Trải qua 1 tuần gian khổ, sử dụng hết tất cả vốn ngôn ngữ cùng trí tuệ siêu phàm, cuối cùng cô – Lê Hương Kim – cũng đã xin phép được cái con người sắt đá kia cho ra viện. Cuộc đời của cô cuối cùng đã được thấy lại màu sắc tươi đẹp, không khí trong lành, tự do thoải mái,…
Haizzz… nghĩ lại thấy uất ức. Tại sao bố mẹ lại có thể quẳng cô cho anh mà sang Mỹ cơ chứ?!? Dù bố có bận công việc, mẹ có bận chăm sóc bố, cô cũng không hề trách cứ. Nhưng mà… tại sao lại phải giao tất cả quyền hành quản lí cô cho anh>!> Tại sao có thể tàn nhẫn với cô như vậy!?!?!?
- Kim, em đã khoẻ hẳn chữa??! – 1 giọng nói vang lên cắt đứt dòng sụt sùi của cô.
- Aaaa… - Cô giật thót cả tim, nhưng lập tức cười tươi như hoa. – Anh BảoOoooooo… Tại sao bây giờ anh mới đến chứ?!? Tại sao anh không đến thăm em!??! Tại sao anh… ốiiiiiiii… - Cô đang định chạy lại ôm chầm lấy Bảo thì đã bị 1 cánh tay kéo ngược lại.
- Em mà dám lại gần cậu ấy thì liệu hồn nghe chưa!?? – Anh cảnh cáo, ôm lấy thân hình bé nhỏ ấm áp của cô.
- Thiên, anh làm cái gì thế?! Tại sao em lại không được lại gần anh Bảo?!?! Anh ấy có bị bệnh truyền nhiễm đầu?! – Cô gắt um lên.
- Em đừng có bướng. Anh nói không được là không được.
- Bỏ em ra!
- Không bỏ. Anh không bỏ. Em phải nghe lời anh, không được chống đối. – Anh vẫn cứng đầu ôm chặt lấy cô.
- Anh… thật quá đáng!?!? – Cô uất ức.
- Anh không cho phép em thân mật với người con trai khác, hiểu chưa?!? – Anh nghiêm giọng.
- Xí!!? – Cô bĩu môi. – Anh càng ngày càng đáng ghét.
- Em nói gì?! Nói lại lần nữa xem. – Giọng anh đầy mùi thuốc súng làm cô sợ xanh mặt.
- À à… em nói là… em muốn về nhà. – Cô vội lấp liếm.
- Em cứ cẩn thận đấy. Tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, đừng có mà có những suy nghĩ vớ vẩn, nếu không anh sẽ không tha cho em đâu. – Trước khi bế cô ra khỏỉ phòng bệnh, anh không quên cảnh cáo 1 câu.
- … - Cô đơ cả người, nhìn anh không chớp mắt. Chẳng lẽ, ngay cả việc cô nghĩ cái gì mà anh cũng biết hay sao?!! Đùa chắc!????
…
- Anh BảooOOOOOooooooo… - Vừa lên ô tô cô đã nhảy bổ sang chiếc ghế bên cạnh Bảo.
Cô đều đã tính toán kĩ lưỡng cả rồi. Cô đột ngột lao đi như vậy, chắc chắn Thiên sẽ không thể phản ứng nhanh đến nỗi ngay lập tức giữ cô lại được. Mà chân cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên Bảo đương nhiên sẽ nhanh chóng đỡ lấy cô. Đến khi đó, cô đã yên vị ở chỗ khác rồi, anh sao có thể giằng cô lại, phải không?!?! Mà kể cả anh có thật sự quá đáng đến như vậy, thì móng vuốt của cô cũng đã chạm được đến Bảo rồi, sao có thể dễ dàng bị kéo ra cơ chứ?!?
- Lêu lêu… - Cô ngồi bên cạnh Bảo, lè lưỡi trêu ngươi Thiên.
- Em nghịch thế không sợ cậu ấy sẽ cho em 1 trận sao?!?! – Bảo phì cười trước điệu bộ dễ thương của cô.
- Sợ chứ?!? – Cô xị mặt. Sao lại có thể không sợ được?! Cô cũng là 1 Búp Bê nhát gan bậc nhất đấy!>
- Vậy tại sao còn chơi kiểu đó?!? – Bảo nhìn cô khó hiểu.
- Anh hỏi lạ nhỉ?!? – Cô chớp chớp mắt. – Sợ là 1 chuyện, nghịch lại là chuyện khác. Dù có sợ đến mấy thì cũng vẫn phải nghịch. Không nghịch thì không phải là em.
- … – Bảo hơi choáng với cái đống đạo lí rất… ngộ của cô, mãi mới thốt ra được 1 câu, đưa tay xoa đầu cô. – Em thật đáng yêu!!
- Này, cậu đang làm cái trò gì vậy hả?!? Tôi không cho phép cậu động vào cô ấy. – Thiên kêu ầm lên. – Búp Bê!!! Em sang đây ngay cho anh.
- Em không sang đó, sao nào!?? – Cô chu mỏ thách thức.
- Anh nói em sang đây NGAY. – Thiên gầm lên làm cô giật thót.
- Híc… anh định làm em đau tim đấy à?!? – Cô trách cứ. – Em không thích sang. Em thích ngồi với anh Bảo. Aaaaa… - Thấy mặt anh sa sầm cô vội túm chặt lấy vạt áo của Bảo. – Anh… anh đừng có nóng… tuyệt đối đừng có… mà đánh em… Có anh Bảo ở đây… em sẽ mách anh Bảo đấy…
- Búp Bê!!? Em lại ăn nói linh tinh cái gì rồi!?? – Thiên dở khóc dở cười. Cô quả thật ngốc nghếch đến độ khiến người ta phát điên. Đã bao nhiêu lần anh nói anh sẽ không bao giờ đánh cô, bao nhiêu lần đã bảo cô đừng có lo sợ viển vông, bao nhiêu lần cam đoan với cô anh tuyệt đối không bao giờ làm cô bị tổn thương… vậy mà… Haizzzzz……………..
- Ngốc!!! – Bảo ôm bụng cười sằng sặc. – Cậu ấy sao có thể ra tay đánh em được?!?!
- Sao lại không?! Anh không thấy anh ấy đang tức giận sao?!? Anh ấy tức giận thật là đáng sợ!!! – Cô ngây thơ. – Mà anh cười cái gì như bị khùng vậy!!?
- Em mới là khùng đấy!!>> - Bảo phản bác. – Cậu ấy yêu em như vậy, sao có thể đánh em được!??!
- Xì!!? Cái đó anh cũng biết sao??! – Cô nhếch mép.
- Em nói vậy là có ý gì??! – Bảo ngừng cười, nheo mắt nhìn cô.
- Anh cũng nói là yêu em, nhưng vẫn làm hại em đấy thôi!? – Cô đáp tỉnh bơ, nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
- Em… - Bảo giật mình. – Em nói gì thế?!? Anh làm hại em bao giờ??!
- Cái đó anh tự biết, cần gì em phải nói ra??!?
- Kim, em nói thế là thế nào?!? Có phải em đã hiểu lầm chuyện gì không??! Anh không hề làm chuyện gì hãm hại em. Anh…
- Trần thiếu gia à, anh không cần khẩn trương như vậy đâu. – Cô cười cười. – Có làm gì hay không thì anh biết. Anh tự mình suy nghĩ lại đi. Hãy suy nghĩ thật kĩ, xem anh có làm gì hay không.
- Em…
- Nhưng em cũng nói để anh hiểu, giúp đỡ kẻ gây án thì cũng là tội phạm đấy.
…
Sau câu nói đầy ẩn ý của cô, “toa tàu” trở nên im ắng lạ thường.
…
Cô ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi bối rối.
…
Bảo nhìn cô chăm chăm, đầu óc liên tục hoạt động không ngừng nghỉ.
…
Thiên cũng thấy hơi khó hiểu, thắc mắc không biết cô bé lắm trò kia đã biết thêm điều gì rồi?!? Tại sao lại không nói với anh!?????
…
…
Thấy không khí đáng sợ như vậy, mấy tên vệ sĩ đi theo cũng không dám ho he nửa lời, an phận ngồi yên quan sát bên ngoài.
…
Khi chiếc xe đi qua trụ sở chính của Gold tại Việt Nam, cô đột ngột lên tiếng.
- Dừng xe.
- Vâng, Lê tiểu thư.
Kéttttttt……..
Không hề chần chừ, chiếc xe giống như 1 chú cún con ngoan ngoãn dừng ngay lại bên đường.
- Anh xuống đi! – Cô nhìn anh Bảo, mỉm cười. – Chắc anh đang có việc cần đến đây, phải không>!>???
- Em… - Anh cứng người, nhìn cô hoảng hốt. – Em…
- Đừng quá ngạc nhiên như vậy. Em không phải là kẻ ngốc. Anh cùng lớn lên với em, chẳng lẽ còn không biết trí tưởng tượng của em phong phú thế nào???
- Em… Kim, đừng suy nghĩ lung tung. Chuyện không như em nghĩ đâu. Em nghe anh giải thích…
- Em mệt rồi, em muốn về nhà. Anh nhanh nhanh lên 1 chút. – Cô thúc giục.
- Được. Anh xuống. – Anh nhanh chóng xuống xe, lo lắng nhìn cô. – Nhưng em đừng có…
- Bác tài, cho xe chạy tiếp đi. – Cô cắt ngang.
- Vâng.
Chiếc xe lập tức lao vụt đi, bỏ lại Bảo vừa hoang mang vừa lo lắng phía sau.
…
- Búp Bê!! Em…
- Thiên, anh đừng hỏi gì cả, cứ ôm em thôi, được không?? – Cô chui vào lòng anh, ánh mắt long lanh.
- Ừ. – Anh thấy có điều gì đó rất lạ, trong lòng cũng có rất nhiều câu hỏi dành cho cô nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy lại không đành lòng mở miệng. Cho nên… anh chỉ nhẹ nhàng đặt cô lên đùi mình, siết chặt.
…
- Cậu chủ, Lê tiểu thư, đã đến nơi rồi. – Không biết bao lâu sau, bác tài lên tiếng phá tan sự yên lặng.
- Mời cậu chủ. – người quản gia nhanh chóng mở cửa, cung kính cúi chào.
- … - Anh không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại, chậm rãi bế cô ra khỏi xe.
- Cậu chủ, đây là… - Người quản gia thắc mắc. Bởi vì cô gái này đang ngủ ngon lành trong lòng cậu chủ nên ông không thể nhìn rõ mặt. Nhưng nhìn sơ qua thì có vẻ đây là 1 đại mĩ nhân.
- Quản gia Lâm… - Ông tài xế đang lấy hành lí ra khỏi xe khẽ nhắc.
- … - Ông quản gia chợt nhớ ra điều cấm kị. Chết thật, tại cái tính tò mò mà hại chết thân rồi. Tại sao ông lại có thể quên là cậu chủ rất đáng sợ chứ!??! Và những người thích xí xớn hỏi chuyện của cậu thì sẽ… ặc… nghĩ đã thấy rùng mình.
- Bạn gái tôi. – Nhưng anh không những không hề nổi giận mà còn mỉm cười.
- … - Ông tài xế, ông quản gia và mấy người vệ sĩ đứng gần đó đều chết lặng. Đây quả là chuyện lạ thế giới, cậu chủ lại có thể thốt ra 1 câu nói nhẹ nhàng đến vậy, còn không hề có 1 chút xíu xìu xiu khí lạnh nào nữa chứ?!? Quả là hiếm có… hiếm có… thật sự là hiếm có…
- Quản gia, ông lo đống đồ đạc này đi.
- Vâng. – Ông quản gia vội lật đật ra hiệu cho mấy người vệ sĩ. – Cậu chủ, để tôi bảo người dọn dẹp phòng cho vị tiểu thư đây.
- Không cần, để cô ấy ở cùng phòng với tôi được rồi. – Anh nói rồi bước ngay vào trong.
- Hả??!? – Ông quản gia đơ như quả bơ, ngó ngang ngó dọc, thấy mọi người đều ngớ người thì mới có thể chắc chắn đó là sự thật.
Đúng là bão lớn, bão lớn rồi!!!! Cậu chủ lạnh lùng sắt đá luôn coi con gái như cát bụi sao có thể trở nên như thế này chứ?!? Ân cần ôm cô gái ấy vào lòng, mỉm cười ôn hoà với mọi người, hơn nữa đến giọng nói cũng trở nên thật dịu dàng… lại còn… lại còn… cái gì mà ở chung phòng… thật là chuyện đáng sợ nhất trên đời. Quả là muốn doạ chết người aaaaaaa………. Mau… phải mau kêu người phòng chống bão nhanh mới được…
Ông quản gia vừa lờ đờ bước vào nhà, vừa tò mò suy nghĩ không hiểu cô gái kia là người như thế nào. Không biết là thể loại người gì, làm sao lại có thể thu phục được cậu chủ ghê gớm cơ chứ?!?
…
Vào trong nhà, anh không đặt cô lên giường mà cứ để cô ngủ say sưa trong lòng mình, tâm trạng rất vui vẻ. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp hiền dịu cô khi ôm anh ngủ, thỉnh thoảng còn dụi dụi đầu vào ngực anh như chú cún nhỏ. Thật sự quá đáng yêu!!! Anh cứ nhìn cô như vậy rất lâu, khoé môi cong lên, ánh mắt cũng sáng ngời.
…
Khắp biệt thự bắt đầu xôn xao bàn tán về cô gái tài giỏi kia. Ai cũng tò mò, ai cũng háo hức muốn biết cô gái ấy là thần tiên phương nào, nhưng khổ nỗi, không ai dám đến gần phòng khách để thám thính. Cùng lắm chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà thôi!! Nhưng thứ họ nhìn thấy là cái gì kia????? Quả thật là có thể khiến người ta lên cơn đau tim được rồi. Cậu chủ… 1 cậu chủ luôn lạnh lùng không 1 chút cảm xúc lại ngồi thừ ra nhìn cô gái ở trong lòng mình thật lâu… rồi cười như 1 tên ngốc. Thật sự… thật sự… quá sức chịu đựng… aaaaaaaaaaaaa…
…
Cô đánh 1 giấc no nê cho đến khi cái bụng biểu tình mới cựa mình dụi dụi mắt.
- Thiên… - Cô mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, dang 2 tay ra ôm lấy cổ anh, nhướn người hôn chụt 1 cái lên má anh.
- Em giống Cục Bông thật ấy!!? – Anh phì cười.
- Cái gì???? – Cô nhăn mặt. – Sao anh lại so sánh em với cún con của anh?? Anh muốn chết sao?!?
- Anh đùa thôi mà?!? Cục Bông làm sao mà bằng em được??! – Thấy bộ dạng tức giận của cô, anh véo mũi cô cười xoà.
- Không bằng… vẫn là so sánh… Thiên đáng ghét!! - Cô trừng mắt nhìn anh.
- Được rồi… được rồi… vậy không nói nữa. – Anh lắc đầu. Cô thật là khó chiều. Thế nào cũng vặn vẹo được.
- Í khoan… Thiên, đây là đâu??? – Cô bây giờ mới để ý, ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Nhà anh. – Anh tỉnh bơ đáp, nhanh tay bế cô vào phòng mình.
- Sao anh lại đưa em đến đây??? – Trên đầu cô có 1 dấu ? to đùng.
- Từ giờ em ở đây với anh.
- Hử??? Là sao? – Cô vẫn ngơ ngác.
- Đồ ngốc này! Sao em chậm hiểu thế??? Anh nói là từ giờ em ở lại đây với anh. – Anh nhắc lại.
- Tại sao?
- Anh thích.
- Tại sao anh lại thích? – Cô chớp chớp mắt.
- Thích là thích thôi, em hỏi thế thì anh biết trả lời thế nào bây giờ???
- Là thế nào??? Em chẳng hiểu gì cả. Nãy giờ anh nói cái gì vậy?!? – Cô nhăn nhó.
- Haizzz… - Anh lắc đầu thở dài, nhét cô vào phòng tắm. – Em đi tắm đi, quần áo để ở trong đấy rồi.
- Nhưng anh còn chưa trả lời em. – Cô không chịu.
- Ngoan, nghe lời anh, đi tắm đi. Tắm xong anh nói cho nghe. – Anh dỗ dành.
Cô “Xì” 1 tiếng rồi cũng chui tọt vào trong, đóng sầm cửa lại.
Anh nhìn khuôn mặt phụng phịu trước khi quay vào của cô mà bật cười thành tiếng. Tự hỏi, tại sao trên đời lại có cô gái vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu thế này cơ chứ??!? Cô khiến anh muốn không yêu cô cũng không được. Thật may, thật may là cô cũng yêu anh… thật may là cô chịu ở bên anh… thật may là…
…
---------------------------------------
2.
- Thiên… Thiên… anh Thiên… Thiên… Thiên…
- Sao? Sao vậy?? – Bị tiếng gọi của cô làm cho giật mình, anh lo lắng hỏi.
- Anh bị gì rồi? Sao em gọi mãi mà anh chẳng có phản ứng gì thế???? – Cô cau mày nhìn anh chằm chằm.
- Ơ… à… - Anh ấp úng. Chắc do mải suy nghĩ quá nên anh không để ý cô ra lúc nào. – Em tắm xong rồi à? Nhanh thế!!?
- Nhanh cái đầu anh á! – Cô lườm anh toé khói. – Em tắm mất 30’, gội đầu mất 30’ nữa, gọi anh thêm 15’ nữa, tổng cộng là 75’ rồi đấy. Anh còn ngồi ở đó mà thừ người ra làm gì?!?
- Vậy… vậy sao? – Anh sửng sốt, rồi lại nở 1 nụ cười vui vẻ. Thời gian trôi nhanh như vậy sao??? Nghĩ đến cô… quả nhiên là bao nhiêu thời gian cũng không đủ…
- Anh cười cái gì vậy? – Cô nheo mắt. – Khai mau, đang tơ tưởng đến cô nào hả??!
- Là 1 cô gái vô cùng ngốc nghếch… vô cùng trẻ con… vô cùng cứng đầu… vô cùng hậu đậu… không lúc nào khiến anh yên tâm được… – Anh cười cười.
- Ấy ấy… sao nghe anh tả giống… giống… em quá vậy?!?! – Cô đần mặt ra.
- Ồoooo… Em cũng biết nữa sao? – Anh giả bộ kinh ngạc. – Em trở nên thông minh từ lúc nào thế??
- Em… - Cô đang định vênh mặt lên thì sực nhớ ra, hung dữ nhìn anh. – Nhưng sao anh nói toàn điểm xấu thế???? Nghe đã thấy có ác cảm rồi.
- Đâu có đâu. – Anh lại bế cô trên tay. – Anh thấy rất đáng yêu mà?!????
- Đáng yêu cái gì????? – Cô trề môi, bỗng nhiên thét lên. – Áaaaaaaaaaaaa… Anh làm cái gì đấy… bỏ tóc em ra… bỏ ra nhanh…
- Yên nào, em kêu cái gì???? Anh có cạo đầu em đâu? – Anh buồn cười.
- Anh bỏ ra… em còn chưa…
- Để anh sấy cho. – Anh khẽ mỉm cười, mang cô đến giường, rồi nhanh tay lấy chiếc máy sấu ở trong ngăn tủ.
- Anh… anh biết làm không đó? – Cô nhìn anh nghi ngờ.
- Không biết thì có thể học, phải không?? – Anh cười tinh nghịch.
- Ặc… dù muốn học cũng không nhất thiết phải lấy em ra làm chuột thí nghiệm chứ??! – Cô nằm sấp trên giường, ôm cái gối vẻ sợ hãi.
- Không em thì ai bây giờ??? Chẳng lẽ lại gọi 1 cô hầu gái vào rồi bắt cô ấy nằm xuống cho anh tập sấy tóc à? – Anh không nhịn được cười trước cái vẻ mặt đầy đau khổ của cô.
- Ý kiến hay nha!!! Anh thật là thông minh! – Cô ngồi bật dậy.
- Em nói cái gì cơ?? – Anh bị đơ trước phản ứng lạ lùng của cô.
- Nếu anh ngại em có thể gọi hộ. – Cô cười toe toét, bò xuống giường. – Được cậu chủ đẹp trai như anh sấy tóc cho, chắc chắn sẽ không có ai từ chối đâu.
- Em… em ở yên đó. – Anh nhanh như cắt tóm cổ cô lại, cảnh cáo. – Đừng có vớ vẩn, ngoan ngoãn nằm im ở đây để anh sấy tóc.
- Híc… anh có cần nhẫn tâm vậy không??? Nếu anh muốn thì có thể gọi ai cũng được mà, sao nhất thiết phải là em chứ??! Tại sao không thể là 1 cô hầu gái nào đó???? Tại sao anh tàn nhẫn với em thế??????? – Cô rưng rưng.
- Anh không thích đụng vào con gái.
- Áaaaaa… - Cô sốc, ngã lăn đùng ra giường, nhìn anh uất ức. – Chứ em là cái thể loại gì?? Không là con gái thì là con trai chắc?????
- Ý anh là… ngoài em ra. – Anh đính chính lại.
- Tại sao?
- Anh không thích.
- Tại sao lại không thích.
- Đừng có lúc nào cũng hỏi anh câu đó được không?
- Tại sao?
- Không thích thì là không thích, mà thích thì là thích. Vấn đề này rất nan giải. Tất cả đều do cảm giác, não bộ nhiều lúc cũng không thể giải thích nổi. Mỗi người đều có cái thích cái ghét, người khác sẽ khó mà hiểu được. Cho nên, em hỏi như vậy căn bản là không thể trả lời được. – Anh giải thích.
- …
- Em có hiểu không?? – Nhìn khuôn mặt ú ớ của cô, anh không khỏi thở dài.
- Thiên, em nghĩ tốt nhất là anh nói anh không biết đi cho rồi. – Sau 1 hồi nhíu mày nghĩ ngợi, cô phán 1 câu. – Anh nói nhiều như vậy, em cũng chẳng hiểu nổi 1 chữ. Anh vừa tốn công, em lại đau đầu, như thế chẳng tốt chút nào.
- Được rồi, ai bảo em ngốc quá làm gì?? Lần sau anh sẽ chú ý, những gì em không hiểu được sẽ không phí lời mà nói ra nữa. – Anh gật đầu.
…
- Thiên, để nấc nhỏ thôi… ui daaaaaaaaa… nóng quá… cháy… cháy tóc em bây giờ??? – Cô tru tréo.
- Anh xin lỗi, anh chuyển nấc ngay đây.
…
- Áaaa… anh… anh đang sấy tóc hay… hay là giật tóc em… đau quá!!!!!! - Cô kêu ầm lên.
- Anh xin lỗi, anh sẽ nhẹ tay hơn.
…
- Thiên, anh làm tóc em bù xù hết cả lên rồi… ôi ôiiiiiiii… đừng có hất tung lên nữa…
- Anh xin lỗi, anh sẽ cẩn thận.
…
- Híc híc… Thiên, đã xong chưa vậy? – Cô sắp khóc đến nơi.
- Được rồi, được ngay thôi mà. – Anh tiếp tục dỗ dành. Mái tóc của cô đẹp như vậy, mềm mượt như vậy, anh quả thật chẳng muốn rời tay chút nào.
- Thiên… oaaa.a… huhuuhhu… - Cô đột nhiên bật khóc, không ngừng trách móc. – Vẫn chưa xong… tại sao lại chưa… híc híc… chưa xong… aaaaa… em chịu không nổi nữa…. huhhuhuh… không chịu được nữa… anh… anh… hhuhuhuh… tránh xa em ra… tránh xa tóc của em ra…
- Ơ… ơ… ơ… - Anh lúng túng. – Sao… sao thế?! Sao tự nhiên em lại khóc??! Ơ… em… Búp Bê…
- Anh tắt máy sấy đi… hhuhuhuh… mau tắt đi…
- Được… được… tắt ngay… tắt ngay mà… đừng có khóc… đừng có khóc… anh xin em… - Anh cuống cuồng ném cái máy sấy trở lại tủ, cười méo mó.
Từ nhỏ đến lớn anh chẳng biết sợ cái gì, nhưng từ khi gặp cô, anh lại biến thành 1 tên con trai nhát gan. Anh sợ rất nhiều thứ: sợ nước mắt của cô… sợ không được nhìn thấy cô… sợ bị cô bỏ rơi… sợ sẽ mãi mãi mất cô…
- Thiên đáng ghét… Thiên của nợ… Thiên chết tiệt… không cho anh động vào tóc em nữa… - Cô vừa thút thít vừa hằn học nhìn anh.
- Được… được rồi… đều nghe theo em… anh không chạm vào nữa… - Anh cười trừ, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Đùa chắc!?? Tóc em đẹp như vậy, sao anh có thể không động vào cho được? Sấy tóc cho em… sau này nhất định phải do anh đảm nhiệm.”
…
- Thôi mà, nín đi mà… - Anh vỗ vỗ lưng cô.
- Híc híc… huhhuhuh…
Cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt ngang tiếng khóc dữ dội của cô.
- Có chuyện gì? – Anh vội vàng hỏi, mừng như vớ được vàng.
- Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong. – Tiếng người quản gia vọng vào.
- Tôi biết rồ… em… khoan đã….. từ từ thôiiiiii……….. – Anh còn chưa nói hết câu cô đã nhảy bổ khỏi giường, lao như bay ra cửa.
- Áaaaaaaaaaaa……….. – Cô còn chưa chạm được đến cánh cửa đã kêu thét lên đau đớn.
- Cẩn thận… cẩn thận……… - Anh hoảng hồn, vội chạy ngay ra đỡ lấy cô. – Búp Bê, em có sao không? Có bị đau ở đâu không???
- Có… Cái chân… - Cô mếu máo. – Đauuuuuu………
- Đau thế nào, đưa anh xem. – Chưa để cô trả lời anh đã nhấc bổng cô lên, đi đến sô-pha ngồi xuống, lo lắng quan sát vết thương chưa lành hẳn. – Đau lắm à?
- … - Cô khẽ gật đầu.
- Em đi đứng kiểu gì vậy?!? Mới mấy bước đã suýt ngã. Nếu không có anh đỡ em thì phải làm sao? Sao em có thể bất cẩn như thế cơ chứ??! – Anh đột nhiên nổi giận đùng đùng.
- Tại… tại cái chân đấy chứ??! – Cô lí nhí. – Có phải do em đâu?
- Em còn cãi nữa?? Đã biết chân đau sao còn chạy nhanh như thế? Nhỡ bị ngã rồi làm vết thương nặng thêm thì sao đây??
- Em… em… vì em đói… cho nên…
- Đói??? – Mặt anh càng sa sẩm. – Đói thì cũng phải từ từ chứ???! Nếu muốn đi sao không kêu anh bế???
- Em… em không muốn… l..l..l..l..làm… phiền anh. – Cô giải thích.
- LÀM PHIỀN????? – Anh gầm lên. – Em coi anh là cái gì?? Phiền ư? Sao lại có cái ý nghĩ quái đản như thế???! Em… rốt cục là trong lòng em đang nghĩ cái gì? HẢ??? HẢ???
- … - Cô run lẩy bẩy, lấy 2 tay bịt chặt miệng lại, đề phòng mình lại lớ ngớ thốt ra câu gì lại càng làm vấn đề thêm nghiêm trọng hơn. Nãy giờ cô nói câu nào là làm anh giận dữ câu đó. Rõ ràng là muốn anh hạ hoả, nhưng không hiểu tại sao lại biến thành đổ thêm dầu vào lửa. Cô thật là nhức óc với cái miệng của mình. Bình thường thì dẻo quẹo vậy mà mỗi khi anh tức giận lại trở nên vô dụng toàn lải nhải lảm nhảm lung tung.
- Sao? Không nói nữa à? Không còn gì giải thích nữa sao? – Anh nhìn cô chằm chằm.
- … - Cô không dám lên tiếng, sợ mình lại lỡ lời, chỉ đành lắc đầu.
- Đi ăn. – Anh mặt hầm hầm bế cô ra khỏi phòng, đạp cái cửa ‘Rầm’ 1 tiếng làm cô giật bắn mình, co rúm người lại trong lòng anh.
…
- Cậu chủ, đồ ăn đã được dọn lên rồi, mời 2 người vào dùng bữa. – Ông quản gia mặt mày tái xanh, run run lên tiếng.
- BIẾN. – Anh trừng mắt làm mấy người làm vừa dọn bàn xong sợ đến tái mặt, vội cùng với ông quản gia chạy thẳng 1 mạch. Trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt thương xót nhìn cô gái trong lòng anh. Thật khổ thân cho cô ấy, trẻ vậy mà đã phải chịu sấm sét giông bão. Haizzz….
- Oaaaaaa… nhìn thức ăn ngon quá!!!!! – Nhìn thấy 1 bàn đầy sơn hào hải vị, cô dường như quên hết tất cả mọi chuyện xung quanh, kể cả cái người đang đầu bốc khói nghi ngút kia. Chẳng cần suy nghĩ, cô nhảy tót xuông đất, sà vào bàn ăn như ruồi, lập tức chiễn đấu.
- BÚP BÊ… EM… EM… - Anh giận đến tím tái mặt mũi. Cô làm như vậy, thật rất nguy hiểm. Dù có đói đến mức độ nào thì cũng không thể như vậy chứ???!!? Nói với anh câu mất mấy phút??! Để anh đàng hoàng đặt cô lên ghế mất mấy phút???? Đợi anh cùng ăn mất mấy phút??????...
…
- Chết rồi! Chết rồi!! Nhìn biểu hiện trên mặt cậu chủ kìa. Chắc chắn là sắp phát hoả rồi. – Ông quản gia kinh hãi.
- Sao cô gái ấy lại có thể vô tư đến như vậy nhỉ??! – 1 cô hầu gái thắc mắc.
- Đúng đó… cô gái đó quả là quá hồn nhiên rồi. – Cô hầu gái khác đồng tình.
- Nhìn kìa… nhìn kìa… cô ấy vẫn ăn uống ngon lành trong khi cậu chủ thì sắp nổi điên rồi… - 1 cô hầu gái nữa sợ hãi lên tiếng.
- Liệu… liệu cậu chủ có… có… có đánh cô ấy không???? – 1 cô hầu gái run run hỏi.
- Cái đó… rất có thể nha… - Ông quản gia lên tiếng. Trước giờ chỉ cần cậu chủ nổi giận thì trời đất cũng phải quay cuồng, ai ai cũng muốn chết quách đi cho rồi.
…
- Ngon quá!! – Cô vẫn say sưa đánh chén, thình thoảng còn khen nức nở. – Đầu bếp nhà anh nấu ăn thật tuyệt!!!
- Hừ!!?… - Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, khoanh tay trước ngực nhìn cô không rời, chẳng hề động đũa.
Nhìn xem… nhìn xem… rốt cục cô là cái thể loại bạn gái gì mà cắm đầu cắm cổ ăn uống cũng không thèm nhìn anh lấy 1 cái? Thức ăn ngon đến như vậy sao?? Dù có thật sự ngon thế nào cô cũng làm sao có thể bỏ mặc anh được chứ??! Đối với cô thức ăn quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn??????
Lại nữa… lại nữa… nhìn khuôn mặt cô vui sướng đến vậy, còn vui hơn cả khi ở bên cạnh anh nữa. Không những thế cô còn luôn miệng khen ngợi tài nấu nướng của tên đầu bếp chết tiệt kia nữa chứ?!???
…
Anh đứng lên, rời khỏi bàn, cô vẫn chẳng thèm ngẩng đầu lên hay hỏi han anh lấy 1 câu. Anh bực tức tiến lại phía ông quản gia.
- Quản… quản gia… cậu chủ… cậu chủ đến… - 1 cô hầu gái hốt hoảng kêu lên.
- Mau… mau làm việc… - Ông quản gia nhìn khuôn mặt xám xịt của cậu chủ, trán ướt đẫm mồ hôi. – Cậu chủ… có việc gì cậu cứ…
- Đuổi việc đầu bếp cho tôi. – Chưa để ông quản gia nói hết câu, anh đã lên tiếng.
- Dạ??? – Ông quản gia đơ người.
- Tôi nói ông không nghe rõ sao?? Có cần tôi phải nhắc lại 1 lần nữa không??
- Không… không cần… Nhưng… cậu chủ, đồ ăn không vừa miệng sao? – Ông quản gia lại nổi tính tò mò. Không đúng, rõ ràng ông thấy cô gái kia ăn uống rất ngon miệng đấy chứ??!
- NHIỀU CHUYỆN. – Anh quát, ánh mắt như muốn giết người đến nơi. – Tôi nói đuổi thì đuổi đi, ông có muốn đi theo tên đó luôn không??
- Cậu chủ bớt giận… tôi… tôi lập tức đuổi việc cậu ta… tìm người khác…
- Không cần. – Mặt anh vẫn lạnh tanh.
- Dạ? – Ông quản gia lại đần mặt ra. – Không… không cần??? Vậy… vậy… bữa ăn…
- Tôi làm. – Anh thản nhiên đáp.
- HẢ???????? – Như không tin vào tai mình, tất cả người làm trong nhà đều chết đứng, nhìn anh không chớp mắt.
- PHIỀN TOÁI. – Anh cau mày. – Tôi nấu cho bạn gái tôi ăn cũng không được hay sao?
- Được… được… đương nhiên là được… - Ông quản gia gật đầu lia lịa.
- … – Anh gật đầu rồi quay trở lại phòng ăn.
Cậu chủ vừa đi, cả đám người làm lại xúm lại. Ai cũng muốn xem cô gái kia sẽ “thảm” đến mức nào. Nếu thực sự tình hình căng quá, bọn họ ở đây cũng có thể nhảy vào cứu ngay.
---------------------------------------
3.
- Anh không ăn à? – Cô đã no căng, ngước nhìn anh thắc mắc.
- Bây giờ mới nhớ đến anh? – Anh nhếch mép.
- Hử??? – Cô ngơ ngác. – Anh nói gì thế??! Đồ ăn rất ngon, anh ăn 1 chút đi.
- Không. – Anh từ chối thẳng thừng.
- Tại sao? – Cô khó hiểu.
- Không thích.
- Tại sao lạ… aaaaa… tí thì quên mất… - Cô bịt miệng lại, cười cười. – Nhưng anh không ăn sẽ đói đấy.
- Không cần em lo. – Anh quay mặt đi, không thèm nhìn cô.
- … - Cô ngẩn người. – Anh sao thế??
- Không sao.
- Anh giận đấy à???? – Cô nghi ngờ.
- ...
- Không trả lời là đúng phải không? Nhưng em đâu có làm gì đâu??? Chẳng lẽ… em ăn mà cũng có thể gây chuyện sao? – Cô chớp chớp mắt.
- … - Anh vẫn không nói, ánh mắt tức giận ngùn ngụt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô của cô.
- Áaaaaaaa… - Cô bị anh doạ cho chết khiếp, lắp bắp. – Thiên, anh… anh rốt cục… là… là… bị gì… rồi?!? Sao lại… sao lại…….
- Sao trăng cái gì? Em còn giả ngây giả ngô?? – Anh trừng mắt nhìn cô.
- Ơ… em… em làm sao?
- Em chọc tức anh xong còn dám nhảy xuống đất như thế, có biết là nguy hiểm lắm không??! Còn nữa, sao em có thể ăn uống ngon lành thế trong khi anh còn chưa ngồi xuống hả??! Thậm chí em cũng không mời anh lấy 1 câu hay quan tâm đến anh 1 chút nữa.
- Em… em có mà… - Cô cãi. – Em… chẳng phải vừa rồi em… em có bảo anh ăn… ăn 1 chút…
- Sau khi em đã ăn no mới nhớ đến anh. Thật là cảm động, nhỉ??! – Anh cao giọng.
- Em… em… - Cô tái mặt. Quả là lúc nào lí sự là lúc đấy chết. Tốt nhất là nên biết điều 1 chút, cúi đầu nhận lỗi đi. Dù gì cũng là cô sai, là cô quá vô tâm. – Em… em sai rồi…
- Sai rồi?? – Anh nhướn mày. – Em đâu có sai? Em làm cái gì chẳng đúng. Làm sao mà sai được??
- Em… - Cô cúi gằm mặt. – Em… Thiên, em xin lỗi.
- Xin lỗi? Em có thể nói ra câu xin lỗi dễ dàng như thế à? Em có biết em sai ở đâu không? Mà cứ cho là em biết đi, thì sau khi xin lỗi em có sửa chữa không?? Hay là lần sau lại tiếp tục cúi đầu nhận lỗi y như bây giờ? – Giọng anh ngày càng gay gắt. – Em làm anh tức giận không phải là lần đầu. Lúc nào cũng em sai rồi… em xin lỗi… lần sau em không thế nữa… Nhưng thực chất thì sao??! Em có chịu thay đổi hay không??!!? Hay là chỉ nói như vậy để anh cho qua mọi chuyện/?! Đó chỉ là cách em đối phó thôi, phải không?
- Thiên… - Cô lí nhí, “lết” từng chút sang bên cạnh anh. – Em xin lỗi mà… Em thật sự xin lỗi mà… lần này em biết lỗi rồi… em hứa… em hứa với anh… sau này sẽ không tái phạm nữa…
- Nếu không thì sao? – Anh hỏi. – Nếu không em sẽ lại hứa tiếp phải không?
- Ặc… ặc… - Cô méo mặt, nghẹn lời. – Anh… anh thuộc bài nhanh thật…
- EM… LÊ… HƯƠNG… KIM… EM… MUỐN ĂN ĐÒN…
- Thiên… - Còn chưa để anh nói hết câu, cô đã ôm chầm lấy anh, hét toáng lên. – Anh đừng tức giận, đừng có tức giận. Anh có biết là tức giận sẽ rất có hại cho sức khoẻ không??! Tức giận vừa chóng già, lại vừa làm tăng nguy cơ mắc các bệnh về tim mạch nữa. Em muốn anh thật khoẻ mạnh cơ. Em muốn anh sống thật thọ… hơn 100 tuổi luôn á. Vì thế, anh tuyệt đối đừng có tức giận…
…
- Trời, cô gái đó… to gan quá!! – 1 cô hầu gái không kìm được thốt lên.
- Đúng… đúng… ôi nhìn cậu chủ kìa… Cậu ấy đã giận dữ như vậy rồi, cô ấy lại còn hét ầm bên tai nữa chứ…
- Như thế đến tôi còn muốn nổi khùng nữa là cậu chủ…
- Cô ấy giống trẻ con thật, làm sao cậu chủ lại thích 1 cô gái con nít như vậy nhỉ??!
- Suỵt… các cô có muốn chết không? Cô gái đó là bạn gái của cậu chủ mới có thể tuỳ tiện ôm cậu ấy rồi kêu ầm lên như vậy. Còn các cô, các cô thử nói lại lần nữa xem, cậu chủ sẽ “xử” cô ngay lập tức.
- Híc… tôi thấy không chỉ mình bọn tôi đâu… cô gái đó chắc cũng không thoát được…
- Rất đúng… quản gia Lâm, ông trông kìa, sắc mặt cậu chủ khó coi như thế, đến ông chủ còn không thể cản được cậu ấy phá phách, lần này e là…
- Haizzzz…. Chuẩn bị tinh thần dọn dẹp thôi. – Ông quản gia thở dài.
…
- EM CÓ THÔI ĐI KHÔNG? – Anh nhăn mặt.
- Em chỉ vì lo cho anh… - Cô bị tiếng quát của anh làm cho giật mình, vộ buông tay ra. – Hơn nữa… em còn chưa nói xong mà?!?
- Em còn muốn nói gì nữa?? – Thấy cô càng ngày càng lùi ra xa, anh lập tức với tay kéo cô về trước mặt. – ĐỨNG IM.
- … - Cô sợ hãi, chỉ biết cúi đầu như đứa trẻ.
- Nói nhanh, đừng có câu giờ.
- Em… em… - Cô ấp úng. – Hay là thôi đi… tốt nhất là em không nói nữa… Mỗi lần nói ra điều gì… đều khiến anh tức giận hơn… Bây giờ tốt nhất… tốt nhất là im lặng thì hơn… em biết lỗi rồi… thật đấy…
- Anh bảo em nói thì em mau nói. – Anh sốt ruột. – NHANH.
- Aaaa… - Cô giật thót cả tim, vội phun ra 1 câu trước khi kịp suy nghĩ. – Anh thật đáng sợ, em không muốn ở đây nữa, em muốn về nhà.
- GÌ??? – Anh quả nhiên lại càng bị chọc tức, quắc mắt nhìn cô.
- À à… không… không phải… - Cái đầu nhanh nhạy của cô đột nhiên hoạt động trở lại, không ngần ngại ôm lấy cổ anh hôn chụt 1 cái lên môi anh. – Em nói là… em yêu anh… hìhì… hơn nữa còn càng ngày càng yêu anh hơn… không muốn rời xa anh 1 phút nào…
- Em… - Cô thay đổi thái độ làm anh ngây người. Hơn nữa, không chỉ chủ động hôn anh, lại còn nói cô yêu anh.
- Thiên… - Cô hồi hộp chờ đợi phản ứng của anh. Không thể nào anh sẽ lại càng nổi khùng hơn trước chứ!?!
- Búp Bê ngoan, cuối cùng em cũng biết điều 1 chút. – Anh thay đổi thái độ còn nhanh hơn cả cô. Thoắt cái đã không thấy 1 chút dấu vết của sự giận dữ, chỉ còn lại nụ cười ôn nhu nhìn cô đầy yêu thương.
- Anh… - Cô điếng người. Không ngờ hiệu quả của chiêu thức đó lại lớn tới cái độ này. Có lẽ sau này cô sẽ lấy ra dùng mỗi lúc cấp bách.
…
- Ôi ôi… tôi đang mơ hay là sự thật đấy?!?! – Ông quản gia trợn tròn mắt. – Các cô có thấy không? Có thấy gì không???
- … - Mấy cô hầu gái tròng mắt như muốn rớt hết ra ngoài, chỉ biết đờ đẫn gật đầu. Thật không ngờ, không thể ngờ được, cậu chủ rõ ràng đang nổi giận như muốn phá nhà đến nơi, vậy mà… vậy mà… lại có thể tươi cười rạng rỡ chỉ vì… 1 nụ hôn và… và… 1 câu nói yêu…
- Cô gái kia quả thật quá lợi hại rồi! – Sau 1 hồi suy nghĩ, ông quản gia phán 1 câu vô cùng… chí lí.
…
Cô còn đang mai cười thầm vì sự thông minh của mình nên không hề đề phòng, bị anh kéo vào lòng.
- Áaaaaaaa… - Cô giật mình kêu lên. – Anh làm gì đấy??
- Ôm em. – Anh ngồi trên ghế, trả lời hết sức thản nhiên.
- Anh… - Cô đỏ mặt. – Anh càng ngày càng đáng ghét.
- Sai rồi. Phải là đáng yêu chứ??! – Anh chính lại, cúi xuống hôn lên đôi môi đang chu lên không vừa lòng của cô.
…
- Thiên… - Cô cố gắng lắm mới đẩy được anh ra, thở dốc.
- Em sao thế? Sao lại đẩy anh ra??? – Anh không cam tâm.
- Em… em… - Mặt cô chẳng khác nào quả cà chua, đỏ ửng cả lên. - … em không… không thở được…
- Haahahah…… - Anh phì cười.
- Anh… anh cười cái gì???! – Cô liếc xéo anh, cố gắng điều hoà lại hơi thở.
- Em là đồ ngốc!!!!! – Anh véo mũi cô.
- Áaa… Em đã đang muốn hụt hơi rồi, anh lại còn… véo mũi của em… Anh… anh định ám sát em đấy à?? - Cô tức giận.
- Anh thấy em cũng thở xong rồi, chúng ta tiếp t…
- Anh ăn cái này đi, ngon lắm đấy. – Chưa để anh nói hết câu, cô đã nhanh tay gắp miếng thịt bò nhét vào miệng anh, cười hì hì.
- Em… thật hết thuốc chữa!!? – Anh lắc đầu. Vốn chỉ định đùa cô 1 chút, ai ngờ cô lại chơi cái trò này??! Thôi kệ, dù sao thức ăn qua tay cô cũng ngon hơn gấp mấy lần. Tội gì anh lại không thưởng thức?!?
- Sao? Sao??? Có phải là rất ngon không? – Cô nhìn anh với ánh mắt lấp lánh như thể đây là những món ăn do chính tay cô nấu vậy.
- Cũng được. – Anh nhìn cô mà buồn cười. – Không ngon bằng em nấu.
- Xì!!? Nịnh hót. – Cô trề môi, đứng lên. – Thế anh ăn đi. Em không làm phiền anh ăn cơm. Em…….
- Không. – Anh cắt ngang, ôm ngang người cô. – Em đút cho anh ăn.
- Aaaaa… - Cô bị sốc, rồi bật cười khanh khách, vuốt vuốt tóc anh, đổi giọng. – Con ngoan… con ngoan của mẹ… đừng làm nũng a… mẹ muốn đi xem phim… con tự mình ăn đi… con lớn rồi a……
- Búp Bê!! Haahaha… Em lại có trò mới sao? – Anh nhìn cô cười khoái chí.
- Con hư. – Cô đập bộp vào bàn tay đang muốn chạm đến tóc mình. – Sao có thể gọi mẹ là Búp Bê hả??! Phải gọi là “mẹ” biết không?! Con phải ngoan thì mẹ mới đưa đi công viên chơi.
- Em… - Anh suýt nữa bị sặc.
- Đã bảo gọi là “mẹ”. Con không nghe lời gì hết, mẹ đi xem phim, mặc kệ con. – Cô lè lưỡi.
- Khoan nào. – Anh kéo nhẹ 1 cái, cô đã lảo đảo ngã vào lòng anh.
- Gì nữa, con trai hư?!?? – Cô nheo mắt.
- Vậy bố con là ai hả mẹeeeeeeeee…. – Anh cố tình kéo dài giọng.
- Hử???? – Cô thoáng giật mình, nghiêm túc suy nghĩ. – Đúng rồi, có con thì phải có chồng chứ nhỉ??! Ai đây ta?
- Sao? Mẹ không nhớ cả tên của bố con sao mẹ??! – Anh cố nén cười.
- Haizzzz… cái đó không phải tại mẹ nha!!? – Cô đột nhiên vỗ tay cái bốp. – Mẹ còn chưa có kết hôn.
- Gì kia? Vậy là… chưa có chồng mà đã có con sao??! Mẹ hư! – Anh trêu chọc.
- Cái đó không đúng. – Cô trừng mắt. – Là do mẹ nhìn thấy con rách rưới bẩn thỉu ngồi khóc bên đống rác đáng thương quá, cho nên mới nhặt về nuôi đó.
- Gì??? – Anh trợn tròn mắt.
- Con đừng phản ứng như thế, phải cảm động mà khen mẹ tốt bụng chứ??! – Cô cười tươi hớn hở.
- Búp Bê to gan, em vừa kêu ai ngồi bên đống rác hả??! – Anh khẽ gắt bên tai cô.
- Aaaa… ai nhỉ? Ai nhỉ?!? Em quên mất rồi. – Cô thay đổi thái độ ngay lập tức.
- Em đáng ăn đòn lắm. – Anh giơ tay lên doạ.
- Ôi ôi… aaaaa… Thiên, món kia ngon cũng ngon lắm, để em gắp cho anh nha!?!? – Cô vội vàng xoay người vớ lấy đôi đũa.
- Nếu em chịu ngoan ngoãn nghe lời từ đầu có phải là tốt không?!? – Anh hài lòng gật gật đầu.
…
- Được rồi, em đừng gắp nữa. Anh no rồi. – Anh kêu ca. Nãy giờ cô cứ khua đũa liên tục khắp bàn, không có ý định dừng lại.
- Gì? Sao đã no rồi?!?! Mới có tí thôi mà?!? – Cô chớp chớp mắt vẻ ngạc nhiên. – Cùng lắm chỉ bằng vài người ăn.
- Em… - Anh nghẹn họng. – Em chơi anh?
- Đâu có!?! Em sao dám đắc tội với anh?!? – Cô buông đũa với thìa xuống, giơ cả 2 tay lên làm điệu bộ đầu hàng. – Em chỉ muốn anh khoẻ mạnh… thật sự khoẻ mạnh thôi mà…
- Em được lắm!!! – Anh nheo mắt, không khách khí ôm chặt cô ra khỏi phòng ăn.
- Áaaaaaa…. Đauuuuuuu… - Cô giãy dụa. – Anh nhẹ tay 1 chút đi!!? Em… em…
- Cho đáng đời em. – Anh buông 1 câu lạnh tanh, tiếp tục bước đi.
- Ách… anh… anh không cần dã man vậy chứ?!? Em… em đau thật á?!? – Cô kêu thét lên, mặt mày nhăn nhó.
- Đau thật à? – Anh hạ giọng. – Anh có mạnh tay lắm đâu?!?
- Híc… thế nào mới gọi là mạnh tay?!?
- Anh xin lỗi. Ai bảo em nghịch ngợm.
- Em mà?!? – Cô thay đổi thái độ ngay, vênh mặt lên. – Không nghịch chắc em chán mà chết mất.
- Được rồi. Búp Bê!!! Nghịch ngợm đã ăn vào máu em rồi. 1 ngày mà không thấy em gây ra trò gì, chắc anh cũng phải lên cơn đau tim mất thôi. – Anh đặt cô xuống chiếc ghế dài, tỉ mỉ xem xét những vết thương vẫn chưa làm hẳn, lòng lại nhói đau.
…
- Suýt thì quên mất đấy. – Cô chợt nhớ ra thắc mắc của mình, chồm người về phía trước đối diện với anh. – Sao em lại ở đây?? Bao giờ anh đưa em về nhà!???
- Em không muốn ở đây à? – Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
- Không phải không thích, nhưng mà… - Cô do dự không biết có nên nói ra hay không.
- Nhưng sao??
- Không có gì. – Cô quyết định rồi, an toàn là trên hết, tính mạng là tất cả. Cái gì cũng có thể bất chấp, duy chỉ bản thân là không được.
- Có gì thì nói ra đi, sao lại im lặng?? – Anh nghi ngờ. – Em lại đang suy nghĩ cái gì mờ ám à?
- Cái gì mờ ám chứ?!?? Em chỉ không muốn ở đây để bị anh bắt nạt thôi.
- … - Anh nhìn cô chằm chằm.
- Ôi mẹ ơi… - Cô cắn chặt môi. – Em… em xin lỗi… em không cố ý nói ra… em đã không muốn nói, ai bảo anh cứ…
- …
- Thiên, hi hi… em cũng không phải là không thích ở đây. – Cô nhìn khuôn mặt anh mà rùng mình. - Ở đây thực ra rất tốt a… rộng rãi thoải mái… đầy đủ tiện nghi… em… em…
- Ngốc!?!? – Anh bỗng nhiên nằm lăn ra, gối đầu lên đùi cô. – Em cứ ngu ngơ dễ thương như vậy, làm sao anh có thể không bắt nạt em được??!
- ??? – Cô không hiểu gì cả. Ngu ngơ dễ thương??? Cô có ngu ngơ dễ thương hay sao?? Mà cho dù có thì cũng có liên quan gì đến việc anh bắt nạt cô đầu?!? Chẳng lẽ anh lợi dụng bắt nạt trẻ em?!???
- Đừng có bày ra bộ mặt đó nữa. – Anh quay người, ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô. – Anh sẽ lại làm em ngạt thở mất thôi.
- Oài… - Cô thở hắt ra. – Anh thật đúng là ác ma.
- Vậy sao? – Anh cười ha ha, càng ôm cô chặt hơn, dụi dụi đầu vào bụng cô làm cô cười khanh khách.
- Anh làm cái gì vậy!?? – Cô khó hiểu nhìn anh. – He he… anh giống hệt 1 đứa trẻ đang làm nũng…
…
- Thiên, trả lời câu hỏi của em đi!! – Cô nài nỉ.
- Em tạm thời ở đây với anh.
- Hả? Tại sao???
- Vì an toàn của em ấy mà. – Anh giải thích. – Hiện tại thì không ai biết em ở đây cả.
- Ố!?? Thế còn bố mẹ em, chị Thanh, My với anh Nhật thì sao? Họ cũng không biết?! Chắc họ đang… – Cô lo lắng.
- Đừng cuống lên như thế. Dù không biết nơi này nhưng họ đều biết em ở với anh rồi. Bố mẹ em cũng đã đồng ý để anh đưa em đi. – Anh trấn an cô.
- Phùuuuu… - Cô thở phào. - Vậy mà em tưởng anh bắt cóc em chứ??!
- Anh không to gan đến vậy đâu. – Anh với tay véo cái mũi của cô khiến cô tức giận trừng mắt.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT