trưởng” càng mạnh…

- A!! Làm việc cả ngày, chắc bố mệt lắm nhỉ???! Bố có mỏi không?? Để con xoa bóp cho bố nha! Bố thấy.. bla… bla… bla… - Cô khua môi múa mép không ngừng.

Mọi người đều lắc đầu tiếc thương cho… Chủ tịch.

Ông Hùng bề ngoài thì lạnh vậy nhưng trong lòng đang nóng như lửa đốt. Ông đang lo lắng mình sẽ không “chống đỡ” nổi “cô bé lắm chiêu” này.



Mỗi lần Tiểu thư ba hoa như vậy thì chắc chắn sau đó cô sẽ “cho ra lò” 1 “bài diễn văn” không thể chê vào đâu được. Còn vì sao lại như vậy thì… chẳng ai rõ cả!! Chỉ là… đó đã thành 1 điều hiển nhiên mà ai cũng biết (không cần phải hiểu). Và tất nhiên, Chủ tịch sẽ phải nghe theo cô mà không thể phản kháng được gì.



Còn Hương Kim… Sở dĩ cô lắm chuyện vậy là vì cô đang muốn… kéo dài thời gian. Cô không phải thần thánh. Cho nên… để có thể làm ra 1 bài thuyết trình có đủ sức thuyết phục được người khác mà không 1 chút sơ hở thì phải có thời gian để suy nghĩ, cũng là để chau chuốt từng câu, từng chữ cho hoàn chỉnh nhất. Vì thế, cô mới nghĩ ra cách này. Chứ thực ra, miệng cô lảm nhảm những gì, cô cũng không rõ, bởi đầu óc còn đang tập trung “soạn thảo”.



- E… hèm… - Hồi lâu sau cô mới ngồi xuống cạnh ông Hùng, đằng hắng vài phát lấy giọng, cũng là “duyệt” lại “bản thảo” lần cuối cùng.

- … - Ông Hùng trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, không còn “bình tĩnh” được nữa. Chưa lần nào ông thắng nổi “chiêu” này của cô. Theo ông thì… dù ông có “tu luyện” cả đời cũng chưa chắc “địch lại” được!!!!

- Bố có thương con không? - Cô mở đầu bằng 1 câu hỏi khiến mấy chục con người mắt và lưỡi như muốn rớt ra ngoài.

- Ừm… ờ… Có. – Sau 1 hồi đắn đo suy nghĩ, ông Hùng vẫn khôn thể đoán ra ý định của cô, cho nên đành “chui đầu vào rọ”.

- Phải rồi!! – Cô cười toe toét. – Chính vì bố rất thương con nên NHẤT ĐỊNH phải để con về Việt Nam. Bố nghĩ mà xem, chẳng phải bác sĩ nói nếu con tiếp xúc nhiều với những điều quen thuộc, trí nhớ của con sẽ nhanh chóng hồi phục sao?? Mà nơi quen thuộc nhất với con là đâu????? Chính là Việt Nam – nơi con sinh ra và lớn lên. Ở đó có họ hàng của con này… có bạn bè của con này… có những người con quen biết từ trước đến giờ này… có… có… có… Hơn nữa, nếu được sống cuộc sống của con trước đây, con sẽ tìm thấy những kí ức mà con đã lãng quên… và… Sau đó con có thể… rồi… - Cô say sưa nói, nói mãi, nói mãi cho đến khi…

- Được rồi. – Ông Hùng không chịu được đành phải đầu hàng. Càng nghe ông lại càng thấy có lĩ. Nếu nghe nữa chắc ông cũng dọn về đó sống luôn mà bỏ mặc tập đoàn không lo mất thôi!!

- Oaaaaaaaaaaaaaaaaa… - Cô nhảy cẫng lên, hôn chụtttt một cái vào má ông Hùng. – Con yêu bố lắm lắm lắm lắm…

- Thế mẹ sẽ về cùng con. – Bà Chi lên tiếng. Dù không muốn xa chồng, nhưng bà cũng không thể yên tâm để cô về đó 1 mình được. Cô vẫn còn rất nhỏ!!!

- Không cần… không cần đâu. Mẹ cứ ở lại đây đi! – Cô xua xua tay. Làm sao cô lại không biết suy nghĩ của bà Chi chứ??!!!? Cô cũng muốn bố mẹ hòa thuận mà!!!!!!!

- Để mẹ về đó chăm sóc cho con.

- Con đã 18 tuổi rồi, con có thể tự chăm sóc mình mà!! Hơn nữa… - Cô liếc nhanh sang ông Hùng đang cau mày bên cạnh. - … bố mới cần mẹ phải chăm sóc đấy!!!!! Mẹ nhìn này, bố đang nhăn nhó vì mẹ đòi về Việt Nam đấy!

- Cái con bé này!! Ăn nói linh tinh! – Ông Hùng bực mình. Thực ra ông đang suy nghĩ xem tại sao cô lại không muốn cho bà Chi về. Ông thật sự rất rất nghi ngờ…

- Vậy quyết định thế đi!! Mẹ cứ ở lại đây với bố. À mà… 2 người cũng nên… con muốn có em lắm rồi á!!!? – Cô nháy mắt tinh nghịch với bà Chi làm bà đỏ bừng cả mặt.

- Được rồi. Nhưng với 1 điều kiện.

- Gì ạ??? – Cô mở to mắt, căng tai lên “sẵn sàng nhận lệnh”

- Sẽ có vệ sĩ đi theo sát con để đảm bảo an toàn cho con.

- WHATTTTTTTTTT??????????? – Cô trợn ngược cả mắt lên, nhanh chóng buông tay ra. Thật không thể hiểu nổi. Như thế có khác gì bị tù đày đâu chứ???? – Không thể thế được.

- Vậy thì thôi. – Ông Hùng nghiêm giọng nói.

- Bố!!!!!!!!!! Nhưng mà… con cũng biết võ mà!!? Con có thể tự bảo vệ bản thân. Con… - Cô nhăn nhó. Chỉ cần nghĩ đến mấy “cây đen” đó cô đã nổi hết cả da gà da vịt lên rồi. Nếu mà ngày nào cũng phải đối mặt với họ suốt 24/24 thì chắc cô không sống nổi quá!!!!?

- Không lằng nhằng. - Lần này ông không thể lùi bước. An toàn của cô… không thể coi thường được.

- Nhưng… nhưng… - Cô vẫn không chịu từ bỏ, cái đầu “chạy với công suất tối đa”.

Có vẻ như không thể thuyết phục ông Hùng từ bỏ cái ý định quái gở này, vậy thì… đành thỏa thuận vậy… 50:50… xem nào… làm sao nhỉ???

- Aaaa… - Cô lại nở nụ cười ngọt xớt, chớp mắt lia lịa, nắm tay ông Hùng đung đưa như đứa trẻ con đòi mẹ bế (à bố chứ nhỉ???!) – Hay là để chị Ngọc Thanh về cùng con đi! Chị ấy cũng là 1 vệ sĩ mà!!

- Cái này… 1 mình nó e rằng không thể…

- Gì chứ???! Chị ấy là vệ sĩ giỏi nhất, là đỉnh của đỉnh luôn! Có chị Ngọc Thanh bảo vệ, con sẽ tuyệt đối an toàn!!!! Bố yên tâm đi.

- Nhưng… vẫn phải cử thêm vệ sĩ bảo vệ biệt thự nơi con ở.

- Haizzzz… Tùy bố. Miễn sao họ đừng có theo con đi khắp nơi là được rồi!!

Cô không muốn trở thành con búp bê trong tủ kính được bảo vệ nghiêm ngặt không ai được đụng vào!!!!!!!!!! KHÔNG HỀ MUỐN!

--------------------------------------

2.

Hôm nay cô sẽ lên máy bay về Việt Nam.

Haizzzz… Đây lại là 1 vấn đề khiến cô mệt cả óc, mỏi cả miệng. Lảm nhảm làm nhàm mãi cô mới được đi máy bay “thường” của hãng hàng không Gold. Híc… nói là “thường” vậy thôi chứ… chứ là… không phải máy bay riêng thì đối với cô là tốt lắm rồi, còn mơ đến loại THẬT SỰ bình thường sao???????? #_#

Lần này về chỉ có Kim, Ngọc Thanh và Bảo mà thôi!! Bà Chi sợ những đứa trẻ kia sẽ quấy rầy cô nghỉ ngơi nên giữ chúng lại, không cho đi cùng.



- Ơ… Sao vắng thế nhỉ??!!!? – Cô ngó dọc ngó ngang, thắc mắc.

- Không những “vắng” mà chính xác là… chẳng có 1 mống nào cả. Chẳng lẽ… hãng hàng không Gold kinh doanh kém vậy sao??? Vì thế mới không có khách?

- Thưa Tiểu thư, sân bay này hôm nay đóng cửa ạ!! - Ngọc Thanh nhanh chóng trả lời.

- Đóng cửa?? – Cô sửng sốt.

Mấy người này thật là… đóng cửa rồi thì về đi, còn vào đó làm gì chứ?????? Định ngồi trong đó đợi đến mai à??



Cái gì thế kia? Cô không nhìn nhầm chứ???? Rõ ràng cửa vẫn mở kìa, vẫn vào được mà!!? Đùa hoài!

- Ơ… Chị Ngọc Thanh… chị

- CHÀO CHỦ TỊCH, PHU NHÂN, TIỂU THƯ!!!!!!!!!!!! – Cô còn chưa kịp cho Ngọc Thanh 1 trận thì đã giật nảy cả mình bởi tiếng hét… à tiếng nói động trời của…

Cô tò mở nhìn lên thì thấy… oái… phải đến cả trăm người đứng xếp thành 2 hàng thẳng tắp ý chứ!!? Sao mấy cái người này cứ thích “bao vây” người khác vậy nhỉ!?? Nhưng mà… chẹp chẹp…

- Tiếp viên hãng này xinh thật!!! – Sau 1 hồi ngắm nghía, cô phán 1 câu không đỡ được.

Xung quanh vang lên vài tiếng cười khúc khích, có người phải cố nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt. Ông Hùng thì trừng mắt nhìn cô nhưng khóe môi lại hơi cong lên, ánh mắt cũng không quá gay gắt.

- Em còn xinh hơn. - Bảo ghé sát tai cô thì thầm.

- Đương nhiên!!! - Cô vênh mặt nói làm anh đơ người. Haizzz… thật sự là cô không có chút ngại ngùng nào hay sao???

- Mời Chủ tịch, Phu nhân, Tiểu thư đi bên này!! – 1 người đàn ông đứng tuổi mặc comple đen và cà vạt xanh thẫm lên tiếng.

Cô vừa đi vừa ngó nghiêng. Ồ!!! Hay thật nha! Đúng là chẳng có vị khách nào cả!! Xem ra sân bày này sẽ phải đóng cửa sớm thôi! Tội nghiệp!!!! Bao nhiêu chị xinh vậy mà phải thất nghiệp.



- Chủ tịch xem chiếc này được không ạ?? – Người đàn ông đó tiếp tục lên tiếng.

- Không.



- Vậy còn chiếc này??

- Không được.



- Thế… chiếc này???

- Cũng không được.



- Không thông thoáng.



- Không đủ tiện nghi.



- Không…



Cô trợn tròn mắt nhìn 2 người trước mặt. Không hiểu họ đang tiễn cô lên máy bay hay mua bán máy bay nữa!! Thật là… biết vậy chẳng tranh luận với bố làm gì. Cứ ngồi luôn máy bay riêng cho xong!! Haizzzzzzzzzzzzz……….



- Hay chiếc kia????

- Ừm… cũng được đó!

- Oa… oaaaaaaaa… - Cô reo lên. Không vui sao được khi họ đã vòng vòng khắp cái sân bay khổng lồ này nãy giờ rồi, giờ mới có 1 cái máy bay vừa ý “ông Chủ tịch khó tính”.

- Con đi cẩn thận nhé!! Nhớ giữ gìn sức khỏe! Phải ăn cơm đúng bữa, đi ngủ đúng giờ… bla bla bla… - Bà Chi tuôn ra 1 tràng làm đầu óc cô quay cuồng.

- Mẹ!!! Thôi mà, con lớn rồi chứ còn bé bỏng gì đâu?!!?? Mẹ cứ yên tâm!!!!!! – Cô nhẹ nhàng cắt ngang.

- Con mà gây chuyện bên đó là ta cho người lôi cổ con về ngay đấy!! – Ông Hùng nghiêm giọng nói.

- Con biết rồi bố!! - Cô nói rồi nhanh chóng “bay” vèo lên máy bay đề phòng ông Hùng lại “săm soi” cái máy bay này rồi chê bai đủ đường thì có mà… đến năm sau cô mới về được Việt Nam.



- Sặc… Sao không có ai hết trời??! – Cô vừa bước lên máy bay đã đứng ngẩn ra như tượng. - Chẳng lẽ… sân bay đóng cửa thật????

- Vâng.

- Nhưng… nhưng mà… chúng ta vẫn vào được mà!!! - Cô khó hiểu hỏi.

- Thì sân bay đóng cửa vì em mà! - Bảo cười nói. - Thật sự là em càng ngày càng ngố đó!!!!

- Cái gì hả??? Anh bảo ai ngố?????????? – Cô quay ngoắt lại nhìn anh với ánh mắt hình… viên sỏi.

- Ơ… anh nói… nói… Ngọc Thanh ngố. – Anh nhanh chóng chuyển mục tiêu.

- E… hèm… Trần thiếu gia vừa nói gì cơ?? - Ngọc Thanh cười tươi mà giọng thì… ặc ặc…

- Chị Ngọc Thanh này!! Chị thấy cái tên này có đáng bị “xử” không nhỉ??!

- Đáng. - Ngọc Thanh gật đầu đồng tình.

- Vậy… chúng ta…

- Áaaaaaaaaaaaa…

- Hihi…



- Ôi ôi… tha cho anh đi!!

- Cho chừa cái tội kêu người khác ngố!



- Thôi… thôi mà… anh sai… rồi… ôi…

- Nếu dễ dàng vậy thì…



- Aaaaaaaaaaa…. Aaaaaaaaaaa… Trời ơi!!!!!!

- Ha… ha… ha…



Sau 1 hồi “hành hạ” Bảo, cô mệt mỏi gục đầu vào vai anh và… nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không hiểu sao cô có cảm giác rất quen thuộc với hành động này. Có lẽ trước đây cô thường xuyên dựa vào vai anh như vậy!! Nhưng… cũng có 1 cái gì đó không được đúng lắm…



Còn Bảo…

Anh ngạc nhiên tột độ trước sự thân thiết này của cô. Trước đây, cô chưa bao giờ như vậy cả!!!! Nhưng mà… anh vẫn rất vui! Nhìn cô ngả đầu trên vai anh, hàng mi dài cong vút khép lại, thật là đẹp!!!!!



Cô ngủ ngon lành cho đến khi có người lắc lắc vai cô khiến cô… mơ thấy ác mộng!! @_#

- Dậy nào!!

- Ư… ưm… có chuyện gì thế? – Cô dụi dụi mắt, hỏi với giọng còn ngái ngủ.

- Đến nơi rồi!!

- HẢ??? Đến… đến… ý anh là… Việt Na..m đó hả?? – Cô tỉnh ngủ hẳn.

Bay từ Mỹ về Việt Nam mất có… 1 giấc ngủ… à không còn chưa được 1 giấc nữa!!? Đây là máy bay hay tên lửa vậy trời?????

- Làm gì ngạc nhiên thế??! Đi nào!! - Bảo nói rồi kéo cô vẫn đang ngơ ngác xuống máy bay.



Suốt thời gian ngồi trên “toa tàu”, cô vẫn miệt mài suy nghĩ xem chiếc máy bay đó làm bằng cái thứ gì mà đi nhanh ghê gớm!!

...

Cho đến khi trước mắt cô xuất hiện 1 tòa biệt thự rất to, rất đẹp. Dù đã được nghe tả về “ngoại hình” của nó, cô vẫn không tự chủ được ngẩn ra ngắm nhìn, miệng không ngừng xuýt xoa.

- Tiểu thư, lâu lắm không gặp! Mời cô xuống xe. – 1 giọng nói có vẻ rất trịnh trọng vang lên làm cô bừng tỉnh.

- À… ờ… vâng. Cảm ơn. – Cô nhanh chóng bước xuống xe, chạy đến chỗ Bảo, người đang chuẩn bị bước đến chỗ 1 “toa tàu khác” – Anh đi đâu đấy?? Anh không vào sao?

- Thôi. Anh về luôn đây! Bố anh vừa gọi. Chuyện trường lớp cứ để anh lo.

- Cho em đi với. Em cũng muốn gặp bố của anh. Chắc bác là người rất tài giỏi… – Cô tí tởn.

- Cái đó… - Mặt Bảo biến sắc – Không… à… ý anh là… để lần sau…

- Em muốn đi hôm nay cơ. – Cô nhăn nhó.

- Không được. Hôm nay… hôm nay… à… à nhà anh có việc. Để lần sau nhé!!

- Không đâu.

- Ngoan… rồi anh đưa đi chơi.

- Đi chơi ở đâu???? - Mắt cô sáng lên.

- Ừm… Có chỗ này hay lắm. Nhưng để hôm khác nhé!!!

- Vâng. – Cô ỉu xìu nói, vẫy tay tạm biệt anh.

-------------------------------------

3.

“I love you! I love you! I love you!”

- Cái gì thế?? – Cô bật dậy khỏi giường, mắt vẫn nhắm nghiền. Hình như cô vừa nghe thấy 1 âm thanh gì đó… Hmm… chẳng có gì cả. Chắc là cô nằm mơ rồi!



“I love you! I love you! I love you!”

- Gì nữa vậy?? - Lần này thì không thể là mơ nữa. Rõ ràng là có tiếng động gì đó mà! Cái đó… vừa quen… lại vừa lạ… (Có thể là quen với Kim trước đây và lạ với Kim bây giờ)



“I love you! I love you! I love you!”

Cô lần theo “cái thứ” đó… lật tung cả cái giường toàn gối ôm với gấu bông lên… thì thấy…

- Hả??? – Cô trố mắt ra. - Đồng hồ báo thức? – Sao trước đây cô lại đặt loại nhạc này nhỉ??!

Nói thật là nó rất là… buồn cười. Cái này chắc chắn rà do người thu âm, lại còn hát theo giai điệu nữa chứ??!

Nhưng mà… giọng của 1 người con trai, không phải ông Hùng, không phải Bảo, vậy thì là ai chứ??!???!!!

Cộccc… Cộccccc…

- Ai đấy? – Cô vừa hỏi vừa lao như bay ra mở cửa.

- Tiểu thư, là t…

- Chị Ngọc Thanh! Chị vào thật đúng lúc. – Chưa để người ngoài cửa nói hết, cô đã nhanh miệng hỏi ngay.

- Tiểu thư cần gì cứ nói.

- Em muốn hỏi tiếng chuông báo thức của em ở đâu ra. – Cô lắc lắc chiếc đồng hồ hình chú thỏ xinh xắn trên tay.

- Tiếng… chuông báo thức ư?? - Ngọc Thanh trố mắt.

- Phải… phải… là cái này này. – Cô vội vàng bật lại cái giai điệu nghe chỉ muốn bò lăn bò càng ra mà cười kia lên.

“I love you! I love you! I love you!”

- Tiểu thư, cái đó… tôi chưa nghe thấy bao giờ. - Ngọc Thanh cố gắng lắm mới nhịn được cười nói. Trước giờ cô chưa từng nghe Tiểu thư nhắc đến đoạn chuông này. Nhưng mà… cô thấy hình như giọng nói có gì đó… rất quen.

- Vậy sao? – Cô buồn rầu “quăng” cái đồng hồ lên giường, lao vào phòng tắm. – À còn 1 việc… - Đột nhiên cô nhớ ra chuyện cô định nói với Ngọc Thanh từ lâu rồi nhưng cái óc bã đậu của cô toàn quên hết lần này đến lần khác.

- Có chuyện gì ạ?? - Ngọc Thanh đang chuẩn bị ra khỏi phòng nghe tiếng thì quay lại, cúi người tỏ vẻ cung kính.

- Từ giờ chị đừng gọi em là Tiểu thư này Tiểu thư nọ nữa. Chị cứ gọi tên em là được rồi.

- Không được đâu. Tôi…

- Dù sao thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau mà! Chẳng lẽ trước giờ chị vẫn luôn xa cách với em vậy sao??

- Không phải vậy đâu. Chỉ là…

- Nếu chị không đồng ý chứng tỏ chị ghét em đấy nhá!!! Hihi… - Cô nháy mắt tinh nghịch, chạy biến.



- Chị Ngọc Thanhhhhhhhhh… - Cô ì èo. – Đi đi mà. Chỉ đi vòng vòng thôi… 1 tí tị tì ti bằng con… khủng long thôi nha… nha… nha!!

- Thật sự là không được mà. Chủ tịch đã nói phải giữ cô ở nhà nghỉ ngơi 1 tuần để thích nghi với khí hậu Việt Nam.

- Em khỏe lắm mà!!! Chị cho em đi chơi đi!!!!!!!! Ở nhà chán lắm! – Cô tiếp tục năn nỉ ỉ ôi. Ngọc Thanh quả không hổ là “vệ sĩ máu lạnh nhất Gold”. Cô nói muốn gãy lưỡi rồi mà vẫn không thể lay chuyển “tảng đá” này.

- Em cố gắng đi. Chỉ 1 tuần nữa thôi. Tuần sau em sẽ đi học. Khi đó chúng ta sẽ đi thăm quan nơi này, được không?

- Không đâu. Ở nhà 1 tuần có mà hóa đá à?? Em THỰC SỰ là rất khỏe mạnh mà.

- Dù vậy… chị cũng không thể làm trái lệnh Chủ tịch được. - Ngọc Thanh vẫn kiên quyết.

- Chịiiiiiiiiiiii… - Cô thở dài thườn thượt. Người đâu mà “cứng” vậy chứ??! - Chị không nói, em không nói thì sao bố biết được?

- Không được. Như thế là nói dối.

- Không phải nói dối, chỉ là… không nói ra thôi.

- Thế là giấu giếm sự thật.

- Chị nghĩ mà xem…

- …

- Nhưng mà…

- …

- Em thấy…

- …

- Haizzzzzzzzz… - Sau 1 hồi “lao động vô ích”, cô đành lủi thủi “lết” về phòng.

Nhưng mà… cô là ai cơ chứ??? Hehe… không cho đi thì cô trốn đi… không thể đàng hoàng đi ra thì trèo tường ra… Cô không tin hồi 6 tuổi cô thất bại, đến năm 18 tuổi vẫn thất bại…



60’ sau,

Ngoài phố,

1 cô gái vô cùng xinh đẹp thu hút bao ánh nhìn. Mái tóc ánh nâu lượn sóng bồng bềnh ngang lưng, đôi mắt hổ phách như phát sáng trong nắng cùng nụ cười rạng rỡ. Cô mặc 1 chiếc váy trắng muốt có điểm xuyết 1 vài bông hoa tim tím càng tôn thêm làn da hồng hào, mịn màng.

- Oa… oa… oaaaaaa… Trời đẹp vậy không ra đường thật là phí quá đi!!! – Kim tung tăng lượn lờ khắp nơi mặc dù chính cô cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Nhưng cô không hề lo lắng hay sợ sệt. Với cô, không lạc thì không phải là đi đường.



Tại biệt thự nhà họ Lê,

- Tiểu thư biến mất rồi!! – 1 người giúp việc chạy từ phòng Hương Kim ra hốt hoảng kêu lên.

- Sao cơ??

- Tiểu thư không có trong phòng sao?

- Chẳng phải Tiểu thư bị mất trí nhớ rồi sao???

- Tiểu thư có thể đi đâu chứ?

- Nhỡ Tiểu thư bị lạc thì sao đây??

- Hoặc gặp phải kẻ xấu thì phải làm thế nào?

- …

- …

Lập tức cả biệt thự loạn hết cả lên. Người khóc lóc, người chạy đi chạy lại khắp nơi tìm kiếm,…

- Mau chia nhau ra tìm Tiểu thư. Nhất định phải đưa được Tiểu thư về đây trước khi trời tối. Ban đêm ở ngoài một mình rất nguy hiểm. - Ngọc Thanh ra lệnh cho đám vệ sĩ, rồi cũng nhanh chóng lao ra ngoài như tên bắn



Sau 1 hồi vòng vòng… vèo vèo… lượn đi… lượn lại… rẽ dọc… rẽ ngang… cô đến 1 vườn hoa. Người ta gọi nó là Love

- Đẹp quá!! – Cô reo lên.

Không ngờ giữa thành phố đông đúc này lại có 1 nơi yên bình như vậy!! Cả không gian được bao trùm bởi sắc xanh và tím hòa quyện. Hàng cây bằng lăng mọc san sát tạo thành hàng rào bảo vệ thật vững chắc. Tầng tầng lớp lớp tán lá xanh um tùm… lối đi được lát gạch xanh nhàn nhạt… ghế đá được sơn màu tím dịu nhẹ… Chính giữa là bồn hoa oải hương với những cành lá xanh non.

- Tiếc quá đi!! – Cô xuýt xoa. Nếu như cô về đây sớm hơn thì tốt quá rồi. Có thể ngắm hoa. - Chắc chắn sẽ rất đẹp!!!!!!!!!



Cô tưởng tượng đến 1 mùa hoa… khi những chùm bằng lăng nở rộ trên cành lá… những đóa oải hương mỉm cười tươi tắn đón ánh nắng Mặt Trời… từng làn gió lướt trong không trung mang theo hương hoa thoang thoảng… Cả 1 vùng trời tím biếc… xanh thẳm…



Đang đắm mình trong không gian tuyệt đẹp ấy thì cô cảm thấy có thứ gì đó dưới chân cô rất kì lạ.

Cô động đậy chân…

Vương vướng…

Cô dậm dậm chân…

Ngưa ngứa…

Cô co duỗi chân…

Ướt ướt…

Bực mình, cô quay quắt xuống, định cho “cái thứ phá bĩnh” kia vài phát nhưng cô lập tức đứng như tượng, mắt mở to hết cỡ…

Trước mặt cô là… 1 cục bông… chính xác thì là 1 chú cún có bộ lông dài mượt mà trắng muốt, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn vo, chiếc mũi ẩm ướt, cái lưỡi xinh xinh đỏ hồng, cái đuôi vẫy tít mù…

Sau 1 lúc “sốc”, cô cúi xuống bế bổng chú cún lên. “Cục bông” mặt mày hớn hở, đôi mắt sáng lên như sao, rúc vào lòng cô như thân quen lắm.

Cô có thể chắc chắn đây là 1 cu cậu. Bởi vì… chỉ có “bé trai” mới “háo sắc” như vậy thôi! Vừa thấy con gái xinh đã sán vào làm quen. ^_
Cô vuốt ve “cục bông”, cảm nhận chiếc lưỡi bé nhỏ liếm láp ngón tay mình, hơi ấm từ bộ lông óng mượt như nhung phả vào ngực cô, thật là thích!!!!!

- Nếu mình có 1 chú cún như vậy thì hay quá!... Haizzzz…. Nhưng dù sao thì cũng phải trả lại cho chủ của nó thôi. Chắc người đó giờ đang lo lắng lắm!!

Nghĩ vậy, cô liền đi khắp vườn hoa tìm chủ của “cu cậu háo sắc” này.



Sau 1 hồi ngó nghiêng, cuối cùng cô cũng thấy 1 chàng trai đang tìm kiếm thứ gì đó. Trông anh ta có vẻ vô cùng căng thẳng. Hơn nữa, phản ứng của chú cún cũng “khác thường”. Cho nên, cô có thể chắc chắn người kia chính là chủ nhân may mắn của “cục bông”.

Cô tiến lại phía người đó…

Đúng lúc chàng trai kia ngẩng đầu lên…

Lập tức, anh đông cứng tại chỗ, không nói được câu gì…



Kim thì vô cùng ngạc nhiên vì… cô không ngờ trên đời lại có người đẹp trai như thế. Không phải vẻ đẹp “ủy mị” như Bảo mà ngược lại rất ngang tàng, bất cần nhưng cũng có cái gì gì đó… rất lạ… rất khó hiểu… Làn da rám nắng khỏe mạnh, mái tóc bù xù (còn hơn cả tổ quạ nữa), đôi mắt sâu thẳm như không thấy đáy,… Không hiểu sao cô lại thấy trong đó có nỗi đau đớn và tuyệt vọng. Anh ta, vừa mạnh mẽ nhưng cũng thật yếu đuối… Kì quặc hết chỗ nói!!



Còn chàng trai kia…

Anh thật không thể tin vào mắt mình nữa… Cô… đang ở đây… ngay trước mặt anh… rất gần… bế cún con… và cười với anh…

- Anh ơi! – Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cất tiếng gọi.

- …

Cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao cô lại làm như thế… tại sao xuất hiện trong cuộc đời anh… cho anh nếm chút hương vị ngọt ngào… rồi nhẫn tâm bỏ mặc anh… đẩy anh xuống tận địa ngục không lối thoát…

Cô có biết rằng… con người nếu đã được hưởng hạnh phúc rồi… sẽ không thể quay lại cuộc sống tẻ nhạt vô tình trước đây được nữa?????????????

- Này anh ơi!! – Cô nói to hơn.

- …

Anh đã từng rất căm ghét cô… rất rất hận cô… anh đã tự hứa với mình là sẽ không bao giờ tha thứ cho cô… nhất định anh phải quên cô… trở lại cuộc sống trước đây… không 1 mối bận tâm… dù là không có niềm vui nhưng… cũng sẽ không có đau khổ… Anh đã nghĩ anh có thể độc ác hơn cô… không quan tâm đến cô nữa… cho dù cô có quay trở lại… quỳ xuống xin anh tha thứ… anh cũng se quay lưng bước đi…

- Anh gì ơi!!!! – Cô tiếp tục cất cao giọng.

- …

Nhưng… giờ phút này đây… khi đối diện với cô… tất cả những lời hứa đó anh đều không quan tâm… tất cả quyết tâm trước đây đều không còn nữa… tất cả cố gắng của anh đều không có ý nghĩa gì… Bởi vì anh biết… chỉ cần cô nắm tay anh… nói với anh câu quen thuộc: “Em thích anh!” thì anh sẽ lại trở về bên cô vô điều kiện… ngu ngốc tin cô… dại khờ yêu cô… dù biết chắc bị tổn thương… cũng không thể từ bỏ…

- ANH KIAAAAAAAA!!!!!! – Cô hét toáng lên làm chàng trai kia cũng giật mình bừng tỉnh. – Haha… Thành công rồi!! – Cô nhảy cẫng lên, suýt thì đánh rơi cả chú cún con trên tay.

- Em… - Anh vừa mở miệng thì đã bị cô cướp lời.

- Chú cún này là của anh phải không?? Tôi thấy nó đi lang thang ở đằng kia nên giúp nó tìm lại chủ nhân. – Cô phân trần.

- Em… em… - Anh không thốt ra nổi 1 câu. Có chuyện gì với cô vậy??! Tại sao cô…

- Cún con trả cho anh! – Cô vừa nói vừa dúi chú cún vào lòng chàng trai kia. Nhưng thật khó khăn bởi cu cậu cứ bám dính lấy tay cô không chịu buông. Hơn nữa, chàng trai kia hình như không muốn nhận lại. – À còn nữa, anh có thể cho tôi biết tên của chú cún xinh xắn này được không?

- Tên... Em…

- Không có sao? – Cô nhăn mặt. - Thế thì tôi nghĩ anh nên gọi nó là Cục Bông. Cái tên vừa đáng yêu lại rất hợp với thú cưng của anh… – Cô cứ đứng ba hoa mà không để ý đến sắc mặt ngày càng tối sầm lại của người đối diện.



Anh không thể tin được những chuyện đang xảy ra. Cô… đang chơi trò gì vậy???? Những lời đó…



- Ô… Thôi thôi, tôi đi trước đây. Nếu có ai hỏi thì anh đừng nói là đã thấy tôi nhé! - Vừa trông thấy bóng dáng Ngọc Thanh ở xa xa, cô nhanh chóng chuồn luôn, không quên dặn dò chàng trai kì lạ kia.

- Em… đừng đi… - Đột nhiên anh ôm chầm lấy cô làm cô giật bắn mình.

- Anh… anh… anh làm… trò gì vậy?? – Cô trợn ngược cả mắt lên.

- Anh nhớ em lắm!! Anh sẽ không để em đi nữa đâu! – Anh càng ôm cô chặt hơn. Anh sợ… thực sự sợ cô sẽ bỏ rơi anh lần nữa…

- Gì cơ? – Cô không hiểu gì cả. Nhưng mà… - Mau bỏ tôi ra… bỏ ra…

- Không. Anh không thể buông em ra được.

- Trời ạ… mau mau bỏ tôi ra… tên… cái tên biến thái… chết tiệt… anh có nghe tôi nói không vậy?? – Cô điên tiết hét lên, dùng hết sức đẩy anh ta ra nhưng không nổi. Ngọc Thanh thì ngày càng gần hơn.

- Không… Dù em có nói gì anh cũng không buông…

- Quái quỷ… tên biến thái kia… thấy con gái xinh nên giở trò sàm sỡ hả?? Tôi không dễ bắt nạt đâu nhá!... Nếu anh không muốn vào viện thì mau biến đi… tôi… – Cô vừa lớn giọng vừa liếc về phía Ngọc Thanh đang ngó nghiêng đằng kia. Chết rồi!!! Cô mà bị tóm là đi đời như chơi.

- Không…

- Ôi mẹ ơi!! Số tôi sao xui xẻo, gặp phải tên biến thái không sợ chết. Anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không??! Vậy thì… đừng trách tôi ác nhá!!!! – Nhanh như cắt, cô đạp vào chân anh ta 1 cái đau điếng. Biết thế hôm nay cô đi giày cao gót cho rồi… cho anh ta tàn phế luôn…

- Uidaaaaaa… - Anh ta vội vàng lùi lại, nhìn cô với ánh mắt tổn thương tột độ.

Gì chứ??! Là anh ta sàm sỡ cô mà sao lại nhìn cô như vậy chứ??! Đồ biến thái… Đồ bệnh hoạn… Đồ thần kinh…

- Vậy là nhẹ rồi đó!! - Cô chạy biến. Còn đứng đó nữa bị lôi cổ về nhà là cái chắc!



Một mình anh đứng đó, không thể lí giải nổi chuyện vừa diễn ra cách đây vài phút.

Cô tại sao lại như thế??! Cô hành hạ anh suốt 2 năm qua vẫn chưa đủ hay sao?



-----------------------------------

4.

3 năm trước,

Khi ấy Love vẫn chỉ là 1 vườn hoa bình thường như bao vườn hoa khác: bức tường rêu xanh, những cây bàng lâu năm, những cây si cao tuổi sừng sững, lối đi đỏ chói, ghế đá trắng ngà, bồn hoa rực rỡ sắc màu,…

Có 1 chàng trai rất bảnh baoi hôm nào cũng đến đây đi dạo cùng chú cún con lũn cũn bên cạnh.

Hôm nay cũng vậy, chàng trai đó vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung… về con người vô tình đó… về ngày hôm ấy… về cuộc đời nhạt nhẽo của anh… về cái tương lai được sắp đặt sẵn…

Ngập chìm trong những cảm xúc, anh dường như không còn quan tâm đến thế giới xung quanh… Đến khi bừng tỉnh, chú cún đã biến mất. Anh lo lắng tìm kiếm khắp nơi…



Khi anh đang loay hoay bên gốc cây thì có… 1 ngón tay chạm nhẹ vào lưng anh. Anh không thèm quay đầu lại, tiếp tục làm công việc của mình. Vốn trước giờ anh đâu có hay quan tâm đến người khác?! Trong thế giới của anh, chỉ có anh, cún con và Nhật, cũng là người bạn duy nhất của anh mà thôi!!!

Ngón tay đó tiếp tục chọc chọc…

Anh không để ý…



Lại gõ gõ…

Anh không quan tâm…



Dường như chủ nhân của ngón tay đó là người rất cố chấp. Đến khi nào anh chưa chú ý, người đó tuyệt đối không chịu bỏ cuộc.



- Có chuyện gì? - Sau 1 hồi bị làm phiền, anh đành miễn cưỡng lên tiếng.

- Anh ơi!! – 1 giọng nói trong trẻo cất lên, chẳng có vẻ gì là khó chịu với thái độ của anh cả. – Cún con là của anh phải không??

Nghe vậy, anh lập tức quay người lại. Xuất hiện trước mắt anh là… 1 thiên thần… 1 thiên thần vô cùng xinh đẹp và đáng yêu. Mái tóc ánh nâu bay bay trong gió, làn da trắng hồng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, nụ cười trong sáng… Vẻ đẹp ấy làm tim anh chợt loạn nhịp.

- Trả cún con cho anh này! – Cô bé nói tiếp, bàn tay nhỏ nhắn đưa “cái thứ tròn tròn xinh xinh” ra trước mặt anh. – Em gọi anh nãy giờ mà anh không có phản ứng gì. Em còn định mạnh tay hơn chút nữa. Hihi… À chú cún này lúc nãy chạy lung tung đằng kia. Em thấy nên giúp nó tìm lại chủ nhân. Sau này anh nên để ý hơn nếu không sẽ lại lạc mất nó. Mà cún con dễ thương như vậy dễ bị người ta bắt đi bán lắm!!

- Ừm… Anh biết rồi. Cảm ơn em. – Anh nhẹ nhàng trả lời, nở nụ cười đầu tiên trong cuộc đời 17 năm của mình. Thật lạ là anh không hề thấy tức giận khi bị 1 cô bé kém tuổi giáo huấn.

- Em thật sự rất thích cún con. Bộ lông của nó mới đẹp làm sao! Cả khuôn mặt nhỏ nhắn ấy nữa. Mà vừa nãy nó còn vẫy đuôi với em nữa. Hi… hi… Có phải là nó thích em không??? - Cô bé tươi cười kể lể.

- Ừm… Anh nghĩ thế. Thường thì nó chỉ vẫy đuôi khi thấy anh thôi.

- Vậy sao?? Tuyệt thật!!!!!!!!!!!!! À còn nữa, anh có thể cho em biết tên của chú cún xinh xắn này được không?

- Tên ư?? Cái đó… - Anh ấp úng. Tại sao trước giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện đặt tên cho cún cưng nhỉ!!!

- Sao ạ??? – Cô bé tròn xoe mắt nhìn anh khó hiểu.

- À… thực ra thì… không có…

- Không có sao? – Cô bé nhăn mặt. - Thế thì em nghĩ anh nên gọi nó là Cục Bông. Cái tên vừa đáng yêu lại rất hợp với thú cưng của anh…

- Được.

- Oa… oaaaaaaaa… Hay quá!! Cục Bông, phải nhớ tên em là do chị đặt đấy nhá, không phải anh ấy đâu, biết chưa vậy??! Em mà quên chị thì chị nhất định sẽ “xử” em đó. – Cô boa chân múa tay dọa nạt Cục Bông làm anh phì cười, còn chú cún hình như không hiểu mình đang bị dọa dẫm, cái đuôi nhỏ xinh vẫn vẫy tít mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play