- Y Y, tại sao em lại giấu anh? – Thừa Vũ nhíu mày nhìn cô. Cô hại anh thật khổ!
- Ai giấu anh chứ? Rõ ràng là anh không nhận ra em!! – Cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh, giống như anh là kẻ đại gian đại ác vậy.
- … - Thừa Vũ im lặng mặc niệm 10 giây. Cô còn nhỏ, anh là người lớn không nên chấp nhặt với trẻ con! – Thời gian qua em sống có tốt không?
- Không tốt.
- Sao vậy? Hàn Dạ bắt nạt em?
- Em nhớ anh! – Cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt long lanh như chú cún con nhìn chủ nhân khiến anh bật cười.
- Vậy sao đến bây giờ mới chịu trở về tìm anh? – Anh cốc đầu cô một cái, rất muốn trách mắng cô bé vô lương tâm này nhưng lại không nỡ. Cô có biết, năm đó vừa trở về đã nghe tin người thân của mình đều không còn, anh cảm thấy như thế nào?
- Ai nói em không muốn? Là Hàn Dạ không cho em đi.
- Tại sao?
- Anh ấy nói anh không thể bảo vệ được em. – Cô lí nhí, ánh mắt cũng không dám nhìn anh.
- … - Thừa Vũ nhíu mày thật chặt. Lúc đó anh quả thực đến chính bản thân mình còn lo không nổi, hiện tại khó khăn lắm mới đủ sức đối phó với Đỗ Xuân Vũ thì lại xuất hiện người kia… Anh thật sự không đủ khả năng bảo vệ cô, nhưng… - Hàn Dạ rốt cuộc có thân phận gì?
- Anh ấy? – Cô xấu xa nháy mắt một cái. – Hàn Dạ ấy à, chính là đệ nhất lưu manh, là một người có da mặt dày hơn tường thành, luôn luôn có bộ dáng vui đùa khiến người ta hận không thể xông tới tát cho một cái. Anh tốt nhất không nên tới gần anh ấy, nếu không sẽ bị anh ấy làm cho tức chết.
- Ừm. – Thừa Vũ gật đầu, coi như là chấp nhận câu trả lời qua loa của cô. Có điều, nhìn ánh mắt ẩn chứa mưu mô của cô lại không nhịn được lên tiếng. – Anh có thể hỏi em muốn làm gì không?
- Em chỉ muốn dạy cho mấy người đó cách viết hai chữ ‘công bằng’ mà thôi. Bọn họ tặng cho em những gì, em nhất định sẽ hoàn trả gấp bội, coi như là trả lãi ấy mà. – Cô cười hi hi, thanh âm vẫn ngọt ngào như trước nhưng lại khiến Thừa Vũ khiếp sợ.
- Y Y, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ đều nói em đã chết?
- Hôm đó em ở trong bệnh viện…
Cốc… cốc… cốc…
- Vào đi! – Thừa Vũ vừa nói vừa dùng khăn giấy lau khuôn mặt lem luốc như con mèo nhỏ của cô.
- Thừa Vũ… - Hạo Nhiên nhìn bộ dáng thân mật của hai người thiếu chút nữa ngất xỉu, trong lòng gào thét, đây là công ty có được không?
- Anh nghĩ lung tung cái gì? Anh Thừa Vũ là anh trai của em!!! – Cô trừng mắt. Cô biết người này là người bạn duy nhất của anh trai, hơn nữa tính tình cũng không tệ, cho nên mới tốt bụng giải thích với anh ta, tránh cho anh ta sau này lại tìm mình gây sự.
- Cái gì? – Hạo Nhiên kinh hãi. Anh chỉ biết Thừa Vũ có hai cô em gái, một người đã chết, người còn lại chính là Đỗ Kiều Kiều, tại sao bây giờ lại mọc thêm một người nữa?
- Tôi luôn luôn chỉ có một đứa em gái, chính là Y Y. – Thừa Vũ mỉm cười xoa đầu cô.
- Cô ấy là Đỗ Y Y??????? – Hạo Nhiên có cảm giác từng sợi dây thần kinh của mình đang lần lượt vẫy tay bỏ đi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao người đã chết lại đột nhiên xuất hiện? Còn ở bên bọn họ lâu như vậy mới chịu thừa nhận thân phân??
- Anh không phải có chuyện muốn báo cáo với Giám đốc của anh sao? – Cô nhướn mày.
- À đúng rồi, Thừa Vũ, bên Scintllement vừa liên lạc, nói ông Trình muốn đến thăm quan trụ sở cũng như các cửa hàng của Y Vũ, mong chúng ta hợp tác.
- Được rồi, cậu sắp xếp đi! – Thừa Vũ gật đầu, có chút đăm chiêu. Tuy rằng anh rất tự tin vào thực lực của Y Vũ, nhưng hành động của ông Trình có phải hơi lộ liễu không?
- Anh lo lắng làm gì? Nếu ông ấy nhìn trúng Y Vũ chứng tỏ ông ấy có mắt nhìn. Còn nếu ông ấy muốn làm chuyện mờ ám, thì cho dù Scintllement có lớn đến mấy cũng không xứng để hợp tác với anh. – Cô nhún vai.
- Suy nghĩ của em quá đơn giản rồi! – Anh bật cười gõ lên trán cô một cái. – Đắc tội với Scintllment không phải chuyện sáng suốt.
- Anh không cần sợ, nếu ông Trình thật sự bày trò đối phó với anh, ông ta sẽ là người đầu tiên không ngóc đầu lên được.
- Em có ý gì?
- Nếu ông ta dám làm bậy, Hàn Dạ sẽ không để yên cho ông ta.
---------------------------------------
2.
- Hàn Dạ! Hàn Dạ!! – Vừa vào nhà, cô đã như cơn gió chạy khắp nơi tìm người.
- Anh ở đây… - Hàn Dạ vừa bước ra khỏi phòng đã bị cô lao tới ôm chầm lấy, đầu óc hoàn toàn choáng váng rồi, mà từ đáy lòng lại trào dâng sự kích động đến không thốt nên lời. Cô chủ động ôm anh! Cô mới vừa chủ động nhào vào lòng anh! Trời ạ, anh không nằm mơ đấy chứ?
- Hàn Dạ! – Cô rời khỏi lồng ngực anh, túm lấy cánh tay anh không ngừng lắc lắc, vui vẻ nói. – Anh Thừa Vũ nhận ra em rồi!
- Ừ. – Nhìn nụ cười rặng rỡ trên môi cô, anh không nhịn được cong khóe miệng, cũng không quên nhân cơ hội cô đang vui vẻ không chấp nhặt mà ôm cô vào lòng. – Rất vui vẻ sao?
- Đương nhiên rồi. – Hai mắt cô tỏa sáng lấp lánh lấp lánh. – Hàn Dạ, đi, hôm nay chúng ta cùng đi ăn mừng!
- Được rồi, đừng kích động, đi vào tắm một cái thư giãn cơ thể trước đi. Em làm việc vất vả cả ngày rồi. – Anh xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nhắc nhở.
- Nhưng mà hiện tại em còn muốn nói chuyện nha! Không phải anh vẫn luôn tò mò về anh Thừa Vũ sao? Em kể cho anh! – Cô giống như đứa nhỏ kích động ôm lấy cánh tay anh, cái miệng nhỏ nhắn rất hào hứng kể lể.
- Bé ngốc! – Anh phì cười, không nói hai lời liền cúi người bế cô lên, rảo bước đi vào trong phòng tắm.
Mà cô bé này hiếm khi không cự tuyệt anh, còn rất ngoan ngoãn ôm cổ anh, tiếp tục như chú sáo nhỏ hót líu lo. Anh nhìn cô bỗng nhiên hoạt bát như vậy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ. Xem ra cô thực sự rất kích động!
Anh ở trong phòng tắm pha nước ấm, còn cô giống như chú bướm xinh đẹp bay qua bay lại, lúc thì ôm cổ anh một cái, khi lại dùng ngón tay bé nhỏ vẽ vẽ gì đó lên lưng anh.
- Được rồi, ngoan, tắm một cái đi! – Anh nắm chặt bờ vai cô, mỉm cười. Làn da của cô quá mức mẫn cảm, vừa mới ở ngoài đường tiếp xúc với khói bụi, nếu như không nhanh chóng tắm rửa thì rất dễ bị nổi mẩn. Tuy rằng anh thật sự không muốn làm cô mất hứng, nhưng cũng không thể để cô không thoải mái được.
- Nhưng mà em còn muốn nói!
- Ý của em là muốn anh tắm cùng em? – Anh nhướn mày, lập tức bắt đầu cởi quần áo của mình.
- Hàn Dạ!! – Cô đứng hình trước động tác mau lẹ của anh, sau đó rất bạo lực một cước đá người nào đó ra ngoài. – Đồ lưu manh háo sắc, anh cút cho em!
- Khả Y, em không cần phải ngại, anh rất sẵn lòng mà! – Anh đứng ở bên ngoài vừa chỉnh lại quần áo vừa cười thầm. Kỳ thực nếu như cô kiên nhẫn một chút, thì anh cũng sẽ không dám làm càn như vậy, nhưng ai bảo mỗi lần cô đều phản ứng đáng yêu như thế, khiến cho anh trêu riết thành nghiện.
…
- Hàn Dạ, em nói anh nghe… - Lần thứ n cô giống như chú khỉ đu lên cánh tay anh, Hàn Dạ rốt cuộc không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên gò má phần hồng của cô, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.
Thật lâu sau cô mới giật mình nhảy ra hai bước, trừng mắt nhìn anh.
- Hàn dạ, anh là đồ lưu manh xấu xa!
- Có cần anh thể hiện thêm lần nữa không? – Anh hết sức hưởng thụ vẻ mặt giận dữ của cô, lại càng tiến sát tới, nhìn cô chép miệng. – Em có biết bản thân mình rất ngon miệng hay không?
- Khốn kiếp! – Cô phát hỏa, vung nắm đấm, nhưng lại bị anh dễ dàng bắt lấy.
- Em lại thô bạo với anh! – Anh cầm tay cô đưa lên miệng hôn một cái, sau đó liền ôm cả người cô vào trong lòng, bất động.
- Buông em ra!
- Em biết anh sẽ không buông mà.
- Hàn dạ!
- Đến bao giờ em mới gọi tên anh một cách ngọt ngào trần đầy yêu thương đây?
- Anh mơ tưởng! Buông ra, Hàn Dạ thối!
- Không thể nào.
- Hàn D… Ôi… - Cô đang bừng bừng lửa giận đột nhiên kêu lên một tiếng, bất đầu rưng rưng. – Đau…
- Sao thế? Sao tự nhiên lại bị đau? Là anh quá mạnh tay ư? Khả Y, em… - Hàn Dạ nhảy dựng, vội vội vàng vàng buông cô ra, luống cuống hỏi han. Chỉ là…
Tay vừa mới nới lỏng một giây người liền biến mất. Anh ngây ra một lúc mới hiểu được là cô gái tinh ranh kia giở trò, trong lòng không khỏi ảo não. Quả nhiên yêu quá sẽ loạn, một trò đơn giản như vậy… Aizzzz…
---------------------------------------
3.
Nhìn cả nhóm người đứng ở ngoài cửa công ty, cô không khỏi trợn mắt lè lưỡi. Những người này đều là nhà thiết kế của Y Vũ, danh tiếng cũng không nhỏ, vậy mà lại giống như nữ sinh trung học chào đón thần tượng, trang điểm lòe loẹt háo hức đứng chờ từ sớm, chỉ thiếu mỗi băng rôn khẩu hiệu tùm lum mà thôi. Cô có chút nghi ngờ, chẳng lẽ cô trợ lý Jenny kia có xu hướng giới tính đặc biệt? Hôm nay về nhà phải hỏi Hàn Dạ mới được.
Đúng vậy, sau một tháng bàn bạc, hợp đồng giữa Scintllement và Y Vũ đã được ký kết, thuận lợi đến mức ai cũng có cảm giác mơ hồ. Nhưng ít người biết được, tất cả những chuyện này đều do một tay Hàn Dạ đang đóng vai kẻ ăn không ngồi dồi ở nhà trọ bé tẹo kia sắp xếp.
Hôm đó, sau khi ký xong hợp đồng, Thừa Vũ liền nhận được một tin nhắn từ số máy lạ, nội dung vô cùng ngắn gọn, tổng cộng chỉ có hai chữ: ‘Anh vợ!’
Thừa Vũ sửng sốt một chút, sau đó bật cười, hiếm khi tốt bụng không phớt lờ người ta: ‘Đường còn dài’.
Hàn Dạ đọc xong tin nhắn, hai bả vai lập tức sụp xuống. Đúng rồi, sao anh có thể quên được trái tim của cô là làm từ băng đá chứ? Đúng là trên đời này không có cô gái nào vô tình như cô mà. Anh yêu cô lâu như vậy mà tất cả những gì nhận được lại chỉ là cái mác lưu manh đào hoa. Thật tức chết anh! Nhưng không sao, anh còn có anh vợ. Anh không tin dựa vào trí thông minh của anh vợ và sự chân thành của mình còn không thể lay chuyển được cô.
…
Trở lại hiện tại, Kiều Kiều đứng trong đại sảnh công ty, khinh bỉ nhìn đám người đang ríu rít bên ngoài. Thật sự là một chút khí chất cũng không có, giống như là đi cầu xin sự chú ý vậy!
Mà cách đó không xa, Hạo Nhiên ôm chồng tài liệu nhìn ra bên ngoài, sắc mặt cũng hết sức khó coi. Không phải chỉ là một trợ lý thiết kế thôi sao, có cần khoa trương như vậy không? Anh nhất định phải bảo Thừa Vũ trừ hết lương bọn họ đi, hừ!? Lại nhìn đến cô gái người thì đứng trong đại sảnh mà ánh mắt sáng quắc cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, Hạo Nhiên thật hết chỗ nói rồi, quyết định vẫn nên lờ đi thì hơn. Người ta là đại tiểu thư mà còn như vậy, mấy nhân viên quèn kia có làm cái gì quá khích cũng là điều dễ hiểu. Có trách thì phải trách Angelina quá lợi hại!
…
Đợi đến mòn mỏi, rốt cuộc khi mặt trời chễm chệ ở trên đỉnh đầu, Jenny cũng chịu xuất hiện. Chỉ là, dáng vẻ người này thoạt nhìn thì thong dong bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. Thật sự cũng nên thông cảm cho cô ấy, vừa mới đến đã phải đối mặt với một đống người ầm ĩ như một cái chợ, có là thánh nữ cũng phải tức giận thôi.
- Im lặng! – Kiều Kiều thấy Jenny không vui liền tiến nhanh tới, gạt hết một đám người bát nháo kia ra, mỉm cười. – Trợ lý Jenny, chào cô! Tôi là Đỗ Kiều Kiều, người chịu trách nhiệm chính trong việc hợp tác lần này. Mời cô đi bên này!
Kiều Kiều khôn khéo không nói ra thân phận đại tiểu thư, nhưng lại cố tình nhấn mạnh chữ Đỗ trong tên của mình. Ai mà không biết, người sáng lập ra công ty này là Đỗ Xuân Vũ, Giám đốc đương nhiệm là Đỗ Thừa Vũ, như vậy, cái chữ Đỗ này không phải là quá rõ ràng rồi hay sao? Chỉ có điều, Jenny mới từ Pháp tới, làm sao biết được những chuyện này? Cho nên đành khiến cô ta phải thất vọng rồi, bởi vì Jenny sau khi nghe cô ta nói xong thì cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, nhẹ gật đầu một cái rồi rảo bước đi vào trong.
Xem ra Jenny cũng không phải là người dễ gần. Cũng đúng thôi, người có thể trở thành trợ lý đặc biệt của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Angelina nhất định tài năng không phải bình thường, cô có quyền kiêu ngạo! Hơn nữa, Jenny cũng là một mỹ nhân đông phương với khuôn mặt xinh đẹp và dáng người uyển chuyển.
- Đây là…
Kiều Kiều phía trước vẫn không ngừng nói, mà Jenny thì dường như rất không muốn nghe, hai hàng lông mày khẽ nhíu, ánh mắt cũng chỉ thờ ơ lướt qua mọi thứ, trong lòng tự hỏi đến bao giờ cô mới có thể bắt đầu công việc đây?
Đúng lúc nhàm chán đến mức muốn lập tức bỏ về thì tầm mắt Jenny đụng phải một người, cô lập tức hưng phấn, chỉnh lại trang phục, nghiêm túc sải bước đến trước mặt người nào đó, rất lịch sự vươn tay ra.
- Xin chào, tôi là Jenny, trợ lý của Angelina. Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!