1.

Ông Hùng và bà Chi sau khi biết tin thì lập tức lên máy bay bay về Việt Nam.



Hiện giờ, ở phòng khách nhà họ Lê, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, lòng nóng như lửa đốt, không ngừng cầu nguyện cho cô có thể bình an trở về.

Đã 3 ngày trôi qua, Kim vẫn bặt vô âm tín. Dù đã huy động toàn bộ lực lượng của 3 nhà Lê, Đặng, Doãn, nhưng câu trả lời vẫn có 1… KHÔNG CÓ BẤT KÌ 1 THÔNG TIN NÀO…

Hơn nữa, suốt 3 ngày này, không có bất kì 1 cuộc điện thoại nào gọi đến tống tiền… Điều này càng làm mọi người lo lắng hơn… nếu như không phải muốn tống tiền, vậy… tình cảnh của cô bây giờ…



- Thế nào rồi?!!? - Vừa thấy mặt Thanh, ông Hùng đã sốt ruột hỏi ngay.

- Thưa Chủ Tịch, vẫn chưa có tin tức gì. – Thanh ảo não cùng hoảng hốt.

- THẬT LÀ 1 LŨ VÔ DỤNG… - Ông Hùng nổi cáu, ném hết những thứ xung quanh vỡ tan. – ĐÃ 3 NGÀY RỒI… 3 NGÀY… ĐÓ LÀ THỜI GIAN NGẮN LẮM SAO??!!??! TẠI SAO ĐẾN 1 CHÚT THÔNG TIN CŨNG KHÔNG CÓ?????!?!? … CÁC NGƯƠI CÓ XỨNG ĐÁNG LÀ VỆ SĨ CỦA GOLD KHÔNG HẢ?!?!??!??? NẾU KHÔNG THỂ TÌM CHO ĐƯỢC TIỂU THƯ VỀ ĐÂY… CÁC NGƯỜI HÃY TỰ MÌNH ĐI CHẾT ĐI…

Mấy ngày nay, số lần ông Hùng nổi điên lên không thể đếm hết được… cứ mỗi lần nghe thấy báo cáo, ông liền lập tức biến thành ác thú, đập phá đồ đạc, quát mắng đám vệ sĩ vô tích sự… khiến cho biệt thự này vốn đã căng thẳng, nay lại càng căng thẳng hơn…



Thiên bước vào đúng lúc ông Hùng đang ra sức trút giận lên đầu đám vệ sĩ.

- Bác Lê, người của cháu đã bắt được 1 trong số bọn bắt cóc Kim.

- Thật sao? Ở đâu?? – Ông Hùng lập tức thay đổi tâm trạng, khẩn trương thúc giục. – Mau… mau đưa ta đi gặp tên đó… nhất định phải bắt nó khai ra chỗ nhốt Kim.

- Thiên, cháu cho ta đi với có được không? – Bà Chi nói như van nài.

- Bác đến đó không tiện đâu. Hay là bác cứ ở nhà đợi tin nhé! Cháu hứa, có gì mới sẽ lập tức gọi điện báo cho bác. – Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.

- Vậy… có tin gì cháu phải lập tức gọi điện báo cho ta biết đấy! – Bà Chi dù không muốn ở lại nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý. Nếu cứ lằng nhằng thì sẽ chỉ thêm nguy hiểm cho Kim mà thôi.

- Thanh, em ở lại với bác gái.

- Vâng.



Thiên nhanh chóng đưa ông Hùng đến 1 căn phòng tối om – nơi nhốt tên xui xẻo như quạ dã rơi vào tay anh.

- Thế nào rồi? – Anh lập tức hỏi Nhật. - Hắn chịu khai ra chưa?!?!

- Vẫn chưa. Hắn rất cứng đầu cứng cổ, hỏi thế nào cũng không chịu nói, dọa thế nào cũng chẳng hề sợ… - Nhật tức xì khỏi.

- Được rồi, mày nghỉ ngơi 1 chút đi… để tao…

- Ừ. Tao cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện với cái tên ấy nữa. - Nhật ảo não ra ngoài, không quên ném thêm vài vệ sĩ vào bảo vệ 2 người.



- Bác ngồi đi!!!? – Thiên kéo ghế cho ông Hùng rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chông tay lên bàn nhìn chằm chằm con người bị thương đầy mình trước mặt, không nói năng gì.



- MÀY ĐÃ GIẤU CON TAO ĐI ĐÂU RỒI?!? – Ông Hùng không thể đợi được nữa, lập tức hỏi ngay, giọng chứa đầy thuốc súng.

- …



- NẾU MÀY CHỊU NÓI, TAO HỨA SẼ ĐẢM BẢO SỰ AN TOÀN CHO MÀY.

- … - Tên đó vẫn không có phản ứng, nhắm mắt lại.



- NẾU MÀY KHÔNG CHỊU NÓI, ĐỪNG TRÁCH TAO ĐỘC ÁC… - Ông lập tức ra lệnh tra tấn không ngừng.



- CHÓ CHẾT… - Ông Hùng tức giận đập bàn, trừng mắt nhìn cái tên không biết trời cao đất dày là gì trước mặt, chỉ muốn có thể xé xác hắn ra ném cho chó ăn, nhưng không thể. Giờ tất cả đều phụ thuộc vào hắn… nếu hắn nói ra… Kim sẽ được cứu… còn nếu như… vậy thì Kim… tính mạng của cô…



Thiên thực chất trong lòng nóng như lửa đốt, có khi còn tức giận cùng lo lắng hơn cả ông Hùng. Anh đã phải rất cố gắng, rất kiềm chế mới không lao đến mà bóp cổ tên khốn kiếp to gan lớn mật đã dám động vào Búp Bê bé nhỏ của anh cho đến chết. Cứ nghĩ đến cô đang sợ hãi thế nào… đang đau đớn thế nào… đang gọi tên anh thế nào… lòng anh lại thắt lại… trái tim như bị bóp nghẹt…

Nhưng anh càng lo cho cô thì lại càng phải kiềm chế. Anh tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ được, như vậy sẽ chẳng có ích lợi gì cho anh… vừa tốn sức lực… lại khoôg thể cứu được cô… Với kẻ cứng đầu thế kia… chỉ có thể dùng 1 cách…

Hắn cũng là con người. Đã là con người, thì ai cũng sẽ có ít nhất là 1 điểm yếu. Giống như ông Hùng và anh… cùng có 1 tử huyệt… chính là cô Búp Bê đáng yêu kia. Chỉ cần biết được điểm yếu đó, dù là 1 kẻ ngốc nghếch bất tài cũng có thể dễ dàng trừng trị được hắn…

Và giờ… anh đang chờ… cố tỏ ra bình thản chờ đợi… mà trong lòng thì chỉ muốn đấm cho cái lão Thẩm kia vài phát. Đã biết anh rất thiếu kiên nhẫn đối với chuyện này lại còn lề mề như vậy. Quả thật là không thể tha thứ được!!!!!!

Ting… ing… ing… ing…

- Nói nhanh. - Tiếng chuông vừa vang lên, anh lập tức chộp lấy cái điện thoại, gấp gáp đến nỗi suýt chút nữa là ném bay nó ra xa.

- Dạ. Hắn… - Ông Thẩm bị anh làm cho giật mình, vội vàng khai báo từ đầu đến cuối những gì điều tra được, không dám chậm trễ nửa giây.

Càng nghe, nụ cười trên môi anh càng sâu.



- Tốt. – Sau khi người đầu dây bên kia đã báo cáo xong, anh hài lòng cúp máy, cười cười nhìn tên đáng ghét trước mặt. – Phùng Quang Vinh, anh định im lặng đến khi nào?

- … - Cái người nãy giờ nhắm mắt giả chết nghe anh gọi chính xác cả họ lẫn tên mình thì kinh ngạc trừng lớn mắt.

- Sao lại nhìn tôi như vậy?? Đừng ngạc nhiên chứ, anh nổi tiếng đến thế sao tôi có thể không biết??!?!?!! – Thiên cười thầm.

- Anh… anh… đã bi..iết những gì?!?!

- Cũng không nhiều lắm, chỉ đủ để khi nào buồn chán có thể tìm anh nói chuyện phiếm… khi nào đói bụng có thể đến nhà anh xin bữa cơm… khi nào có thời gian có thể đến đánh cờ cùng bố anh… khi nào có hứng có thể đưa vợ con anh đi dạo vòng vòng…

- Anh… - Gã tên Vinh thất kinh nhìn anh như nhìn thấy quái vật, môi mấp máy nhưng không thốt ra nổi 1 chữ.

- Hình như anh có 1 đưa con trai 4 tuổi tên là Phùng Quang Lâm phải không nhỉ!?!!? – Anh nhếch mép.

- Anh… anh… anh đừng có… động v..v..vào… vào con tôi… nó… nó… chỉ..i..i là 1 đứa trẻ…

- Phùng Quang Vinh, trước giờ tôi vốn không phải là kẻ thích uy hiếp người khác, nhất là lợi dụng trẻ con để làm cái trò bỉ ổi đó… Nhưng, anh đã động vào người con gái tôi yêu, tôi tuyệt đối không thể tha thứ. – Nụ cười trên khóe môi nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ vô cùng đáng sợ. – Dù có phải sử dụng thủ đoạn gì chăng nữa, dù có phải đánh đổi tất cả, tôi cũng nhất định phải tìm cho bằng được cô ấy.

- Tôi… tôi chỉ… làm theo lệnh… tôi cũng không biết là ai…

- Chuyện đó tôi sẽ tính sổ với anh sau.

- Anh… anh… muốn gì đây?!?!

- NÓI. – Anh tức giận quát lớn. - Hiện giờ cô ấy đang ở đâu???

- Tôi… tôi… - Vinh vẫn còn do dự.

Anh đã hành nghề bao năm nay, nhưng chưa lần nào xui xẻo thế này nên có phần lúng túng. Nếu nói ra… thì anh mất việc là chắc rồi… có khi còn phải chịu sự truy đuổi và trả thù… Nếu không nói ra… không những anh sẽ chết, mà cả vợ con anh cũng gặp nguy hiểm… Thế nào cũng chết… thế nào cũng…

- Trường mầm non A, đúng không? Trông thật đáng yêu quá!!? Vậy mà… – Thiên xoay xoay bức ảnh cậu bé Lâm mũm mĩm đang tươi cười mà Nhật mới vưa đưa cho anh.

- Nói… tôi nói… - Vinh cuống quít gật đầu lia lịa. – Sau khi bắt cóc Lê tiểu thư, bọn tôi đã đưa cô ấy đến một vùng ngoại ô… Đó là tất cả nhiệm vụ của bọn tôi. Chắc bây giờ Lê tiểu thư vẫn ở đó.

Mặc kệ sau này ra sao, chỉ cần bây giơ có thể bảo vệ đứa con bé bỏng của anh là được rồi. Dù sao có thể để Lâm cười thêm phút nào hay phút đấy. Anh thật rất thích nhìn con cười vui vẻ… rất thích bế con trên tay… rất thích véo đôi má phúng phính của con… rất thích những lúc chơi đùa thoải mái với con…

Vừa nghe được câu trả lời, ông Hùng lập tức gọi điện thoại huy động toàn bộ lực lượng đến vùng ngoại ô tìm kiếm.

Thiên cũng nhanh chóng ra lệnh cho ông Thẩm, rồi tự mình lái xe chở ông Hùng chạy ngay đến đó với tốc độ chóng mặt. Trước khi đi cũng không quên dặn dò.

- Nhật, mày gọi điện thoại báo cho bác gái, Thanh biết tin, cả My và Bảo nữa. Bảo họ cứ bình tĩnh ở nhà đợi thông tin là được rồi.

- Tao biết rồi.

- Còn nữa… mày thả tên đó ra, sắp xếp cho gia đình hắn 1 nơi ở an toàn, tìm cho hắn 1 công việc ổn định. Điều quan trọng là phải đảm bảo an toàn tuyệt đối, biết chưa?!?!

- Ok.



Trên đường đi, ông Hùng tuy rất lo lắng cho con gái, nhưng đầu óc lại giành để suy nghĩ về… Thiên. Vừa rồi ông đã chứng kiến toàn bộ quá trình xử lí của anh. Quả thật là rất nhanh gọn và hiệu quả. Thoáng nghe thì có vẻ độc ác nhưng lại không phải. Tất cả chỉ là dọa người. Bởi vì Phùng Quang Vinh là người lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, gặp quá nhiều kẻ tàn nhẫn, vô nhân tính nên mới dễ dàng bị anh qua mặt như vậy. Chứ nói thế nào, anh cũng không phải là cầm thú, sao có thể hại 1 đứa trẻ được chứ??!!?! Nhưng chính cách anh nói dối không chớp mắt, diễn xuất quá đạt, đánh đúng vào điểm yếu của đối phương, nên mới có thể toàn thắng thần tốc…

Càng nghĩ ông Hùng lại càng thấy hài lòng. Một chàng trai vừa thông minh, vừa nhanh trí, vừa chu đáo, lại dành tình cảm chân thật cho con gái ông… hoàn toàn không có điểm gì đáng chê trách. Vì vậy, ông thấy rất an tâm khi giao Kim cho anh. Ở bên Thiên, nhất định Kim sẽ được hạnh phúc!!!!!

Nghĩ đến Kim, lòng ông lại thấy cồn cào. Không biết bây giờ cô ra sao rồi. Đứa con gái nhỏ của ông… báo bối mà ông luôn nâng niu, chiều chuộng, tại sao lại gặp phải nhiều chuyện như vậy chứ?!?! Có phải kiếp trước ông đã gây tội lỗi gì nên kiếp này ông trời mới đổ hết lên đầu đứa con gái mà ông yêu thương nhất hay không?!?!?



Thiên không hề chuyên tâm lái xe, đầu óc anh đã sớm trán đầy hình ảnh của cô Búp Bê xinh xắn kia rồi. Anh nhớ cô… rất nhớ cô… thực sự rất rất nhớ cô… nhớ cô đến phát điên lên… Hình ảnh của cô luôn xuất hiện khắp mọi nơi. Anh đi đến đâu cũng thấy cô… làm việc gì cũng nghĩ đến phản ứng của cô…

… Khi anh bước vào cửa sẽ thấy cô ngọt ngào gọi anh làm nũng…

… Khi anh bật ti vi lên sẽ thấy cô cuộn tròn trong lòng mình như chú mèo nhỏ lười biếng…

… Khi anh vào bếp sẽ thấy cô đang tất bật nấu nướng như người vợ nhỏ dịu dàng đảm đang…

… Khi anh đi qua phòng ăn sẽ thấy cô ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh ăn những món ăn bổ dưỡng do anh tự tay nấu cho cô…

… Khi anh bước đến phòng ngủ sẽ thấy cô nép vào ngực anh trên chiếc ghế dài, lật giở từng trang album…

… Khi anh nằm xuống giường sẽ thấy cô xấu hổ cúi gằm mặt đòi ra ngoài…

… Khi anh đến biệt thự nhà họ Lê sẽ thấy cô bất cẩn “chiến đấu” với bức tường cứng ngắc…

… Thậm chí, ngay cả khi nhắm mắt, anh cũng thấy được nụ cười tươi tắn cùng ánh mắt hổ phách như tỏa sáng… cái chu mỏ đáng yêu cùng giọng nói trong trẻo của cô… cái bĩu môi dễ thương cùng ánh mắt tức giận của cô… khuôn mặt uất ức cùng những giọt nước mắt trong suốt của cô… vòng tay nhỏ bé ôm lấy anh cùng đôi môi ngọt ngào của cô…

Suốt mấy ngày qua, anh như người mắc bệnh thần kinh. Anh không thể làm bất kì việc gì khác ngoài điên cuồng điều tra tin tức của cô và… nhớ cô. Mới có 3 ngày mà anh có cảm giác như đã 3 năm rồi. Anh quả thực sắp phát điên đến nơi rồi!?!?

Nhưng khi nghe được câu trả lời của Phùng Quang Vinh, cảm giác vui mừng chỉ tồn tại trong anh đúng… 2 giây… Sau đó, anh lập tức lo sợ gấp bội… anh sợ cô không có ở đó… sợ cô xảy ra chuyện… có rất nhiều nỗi sợ hãi ập đến cùng lúc đè lên trái tim vỗn đã rất đau của anh… khiến anh vô cùng khó chịu… vô cùng đau đớn… vô cùng hoảng sợ…

---------------------------------------

2.

Kéttttttttttttt…

Chiếc xe vừa dừng lại ở vùng ngoại ô, ông Hùng và Thiên đã nhanh chóng nhảy xuống. Ở đó đã tập trung đầy đủ vệ sĩ của 2 nhà Lê, Đặng.



Điều làm Thiên đông cứng tại chỗ chính là… Đặng Mạnh Cường cũng có ở đó, hơn nữa còn dẫn theo rất nhiều người đến.

- Chủ tịch Lê! – Ông Cường chủ động chào hỏi, bắt tay thân thiện với ông Hùng.

- Chủ tịch Đặng! Cảm ơn ông đã đến giúp chúng tôi. – Ông Hùng đáp.

- Không có gì. Chuyện của Kim là chuyện của Thiên, mà chuyện của Thiên cũng là chuyện của tôi mà!?? Ông cũng đừng quá lo lắng mà tổn hại đến sức khỏe, Hương Kim sẽ an toàn trở về thôi.

- Tôi cũng mong như vậy. Chỉ cần con bé có thể bình an… tôi có thể làm tất cả.



- Ông đến đây làm gì??? – Anh lạnh lùng hỏi, ánh mắt thoáng chốc thay đổi.

- Cháu dâu gặp chuyện, đương nhiên ông phải đến giúp chứ??!

- Cháu dâu? – Anh nhíu mày. – Ai là cháu dâu của ông?

- Lê tiểu thư chẳng phải là bạn gái cháu sao? Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ trở thành vợ cháu, như vậy… - Ông Cường giải thích.

- Cô ấy là bạn gái hay là vợ của tôi cũng không liên quan đến ông. – Thiên bước vài bước, nhưng nghĩ sao lại quay lại, nói. - Nếu đã đến rồi thì cùng tìm cô ấy đi.

- Cháu đồng ý để ông giúp đỡ sao? – Ông Cường thoáng kinh ngạc. Trước giờ đứa cháu này chưa từng để ông xen vào cuộc sống của nó, dù chỉ là 1 hành động nhỏ xíu. Vậy mà bây giờ lại có thể để ông…

- Chỉ cần có thể tìm ra cô ấy thì việc gì tôi cũng đồng ý. – Thiên không do dự gật đầu. – Càng nhiều người càng tốt. Cứu được cô ấy sớm phút nào hay phút ấy.

- Được. – Ông Cường gật đầu mà trong lòng không khỏi thở dài. Thằng bé này, thật sự là yêu sâu đậm đến tận xương tủy rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, sau này ông có thể nhờ cô bé kia làm người trung gian. Có người “tay trong” cũng dễ dàng hơn là 1 mình đơn thương độc mã.

- Vậy chúng ta mau bắt đầu tìm kiếm. – Anh thúc giục.



Ngay lập tức, mấy trăm người được huy động bắt tay vào việc, chia thành từng tốp, từng tốp tản ra tìm kiếm khắp vùng ngoại ô rộng lớn.

Cánh đồng xanh bát ngát yên bình lập tức tràn đầy tiếng bước chân trên cỏ xào xạc và tiếng báo cáo rất khẩn trương…



Sau nửa ngày miệt mài tìm kiếm, cuối cùng đã phát hiện được 1 nhà kho để hoang đã lâu nhìn rất tồi tàn và ẩm thấp.

Lúc nghe báo tin, Thiên như muốn nhảy cẫng lên, chạy như bay đến.



Khi anh đi đến nơi, đám vệ sĩ đã bao vây toàn bộ nơi đó.

Thiên là người đầu tiên bước vào. Thời khắc mở cánh cửa cọt kẹt, lúc anh nhìn rõ cảnh vật bên trong, anh chết sững. hồi lâu vẫn không có phản ứng…

Thấy thái độ kì lạ của anh, ông Hùng và ông Cường vội vàng chạy vào, ngay tức khắc 2 mắt trợn tròn, không thốt ra được 1 lời.



- Đây… đây là… - Mãi lâu sau, ông Hùng mới lắp bắp.

- Tại sao lại thế này?!? Chuyện gì… rốt cục chuyện gì đã xảy ra!?!? – Thiên sợ hãi đảo mắt nhìn khắp căn nhà kho.

Trước mắt anh, ngoài những đồ vật hoen rỉ cũ kĩ chỉ có… máu… máu lênh láng khắp nơi… đã đông lại thành từng mảng trên sàn nhà và trên các đồ vật… mùi máu rất khó chịu… giống như mùi của sự chết chóc…

- Mau tìm, tìm kĩ xem có thấy Lê tiểu thư không??!! – Ông Cường hô to trong khi 2 người kia vẫn đang đơ ra.

Lập tức 1 đám người chạy vào lật tung các thứ trong nhà kho lên tìm kiếm.



Thật vất vả mới kiểm tra được hết, nhưng kết quả lại là…

- Không tìm thấy Lê tiểu thư, chỉ có cái này thôi. – 1 người giơ lên 1 chiếc mũ len kẻ sọc đen, trắng, có 2 quả bông tím lủng lẳng trên đỉnh, dính đầy máu.

- Cái này… - Anh điếng người, tay vô thức giật lấy chiếc mũ. Đây chính là mũ len của cô… hôm đó chính tay anh đã đội nó cho cô… - Làm sao… làm sao có thể… sao lại thế này?!?!?

- Đó là của Kim? – Ông Hùng hỏi.

- Đúng.

- Cháu… cháu chắc chứ?!?! Cháu chắc là mũ của nó chứ?!?!

- … - Anh gật đầu khẳng định.

- Con bé đâu?!? - Ông Cường cũng đã mất bình tĩnh. – Mũ ở đây… vậy con bé đâu rồi?!?!

- Đúng thế, cô ấy tại sao lại không có ở đây!!??! – Thiên đau khổ.

- Tại sao lại có nhiều máu như vậy, có khi nào con bé bị thương không!?! – Ông Hùng cuống lên. – Không thể… không thể… nhất định là không thể như thế…

- Con bé sẽ không sao… sẽ không sao đâu… ông bình tĩnh lại đi. – Ông Cường khuyên can. – Phía trước là rừng. Có thể con bé ở đó, chúng ta tiếp tục tìm.

- Có thể lắm… rất có thể con bé ở trong rừng… Nhanh lên, nhanh vào rừng tìm. Nhanh lên!!!!



Suốt 2 ngày 2 đêm miệt mài tìm kiến, vẫn không có chút thu nhập gì.

Ông Cường vì tuổi đã cao, còn ông Hùng lại quá kích động nên không thể tiếp tục tìm kiếm, đành phải trở về chờ đợi tin tức.

Đối với Thiên, 2 ngày này quả thực là cực hình. Anh ở trong rừng tìm cô không ngừng nghỉ, chỉ khi bị nhắc nhở mới miễn cưỡng cắn vài miếng bánh mì, đến ngủ cũng không dám. Anh 1 phần vì sợ lơ là sẽ để phí thời gian, 1 phần vì cứ mỗi lần nhắm mắt lại, trong dầu anh lại trần ngập hình ảnh của cô… càng làm anh đau lòng hơn…



Biệt thự nhà họ Lê suốt 2 ngày nay im ắng đến dị thường. Ngoài tiếng khóc của bà Chi cùng vài người hầu khác… tiếng bấm điện thoại… tiếng cầu nguyện thì thầm… thì chẳng còn âm thanh gì. Đến nói chuyện với nhau cũng không có… nhìn nhau 1 cái cũng không hề…

Ai cũng mong đây chỉ là 1 cơn ác mộng… và mình sẽ sớm tỉnh dậy… lại thấy Hương Kim tung tăng chạy nhảy… cười đùa vui vẻ… hậu đậu tinh nghịch…



Cuối cùng đến ngày thứ 3, Thiên cũng đã tìm thấy manh mối.

Khi đó anh đang dần trở nên tuyệt vọng thì bỗng nhiên nhìn thấy 1 vết máu nơi kẽ lá… rất khó phát hiện. Lúc này anh mới nhớ ra 4 hôm trước nơi này có mưa lớn, chắc dấu vết sớm đã bị nước mưa rửa trôi rồi. Nhưng thật may… vẫn còn 1 chút…

Anh lập tức gọi người tìm kiếm xung quanh.

Sau 1 ngày vất vả, cuối cùng cũng có người chạy đến nói với anh câu mà anh bấy lâu mong chờ.

- Cậu chủ, đã tìm thấy Lê tiểu thư.

- Thật không? Ở đâu? – 2 mắt anh sáng rực, kích động đến mức liên tục thúc giục. – Nhanh lên… đưa tôi đến đó… đi nhanh lên… mau lên… nhanh nhanh…



- Cậu chủ, ở đó. - Người vệ sĩ kia thở hổn hển, chỉ tay về phía đám người đang tụm lại.

- TRÁNH RA!!! – Anh hét lên, chạy thẳng đến bên cô.

Vừa nhìn thấy cô, trái tim anh như muốn vỡ ra. Búp Bê của anh… Búp Bê đáng yêu của anh… Búp Bê xinh xắn của anh… Búp Bê tinh nghịch của anh… Tại sao lại ra nông nỗi này?!??!?

Cô nằm ở đó… thân thể gầy guộc… cơ thể lạnh toát… mái tóc xổ tung… khuôn mặt trắng bệch… khóe môi rớm máu… má trái sưng vù… bàn tay nắm chặt… bộ quần áo của cô sớm đã dính đầy máu… trên người cũng chằng chịt những vết thương…

Anh không chần chừ cởi chiếc áo khoác choàng lên người cô, rồi bế cô lên chạy thẳng ra xe.

Đường ra xe rất dài… giờ phút này anh lại càng thấy dài hơn… dài đến bất tận…

Bế cô trên tay… anh lại càng đau lòng hơn… trông cô thật yếu ớt… giống như đã bị rút hết sức sống… giống như… cô sắp rời xa anh… mãi mãi…

Càng nhìn cô, anh lại càng cảm thấy bất an… Anh hoảng sợ thật sự… hơi thở của cô rất yếu…gần như không tồn tại… Bước chân anh gấp gáp hơn, vòng tay cũng siết chặt hơn. Anh muốn truyền cho cô hơi ấm của anh… muốn cô cảm nhận được anh đang ở bên cô… muốn cô vì anh mà cố gắng vượt qua…



Bế cô ngồi vào trong xe, anh ra lệnh cho tài xế chạy với tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện.



Cảm thấy hơi thở người con gái trong lòng càng ngày càng yếu hơn, anh không kiềm chế được nước mắt lăn dài… trong lòng hoang mang… Ôm chặt cô vào lòng, tay siết lấy bàn tay xanh xao lạnh toát của cô, anh khẽ thì thầm bên tai cô.

- Búp Bê! Em không được bỏ anh, tuyệt đối không được bỏ anh lại 1 mình, biết không?



- Búp Bê! Em nghe thấy anh nói không!??! Em phải cố gắng lên, nhất định phải cố gắng lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.



- Búp Bê! Chỉ 1 chút nữa thôi… 1 chút nữa thôi em sẽ không sao cả… Cố thêm 1 chút nữa… em sẽ khỏe lại mà!??!



- Búp Bê! Đừng bỏ cuộc, em phải tiếp tục cố gắng. Có anh ở bên em rồi, em có thể vượt qua được, phải không?!?!?



- Búp Bê! Anh đang nắm tay em đấy, em có cảm nhận được không?!?! Anh đã giữ chặt em rồi, em sẽ không thể bỏ anh đi được.



- Búp Bê! Anh ôm em thế này, em đã thấy ấm hơn chưa???! Người em lạnh quá, anh sẽ sưởi ấm cho em.



- Búp Bê! Đừng bỏ cuộc, anh đang ở bên cạnh em này, em sẽ không sao, nhất định là sẽ không sao đâu.



- Búp Bê! Chúng ta đến bệnh viện rồi, em nhất định sẽ được cứu…



- Búp Bê! Anh yêu em!!! Em nhất định không dược bỏ anh 1 mình..



---------------------------------------

3.

Kéttttt….

Chiếc xe vừa dừng trước cổng bệnh viện, anh lập tức ôm cô lao vào trong với tốc độ ánh sáng.

- NGIÊM XUÂN ĐÔNG! NGHIÊM XUÂN ĐÔNG!!!!! ÔNG LẬP TỨC RA ĐÂY CHO TÔI. – Anh gầm lên làm cái bệnh viện bỗng dưng lặng ngắt như tờ.

- Này anh kia, đừng ở đây làm loạn… - Có 1 anh bảo vệ vội vàng xông vào nhưng lập tức bị ông quản lí tống cổ ra ngoài, đồng thời vứt cho 1 câu.

- Cậu muốn chết không? Mà có muốn chết thì cũng có thể tìm cái chết nào nhẹ nhàng 1 chút, đừng có lôi cả chúng tôi vào. Đó là cậu chủ của Đặng gia đấy, cậu ấy mà điên lên chỉ có nước… chết cả nút.

- … - Anh bảo vệ nhiệt tình với công việc kia mặt thoắt trắng bệch, vẫn chưa hoàn hồn đã bị mấy người đồng nghiệp vác ra ngoài.

- NGHIÊM XUÂN ĐÔNG!! LÃO GIÀ CHẾT TIỆT KIA, ÔNG CÓ RA KHÔNG HẢ?!?!?!???

- Cậu chủ… - Ông quản lí le te chạy tới, mồ hôi đầm đìa. - Cậu… cậu đợi 1 chút… viện trưởng sẽ ra ngay… ra ngay mà…

- NGHIÊM XUÂN ĐÔNG! 10 GIÂY NỮA MÀ ÔNG KHÔNG XUẤT HIỆN TÔI SẼ CHO CẢ CÁI BỆNH VIỆN NÀY ĐI VÀO DĨ VÃNG NGHE CHƯA?!?!?

Ông quản lí nghe thấy thế thì chỉ muốn đâm đầu xuống đất chết quách đi. Viện trưởng giờ này đang ở trong văn phòng tầng 5. Để thông tin truyền đến nơi cũng phải mất vài phút. Để ông ấy chạy xuống đến đây cũng phải mất thêm vài phút nữa. Như vậy…

- Mau… mau lên, lấy cáng ra đây… nhanh tay lên… - Vừa nhìn xuống cô gái trong tay Thiên, ông quản lí lại càng tái mặt, vội vội vàng vàng thúc giục.

Thoáng nhìn qua đã biết cô gái này bị thương rất nghiêm trọng, tính mạng cũng khó mà bảo toàn. Nhưng nhìn phản ứng của cậu chủ dữ dội thế kia, nếu như không thể cứu được người này… chắc chắn cái bệnh viện này sẽ bị phá tan phá nát chỉ trong… 1 giờ. Hơn nữa, cuộc đời sau này của toàn bộ bác sĩ, y tá ở đây có khi cũng chẳng có miếng cơm vào miệng.

- Quản lí, cáng đến rồi.

- Cậu… cậu chủ… đặt cô ấy lên đây… - Ông quản lí định đưa tay ra giúp thì thấy cái trừng mắt của Thiên, vội vàng rụt tay lại, mồ hôi ướt đẫm trán.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Ông có thể lấy cái đầu mình ra để đảm bảo, cô gái này chính là người đã từng khiến cậu chủ sống dở chết dở. Hay nói thật chính xác thì… đây là bạn gái của cậu chủ.

Nghĩ đến đây, ông thấy thật tò mò. Không biết cô gái này xinh đẹp đến mức nào… tính tình ra sao… là thiên thần… hay… yêu tinh… mà có thể…



Thiên nhẹ nhàng đặt cô lên cáng, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không hề có ý định buông ra. Anh sợ… nếu như nới lỏng 1 chút… cô sẽ lập tức ra đi… bỏ anh lại 1 mình… đến 1 thế giới khác… nơi có người mẹ hiền từ của cô…



- Aaaaaaaa… - Vừa nhìn thấy mặt cô gái ấy, không những ông quản lí, mà tất cả mọi người ở đại sảnh bệnh viện đều trợn mắt kinh ngạc.

Mặt ông quản lí bây giờ đã đen thùi lùi. Ông thầm nghĩ… giờ thì hay rồi… hay quá rồi… Cô gái này không những là bạn gái của cậu chủ… mà còn là thiên kim của Gold… Nếu như viện trưởng làm không tốt… không cứu được cô ấy… thì… cái bệnh viện này chẳng những không còn… mà tất cả những người làm việc ở đây đều sẽ bị bức đến phải vào bệnh viện tâm thần hết cả lượt…

- Cậu chủ!!! – Đúng lúc ông quản lí sắp ngất xỉu tại chỗ thì ngài viện trưởng đáng thương chạy như bay đến, thở dốc. – Tôi… tôi… tôi… đã c..có mặt…

- MAU CỨU CÔ ẤY. NHANH LÊN… ÔNG CÒN ĐỨNG Ở ĐÓ MÀ THỞ CÁI GÌ?!?! – Thiên hét ầm lên.

- Vâng… v..â..âng… lập tức… đưa… Lê… Lê t..iểu thư vào… phòng cấp cứu. – Ông viện trưởng vừa thở vừa nói, mặt mày tái nhợt.

Chuyện này thật sự rất gay go! Không phải ông không tin vào tay nghề của mình nhưng… vừa nhìn qua đã thấy… những vết thương của cô rất nặng… lại bị ngấm nước… thật sự là… rất khó nói. Hơn nữa, gia thế của cô… thân phận của cô… lại quá… càng tạo áp lực cho ông hơn…

Đây là lần đầu tiên cậu chủ đích thân đến cái bệnh viện này, ông đã rất lo lắng. Ai cũng biết tính cách cậu chủ vừa lạnh lại vừa nóng… cho nên tốt nhất không nên dây. Nhưng bây giờ thì sao?! Chính là ông có muốn chạy cũng không được… muốn từ chối cũng chẳng xong. Nếu như ông mà hoàn thành tốt thì chắc chắn sẽ… 1 bước lên trời… có thể đem tiếng tăm của ông và cả cái bệnh này bay cao bay xa… nhưng… nếu như ông thất bại… kết cục chắc chắn là… xuống địa ngục…



- ÔNG NGHE CHO RÕ ĐÂY. NẾU NHƯ CÔ ẤY CÓ MỆNH HỆ GÌ THÌ ÔNG VÀ CẢ CÁI BỆNH VIỆN NÀY CŨNG CHUẨN BỊ HẬU SỰ ĐI. - Trước khi cửa phòng cấp cứu đóng lại, Thiên không quên trừng mắt cảnh cáo.

- Vâng… vâng… tôi sẽ cố gắng hết sức… cậu chủ yên tâm… tôi sẽ làm hết sức mình… - Ông viện trưởng gật đầu lia lịa, trong lòng cồn cào sợ hãi.



Đèn phòng cấp cứu vừa bật sáng được vài phút thì mọi người tới.

- Thiên, con bé đâu rồi?!? Nó có sao không? Có bị thương nặng không? Có ảnh hưởng đến tính mạng không? Giơ nó thế nào rồi???... – Bà Chi vội vàng hỏi dồn dập.

- Em bình tĩnh 1 chút. Từ từ để Thiên nói. – Ông Hùng nhíu mày.

- Cô ấy bị thương rất nặng… lại bị ngấm mưa… cho nên càng trầm trọng hơn… trông cô ấy nhợt nhạt lắm… hơi thở cũng rất yếu… giống như không còn chút sức sống nào… Bác… cô ấy có khi nào… - Thiên nắm chặt lấy tay ông Hùng, đau đớn nhớ lại hình ảnh cô vừa nãy.

- Không… không thể nào… con bé sẽ không sao đâu… cháu đừng suy nghĩ lung tung… nó sẽ khoẻ lại… - Ông Hùng tuy nói rất chắc chắn, nhưng trong lòng ông cũng vô cùng bất an.

- Đúng thế… Kim sẽ không bỏ lại chúng ta đâu, phải không?? – My ôm Nhật khóc nức nở.

- Đương nhiên rồi. - Nhật quả quyết.



Suốt cả đêm không ai chợp mắt nổi. Đèn phòng cấp cứu cứ sáng rực như muốn trêu người người khác. Thỉnh thoảng lại có vài cô y tá chạy ra chạy vào, ai cũng gấp gáp vội vã, không chịu nói nửa lời, càng làm mọi người thêm lo lắng hơn.



My khóc đến kiệt sức, mệt mỏi dựa vào Nhật, nhưng mắt vẫn bướng bỉnh mở to nhìn cửa phòng cấp cứu. Nhật đã mấy lần khuyên cô nên nghỉ ngơi 1 chút nhưng cô không nghe.



Bà Chi và Thanh thì ngồi 1 góc cầu nguyện cho Kim. Dù không phải là người mê tín, nhưng đến lúc này, 2 người cũng chẳng thể nghĩ ra có thể làm gì để giúp đỡ Kim ngoài việc này.



Ông Cường tuy ở nhà đợi tin nhưng lại không thể yên tâm mà chợp mắt, cả đêm cứ đứng ngồi không yên. Đến bữa tối cũng chẳng buồn động đũa. Đứa cháu dâu này, ông quả thật là rất vừa lòng. Từ sau khi cô dứt khoát chọn rời xa Bảo để ở bên Thiên bất chấp nguy hiểm của bản thân, ông đã vô cùng tin tưởng vào tình yêu của cô bé này giành cho Thiên. Lúc ấy không phải la ông không biết tình thế của cô, mà chỉ la cố tình ép cô lựa chọn để thử cô. Thật không ngờ, cô bé ấy… rất xứng đáng làm cháu dâu của Đặng Mạnh Cường này.

Nằm trên giường, quay đi quay lại mãi không sao yên tâm, ông đành gọi tài xế đi thẳng đến bệnh viện. Có lẽ ở đó ông sẽ đỡ nóng ruột hơn 1 chút.



Ông Hùng đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, lòng nóng như lửa đốt. Mỗi khi có người đi ra, ông đều xông đến hỏi han, nhưng đáp lại ông chẳng có gì ngoài câu: “Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.” Ông dường như có thể nổi điên lên bất cứ lúc nào, nhưng lại không thể làm loạn tại đây gây ảnh hưởng đến ca phẫu thuật.

Những kí ức về cô như cuộn băng cứ chạy liên tục trong đầu ông.

Từ khi cô mới sinh ra đã là 1 đứa bé rất xinh xắn. Cả nhà 3 người bọn họ thật sự rất hạnh phúc! Mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên ông làm luôn là đánh thức người vợ yêu quý và hôn lên trán đứa con gái bé bỏng… Mỗi buổi chiều đi làm về việc đầu tiên ông làm cũng là ôm lấy người vợ đảm đang tất bật trong bếp và bế đứa con gái đáng yêu trên tay ra vườn dạo chơi… Mỗi buổi tối việc duy nhất ông muốn làm là ôm vợ con vào lòng ngủ 1 giấc thật ngon…



Năm cô lên 2 tuổi, mẹ của cô… vợ của ông… đã qua đời vì 1 căn bệnh hiểm nghèo. Lúc ấy, nếu như không có cô… ông nhất định đã đi theo người phụ nữ mà ông yêu thương nhất… Từ đó… cô chính là bảo bối duy nhất của ông… được ông vô cùng cưng chiều…



Khi cô bắt đầu hiểu chuyện, không biết ai đã vô tình nói với cô vê chuyện người mẹ đã mất… Việc này khiến ông vô cùng tức giận, đã điều tra cho bằng được người này và trừng trị nghiêm khắc. Nhưng… trái với sự lo lắng của mọi người, cô không những không khóc lóc vật vã, mà lại lao ngay vào lòng ông thì thầm: “Bố đừng buồn nhé! Mẹ đi rồi, con sẽ thay mẹ chăm sóc bố. Con nhất định sẽ trở thành 1 đứa con ngoan… 1 cô gái tài giỏi để bố vui.”



Khi cô lớn lên, dù rằng rất hay làm nũng, đòi ông cái này cái khác, nhưng chưa khi nào khiến ông tức giận hay đau lòng. Tất cả những việc cô làm… tất cả những thứ cô muốn… đều là vì giúp đỡ người khác…



Đứa con gái này… quả thực làm ông rất vui vẻ. Ông ở bên Mỹ làm việc, còn cô ở Việt Nam học hành. Dù khoảng cách rất xa, nhưng cô chưa từng quên ông, dù chỉ là 1 chút.

Ngày nào cô cũng gọi điện kể chuyện trên trời dưới biển cho ông nghe, nhẹ nhàng hỏi thăm ông, ngốc nghếch giận dỗi vì ông làm việc quá nhiều, nghiêm khắc kêu ông phải nghỉ ngơi thêm… khiến bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết.



Mỗi khi ông trở về, dù đang bận làm gì cô cũng sẽ chạy ngay đến sân bay nhào vào lòng ông tươi cười vui vẻ. Buổi sáng đòi ông đích thân đưa đi học… Buổi trưa gọi điện nhắc nhở ông phải ăn cơm đúng bữa… Buổi tối học bài xong lại lóc cóc chạy sang thư phòng ông mát xa đấm bóp… Đến 11 giờ thì lôi bằng được ông về phòng đi ngủ rồi mới quay về phòng mình…



Một đứa con gái như vậy… ông có thể không yêu thương, không chiều chuộng hay sao???!

Nhưng bây giờ… ông lại đang phải chịu đựng nỗi sợ hãi có thể mất đi cô… mất cô mãi mãi… Nếu quả thật cô xảy ra chuyện… bảo bối duy nhất cũng không còn… ông còn sống trên đời này làm gì nữa đây??!?!?



Một mình Thiên ngồi trên dãy ghế dối diện với phòng cấp cứu, mắt nhắm nghiền nhưng lại không thể ngủ.

Anh nhắm mắt bởi vì… anh muốn được thấy cô… thấy cô bé thiên thần chọc chọc vào lưng anh đem trả cún con… thấy cô bé 2 mắt sáng lên reo hò thích thú mỗi khi được chơi với cún con… thấy cô bé xấu hổ cùng uất ức sau khi bị anh cướp đi nụ hôn đầu… thấy cô bé mặc đồng phục cấp 3 vui vẻ chạy đến chỗ anh đòi đi công viên… thấy cô bé ngồi trên ghế đá Love vuốt ve chú cún con lông xù trắng muốt… thấy cô bé đáng yêu nắm chặt tay anh kéo đi chơi… thấy cô bé ôm chiếc bánh kem ngồi khóc gọi anh… thấy cô bé lạnh lùng nhìn anh trách tội… thấy cô gái tức giận đạp vào chân anh chạy mất… thấy cô gái trừng mắt kêu anh là tên biến thái… thấy cô gái miễn cuỡng gọi anh 1 tiếng “Thiên”… thấy cô gái nghêu ngao hát mấy bài hát trẻ con với giọng cao vút… thấy cô gái đỏ mặt nói cô thích anh… thấy cô gái hoảng loạn gọi tên anh… thấy cô gái sợ hãi ôm chặt lấy anh cả đêm không chịu buông… thấy cô gái luôn thích chui vào lòng anh làm nũng… thấy cô gái vì anh mà làm rất nhiều thứ để chúc mừng sinh nhật anh khiến đôi tay sưng đỏ… thấy cô gái khe khẽ thì thầm trong lòng anh “Thiên, em yêu anh!”…

Mối lần nghe thấy tiếng mở cửa phòng cấp cứu, anh đều giật mình, nhưng lại không dám mở mắt. Anh sợ sẽ phải thất vọng khi đó chỉ là 1 cô y ta… sợ sẽ rơi vào tuyệt vọng nếu như cô rời bỏ anh…Vì vậy anh chỉ có thể tiếp tục nhắm chặt mắt, giữ hình ảnh của cô trong đầu, chờ đợi động tĩnh bên ngoài.



Rạng sáng hôm sau, khoảng 3h30’, đột nhiên phòng cấu cứu nhốn nháo, rất nhiều bác sĩ, y ta chạy đi chạy lại không ngừng.

Ông Hùng nhanh tay túm áo 1 bác sĩ lại hỏi.

- Tình hình sao rồi?? Sao đột nhiên lại nhốn nháo như vậy?

- Chủ tịch Lê, tình hình Lê tiểu thư không được khả quan lắm. – Ông bác sĩ vừa sợ đến rụng rời cả chân tay, vừa luống cuống đáp.

- Không khả quan lắm là thế nào?? – Thiên giật mình lao đến.

- Cậu chủ… Lê… Lê tiểu thư mất quá nhiều máu… cơ thể lại rất yếu… tình hình không mấy khả quan… hiện giờ cần truyền máu gấp… tại bệnh viện nhóm máu O-Bombay không còn nhiều, chúng tôi đang huy động máu từ các bệnh viện khác…

- Máu… cần máu sao?? – Ông Hùng cau mày. Ông cùng nhóm máu với cô, nhưng bác sĩ lại nói truyền máu gần rất nguy hiểm, cho nên ông không thể làm gì.

- Đúng thế. Các vị ở đây có ai thuộc nhóm máu O-Bombay hay không? – Ông bác sĩ nhanh chóng hỏi ngay.

- Không. – Ai cũng buồn bã lắc đầu. Nhóm máu hiếm như vậy, trên thế giới này cũng không có mấy người.

- Bác sĩ, giờ tôi lập tức huy động toàn bộ mọi người đi thử máu, như vậy có được không? – Ông Hùng sốt ruột.

- Được… được… nhưng Chủ tịch Lê làm ơn bảo mọi người nhanh một chút. Lượng máu còn lại thực sự không thể duy trì lâu được.

Ông Hùng và Nhật rất nhanh đi ra 1 góc gọi toàn bộ người đến bệnh viện xét nghiệm máu.

Thiên ném điện thoại cho Thanh ý bảo cô gọi điện hộ, còn mình thì nhân lúc không ai để ý lẻn vào bên trong phòng cấp cứu.

Thanh và My cùng trợn tròn mắt nhưng không nói gì, chỉ mong anh có thể giữ Kim lại. Nhanh chóng gọi người của Đặng gia đến bệnh viện.



Đi qua cánh cửa phòng cấp cứu, anh chạy 1 mạch đến bên cô, mặc cho các bác sĩ cùng y tá hoảng hốt nhìn mình như người ngoài hành tinh.

- Tiếp tục làm việc của mấy người đi. Nhất định phải cứu được cô ấy, nghe rõ chưa?!?>>> – Anh lạnh giọng, không thèm nhìn bọn họ lấy 1 cái.

- Vâng, cậu chủ. – Ông Đông nhanh chóng gật đầu rồi thúc giục mọi người tiếp tục công việc.



- Búp Bê!... Búp Bê!!! Anh đến rồi. - Anh nắm chặt lấy bàn tay tím tái của cô, cúi xuống thì thầm bên tai cô. - Giờ anh đang ở bên cạnh em, đang nắm tay em đây. Em có nghe thấy không? Em nhất định phải cố gắng lên, mọi người đều rất lo lắng cho em đấy. Em không thể bỏ mặc những người thân của em, bạn bè của em mà ra đi được, phải không?!?... Vì thế, Búp Bê à, em nhất định phải vượt qua. Anh sẽ ở đây, động viên em, nhắc nhở em, giữ chặt lấy em, gọi em tỉnh dậy, được không? – Như sợ cô không cảm nhận được, anh vòng tay ôm trọn bờ vai cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play