Tuấn vừa tới văn phong đã thấy Minh ngồi ở đó từ lúc nào, liền quan tâm hỏi.
- Cậu tới sớm thế? Linh San thế nào rồi?
- Vẫn thế. – Minh có vẻ mệt mỏi ngả người vào thành ghế. Mà trong khó khăn con người ta thường trưởng thành rất nhanh. Minh bây giờ đã không còn là chàng mọt sách ngờ nghệch trước đây nữa rồi. Anh cũng bắt đầu biết yêu, biết ưu sầu, và biết trả thù. Kể từ ngày Linh San chìm vào giấc ngủ dài miên man, cũng chính là lúc bác sĩ nói cho anh biết trong cơ thể cô tồn tại một loại độc gây vô sinh, thì anh bắt đầu bị sự thù hận cắn xé. Anh phải trả thù, bằng mọi giá phải tìm ra Hoa hồng gai và Phù thủy, sau đó giết bọn họ từng chút từng chút một.
- Cậu phải kiên cường lên. Tôi tin Linh San nhất định sẽ có chuyển biến tốt. – Tuấn vỗ vỗ vai Minh.
- Được rồi, đừng nói mãi về Linh San nữa, chuyện về Trần Nhã Di là như thế nào? – Minh nhíu mày.
- À, thì đại khái cô gái đó là chị sinh đôi của Linh Linh, bộ dáng giống y hệt, nhưng tính cách lại khác biệt một trời một vực.
- Chị sinh đôi?
- Ừ. 23 năm trước sau khi người đàn bà kia sinh đứa nhỏ, bố ruột của bọn họ đã đem đứa bé đi, nhưng mà ông ta lại không biết, trong bụng bà ta vẫn còn một đứa bé nữa, chính là Linh Linh. – Tuấn kể vắn tắt, sau lại không khỏi cảm thán. – Hai chị em họ chỉ ra đời cách nhau năm phút đồng hồ thôi nhưng số phận lại hoàn toàn khác biệt. Cuộc đời thật là thần kì!
- Từ khi nào cậu trở nên đa cảm như vậy? Để Minh Anh nhìn thấy nhất định con bé sẽ khinh bỉ cậu.
- Thôi đi, con bé đó từ khi có Võ Thanh Tuân thì đâu còn tâm tư mà để ý đến tôi nữa? Đúng là nuôi em gái hơn 20 năm thật uổng phí mà.
- Mà này, vừa rồi tôi gặp Hàn, tâm trạng cậu ấy có vẻ không tốt lắm. Có phải đã xảy ra chuyện gì không? – Minh lo lắng.
- Làm gì có, cả Hàn Linh và Blood đều hoạt động bình thường mà.
- Vậy thì là tại sao? – Minh nghi hoặc.
Nhưng cho dù có nghĩ nát óc Minh cũng không hiểu được, bởi vì ngay đến chính đương sự còn đang rối như tơ vò cơ mà.
Anh cũng không rõ mình đã đến công ty bằng cách nào, chỉ biết lúc giật mình tỉnh táo lại thì đã ngẩn người ở văn phòng một lúc lâu.
Muốn biết nguyên nhân của trạng thái này thì phải quay ngược lại thời gian một chút.
…
Tối hôm qua,
Như mọi hôm, sau khi kết thúc công việc bước chân anh liền hướng ra sân. Chính anh cũng không biết mình lại mong chờ giờ phút này như vậy, thậm chí khóe môi cũng bất tri bất giác cong lên từ lúc nào.
- Hôm nay thật nhiều sao! – Anh hắng giọng, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
- … - Cô chỉ liếc anh một cái, tiếp tục im lặng ngẩng đầu.
- Có phiền não? – Anh cười cười nhìn cô.
- … - Cô dường như không nghe thấy gì, chỉ khẽ thở dài.
- Cô làm sao thế? – Anh nhíu mày, vươn tay muốn kéo cô đối diện với mình nhưng lại bị phản ứng của cô làm cho ngây ngốc.
- Anh làm gì thế? – Cô đứng bật dậy, đôi mắt ánh bạc mở to tràn ngập bối rối. – Đừng đụng vào tôi.
- Xảy ra chuyện gì? – Anh giật mình, lo lắng muốn lại gần cô nhưng cô lại coi anh như ác quỷ mà tránh né. – Cô rốt cuộc bị làm sao?
- Tôi có chuyện muốn hỏi anh. – Cô cúi đầu lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
- Cô nói đi.
- Tại sao dạo này anh không tới căn phòng kia thăm mẹ Tiểu Linh? Đã hơn hai tuần rồi. – Cô cắn môi, khó khăn lên tiếng. – Có phải… là vì tôi?
- … - Lời cô nói giống như một chiếc búa nện thật mạnh vào thần trí anh, khiến anh bắt đầu hoảng hốt mà không rõ lí do.
Anh đờ người, trước mắt cũng nhòe đi, thậm chí cô rời đi khi nào cũng không biết. Điều duy nhất trong đầu anh lúc này là…
Linh Linh… Linh Linh của anh… Tiểu hồ ly của anh…
Đã hơn hai tuần anh không tới gặp cô rồi sao?
Thật sự… đã lâu như vậy sao?
Vì sao anh lại không có cảm giác gì cả?
Là bởi vì quá bận ư? Quá bận nên mới không có thời gian để ý tới cô? Đúng rồi, nhất định là như vậy, nhất định, nhất định. Gần đây công ty có mấy hợp đồng mới, tổ chức cũng đến đợt tuyển người, cho nên anh…
Bàn tay anh nắm chặt đến nổi đầy gân xanh, đôi mắt sâu thẳm cũng nhắm lại như cố che giấu điều gì đó.
Con người có lẽ rất dễ dàng lừa người khác, nhưng làm sao có thể lừa được chính bản thân mình chứ?
Bận à? Ha ha… Bận đến mức mỗi ngày đều tan tầm đúng giờ, mỗi tối đều ra sân ngồi ngắm sao?
Chính anh cũng biết dạo gần đây mình đã thay đổi, từ suy nghĩ đến hành động. Là từ lúc nào thì bắt đầu? Hình như… là khi Trần Nhã Di chuyển tới đây. Càng thân thiết với cô thì anh càng không thể khống chế được chính mình, nhưng lại không cách nào không tới gần cô.
Thời gian qua thậm chí anh còn không hề nhớ tới Linh Linh, một chút cũng không. Anh dường như… dường như đã quên trong cuộc sống của mình từng có một người con gái tên gọi Tôn Nữ Linh Linh, cũng đã quên mình yêu cô nhiều đến mức nào…
Nghĩ đến đây anh bắt đầu sợ hãi. Là Trần Nhã Di đã làm gì với anh, hay là… trái tim anh đã thay đổi?
Trái tim thay đổi?
Ý nghĩ ngày khiến anh hoảng hốt.
Làm sao có thể… Làm sao có thể… Anh làm sao có thể như vậy… làm sao có thể quên đi cô… làm sao có thể thay lòng?
Anh điên rồi, điên rồi, nhất định là phát điên rồi.
Tình cảm anh dành cho Linh Linh là thật, không thể nào trong chốc lát đã thay đổi như thế được. Chỉ là dao động nhất thời mà thôi. Chỉ một thời gian nữa anh sẽ trở lại như cũ, sẽ vẫn yêu Tiểu hồ ly của anh như xưa………….. phải không?
---------------------------------------
2.
- Cậu không sao chứ? – Minh không nhịn được mở miệng xác nhận lần nữa.
- Tôi đã nói là không sao mà. Hiện tại người cậu cần quan tâm không phải tôi, mà là Linh San đang nằm trong bệnh viện kìa. – Anh vỗ vỗ vai Minh, nở một nụ cươi trấn an. – Cậu cứ yên tâm chăm sóc Linh San đi. Nếu có việc tôi sẽ gọi cậu, cho nên cậu cũng không cần phải thường xuyên đến công ty đâu.
- Như vậy có được không? Tôi nghe mọi người nói dạo này công ty đang rất nheiefu việc.
- Không sao đâu, cậu cứ yên tâm nghỉ đi. Giám đốc đại nhân của chúng ta vẫn ngày ngày tan ca đúng giờ thì cậu cũng biết được lượng công việc thế nào rồi đó. – Tuấn chậc lưỡi. – Đi Đi, đến với cô bạn gái bé nhỏ của cậu đi.
- Tại sao tôi lại có cảm giác Diệp Dạ Huân còn giống cậu hơn Hàn nhỉ? – Minh lườm Tuấn một cái, mới an tâm rời đi. – Hàn, tôi đi đây. Có việc thì cứ gọi cho tôi.
- Ừ. – Anh gật đầu, đợi cánh cửa vừa mở ra liền tung một cước đá Tuấn bay ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi. – Cậu cũng biến đi cho tôi.
- Cậu ta lại ăn nhầm cái gì không biết? – Tuấn chỉnh đốn lại trang phục, càu nhàu.
- Tôi thấy Hàn hôm nay lạ lắm. – Minh nghi howacj. – Không giống với trước đây.
- Thôi đi, từ khi Linh Linh xuất hiện cậu ấy đã không giống… - Tuấn nói được một nửa thì chợt giật mình. – Chẳng lẽ cậu ấy vì Trần Nhã Di?
- Người cậu ấy yêu là Tôn Nữ Linh Linh đáng ghét kia cơ mà? – Minh mù mịt.
- Thời gian vầ khoảng cách là kẻ thù lớn nhất của tình yêu đó, đồ mọt sách ngu ngốc. – Tuấn ấn đầu Minh một cái, khinh bỉ.
- Này, cậu bảo là mọt sách ngu ngốc? Kẻ trăng hoa như cậu thì tốt lắm đấy…
Cho đến khi tiếng nói tắt hẳn, anh mới đóng cửa lại, cơ thể cao lớn từ từ đổ xuống.
… Thời gian vầ khoảng cách là kẻ thù lớn nhất của tình yêu…
Chẳng lẽ anh lại là một tên đàn ông khốn nạn như thế?
Không, không phải. Anh thật lòng yêu Linh Linh, thật sự.
Nếu thế thì tại sao chỉ một tháng sau khi Nhã Di xuất hiện anh liền thay lòng?
Không, anh không thay lòng, anh không thay lòng, anh không hề, anh… anh vẫn yêu Linh Linh, chỉ có Linh Linh.
Rõ ràng, rõ ràng trong tim anh luôn luôn chỉ có cô… nhưng tại sao bây giờ lại không còn như thế nữa? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
…
- Cô Nhã Di, tại sao hôm nay bố lại không đón chúng ta? – Tiểu Linh ủ rũ.
- Bởi vì bố cháu rất bận. Cô mỉm cười ôm đứa nhỏ vào lòng.
- Nhưng mà đã mấy ngày rồi. Cháu muốn bố đón, muốn bố đưa chúng ta đi chơi.
- Tiểu Linh, cháu nói xem, nếu như bố cháu đang bận như vậy mà vẫn phải đi đón chúng ta, như vậy có phải là càng mệt hơn không? Quá mệt mỏi sẽ dễ dàng nhiễm bệnh. Tiểu Linh muốn bố bị như vậy sao?
- Không đâu. – Tiểu Linh sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy – Cháu muốn bố thật khỏe mạnh!
- Ngoan lắm! Cho enen cháu phải vui vẻ lên, nếu không bố cháu làm việc cũng sẽ không yên lòng.
- Cháu biết rồi. – Tiểu Linh bùm một cái trở lại hoạt bát, líu rĩu như chú chim nhỏ. – Cô Nhã Di, hôm nay cháu được cô giáo khen đấy.
- Giỏi quá! Tối nay cô sẽ nấu thật là nhiều món ăn ngon để thưởng cho cháu, có được không?
- Được ạ được ạ, cháu thích ăn tôm.
- Được, sẽ có tôm. – Nhìn con khỉ con không ngừng ngo ngoe bên cạnh, cô phì cười, nhưng sâu trong ánh mắt là thứ cảm xúc khó ai chạm tới.
Cô đương nhiên biết anh đang tránh cô, sau buổi tối hôm đso thì bắt đầu. Cô đã biết là sẽ như vậy, nhưng lại không thể không nói. Bởi vì, cô cảm giác được, tình cảm của anh đã bắt đầu dao động rồi.
Nhìn đứa nhỏ trong lòng, lại nhớ tới những lời nói non nớt mà tràn ngập tự hào về người bố của con bé, cô lại càng vững tin, mình làm như vậy là đúng. Một đứa nhỏ luôn thần tượng bố mình, tin tưởng vô điều kiện vào tình cảm của bố mẹ, làm sao có thể chịu đựng được khi một người khác đột nhiên xem vào chứ? Còn một người đàn ông luôn lấy sự kiên định thủy chung trong tình cảm của mình làm niềm tự hào, làm sao cso thể chịu nổi một khi phát hiện mình đã thay lòng đây? Cho nên, cô làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho bọn họ mà thooil. Nhân lúc còn chưa lún quá sâu thì nên dừng lại, tránh để sau này tất cả mọi người đều bị tổn thương.
…
Tiểu Linh nhìn đồng hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành cái bánh bao nhũn.
- Cô Nhã Di, tại sao bố vẫn chưa về?
- Bố cháu gần đây bận nhiều việc nên phải tăng ca. Cũng muộn rồi, cháu mau đi ngủ đi!
- Cháu muốn đợi bố cơ.
- Tiểu Linh rất ngoan mà. Nào, nghe lời cô, đi ngủ thôi! Ngủ dậy nhất định có thể nhìn thấy bố.
- … - Tiểu Linh xụ mặt.
- Tiểu Linh! Cháu là đứa bé ngoan nhất mà cô biết. Cháu muốn làm cô thất vọng sao? – Cô thở dài, giả bộ bỏ đi.
- Không đâu. – Tiểu Linh vội vàng chạy tới níu tay cô. – Cháu sẽ nghe lời cô, cô đừng ghét cháu mà.
- Tiểu Linh ngoan như vậy, cô làm sao có thể ghét cháu được đây? – Cô phì cười. – Nào, chúng ta đi ngủ thôi!
- Vâng. – Tiểu Linh nhìn ra cửa thêm lần nữa rồi mới lê dép theo sau cô. – Cô Nhã Di!
- Ừ?
- Nếu như cháu ngoan ngoãn nghe lời, không làm phiền tới bố thì bố sẽ nhanh chóng hết bận chứ?
- Đương nhiên rồi.
- Vậy cháu sẽ ngoan.
- Ừ, Tiểu Linh là đứa trẻ ngoan nhất! – Cô hôn nhẹ lên trán Tiểu Linh, nhìn cô bé từ từ chìm vào giấc ngủ, cô cẩn thận chỉnh lại chăm đệm rồi mới ra khỏi căn phòng nhỏ.
Dựa vào cánh cửa gỗ, cô mêm mang nhìn vào khoảng không vô định. Mấy ngày hôm nay anh đều đi sớm về khuya, triệt tiêu mọi khả năng chạm mặt cô. Có lẽ anh cũng đang có cùng ý nghĩ với cô, đúng không? Bọn họ cùng cố gắng, tình trạng khó xử này sẽ sớm được giải quyết thôi.
Nhưng mà tại sao cô lại khó chịu như vậy? Nghĩ đến việc anh không muốn gặp cô, không muốn nói chuyện với cô là cô lại không thể vui vẻ được. Trong lồng ngực giống như có thứ gì đó chèn ép khiesn tâm trạng cô không thể tốt lên được.
Cô mệt mỏi thở dài một hơi.
‘Diệp Lãnh Hàn, anh đã làm gì với tôi thế này?’
…
Cả tòa nhà cao tầng mang tên Hàn Linh giờ phút này chỉ còn hai phòng vẫn sáng đèn. Một là phòng bảo vệ, nơi còn lại là phòng Giám đốc.
Ngồi sau bàn làm việc, anh chăm chú nhìn bức ảnh mà con gái đã vụng trộm đặt lên bàn anh từ lúc nào, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Trong ảnh, ba người đứng trước rạp chiếu phim, ai nấy đều nở nụ cười thật tươi. Hình ảnh tươi đẹp ấy khiến anh nghĩ tới… một gia đình hạnh phúc…
Anh như bị thôi miên, ánh mắt không tài nào rời khỏi gương mặt cô gái trong ảnh, tâm trạng ngày một rối bời.
Thời gian qua rốt cuộc anh đã làm cái gì? Cô là chị gái của Linh Linh, anh sao có thể… làm sao có thể…
Cô nói đúng, anh là tên lưu manh, là đồ khốn nạn, anh lại có thể thay lòng nhanh như vậy, mà đối tượng còn là chị gái của Linh Linh…
Không, anh không, anh khi nào thì thay lòng chứ? Anh vẫn yêu Linh Linh. Người anh yêu là Linh Linh… Linh Linh…
Anh kích động lấy bức ảnh cách đây năm năm ra nắm chặt trong tay, buộc chính mình phải nhìn thật kỹ.
Đây là cô gái anh yêu, là Linh Linh của anh, là…
Đợi một chút…
---------------------------------------
3.
Tình trạng bế tắc này đã diễn ra được 10 ngày rồi.
Nhìn căn nhà cách đây không lâu còn ấm áp ngập tràn tiếng cười giờ phút này lại trở nên lạnh lẽo quạnh hiu, cô rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Dỗ Tiểu Linh ngủ xong, cô ôm một cốc cà phê ngồi ở phòng khách, quyết tâm đợi anh trở về. Bởi vì ngoài đêm khuya, anh căn bản không hề ở nhà chút nào.
Nhìn kim đồng hồ chạy từng chút từng chút, lòng cô cũng trở nên nặng trĩu.
…
Cạch…
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, cánh cửa rốt cuộc cũng bật mở.
Anh nhẹ chân bước vào nhà, bộ dáng mệt mỏi hoàn toàn bay biến khi nhìn thấy cô, thay vào đó là sự bối rối không tên.
Đứng sững ở cửa, anh không biết nên phản ứng như thế nào. Xoay người rời khỏi hay là đi vào?
- Tôi có chuyện muốn nói với anh. – Cô lên tiếng cắt ngang sự ngượng ngùng kì dị giữa hai người. – Sẽ nhanh thôi.
- Có chuyện gì? – Anh hít sâu một hơi, lành lạnh lên tiếng. Anh rất muốn tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng ý nghĩ kì quái cứ dần lớn lên, chiếm cứ tất cả tâm trí của anh.
- Tôi nghĩ…
- Linh Linh! – Anh bỗng lên tiếng cắt ngang, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, đem tất cả nét mặt của cô thu hết vào đáy mắt.
- Linh Linh? – Cô ngạc nhiến mở to mắt, sau đó liền nhíu mày. – Này, anh bị tẩu hỏa nhập ma à? Tôi là Nhã Di mà.
- Nhã Di… là Nhã Di… - Anh thất vọng cúi đầu, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Là Nhã Di, cô là Nhã Di. Anh sao có thể ngu ngốc cho rằng Linh Linh đã trở về được chứ? Bọn họ là chị em sinh đôi, đương nhiên bộ dáng giống nhau, nụ cười cũng sẽ giống nhau, vậy mà anh lại… Thật nực cười!
Nhưng mà, ánh mắt khi cười sao cũng giống nhau đến thế, ngay cả cảm giác khi nhìn vào cũng y hệt… Thật sự không phải cô hay sao?
- Lưu manh! Diệp Lãnh Hàn!! Anh bị làm sao thế? – Cô lo lắng tiến tới muốn xem anh bị làm sao thì anh bỗng ngẩng đầu lên ghé sát tới khiến cô sợ đến ngây người.
- Thật sự không phải sao? Thật không phải sao? – Anh giữ chặt lấy cô, nhìn sâu vào ánh mắt trong suốt ấy, không ngừng lẩm bẩm, trong lòng là từng cơn sóng ngầm đang ngày một dâng cao. – Linh Linh… em là Linh Linh đúng không? Em đang lừa tôi, đúng không? Bởi vì tôi đã không tin tưởng em, bỏ mặc em, cho nên em mới dùng cách này để trả thù tôi, có đúng không? Em nói đi, trả lời tôi đi!!
- … - Anh giống như mãnh thú gầm thết khiến cô run lẩy bẩy, trong đôi mắt xinh đẹp ầng ậng nước. – Linh Linh… là cô gái anh yêu, là mẹ của Tiểu Linh, đúng không?
- Em đừng giả bộ nữa, tôi biết là em, tôi biết là em mà, Linh Linh. – Anh gấp gáp nắm tay cô đặt lên lồng ngực mình. – Nởi này, nơi này đã nhận ra em. Chỉ với em tôi mới có cảm giác này, chính là em. Linh Linh, đừng như thé nữa, thừa nhận đi, em là Linh Linh có đúng không? Sau này tôi…
Bốpppp…
Một tiếng vang thanh thúy khiến không gian bỗng trở nên yên tĩnh tuyệt đối. Anh ngẩn người thật lâu mới nghiên đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm đong đầy bi thương.
- Tôi không phải. – Cô lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cố gắng làm cho giọng nói của mình không quá run rẩy. – Tôi không phải Linh Linh. Tôi là Nhã Di, Trần Nhã Di. Tôi biết người anh yêu từ đầu đến cuối luôn là cô gái tên Linh Linh đó. Tôi sẽ đi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh không cần dùng cách như vậy bức tôi. Ngay đêm nay tôi sẽ chuyển đi. – Cô nhìn anh thêm lần nữa rồi dứt khoét quay đầu, bước chân có chút lảo đảo.
- Em thật sự… không phải Linh Linh ư?
- Không phải. – Cô rốt cuộc bật khóc, ôm mặt chạy về phòng.
Tại sao? Tại sao? Anh chỉ cần nói một tiếng, cô sẽ lập tức rời đi. Tại sao phải đối xử với cô như vậy? Linh Linh? Ha ha ha… anh ở trước mặt cô gọi tên người con gái khác cũng thôi đi, đằng này lại còn cố tình nhận nhầm cô thành người đó? Ý anh có phải là, bởi vì cô giống cô gái kia, cho nên anh mới chịu để cô ở bên cạnh? Bởi vì anh yêu cô ấy, nhớ cô ấy, cho nên mới giữ cô lại, để tìm kiếm hình bóng của cô ấy nơi cô. Đối với anh, cô chỉ là một con rối, một con búp bê có bộ dạng giống người anh yêu, có phải không?
Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa khóc, nước mắt cứ lau khô lại tuôn rơi, không biết bao nhiêu lần, đến khi cô mệt mỏi không đủ sức lau đi nữa, cứ để mặc nó thấm ướt tấm chăn trắng muốt.
‘Diệp Lãnh Hàn, anh ác lắm!’
…
Sau khi cô đi, anh vẫn ngây ngốc tại chỗ.
Cô nói cô không phải… không phải là Linh Linh…
Cô nói cô là Nhã Di… Trần Nhã Di…
Thật sự sao? Cô không phải Linh Linh của anh? Không phải Tiểu hồ ly của anh?
Nếu thế thì tại sao… tại sao trái tim anh lại vì cô mà rung động? Vì sao tình cảm anh lại một lần nữa trỗi dậy… vì cô?
Anh cũng biết cô rất khó có thể là Linh Linh, bởi vì hai người có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng không hiểu sao anh lại không thể bỏ được suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Trái tim anh cứ không ngừng gào thét… Là Linh Linh, cô ấy là Linh Linh, là người con gái anh yêu… là Tiểu hồ ly mà anh nhớ thương suốt 5 năm qua…
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………………
Anh ngồi phịch xuống sàn, ánh mắt như con thú hoang nhìn vào bóng tối lạnh lẽo.
‘Linh Linh, em thật sự đã không còn trên đời này ư?’