- Hử?? À… chuyện này… – Kim còn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào cho phải thì một giọng nói trầm ấm bình thản vang lên phía sau làm cô giật nảy mình.
- Không có gì cả. Chỉ là bạn bè bình thường thôi.
- Hừ!!? – Kim thấy lòng nhói lên, liếc nhìn anh đầy tức giận. Cô thật không thể tha thứ cho cái câu nói kia, hơn nữa anh lại có thể bình thản mà nói ra những lời đó nữa chứ.
- Anh Thiên, tại sao anh lại ở đây?? – My cũng giật mình, ngạc nhiên hỏi.
- Đây là chỗ anh thường đến mỗi khi muốn trốn tiết. – Anh vừa trả lời vừa cười cười. Vẻ mặt tức tối cùng oán giận của cô làm anh thấy thoải mái vô cùng, phải cố gắng lắm mới có thể không bật cười thành tiếng.
- Vậy sao? Làm phiền anh rồi. – Thanh vừa nói vừa ngoắc ngoắc My lên lớp.
- Thôi, em lên lớp đây. Kim, cậu lên sau nhé!!? – My hiểu ý, vội chuồn thẳng.
…
Ở hành lang,
- Chị Thanh, chị có thấy kì lạ không?
- Có. – Thanh gật gật đầu. – Anh Thiên có thể bình tĩnh như vậy, có phải là Kim đã nói rõ ràng rồi không? Có thể nào họ thật sự trở thành bạn bè????
- Không thể. Anh Thiên làm sao có thể dễ dàng quên Kim như vậy được? – My phản đối. – Theo em thấy, nhất định là anh ấy đang giả bộ.
- Giả bộ? Chị chẳng thấy một chút nào gọi là không thật cả. – Thanh nghi ngờ.
- Hihiii… Thì em cũng có thấy cái gì đâu? – My cười cười. – Em chỉ là đoán bừa thôi.
- Vậy mà cũng nói. – Thanh bĩu môi.
- Nhưng ngoài khả năng đó ra, em chẳng nghĩ được cái gì hơn cả. – My nhăn mặt. – Anh ấy làm sao có thể chỉ sau 1 ngày đã hoàn toàn thay đổi như thế được chứ?!?!
- Haizzzz… Chuyện của 3 người đó thật là phiền phức. – Thanh ảo não.
- Không chỉ có chuyện của Kim đâu. – My cũng than phiền.
- Ý em là sao?? – Thanh không hiểu.
- À… à… không có gì đâu… - My vội xua xua tay, nhanh chóng về lớp.
…
Tại tầng hầm,
- Búp Bê!!! – Thanh và My vừa đi khuất, anh liền ôm chầm lấy cô, gọi nhỏ.
- Cái gì? – Cô không đẩy anh ra, cũng không ôm lại anh, chỉ lạnh lùng buông ra 2 chữ.
- Em giận đấy à? – Anh buông cô ra, nhìn khuôn mặt bí xị của cô mà bật cười thành tiếng.
Anh nhanh chóng kéo cô đến 1 căn phòng có ánh Mặt Trời chiếu vào. Mọi khi anh thường vào 1 căn phòng tối và… ngủ [úi trùi ui!! Sao giống ai đó thế nhỉ?!!] Nhưng vì cô sợ bóng tối, nên anh tạm thời đổi địa điểm vậy.
- Không. – Cô không thèm nhìn anh, giương đôi mắt thiên thần nhìn ngắm xung quanh – cái nơi mà với cô không sáng cũng chẳng tối, không đẹp mà cũng chẳng xấu, không cầu kì mà cũng chẳng đơn giản… Nói chung là chẳng có chút ấn tượng nào cả, ngoài mấy tia sáng ấm áp le lói nơi cửa sổ.
- Còn nói là không? Nhìn em này, rõ ràng là đang rất rất rất tức giận. – Anh véo mũi cô.
- Hừ?!! – Cô gạt phắt tay anh ra, trừng mắt nhìn anh.
- Muốn đánh anh phải không? – Anh cười tít.
- Đúng. Em muốn đánh anh… đánh đến khi anh không cười được nữa… đáng ghét!!? – Cô gắt um lên. – Anh dám nói em chỉ là bạn bè bình thường đã là quá đáng lắm rồi, lại còn cười như vậy nữa, tức muốn chết!!?
- Nói như vậy thì sao? Có chỗ nào không đúng??? – Anh giả bộ ngơ ngác.
- Anh… đương nhiên là không đúng… Em với anh làm sao… - Nói đến đây, cô đột nhiên im bặt, suy nghĩ 1 lúc rồi xụ mặt. – Thật sự chẳng có gì là không đúng.
- Thôi nào, tươi tỉnh lên đi, đừng có như đưa đám thế chứ??!
- … - Im lặng 1 lúc, cô lại nổi đoá lên. – Dù thế nào đi nữa thì sao anh lại nói như thế chứ?!?! Em rất khó chịu.
- Bởi vì… anh không muốn nghe em nói ra câu đó. – Anh nhẹ nhàng trả lời, không rời mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn bừng bừng tức giận kia.
- Tại sao? – Cô chu mỏ.
- Anh không muốn thử cảm giác đó lần nữa. – Anh trầm giọng, đồng thời ngồi lên chiếc ghế cao gần cử sổ, sau đó rất thành thục đặt cô lên đùi, ôm chặt lấy như sợ cô sẽ chạy mất vậy.
- Cảm giác nào?
- Lúc em nói câu đó ở căng-tin. – Anh trả lời rất nhỏ, rất nhỏ, như sợ ai nghe được vậy.
- Anh… tại sao vẫn còn nhớ chứ!??! Em đã bảo anh quên đi rồi cơ mà?!! – Cô cau mày.
- Không thể quên được… mãi mãi anh cũng không thể quên được… rất đau… đau đến không thở nổi… em nghĩ anh có thể vứt nó dễ dàng sao? – Anh cúi xuống nhìn cô đang nghịch ngợm những ngón tay mình.
- Hả??? – Cô nghe anh nói thì giật mình, trái tim bỗng đau đớn vô cùng. Rất lâu sau, cô mới chậm rãi lên tiếng. – Không dễ. Nhưng nhất định em sẽ khiến anh quên đi, không chỉ chuyện đó, mà tất cả điều không vui trước đây.
- Búp Bê ngốc, em bây giờ có thể nói câu đó hay sao?? Em còn không thể đường đường chính chính đi bên anh, làm sao có thể?? – Anh cười buồn.
- Em… - Cô không biết nói gì nữa, dựa vào ngực anh, suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn.
Cô quả thực không có tư cách để nói với anh những lời đó. Đến ngay cả việc đứng cạnh bên anh, để anh gọi 1 tiếng “Búp Bê” trước mặt mọi người cô cũng không làm được. Cô thực rất muốn từ bỏ tất cả, thoải mái làm búp bê nhỏ của anh, nhưng cô lại càng không thể bỏ qua cho những kẻ đã hãm hại mình. Cô muốn nói thật với Bảo về Thiên, nhưng lại không thể buông tay Bảo. Đơn giản là cô không thể dừng lại khi chưa đạt được mục đích. Tính tình cô trước nay vẫn như vậy, rất cứng đầu, rất cố chấp, sẽ không thể dễ dàng buông xuôi.
…
Cứ như vậy, cô ngồi trong lòng anh, tay vô thức nắm chặt bàn tay anh, đầu óc suy nghĩ lùng bùng… cho đến khi anh lên tiếng nhắc nhở.
- Búp Bê!! Sắp đến giờ học rồi, mau trở về lớp đi!
- Aaaaa… - Bị anh cắt đứt dòng suy nghĩ, cô giật mình kêu lên 1 tiếng, nhảy phóc xuống khỏi người anh.
- Haahaha… không cần khẩn trương như thế, còn những 5 phút nữa cho em đi cơ mà!?!? – Anh một tay đỡ cái người vừa định chơi trò mạo hiểm, một tay lấy điện thoại ra xem giờ.
- Cái gì cơ?? Cái gì khẩn trương? Cái gì còn 5 phút?!? – Cô ngu ngơ hỏi.
- Em vừa rồi không nghe anh nói gì sao? Đầu óc em bay lên mây rồi hả? – Anh trêu chọc.
- … - Cô không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu.
- Vậy sao em lại nhảy xuống như thế?? Nguy hiểm lắm có biết không hả? Anh còn tưởng vì sợ muộn học nên em mới…
- Tại anh làm em giật mình, cho nên… đó chỉ là phản xạ tự nhiên thôi.
- Hình như em rất thích từ phản xạ tự nhiên thì phải?!??! – Anh cười cười. – Bất kể điều gì không giải thích được cũng đổ cho phản xạ tự nhiên.
- Thì… thì… đúng là như thế mà??!!! – Cô cãi cố, trèo trở lại lên đùi anh.
- Em không đi học sao?? – Thấy cô trở lại chỗ cũ, anh ngạc nhiên.
- Không đi. Em ở đây với anh. – Cô trả lời dứt khoát, tìm tư thế thoải mái nhất trong lòng anh rồi… nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
…
- Không được ngủ. – Thấy cô lim dim, anh gắt. [Cái thể loại gì vậy?? Bình thường anh cũng ngủ, tại sao hôm nay lại không cho cô ngủ chứ?!?!]
- Áaaa… - Đang lúc mơ mơ màng màng thì bị tiếng nói của anh làm cho giật mình, cô thiếu chút nữa lại nhảy xuống đất lần nữa. May là anh đã đề phòng, ôm cô thật chặt trong lòng.
- Ai cho em ngủ hả?? – Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hỏi tội.
- Em buồn ngủ. – Cô dụi dụi mắt, nhìn anh với vẻ mặt tội nghiệp.
- Đêm qua mấy giờ em đi ngủ? – Anh cau mày.
- Em không biết… chắc khoảng 4h.
- Em làm gì mà lại ngủ muộn như thế hả?!?!
- Em… em… cái đó… anh hỏi làm gì?? – Cô lúng túng.
- Em có chuyện giấu anh??
- Không… không có. – Cô vội vàng phủ nhận.
- Vậy hôm qua em làm gì?
- Em… em… em… - Cô luống cuống, vắt óc suy nghĩ xem nên nói thế nào để anh không nghi ngờ.
- Có liên quan đến Bảo? – Anh hỏi, sắc mặt không tốt một chút nào.
- Không. – Cô lập tức lắc đầu.
- Có thật không? – Anh hỏi lại, chăm chú quan sát nét mặt cô.
- Thật. Hôm qua em không hề gặp anh Bảo. – Cô nhìn thẳng vào anh, chắc chắn.
- Thế thì tốt. Em không muốn nói thì thôi, chỉ cần em không làm chuyện có lỗi với anh. – Anh thở phào.
- Cái gì hả??! – Cô trợn trừng mắt nhìn anh. – Cái gì gọi là việc có lỗi với anh chứ!?? Hôm qua em thức đến tận 4h sáng chẳng phải là để làm… aaaa…
- Em làm cái gì?? – Anh cười cười hỏi.
- Không… không có gì… - Cô giật mình, dùng 2 tay bịt chặt miệng lại, ra sức lắc đầu.
Không nói nữa, tốt nhất là không nói nữa. Càng nói lại càng độc, nói nhiều nhỡ lộ ra thì biết làm thế nào?!!?! Lúc đó chắc cô không chịu nổi mà đâm đầu vào tường mất.
- Em không làm hề đúng là uổng quá!?!?! – Anh cười đến đau cả bụng, phán 1 câu làm cô tức nổ ruột.
- Có anh mới đi làm hề ấy!?!? Hứ!
- Anh tự thấy tài năng không bằng em, cho nên tốt hơn là biết điều nhường cơ hội cho em. Em cố gắng lên, chắc chắn sẽ nổi tiếng!
- Anh… anh… muốn ăn đòn rồi hả?!? – Cô đánh thùm thụp vào người anh, vừa đánh vừa mắng làm anh cười không ngừng lại nổi.
…
- Anh lập tức nghiêm túc cho em. – Không chịu nổi, cô kêu toáng lên.
- Nghiêm túc? Em muốn anh nghiêm túc làm gì??! – Anh cười gian. – Muốn cầu hôn anh sao?
- Anh… nói vớ… vớ vẩn c..cái gì… - Cô đỏ bừng cả mặt, liếc anh cảnh cáo.
- Sao tự nhiên lại lắp bắp như vậy?! Không phải là bị anh đoán trúng rồi chứ!?!? – Anh vẫn không buông tha cho cô.
- Anh… ai… ai nói thế… anh… anh… - Cô không đấu lại anh, tức giận quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến anh nữa.
- Được rồi, Búp Bê, không đùa nữa. – Anh ôm lấy cô.
- … - Cô trề môi không nói.
- Giận rồi sao? Anh chỉ đùa chút thôi mà!?!???
- … - Cô vẫn không thèm lên tiếng.
Anh không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng để cô dựa vào ngực mình, ngắm nhìn khuôn mặt vẫn chưa hết tức tối của cô, thỉnh thoảng lại phì cười.
…
- Búp Bê!!! – Anh đột ngột lên tiếng.
- Vâng? – Cô vẫn nhắm nghiền mắt, khe khẽ đáp trả.
- Em yên tâm, anh sẽ là người cầu hôn em.
- Hả? – Cô bất ngờ, đang định ngẩng lên hỏi anh cho rõ thì đã bị anh ngăn lại, đôi môi dần tê đi… đàu óc quay cuồng… không biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
…
---------------------------------------
2.
- Ư… ưm… ưmmmmmmmmmm… - Không biết bao lâu sau, cô vươn vai, dụi mắt nhỏm dậy, ngó nghiêng khắp nơi.
- Em dậy rồi??? – Anh vừa tức giận, lại vừa buồn cười nhìn cô. Anh thật không thể tin nổi cô lại có thể ngủ ngon lành trong khi anh đang chiếm giữ môi cô. Haizzzz… đúng là Búp Bê ngốc nghếch.
- … - Cô gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn còn mơ màng.
- Em vẫn muốn ngủ sao? – Anh nhìn vẻ mặt ngái ngủ của cô, cố gắng lắm mới nhịn được cười.
- Vâng. – Cô đáp 1 tiếng, rồi rất tự nhiên, dựa đầu vào ngực anh, vòng 2 tay ôm lấy anh tiếp tục ngủ.
- … - Anh đơ người, khoé môi bất giác cong lên.
Hành động đáng yêu này, thậm chí trước đây khi 2 người ở bên nhau cô cũng chưa từng làm. Y như con mèo nhỏ chui vào lòng chủ nhân đòi được cưng chiều vậy. Thật dễ thương quá!!!!!!!!!!!!!
Sau phút sửng sốt, anh cũng vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại đang chím trong giấc ngủ, bỗng nhiên có hứng ngồi ngắm mây trôi.
…
- Búp Bê!! – Đến trưa, anh khẽ gọi. – Dậy đi, đến trưa rồi.
- Cho em ngủ thêm chút nữa!!!? – Cô nài nỉ, mắt vẫn nhắm nghiền.
- Ngoan, dậy đi. Chúng ta đi ăn trưa. – Anh dỗ dành.
- Chỉ một chút nữa thôi. Em buồn ngủ lắm!!! – Giọng cô rất nhỏ.
- Em đã mấy ngày thức khuya như vậy rồi? – Anh đau lòng hỏi.
- … - Cô không trả lời mà uể oải giơ 5 ngón tay xinh xắn lên.
- Cái gì? – Anh sửng sốt, vội vàng cầm lấy bàn tay cô. - Em… em… rốt cục em làm cái gì mà… còn nữa… tay của em tại sao lại sưng lên thế này?
- Ư… anh đừng ồn nữa… để em ngủ… - Cô mệt mỏi lên tiếng.
- Dậy đi ăn đã, lát về nhà ngủ tiếp. Ăn no mới có sức chứ?!!
…
Sau 1 hồi vặn vẹo, cuối cùng cô cũng chịu mở mắt ra, ủ rũ nhìn anh.
- Tại sao anh không cho em ngủuuuuu??????
- Ăn xong rồi ngủ tiếp.
- Haizzzz… ăn xong rồi về nhà… về nhà rồi…
- Rồi sao?? – Anh khó hiểu nhìn cô.
- Không sao cả. Về nhà rồi đi ngủ. – Cô cười cười, không dám nhìn vào mắt anh. Haizzz… nói dối đúng là khổ.
- Còn nữa, tay của em…
- Không sao cả. – Còn chưa đợi anh nói hết, cô liền giấu 2 tay ra sau lưng, vội vàng đáp.
- Rõ ràng là tay em sưng đỏ hết cả lên. Sao lại nói là không sao? – Anh giận dữ. – Nói nhanh, em giấu anh chuyện gì?
- Không có. – Cô ra sức lắc đầu.
- Còn nói không có. Điệu bộ khẩn trương như vậy, nhất định có chuyện mờ ám.
- Cái… cái gì mà mờ ám?!? – Cô chột dạ, mặt nóng ran. – Em… em không l..làm gì cả.
- Anh không tin. Hôm nay em mà không nói rõ ràng thì đừng hòng anh tha cho em. – Anh đe doạ.
- Em… em… thực ra em…
- Em làm sao? – Anh nôn nóng.
- Em đói. – Cô nhăn nhó. – Chúng ta đi ăn trưa có được không? – Nói xong, cô lập tức trượt xuống, nhảy ra ngoài.
- Em… - Anh tức đến nỗi đờ cả người, vội vàng đuổi theo cái con người vừa mới chạy trốn kia, mặt mày cau có.
…
Bước vào căng-tin, Kim chạy như bay về phía… quầy bán đồ ăn.
…
- Em không sao chứ!??! Vẫn còn mệt à? – Thiên lay lay vai cô.
- Kim, hôm nay cậu bùng học đi đâu thế? – My cười cười nhìn Kim đang nhìn chòng chọc vào xuất cơm mà chẳng động đũa.
- Gì hả? – Kim ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn rất mệt mỏi.
- Mày làm gì mà căng thẳng vậy? Ngồi xuống xem nào!!? – Thiên kéo Nhật xuống ghế, phì cười.
- 2 người cùng trốn học?
- Ừm… - Kim vừa ăn vừa gật gù.
- Cùng ở 1 chỗ sao? – Nhật tiếp.
- Anh hỏi gì lạ vậy? – Kim gắt. – Cùng trốn học rồi không ở cùng 1 chỗ thì còn sao nữa??!
- Sau đó thì sao?
- Thì sao anh hỏi làm gì??? – Kim chu mỏ.
- Nói mau! – Nhật sốt ruột kêu lên.
- Mặc xác anh, em ăn. – Kim nói rồi cắm đầu vào xuất cơm không hề ngẩng lên.
- Thiên, mày nói xem, vừa rồi mày với cô ta làm cái trò gì???? – Nhật ức chế, hung hăng lườm Kim một cái rồi quay sang tra khảo Thiên.
- Làm trò gì à? – Thiên cười cười, nhớ lại cảm giác ấm áp ngọt ngào khi được ôm cô vào lòng. – Không nói cho mày.
- Mày… mày muốn tao tức điên đấy à? – Nhật nổi khùng. – Trông cô ta tiều tuỵ như vậy, không phải mày đã… đã… ăn cô ta rồi chứ?!?!
- Phụttttttttt… ặc… khụ…ụ…ụ…ụ… khụ…uuuuuu… - Kim đang ăn, vừa nghe Nhật nói liền phun sạch những thứ trong miệng ra, ho sặc sụa không dứt.
- Em không sao chứ?!? – Thiên vội vã vỗ vỗ lưng cho cô, rồi đưa cô cốc nước, sau đó trừng mắt nhìn Nhật. – Mày ăn nói linh tinh cái gì vậy? Ăn với chả uống cái con khỉ gì??!
- Ơ… a… tại tao tưởng… mà thôi… không phải thì tốt… - Nhật lúng túng, vội vàng bỏ chạy thoát thân.
...
- Chết tiệt!!!! Đầu óc anh ta chứa cái quái gì cơ chứ!??! – Sau khi trở lại bình thường, Kim tức giận đùng đùng.
- Híhí… thôi cậu ăn tiếp đi. – My dùng tay quạt quạt cho Kim hạ hoả.
- Hừ!!? – Kim nhìn Thiên - đang cười đến rung cả ghế - một cái đầy cảnh cáo rồi lại cắm cúi ăn tiếp.
…
- Hương Kim!! – Cô đang ăn thì bên tai vang lên giọng nói của Bảo.
- … - Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng không đáp lại.
- Anh Bảo, anh đã ăn chưa? – Thanh lên tiếng.
- Đi theo anh. – Bảo chỉ nhìn Kim chằm chằm, nghiêm giọng.
- Không đi. – Cô bướng bỉnh.
- Em tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo anh, đừng để đến khi anh nổi giận. – Bảo cảnh cáo.
- Em cứ không đi đấy, anh làm gì được em??? – Cô chu mỏ, vênh mặt.
- Kim, đừng thế nữa. – Thấy khuôn mặt Bảo xám xịt, Thanh vội vàng khuyên can Kim. – Em cứ đi theo anh Bảo đi. Chắc anh ấy có chuyện cần nói với em.
- Em không thích, em không đi. Nếu muốn thì anh cứ nổi giận đi??! Có ai cấm đâu??! – Cô vẫn cứ ngang như cua.
- Em… đứng lên. – Bảo nắm chặt tay Kim kéo mạnh.
- Áaaaaaa… đauuuu… - Bị chạm vào chỗ đau, Kim rên lên.
- Tay em làm sao thế này? – Bảo giật mình, vội buông cô tay cô ra.
- Không liên quan đến anh. – Cô quay mặt đi chỗ khác.
- Đi nào! – Giọng Bảo nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Không đi… không đi… không đi… - Cô lùi lại, trốn sau lưng Thiên.
- Em đang làm cái trò gì vậy hả? – Bảo tức giận thật sự.
- Em… - Cô giật mình, định tiến đến chỗ Bảo nhưng lại thấy vẻ mặt như muốn giết người của anh, bất giác nắm chặt vạt áo Thiên.
- Cậu đang làm cô ấy sợ đấy. – Thiên lên tiếng, nắm nhẹ bàn tay cô.
- Không cần cậu xen vào. – Bảo lại càng tức giận hơn. – Kim, em chơi đủ chưa??? Ra đây ngay!
- Chơi cái gì mà chơi? Ai thừa hơi chơi với anh?? – Cô vẫn nấp sau lưng Thiên, chỉ ló nửa cái đầu ra cãi bướng.
- ANH NÓI RA ĐÂY NGAYYYY!!!!!!!!!! – Bảo hét lên làm Kim sợ mất mật.
- Ơ… - Cô run run, chân chậm chạp tiến lên phía trước.
- Em ở yên đó. – Thiên đột ngột kéo cô lại, lạnh lùng nhìn Bảo.
- Em… - Kim đang định lên tiếng thì Bảo đã cắt ngang.
- SANG ĐÂY!
- Cậu đang bắt ép cô ấy đấy.
- ĐÂY LÀ CHUYỆN CỦA TÔI, KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CẬU.
- Nhưng liên quan đến Hương Kim, cho nên tôi không thể không quản.
- Cậu… cậu nói gì hả?>
- Tôi nói gì chẳng lẽ cậu không nghe rõ/!!??
- ĐẶNG NHẤT THIÊN. Lần trước chính miệng cô ấy đã nói là không yêu cậu, chẳng lẽ cậu vẫn cố chấp không hiểu??! Bây giờ là do cô ấy giận tôi nên mới dùng cậu để chọc tức tôi. Chẳng lẽ cậu ngu ngốc đến mức tin là cô ấy có tình cảm với cậu???!! – Bảo nói chậm rãi, khoé miệng nhếch lên.
- … - Thiên khẽ cau mày, sau đó bình thản nói. – Cậu nghĩ thực sự là vậy? Thật nực cười!!!!
- Ý của cậu là gì? – Bảo nheo mắt hỏi lại.
- Tôi chẳng có ý gì cả. – Thiên bình thản trả lời, rất hài lòng thấy vẻ mặt Bảo tối sầm.
- KIM!!
- Có? – Đang sợ hết hồn, vừa nghe nhắc đến tên mình cô lập tức đứng nghiêm, đầu ngó quanh.
- Ngốc! Em làm trò gì vậy? – Thiên phì cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
- Ơ… em… - Cô xấu hổ, tức khắc nhớ đến hoàn cảnh hiện giờ, cả người lập tức căng thẳng.
- Tránh xa cô ấy ra. – Bảo nhanh chóng kéo cô về phía mình, ra lệnh. – Em mau nói, người em yêu là anh.
- Gì… gì… gì cơ?? – Cô sốc đến nỗi tưởng như có thể ngất xỉu tại chỗ.
- Nói nhanh. – Bảo thúc giục.
- Em… em… - Cô run bần bật, mồ hôi túa ra. Trong lúc đầu óc hỗn loạn, ánh mắt vô thức nhìn sang Thiên cầu cứu.
- Em nhìn cậu ta làm cái gì??? – Bảo gắt.
- Bởi vì cậu đang làm cho cô ấy sợ hãi, cho nên mới phải cầu cứu đến tôi. – Thiên bình tĩnh trả lời. – Bởi vì cô ấy tin tưởng tôi.
Bốppppp…
Xung quanh bỗng dưng im phăng phắc, ai cũng trợn tròn mắt, không nhúc nhích nổi.
- Anh Bảo???????????? Anh làm cái gì thế/?/ Anh… sao anh… – Cả My và Thanh cùng hô to.
- Thiên!!! Anh không sao chứ??! Chảy máu rồi… anh có đau lắm không? – Kim lao như bay về phía Thiên, dùng khăn tay lau vết máu trên khoé miệng anh, mắt rưng rưng.
- Anh không sao, đừng khóc. Em khóc nhè trông khó coi lắm! – Thiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
- Chảy máu như vậy mà còn nói không sao???! Nhất định là rất đau…
- LÊ HƯƠNG KIM!!!!!!!!!!!!! BÂY GIỜ EM ĐANG LÀM CÁI GÌ ĐÂY????? EM MUỐN ANH TỨC CHẾT CÓ PHẢI KHÔNG? – Bảo đơ người 1 lúc, rồi lớn tiếng.
Không thấy cô có phản ứng gì, Bảo đùng đùng bỏ đi, không nói thêm lời nào.
- Tức đi… tức nữa đi… tức chết được thì càng tốt. – Kim lẩm bẩm, không hề quay đầu lại. – Ai bảo anh đánh anh Thiên bị thương… cho anh tức… đáng đời nhà anh…
- Cái đồ ngốc này, em lầm bầm cái gì?? Cậu ta đã đi rồi, em còn ngồi đó mà mắng mỏ gì nữa??!? – Thiên cười không dừng lại được.
- Em còn chưa mắng xong. – Cô nhăn mặt. – Anh ấy dám đánh anh là chuyện không thể tha thứ. Hừ!!? Em sẽ cho anh ấy biết tay.
- Được rồi… được rồi… anh không sao mà…
…
---------------------------------------
3.
- Này, mày không sao đấy chứ??! – Nhật huých huých vai Thiên, lo lắng hỏi.
- Ừ. – Thiên hờ hững đáp, vẫn gục đầu xuống bàn.
- Anh Thiên làm sao vậy ạ? – My dụt dè.
- Nó lại lên cơn rồi. – Nhật trả lời không chút khách khí.
- Hả??! – My giật bắn cả mình. – L..l..lên… cơn>????
- Đúng. Lên cơn rồi. Hơn nữa còn rất rất nặng nữa. Đều là nhờ phúc của ai đó cả đấy.
- Thanh, con người đáng ghét kia hôm nay vẫn không xuất hiện hay sao? – Nhật nôn nóng.
- Không có. – Thanh ủ rũ lắc đầu.
- Đã 1 tuần rồi đấy. Thật không hiểu cậu ấy nghĩ cái gì nữa. – My than thở.
- Cô ấy cũng không liên lạc gì sao? – Thiên ngồi phắt dậy.
- Có. – Thanh gật đầu. – Hôm qua Kim có gọi, nhưng vẫn là câu đó thôi. Kim bảo là đang ở nhà bạn, chưa muốn về.
- Bạn nào cơ chứ?!??! – My sốt ruột. – Cậu ấy làm em muốn đau tim luôn.
- Chết tiệt!!! Cô ta đúng là muốn ăn đòn đây mà!?!? Đợi khi cô ta trở lại, nhất định anh phải phang cho 1 cái mới được. – Nhật bức xúc kêu lên.
- Anh Bảo không có phản ứng gì sao? – My hỏi.
- Haizzz… phản ứng gì chứ?!?! Hôm nào mà Kim chẳng gọi điện tán gẫu với anh Bảo!!!!? Từ sau vụ hôm trước, anh Bảo đã chủ động đến xin lỗi, 2 người họ làm hoà rồi.
- Thế… thế sao?? – My sửng sốt. – Vậy còn… còn…
- Anh về trước đây! – Thiên đột ngột đứng dậy bỏ về.
…
Thiên đờ đẫn về nhà. Anh có thể tha thứ cho cô việc cô biến mất mà không nói trước một tiếng, nhưng không thể chấp nhận được việc cô hàng ngày gọi điện cho Bảo mà lại lờ anh đi như vậy. Thật sự… anh thật sự… rất giận… rất tức giận…
Cạchhhhh…
Cửa vừa mở, anh đã bị một thân hình mảnh mai lao đến ôm chầm lấy.
- Thiên!! Anh về rồi!!!!! Anh đã về rồi!!! Em nhớ anh quá!!!!! Thật sự rất rất rất nhớ anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Em… Búp Bê!!!!! – Anh vòng tay ôm lấy cô, tất cả tức giận đều tan biến hết. Giờ phút này anh chỉ muốn giữ chặt lấy cô bên mình, còn chuyện tính sổ với cô, anh chẳng còn nhớ gì nữa rồi.
- Anh có nhớ em không? – Cô hỏi, 2 mắt long lanh chờ đợi.
- Anh sắp phát điên rồi! Em mà không trở về, có lẽ anh sẽ phải thuê thám tử điều tra tung tích của em mất. – Anh véo mũi cô, tiện chân đóng cửa lại.
- Em đi đâu vậy? Anh không cho em rời khỏi anh. – Anh kéo cô vào lòng không chịu buông, hôn lên trán cô.
- Em có đi đâu đâu? – Cô nói nhỏ. – Anh nhắm mắt vào đi!
- Làm gì?? – Anh nhìn cô cười. – Anh còn chưa nhìn em đủ.
- Anh thật là… - Cô đẩy anh ra. – Mau mau… nhắm mắt lại… em có điều bất ngờ cho anh.
- Là cái gì vậy?
- Là b… aaaaaaaa… sao anh lại hỏi chứ?!?! – Cô mở to mắt oán trách nhìn anh.
- Ngốc! – Anh phun ra 1 chữ rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
- Đi theo em nào! Cấm anh ti hí đấy!!!! – Cô cầm 2 tay anh kéo đi.
…
- Được rồi. Anh có thể mở mắt ra. – Cô cười hì hì chạy ra chỗ khác.
- Sao tối thế?? Anh chẳng nhìn thấy gì cả. – Anh kêu ca.
- … - Cô không lên tiếng.
- Búp Bê! Em đâu rồi!???! – Anh gọi lớn.
- … - Vẫn không có động tĩnh.
- Búp Bê!!? Em chạy đi đâu mất rồi??! – Anh hoảng hốt. Không phải là vừa rồi anh nhớ cô quá mà gặp ảo giác đấy chứ!?!? Nếu như thật sự đó là ảo giác thì tại sao lại ngắn ngủi như vậy!?!? Anh muốn ôm cô thêm 1 chút… nghe tiếng nói trong trẻo của cô thêm 1 chút…
Anh đờ người… mắt di chuyển khắp căn phòng, từ những dây kim tuyến... đến những ngôi sao giấy lấp lánh… rồi những cái kẹo đủ màu… cả những chiếc bánh muôn hình thù…, không thốt nên lời.
Khi anh còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì cô đã chạy tới ôm lấy cổ anh, hỏi dồn dập.
- Anh thấy thế nào? Có đẹp không? Anh có thích không?
- Búp Bê! – Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt to màu hổ phách của cô, mỉm cười. – Rất đẹp! Anh rất thích!!!
- Tốt quá rồi!!? Em còn sợ là anh sẽ không thích. – Cô cười tươi rói. – Tất cả đều là do em làm đấy!
- Em làm? – Anh sửng sốt. – Là em tự mình làm?>? Tất cả sao?
- Đúng. Là do em tự tay làm từng thứ, từng thứ một đấy.
- Vậy… 1 tuần qua em biến mất… là đi làm những thứ này sao??? – Anh hỏi cô mà lòng cảm động vô cùng.
- Hì… hì… Dù tốn nhiều công sức, nhưng rất tuyệt! Anh thật sự thích phải không??! – 2 mắt cô lấp lánh.
- Thích… đương nhiên là anh thích… - Anh ôm cô thật chặt, hạnh phúc đến không diễn tả nổi thành lời. – Là do em vất vả làm từng thứ một, đương nhiên là anh thích rồi… thích lắm… Búp Bê của anh!!!!
- May quá! – Cô thành thật. - Nếu như anh không thích, em quả thực không biết phải làm thế nào. Nếu anh trực tiếp nói với em là anh không thích, có lẽ em sẽ khóc mất!!?
- Vớ vẩn gì vậy?!? – Anh véo mũi cô, cười lớn. – Dù có là cái gì, chỉ cần là em làm cho anh, anh đều sẽ thích.
- Có thật không????
- Thật. Nhưng tại sao em lại tặng anh những thứ này???? – Anh thắc mắc.
- Hả??? – Cô ngớ người. – Anh… anh… không nhớ thật hay là cố tình lừa em đấy?!?!
- Gì cơ? – Anh mù mờ. – Thật sự anh không nhớ. Em nhắc anh là ngày gì được không?!??
- Haizzzz… em chịu anh rồi đấy. – Cô chu mỏ hôn lên má anh rồi lại chạy đi.
…
Một lúc sau, cô tắt đèn rồi mang 1 chiếc bánh sinh nhật hình trái tim, phía trên có hình 2 con thỏ nhỏ xinh đang cười tít mắt đến.
- Thiên! Chúc mừng sinh nhật anh!!!
- … - Anh ngẩn cả người, sau đó nhìn cô đầy thắc mắc. – Làm sao em biết sinh nhật anh?!?!?
- Chẳng phải ở trong quyển album lần trước có ghi hay sao??! – Cô chớp mắt. – Trong đó anh viết sinh nhật anh trước sinh nhật em 2 tháng mà?!?!????
- Vậy sao? – Anh thật không ngờ cô lại nhớ đến điều này. – Cảm ơn em.
- Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday… Happy birthday… Happy birthday to youuuuuuuuuuuuu!!!!!!! – Cô cất tiếng hát trong trẻo. – Thiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ!!!!
- …
- Anh mau ước rồi thổi nến đi! – Thấy anh không có động tĩnh gì, cô thúc giục.
- Ừ. – Anh đang chăm chú ngắm cô, bị cô gọi thì giật mình, nhanh chóng nhắm mắt lại ước 1 điều, rồi thổi ‘phùuuuuu’ một cái.
…
- Thiên, bánh có ngon không? – Cô vừa nhìn anh ăn, vừa thấp thỏm chờ đợi.
- Em tự mình nếm đi!
- Không đâu!! Em muốn nghe anh nói cơ.
- Tự em thử 1 miếng đi. Tại sao nãy giờ em không ăn chút nào thế?!? Toàn là anh ăn thôi.
- Em đã tự nếm nhiều lắm rồi. Lần nào cũng cùng 1 kết quả… khó ăn chết được… - Cô nhăn nhó. – Lúc thì nhiều đường quá… lúc thì nhiều muối quá… lúc lại bị gợn vì bột đánh chưa kĩ… haizzzz… có phải lần này cũng rất khó nuốt không????? Hay là anh đừng ăn nữa?!?
- Ai bảo với em là khó nuốt hả?? – Anh phì cười. – Bánh em làm rất ngon đó!!? Em cũng ăn đi.
- Hả? Gì cơ??? Anh… anh vừa nói là… rất ngon sao??? Có thật không??? Hay là anh muốn an ủi em??!!
- Anh nói thật. Ăn rất ngon. Em không tin thì tự mình kiểm chứng đi!? – Anh nói rồi xắn 1 miếng bánh đưa đến miệng cô.
- Hử?!?! À… cái này… - Sau 1 hồi chần chừ, cô cũng chịu há miệng ra.
- Sao? Ngon phải không??? – Anh nhìn khuôn mặt ngạc nhiên tột độ của cô thì bật cười, ôm cô đặt lên đùi.
…
- Ngon… ngon quá!!!!!!! – Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng,vòng tay ôm chặt lấy anh mà hét lên. – Thiên!! Cuối cùng em cũng thành công rồi!!!?? Aaaaaaa… bánh em làm cuối cùng đã ăn được rồi… ôiiiiiiiiii trời ơiiiiiiii… thật không thể tin nổi!!? Aaaaaaaaaa………….
- Búp Bê!!! – Anh nhìn cô phấn khích như thế thì càng cảm động hơn. Chắc chắn cô đã dành rất nhiều tâm huyết vào những thứ này. Búp Bê ngốc của anh, cô thật sự làm anh vô cùng vô cùng hạnh phúc.
…
- Thiên! Còn bánh bông lan nữa, vị ra sao?
- Rất mềm, rất vừa miệng…
…
- Thiên! Thế còn bánh donuts?????
- Ngọt lắm, xốp nữa…
…
- Thiên! Bánh flan ra sao?
- Vừa thơm lại không bị ngán…
…
- Thiên! Anh ăn thử 1 cái kẹo đi!!!!
- Được.
…
Cả buổi chiều cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh lấy từng thứ từng thứ đút cho anh. Nhưng mỗi thứ lại chỉ cho anh thử 1 chút.
- Được rồi. Anh đừng ăn nữa!
- Sao vậy?? – Anh ngạc nhiên nhìn cô.
- Ăn nhiều đồ ngọt không tốt đâu. Em gói lại rồi cất vào tủ lạnh cho anh, mỗi ngày anh ăn một chút nhé!?!? Anh nhớ phải ăn trong vài ngày nữa đấy!?!? Nếu ăn không hết thì bỏ đi. – Cô dặn dò.
- Anh biết rồi. – Anh đặt cô lên ghế, nói. – Để anh đi nấu cơm.
- Không đến lượt anh đâu. – Cô cười hì hì. – Em đã nấu xong rồi, lát nữa chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được.
- Em đã làm hết rồi sao? – Anh kinh ngạc nhìn cô.
- Vâng. – Cô tự hào gật đầu, chui vào lòng anh như 1 chú cún con.
- Búp Bê! Hôm nay em làm anh bất ngờ quá!!!? – Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, chân thành nói.
- Aaa… còn 1 thứ nữa. – Cô đột nhiên nhớ ra, nhảy khỏi ghế.
- Còn nữa sao? – Anh giật mình, nhìn theo cô.
- Đây mới là quà sinh nhật em tặng anh!!! – Cô lôi từ trong túi ra 1 chiếc khăn len màu ghi, phía góc khăn còn có mấy đường hoa văn rất độc đáo.
- Đẹp quá!!!!!!! – Anh thốt lên, nhìn cô ngỡ ngàng. – Em đừng nói với anh… đây cũng là do em tự làm nhé!?!
- Bingo!!!!!! – Cô nhảy cẫng lên. – Anh biết không, đan khăn quả thực rất phức tạp, rất mệt nữa. Mấy lần em đã định bỏ cuộc rồi, nhưng mà nghĩ đến anh, nên em lại cố gắng 1 lần nữa. Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt vui sướng cùng hạnh phúc của anh là em có thể kiên trì tiếp tục đan khăn.
- Búp Bê!!! – Anh không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm cô thật chặt, cảm nhận trái tim mình đang đập rộn ràng.
- Anh quàng thử xem?? – Cô với tay quàng chiếc khăn quanh cổ anh. – Anh thấy sao? Có ấm không???
- Ấm… rất ấm… giống như em đang ôm anh vậy!!/ - Anh cười tràn đầy hạnh phúc. – Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm!!!!!
---------------------------------------
4.
Ting… tang… toong… teng…
- Búp Bê! Em có điện thoại kìa. – Thấy cô vẫn lười biếng cuộn tròn trong lòng anh, tay đút vào túi áo anh, không nhúc nhích, anh nhắc nhở.
Ting… tang… toong… teng…
- Anh lấy hộ em đi!!? – Cô chớp chớp mắt. – Tiện thể xem ai gọi luôn.
- Vừa rồi còn lăng xăng lắm mà???! Sao giờ lại thành mèo lười rồi>!>!?? – Anh buồn cười, với tay lấy chiếc điện thoại trắng muốt, liếc nhìn màn hình, cau mày nghĩ ngợi một lúc, rồi mới nói. – Số lạ.
Ting… tang… toong… teng…
- Đưa em. – Cô vươn vai, đón lấy điện thoại, ngắm nhìn dãy số, rồi chậm chạp ấn nút nghe. – Alo… xin hỏi ai ở đầu dây đấy ạ?
- Tôi là ông của Thiên. – Giọng nói lạnh băng vang lên làm cô rùng mình.
- Ch…
- Đừng nói gì cả. Cô chỉ cần nghe thôi. – Giọng nói phũ phàng cắt ngang lời cô. – Cô 30’ nữa hãy đến nhà hang Sky 1, tôi có chuyện muốn nói với cô.
- Vâ…
- Còn nữa… - Câu nói của cô lại 1 lần nữa bị cắt ngang. - …tôi không mong Thiên biết được chuyện này.
- Chá…
Cạchhhh…
Còn chưa đợi cô trả lời, đầu dây bên kia đã gác máy. Cô ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại như bị thôi miên, đầu óc mơ màng vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
- Ai thế? – Anh ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô.
- Em… em không biết. – Cô hơi không tự nhiên lắc đầu.
- Vậy người đó nói gì?
- Chẳng có gì. – Cô tiếp tục lắc đầu.
- Búp Bê! – Anh đột ngột cúi xuống, áp sát vào mặt cô.
- Anh… anh… - Cô lúng túng đỏ mặt, vội nhích về phía sau.
- Em ngồi im nào, trả lời anh, người đó là nam hay nữ. – Giọng nói của anh có chút khó chịu.
- … - Cô đần mặt ra, chớp chớp mắt suy nghĩ, rồi với hiểu ra, cười như trúng tà. – Anh… anh lại nổi cơn ghen rồi??!
- Biết vậy thì mau nói, đừng để anh điên lên sẽ tét vào mông em. – Anh đe doạ.
- Hừ!?!?!!! Anh coi em là trẻ con đấy à? – Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh. – Là nam thì sao nào? Hơn nữa, người đó còn rất đẹp trai, phong độ… anh… - Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh hung hăng ngăn lại.
…
- Búp Bê! Em là của anh. – Anh dịu dàng lên tiếng, nhìn thấy con mèo nhỏ trong lòng mình mặt mày nhăn nhó thì lập tức bổ sung. – Anh yêu em!!
- Em cũng yêu anh! – Cô dụi đầu vào ngực anh, e thẹn lên tiếng.
…
- Em về đây. – 10’ sau, cô vặn vẹo người lên tiếng.
Ngồi trong lòng anh thực sự rất ấm áp, rất an toàn, cô chẳng muốn ra chút nào. Nhưng biết làm sao được, cô phải đi thôi, nhỡ mà để ông Đặng tức giận thì cô chỉ có nước đâm đầu xuống đất mà chết cho đỡ khổ.
- Mới 8h mà? – Anh ngạc nhiên, nhanh chóng ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn ấm áp của cô. - Ở lại một lúc nữa đi!!
- Không được. Em phải về rồi. – Cô hôn nhẹ lên môi anh, cười nói.
- Vậy anh đưa em về. – Anh định đi lấy áo khoác thì bị cô ấn trở lại ghế.
- Không cần đâu.
- Tối rồi. Em đi ra ngoài một mình không an toàn.
- Em có phải là đi bộ đâu??! Em đón taxi đến tận cổng mà, anh lo lắng cái gì chứ??!
- Em đi gì anh cũng lo. Làm sao biết được cái taxi của nợ đó có đưa em về nhà hay không?
- Anh thật là… - Cô phì cười.
- Vẫn là để anh đưa em về thì hơn. – Anh dứt khoát.
- Nhưng giờ em có hẹn, chưa về nhà. – Cô giải thích.
- Em có hẹn? Là hẹn với ai?
- Cái đó… cái đó… - Cô cúi đầu, hạ thấp giọng. - Em không nói… có được không??!
- Được… Nhưng phải cho anh đi cùng…
- Hả? – Cô chưa kịp cười thì đã bị anh làm cho đứng hình, nhất thời không thể phản ứng. Anh thật sự không thể qua mặt được, càng không chịu dễ dàng khuất phục.
- Sao? Em quyết định thế nào?? – Anh cười cười.
- Em… em… em…
- Ngốc! Đừng có … em… em… nữa! – Anh véo chiếc mũi nhỏ xinh của cô. – Anh đùa thôi, em đi đi.
- Aaa… là đùa thật sao? – Mắt cô lấp lánh.
- Vậy em muốn là thật à?
- Không… không… tuyệt đối không… - Cô vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, chạy vèo ra cửa, rồi quay lại chớp chớp mắt nhìn anh. – Thiên!!!!
- Gì vậy? – Anh đang gấp lại cái chăn cô vừa đắp, quay ra cửa lại thấy khuôn mặt làm nũng của cô thì lắc đầu cười cười. – Em thật là không thể lười hơn được nữa!!? Anh không biết đã thành nô lệ của em từ lúc nào mất rồi.
- Hì hì hì… Anh là tuyệt nhất!!!!!!!! - Cô cười vui vẻ, ngắm nhìn anh nhanh tay khoác áo, đi giày, đội mũ, đeo găng tay cho mình, hạnh phúc vô bờ.
…
- Anh đối xử với em có tốt không?? – Anh đột ngột nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi.
- Có. – Cô lập tức gật đầu, không cần suy nghĩ.
- Vậy hứa với anh… đừng bao giờ rời xa anh, được không?
- Được. – Mặc dù không hiểu tại sao anh lại nói điều này, nhưng cô vẫn đồng ý không chút chần chừ. Cô không muốn anh hoài nghi hay bất an. Cô cũng muốn anh hạnh phúc, giống như cô.
…
- Xong rồi, em về nhé!! Đi đường nhớ cẩn thận, mắt phải tập trung nhìn về đằng trước, đừng có ngó dọc ngõ xuôi…
- Rồi… rồi… - Cô cắt ngang. – Hôm nào anh cũng nói với em cái này, em sớm đã thuộc làu làu rồi.
- Thuộc rồi nhưng em có áp dụng đâu?!! Anh phải nói đến bao giờ em cẩn thận thì mới thôi.
- Em sẽ cẩn thận mà!!? Thôi, em đi đây!!? Bye bye… mai gặp lại. – Cô vẫy vẫy tay, mở cửa bước ra.
…
Bóng cô vừa khuất, anh cũng nhanh chóng vớ lấy áo khoác, đi theo cô.
Anh biết cô đang vội vã đi gặp ai. Khi cầm điện thoại của cô, nhìn dãy số ấy, anh đã biết, đắn đo mãi mới quyết định đưa cho cô. Nếu như ông ta đã muốn gặp cô thì dù hôm nay không gặp cũng sẽ là 1 hôm khác. Vậy thì cứ là hôm nay đi, dù sao anh cũng sẽ đến đó, nếu ông ta làm khó cô, anh sẽ xử lí giúp cô, tuyệt đối không để cho cô chịu dù chỉ là 1 chút uất ức.
…
10’ sau cô bước vào nhà hàng Sky1, rất nhanh đã được nhân viên phục vụ đưa đến 1 chiếc bàn nằm trong góc khuất, rất kín đáo.
Ông của Thiên đã ngồi ở đó, trầm tĩnh uống từng ngụm trà xanh. Luồng hơi lạnh toả ra từ người ông làm cô run rẩy cả người.
Cô thầm trách anh lằng nhằng làm cô đến muộn. Đáng lẽ cô phải đến sớm hơn và đợi ông mới phải. Haizzzz… ngày mai nhất định cô phải cho anh 1 trận.
- Cháu chào ông! – Cô bước lại gần bàn, cung kính cúi đầu, rồi tỏ vẻ ăn năn hối lỗi. - Cháu xin lỗi vì đã để ông phải chờ.
- Ngồi đi.
- Vâng.
Ông Cường đặt chén trà sang 1 bên, chăm chú quan sát cô gái trước mặt. Quả thật cô bé này rất xinh đẹp. Làn da trắng hồng, mái tóc suôn mượt, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hổ phách to tròn vô cùng trong sáng, đôi môi đỏ hồng… Tất cả đều toát lên vẻ đẹp mê hồn mà thuần khiết đến kì lạ!! Thật không hổ là thiên kim của Gold – Lê Hương Kim. Lúc cầm trên tay thông tin cá nhân của cô, ông đã rất vui mừng, cũng rất hài lòng. Ông đã định chấp nhận đứa cháu dâu này, nhưng…
…
Kim bị ông Cường nhìn như vậy thì trở nên vô cùng lúng túng. Cô không hề có ác cảm với ông Hùng, dù lần trước ông đã nói những điều làm tổn thương cô. Cô chỉ đơn giản nghĩ là ông vẫn chưa hiểu hết về cô nên mới nói như vậy. Cảm xúc của cô về ông chỉ có thể dùng 1 từ duy nhất để diễn tả… SỢ… Cô thực sự sợ ông… sợ ánh mắt lạnh lẽo của ông.
…
Rất lâu sau ông Cường mới lên tiếng.
- Cô hãy rời xa Thiên đi!!! – Giọng ông vẫn rất lạnh lùng, không thể hiện bất cứ 1 cảm xúc gì.
- Dạ? – Cô giật mình, tưởng ông vẫn còn hiểu lầm nên vội vàng giải thích. – Ông hãy tin cháu, cháu không thiếu tiền, cháu không cần tiền của anh Thiên, lại càng không muốn chiếm Sky. Cháu thật lòng yêu anh ấy….
- Cô không lợi dụng Thiên, cái đó tôi tin. Cô đường đường là thiên kim duy nhất của Gold, không có lí do gì phải làm loại gái đào mỏ. Nhưng… cô nói cô yêu nó, tôi tuyệt đối không tin. Cách đây hơn 2 năm cô đã bỏ nó 1 lần, dù là có lí do, nhưng vẫn là bỏ rơi nó.
- Lúc đó cháu bị tai, rồi hôn mê, đến khi tỉnh dậy cháu thật sự không nhớ bất cứ điều gì cả. – Cô vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi lã chã. – Cháu không nhớ ra anh ấy, càng không thể liên lạc với anh ấy.
- Nếu như cô thật sự yêu nó, vậy thì người nhà cô không thể không biết nó. Tại sao suốt 2 năm trời không một ai liên lạc với nó? – Ông nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
- Cái đó… - Cô đơ người, không biết phải nói làm sao. Đến chính bản thân cô còn chưa biết chân tướng sự việc thì làm sao mà giải thích đây??!?!
- Cô không nói được hay là không muốn nói?? Vậy để tôi nói giúp cô. Lí do chính là… cô đã lừa dối Thiên, bắt cá 2 tay… Anh bạn đó tên là Bảo… Trần Quốc Bảo, con trai của giám đốc chi nhánh Gold tại Việt Nam – Trần Quốc Tuấn.
- … - Cô điếng người, mở to mắt nhìn ông lão đáng sợ trước mặt, không nói nổi 1 chữ.
- Tôi nói có đúng không, Lê tiểu thư?? – Ông Cường cố ý hỏi lại.
- Cháu… - Cô vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, chỉ biết cúi gằm mặt, 2 tay nắm chặt đến trắng bệch. Lúc này, cô ước có anh bên cạnh hơn bao giờ hết. Có anh, cô sẽ không phải sợ hãi…
- Buông tha cho Thiên đi!!!! Sớm muộn gì cô cũng sẽ làm nó bị tổn thương lần nữa. – Ông Cường dứt khoát.
- Không. – Câu nói của ông làm cô bừng tỉnh, lập tức phản kháng. – Cháu sẽ không buông tay đâu. Cháu yêu anh ấy, đo là sự thật. Chuyện của anh Bảo cháu có lí do riêng. Chỉ cần anh Thiên cũng yêu cháu, cháu tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
- Không bỏ cuộc? – Ông Cường cười mỉa mai. – Thế nào gọi là không bỏ cuộc??? Không chia tay Trần Quốc Bảo hay là không từ bỏ Thiên?
- … - Tất cả sự can đảm vừa rồicủa cô đều tan biến hết rồi. Cô thật sự thấy khiếp sợ con người trước mắt.
- Được rồi, tôi cho cô 2 lựa chọn. 1 là biến mất khỏi cuộc sống của Thiên…
- 2… 2 là… g..gì ạ? – Cô run run hỏi.
- 2 là… lập tức nói rõ ràng với Trần Quốc Bảo rồi trở về bên Thiên. Khi đó, tôi sẽ đồng ý để cô làm cháu dâu của tôi.
- Cá..i… c..c..cái… đó… - Cô lắp bắp
- Mau chọn đi!!
- Cháu……. Cháu…….
- Tôi không có nhiều thời gian cho cô đâu.
- …
- Tôi cho cô 10 giây… nếu cô không lên tiếng tức là lựa chọn số 1.
- … - Sắc mặt cô bây giờ đã trắng bệch như tờ giấy.
…
Nãy giờ anh đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa 2 người. Mấy lần định chạy vào che chở cho cô nhưng lại sợ ông ta sẽ càng làm khó cô hơn, cho nên anh chỉ dám lặng lẽ đứng đây nhìn cô rơi nước mắt. Thực sự lòng anh rất đau.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực và sợ hãi… sợ ông ta sẽ dùng thủ đoạn để đối phó với cô… sợ ông ta sẽ làm cô bị tổn thương trầm trọng hơn… anh sợ… sợ rất nhiều điều…
Nhưng khi ông ta ép cô phải lựa chọn… anh chết sững… tất cả sự tức giận cùng đau đớn nãy giờ đều bùng lên mạnh mẽ… Chọn ư?? Lựa chọn giữa người mình yêu và nguyên nhân dẫn đến tai nạn của mình và cũng có thể liên quan đến cả tập đoàn của nhà cô ư? Làm sao cô có thể??! Làm sao cô có thể chọn cơ chứ??!!!
Anh thật không thể chịu đựng thêm chút nào nữa. Anh mặc kệ, mặc kệ tất cả, dù cho ông ta có giở trò gì đi nữa, anh cũng sẽ quyết bảo vệ cô bằng được, dù có phải trả giá đắt cỡ nào.
Khi anh đang định bước vào thì cô đột ngột lên tiếng. Lựa chọn của cô… là… là… Anh… không thể thở được nữa…