Thừa Vũ đã làm được. Chỉ một tháng ngắn ngủi, với sự giúp đỡ của Hạo Dương, anh đã dần dần đẩy Y Vũ vào đường cùng, không còn cách nào ngoài tuyên bố phá sản. Tuy nhiên, ngay trước đó một ngày, Đỗ Xuân Vũ phải theo cảnh sát về đồn vì bị nghi ngờ có liên quan đến việc trốn thuế và biển thủ công quỹ. Trần Ngọc Cường dính liếu đến vụ án giết người 16 năm trước, bị tống giam chờ xét xử.
...
Lúc này Khả Y đang ngồi trong lòng Hàn Dạ cau mày mím môi, vẻ mặt hết sức bất mãn.
- Sao vậy? Còn chưa hài lòng? – Hàn Dạ cúi đầu nhìn cô, nhướn mày hỏi.
- Phạm Hiểu Nhàn và Đỗ Kiều Kiều vẫn còn bình yên.
- Yên tâm, sớm muộn bọn họ cũng sẽ phải trả giá. – Anh xoa mái tóc cô, mỉm cười dỗ dành.
- Sớm muộn? Rốt cuộc là khi nào? – Cô có chút nóng ruột. Đợi 16 năm, cô sớm đã không còn nhẫn nại nữa rồi, nhất là sau khi biết được toàn bộ sự thật, hận thù cứ dằn vặt cô mỗi đêm, khiến cô chỉ muốn phát điên lên. Cô bây giờ chỉ hận không thể lập tức bắt bọn họ quỳ xuống trước mộ của mẹ cầu xin bà tha thứ.
- Bảo bối, đừng nóng vội...
- Em không thể không nóng vội. – Cô ngồi thẳng ngươi đối diện với anh, đôi mắt bắt đầu ửng hồng. – Bọn họ làm chuyện độc ác như vậy tại sao vẫn có thể sống an nhàn sung sướng suốt 16 năm? 16 năm... thời gian ấy đủ để giết bao nhiêu người vô tội anh biết không? Tại sao em còn phải tiếp tục đợi chứ?
- Được rồi, được rồi, bảo bối, ngoan, bình tĩnh một chút! – Hàn Dạ thở dài ôm lấy cô. – Tin tưởng anh, được không?
- Em tin anh, nhưng mà bọn họ... Em thực sự không thể đợi được nữa. – Cô mím chặt môi, vùi sâu vào lồng ngực anh run rẩy nói.
Sau khi biết hết tất cả, cô bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi. Cô không thể tiếp tục kiên cường như trước được nữa. Cô chỉ muốn nhanh chóng trừng phạt bọn họ, chấm dứt tất cả cơn ác mộng đã giày vò mình suốt bao nhiêu năm qua. Cô đã quá mệt mỏi với việc trả thù này rồi.
Muốn buông xuôi, nhưng không cam tâm.
Muốn dừng tay, nhưng lại không đủ bao dung.
Nếu là cô bé Y Y năm đó, có lẽ sẽ rộng lượng mà buông tha bọn họ, nhưng Khả Y bây giờ... tuyệt đối không thể. Cô đã không còn đôi cánh thiên thần, không còn trái tim trắng trong thuần khiết, mà chỉ có mối hận sâu sắc mà thôi.
Mà cách duy nhất để thoát khỏi sự giày vò này là trừng trị bọn họ, để cho tất cả những người đã làm hại cô xuống địa ngục. Chỉ có như vậy, cô mới có thể tiếp tục sống cuộc sống của một con người...
- Bảo bối, em tin anh không? – Anh cúi đầu mơn trớn trên vầng trán mịn màng của cô, từ tốn thuyết phục. – Nếu tin tưởng anh, thì sao việc đó cho anh, được không? Anh nhất định sẽ khiến bọn họ phải hối hận vì những tổn thương đã gây ra cho em. Bảo bối, tin anh được không?
- Hàn Dạ... - Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng một lát mới khẽ gật đầu. – Em tin anh!
...
Mấy ngày tiếp theo cô rất ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, cả ngày chỉ ăn với ngủ, lúc nhàm chán thì ngồi bên cửa sổ vẽ tranh. Cuộc sống nhàn nhã, tinh thần cũng từ từ thả lỏng.
Hôm trước ông nội nhà họ Hàn gọi điện cho cô, vừa yêu thương trách cứ cô lâu rồi không chịu trở về thăm ông, vừa nóng ruột thay cháu trai nói tốt vài lời. Cô thực sự rất buồn cười, bởi vì theo ông nói thì có vẻ như Hàn Dạ là món hàng ế ẩm không ai thèm chứa chấp. Tưởng tượng đến khuôn mặt bí xị của anh khi nghe được những lời này, cô không thể không ôm bụng cười to.
Bố Hàn lâu lâu cũng điện một cuộc, nói cái gì mà Hàn Dạ rất ngu ngốc, bảo cô đừng hỏi anh những câu quá sâu sắc, nếu không lại chỉ khổ bộ não già nua của ông thôi. Cô nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt. Hàn Dạ thực sự gặp vấn đề gì về tình cảm cũng hỏi bố, điển hình như cái vấn đề trong sạch gì đó lần trước, thật sự khiến cho người ta phải líu lưỡi mà.
Mẹ Hàn thỉnh thoảng cũng tìm cô nói chuyện phiếm, chỉ là nội dung có chút khác biệt. Bà thường nói: 'Con đừng để vẻ ngoài bản bao của thằng nhóc kia lừa. Nó chính là một tên đầu gỗ chỉ giỏi ba hoa, thực chất thì cái gì cũng không biết. Chỉ cần là vấn đề liên quan đến con nó liền cuống cả lên, dường như bao nhiêu tế bào não cũng không đủ. Cho nên, Khả Y à, con cứ yên tâm ở bên cạnh thằng bé đi, bảo đảm sau này sẽ không nhàm chán đâu!'. Cô im lặng nhìn trần nhà. Có người mẹ nào lại hưng phấn khuyên con dâu đem con trai mình ra làm đồ chơi như vậy không?
Thế mới nói, Hàn Dạ quái dị như vậy cũng không phải hoàn toàn là do anh. Sinh trưởng trong một gia đình như thế, muốn bình thường cũng khó lắm.
...
Trong lúc Khả Y vui vẻ trải qua những ngày tháng vô lo vô nghĩ, có người lại đang đối diện với bất hạnh liên tiếp, mà có lẽ nên nói là quả báo thì sẽ đúng hơn. Phạm Hiểu Nhàn và Đỗ Kiều Kiều lần đầu tiên nếm trải những ngày tháng còn hơn cả địa ngục.
Phạm Hiểu Nhàn từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư được nuông chiều hết mức, dùng cái gì cũng đều là thứ tốt nhất, cuộc sống luôn đạt chuẩn mực của sự hoàn mĩ, cho nên bà ta dường như đã bị ám ảnh bởi cái từ hoàn mĩ này, cũng vì thế nên mới gây ra nhiều chuyện mất nhân tính như vậy. Ấy thế mà gia đình trong một đêm tan nát, sự việc nhục nhã 21 năm trước bị phanh phui, cả chồng lẫn người tình cũng lúc bị cảnh sát bắt đi, chính mình lại trở thành cái đích cho người đời chửi bới, thử hỏi làm sao bà ta chịu đựng cho được? Bà ta cũng từng nghĩ đến việc cầu cứu người nhà, nhưng những kẻ kia quá thâm độc, đã sớm chặn hết mọi đường sống của bà ta, khiến cho bà ta chỉ có thể hấp hối chờ đến lúc bọn họ ban cho cái chết.
Tất cả đều do Kiều Khả Y, bà ta có thể không hận sao? Giờ phút này bà ta đã hoàn toàn quên mất, tại sao Kiều Khả Y lại dùng mọi cách để dồn bà ta vào chỗ chết như vậy. Hận thù mù quáng sẽ khiến con người ta mất đi lý trí, để rồi gây ra những việc đáng tiếc không thể cứu vãn được.
Đỗ Kiều Kiều cũng chẳng khá hơn là mấy. Người ta nói mẹ nào con nấy quả không sai. Đối với cô ta mà nói, tất cả những thứ hoàn hảo trên đời này đều là dành riêng cho mình.
16 năm trước bởi vì dáng vẻ cùng khí chất trên ngươi Đỗ Y Y đều nổi trội hơn mình nên cô ta đã tìm cách đẩy con bé đó vào bệnh viện tâm thần, còn ở trước mặt mẹ không ngừng châm chích, khiến cho những ngày tháng của con bé kia trở thành ác mộng đáng sợ.
16 năm sau cô ta lại càng ghét cay ghét đắng Kiều Khả Y. Cô ta từng không ít lần âm thầm giở thủ đoạn hòng hủy hoại cô, nhưng đều không thành công. Khi đó cô ta chỉ cho rằng vận khí của Kiều Khả Y tốt, nhưng hiện tại mới biết được, cô căn bản không cần phải sợ hãi, bởi vì luôn có Hàn Dạ ở phía sau một mực bảo vệ cô. Cô ta quả thực không cam lòng, không cam lòng nhìn cuộc sống hoàn hảo của mình bị hủy hoại, càng không cam lòng chứng kiến Kiều Khả Y hạnh phúc.
Cô ta đau khổ, Kiều Khả Y cũng đừng mong sống tốt.
---------------------------------------
2.
Xoẹt...
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến cô giật mình, trên bức tranh mềm mại lập tức xuất hiện một nét bút chì thật dài khiến cô nhíu mày.
- Alo?
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, im lặng nghe người đầu dây nói chuyện, sắc mặt càng lúc càng u ám, đến cuối cùng chỉ nghe cạch một tiếng, chiếc điện thoại đã yên vị dưới mặt đất. Mà cô, lại tiếp tục cúi đầu vẽ tranh như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có bàn tay hơi run tiết lộ tâm trạng đang xao động của chủ nhân.
...
Đợi đến khi Hàn Dạ bước vào phòng, cô đã hoàn toàn trở lại bình thường, nhàn nhã tựa bên cửa sổ nhìn bức tranh trên tay, hai hàng lông mày khẽ nhíu, một giây sau bức tranh xinh đẹp liền bị vo lại ném đi, không biết vô tình hay cố ý, bay thẳng về phía người vừa xuất hiện.
Hàn Dạ đã quá quen thuộc với sự công kích này, nghiêng người né tránh, cười cười đi tới trước mặt cô.
- Sao vậy? Anh lại làm gì chọc tới em à?
- ... - Cô liếc anh một cái, giơ chân đá người kia ra xa, kéo giãn khoảng cách giữa hai người rồi mới lên tiếng. – Lỡ tay.
- ==" – Hàn Dạ mím môi, sau đó bắt đầu bày ra bộ dáng đáng thương ghé sát vào người cô tố cáo. – Bảo bối, em lại lạnh nhạt với anh. Anh rất đau lòng!
- ... - Khóe môi cô giật giật. Cái người này có thể nghiêm túc một chút hay không? Cũng không được, bộ dáng đó còn dọa người hơn ấy.
- Dạ, em có chuyện muốn nói với anh.
- Ừ? – Hàn Dạ ngồi thẳng dậy, sắc mặt có chút căng thẳng nhìn cô, hiển nhiên là đã bị giọng điệu nghiêm túc của cô dọa rồi. Cô không phải là nghĩ ra cái kế sách gì để mà hạnh hạ anh đấy chứ?
...
Nửa tiếng sau,
Không khí trong phòng trầm xuống đến tận cùng, cả không gian và thời gian dường như đều đông cứng đến không thể lưu thông được nữa.
- KIỀU KHẢ Y!! – Hàn Dạ gầm lên, hai mắt phun lửa. Anh chưa từng thực sự nổi giận với cô, nhưng những lời cô vừa nói khiến anh không thể không nổi điên.
- Dạ, anh không cần phản đối, em...
- Tuyệt đối không được. – Anh sầm mặt, hai tay ôm siết lấy cô, sức lực kia dường như là muốn khảm cô vào thân thể mình vậy. – Anh tuyệt đối không cho phép.
- Dạ, sự việc năm đó hoàn toàn không có chứng cứ, nhân chứng cũng chỉ có một mình em, hơn nữa lại qua lâu như vậy rồi. Nếu như Phạm Hiểu Nhàn không tự mình thừa nhận thì hoàn toàn không có biện pháp vạch tội bà ta.
- Em đã quên mất lần trước bà ta bị bắt là vì cái gì sao?
- Lần này không giống. – Cô cắn môi. – Em muốn đường đường chính chính vạch tội bà ta, để cho mẹ ở trên trời được yên lòng.
- Vậy anh sẽ nghĩ cách...
- Không cần, em biết chứng cứ gì đó căn bản không tồn tại. Năm đó cũng chẳng có ai báo án, cho nên một chút tư liệu điều tra cũng không có. Thi thể mẹ em cũng lạnh rồi. Căn bản là không còn biện pháp nào cả.
- Bảo bối, em tin tưởng anh, nhất định sẽ có cách.
- Em thật sự không đợi được nữa. – Cô ôm chặt lấy anh, nức nở. – Anh tin em được không? Em nhất định sẽ không có việc gì. Em cam đoan em sẽ an toàn.
- Em làm sao có thể an toàn? Em chỉ là một cô gái yếu ớt cái gì cũng không biết, còn bà ta lại là một kẻ giết người đã bị dồn vào đường cùng. Em làm sao có thể đối phó được với bà ta?
- Dạ, em có thể. – Cô rất nghiêm túc rất nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh. – Em sẽ cẩn thận. Hơn nữa bên ngoài cũng sẽ có cảnh sát không phải sao?
- Cho dù là như vậy anh vẫn không thể yên tâm. – Hàn Dạ nhíu chặt chân mày, gần như van nài nhìn cô. – Bảo bối, em có thể đừng cố chấp như vậy không?
- Em...
- Em có nghĩ tới, nếu như em xảy ra chuyện gì, anh phải làm sao đây?
- Em sẽ không sao.
- Bảo bối, đừng như vậy, anh xin em mà.
- Dạ, tin tưởng em đi, em nhất định sẽ không có việc gì.
- Anh không thể để em mạo hiểm...
- Dạ, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ trở về Pháp làm đám cưới, được không?
- Anh đợi thêm một thời gian cũng không sao...
- Nhưng em không đợi được nữa. Em mệt mỏi quá rồi. Em muốn chấm dứt chuyện này càng nhanh càng tốt, sau đó cùng anh rời khỏi đây, quên hết những tháng ngày đen tối kia. Dạ, anh có thể hiểu cho em không?
- ...
- Dạ~
- Được rồi, nhưng mà anh chỉ cho em một tiếng. Nếu như một tiếng sau em không ra, cảnh sát sẽ xông vào bắt bà ta. – Còn chẳng may mà cô xảy ra chuyện, cô nhất định sẽ không phải cô đơn.
---------------------------------------
3.
Đứng trước căn biệt thự hoang vắng bên bờ biển, ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ.
Đây là nơi Phạm Hiểu Nhàn ở trước khi chính thức bước vào nhà họ Đỗ. Đối với bà ta cùng Đỗ Xuân Vũ, có lẽ nơi này chính là thiên đường tình yêu với đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào, nhưng đối với cô, cô rất chán ghét nó, chán ghét những con người đã từng hạnh phúc ở đây. Bọn họ dựa vào cái gì? Khi mẹ bị nỗi cô đơn và sự phản bội ăn mòn, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể vui vẻ bên nhau?
Cô hận...
Chỉ cần nhớ đến tiếng khóc kìm nén hàng đêm cùng gương mặt tiều tụy nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười mỗi sáng, cô lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt...
- Bảo bối, nếu như không muốn vào thì không cần vào. – Hàn Dạ ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô thì thầm. – Anh thật sự không hề muốn em mạo hiểm.
- Dạ, anh yên tâm, em nhất định sẽ không có việc gì. Vì mẹ, vì anh Thừa Vũ, vì anh, cũng là vì chính em, em nhất định sẽ an toàn. – Cô mỉm cười, quay đầu khẽ hôn lên đôi môi lành lạnh quen thuộc. – Dạ, chờ em! – Nói xong liền hít một hơi, chỉnh lại cổ áo rồi cất bước tiến gần đến căn biệt thự kia.
...
- Xem ra lá gan của cô cũng không nhỏ đâu. – Phạm Hiểu Nhàn thấy cô liền nhếch môi, trong lòng không khỏi khinh thường. Quả nhiên vẫn là một cô nhóc dễ kích động. – Vào đi!
- Tôi muốn ra sân nói chuyện. – Cô liếc mắt nhìn vào trong nhà một cách chán ghét.
- Được. – Phạm Hiểu Nhàn hoàn toàn không phản đối. Bà ta đương nhiên biết cô đã sớm điều tra được nơi này, đương nhiên nhìn đến không gian kia sẽ cảm thấy tức giận. Cũng chính vì vậy nên bà mới cố tình hẹn gặp cô ở nơi này.
Thấy Phạm Hiểu Nhàn không phản đối, cô liền xoay người đi ra bên ngoài, hoàn toàn không thấy đôi mắt thoáng lóe lên tia thâm độc cùng bàn tay rất nhanh đút vào túi áo của người đàn bà kia.
- Nói đi! – Cô khoanh tay trước ngực, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm người trước mặt.
- Cô muốn tôi nói cái gì đây? – Phạm Hiểu Nhàn nhướn may, miệng cười mà ánh mắt lại rét lạnh.
- Bà hẹn gặp tôi không phải chỉ để uống trà ngắm phong cảnh đấy chứ? – Cô nhêch môi hừ một tiếng, không chút khách khí phun ra một câu. – Chúng ta không thân quen đến thế.
- Nóng vội như vậy? Trước đây không phải cô vẫn luôn bày ra bộ dáng thanh cao hay sao? Hôm nay sao lại vội vàng thế? Hơn nữa, với tình hình bây giờ, người nên sốt ruột không phải là tôi hay sao?
- ... - Cô liếc nhìn Phạm Hiểu Nhàn một cái, lạnh lùng nói. – Đừng nói nhảm nữa, có gì thì nói mau.
- Có vẻ như là cô giấu giếm Hàn Dạ mà đến đây? – Phạm Hiểu Nhàn cười cười. – Thế thì tôi càng muốn kéo dài thời gian, vừa vặn lúc tên nhóc đó đến có thể thấy được xác của cô vẫn còn hơi ấm.
Cô mím môi, ánh mắt sắc như dao bay về phía đối diện, áp xuống xúc động muốn đánh người, cũng theo bà ta ngẩng đầu ngắm phong cảnh. Chỉ có điều, hai hàng lồng mày càng ngày càng nhăn lại.
Phạm Hiểu Nhàn thấy tâm trạng Kiều Khả Y không tốt liền đặc biệt vui vẻ. Mấy hôm nay bà luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ, tìm mọi cách bảo vệ bản thân mình nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được tin, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra về cái chết của Kiều Khả Ngân 16 năm trước. Mặc dù bà ta biết việc điều tra này nhất định sẽ không đưa đến kết quả gì, nhưng thủ đoạn của Hàn Dạ bà ta đã từng được nếm qua, đương nhiên là biết rõ. Cho nên, đối với Phạm Hiểu Nhàn mà nói, bà ta căn bản đã bị dồn vào đường cùng. Con thỏ bị bức bách cũng thể cắn người, huống chi bà ta giết người cũng đã làm, bây giờ còn sợ cái gì nữa đây?
Đúng, bà ta muốn kéo theo Kiều Khả Y, đồng quy vu tận. Nhưng mà ba cũng không nghĩ cứ như vậy mà kết liễu cô, mà là từng chút từng chút kích thích cô, khiến cho cô đau khổ, khiến cho cô tuyệt vọng, khiến cho cô không cách nào thoát ra kohir nỗi ám ảnh về đoạn ký ức tăm tối kia, rồi tự mình cầu xin bà ta để cho cô được chết. Mà biểu hiện sốt ruột cùng bất an bây giờ của cô lại rất hợp ý bà ta.
Đáy mắt Phạm Hiểu Nhàn lóe lên vẻ tàn độc. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
- Đỗ Y Y, cô còn nhớ mẹ mình chứ?
- ... - Cô nhíu mày nhìn Phạm Hiểu Nhàn, im lặng không nói.
- Tôi vẫn nhớ rất rõ, Kiều Khả Ngân là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng, cũng chính bởi vì quá dịu dàng cho nên mới trở nên ngu ngốc. – Phạm Hiểu Nhàn nhêch khóe miệng. – Bà ta ngốc nghêch chờ đợi suốt 12 năm, cuối cùng chờ được cái gì? Còn không phải sự phản bội của người đàn ông mà bà ta yêu thương hay sao? Ha ha... kể ra thì Kiều Khả Ngân cũng thật đáng thương!
- Mẹ tôi không cần bà phải thương hại. – Cô trừng mắt, hốc mắt đã bắt đầu ửng đỏ. Mẹ chính là quá tin tưởng vào tình người cho nên mới bị hại đến thê thảm như vậy.
- Được, vậy chúng ta nói tới anh trai cô. Cô nghĩ vì sao Đỗ Thừa Vũ lại bị đưa ra nước ngoài?
- Anh bị các người đưa đi... nói là đi du học... - Cô run run đáp, ánh mắt mờ sương như đã hoàn toàn chìm vào quá khứ u ám trước kia.
- Đi du học? Ha ha... - Phạm Hiểu Nhàn cười lạnh. – Có lẽ trên đời cũng chẳng ai có thể được hưởng đãi ngộ du học như cậu ta. Mỗi ngày đều bị giám sát, bị quản thúc, bị giới hạn tất cả hoạt động, còn gần như là bị cách li với thế giới bên ngoai, một mình một thế giới. Cô nghĩ như vậy là đi du học sao?
- Không... các người không thể...
- Tại sao lại không thể? Cô luôn bị ức hiếp có phải rất uất ức không? Mẹ cô yếu đuối không thể bảo vệ cô, có phải cô vẫn luôn mong ngóng anh trai trở về cứu cô hay không? Chỉ tiếc tên nhóc đó thân mình còn lo không nổi, ngay cả mẹ mình chết như thế nào cũng không biết, em gái bị tống vào bệnh viện tâm thần cũng chẳng hay. Hiện tại ngay cả vị trí Giám đốc Y Vũ cũng không thể ngồi vững. Cô nói xem Đỗ Thừa Vũ có phải rất vô dụng hay không?
- Không phải... - Cô ngây ngốc lắc đầu, hai dòng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cô không hề biết anh trai đã trải qua những chuyện như vậy. Cô vẫn nghĩ anh được đối xử tốt lắm, bởi vì anh chính là đứa con trai duy nhất của nhà họ Đỗ, là người thừa kế tương lai, nhưng mà...
- Hừ! – Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô, Phạm Hiểu Nhàn không khỏi khinh thường. Mới vài lời đơn giản như vậy đã khiến cô ta suy sụp thế kia, nếu như bà ta nói cho cô biết sự thật về cái chết của Kiều Khả Ngân, chẳng phải cô sẽ hoàn toàn sụp đổ hay sao? Nghĩ như vậy, Phạm Hiểu Nhàn hơi nhêch miệng, thanh âm lạnh tanh như đến từ địa ngục. – Đỗ Y Y, cô khẳng định còn chưa biết, mẹ của cô năm đó...
Tít...
Bỗng một tiếng động rất nhỏ vang lên khiến sắc mặt Phạm Hiểu Nhàn biến đổi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn cô chằm chằm, bàn tay trong túi áo khẽ động, một con dao sắc nhọn lóe sáng dưới ánh mặt trời...
Kiều Khả Y kinh hoàng, may là cô đang cúi đầu rũ mắt nên người đối diện cũng không nhìn rõ ràng sự thay đổi của cô. Thấy Phạm Hiểu Nhàn đột nhiên dừng lại, trái tim cô hơi trầm xuống, sau đó mím môi đứng bật dậy, bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt người đàn bà kia, giận dữ thét lên.
- Ai cho bà nhắc đến mẹ tôi? Người đàn bà đê tiện như bà không có tư cách nhắc đến mẹ tôi.
- Kiều Khả Ngân là cái thá gì? – Phạm Hiểu Nhàn bị cô làm cho tức điên, hất tay cô ra thét lớn. – Dịu dàng? Thanh Cao? Hừ, không phải vẫn không giữ được chồng của mình hay sao? Tôi không có tư cách nhắc đến bà ta? Tôi đê tiện bỉ ổi? Vậy thì thế nào? Không phải người phụ nữ thanh cao kia cuối cùng cũng phải chết dưới tay tôi hay sao?
- Bà... bà nói cái gì? Mẹ tôi... mẹ tôi làm sao có thể bị giết... - Cô run rẩy ngã ngồi trên đất, không ngừng giật lùi về phía sau, sắc mặt ngày một tái nhợt. – Bà giết mẹ tôi? Bà đã giết mẹ tôi? Tại sao bà giết mẹ tôi? Tại sao bà độc ác như vậy?
- Tôi độc ác? Ha ha ha... - Phạm Hiểu Nhàn đứng trước mặt cô, kiêu ngạo nhìn xuống kẻ yếu ớt dưới chân. – Bà ta ngu ngốc lại vô dụng như vậy, dựa vào cái gì mà chiếm vị trí Đỗ phu nhân nhiều năm như vậy? Phạm Hiểu Nhàn tôi chính là không phục. Tôi... aaaaa... - Phạm Hiểu Nhàn cứng đờ, đôi mắt trợn to, không thể tin nhìn cảnh tượng xung quanh.
- Phạm Hiểu Nhàn, cuối cùng tôi cũng có thể tận mắt nhìn thấy bà bị cảnh sát còng tay. Hãy ở trong tù mà cầu xin sự tha thứ của mẹ tôi đi! – Cô được Hàn Dạ đỡ lơn, đi tới trước mặt Phạm Hiểu Nhàn nở nụ cười đắc ý.
- Cô... cô...
- Không thể tin? Bà đã quên mất một điều, tôi hiện tại là Kiều Khả Y chứ không phải Đỗ Y Y.
- KIỀU KHẢ Y!!!!!!! – Phạm Hiểu Nhàn trừng mắt, giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm cô gái cao ngạo trước mặt. Đột nhiên ánh mắt bà ta chợt lóe lên rồi rất nhanh biến mất, cười lạnh nói. – Biết không, tôi không hề hối hận, bởi vì chí ít tôi đã làm đúng một việc, đó là hủy hoại cô ha ha ha...
...
Nhìn Phạm Hiểu Nhàn bị còng tay đưa đi, ánh mắt Kiều Khả Y hơi sáng lên, trên khóe môi cũng gợn lên nụ cười hài lòng. Chỉ là, nụ cười ấy rất nhanh vụt tắt, bởi vì cô nhìn thấy phía sau biệt thự xuất hiện một bóng người đang muốn bỏ chạy. Cô không chút do dự nhấc chân đuổi theo...